Bá Khí

Chương 141: Không, ta có chuyện muốn nói!




Trong những trận tranh đấu võ đài của đại hội tuyển rể, những thiếu đương gia thụ thương đều được Lý Vạn Tiên thôi động Xuân Phong Hóa Vũ Quyết tận tâm tận lực cứu chữa. Huống chi hiện tại người cần được cứu chữa lại là nữ nhi bảo bối thân sinh của mình.
Hạo khí hùng hậu biến ảo thành gió xuân miên man, mưa phùn lất phất, tẩm bổ vạn vật, mang đến sinh cơ dào dạt.
Lý Thanh Thanh hai mắt khép hờ, tựa như rơi vào trạng thái ngủ say, tùy ý để cho gió xuân mưa phùn tưới lên thân thể.
- Cái gì?
Đột nhiên, khuôn mặt Lý Vạn Tiên vặn vẹo, trong mắt hiện ra biểu tình không thể nào tin nổi:
- Điều này sao có thể?
Xuân Phong Hóa Vũ Quyết của Lý Vạn Tiên bao bọc lấy quanh thân thể Lý Thanh Thanh, nỗ lực loại trừ tà ma đang ăn mòn cơ thể Lý Thanh Thanh, nhưng không ngờ rằng, từng luồn gió xuân mưa phùn liên miên bất tận rót vào thân thể Lý Thanh Thanh lại như muối bỏ biển, bặt vô âm tín.
Lông dài, lỡ loét, máu mủ trên toàn thân Lý Thanh Thanh không hề bị hóa giải loại trừ một chút nào.
Trái lại những vết lỡ loét càng ngày càng lớn, những dịch vàng bẩn thỉu chảy ra khắp cơ thể càng lúc càng nhiều, khí tức tanh tưởi tràn ngập khắp nơi.
Trên bầu trời, vô số ruồi bọ muỗi giãn, các loại sinh vật đáng ghét từ khắp nơi bâu đến, phảng phất như xú khí nơi này có sức hấp dẫn trí mạng đối với chúng.
- Yêu tà nơi nào, dám xâm phạm nữ nhi của Lý Vạn Tiên ta, không thể tha thứ!
Lý Vạn Tiên khẩn trương, thôi động Xuân Phong Hóa Vũ Quyết đến mức tận cùng, hạo khí nồng nặc như một cái kén lớn, rậm rạp bao bọc lấy Lý Thanh Thanh.
Đúng lúc này, một tiếng nói sắc nhọn, tựa như tiếng cú đêm, lại tựa như vọng tới từ mười tám tầng địa ngục, âm tào địa phủ:
-Khặc khặc khặc! Vô dụng! Chỉ là một võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, có thần thông gì mà đòi hóa giải tinh huyết của bản đế? Khặc khặc khặc! Con kiến hôi! Cảnh giới Tiên Thiên chỉ giống như phù du cái kiến. Khối thân thể này trẻ trung sung sức, tư chất võ đạo coi như không tệ, vừa vặn hiến tặng cho bản đế! Đây là vinh hạnh! Tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh vô dụng của ngươi, không thể nào diệt trừ được tinh thần ấn ký trong tinh huyết của bản
đế.
Một hư ảnh xanh lè dữ tợn hiện ra ở trên đỉnh đầu Lý Thanh Thanh, yêu khí ngút trời, muôn hình vạn trạng. Một loại uy áp như ẩn giấu từ vạn cổ mờ mịt phát ra, mang theo một khí tức hung lệ khó hiểu của thượng cổ đại năng, khiến cho tất cả những tán tu vây quanh võ đài, trong lòng đều xuất hiện ý niệm muốn cúng bái.
-Hả?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng dâng lên một loại cảm giác cổ quái, tựa hồ không nhịn được muốn hướng về phía hư ảnh kia ba quỳ chín lạy.
Ngay cả mạnh mẽ như Lý Vạn Tiên cũng không hề ngoại lệ!
- Đế giai?
Lý Vạn Tiên chỉ cảm thấy kinh tâm động phách. Yêu hồn đang xâm chiếm ăn mòn thân thể nữ nhi mình, dĩ nhiên lại là tinh huyết của một cường giả Đế giai.
