Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 21:




Tôi không NGỦ thân mật với St. Clair. Chắc chắn luôn. Nhưng tôi đã ngủ với cậu.
Tôi đã ngủ với một chàng trai! Tôi chui tọt vào chăn và cười toe toét. Tôi MUỐN kể chuyện này với Bridge. Nhưng mà... liệu nó có mách lại với Toph không? Tôi không thể kể cho Mer vì nó sẽ ghen, như vậy tôi cũng không thể kể cho Rashmi và Josh. Tôi chợt nhận ra mình không thể tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai. Chuyện này có phải sai lầm không nhỉ?
Tôi muốn nằm lại càng lâu càng tốt nhưng cái bàng quang của tôi đã chiến thắng. Khi tôi từ nhà vệ sinh về phòng, St. Clair đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu quay lại và bật cười. “Tóc cậu chĩa ra bốn phương tám hướng rồi kìa.” Cậu minh họa bằng cách xòe ngón tay khắp đầu như mấy nhánh gạc nai.
“Nhìn lại mình rồi hẵng nói nhé.”
“Hứ, tóc mình trông có vẻ được đánh rối tự nhiên mà. Mất nhiều năm mình mới nhận ra cách tốt nhất để có kiểu tóc lộn xộn này là phải hoàn toàn mặc kệ nó đi.”
“Ý cậu là trông mình rất gớm phải không?” Tôi liếc qua gương và choáng váng nhận ra bản thân không khác gì một con quái vật có sừng.
“Không đâu. Mình thích vẻ ngoài của cậu.” St. Clair toét miệng cười, nhặt lấy thắt lưng trên sàn. “Ăn sáng không?”
Tôi đưa cậu đôi giày. “Trưa trầy trưa trật rồi đấy.”
“Cảm ơn đã thông báo. Ăn trưa không?”
“Tắm trước đã chứ.”
Chúng tôi tản ra trong một giờ và tái ngộ ở phòng St. Clair. Cửa phòng cậu khép hờ, nhạc rock tiếng Pháp đang phát om sòm dưới tiền sảnh. Tôi sửng sốt khi bước vào và thấy cậu thu dọn. Đụn quần áo và khăn lau đã được gom lại để giặt giũ còn chai lọ rỗng và vỏ bao khoai tây chiên đã bị ném đi.
Cậu khấp khởi nhìn tôi. “Một sự bắt đầu mới.”
“Tuyệt đấy.” Trông cậu khá hơn nhiều rồi. Tôi mỉm cười.
Tụi tôi lại dành cả ngày đi đây đi đó. Cùng xem một phần trong liên hoan phim Danny Boyle và nằm dài bên sông Seine. Tôi chỉ cho St. Clair cách ném thia lia trên sông, tôi vẫn chưa tin cậu không biết chơi trò đó. Trời bắt đầu đổ mưa nên chúng tôi ghé vào một hiệu sách đối diện nhà thờ Đức Bà. Trên bảng hiệu vàng xanh là dòng chữ SHAKESPEARE VÀ BẠN BÈ.
Chúng tôi sững sờ bởi sự hỗn loạn bên trong. Một nhóm khách đang tụ tập bên bàn giấy, nhìn đâu cũng thấy sách và sách. Nhưng sách ở đây không được sắp xếp theo quy củ trên kệ, bàn hay quầy trưng bày, mà được xếp từng chồng chông chênh hoặc rơi rớt khỏi mặt ghế, một số lại nhô ra khỏi các kệ sách bị oằn xuống. Có những thùng giấy đầy ắp sách và một con mèo đen ngủ nướng bên cạnh đống sách trên cầu thang. Ngạc nhiên nhất là toàn bộ sách ở đây đều là sách tiếng Anh.
St. Clair nhận thấy vẻ choáng ngợp của tôi: “Cậu chưa từng đến đây phải không?”
Tôi lắc đầu khiến cậu ngạc nhiên. “Nơi này rất nổi tiếng. Nhìn này.” Cậu cầm một cuốn Balzac và cô vé thợ may Trung Hoa. “Thấy quen không?”
Tôi đi thơ thẩn trong sự kinh ngạc, nửa thấy rộn ràng vì được bao bọc trong tiếng mẹ đẻ, nửa lại kinh hãi không dám sờ mó bất kỳ thứ gì. Chỉ một cú chạm tay sai lệch cũng có thể phá tan hoang cả hiệu sách này. Nó có thể đổ ập xuống và chúng tôi sẽ bị chôn vùi trong trận sụt lở của những trang giấy vàng nâu.
