Một lão giả cười nói:
Thành chủ đại nhân, trên thực tế trong lòng ngài đã có cân nhắc chưa?
Lý Vạn Tiên gật đầu:
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đế Huyền Hoàng Tuyền đảo sẽ trở thành con rể của Lý Vạn Tiên ta. Đế Huyền này, thiên phú tài hoa không hề kém Thanh Thanh, thân kiêm tuyệt học của Hoàng Tuyền đảo cùng Thần Kiếm tông, sớm đã chạm được tới cánh cửa Tiên Thiên, tu vi trên kiếm đạo cũng đã tới đăng phong tạo cực, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp, đánh bại một số võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh sơ kỳ. Hơn nữa còn đọc cả thi thư, thi từ ca phú, âm luật, thiên văn địa lý, tinh tượng bói toán, không gì không biết. Đế Huyền chính là đệ nhất thiên tài trong đám thiếu niên của thế giới tán tu đế quốc Chiến Tần hiện nay, cùng so sánh với Thanh Thanh cũng không hề kém cạnh. Những thiên tài tông môn kia so ra vẫn còn thua kém bọn họ.
Lý Vạn Tiên là nhân vật như thế nào? Ánh mắt nhìn người của hắn đâu thể xảy ra thiên vị. Bởi vậy vài lão giả đều gật đầu cười nói:
Được, Đế Huyền này xứng đáng làm phu quân của Thanh Thanh tiểu thư.
Một lão giả bỗng nhiên trầm giọng nói:
Thành chủ đại nhân, ta thấy Thanh Thanh tiểu thư đối với đại hội lần này rất chổng đổi đó. Gần đây nàng bế quan tu luyện, chẳng thèm hỏi han gì, tựa như đang đưa ra kháng nghị.
Ha ha ha ha!
Lý Vạn Tiên cười sang sảng:
Một tiểu ny tử thì hiểu gì chứ. Vi phụ chọn phu quân cho nó, có gì là sai. Mặc kệ đi! Nó cùng với tiểu tử Đế Huyền này từng có một lần gặp gỡ, cũng không có ác cảm, chờ đến khi Đế Huyền một đường qua ải chém tướng, đạt được hạng đầu, lúc đó nó cũng không còn gì để chối nữa.
Sáng sớm ngày mai, mở cửa nội thành!
Lý Vạn Tiên nói.
Sau khi ữở lại phủ đệ Tam thiếu gia, Phong Vân Vô Ngân chủ động yêu cầu một tòa điện phủ u tĩnh, an tâm nghi ngơi để đạt được trạng thái tốt nhất vào ngày mai, tiến vào nội thành, tham gia thi đấu tuyển rể.
Trong tòa điện phủ thanh nhã yên tĩnh, Phong Vân Vô Ngân tắt toàn bộ đèn, khoanh chân ngồi trên giường. 1664 hạt thiên địa đan điền được Phong Vân Vô Ngân phóng ra bên ngoài cơ thể, thỏa sức hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí, khôi phục lại lượng huyền khí đã tiêu hao trong trận đấu ngày hôm nay.
Một lúc lâu sau, tâm thần hơi mệt mỏi, Phong Vân Vô Ngân ẩn nấp những hạt thiên địa đan điền đi, mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường, híp mắt suy ngẫm.
Ngày mai ta sẽ đi vào nội thành Vạn Tiên thành. Lý Vạn Tiên kia tu vi siêu tuyệt, đạt được tới Hậu Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, một bước thành Thánh, chắc chắn là một nhân vật lợi hại cực kỳ hiển hách, hắn có thể khám phá được ra thân phận của ta hay không? Hơn nữa, lần đại hội tuyển rể này mục tiêu của ta chính là vị trí thứ nhất. Đêm nay cùng thiếu niên áo xanh kia giao thủ, ta mới biết được trong thế giới tán tu của đế quốc Chiến Tần, nguyên lai vẫn còn nhiều nhân vật thiên tài như vậy. Muốn vị trí thứ nhất, quả thực không phải là một việc dê dàng! Chẳng trách Chúc lão nói nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ có độ khó lớn nhất từ trước tới nay của thành Nham Thạch, cửu tử nhất sinh.