Trên Tiên Thiên là Thánh giai, Thánh giai chính là đại biểu cho siêu phàm nhập thánh, có được hai ngàn năm thọ mệnh, là một cự đầu chân chính, là chúa tể một phương. Giơ tay nhấc chân là có thể miểu sát võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong. Thánh lực vô biên. Có thể nói, 100 Lý Vạn Tiên cũng đều không đánh lại được một cường giả Thánh giai.
Còn Đế giai lại càng ở trên Thánh giai, thọ cùng thiên địa, sáng cùng nhật nguyệt, cũng không phải chịu hạn chế của quy tắc thiên địa, là một tồn tại trong truyền thuyết.
Tà hồn ăn mòn Lý Thanh Thanh vẻn vẹn chỉ là một giọt tinh huyết của cường giả Đế giai, vậy mà đã khiến cho Lý Vạn Tiên thúc thủ vô sách.
- A, cường giả Đế giai! Nguyên lai là cường giả Đế giai trong truyền thuyết! Vẻn vẹn chỉ là một giọt tinh huyết lại có thể sản sinh ra uy áp vô thượng đối với chúng ta! Nếu như thực sự có cường giả Đế giai đích thân tới đây, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết chúng ta.
Đông đảo tán tu đều trở nên sợ hãi.
- Thần phục đi! Ha ha ha! Một đám kiến hôi, nếu như bản tôn của bản đế ở đây, một đầu ngón tay cũng có thể san bằng tòa thành trì này của các ngươi! Nghiền nát tất cả các ngươi thành phấn mạt! Ha ha ha! Chó! Các ngươi đều là chó! Khối thân thể này, bản đế cũng vui lòng tiếp nhận! Ha ha ha!
Hư ảnh xanh lè kia dùng khẩu khí bễ nghễ thiên hạ, cười những tiếng sắc nhọn điên cuồng, sau đó trực tiếp dung nhập vào thân thể Lý Thanh Thanh.
- Phụ thân đại nhân, xin hãy giết con đi.
Đột ngột, Lý Thanh Thanh mở mắt, trong ánh mắt nàng có thống khổ, tuyệt vọng vô biên, còn có cả nước máu đau thương chảy ra.
Khiến lòng người tan vỡ.
- Không! Cho dù là tinh huyết của cường giả Đế giai thì tính sao? Không ai có thể từ trong tay Lý Vạn Tiên này cướp con gái của ta đi!
Lý Vạn Tiên hoàn toàn điên cuồng, hạo khí toàn thân bùng phát, thiên địa đều trở nên biến sắc, gió nổi mây vần, mưa phùn phất phới, rót hết lên thân thể Lý Thanh Thanh, ngấm vào trong da thịt.
- Bản đế đã sớm nói vô ích mà! A, là một môn tiểu thần thông Xuân Phong Hóa Vũ Quyết. Nếu như là do võ giả Đế giai, thậm chí chỉ cần Thánh giai thi triển ra có lẽ cũng mạnh mẽ xóa tan được giọt tinh huyết này của bản đế. Chẳng qua ngươi còn kém xa lắm! Ngu xuẩn! Trừ phi ngươi hoàn toàn hủy diệt đi khối thân thể này, bằng không tinh huyết của bản đế cắn nuốt thân thể này, sẽ trở nên bất tử bất diệt! Ha ha ha! Giết đi! Mau giết đi! Ngọc đá cùng nát!
Tiếng nói sắc nhọn gào lên điên cuồng.
- Phụ thân, giết nữ nhi đi! Nữ nhi tình nguyện chết, cũng không muốn bị thứ tà ác này ăn mòn, vĩnh viễn biến thành hình dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ! Phụ thân, xin người hãy hủy diệt nữ nhi đi! Đừng để toàn thây!
Trong mắt Lý Thanh Thanh ý muốn tìm đến cái chết đã vô cùng nồng đậm, không còn một chút ý niệm cầu sinh nào.
- Ha ha!
Đột nhiên, Lý Vạn Tiên thu hồi Xuân Phong Hóa Vũ Quyết, sắc mặt tái nhợt, trong nháy máy dường như đã già đi mấy chục tuổi:
- Lý Vạn Tiên ta được xưng là đệ nhất tán tu đế quốc Chiến Tần, tự xưng anh hùng cái thế, đoạt thiên địa tạo hóa, một tay che trời, lại không ngờ rằng ngay cả con gái thân sinh của mình cũng không thể cứu nổi! Không được! Nhất định không được!
