Bá Khí

Chương 174: Đánh cho phun máu




Trong lòng Phong Vân Vô Ngân có chút thấp thỏm. Chẳng qua ngay lập tức, sự thấp thỏm kia liền bị cơn tức giận ngập trời thay thế, ánh mắt hắn co rút lại như đao, lần lượt quét về Định Hải tông.
- A? Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ?
Cao sư huynh kia rốt cuộc cùng lên tiếng, trong mắt hiện lên sự kinh hãi ngập trời:
- Vừa mới hóa huyền thành cương vậy mà đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên Cương khí cảnh trung kỳ. Quá yêu nghiệt! Tiểu bằng hữu, ngươi là đệ tử tông môn nào?
Phong Vân Vô Ngân cười lạnh nói:
- Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết những việc này.
- Làm càn!
Phong Vân Vô Ngân vừa dứt lời, đã có vài tên đệ tử Định Hải tông huyên náo rống giận:
- Tiểu tử, ngươi cho ngươi là ai? Chi là một Tiên Thiên Cương khí cảnh trung kỳ mà dám kêu gào trước mặt Cao sư huynh! Không biết sống chết! Mau mau quỳ xuống xin lỗi!
- A? Dường như bọn chúng cùng không biết lão tử giết chết ba tên đệ tử Định Hải tông. Như vậy cùng tốt!
Phong Vân Vô Ngân quan sát thần sắc bọn chủng, trong lòng lập tức có được phán đoán. Bất chợt hẳn rầm rộ hưng sư vấn tội:
- Vừa rồi bản thân ta đang tu luyện dưới đáy biển, hóa huyền thành cương, là ai ở bên ra tay muốn ngăn chặn ta? Thực sự là đê tiện! Đê tiện đến cực điểm!
-A...
Cao sư huynh kia nghe thấy vậy cùng thoáng có chút nghẹn lời. Hắn thấy Phong Vân Vô Ngân nho nhã tuấn tú, tuổi tác còn trẻ, nhìn qua tựa như một văn sĩ đọc đủ thi thư, khí chất cũng không hề giống với tán tu, chắc hẳn là một đệ tử tông môn chính thống. Vừa rồi Trường Tôn sư huynh đố kị xuất thủ, đúng là đã làm có phần quá đáng, khiến kẻ khác khinh thường.
Lời nói của Phong Vân Vô Ngân khiến cho rất nhiều đệ tử Định Hải tông nghe mà mặt đỏ tới mang tai, đuối lý nghẹn lời không nói được gì.
- Tiểu tử thối!
Bất chợt, Trường Tôn sư huynh rốt cuộc cũng không tài nào nhẫn nại được nữa, ở trên hư không bước lên một bước:
- Nơi này là khu vực thuộc phạm vi quản lý của Định Hải tông chúng ta, ngươi tu luyện bên dưới đáy biển, dẫn động tiên thiên cương khí hiện ra dị tượng, hoàn toàn không thèm quan tâm đến quy tắc của Định Hải tông! Là ai cho ngươi tư cách tu luyện ở hải vực này? Cuồng vọng! Đây là ngươi muốn chết. Giờ ngươi còn dám ra đây kêu gào nữa sao?
-A?
ánh mắt Phong Vân Vô Ngân chăm chú nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt:
- Chính là ngươi phá hoại hả? Hải vực này là của Định Hải tông các ngươi sao? Vì sao ta lại không biết? Hải vực chính là khu vực bên ngoài đại lục, từ lúc nào lại biến thành địa bàn của Định Hải tông các ngươi vậy?
- Muốn chết!
Sắc mặt Trường Tôn sư huynh lúc trắng lúc xanh:
- Tên cẩu tặc thấp kém kia, ngươi còn dám chống đối ta sao? Tiên Thiên Cương khí cảnh? Bản nhân chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết cả trăm tên! Vừa rồi bàn nhân nhất thời nương tay, mới cho ngươi cơ hội hóa huyền thành cương! Bằng không ta đã trực tiếp chặt dứt liên hệ giữa ngươi cùng với cương khí nhận chù, khiến cho ngươi cả đời phải dừng lại ở Hậu Thiên rồi.
