Bá Khí

Chương 203: Điển tàng điện




- Trên hòn đảo này có công pháp bí kíp thích hợp cho tiên thiên cương thể võ giả tu luyện.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn trở nên nóng bỏng, chỉ muốn lập tức xông tới hòn đảo đó, tìm kiếm bí kíp.
- Lão nhân ta trước kia đã từng tới hòn đảo này. Hòn đảo này do một tông phái cổ xưa chiếm giữ, hì hì, nhân vật cao cấp của tông phái này toàn bộ đều là người có huyết mạch đặc biệt.
Chúc lão cười, sau đó bổ sung:
- Người có huyết mạch đặc biệt mà lão nhân nói chính là sản vật do người và yêu thú kết hợp tạo thành. Bởi vậy, tông phái này tự tìm kiếm con đường riêng trên võ đạo, theo đuổi lực lượng. Nhục thể lực lượng. Tiểu tử, ngươi biết người sáng lập nên tông phái này là ai chứ?
- Ồ? Cái này ta không hề biết, ta sao có thể biết được chứ?
Phong Vân Vô Ngân ngây người.
Chúc lão cười nói:
- Tiểu tử, chẳng phải ta đã nói với ngươi hay sao, căn cứ vào sách cổ ghi chép, trong Vô Biên Hải Vực có một nhân vật đại năng chuyên tu luyện nhục thể lực lượng, khi hắn tu luyện tới tiên thiên tử khí cảnh giới thì dẫn động 67 long lực lượng nhập thể, dễ dàng đánh vỡ một quả tinh cầu, một vị diện. Tên này chính là người sáng lập ra tông phái đó, là một bậc thiên tài, cũng sáng tạo ra rất nhiều công pháp thích hợp cho tiên thiên cương thể, tiên thiên tử thẻ, tiên thiên hạo thể, để cho đệ tử trong tông môn tu luyện.
- A? Là hắn?
Phong Vân Vô Ngân chợt hiểu ra.
- Vậy, người đó bây giờ còn lưu lại trong tông môn hay không?
- Không. Bậc nhân vật thượng cổ này, nghe nói đã tiến vào khu vực thứ 8 của hải vực, đã bỏ mạng; còn có truyền thuyết khác là đã đi tới một vị diện cao cấp hơn. Tóm lại, tiểu tử, ngươi muốn có được công pháp thích hợp cho tiên thiên cương thể võ giả tu luyện thì có thể đi tới hòn đảo này tìm vận khí. Nhưng, lão nhân ta phải nhắc nhở ngươi trước, hòn đảo này nằm ở khu vực thứ 2, với tu vi hiện tại của ngươi, muốn trực tiếp tiến vào trong khu vực thứ 2 thì vẫn còn chưa đủ. Hơn nữa, trên hòn đảo này đều là người có huyết mạch đặc biệt sinh sống, người là nhân loại, rất khó nhận được sự chấp thuận và hữu nghị của bọn họ. Mạo hiểm tiến vào sẽ bị xua đuổi.
- Chúc lão, nếu đã biết tin tức về công pháp đó, ta nhất định phải đi thử vận may mới được.
Phong Vân Vô Ngân nhìn kỹ hải vực một cái, ghi nhớ kỹ vị trí của hòn đảo đó.
- Còn nữa, tiểu tử, hải vực bát giới, mỗi một khu vực đều có một vị giới vương. Giới vương này đều là những nhân vật thực lực cường hãn. Lão nhân ta nhớ rằng, 100 năm trước, giới vương của khu vực thứ nhất là một gã chưởng tu, thích chém giết, hơi một chút là lấy mạng người khác, biết mấy chiêu thiên cấp chưởng pháp, 10 phần chưởng ý, tu vi là tiên thiên hạo khí cảnh trung kỳ. Nhưng, bao nhiêu năm đã qua, tên đó có còn là giới vương hay không, ta cũng không rõ nữa. Thời gian xoay vần, thay đổi nhân sự của Vô Biên Hải Vực cũng rất thường xuyên. Hồi đó, giới vương của khu vực thứ hai là một con yêu thú đã biến hóa thành hình người, giới vương của khu vực thứ ba là một nữ tử... ôi, không nói những chuyện này nữa. Chuyện của 100 năm trước đã sớm không còn như vậy nữa rồi.