Chỉ khoảnh khắc sau, hai mắt Lý Vạn Tiên nhắm lại, một chưởng trực tiếp vỗ vào trán Lý Thanh Thanh! Một cỗ hạo khí rót thẳng vào thân thể nàng!
- Thanh Thanh, vi phụ dùng một phần mười công lực bản thân rót vào thân thể con. Từ giờ về sau, tà ma kia không thể nào tiếp tục ăn mòn thân thể con nữa, cũng không thể khổng chế được linh hồn của con. Con không có việc gì đâu.
Trong mắt Lý Vạn Tiên hiện ra một chút mừng rờ, lại có một chút thống khổ khó có thể miêu tả nổi.
- Nhưng mà, Thanh Thanh, luồng hạo khí mà vi phụ truyền vào người con này, mỗi thời mỗi khắc đều đấu tranh cùng với tinh huyết tà ma, từ đó về sau, còn không còn tiếp tục tu luyện võ đạo được nữa, cữ mỗi một năm, vi phụ đều phải truyền một lượng hạo khí vào cơ thể con, duy trì sinh mệnh cho con.
- Hơn nữa, hình dạng của con cũng không thể nào khôi phục lại được như cũ. Nhưng Thanh Thanh, con cứ yên tâm, vi phụ nhất định sẽ tìm một cường giả Thánh giai, Đế giai tới giúp con tiêu trừ tinh huyết tà ma kia đi! Giúp con quay trở về làm Thanh Thanh trước đây. Thanh Thanh mỹ lệ khả ái!
Nội tâm Lý Vạn Tiên cũng vô cùng khổ sở, Hắn chi nói rằng sẽ đi tìm cường giả Thánh giai, Để giai giúp nữ nhi khu trừ ấn ký yêu tà, cũng không dám nói chờ đến khi hắn tấn chức Thánh giai sẽ điều trị cho nàng. Bởi vì hàng năm hắn đều phải rót vào thân thể Lý Thanh Thanh một phần mười năng lượng hạo khí của bản thân, có sự trói buộc này, sợ rằng cả đời hắn cũng không thể nào tiến vào được Thánh giai.
- Không! Phụ thân, xin hãy giết Thanh Thanh đi!
Lý Thanh Thanh khàn giọng kêu lên:
- Suốt cả đời phải mang hình dáng như ma quỷ này, Thanh Thanh tình nguyện chết! Thà rằng chết đi, chứ con không muốn sống thêm như vậy nữa. Thanh Thanh cũng không thể bất hiếu, trở thành trói buộc con đường võ đạo của phụ thân đại nhân! Con không thể liên lụy tới phụ thân! Xin phụ thân hãy giết con đi!
- A? Miễn cường trấn áp được tinh huyết của cường giả Đế giai, nhưng cả đời vĩnh viễn phải mang hình dạng xấu xí như ma quỷ này! Thiên chi kiêu nữ Lý Thanh Thanh trước kia cao quý mỹ lệ như tiên tử, giờ đã chết rồi! Giờ chỉ còn một quái vật xấu xí gớm ghiếc!
Toàn bộ tán tu ở đây trong lòng đều thầm nghĩ.
Sắc mặt Đế Huyền nhất thời tím đen, trong lòng sợ hãi. Một quái vật xấu xí không thể khôi phục được dung nhan mỹ lệ như xưa? Ta còn vì nàng đánh nhau sống chết làm gì nữa?
Chợt thân hình Đế Huyền nhanh chóng lui về phía sau, như tia chớp lùi về chỗ ngồi của mình, nghiêm trang nói:
- Các vị cũng đều thấy, Quách Khiếu Thiên Quách huynh bản lĩnh cao cường, thần công Tiên Thiên Cương Thể không tài nào sánh nổi, bản nhân quả thực không phải là đối thủ. Vậy bản nhân đành phải chịu thua, cũng không dám đánh tiếp nữa! Quách huynh, ngươi thắng rồi!
Lời vừa nói ra, toàn trường đều ồ lên.