Trường Tôn sư huynh lúc này đã hoàn toàn động nộ. Hắn ở trong Định Hải tông chính là đệ tử hạch tâm, quanh năm lịch lãm bên trong hải vực, đã có được danh tiếng nhất định, còn có địa bàn hải đảo của riêng mình, võ giả bình thường, nào dám chống lại hắn? Hiện tại một mao đầu tiểu tử mới chỉ mười mấy tuổi mà thôi, mới đạt được tới Tiên Thiên Cương khí cảnh mà đã dám ở trước mặt hắn lên giọng, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân không hề chớp nhìn chằm chằm Trường Tôn sư huynh, trong mắt căn bản không tìm thấy một tia e ngại, ngược lại chiến ỷ càng bộc phát, sát khí kinh khủng.
Phong Vân Vô Ngân hiểu rõ bản thân mình, sau khi hóa huyền thành cương, hắn thúc giục tiên thiên cương khí để phát ra 8 phần kiếm ý, uy lực so với trước đây tăng gấp trăm lần, giúp cho hắn có can đảm để khiêu chiến vượt cấp cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Mặt khác, Tử Khí giao long ở trong bụng hắn cũng đã mạnh ngang ngửa cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Lùi một bước mà nói, nếu như thực sự đánh không lại, phóng ra Tử Khí giao long mà độn đi, những kẻ trước mắt này, vị tất đã đuổi kịp!
Phải biết ràng, Tử Khí giao long vừa hấp thu vô số năng lượng linh thạch, tuy rằng lực lượng không phát sinh biến hóa, thế nhưng hình thể đã đạt tới hơn một cây số, tốc độ tăng gấp đôi có thừa.
Tốc độ, đã trở thành một ưu thế tiềm ẩn rất lớn của Phong Vân Vô Ngân.
- Ngươi muốn bóp chết ta? Phải đánh qua mới biết! Đến lúc đó đừng có quỳ xuống xin tha thứ là được!
Phong Vân Vô Ngân lời lẽ lạnh lẽo, kỳ thực hắn cũng đã động chút tâm tư, cố gắng đem cục diện trước mắt chuyển hóa thành ân oán giữa hắn cùng với tên Trường Tôn sư huynh trước mắt này. Nếu như có thể giúp cho hắn kiếm được cơ hội đấu tay đôi, vậy là thành công. Nếu như hỗn chiến, đối phương có một cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh tọa trấn, Phong Vân Vô Ngân khẳng định chì có thể bỏ chạy.
- A? Ta không nghe lầm đấy chứ? Tiểu gia hỏa này dĩ nhiên lại chủ động khiêu chiến Trường Tôn sư huynh?
Nghe thấy Phong Vân Vô Ngân nói vậy, đám đệ tử Định Hải tông đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lạc sư muội kia cũng có chút hứng thú nhìn Phong Vân Vô Ngân, trong đôi mắt ánh sáng lóe lên liên tục, miệng lẩm bẩm:
- Thú vị, tiểu gia hỏa này thật là thú vị. Hắn dám chống đối Trường Tôn sư huynh, ta thực sự rất thích.
- Không biết trời cao đất rộng!
Sắc mặt Trường Tôn sư huynh hoàn toàn đỏ rực lên, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo:
- Ngươi chính là tự chui đầu vào rọ! Ngươi đã muốn chết, bản nhân sẽ thành toàn cho ngươi! Có thể ngươi cho mình là thiên tài, nhưng mà người chết, dù có là thiên tài thì cũng vô dụng.
Nói xong, hắn lại bước lên một bước, phía sau lưng tử khí dâng trào, hiện ra một đám tử vân lớn hơn mười mẫu, ở trong cương vân ẩn hiện vô số đầu hùng sư. Một thanh trường kiếm tinh cương huyền phủ giữa tầng mây, thấu phát ra kiếm mang hủy thiên diệt địa.