Mưa rơi rả rích bên khung cửa sổ. Tôi đi xuyên qua một nhóm du khách và ngó nghiêng khu tiểu thuyết. Không biết tại sao tôi lại tìm tên bố, chỉ là tôi không dừng chân lại được. Tôi đi lùi về sau. Christie, Cather, Caldwell, Burroughs, Bronte, Berry, Baldwin, Auster, Austen. Ashley. James Ashley.
Ở đây có một hàng sách của bố tôi. Sáu cuốn cả thảy. Tôi lôi ra khỏi kệ một cuốn Chuyện tình cờ bìa cứng và cúi xuống nhìn cảnh hoàng hôn quen thuộc trên bìa sách.
“Gì thế?” St. Clair hỏi. Tôi giật mình vì không nhận ra cậu đang đứng sau lưng.
Cậu lấy cuốn tiểu thuyết khỏi tay tôi, mắt mở to. Cậu lật nó lại và ông bố tiểu thuyết gia đang cười rạng rỡ với chúng tôi qua ảnh. Bố tôi có nước da rám nắng quá lố và hàm răng trắng sáng giả tạo. Ông mặc một chiếc áo thun màu oải hương, mái tóc trôi bồng bềnh trong gió.
St. Clair nhướng mày. “Mình không thấy được sự liên quan giữa hai người. Bố cậu chịu chơi quá nhỉ.”
Tôi nóng nảy hừ mũi, cậu bèn đập cuốn sách lên cánh tay tôi. “Tệ hơn mình tưởng.” Cậu bật cười. “Bác ấy luôn trông thế này à?”
“Ừ.”
Cậu mở sách ra và đọc trang bìa. Tôi thận trọng quan sát. Nét mặt của cậu trở nên khó đoán. Cậu chợt ngừng, quay lại đọc một dòng ở trên rồi ngước lên nhìn tôi. “Cuốn sách viết về bệnh ung thư”, cậu nói.
Ôi. Chúa. Ơi.
“Nhân vật nữ bị ung thư. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”
Tôi nghẹn họng. “Bố mình thật ngớ ngẩn. Mình đã bảo rồi, bố mình dở hơi không ai bằng.”
Một khoảng lặng khó khăn. “Bác ấy bán được nhiều lắm phải không?”
Tôi gật đầu.
“Độc giả thích cái này à? Họ thấy nó thú vị à?”
“Mình xin lỗi, St. Clair.” Nước ngân ngấn trong mắt tôi. Tôi chưa bao giờ ghét bố mình nhiều như lúc này. Sao bố tôi lại làm vậy? Sao bố tôi dám kiếm chác từ một thứ khủng khiếp như vậy? St. Clair gập cuốn sách lại nhét vào kệ rồi lấy một cuốn khác, Lối vào. Cuốn tiểu thuyết viết về bệnh máu trắng. Bố tôi mặc áo sơ mi hở cổ. Hai cánh tay khoanh lại nhưng ông vẫn giữ nguyên nụ cười ngớ ngẩn kia.
“Bố mình đúng là quái vật”, tôi nói. “Hoàn toàn quái vật.”
St. Clair khịt mũi. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng lúc đó tôi đã khóc nức nở. “Không, Anna. Anna, mình xin lỗi.”
“Mình mới là người phải xin lỗi. Đáng lẽ cậu không nên xem thứ này.” Tôi giật cuốn sách và nhét nó trở lại kệ. Một chồng tiểu thuyết khác bị lung lay và đổ ụp xuống nền ngay giữa chúng tôi. Đầu chúng tôi va vào nhau trong lúc cúi xuống nhặt lại sách.
“Á!” Tôi nói.
St. Clair xoa đầu. “Cậu không sao chứ?”
Tôi giằng những cuốn sách ra khỏi tay cậu. “Mình không sao. Không sao hết.” Tôi xếp chúng vào vị trí cũ và lảo đảo chạy ra sau hiệu sách để tránh St. Clair và bố tôi càng xa càng tốt. Chỉ ít phút sau cậu đã đứng cạnh tôi.
“Không phải lỗi của cậu”, St. Clair lặng lẽ nói. “Cậu không được chọn bố mẹ. Mình hiểu mà Anna.”
