Ba Đường Luân Hồi

Chương 21:




Tay chân Tông Hàng đều bị trói chặt.
Loại dây thừng này rất nhỏ, một vòng lại một vòng, nỗ lực giãy giụa rất nhiều lần, xác định được là giãy không ra, bèn không giãy nữa, cũng không kêu la, rất cam chịu số phận mà rúc vào góc phòng.
Hai tháng nay, hắn bị trói, bị đánh, tổng cộng số lần mắc nạn còn nhiều hơn so với hai, ba đời người bình thường, quả nhiên là “khổ thì mới gầy”, “từng trải khiến người ta trưởng thành”, chí ít thì tâm tính vững vàng hơn, không khẩn trương nữa, cũng lười đi vắt óc nghĩ ngợi.
Dù sao thì cái gì cần tới rồi cũng sẽ tới.
Quả nhiên, cửa mở ra, một xác ướp bước vào.
Tông Hàng hoàn toàn không nhận ra đó là ai, cho đến khi chị ta mở miệng: “Tông Hàng?”
Là Dịch Tiêu.
Quả nhiên là chị ta, cái gì mà 10 giờ tối, núi Đầu Vịt chứ, căn bản là gài bẫy hắn!
Tông Hàng tức đến nghiến răng.
Thấy hắn giương mi trừng mắt, Dịch Tiêu lại mỉm cười: “Tức à?”
Tông Hàng nói: “Chị có ý gì? Không phải chị thuê Tỉnh Tụ tới chăm sóc cho tôi sao? Không phải nói muốn dẫn tôi đi cùng tra rõ chuyện nguyên nhân sao?”
Dịch Tiêu gật đầu: “Sau đó cậu tin luôn?”
Tông Hàng nhất thời nghẹn lời.
Thoáng sững lại, thực sự không cam lòng: “Chị cứu tôi là vì muốn lợi dụng tôi?”
Dịch Tiêu hỏi ngược lại hắn: “Bằng không thì sao, có phải cậu đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá rồi không, cho rằng cả thế giới ai cũng là người tốt hành hiệp trượng nghĩa? Bỏ hai đồng ra mua một cái bánh là để ăn cho no bụng, tôi cứu cậu, tiêu tiền lên người cậu, miệng đắng lưỡi khô nói cho cậu biết nhiều chuyện như vậy, cậu chỉ cho là tôi tốt bụng?”
Tông Hàng muốn nói gì đó, lại nuốt về: Hắn xưa nay chưa từng là người giỏi ăn nói, những lời chỉ trích này đối với Dịch Tiêu mà nói cũng chẳng đau ngứa đi đâu.
Dịch Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Thực ra ban đầu, tôi đúng là muốn giữ cậu lại, tìm Tỉnh Tụ tới cũng đúng là muốn cô ấy chăm sóc cho cậu. Tôi không tiện, không thích hợp xuất đầu lộ diện, cậu từng ngồi nước, có thể phá cá sấu, hơn nữa còn trẻ khỏe, làm chân chạy việc nhất định sẽ rất lanh lẹ.”
“Nhưng kế hoạch cần phải nhượng bộ cho sự thay đổi, sự tình thay đổi, tất thảy mọi thứ cũng đều phải thay đổi theo.”
Tông Hàng không nhịn được: “Cái gì thay đổi?”
Dịch Tiêu nhìn hắn cười, lát sau, đưa tay gỡ lớp bọc trên mặt ra. Mấy ngày nay, chị có thói quen dùng vải ướt bọc kín lấy mình, chính là để giấu mùi.
Một thứ mùi thối rữa ập thẳng vào mặt.
Trái tim Tông Hàng nảy mạnh lên một cái.
Mùi trên người Dịch Tiêu từ đầu tới cuối đều giống như một sợi dây vi diệu, muốn xâu chuỗi nên thứ gì đó.
Lúc mới gặp, mùi thối rữa trên người chị rất nhẹ.
Sau khi khởi tử hoàn sinh, mùi khó ngửi trên người chị biến mất, hoặc có thể nói là giảm bớt đi rất nhiều.
Hiện giờ, thứ mùi này lại càng nồng nặc hơn.