- Trường Tôn sư đệ, đừng chấp nhặt, chỉ là một thằng nhóc tu vi Tiên Thiên Cương Khí cảnh mà thôi, ngươi hà tất phải tính toán cùng hắn làm gì?
Cao sư huynh kia đột nhiên lên tiếng.
Lạc sư muội cười khúc khích:
- Cao sư huynh, ngươi không biết ché, Trường Tôn sư huynh đang đố kỵ với người ta đỏ. Lúc trước, khi Trường Tôn sư huynh mới vào Tiên Thiên Cương Khí cảnh, phong mang nào có sắc bén được như vị tiểu huynh đệ này.
- Đủ rồi!
Trường Tôn sư huynh rống lớn một tiếng, trên mặt toàn bộ đều là lệ khí:
- Cao sư huynh, ngươi không cần nhiều lời, kẻ này rất cổ quái, mấy ngày trước Tuần sư đệ, Cát sư đệ, Mạnh sư đệ vẫn lạc tại Hoàng Tuyền đảo, điểm mấu chốt ở đây là, kẻ lạ mặt này lại vừa vặn xuất hiện ở khu vực Hoàng Tuyền đảo. Trong này tất có liên hệ!
Cao sư huynh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nếu nói thiếu niên này có thể giết chết Tuần, Cát, Mạnh ba vị sư đệ, bản thân ta cũng không mấy tin tưởng.
Trường Tôn sư huynh kiên quyết nói:
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Cao sư huynh, kẻ này ta nhất định giết! Hắn thật ngông cuồng! Thật là kẻ vô tri! Là rác rưởi! Tất cả hậu họa, do Trường Tôn ta gánh chịu!
Một võ giả Tiên Thiên Tử khí cảnh thấp giọng nói bên tai Cao sư huynh:
- Cao sư huynh, hà tất phải vì một người ngoài mà làm tổn thương hòa khí huynh đệ của mình? Trường Tôn Sư Huynh sát ý đã quyết nhất định sẽ phải xử trí tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, nếu như ngươi nhất định không cho Trường Tôn sư huynh giết kẻ kia, khó tránh khỏi sẽ lưu lại trong lòng hắn một kẽ hở nho nhỏ, đã sắp tới thời điểm cuộc giao lưu năm tông diễn ra rồi, kẽ hở này cũng đủ khiến cho Trường Tôn sư huynh phát huy thực lực thất thường khi thi đấu rồi.
Cao sư huynh nghe vậy thì sắc mặt ngưng trọng, cũng đành âm thầm mặc kệ Trường Tôn Kính kia.
Thình lình trong lúc đó, kiếm ý của Trường Tôn Kính liên tiếp tăng lên, trong đám cương vân trên đỉnh đầu đều xuyên thấu ra ngàn vạn luồng kiếm ý, mỗi một luồng kiếm ý đều không bàn mà hợp cùng với thiên đạo, hắn gàn lên từng tiếng:
- Tiểu tử, ngươi hãy nhớ kỳ, người giết ngươi, là Trường Tôn Kính của Định Hải tông!
Phong Vân Vô Ngân tâm niệm khẽ động, một thanh trường kiếm từ trong nạp giới bay ra được hắn nắm trong tay phải, kiếm ý lập tức tràn ngập, phía sau lưng huyễn hóa ra vân vụ được hình thành từ cương khí thuần khiết, thiên biến vạn huyễn, vân sơn vụ hải, trong đó còn kèm theo cả tử điện thiên lôi, kiếm khí xuyên qua thiên địa.
- A? Kẻ này cũng là một kiếm tu! Kiếm ý thật mạnh!