Nói rồi, khóe mắt Chúc lão hiện lên chút ý vị hoài niệm.
- Già rồi, ta thực sự gì rồi. chuyện cũ không đáng quay đầu lại. 100 năm trước, ta rảnh rỗi còn đi chơi ở Vô Biên Hải Vực, nhưng bây giờ, chỉ muốn nằm ở Chiến Tần Đế Quốc, không còn muốn đi đâu nữa.
- Vậy... Chúc lão, có cơ hội, ngươi cũng có thể đi chơi ở Vô Biên Hải Vực.
Phong Vân Vô Ngân nói rất nghiêm túc.
- Thôi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ là thiên hạ của đám trẻ các ngươi rồi. tiểu tử, lão nhân ta đánh giá rất cao ngươi, ba năm sau, chưa biết chừng ngươi đã có được uy danh cực lớn ở Vô Biên Hải Vực rồi.
Chúc lão khẽ lau giọt rượu ở khóe mép, ánh mắt tán thưởng nhìn Phong Vân Vô Ngân:
- Vô Biên Hải Vực, cho dù là khu vực thứ nhất cũng có rất nhiều quy củ rắc rối, đợi sau khi ngươi tới đó sẽ tìm hiểu dần. Được rồi, tiểu tử, thu bản đồ lại đi.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu, thu bản đồ vào trong nạp giới.
Một già một trẻ kết thúc chủ đề về Vô Biên Hải Vực, Phong Vân Vô Ngân tiếp tục hỏi:
- Chúc lão, lần trước ta bảo ngươi nói với ta về “ý”. Ví dụ, sau 10 phần ý còn tồn tại cảnh giới mới nữa không? Lúc đó ta mới lãnh ngộ ra 9 phần kiếm ý, ngươi sợ ta tẩu hỏa nhập ma, bởi vậy không giải đáp thắc mắc của ta. Bây giờ ta đã lãnh ngộ ra 10 phần kiếm ý, Chúc lão có thể giải đáp thắc mắc của ta được không?
- Cái này...
Chúc lão khẽ vuốt cằm:
- Thông thường thì 10 phần ý đã là cực hạn rồi, đã là viên mãn rồi, cùng với sự tăng lên của cảnh giới, lực chiến đấu cũng sẽ ngày càng mạnh hơn. Tiểu tử ngươi hãy xem, ngũ đại tông môn của Chiến Tần Đế Quốc, hoàng thất, giới tán tu, những nhân vật đỉnh cao nhất đều giống như ngươi, 10 phần ý. Nhưng nếu như nói sau 10 phần ý còn có cảnh giới nữa hay không thì ta nói cho ngươi biết, có!
- Cái gì?
Phong Vân Vô Ngân có chút kinh hồn động phách:
- Sau 10 phần ý còn có cảnh giới cao hơn?
- Ừ. Cảnh giới phía sau 10 phần ý rất khó lãnh ngộ được. Huyền Tôn Đại Lục, bao gồm cảo Vô Biên Hải Vực có rất ít võ giả có thể lãnh ngộ ra cảnh giới sau 10 phần ý. Ít nhất là ở khu vực thứ nhất, khu vực thứ 2 trong hải vực rất khó gặp được nhân vật nghịch thiên như vậy. Giới vương của khu vực thứ nhất và khu vực thứ 2 có lẽ cũng chỉ có cảnh giới 10 phần ý.
- Chúc lão, vậy, sau 10 phần ý là cảnh giới gì?
Phong Vân Vô Ngân không kìm được hỏi.
- 10 phần quy 9, 9 phần quy 8, 8 phần quy 7.... cho tới cuối cùng trở về nguyên trạng, 10 phần quy 1.