Dịch Tiêu từng nói, “Chờ đến khi nó giống mùi xác chết thối rữa rồi, tôi sẽ không còn cách cái chết bao xa nữa”.
Tông Hàng rùng mình: “Có phải chị…”
Dịch Tiêu ngắt lời hắn: “Tôi sắp chết rồi.”
Chị từ từ kéo lớp vải bọc mặt ra: “Không ai có thể có hai lần cơ hội, chúng ta cùng bị trúng đạn bỏ mình, bị dìm xuống hồ, lúc tôi mở mắt ra đã tưởng rằng mạng mình lại lần nữa quay lại, kết quả là không phải.”
“Đời này của tôi, ông trời đã phụ tôi, vậy tôi phải phụ cả thế giới. Sói muốn ăn thịt, có thịt ở gần đó, nó sẽ đi cắn, trong chuyện này không có đúng sai.”
“Tôi không sai, cậu cũng không đáng chết, nhưng tôi sắp chết rồi, cậu là miếng thịt cứu tôi, tôi sẽ đi cắn xé. Cậu có thể hận, nhưng tôi cũng không có gì để mà phải xin lỗi, hiểu không?”
Tông Hàng hỏi: “Sao tôi lại là miếng thịt cứu chị?”
Dịch Táp không đáp.
Chị nhìn khuôn mặt của Tông Hàng.
Trên mặt hắn có vết trầy da, miệng vết thương còn dính chút bùn cát, nhưng vẫn cho người ta cảm giác sạch sẽ, có lẽ là bởi ánh mắt sạch sẽ.
Dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử với nhau một hồi, không ngại cho hắn làm một con ma biết rõ mọi chuyện.
Dịch Tiêu cất tiếng: “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé, cậu còn nhớ không, tôi từng đề cập với cậu rằng ba họ có một nhà thờ tổ?”
***
Vạn sự đều có khởi nguồn.
Chuyện đã quá xa xưa, không có bản ghi chép bằng văn tự nào để xác thực cẩn thận, đều chỉ là truyền miệng từ thế hệ này sang thế khác, bây giờ nghe kể, giống như một câu chuyện truyền kỳ hơn.
Ba họ có thủy tổ, tên đã không thể tra rõ, nhưng lúc mọi người nhắc tới thì có thói quen dùng từ “ông tổ” kèm với họ, thành ông tổ họ Đinh, ông tổ họ Khương, tổ họ Dịch.
Ba người họ tựa hồ xuất hiện vào cùng một khoảng thời gian, mỗi nhà men theo một con sông lớn mà kiếm ăn, lấy vợ sinh con, thiên phú thần kỳ có thể sống dưới nước này cũng bắt đầu từ họ.
Khi đó không bị kiểm soát việc sinh con, đứa trẻ vừa được mười mấy tuổi đã thành thân sớm, rồi lại sinh con, thế nên trong vài thập niên ngắn ngủi, ba người ban đầu đã trở thành ba gia tộc lớn con cháu thành đàn, bốn, năm thế hệ cùng ở một nhà, mỗi nhà đều biết hai nhà còn lại là thân thích, tuy rằng cụ thể thân từ lúc nào thì không ai nói rõ được.
Ba nhà dần qua lại với nhau, rồi có kết thành thông gia.
Quy củ của ba họ cũng được hình thành trong khoảng thời gian ấy, ba vị tổ tông đều trường thọ, nghe nói đều sống đến trăm rưỡi, trăm sáu mươi tuổi, lúc qua đời, ngoài để lại bản lịch canh vàng thô sơ đầu tiên ra thì còn có di ngôn dặn dò.
Di ngôn xuất phát từ vị nào không cách nào phân chia cụ thể được, rốt cuộc có đúng là từ chính miệng lão tổ tông nói ra hay không cũng không cách nào nghiệm chứng, dù sao thì cũng được truyền miệng xuống từng đời một như thế, dặn dò cái gì mới là chuyện quan trọng.
Một là, chuyện của ba họ là bí mật, mỗi nhà đều phải thủ giữ, ngoài đồng hành được thuê ra thì không thể nói với người ngoài.