Đủ loại ý niệm ùn ùn kéo đến.
Chuyên gì đến ắt sẽ đến, cứ nỗ lực phẩn đấu vậy!
Lăn qua lăn lại, trằn ứọc suy nghĩ một hồi, cuối cùng Phong Vân Vô Ngân mới ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, một tiểu tỳ áo xanh đã bưng một chậu vàng tiến vào, bên trong chậu là một chiếc khăn trắng tinh, tiểu tỳ phát ra thanh âm nhu mì đánh thức Phong Vân Vô Ngân, dịu dàng phục vụ Phong Vân Vô Ngân rửa mặt.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng chuẩn bị ổn thỏa, thay quần áo sạch sẽ, lưng đeo trường kiếm, tiêu sái rời khỏi điện phủ.
Phong Vân Vô Ngân đi tới chủ điện, Lý Tu cũng đã mặc một bộ quần áo mới đang chờ hắn ở đó.
Ngày hôm nay, Lý Tu mặc một bộ trường bào màu đỏ, đầu đội quan miện, trang phục toàn thân đẹp đẽ, vinh hoa phú quý nói không nên lời, so với vương công quý tộc còn sang trọng hơn.
Quách huynh, chúng ta bắt đầu đi tới nội thành thôi.
Lý Tu thân thiết nói với Phong Vân Vô Ngân:
Lần này, ta cùng Hoàng thúc thúc đều muốn vào thành xem thi đấu tuyển rể, vừa vặn có thể làm bạn với ngươi. Quách huynh không mang theo tùy tùng, tuy ràng lặng lẽ cũng tốt, nhưng lại có phần cô đơn lẻ loi. Để tại hạ cùng Hoàng thúc thúc làm bạn với Quách huynh, trong lúc thi đấu cũng có thể ủng hộ trợ uy cho Quách huynh được.
Hoàng tiền bối vẫn mặc bộ trang phục ngày hôm qua, mỉm cười khẽ gật đầu với Phong Vân Vô Ngân:
Tiểu bối họ Quách, đại hội tuỵển rể lần này lão phu đã bỏ số tiền lớn để cược cho ngươi, chí ít cũng phải tiến vào ba vị trí đầu tiên.
Ngừng lại một chút, hắn nói nhỏ:
Mặt khác, lão phu còn lặng lẽ cược 20 vạn lượng hoàng kim, đánh cược ngươi sẽ đạt quán quân đó!
Ha ha!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
Tất không phụ sự trông mong của nhị vị. Chúng ta đi thôi!
Đoàn người ra khỏi phủ đệ, bước lên vài chiếc xe ngựa xa hoa rồi đi thẳng tới nội thành.
Ven đường, Phong Vân Vô Ngân xốc rèm xe lên liền thấy, trên bầu trời vô sổ tán tu chân đạp cương vân, bay nhanh về phía nội thành.
Trong đó hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất chính là một đám cương vân màu tím, lớn tới vài mẫu, phía trên có một lão giả mặc áo tím chắp tay đứng đó, khí thể uy nghiêm, chỉ liếc mắt nhìn xung quanh một cái đã khiến gió nổi mây vần! Đằng sau lão giả áo tím, một thiểu niên mày kiểm mũi thẳng, mặt như thoa phấn, anh tuấn bất phàm, lấy một tư thể vô cùng ưu nhã ngồi trước một cái bàn nhỏ, đang gảy đàn tranh, gương mặt bình tĩnh như giếng cổ không chút rung động, thong dong tự tại, mang tới một cảm giác anh dũng bất quần. Hơn mười nữ tử dung mạo tuyệt mỹ ở một bên ân cần phục vụ, hoặc là gảy tỳ bà, hòa âm cùng với đàn tranh của thiểu niên, hoặc là cầm sách, dịu dàng đọc mấy câu thơ, hoặc là đang rửa ấm tách hãm trà thơm...