Chúc lão nghiêm giọng nói:
- Cảnh giới sau 10 phần ý thực ra là một hình thức cô đọng, một hình thức dung hợp, một hình thức ngưng luyện, một hình thức trở lại nguyên trạng. Cuối cùng đạt tới 10 phần quy 1, uy lực tăng lên tới mấy trăm lần. Ví dụ như kiếm ý của ngươi, nếu có thể đạt tới 10 phần quy 1, vậy một kiếm có thể san bằng một dãy núi, một kiếm có thể đâm thủng một vị diện. Trăm ngàn đạo kiếm khí chém ra, một tòa thành trì mấy trăm vạn người sẽ không còn kẻ sống sót. 10 phần quy 1 kiếm ý, một kiếm chém ra, kiếm ý có thể lưu lại mà không tiêu tán đi, mấy năm sau, mấy chục năm sau, kiếm ý đó vẫn còn tồn tại....
- 10 phần quy 1?
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân trở nên vô cùng cuồng nhiệt.
- Một kiếm chém giết mấy trăm vạn người, diệt thành diệt quốc, phá nát thiên địa, thật là bá đạo!
Trong lòng lại đang thầm lẩm bẩm:
- Kiếm Tiên Đồ Lục, ngươi có thể giúp ta lãnh ngộ ra 10 phần quy 1 kiếm ý hay không?
- Được rồi, tiểu tử, những thứ cần nói với ngươi, ta đã nói hết rồi. Lại đây, uống rượu với lão già ta nào.
Chúc lão ném hồ lô rượu chưa ba giờ rời khỏi thân cho Phong Vân Vô Ngân:
- Ngươi muốn đi rèn luyện ở Vô Biên Hải Vực, đã là nam tử hán rồi, uống rượu. Uống rượu với ta!
- Ha ha, Chúc lão! Còn mấy ngày nữa là ta 13 tuổi rồi, cũng... cũng coi là nam tử hán rồi.
Phong Vân Vô Ngân cũng không kiêng kị gì, cầm lấy hồ lô dốc rượu uống.
Rượu trong hồ lô thơm ngon tuyệt hảo, có sự tươi mát của cam tuyền, sự bao la của đại hải, còn có cả sự dịu dàng của nhi nữ. Đúng là rượu ngon tuyệt đỉnh. Phong Vân Vô Ngân chỉ uống một ngụm đã lập tức yêu thích thứ rượu này.
Một già một trẻ, mỗi người một ngụm điên cuồng uống rượu.
Càng uống, Phong Vân Vô Ngân càng phát hiện ra, hồ lô rượu cũng là một bảo bối, nhìn thì không lớn, nhưng rượu bên trong thì giống như trường giang biển lớn, vĩnh viễn không bao giờ hết.
Phong Vân Vô Ngân vốn định muốn xin hồ lô rượu này, nhưng nghĩ rằng Chúc lão vô cùng yêu quý hồ lô rượu này, bởi vậy nên cũng không dám lên tiếng.
Hai người uống tới sáng sớm, Chúc lão mới cười ha ha loạng choạng rời đi, còn không ngừng kêu lên sảng khoái.
Sau khi Chúc lão rời đi, Phong Vân Vô Ngân cũng không tu luyện nữa, quay về lầu các, ngả lưng xuống ngủ.
Sáng hôm sau, An công công tới Dưỡng Tâm Các, ân cần gọi Phong Vân Vô Ngân dậy.
- Phong Vân Vô Ngân đại nhân, xin hãy đi theo lão nô tới Điển Tàng Điện, lựa chọn bảo bối.
An công công mỉm cười nói với Phong Vân Vô Ngân.
- Ừ, chúng ta đi thôi.
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười nói.
An công công dẫn Phong Vân Vô Ngân rời khỏi Dưỡng Tâm Các, vô cùng thành thạo đi trong hoàng cung, không lâu sau liền tới trước một cung điện vô cùng cổ xưa.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn lên, trên cung điện đó có treo một tấm hoành phi lớn, trên đó có viết mấy chữ triện cổ “Hoàng gia Điển Tàng Điện”, có thánh quang nhàn nhạt tỏa ra, hiển hiện khí thế cao quý hùng vỹ.