Các đệ tử Định Hải tông đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bất chợt, một thanh âm nữ từ dịu dàng đáng yêu vang lên bên tai Phong Vân Vô Ngan:
- Tiểu đệ đệ, ngươi không đánh lại được Trường Tôn Kính đâu. Nhưng ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Ngươi dám tranh cãi cùng Trường Tôn Kính, tỷ tỷ thấy được rất vui mừng.
- Hả?
Nghe thấy lời ấy, Phong Vân Vô Ngân ngược lại hơi có chút thất thần, dư quang ở khóe mắt khẽ đảo qua, phát hiện nữ tử cưỡi tiên hạc màu tím kia đang nhìn mình như cười như không.
- Tiểu tử! vẫn lạc đi!
Chợt Trường Tôn Kính điên cuồng rống lên một tiếng, trong đám tử vân trên đỉnh đầu đâm xuyên ra một đạo kiếm mang lớn như cánh cửa, như thiểm điện chém giết tới Phong Vân Vô Ngân. Trên kiếm mang ẩn chứa đến mấy ngàn chiêu kiếm pháp tinh vi ảo diệu, kiếm ý khuynh thành, kiếm thế như diệt sát hết thảy:
- Cửu Thiên Thập Thiên - Diệt Tuyệt kiếm pháp!
Ý chí của một kiếm này chính là diệt tuyệt hết thảy.
Dưới một kiếm này, không sót lại chút sinh cơ nào.
Đây là một bộ kiếm pháp dang dở mà Trường Tôn Kính tìm được ở bên trong một di tích thượng cổ khi hắn lịch lãm trong hải vực. Hóa ra chính là mấy chiêu trong một bộ kiếm pháp Thiên giai. Mặc dù là không hoàn chỉnh, uy lực không thể nào ngang bằng được với vũ kỹ Thiên giai hoàn chinh, thế nhưng vũ kỹ Địa giai trung cấp lại hoàn toàn không thể sánh bằng.
Không gian bị một kiếm này hoàn toàn đánh nát, thời gian cũng phảng phất như ngừng lại!
Đệ tử Định Hải tông bổn phương tám hướng đều ào ào tránh đi phong mang, trong lòng sinh ra một cảm giác e sợ bị vạ lây.
Phong Vân Vô Ngân bình tĩnh lạnh lùng, đem 8 phần kiếm ý tích súc đến mức tận cùng, trường kiếm trong tay chém ra một đạo kinh hồng, vân vụ nhàn nhạt, tử điện thiên lôi đều được dung hòa trong một kiểm này, phảng phất tựa như không nhiễm chút khói lửa nhân gian, phiêu dật chém về phía Trường Tôn Kính.
Dẫn động thiên địa đại thế! Không bàn mà hợp ý cùng thiên đạo.
- A? Kiếm pháp của tiểu tử này rất khá! Sự mạnh mẽ của kiếm ý đã không dưới Trường Tôn sư đệ, hơn nữa, nếu chỉ đơn giản nói riêng về kiếm ý, dường như đã mơ hồ vượt qua cả Trường Tôn sư đệ!
Trong lòng Cao sư huynh kia cũng chấn động tới tột đỉnh.
- Rầm!
Đạo kiếm mang cương khí kia của Phong Vân Vô Ngân cũng với đạo kiếm mang tử khí của Trường Tôn sư huynh va chạm rồi xoắn vặn lại với nhau, trong nháy mắt đã biến mất vào hư vô, nhưng chẳng qua cũng mới chỉ dung hòa đi được non nửa năng lượng đạo kiếm mang kia của Trường Tôn sư huynh
Phụp!
Đạo kiếm mang tử khí kia diệt sạch tất cả sinh cơ, hơn phân nửa uy lực còn lại vẫn như cũ chém về phía Phong Vân Vô Ngân, tốc độ không giảm, ở trong không trung rạch ra một vệt không gian tan vỡ!