Chỉ khoảnh khắc trước, Đế Huyền vẫn còn cao giọng nói bất kể Lý Thanh Thanh biến thành bộ dáng thế nào, hắn cũng đều không rời bỏ, bảo vệ nàng cả đời. Lúc này nghe thấy lời Lý Vạn Tiên, Lý Thanh Thanh quả thực không thể nào khôi phục lại được dung nhan, hình dáng vĩnh viễn xấu xí thế này, Đế Huyền lập tức giở giọng, rời khỏi đại hội tuyển rể lần này.
Nhất thời ánh mắt của toàn bộ tán tu đều nhìn về phía Đế Huyền.
Đương nhiên, trong những ánh mắt này cũng không có bao nhiêu khiển trách. Thử hỏi ai sẽ thực sự nguyện ý kết duyên cả đời với một quái vật xấu xí như vậy.
Công bằng mà nói, cách làm của Đế huyền, cùng sẽ là cách làm của tuyệt đại đa số thiếu đương gia có mặt ở đây.
Lý Thanh Thanh bây giờ, chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến người ta cảm thấy kinh tởm chán ghét.
Phong Vân Vô Ngân vẫn như cũ huyền phù ở trên hư không, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Thanh Thanh, nhìn thật sâu vào đôi mắt thê lương tuyệt vọng của nàng.
- Nàng thật quá đáng thương.
Phong Vân Vô Ngân cũng dâng lên sự đồng cảm:
- Hiện tại mọi người đều đã vứt bỏ này, tránh như rắn rết! Quả thực là giống với ta khi xưa, chúng bạn xa lánh! Chẳng qua, may mắn là nàng vẫn còn một người cha thương yêu mình...
Mạc suy nghĩ của Phong Vân Vô Ngân có chút hỗn loạn, cùng chẳng thèm để ý Để Huyền đi hay ở, không quan tâm xem Đế Huyền nói cái gì.
Ánh mắt Lý Vạn Tiên ngưng tụ nhìn thật sâu vào Đế Huyền:
- Tốt, tốt lắm. Đế Huyền, ngươi thấy nữ nhi của ta bộ dáng như vậy, liền
chủ động rời khỏi đại hội tuyển rể lần này, ngươi giỏi, giỏi lắm.
Lúc này Lý Thanh Thanh cũng dùng đôi mắt đâm lệ, khẽ liếc mắt nhìn về phía Đế Huyền. Sau đó ánh mắt nàng trống rỗng, vô định, phảng phất như đã không còn quan tâm tới mọi thứ trên đời. Nhìn nàng bây giờ giống như chỉ còn là một cái xác bị rút mất linh hồn.
- Lý Vạn Tiên đại nhân, việc đã đến nước này, ngài cũng không thể mạnh mẽ ép gả con gái mình đi chứ.
Để Huyền bị Lý Vạn Tiên nhìn chàm chàm, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác không vui. Nghĩ thầm, chẳng lẽ ngươi còn muốn đem nữ nhân xấu như quỷ này ép buộc gả cho bản thiếu gia? Bản thiếu gia có bối cảnh Thần Kiếm tông của Thần Kiếm đế quốc, vị tất đã phải sợ Lý Vạn Tiên ngươi.
Lý Vạn Tiên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Đế Huyền thêm nữa, ánh mắt quét về phía đám đông thiếu đương gia:
- Các ngươi đều rất mong đợi đi tới Vạn Tiên thành, đều ái mộ nữ nhi của ta, bị phong tư của nàng làm cho say mê điên đảo, các ngươi bị loại bỏ khỏi đại hội, trong lòng đều có muôn vàn ấm ức. Hôm nay, dáng dấp nữ nhi của ta biển thành như vậy, có phải các ngươi đều âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn vì bản thân các ngươi không đoạt được giải quán quân. Nếu như bây giờ ta nói, ai nguyện ý lấy nữ nhi của ta, ta cũng không quan tâm tới thiên phú võ đạo của hắn, đồng thời toàn lực trợ giúp cho hắn tu luyện trên con đường võ đạo, các ngươi... có bàng lòng hay không?
Toàn bộ đám thiếu đương gia cũng như Đế Huyền, ánh mắt đều né đi nơi khác.