Hội chưởng quản thuở sơ khai có cơ cấu giống một cơ quan chấp hình hơn, được thiết lập là để nghiêm phạt, thậm chí xử tử những người để lộ bí mật.
Hai là, không nên coi cái trời ban là cái phúc vĩnh cửu. Thứ “khả năng lại giống” này được di truyền xuống theo các đời, việc có dòng máu ngoại lai hòa lẫn vào và sự mở rộng nhân số không ngừng của gia tộc có thể sẽ từng bước làm nó suy yếu đi, khi sự suy yếu này dẫn tới liên tục bị lật nồi thì cũng chứng tỏ chuyện đã trở nên nghiêm trọng, ba họ đã đứng trước cuộc tuyệt diệt đang cận kề của khả năng này.
Nhưng không phải là không có biện pháp bù đắp, lúc nguy cơ này thực sự tới, có thể đến đầu nguồn sông lớn tìm hầm đất trôi nổi.
Hầm đất trôi nổi nói trắng ra chính là một cái “động”, phía sau có hai chữ “trôi nổi”, vậy là nói rõ vị trí của nó căn bản không cố định.
Lão tổ tông cho manh mối địa điểm, mười hai chữ.
Nơi nhánh sông như chổi, đất mở cửa, gió xộc sao Đẩu.
Lại xuất khẩu thành thơ, bốn câu, tiên đoán khoảng thời gian đi mở hầm đất trôi nổi.
Chẳng phải lông vũ mà bay, Chẳng có mặt vẫn có mặt, hay chăng, Ngồi trơ cũng biết sự đời, Can qua chưa tiếp ngập trời họa bay.
Đời sau của ba họ đã trải qua nhiều cuộc thảo luận, đối với mười hai chữ này cũng tạm giải mã được cơ bản.
Nơi dòng sông như chổi – nơi dòng nước tách nhánh thành hình đuôi chổi có rất nhiều, hẳn là chỉ đầu nguồn của ba dòng sông, bởi nơi đó có vô số mạch nước nhỏ, vào thời Thanh, hoàng đế Khang Hi từng phái người thăm dò đầu nguồn sông ở địa khu Thanh Tạng, sau khi sứ thần đến đó, đối mặt với nhiều con sông như vậy, có chút cảm giác không biết phải làm thế nào, trong tấu chương bẩm về thậm chí còn dùng một câu so sánh làm ví dụ để giải thích vì sao mình không xác định được đầu nguồn chính, là “Đầu nguồn như chổi, phân tách quá rộng”.
Đất mở cửa, gió xộc sao Đẩu – cửa động hẳn là mở trên đất bằng, trong động có gió, do chỉ có thẳng từ trên xuống dưới, gió từ sâu trong động thổi thốc lên, mới có thể “xộc sao Đẩu”.
***
Dịch Tiêu nói: “Tới nay, mỗi một đời ba họ đều chỉ có một ma nước, hơn nữa, đời nhà này có rồi, đời kế tiếp sẽ xuất hiện ở nhà khác, hoàn toàn không có quy luật tuần hoàn gì, còn khó đoán hơn cả hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm. Có người từng so sánh, con cháu ba họ người nào cũng có dáng vẻ của ma nước, ai ai cũng có khả năng là ma nước, chỉ khác ở chỗ ‘vẽ rồng điểm mắt’, lão tổ tông ban cơm cho ai, người đó chẳng khác nào được ‘điểm mắt’, khả năng này ước không được, trộm không được, giành cũng không được.”
Tông Hàng lẩm bẩm: “Bởi vậy nên trong lòng các người, hầm đất trôi nổi là một nơi thần kỳ, các người cảm thấy, đến đó rồi nói không chừng có thể nhận được khả năng này, đúng không?”
Dịch Tiêu bật cười, vô vàn cảm khái: “Đúng vậy, ai cũng nghĩ như vậy.”
***
Trong những người sinh thời không thể làm ma nước có rất nhiều người hậm hực, lúc gắt gỏng lời ra khỏi miệng cũng na ná nhau: “Có tin ông đây tới Tam Giang Nguyên một chuyến không, nếu may mắn vào được hầm đất trôi nổi, khi đi ra cũng có thể làm tổ tông ma nước!”