“Mình không muốn nhắc đến chuyện đó.”
“Được thôi.” Cậu chìa ra một tập thơ của Pablo Neruda. “Cậu đã đọc chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Hay lắm. Mình vừa mua nó cho cậu đấy.”
“Cái gì?”
“Tác giả này có trong giáo trình Ngữ văn của học kỳ tới. Đằng nào cậu cũng sẽ phải mua nó. Mở ra đi”, cậu nói.
Tôi lúng túng làm theo. Có một con tem ở trang đầu. SHAKESPEARE VÀ BẠN BÈ, Paris km 0. Tôi chớp mắt. “Km 0? Có phải giống điểm mốc hôm trước không?” Tôi nhớ lại chuyến tham quan vòng quanh thành phố lần đầu tiên của chúng tôi.
“Cho những kỷ niệm cũ.” St. Clair mỉm cười. “Đi nào, tạnh mưa rồi. Chúng ta ra khỏi đây thôi.”
***
Tôi vẫn im lặng bước đi trên phố. Chúng tôi băng qua cây cầu của buổi tối đầu tiên đó – tôi đi bên ngoài, St. Clair nép bên trong. “Mình đã từng kể cậu nghe chuyện mình đi học ở Mỹ chưa?” Cậu cất tiếng.
“Cái gì? Chưa.”
“Thật đấy, mình học được một năm. Lớp tám. Tệ lắm.”
“Lớp tám của ai cũng tệ cả mà,” tôi nói.
“Hừm, của mình còn tệ hơn bình thường. Bố mẹ mình vừa ly thân, mẹ mình chuyển về California. Mình chưa ở đó bao giờ nhưng vẫn đi với mẹ và chui đầu vào cái trường công lập dễ sợ đó.”
“Ôi không. Trường công lập.”
Cậu dùng vai thúc tôi. “Học sinh ở đấy rất xấu tính. Chúng cười cợt mọi thứ của mình từ chiều cao, giọng nói đến cách ăn mặc. Mình đã thề sẽ không bao giờ quay về đó.”
“Nhưng con gái Mỹ mê giọng Anh lắm mà.” Tôi buột miệng, không thèm suy nghĩ và cầu nguyện cậu không thấy nét mặt ửng đỏ của mình.
St. Clair nhặt một viên đá cuội và thảy nó xuống sông. “Bọn con gái ở trường cấp hai thì không. Nhất là giọng Anh đó đi cùng một thằng cao xấp xỉ đầu gối bọn họ.”
Tôi bật cười.
“Khi năm học kết thúc, bố mẹ đã tìm cho mình một ngôi trường mới. Mình muốn trở lại London với đám bạn cũ nhưng bố mình khăng khăng chọn trường ở Paris để ông ta có thể để mắt đến mình. Đó là lý do mình vào học trường này.”
“Cậu có thường xuyên về London không?”
“Không thường xuyên như mình mong muốn. Mình vẫn có bạn ở Anh, ông bà nội mình sống ở đó nên đến mùa hè mình thường về luân phiên giữa London và San...”
“Ông bà của cậu là người Anh à?”
“Ông nội mình người Anh còn bà nội là người Pháp. Dĩ nhiên ông bà ngoại là người Mỹ.”
“Chà chà. Cậu thực sự là một sự pha trộn của các sắc tộc.”
St. Clair mỉm cười. “Người ta bảo mình giống ông nội nhất, nhưng chỉ giống ở giọng nói thôi.”
“Mình không biết nữa. Mình nghĩ cậu giống người Anh hơn hết thảy. Không chỉ ở giọng nói mà còn ngoại hình nữa.”
“Vậy sao?” St. Clair tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi mỉm cười. “Ừ, nước da tai tái đó. Màu da đẹp đấy chứ,” Tôi bổ sung trước cái nhìn cảnh giác của cậu. “Thật lòng luôn.”
“Hừ.” St. Clair liếc tôi. “Sao cũng được. Mùa hè vừa rồi mình không chịu nổi bố nên đã dành cả kỳ nghỉ bên mẹ. Lần đầu đấy.”
“Rồi chuyện thế nào? Mình cược là lũ con gái không trêu ghẹo giọng nói của cậu nữa.”
St. Clair bật cười, “Họ không trêu nữa. Nhưng mình không cải thiện được chiều cao. Mình luôn còi cọc.”