Còn những đám cương vân trên bầu trời, tuyệt không có một dám nào dám vượt qua đám cương vân màu tím này, không phải vòng ra xa xa mà đi thì cũng là theo ở phía sau, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Là cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Hoàng tiền bối ngồi ở đối diện Phong Vân Vô Ngân, trong mắt có chút kiêng kỵ:
Có lẽ chính là Để Huyền của Hoàng Tuyền đảo cùng với tùy tùng. Chỉ một tùy tùng mà đã là cường giả Tử Khí cảnh, Hoàng Tuyền đảo này thực sự có nội tỉnh thâm hậu.
Cảnh giới Tiên Thiên, Cương Khí cảnh, Tử Khí cảnh, Hạo Khí cảnh, càng lên cao thì càng lợi hại, lực lượng của cường giả Tử Khí cảnh so ra lớn gấp trăm lần võ giả Cương Khí cảnh.
Người kia chính là kẻ được xưng đệ nhất thiên tài trong giới tán tu trẻ tuổi của để quốc Chiến Tần, Để Huyền?
Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày. Tuy rằng cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua Để Huyền, nhưng từ khi tiến vào Vạn Tiên thành tới giờ, hắn vẫn thường được nghe người ta nhắc tới cái tên Để Huyền rất nhiều lần.
Thiếu đảo chủ Hoàng Tuyền đảo, Để Huyền!
Một đời anh kiệt! Tu vi vô cùng cao siêu! Vô hạn tiếp cận Tiên Thiên cảnh!
Đại hội tuyển rể lần này, là người có cơ hội cao nhất đạt được vị trí đứng đầu, trở thành con rể của Lý Vạn Tiên.
Quả nhiên có chút bất phàm.
Phong Vân Vô Ngân không khỏi so sánh giữa Đế Huyền trước mắt với thiếu niên áo xanh tối hôm qua. Rất hiển nhiên, từ khí độ cho tới hòa khí, thiếu niên áo xanh còn thua kém Đế Huyền vài lần!
Tiểu bối họ Quách, nếu như ngươi quả thực có dã tâm tranh đoạt vị trí đứng đầu đại hội tuyển rể lần này, như vậy Đế Huyền chính là địch nhân lớn nhất của ngươi!
Hoàng tiền bối nói xong, khẽ nheo mắt lại, cũng không lên tiếng nữa.
Phong Vân Vô Ngân cũng không nói ra những lời hùng hồn, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được sự kiên nghị của hắn. Tâm trí của hắn đã được mài giũa cứng rắn như kim cương sắt đá, không hề bị khí chất của Đế Huyền khuất phục. Yêu thai Trong đan điền bắt đầu rục rịch, tản mát ra một cỗ lệ khí, 1664 hạt thiên địa đan điền, môi một hạt đều mang theo khí tức thô bạo như muốn cắn nuốt sơn hà.
Tận mắt nhìn thấy một tuấn kiệt như Đế Huyền, tâm tình của Phong Vân Vô Ngân tựa như gặp mạnh thì càng trở nên mạnh mẽ.
Hoàng tiền bối bỗng nhiên mở mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó chậm rãi gật đầu:
Tốt, tốt lắm!
Không bao lâu sau, phía trước xe ngựa đã xuất hiện một con hào rất lớn, kéo dài tựa như không có giới hạn, rộng hơn trăm mét, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm, một cái cầu treo rộng tới mức cả trăm con ngựa có thể cùng đi vững chắc vắt ngang qua con hào.
Bên bờ đối diện của hào chính là một tòa thành trì rộng lớn, nguy nga lộng lẫy, tường thành được chế tạo từ hoàng kim tinh khiết.