- Phong Vân Vô Ngân đại nhân, xin hãy theo lão nô vào trong Điển Tàng Điện. Đại nhân, vào trong Điển Tàng Điện cũng không có điều kiệng kị gì đặc biệt, nhưng cố gắng không được lớn tiếng huyên náo, bên trong có một vài lão nhân trấn thủ.
An công công nhắc nhở.
- Lão nhân?
Phong Vân Vô Ngân khẽ sững lại, rồi lập tức hiểu ra:
- E rằng là nói đến mấy lão nhân tu vi vô cùng cao thâm.
- An tổng quản yên tâm, ta chỉ đi lựa chọn bảo vật, tuyệt đối không lớn tiếng huyên náo.
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
An tổng quản vội gật đầu, sau đó dẫn Phong Vân Vô Ngân vào trong Điển Tàng Điện.
Vừa tiến vào Điển Tàng Điện, một loại khí tức cổ xưa, nồng đượm, trầm trọng liền ùa tới.
Trong loại khí tức này có ẩn chứa uy áp khiến người khác không thể thở nổi.
An tổng quản, tiên thiên hạo khí cảnh giới đỉnh cao cường giả, tiến vào trong Điển Tàng Điện này mà cũng phải vô cùng cẩn thận, như thể sợ bước nhầm chân.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân khẽ lướt qua, phát hiện tầng thứ nhất của Điển Tàng Điện đều là giá binh khí, trên đó xếp các loại binh khí khác nhau, dao thương kiếm kích, chùy mâu câu liên, đủ các loại binh khí vô cùng kỳ quái kiếm có.
Từng đạo quang mang sắc bén từ trong binh khí tỏa ra, vô cùng sắc bén lạnh lẽo, khiến người khác có cảm giác như đang đứng giữa phòng băng lạnh giá, ngay cả lỗ chân lông cũng có cảm giác đau tới cắt da thịt.
Nhưng loại binh khí này đều không phải vật tầm thường.
Phong Vân Vô Ngân thậm chí cảm nhận thấy, mỗi một kiện binh khí tựa hồ đều phong ấn vô số cuộc chiến sinh tử, mỗi kiện binh khí đều là một vật sống.
- Phong Vân Vô Ngân đại nhân, tầng thứ nhất của Điển Tàng Điện đều trưng bày tiên thiên binh khí, ngươi dùng kiems, có thể lựa chọn một kiện tiên thiên bảo kiếm. Bảo kiếm đối với kiếm tu mà nói vô cùng quan trọng, một kiện bảo kiếm vừa tay, thậm chí có thể nâng cao lực chiến đấu.
An công công nhỏ giọng nói với Phong Vân Vô Ngân.
- Đúng, ta cũng đang muốn tìm một thanh kiếm tốt một chút.
Phong Vân Vô Ngân gật đầu nói.
- Thanh kiếm ta đang dùng chỉ là một thanh huyền thiết kiếm thông thường, sử dụng không thuận tay lắm. An tổng quản, phiền ngươi đưa ta tới nơi trưng bày bảo kiếm.
- Dạ, Phong Vân Vô Ngân đại nhân.
An tổng quản gật đầu, dẫn Phong Vân Vô Ngân đi một vòng trong tầng thứ nhất.
Tới bên một giá binh khí.
Chỉ thấy, trên giá binh khí đó xếp đầy các loại trường kiếm khác nhau.
Có tới mấy vạn thanh trường kiếm.
Có ba lão nhân thân mặc áo gai, sắc mặt già nua, hai tay chắp sau lưng, đi lại trước giá binh khí này, vừa ngắm nghía những thanh trường kiếm này vừa thầm thì thào bàn tán, dường như đang luận kiếm.