“Còn mình luôn lập dị, giống bố mình. Ai ai cũng nói mình giống bố. Bố mình cũng kiểu... ngăn nắp, sạch sẽ.”
Cậu tỏ ra ngạc nhiên một cách chân thành. “Ngăn nắp thì có gì sai? Mình luôn ước mình có thể gọn gàng hơn. Mà Anna, mình chưa từng gặp bố cậu, nhưng mình cam đoan cậu không giống bố tẹo nào.”
“Sao cậu biết?”
“Bố cậu giống hệt búp bê Ken, còn cậu rất xinh.”
Tôi vấp chân ngã sõng soài trên vỉa hè.
“Cậu có sao không?” Mắt St. Clair đầy vẻ lo âu.
Tôi ngoảnh mặt đi trong lúc cậu đưa tay giúp tôi đứng lên. “Mình ổn mà. Ổn lắm!” Tôi vừa nói vừa phủi cát khỏi lòng bàn tay. Chúa ơi. TÔI ĐÚNG LÀ chả ra sao.
“Cậu thấy cái cách bọn con trai nhìn cậu chứ?” St. Clair tiếp tục.
“Họ nhìn vì mình tự bôi tro trát trấu lên mặt thôi.” Tôi chìa ra hai bàn tay xây xát.
“Gã đằng kia đang tăm tia cậu kìa.”
“Cái...?” tôi quay lại và thấy một gã tóc đen dài đang nhìn chằm chằm. “Sao anh ta lại nhìn mình vậy?”
“Mình hy vọng anh ta thích điều anh ta nhìn thấy.”
Tôi đỏ mặt nhưng cậu vẫn nói tiếp. “Ở Paris, người ta thường thừa nhận công khai vẻ quyến rũ của một người nào đó. Họ không ngoảnh mắt đi như ở các nền văn hóa khác. Cậu không nhận ra à?”
St. Clair nghĩ tôi quyến rũ. Cậu bảo tôi xinh đẹp.
“Ờ, không,” tôi nói, “Mình không để ý việc đó.”
“Hừ. Mở mắt ra đi.”
Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào những nhánh cây khẳng khiu, lũ trẻ chơi bóng bay và đoàn du khách Nhật. Trừ mỗi St. Clair. Chúng tôi lại dừng chân trước nhà thờ Đức Bà. Tôi chỉ vào ngôi sao quen thuộc và hắng giọng. “Muốn ước nữa không?”
“Cậu ước trước đi.” St. Clair bồn chồn quan sát tôi như thể muốn tìm hiểu một điều gì đó. Cậu cắn móng tay.
Lần này tôi không thể kiềm chế. Tôi vẫn nghĩ về điều đó suốt ngày. Về St. Clair. Về bí mật của chúng tôi.
Tôi ước có thể trải qua buổi tối với St. Clair lần nữa.
Cậu bước chân lên ngôi sao màu đồng và nhắm mắt lại. Ắt hẳn cậu đang ước cho mẹ mình và tôi cảm thấy day dứt vì không hề nghĩ đến bác ấy. Đầu óc tôi chỉ biết mỗi St. Clair. Tại sao cậu lại có người yêu rồi cơ chứ? Nếu tôi gặp cậu trước Ellie hoặc mẹ cậu không ốm thì mọi chuyện có khác đi không?
Cậu nói rằng tôi xinh đẹp, nhưng tôi không biết lời khen đó xuất phát từ một St. Clair thân thiện bạn-của-mọi-người hay từ góc độ riêng tư. St. Clair mà tôi cảm nhận có giống trong mắt mọi người không? Tôi không nghĩ vậy. Nhưng biết đâu tôi đã nhầm lẫn tình bạn của chúng tôi chỉ vì tôi muốn như thế?
***
Đến bữa tối thì mọi lo lắng dần tan biến. Nhà hàng mà chúng tôi chọn được phủ kín dây thường xuân và ấm cúng với lò sưởi cháy bập bùng. Sau đó, chúng tôi đắm mình vào hương vị mê hồn của bánh mouse sô-cô-la. “Về nhà thôi,” St. Clair nói và tim tôi đập dồn.
Nhà. Nhà của tôi cũng là nhà của cậu.
Khi tụi tôi trở về, vẫn không có ai ngồi sau bàn lễ tân nhưng Nate đã ló đầu khỏi cửa. “Anna! Etienne!”
