Ba Định Luật Của Pháp Sư

Chương 1: Tiến về phế tích báo danh




Một nam tử trẻ tuổi, toàn thân da bọc xương đang đi trên đường. Tên của hắn là Sick. Trick. Đây không phải tên khai sinh, nhưng lại là tên hắn hiện tại trên chứng minh. Hắn mặc một bộ đồ pháp sư thâm màu cà phê, hai ống tay áo bị mài mòn lâu ngày như rách đến nơi. Phía trên còn rất nhiều vết bẩn từ thảo dược, may mà màu lót của bộ y phục này cũng trùng với màu vết bẩn nên che dấu bớt. Hắn có một đầu tóc đen lộn xộn, phần mái dài tới mức phủ đi đôi mắt bén nhọn làm người khác khó chịu. Bởi vì da hắn vốn đã rất trắng, thêm đôi mắt đen bị che dưới tóc làm hắn trông như một bóng ma. Năm nay hắn hai mươi tuổi, nhưng bề ngoài dãi gió dầm mưa cho nên có vẻ già đời hơn hẳn.
Hắn là một pháp sư, được Quyền Trượng Ánh Sáng —— cơ quan quản lý pháp sư trong quốc gia này —— cấp bằng.
Sick mang theo một cái cặp da màu đỏ đã sờn, một đường thẳng tiến. Hắn cảm thấy lòng bàn chân đang rất nóng.
Hắn bỏ ra gần hai tháng, đi bộ dọc theo đường mòn để đến nơi công tác mới. Hắn không mua nổi vé xe, cũng không có tiền để trang trải phí tổn sinh hoạt trên đường, đành phải lấy đất làm chiếu, trên đường đi dựa vào ăn cỏ dại cùng "những cư dân lông xù trong cống nước" để duy sinh.
Hắn thu được thông báo lò thiêu thứ tư đang thiếu người từ cục quản lý nghề nghiệp pháp sư. Lò thiêu thứ tư có vai trò đặc thù trong nước, nó là lò thiêu chuyên dùng "xử lý rác ma pháp", không thuộc cục tài nguyên môi trường, mà do viện ma pháp quản lý. Nó chuyên xử lý những quyển trục, bùa hộ mệnh, ma khí lưu hành đương thời… nói chung là vật thể chứa ma lực. Những vật này nếu như giao cho lò thiêu bình thường xử lý, sẽ tạo ra một vài sự cố không mong muốn do năng lượng phóng ra trong quá trình phân giải, ví dụ như, tất cả bóng đèn nằm trong bán kính 1km xung quanh lò thiêu sẽ biến thành mặt người.
Sick đã từng thấy những lò thiêu do cục tài nguyên môi trường quản lý, tất cả đều rất xinh đẹp đến nỗi làm cho người quên đi nó là nơi xử lý rác thải. Tường ngoài được sơn trắng, ghép với các tấm thủy tinh màu lam nhạt, áp phích đẹp đẽ, thảm cỏ xanh mướt có thể đi lên lăn qua lăn lại trên đó, ở phía xa có thể chứng kiến ống khói trang trí như trong khu trò chơi. Còn có thể lợi dụng nhiệt năng sinh ra do xử lý rác thải dùng làm bể nước nóng quanh năm không cần phụ thuộc vào thời tiết.
Mặc dù Sick chưa bao giờ đi bơi, nhưng nghe tới bể bơi đã biết là hàng cao cấp!
Cho nên khi Sick biết rõ có ghế trống ở đây thì, hắn ôm ấp chờ mong tương đối lớn. Hắn lúc ấy cũng thật không ngờ, một cơ sở công tác làm cho hắn tiêu tốn thời gian hai tháng đi bộ tới nhậm chức sẽ có vấn đề. Thẳng đến khi hắn sắp đến nơi, bắt đầu tìm kiếm địa chỉ cụ thể mới phát giác không đúng.
Nói thế nào thì những nơi như thế này, cũng sẽ có rất nhiều bản chỉ đường cùng áp phích dễ tìm ở khắp nơi, nhưng Sick tìm không thấy cái nào cả. Khi hắn vất vả lắm mới tìm được một cái, cái bảng chỉ dẫn đó lại bị gãy làm đôi, rõ ràng là bị người dùng sức nhổ lên rồi bẻ gãy, ném trong đống rác ven đường.
Lúc Sick đến trước cửa lò thiêu thứ tư, cảnh tượng chứng kiến trước mắt đả kích hắn thật nhiều.
Nhựa đường loang lổ, khu vực trồng cỏ lúc trước bây giờ một cọng cũng không mọc nổi, túi rác cùng vàng mã vương vãi khắp nơi trên mặt đất, rất nhiều chỗ bị phủ vội một lớp sơn để che đậy cái gì đó. Tường vốn sơn trắng bây giờ phủ đầy nước bẩn cùng ‘tục ngữ’.