- Không thể tin nổi! Chỉ riêng tường thành này thôi không biết đã trị giá bao nhiêu hoàng kim rồi! Quá kinh khủng!
- Là nội thành!
Lý Tu vui vẻ nói. Thần thái trên mặt tỏ ra tự hào không gì sánh được.
- Đến nội thành rồi!
Hoàng tiền bối cũng có chút rung động:
Được, chúng ta xuống thôi. Tiến vào nội thành không cho phép cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa hay bất kỳ tọa kỵ gỉ, lại càng không được phép thúc giục cương vân, tử vân để bay. Điều đó chính là khinh nhờn, bất kính đối với thành chủ đại nhân.
Hoàng tiền bối vén rèm xe lên rồi bước xuống.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm lấy làm kỳ, cùng với Lý Tu bước xuống phía dưới.
Lúc này có vô số xe ngựa đang dừng lại ở bờ bên này con hào, hành khách trên xe đều thi nhau bước xuống, tụ tập lại ở bên bờ hào, chuẩn bị đi qua cầu treo để tiến vào nội thành.
Cương vân trên bầu trời cũng chậm rãi hạ xuống, những người ở trên cương vân cũng không ngoại lệ, tất cả đều xuống đất đi bộ.
Đúng lúc này...
Một cỗ khí tức mãnh thú từ xa truyền lại, ngay lập tức chỉ thấy một con cự thú hình thể khổng lồ thình lỉnh xuất hiện tại trước tầm mắt mọi người.
Con cự thú này tựa như con voi, răng nanh thô to chìa ra ngoài, hình thể hùng tráng, toàn thân toàn ngập lông dài, hít thở 0 0, dường như mỗi một lần hô hấp đều có thể khiển cho mặt đất chấn động.
Ngồi phía trên con cự thú chính là một thiếu niên tà dị, tóc hắn rối tung, bị chột một mắt, khí tức toàn thân hoang dã như mãnh thú.
A! Là Phong Lực Hành Phong huynh!
Lúc này Đế Huyền từ trên cương vân màu tím bước xuống cười ưu nhã không gỉ sánh được, chậm rãi đi về phía con cự thú kia, thần tỉnh vô cùng thân mật.
-Phì!
Mũi con cự thú bỗng nhiên phì ra lửa, trong mắt con thú bỗng nhiên xuất hiện biểu tình vô cùng kiêng kỵ, toàn thân căng lên, hiển nhiên đối với khí tức của Đế Huyền khiến nó vô cùng sợ hãi!
- Đế Huyền!
Thiếu niên chột mắt ngồi trên lưng con cự thú cất tiếng với âm điệu quái dị, thẳng thắn nói:
Lần trước thua trong tay ngươi, lần này nhất định ta sẽ đánh bại ngươi.
-À!
Đế Huyền nhàn nhạt nói:
Phong huynh, hai năm trước chúng ta đột ngột tương phùng, trong lúc ngứa ngáy đã giao thủ vài chiêu, không nói tới ai thắng ai thua, đôi bên chỉ ngang ngửa với nhau mà thôi.
Không cần nhiều lời, ta thua chính là thua.
Thiếu niên chột mắt từ trên lưng cự thú nhảy xuống, nhìn Đế Huyền nói:
Nhưng lần này, ta nhất định sẽ không thua nữa.
Bất chợt, thiếu niên chột mắt nhẹ nhàng vung tay phải lên, nhất thời không gian trở nên rung động, con cự thú khổng lồ thần dị kia, toàn thân bỗng nhiên như hoa rơi mặt nước, nhẹ nhàng rung động vài lần rồi trực tiếp phai nhạt vào trong hư vô, biến mất không còn tung tích.
Quỷ dị! Phi thường quỷ dị!
A... đây... đây là gì vậy...