- Ha ha ha! Lý Vạn Tiên ta tổ chức đại hội tuyển rể, chính là việc trọng đại ngàn năm, các lộ anh hào hội tụ, không ngờ ràng, con gái không gả được đi, lại còn trở thành trò cười cho mọi người, Lý Vạn Tiên ta, chính là trò cười cho toàn bộ để quốc Chiến Tần! Là trò cười cho cả đại lục Huyền Tôn! Ha ha ha!
Lý Vạn Tiên điên cuồng cười lớn, có phần giống như một vị anh hùng sa sút.
- Thành chủ đại nhân, không cần tính toán cùng với đám tiểu nhân hám lợi này! Thanh Thanh tiểu thư lan tâm huệ chất, mặc dù hình dáng có xấu một chút, nhưng chắc chắn sẽ có thanh niên tài giỏi chung tình với Thanh Thanh tiểu thư.
Thủ hạ Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Tiên Thiên Cương Khí cảnh bên cạnh thân Lý Vạn Tiên cùng lên tiếng an ủi.
Thình lình, ánh mắt Lý Vạn Tiên ngước lên chăm chú nhìn vào Phong Vân Vô Ngân:
- Quách Khiếu Thiên! Ngươi nói thể nào? Đế Huyền bỏ quyền, ngươi chính là quán quân đại hội tuyển rể lần này! Theo lý nên cưới nữ nhi của ta làm vợ. Ngay từ đầu, ngươi đã chính là con rể mà Lý Vạn Tiên ta ưng ý. Con rể, hôm nay ta chi hỏi ngươi một câu thôi, ngươi nó thể nào? Yên tâm, Lý Vạn Tiên ta tuyệt đối không bức hôn, ngươi nói một câu không muốn rồi phủi tay rời đi, Lý Vạn Tiên ta tuyệt không làm khó. Chút phong độ đó Lý Vạn Tiên ta vẫn có. Chẳng qua ngươi là quán quân, vẫn phải nói một lời với ta cho thỏa đáng. Nói đi!
- Ha ha ha ha!
Đế Huyền nhịn không được cười thầm:
- tạp chủng họ Quách này luôn đối nghịch cùng với ta, hiên tại hắn quả thực đã đâm lao phải theo lao! Ha ha! Bản thiểu gia cũng muốn nhìn xem hắn trả lời chất vấn của Lý Vạn Tiên thể nào. Loại kiêu hùng như Lý Vạn Tiên này, tuy ràng lời nói rất dễ nghe, thể nhưng chỉ cần dám cự tuyệt nữ nhi xấu xí kia của hắn, hắn tuyệt đối sẽ trả thù. Tạp chủng họ Quách, ngươi trả lời ra sao đây? Một bên là bị Lý Vạn Tiên xé thành từng mảnh, một bên là suốt đời ở gần nữ nhân so với quỷ còn xấu hơn này, ngươi tiến thoái lưỡng nan chưa?
- Tán tu toàn bộ ở đây đều đồng thời nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Lúc này, ánh mắt thất thân của Lý Thanh Thanh một lân nữa đã khôi phục chút thần thái, nàng cũng nhìn Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân trầm mặc, hắn chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Lý Thanh Thanh. Chỉ thấy Lý Thanh Thanh lúc này, toàn thân đều là lông dài, máu mủ, lở loét, xấu không tả nổi. Ngoại trừ một đôi con ngươi ra, thực sự không có chỗ nào giống người, mà chính là quỷ!
Thình lình trong lúc đó, một đạo linh quang chợt hiện ra trong đầu Phong Vân Vô Ngân:
- Thiên Địa Bá Khí Quyết của ta có thể luyện hóa thi thể võ giả, có thể luyện hóa dược thủy kịch độc, có thể luyện hóa thi thể mãnh thú, còn có thể luyện hóa đủ các loại dược liệu tạp nham. Hiện tại, Thanh Thanh tiểu thư dường như bị trúng độc, độc tố bị hạo khí của Lý Vạn Tiên bức ra bên ngoài thân thể. Đám lông dài máu mủ ghê tởm kia chính là độc tố! Ta có thể thôi động Thiên Địa Bá Khí Quyết luyện hóa những độc tố này hay không? Yêu ma Đế giai kia đã nói, hắn dựa vào một giọt tinh huyết mà xâm hại Thanh Thanh tiểu thư, có lẽ ta nên thử luyện hóa giọt tinh huyết này.