Cổng chính bằng thủy tinh đã biến mất, một chồng thùng các tông dựng lên thay thế, cho nên mặt tiền bây giờ xuất hiện đầy các loại quảng cáo như "tủ lạnh ma pháp hai cánh", "Bưởi năm roi”, "Mì tôm chua cay"...
Sick ngẩng đầu nhìn ống khói cao ngất, vì không bảo trì thường xuyên nên trong như một ống sắt vụn, rỉ sắt còn nhỏ xuống đất cùng với nước bẩn che đi họa tiết trang trí trên đó. Sau khi đến gần, Sick mới có thể phỏng đoán được họa tiết trang trí là cái gì, hẳn là một thiếu nữ đáng yêu mặc âu phục cầm hoa hướng dương. Lúc nhìn từ xa thì như một cương thi mặt đầy máu, tay cầm khúc ruột.
Không có gì ngạc nhiên khi loại địa phương này sẽ sụp xuống vào một ngày đẹp trời nào đó, nói đúng hơn là, nó sớm nên sụp, hiện tại còn không có sụp mới kỳ quái.
Sick tần ngần trước cửa cả buổi, mặt trời muốn xuống núi rồi. Mặc dù Sick thuộc dạng công nhân nằm ở tầng chót nhất, cho dù đem ra bán đấu giá cũng chưa chắc có người cần, hắn cũng không muốn công tác ở một nơi mà trần nhà có thể đập đầu hắn bất cứ lúc nào.
Hắn cúi đầu nhìn quanh, phát hiện một ‘thân cây’ mặc áo có chữ phản quảng ‘lò thiêu thứ tư’ sau lưng đang cầm cây chổi cùng cái đồ hốt rác, quét vỏ trứng với dịch trứng trên ‘thảm cỏ’.Mà hiệu suất dùng chổi quét thứ này vốn đã thấp, cho nên nhìn qua càng giống như đang đánh trứng trên mặt đất. Sick tốn thêm mấy giây, mới xác định đây không phải là thân cây, mà là một ông cụ phi thường giống thân cây. Ông cụ mặc một cái áo mỏng để lộ cả khung xương, tay chân gầy teo như nhánh cây khô. Toàn thân đều là da nhăn, nhất là da mặt còn nhăn hơn cả chó lông xù, mắt cùng miệng giống như bị chôn luôn trong da mặt rồi, chỉ còn lại một khe hẹp. Cụ ông vừa run vừa bước tới. Bởi vì lưng còng, chiều cao cũng chưa tới ngực của Sick.
Bụng Sick đang réo. Đã mấy tháng nay thực đơn ngày ba bữa của hắn chỉ có ‘cư dân lông xù ở cống thoát nước’ để lấp bao tử. Bây giờ là thời gian bữa tối, công việc này bao ăn bao ở, Sick quyết định ít nhất hắn phải vào ăn một bữa cơm rồi mới đi.
"Xin lỗi, ta tới nhận công tác nhân viên phân giải ở đây." Sick khom người để cho bằng độ cao lão thụ yêu.
Lão thụ yêu không có trả lời, tiếp tục run run quét rác.
Sick quơ quơ tay trước mặt ông lão, để ngay chính giữa cây chổi và mặt ông, vung hai cái, lão thụ yêu vẫn không có phản ứng. Sick bắt đầu hoài nghi hắn nhìn lầm rồi, đây không phải một ông lão cũng không phải thụ yêu, mà chỉ là một gốc cây.
Nhưng cây có thể mặc áo cầm chổi, lại không có khả năng vừa di động vừa run. Hai tay Sick chống nạnh, tự hỏi hay là bỏ qua gốc cây này, trực tiếp đi vào tìm người khác.
Đã qua 10 giây, lão thụ yêu đột nhiên duỗi lưng, cái cằm đột ngột co lại, làm ra động tác né tránh, dùng tốc độ 2s một chữ nói ra: "Báo —— danh —— theo —— ta."Ông tiện tay quăng cây chổi cùng đồ hốt rác ra, không lý đến Sick, vẫy vẫy tay, đi vào cửa lò thiêu thứ tư.
Sick mang theo cặp da đi theo đằng sau lão thụ yêu. Tình trạng đại sảnh so với bên ngoài chỉ có hơn mà không thua. Trên đỉnh đầu, tất cả bóng đèn đều đen thui, mấy tấm bạc rủ xuống, lơ lửng giữa không trung. Gạch men lát trên đất không một viên nào con nguyên, thiếu một góc coi như bình thường, còn nhiều, rất nhiều những khối gạch nát vụn chỉ còn xi măng. Nắp đường ống duy tu bảo dưỡng đã biến mất, lưu lại một cái động.
Sick lo lão thụ yêu sẽ bị trượt chân do mặt đất gập ghềnh, như vậy sẽ không đứng dậy được. Nhưng lão thụ yêu nắm rõ chỗ này như lòng bàn tay, ông thậm chí không có cúi đầu xem đường, đi theo một đường bằng phẳng, thuận lợi đến một cái tủ. Ngược lại Sick mém vấp phải vài viên gạch, làm chân nọ đá chân kia.