Phong Vân Vô Ngân cảm thấy khó có thể tin nổi! Một con cự thú thể tích khổng lồ như vậy lại có thể bỗng dưng biến mất.
Phong Lực Hành của Vạn Thú môn!
Hoàng tiền bối nói khẽ bên tai Phong Vân Vô Ngân:
Đó cũng là một đối thủ khá lợi hại của ngươi đó. Hắn có thực lực cùng đánh với Đế Huyền một trận, thắng bại vào khoảng ba bảy!
Đế Huyền, Phong Lực Hành...
Phong Vân Vô Ngân trong lòng khẽ trầm ngâm:
Quả nhiên đại hội tuyển rể lần này cường giả tụ tập như mây.
Bỗng nhiên, tòa thành hoàng kim ở bên kia con hào, cửa thành đột ngột mở rộng.
Mười mấy võ giả toàn thân ẩn chứa khí tức Tiên Thiên từ bên trong cửa bước ra, mỗi một người đều đạp không mà đi, khuôn mặt trang nghiêm, sau khi ra khỏi thành, bọn họ nhanh chóng phân thành hai hàng trái phải vô cùng chỉnh tề.
Khi đã đứng vào vị trí, bọn họ đồng thời lấy từ trong nạp giới ra các loại nhạc cụ sáo, tiêu, kèn, đàn tranh, đàn cổ, sắt...
Sau một khắc, bọn họ bắt đầu thổi nhạc. Khúc nhạc thanh thúy ưu nhã, nhẹ nhàng du dương, như âm thanh suối chảy róc rách, mang theo ý vị vui mừng cung kính như đang chào đón khách quý.
Bên kia con hào có rất nhiều tán tu đều bị khúc nhạc này cuốn hút, nghe như mê như say.
Đúng lúc này, một thiếu phụ mặc áo tím thướt tha từ trong thành bước ra, mỗi một bước đi, dưới chân nàng liền sinh ra một đóa hoa sen màu tím, mỗi một bước đi, không trung đều phấp phới vạn đóa hoa tươi, ngàn cây xanh tốt, giữa trời hoa còn có hồ điệp lượn quanh, trên ngọn cây trăm loài chim cất cao tiếng hót.
Một luồng khí lưu màu tím nhàn nhạt di động xung quanh thân thể nàng, khiển cho nàng phảng phất như tiên thiên bước ra từ trong mộng cảnh.
Các vị quý khách quang lâm Vạn Tiên thành, Phượng Tử Y ở đây để nghênh tiếp khách quý, mời theo Tử Y cùng vào thành.
Thiểu phụ khẽ nghiêng mình thi lễ, trên mặt nở nụ cười vô cùng khách khí và ưu nhã.
Vạn Hoa Tiên Tử Phượng Tử Y! Thật không ngờ nàng đã đầu nhập vào dưới trướng Lý Vạn Tiên!
Tùy tùng Đe Huyền, gã cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh kia khẽ nhíu mày, thần tỉnh có phần ngưng trọng.
Thiểu phụ áo tím kia hiển nhiên là người phụ trách tiếp dẫn khách vào thành, toàn thân tử khí lượn lờ, siêu phàm nhập thánh, chính là một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh.
Cương Khí cảnh! Tử Khí cảnh! Hạo Khí cảnh!
Thực lực võ giả Tử Khí cảnh cao gấp trăm lần võ giả Cương Khí cảnh.
Thiểu phụ Phượng Tử Y, gương mặt kín đáo ưu nhã, lúc nào cũng mang theo ý cười ấm áp trên môi, tay áo khe khẽ vung lên, trong nháy mắt đã hỉnh thành hơn một trăm con chim biển ảo từ tử khí tinh khiết mà thành, phượng hoàng, khổng tước, ban cưu, anh vũ... tiếng hót vang vọng, hòa cùng với khúc nhạc tạo thành một nghi thức nghênh đón vô cùng hoành tráng.