Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 69: Chương 69





Trục Đông Quân mỉm cười đáp: “Không hẳn, ta muốn ngươi trở thành người yêu thực sự của ta.”
“Hả, anh nói cái gì vậy?” Hạ Lưu Ly trợn tròn hai mắt nhìn anh.
Khuôn mặt cô không khỏi thể hiện sự ngạc nhiên và bất ngờ.
Trục Đông Quân nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Ngươi nghe không nhầm đâu, ta muốn ngươi làm bạn đời của ta.”
Hạ Lưu Ly kịch liệt phản đối: “Tôi xin phép từ chối nhá.
Tôi sẽ không bao giờ động lòng với một đại ác ma như anh đâu.”
Trục Đông Quân không những không tức giận mà còn mỉm cười với cô, “Không sao hết, giờ ngươi cũng chẳng chạy đi đâu được, ta sẽ dần dần tán đổ người.’
Khuôn mặt của anh trông vô cùng nghiêm túc khi nói câu này với cô.
Hạ Lưu Ly không hiểu sao nhịp tim của cô lại tăng lên nhanh chóng, hai má cũng đỏ bừng hết lên, biểu cảm vô cùng đáng yêu.
Trục Đông Quân lại dịu dàng ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên má của cô rồi nói:

“Nói xem, gu người yêu của ngươi như thế nào?”
Hạ Lưu Ly suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hừm...đẹp trai, cao ráo, nhà lầu xe hơi, đặc biệt là phải đối xử tốt với tôi.”
“À, vậy ta đủ tiêu chuẩn làm người yêu ngươi rồi còn gì nữa.” Trục Đông Quân vô cùng tự hào về bản thân.
“Không không, anh không đối xử tốt với tôi.” Cô dập tắt ngay ngọn lửa tự luyến của anh.
Mặc dù bị từ chối một cách phũ phàng nhưng anh vẫn không hề nản lòng mà tiếp tục đưa ra lý lẽ để bào chữa: “Đó là hồi trước thôi, từ nay trở đi ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”
Anh vừa nói vừa ôm chặt lấy cô, làm cô rất khó thở.
Hạ Lưu Ly nhanh chóng đẩy cơ thể của anh ra, “Thôi, anh bỏ cái suy nghĩ đó đi, dù sao thì trong hợp đồng của chúng ta nghiêm cấm thích đối phương cơ mà.”
Trục Đông Quân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Ha, cái đó ta đã sửa lại vào tối hôm qua rồi, vậy nên từ nay trở đi, ta có thể yêu ngươi và ngươi cũng có thể yêu lại ta.”
“Anh...anh chơi ăn gian.”
Hạ Lưu Ly cũng phải bất lực trước mưu kế ranh ma của anh ta.
Tức trong lòng nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Chợt trong đầu cô sực nhớ đến người phụ nữ xinh đẹp mà Trục Đông Quân đang tìm cách cứu chữa.
Để cho anh ta chết tâm cô nhắc ngay đến người đó với anh:
“Không phải anh có ý trung nhân rồi sao? Người đó là người vô cùng quan trọng đối với anh đó.
Lẽ nào anh muốn cắm sừng cô ấy.”
Trục Đông Quân ngơ ngác nhìn cô, “Ai cơ? Ta làm gì có.”
Cô lắp bắp miêu tả: “Thì là người phụ nữ trong bức tranh ở hành lang đó, tóc tím, đôi mắt đỏ, trông vô cùng xinh đẹp.
Bác quản gia cũng nói đó là người yêu anh mà.”
Trục Đông Quân nghe cô miêu tả liền biết chắc người đó chính là mẹ của anh.

Ác ma có thể giữ nguyên vẹn vẻ đẹp của bản thân dù có trải qua hàng nghìn năm đi chăng nữa.
Có vẻ Hạ Lưu Ly đã hiểu nhầm về mối quan hệ giữa anh và mẹ anh rồi.
Nghĩ đến đây anh không thể nào mà nhịn được mà cười phá lên:
“Ha, ha, ha ngươi nghĩ cái quái gì vậy hả? Người đó là mẹ của ta cũng chính là mẹ chồng của ngươi đó.”
“Hả? Không...không phải chứ?” Hạ Lưu Ly chết lặng vài giây.
Đúng lúc này cánh cửa phòng của anh đột nhiên mở ra, người bước vào chính là bác quản gia.
Khuôn mặt ông ấy phờ phạc mà báo cáo với anh:
“Thưa chủ nhân, đến lúc phải đi làm rồi đó ạ...” Ông ấy câm nín ngay sau khi nhìn thấy Hạ Lưu Ly quấn một tấm chăn mỏng trên người, “Có vẻ tôi đã làm phiền hai người, tôi xin phép.”
Bác ấy đang định đóng cửa rời đi thì lại bị Trục Đông Quân túm cổ lại hỏi thăm một chút: “Là ông nói với Hạ Lưu Ly là ta đã có người yêu đúng chứ?’
Anh nói ra chữ nào là chữ ấy như cục tạ nặng trăm cân đè lên người bác quản gia.
Ông ấy bây giờ không khác gì một tội đồ trong cái nhà này cả.
Để giữ mạng, ông ấy liền giải thích cặn kẽ cho anh nghe:
“Không phải, tôi không hề nói như vậy, tôi nói là người quan trọng thôi nha, phu nhân không được đổ tội cho tôi.”
Trục Đông lại liếc mắt về phía Hạ Lưu Ly, “Vậy ra chuyện này là ngươi tự bịa ra đấy à?”

Hạ Lưu Ly chột dạ, lảng tránh ánh mắt của anh, “Không...không hẳn...tại người đó trẻ quá nên tôi tưởng là người yêu anh thôi.”
Và sau đó, hiểu nhầm đã được giải quyết một cách êm đẹp.
Trục Đông Quân và Hạ Lưu Ly cùng nhau đến công ty tiếp tục làm việc.
Hôm nay, Hạ Lưu Ly được thăng cấp lên làm thư kí riêng của anh, điều này làm cho cô cũng khá là vui vì không cần phải dọn dẹp mấy cái đống bừa bộn và bẩn thỉu nữa.
Cô được phân nhiệm vụ đưa tư liệu cho Hàn Sở Trạch.
Vừa bước vào phòng làm việc của anh, cô thấy tử thần đã ngồi làm việc một cách mệt mỏi trên bàn làm việc, nét mặt trông như sắp chết rồi vậy.
Cô từ từ tiến đến, đưa cho anh tập dữ liệu, tiện tay tặng cho anh một cốc cà phê đen nóng hổi.
“Trông anh mệt mỏi nhỉ? Có cần tôi giúp gì không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.