Lão thụ yêu dỡ xuống một khối gạch men trên tường đằng sau tủ, lộ ra một cái rương mật mã. Mặt ngoài cái rương kia sáng bóng, nguyên vẹn, rất không hòa hợp với cảnh tượng tan hoang chung quanh. Sick cảm thấy trong rương chắc chắn chứa gì đó rất trọng yếu.
Lão thụ yêu nhập vào mười bảy con số mật mã, rương mở ra, bên trong là một bộ răng giả sạch sẽ được ngâm chất bảo quản.
Lão thụ yêu nhét răng giả vào trong miệng, giật giật cái cằm: "Như vậy —— tốt —— hơn nhiều."Ông dùng một lực khó có thể tưởng tượng sẽ xuất hiện trên người một lão nhân, đánh tỉnh Sick đang sững sờ, hỏi hắn: "Có vấn đề gì sao?"
Sick hoàn hồn giơ lên một nắm tay, hắn có một vấn đề phi thường trọng yếu: "Cơm ở nơi nào?"
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Lão thụ yêu dẫn Sick tới nhà ăn của công nhân. Từ diện tích nhà ăn có thể thấy, thiết kế chỗ này là cho hơn 50 người vào, tăng thêm người không có ca trực, tổng số công nhân lò thiêu thứ tư có lẽ còn có thể thêm nữa.... Hiện tại trên mặt bàn chỉ còn tro bụi, chén đĩa bám đầy mạng nhện, đã thật lâu không có người sử dụng.
Lão thụ yêu đưa Sick đến mặt bàn duy nhất tương đối sạch sẽ, bảo hắn ngồi xuống. Sau đó lão thụ yêu đi về phía sau phòng bếp, rồi mang sang đồ ăn xếp đầy cả mặt bàn. Sick liền vùi đầu vào ăn, trong mắt của hắn lúc này ngoại trừ đồ ăn đã không có thứ gì khác. Sick ăn đến khi chỉ còn nước canh mới nghĩ đến khả năng đây không phải phần ăn một người.
Sick nhìn quanh bốn phía, không thấy lão thụ yêu. Hắn cắn chiếc đũa, tiếng nói vò thành một cục: "Có người có ở đây không?"
Ước chừng mười lăm giây về sau, Sick mới nghe được có thanh âm truyền đến từ bên trái: "Có chuyện gì không?"
Sick hồ nghi nhìn sang. Lão thụ yêu đang ngồi trên một cái ghế gần bên tường, trên bàn của ông để một dĩa rau cùng một ít cơm. Chỗ đó mới vừa nãy còn không có ai ah?"Tôi cần lưu một ít cho người khác sao?" Sick hỏi.
"Cậu cứ ăn." Lão thụ yêu dừng một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó nói: "Chứng kiến bộ dạng cậu lúc này làm ta nhớ tới lúc trước ah —— nhà ăn trước kia đều là người trẻ tuổi, vội vã ăn như hổ đói để đi công tác, đầu bếp thường thường mắng bọn nó ăn cái gì cũng không biết, nhưng lại luôn cao hứng tăng thềm phần ăn của bọn họ —— trước kia chỉ có pháp sư ưu tú nhất mới tới đây, hàng năm, thời gian tuyển nhân viên rất trang trọng, đều là người ta tấp nập —— khi yết bảng thường sẽ có người bị sót lại. Hiện tại ah —— thật tốt khi có thể nhìn thấy người mới. Trước khi lão già ta về hưu —— năm đó lúc ta còn rất nhỏ ah —— "
Sick giật mình, lão thụ yêu có ý muốn kể từ khi ông còn là chồi non cho đến khi ông thành cổ thụ. Sick tranh thủ ngăn cản ông kể về lịch sử hình thành thụ yêu, hỏi: "Ở đây không có ai khác sao?"
"Còn có Quái Đầu ah. Quái Đầu hắn rống —— "
Sick đã nghe được tình báo không cách nào xem nhẹ, hắn cắt đứt lời lão thụ yêu lần nữa, hỏi: "Chỉ có hai công nhân?"
"Vốn hôm nay sẽ có năm người đến, bất quá nhà hai người có việc đột xuất, hai người phát bệnh cấp tính không thể tới gần lò thiêu. May là còn có cậu, tính thêm cả cậu là có ba người rồi."
Nguyên lai Sick đang ăn phần ăn của năm người, khó trách khối lượng lớn như vậy. Những người kia đại khái là vừa chứng kiến ống khói đã sợ vỡ mật rồi.
"Người trẻ tuổi bây giờ thật là, không tới cũng không nói một tiếng, làm người khác uổng công chờ đợi, nếu ta không có biện pháp xem —— "
Sick vội hỏi: "Ba người có thể xử lý công tác của năm mươi người?"
Lão thụ yêu nhếch miệng lộ ra răng giả, cười nói: "Chỉ là thêm một đôi tay mà thôi."
Sick đem miếng thịt cuối cùng nhét vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt. Hắn ăn hết phần ăn của năm người, không biết phải làm phần công tác của mấy người đậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.