- Ta thua vì sự chênh lệch giữa chất lượng cương khí cùng tử khí! Nếu như nói về kiếm ý, ta hoàn toàn thắng được hắn! Kẻ này, nhiều lắm cũng mới chi lĩnh ngộ ra được 7 phần kiếm ý mà thôi, so với ta còn kém hơn một bậc, bời vậy ta có thể nắm được đại thể uy lực của đạo kiếm quang kia.
Chi trong khoảnh khắc, trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã có được sự đánh giá chính xác.
Khoảnh khắc sau, Phong Vân Vô Ngân nghiêng nghiên chém ra một kiếm, dẫn động vân vụ cùng với tử điện thiên lôi, từ một bên lách qua đạo kiếm mang mà Trường Tôn sư huynh phát ra, tựa như kinh hồng thoáng hiện, lao thẳng tới bụng của Trường Tôn sư huynh, kiếm thế bay ra nhẹ như mây bay gió thoảng, nhưng kiếm ý lại sắc bén tựa như có thể đâm phá trời cao.
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân chân đạp kiếm cương, lui về phía sau mấy chục thước, vừa vặn tránh được đạo kiếm mang còn lại phân nửa uy lực kia. Đạo kiếm mang bay sát qua Phong Vân Vô Ngân, chém lên một dãy núi ở phía xa hơn một cây số thành hai đoạn.
Đám tử vân trên đỉnh đầu Trường Tôn sư huynh bay lên một cự thủ màu tím, đánh nát bấy đạo kiếm mang đang chém giết lao tới của Phong Vân Vô Ngân.
- Chạy đi đâu? Chết cho ta!
Trường Tôn sư huynh di động, tựa như giòi bám vào xương, truy đuổi theo Phong Vân Vô Ngân, một bàn tay tử khí lớn đến một mẫu lăng không chụp vào Phong Vân Vô Ngân. Cùng lúc đó, trong đám tử vân trên đỉnh đầu hắn cũng có hơn mười đạo kiếm mang bộc phát lao ra, rung động ầm ầm.
-Vèo!
Phong Vân Vô Ngân thúc giục cương kiếm, lại rời về phía sau thêm vài trăm thước, tiện tay chém ra vài kiếm, vân vụ cùng với lôi điện vây chặt lấy Trường Tôn sư huynh.
- Quá yếu ớt!
Thân hình Trường Tôn sư huynh hóa thành một đạo tử quang, căn bản không thèm nhìn mấy đạo kiếm mang cương khí đang bay tới của Phong Vân Vô Ngân, trong chớp mắt truy đuổi, hai cự thủ tử khí phân thành trái phải chụp vào Phong Vân Vô Ngân.
- Để xem ngươi chạy chỗ nào! vẫn lạc cho ta!
Thình lình trong lúc đó, khóe miệng Phong Vân Vô Ngân lướt qua một nụ cười tà dị.
-Hả?
Trong sát na, Trường Tôn Kính vừa vặn nhìn thoáng qua được biểu tình kỳ quái này của Phong Vân Vô Ngân, trong lòng hẳn cũng hiện lên một ý nghĩ... tên tạp chủng này điên rồi sao?
Đúng lúc này...
- Rống!
Một tiếng rống lớn vang trời, kinh sợ thiên địa, mang theo khí tức của cự thú thượng cổ hồng hoang, phảng phất muốn phá tan toàn bộ quy tắc của thế gian.
Một loại dự cảm hung dữ không lành chợt bao trùm trong lòng toàn bộ đệ tử Định Hải tông ở đây.
Tiên Thiên Hạo Khí cảnh Cao sư huynh kia thậm chí còn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Trường Tôn sư đệ, cẩn thận!
Hắn vừa dứt lời, trong bụng Phong Vân Vô Ngân đã lao ra một đầu Tử Khỉ giao long khổng lồ, hoành không xuất thế, uy áp lan tràn.
Dưới tiếng rống này, không gian bốn phương tám hướng đều bị chấn nát thành phấn mạt!
Trường Tôn sư huynh kia theo bản năng hét lên một tiếng, thân thể cũng khựng lại một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.