“Chào anh Nate,” tụi tôi nói.
“Lễ Tạ ơn vui không các em?”
“Vui lắm. Cảm ơn Nate,” chúng tôi nói.
“Anh có cần kiểm tra phòng hai đứa không? Bọn em biết quy định rồi đó. Không được ngủ ở phòng bạn khác giới.”
Mặt tôi bốc hỏa, hai má St. Clair cũng ửng lên. Đúng rồi. Có quy định cụ thể. Nhưng bộ não yêu-quy-định tuân-thủ-nguyên-tắc của tôi đã bị khóa lại tối qua. Ban quản lý cũng đã ngó lơ vụ này.
“Không cần đâu Nate,” tụi tôi nói.
Anh ta lắc cái đầu trọc lốc và trở về căn phòng của mình. Nhưng cửa phòng lại nhanh chóng mở ra và một nhúm gì đó bị ném vào tụi tôi trước khi cánh cửa đóng sập.
Áo mưa. Ôi chúa ơi, nhục nhã quá.
Khuôn mặt St. Clair bây giờ là một màu đỏ rực khi cậu nhặt những gói vuông màu bạc trên nền đất và nhét vào túi áo khoác. Bọn tôi không nói chuyện, không nhìn nhau mà chỉ đi lên phòng tôi. Nhịp tim tôi đập điên cuồng theo từng bước chân. St. Clair sẽ theo tôi vào phòng hay Nate vừa phá hỏng cơ hội đó?
Đến cửa, St. Clair cào đầu. “Ờ...”
“Vậy...”
“Mình chuẩn bị quần áo đi ngủ đây. Thế nhỉ?” Giọng cậu nghiêm trang và cậu thận trọng theo dõi phản ứng của tôi.
“Ừa. Mình cũng vậy. Mình sẽ chuẩn bị... đi ngủ.”
“Lát nữa gặp nhé?”
Lòng tôi ngập tràn nhẹ nhõm. “Ở trên đó hay dưới này?”
“Tin mình đi, cậu không muốn ngủ trên giường mình đâu.” Cậu cười và tôi phải ngoảnh mặt đi vì thánh thần biết tôi muốn ngủ trên cái giường đó lắm. Nhưng tôi hiểu ý cậu. Giường tôi đúng là sạch sẽ hơn. Tôi vội vàng vào phòng mặc chiếc quần ngủ dâu tây và áo Liên hoan phim Atlanta. Tôi đâu có ý định cám dỗ St. Clair.
Tôi làm sao biết cách cám dỗ cậu.
Ít phút sau St. Clair gõ cửa, cậu mặc quần sọc trắng xanh và áo thun có logo ban nhạc Pháp cậu nghe trước đó. Hơi thở tôi nghẹn lại.
“Phục vụ phòng đây ạ,” cậu nói.
Đầu óc tôi... rỗng không. “Ha ha,” tôi yếu ớt nói.
Cậu mỉm cười và tắt đèn. Chúng tôi trèo lên giường trong tình trạng ngượng ngùng hết chỗ nói. Như thường lệ. Tôi lăn vào góc giường. Cả hai đứa đều nằm thẳng đơ, cẩn thận để không chạm vào người kia. Chắc hẳn tôi có xu hướng khổ dâm nên mới tự đâm đầu vào những tình huống oái ăm thế này. Tôi cần ai đó giúp đỡ. Tôi cần gặp bác sỹ tâm thần hoặc bị khóa trong một xà lim kín bưng hay bị trói gô lại.
Sau một lúc tưởng chừng kéo dài vô tận, St. Clair thở hắt ra và trở mình. Chân cậu đập vào chân tôi làm tôi giật nảy lên. “Xin lỗi,” cậu nói.
“Không sao.”
“...”
“...”
“Anna ơi?”
“Ơi?”
“Cảm ơn đã cho mình ngủ lại đây. Tối qua..”
Áp lực trong lồng ngực tôi như thể tra tấn. Cái gì? Cái cái cái gì?
“Lâu rồi mình không ngủ ngon như thế.”
Căn phòng lặng phắc như tờ. Vài phút sau tôi trở mình, chậm rãi duỗi thẳng chân cho đến khi bàn chân tôi quét qua mắt cá chân cậu. Hơi thở của cậu gấp gáp hơn. Tôi mỉm cười vì biết cậu không thể nhìn thấy nét mặt tôi trong bóng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.