An công công nhìn thấy ba lão nhân này, lập tức hiện ra vẻ khúm núm sợ sệt, rụt rè nói:
- Ba vị tiền bối, các ngươi, các ngươi đang luận kiếm.....
- Ồ, Tiểu An Tử, ngươi đến đấy à. Còn mang theo một tên tiểu tử.
Một lão nhân không thèm quay đều, cất tiếng nói.
- Dạ, ba vị tiền bối, bệ hạ sai Tiểu An Tử đưa Phong Vân Vô Ngân đại nhân tới đây chọn kiếm.
An công công cung kính nói.
- Chọn kiếm?
Bỗng nhiên, ba lão nhân áo gai cùng quay đầu lại, nhìn Phong Vân Vô Ngân.
Linh hồn Phong Vân Vô Ngân đột nhiên chấn động, giống như bỗng nhiên rơi vào trong một rừng kiếm, tất cả mọi tế bào đều bị kiếm khí băng lãnh bao trùm lấy, da thịt đau như cắt.
Ánh mắt của ba lão nhân đó không ngờ khiến Phong Vân Vô Ngân nảy sinh ảo giác, khắp đầu óc đều tràn ngập kiếm khí. Bốn phương tám hướng đều là kiếm khí.
- Tiểu tử, ngươi chọn kiếm gì? Ngươi hiểu về kiếm sao? Ngươi là kiếm tu?
Một lão nhân lời lẽ sắc bén, gần như đang chất vấn. Khẩu khí của hắn cũng giống như kiếm đạo, không ngừng bức ép lại gần, mỗi kiếm đều tấn công mãnh liệt.
An công công vội nói:
- Ba vị tiền bối, Phong Vân Vô Ngân đại nhân đích thực là một kiếm tu. Hắn đã lãnh ngộ ra.....
Một lão nhân khác ngắt lời An công công, giơ tay vẫy Phong Vân Vô Ngân:
- Kiếm tu trẻ tuổi như vậy, thực sự hiếm gặp. Tiểu tử, ngươi lại đây.
Lời vừa dứt, Phong Vân Vô Ngân liền cảm thấp có một cỗ hấp lực rất lớn kéo mình lại, không thể chống đỡ lại nổi.
Phong Vân Vô Ngân chấn kinh, đợi tới khi hoàn hồn lại, người đã ở bên cạnh ba lão nhân kia rồi.
- Tiểu tử, nơi đây trưng bày toàn các loại cổ kiếm, mỗi thanh kiếm đều có ý chí, mỗi thanh kiếm đều không hề tầm thường, nếu ngươi là kiếm tu, đương nhiên hiểu được ưu nhược của bảo kiếm. Ngươi hãy chọn xem, ba lão nhân chúng ta muốn xem con mắt của ngươi thế nào.
Một lão nhân dáng vẻ rất có hứng thú nói.
Phong Vân Vô Ngân còn chưa kịp đáp, bỗng nhiên chỉ cảm thấy mấy vạn thanh trường kiếm trên giá binh khí, mỗi thanh kiếm đều tỏa ra kiếm khí, kiếm ý, một cỗ vũng xoáy kiếm khí vô hình bỗng nhiên bao trùm lấy Phong Vân Vô Ngân.
- A?
An công công đại kinh.
- Ba vị tiền bối, các ngươi, các ngươi kích phát kiếm ý của những thanh bảo kiếm này. Thế là thế nào? Phong Vân Vô Ngân đại nhân, lui lại. Mau lui lại! Kiếm ý của những thanh bảo kiếm này bị một cỗ lực lượng vô hình kích phát ra! Nguy hiểm!
- A!
Ba lão nhân cùng kêu lên kinh ngạc.
- Chúng ta kích phát kiếm ý? Thật là vô lý!
Bỗng nhiên, một lão nhân vô đùi, kêu lên:
- Mẹ kiếp! Lão đại, lão nhị, quả nhiên có một cỗ lực lượng vô hình đang dẫn động kiếm ý, kiếm khí, kiếm hồn phong ấn trong bảo kiếm ra, hình thành kiếm chi phong bạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.