Nghĩ như thế, Phong Vân Vô Ngân cũng cảm thấy có phần hợp lý.
Thấy Phong Vân Vô Ngân vẫn luôn duy trì liên tục trầm mặc, không hề nói chuyện, mọi người toàn trường đều cho rằng thái độ họ Quách này rổ ràng là giống với Đế Huyền.
- Thôi, thôi.
Lý Vạn Tiên nhất thời nản lòng thoái chí, không còn chút hy vọng nào nữa:
- Ta rõ rồi. Lý Vạn Tiên ta tuy rằng bị dồn đến tuyệt cảnh, nhưng một chút ngạo khí vẫn phải có. Thôi, Quách Khiếu Thiên, ta không ép ngươi. Ngươi cùng không cần trả lời, ta đã rõ rồi.
Một tia hi vọng cuối cùng của Lý Thanh Thanh cũng hoàn toàn bị bóp chết, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân cao giọng lên tiếng:
- Không, Lý Vạn Tiên đại nhân, Thanh Thanh tiểu thư, ta có chuyện muốn nói!
Ngay khi toàn trường đã nhận định là Phong Vân Vô Ngân sẽ trốn tránh, thực không ngờ Phong Vân Vô Ngân lại cao giọng lên tiếng.
- A? Tạp chủng họ Quách kia muốn nói cái gì?
Đế Huyền sửng sốt giật mình:
- Hắn muốn nói vời lời an ủi hoang đường, sau đó vung tay rời đi, hay là vì mưu đoạt tài nguyên tu luyện từ tay Lý Vạn Tiên mà hi sinh bản thân, lấy một kẻ xấu xí làm vợ?
Lực chú ý của toàn trường một lần nữa tập trung trên người Phong Vân Vô Ngân.
- Ngươi có gì muốn nói?
Lý Vạn Tiên nhìn Phong Vân Vô Ngân:
- Nếu như chỉ là mấy lời an ủi kia thỉ không cần. Lý Vạn Tiên ta ngang dọc giang hồ mấy chục năm, đạo lí đối nhân xử thế ta đã sớm nhìn thấu. Diện mạo nữ nhi ta như thế này, thực sự khó có kẻ nào muốn tiếp nhận. Ngươi thiên phú võ đạo yêu nghiệt, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng, hơn nữa trong người ngươi còn có một cỗ kiệt ngạo. Ngươi chắc chắn sẽ không cam chịu ở cùng Thanh Thanh để mưu lợi từ ta. Thôi, lời an ủi dù có hay đến mấy cũng không có một chút hữu dụng. Giải tán đi!
Nói xong, Lý Vạn Tiên chuẩn bị thúc giục mười con Tiên Thiên giao long kéo theo vương tọa bay đi.
- Chậm đã!
Phong Vân Vô Ngân vận đủ lực lượng toàn thân, rống lớn một tiếng:
- Lý Vạn Tiên đại nhân! Thanh Thanh tiểu thư! Ta cũng không phải muốn nói lời an ủi! Điều đó không có ý nghĩa, ta muốn nói việc khác!
- Hả?
Con ngươi Lý Vạn Tiên co rút lại:
- Lẽ nào, ngươi... Ngươi nguyện ý lấy nữ nhi của ta làm vợ?
Thanh âm của hắn trở nên run rây. Phải biết răng, tuy tu vi cùa Lý Vạn Tiên uyên thâm, một thân thực lực Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, giới tán tu đế quốc Chiến Tần cũng không có kẻ nào hơn được hắn. Nhưng nếu xét về mặt tình cảm, thì hắn chỉ là một người cha không hơn. Thế gian, mỗi một người cha đều có hy vọng, tận mắt thấy con gái mình được xuất giá. Lý Vạn Tiên cũng không ngoại lệ.
Trong ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng kia của Lý Thanh Thanh lập tức lóe lên một tia linh động, nàng cũng chăm chú lắng nghe, muốn biết Phong Vân Vô Ngân sẽ nói như thế nào.