Có điều trăm ngàn năm qua, đối với cái được gọi là “hầm đất trôi nổi” này, mọi người cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, dù sao “mở canh vàng” vẫn đang rất thuận lợi, lợi tức thu được càng đủ để người người đều có thể sống giàu sang.
Nhân thể xen vào một câu, để tránh khiến người ta nghi kỵ, trong ba họ có không ít người cũng sẽ ngụy trang làm nghề khác, ví dụ như diễn xiếc đóng thùng hàn lu, làm gốm nấu mì may đo quần áo, bởi không lấy làm nghề mưu sinh, đều chỉ là hứng thú sở thích nên lại càng thêm chuyên tâm, xuất ra được không ít người lành nghề.
Mãi đến gần một trăm năm trở lại đây, “lật nồi” trong lời tiên đoán bắt đầu xuất hiện, ba họ mới bắt đầu đặc biệt quan tâm tới địa khu nguồn sông, thậm chí có lần còn phái người tới đó trú đóng, tìm mọi cách nghe ngóng về tin tức của “động”.
Trong lúc đó, chuyện lật nồi liên tiếp xảy ra, hơn nữa, đúng như lời tổ sư gia nói, chất lượng ma nước được chọn lọc thông qua thất thí bát khảo quả nhiên đời sau không bằng đời trước.
***
Dịch Tiêu nói: “Cậu cũng coi như từng phá cá sấu, thế nhưng cậu có biết yêu cầu của phá cá sấu nguyên bản là thế nào không?”
“Phải một mình đơn độc, mặc áo da lót trong chống ăn mòn, chỉ dùng cái cản cá sấu và dao găm ô quỷ, đối phó với cá sấu lớn dài đến mấy chục thước, phải bị cá sấu nuốt chửng, sau đó phá bụng mà ra, đấy mới là ‘phá cá sấu’.”
“Đáng tiếc đã chỉ là truyền thuyết, ma nước bây giờ cũng không ai làm được vậy nữa.”
Tim Tông Hàng đập thình thình trong lồng ngực.
Hắn nhớ tới một câu Dịch Tiêu từng nói với hắn.
Tôi sẽ biến thành như vậy, cậu cũng sẽ biến thành như vậy, đều liên quan tới chuyện bọn họ bị lật nồi.
Hiện giờ xem ra, lời này nói thực chất cũng không đúng hẳn, liên hệ trước sau chân chính hẳn phải là: Bởi vì liên tiếp lật nồi, khả năng đã đang ngày một suy thoái, bởi vậy nên muốn đi tìm hầm đất trôi nổi, sau đó mới xảy ra chuyện.
Cổ họng hắn khô lại: “Thế nên, các người đã đi tới hầm đất trôi nổi?”
Dịch Tiêu không đáp, nhưng ánh mắt kia hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
***
Bốn câu xuất khẩu thành thơ của lão tổ tông gần như cũng ứng với tình hình thực tế vào thời điểm đó.
Chẳng phải lông vũ mà bay: Người không có cánh mà vẫn có thể bay trên trời, nghe như chỉ sự xuất hiện của máy bay hiện đại.
Chẳng có mặt vẫn có mặt: Không có mặt nhưng vẫn thấy mặt? Giống như gọi video vậy, hai bên có thể cách xa nhau ngàn dặm mà vẫn trò chuyện được không trở ngại.
Ngồi trơ cũng biết sự đời: Giống như xem TV vậy, mà có lẽ là xem tin tức trên mạng thì càng thích hợp hơn, tin tức trên TV là tiếp thu bị động, có mạng có máy tính trong tay, muốn tìm cái gì là kiếm được cái đó – những năm chín mươi, máy tính và internet cũng đã bắt đầu thông dụng rồi.
Can quan chưa tiếp ngập trời họa bay: Câu này về sau cũng tìm được nguyên văn trong cuốn kỳ thư thời Trung Quốc cổ đại “Thôi Bối Đồ”, rất nhiều người cho rằng là chỉ chiến tranh hiện đại – không cần đấu tranh trực diện, chỉ cần bấm nút, tên lửa đạn đạo bay ra, can qua quả thực là chưa tiếp (xúc) đã “ngập trời họa bay”.