Mọi người ở đây đều yên tĩnh tới mức không thể nào yên tĩnh hơn được nữa.
- Ha ha! Thực sự là tiểu nhân hám lợi! Vì đạt được tài nguyên tu luyện mà phải hạ mình đi làm chồng của nữ nhân như ma quỷ này! Đồ nhu nhược! Đê tiện vô sỉ!
Trong lòng Đế Huyền liên tục cười nhạt.
Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói:
- Thanh Thanh tiểu thư mỹ mạo khuynh thành, lại bị trời cao đố kỵ. Ta tuy rằng tu vi thấp kém, nhưng cũng muốn thử một lần cứu trị Thanh Thanh tiểu thư. Tuy rằng Lý Vạn Tiên đại nhân đã dùng thần công Xuân Phong Hóa Vũ Quyết tiến hành khu trục yêu tà trong cơ thể Thanh Thanh tiểu thư, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, một kẻ yếu kém như ta muốn cứu Thanh Thanh tiểu thư, quả thực đã tỏ ra có phần mù quáng. Nhưng chẳng qua lời nói khó nghe, chẳng may ngựa chết cứu thành ngựa sống thì sao? Hôm nay, nếu như ta không phụ sự mong đợi của mọi người, chữa trị tốt cho Thanh Thanh tiểu thư, đó là trời cao thương tình, là niềm vui lớn. Nếu như ta không chữa trị được cho Thanh Thanh tiểu thư, nàng vẫn như cũ mang dáng dấp này.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân chăm chú nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng thê mỹ cùa Lý Thanh Thanh, chân thành nói:
- Vậy thì, ta nguyện ý vì Thanh Thanh tiểu thư mà tu luyện, thành Thánh, thành Đế, thành Thần! Chung quy nhất định sẽ chữa khỏi cho Thanh Thanh tiểu thư, tuyệt không hai lời! Về phần cưới Thanh Thanh tiểu thư làm vợ, trên đời này, nam nữ kết hôn coi trọng chính là tình đầu ý hợp, Thanh Thanh tiểu thư cùng không hiểu tính cách của ta, sao dám nói giao phó chung thân? Nói chúng, nếu như không thể chữa khỏi cho Thanh Thanh tiểu thư, ta tình nguyện suốt đời không lấy vợ! Nếu có người dám chế nhạo châm chọc Thanh Thanh tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn! Lời ngày hôm nay, thiên địa nhật nguyệt chứng giám, nếu như vi phạm, không bằng heo chó!
Tuy rằng lời hắn vừa nói cũng không hề rõ ràng có nguyện ý cưới Lý Thanh Thanh làm vợ hay không. Nhưng Phong Vân Vô Ngân đã giải thích, nếu không thể chữa khỏi cho Lý Thanh Thanh, hắn cả đời cùng sẽ không lấy vợ! Còn muốn suốt đời này bảo hộ Lý Thanh Thanh.
Cũng xem như là tình thâm ý trọng!
Đồng thời sự chân thành cùa Phong Vân Vô Ngân cũng rõ như nhật nguyệt, kẻ khác cùng không thể hoài nghi rằng hành động lần này của hắn là có mục đích khác.
Lý Vạn Tiên nhìn thật sâu vào mắt Phong Vân Vô Ngân, tựa như muốn xem thấu hắn.
Lý Thanh Thanh cũng nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân, trong đôi mắt xám xịt như tro đã có nhiều thêm vài phần sinh cơ, linh động.
Toàn bộ tán tu ở đây cũng âm thầm gật đầu, thiếu niên họ Quách này xem ra cũng là người trọng tinh trọng nghĩa hiếm có.
Đế Huyền thì lại nghiến răng nghiến lợi:
- Cẩu tạp chủng này, rõ ràng là làm bộ làm tịch trước mặt Lý Vạn Tiên, mưu đồ tài nguyên tu luyện khổng lồ mà Lý Vạn Tiên nắm trong tay. Bản thân ta muốn nhìn xem hắn có thể làm ra được trò vè gì! Người này nằm gai nếm mật, mưu tính thâm trầm, tình nguyện ở cùng với một nữ nhân xấu như ác ma, tâm cơ như vậy, lòng dạ như vậy, thực sự là so với trời còn cao hơn, so với biển còn sâu hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.