Mỗi câu đều nhắm thẳng vào thời đại này, bởi vậy nên mọi người đều cảm thấy: Lật nồi liên tiếp, tiên đoán ứng nghiệm, thời cơ chín muồi, hành trình hầm đất trôi nổi đã là tên đã lên dây.
***
Năm đó ở vùng Tam Giang Nguyên, tin tức đầu tiên có liên quan đến “động” đã truyền đến.
Nói là có một người Tạng mang theo đồ ăn và dụng cụ vượt một chặng đường rất dài tới ngôi đền xin đá tạc marnyi. Trên đường đi, anh ta phát hiện ra một cái động, chỉ rộng cỡ miệng chậu, sâu không thấy đáy, thò đầu vào có thể nghe thấy tiếng gió ù ù.
Người Tạng ấy muốn biết rốt cuộc cái động này sâu bao nhiêu, bèn thả một con thoi cuốn sợi lông bò yak xuống. Kết quả thả hết sợi dây mà cũng chưa tới đáy động.

Họ vui mừng khôn xiết, huy động nhân lực, gần như dốc toàn bộ lực lượng hảo thủ, thậm chí có nhà còn đi cả nhà, ai cũng không muốn bỏ qua “việc trọng đại” nghìn năm khó gặp này.
Trên cao nguyên không có cột mốc địa điểm, người Tạng kia đã sớm không nhớ rõ được vị trí cụ thể, cộng thêm ai cũng không nói được cái “trôi nổi” này là trôi nổi như thế nào, bởi vậy nên khoanh vùng ra một khu vực rất lớn trên bản đồ, chia ra thành ba khu, mỗi nhà phụ trách tìm kiếm ở một khu.
Để tránh khỏi tranh cãi, còn đặt ra quy định: Hầm đất trôi nổi này tìm ra được ở khu vực của nhà nào, nhà đó sẽ có quyền được ưu tiên, có thể vào trước tra xét, nếu thật sự xuất hiện “thần quang phổ chiếu”, “năng lực trên người tăng vọt”, đó cũng là may mắn của người ta, hai nhà còn lại có ước ao cũng phải nhịn.
***
Dịch Tiêu cười ha hả, đến cùng có phần không thở được, nói với Tông Hàng: “Cậu nghe được chưa? ‘Có ước ao cũng phải nhịn’, lúc Khương Tuấn trò chuyện với bố anh ấy, Khương Hiếu Quảng còn dặn anh ấy phải tuân theo quy định, nhưng sự ước ao trong giọng nói đó, tôi nghe cũng cảm thấy buồn cười.”
Chị thấp giọng lẩm bẩm: “Ai cũng tưởng là chuyện tốt, khi đó, ai cũng tưởng là chuyện tốt, Thật ra là tôi lôi kéo Khương Tuấn, dù sao anh ấy cũng là người yêu tôi, có gì tốt, tôi cũng bằng lòng lôi kéo anh ấy, Khương Tuấn cũng vui vẻ…”
Chị hơi ngơ ngẩn.
Có ai mà không vui, đến cả mấy người Dịch Cửu Qua để lại trông em gái Dịch Táp, ngoài miệng tuy đồng ý nhưng về sau đều lén lút chạy tới cả, còn không ngừng nải nỉ: “Chú Dịch, em ấy ngoan lắm, nghe chuyện ăn lạc, đầu cũng chưa từng quay ra ngoài cái nào, em ấy cũng không sợ, chúng cháu chỉ xem một tí thôi, xem xong sẽ lập tức quay lại…”
Đáy lòng Tông Hàng lạnh xuống: “Sau khi xuống hầm đất đã xảy ra chuyện phải không? Tôi nhớ chị từng nói, trong số những người cùng xảy ra chuyện với chị, có người xương cốt chọc thủng da, có người lúc chết trên người kết đầy sương, còn có người như bị lửa thiêu…”
Dịch Táp nhìn hắn chằm chằm, giọng nói tới đây chậm xuống, cũng thấp đi: “Rất nhiều người đã chết ngay tại chỗ, chết rất thống khoái.”
“Những người chịu đau đớn là những người không chết ngay lập tức, người nào người nấy đều thần trí mơ hồ, hoảng loạn bất an, điên cuồng chạy bò, không dưng tấn công người khác, cơ thể trong một thời gian ngắn xảy ra biến hóa rất đáng sợ, tôi tận mắt trông thấy có người xương đâm xuyên qua da, có người mặt như vỏ quýt đã khô hết nước, héo quắt trong nháy mắt, còn có người toàn thân thối rữa…”
“Không biết là ai kêu cứu qua máy vô tuyến truyền tin, xe Đinh Trường Thịnh cách đó gần nhất, Khương Hiếu Quảng lại là người đoán được bên này có phát hiện sớm nhất, xe của hai người họ theo sát nhau lần lượt tới, những xe sau đó cũng tới rất nhanh.”
“Khi đó Đinh Trường Thịnh đã vào hội chưởng quản, tuy chỉ là chân chạy việc nhưng làm việc lão luyện, cũng không hoảng loạn, lập tức sắp xếp người khống chế hiện trường. Khương Hiếu Quảng là ma nước, kinh nghiệm phong phú, ông ấy cũng biết được đại khái những người này về sau sẽ như thế nào, mặc kệ sống chết, bất kể về sau sẽ có sắp xếp gì, ông ấy phản ứng rất nhanh, nhân lúc người tới chưa nhiều, làm giao dịch với Đinh Trường Thịnh, muốn ông ta mở ra một con đường cho Khương Tuấn – Đinh Trường Thịnh chẳng có lý do gì để cự tuyệt, ông ta chỉ là một chân chạy việc, có thể được ma nước nhà họ Khương chống lưng cho, cầu còn chẳng được.”
“Khi đó tôi ngã trên mặt đất không bò dậy nổi, nhưng tôi trông thấy Khương Hiếu Quảng dẫn người vội vội vàng vàng giấu Khương Tuấn lên xe. Khương Tuấn lúc đó bề ngoài đã có biến hóa, thế nên lần này tới đây, nghe nói là Khương Tuấn dần đầu mở canh vàng, tôi vẫn luôn không tin, vẫn luôn nấp trong bóng tối theo dõi, quả nhiên phát hiện ra, hắn là giả mạo.”
Tông Hàng nghe chăm chú, cảm thấy như thể tình tiết phim kinh dị đang diễn ra ngay trước mắt: “Là bị cảm nhiễm à? Loại virus chôn giấu dưới lòng đất ấy?”
Rất nhiều loại virus quái dị và thuốc hóa học có tác dụng mạnh có thể biến đổi cơ thể và trí óc của con người, chỉ có điều, loại mà Dịch Tiêu gặp phải dường như có phản ứng nhanh hơn.
Ánh mắt Dịch Tiêu nhìn xoáy vào hắn sâu hơn.
Tông Hàng hơi bất an.
Chị nói: “Những người giống tôi bị giam lại đều chết rất nhanh, sớm thì mấy tháng, lâu thì vài năm, trừ tôi ra, người sống được lâu nhất còn không chịu đựng được đến mười năm, đều chết hết. Lúc đầu tôi cũng tưởng là cảm nhiễm, còn cho là mình may mắn, chống đỡ được nhiều năm như vậy.”
“Mãi đến cách đây không lâu, tôi mở mắt lần nữa dưới đáy hồ Tonlé Sap, mới cẩn thận suy nghĩ lại.”
“Không phải là cảm nhiễm, những người nhìn như không chết ngay tại chỗ như chúng tôi kỳ thực lúc đó đều đã chết, chỉ có điều…sống lại quá nhanh.”
“Cơ thể chúng tôi đều rất kém, không thể tiếp nhận được nguồn sinh mệnh tái sinh này, bởi vậy nên để có được sinh mệnh thứ hai, phải sớm lãng phí đi thật nhiều, hoặc là hoàn toàn thay đổi thành hình dạng kỳ quái.”
“Hiện giờ cậu đã hiểu vì sao…tôi lại nói là cậu hoàn mỹ chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.