Anh Và Gió Xuân Đều Là Lữ Khách

Chương 4: Chương 4





Làm em sợ sao?
Câu này, mỗi một chữ đều khiến tôi muốn khóc.
Nên là thật ra anh đã sớm biết mình bị bệnh, nên sắc mặt tái nhợt, đánh răng chảy máu, nôn mửa đều không phải là bệnh vặt.
Nên là anh chưa từng nói chuyện tương lai với tôi, cũng không hề hứa hẹn với tôi.
Nên là…
Lúc đầu khi ở ktv, lúc tôi đưa tiền bao nuôi anh, ánh mắt anh nhìn tôi mới vừa dịu dàng vừa bi thương.
Từ đầu đến cuối anh biết hết, tôi không biết anh có yêu tôi không, nếu như có yêu, tôi không thể tưởng tượng nổi tâm trạng mấy ngày qua của anh.
Tôi lẳng lặng nhìn anh, trên giường bệnh, sắc mặt anh tái nhợt, da trắng gần như trong suốt.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc, Phó Thanh bỗng nở nụ cười: “Thật ra vốn định giấu em, đến ngày không chịu nổi nữa sẽ lặng lẽ đi, ai biết cơ thể này lại vô dụng như vậy, bỗng té xỉu.”
Anh không nói thì vẫn ổn, vừa mở miệng, nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn.
“Nên sao không nói sớm, sao không chữa trị?”
Tôi siết tay anh, mỗi một chữ hỏi, giọng nói càng run hơn vài phần.
Phó Thanh vẫn bình thường như trước, đưa tay xoa xoa tóc tôi, giọng rất nhẹ: “Vô dụng thôi Nam Sơ, chữa, cũng chỉ lãng phí tiền mà thôi, huống gì cũng chỉ lãng phí tiền mà thôi…”
Anh cười cười: “Anh không còn tiền nữa, đến giờ cũng không định chữa trị.”
Đúng vậy, từ đầu đến cuối anh vốn không hề có ý muốn chữa bệnh.
Anh nằm ở đó nhìn tôi, đôi mắt cũng dần ửng đỏ: “Mấy ngày qua, chuyện anh hối hận nhất chính là hôm đó ở ktv đã đồng ý với em.
Tôi ngẩn ra.
“Vì sao?”
Đầu ngón tay run rẩy, anh vẫn sờ nhẹ tóc tôi, xoa đến nỗi tóc tôi rối loạn.
“Bởi vì kiếm tiền của em cũng không thể ở bên em bao lâu, anh hiểu lòng của em, nhưng mà anh thật sự không có cách nào đáp lại.”
Anh thở dài một hơi, giọng nói cực kỳ trầm: “Thật ra quá xấu xa, lấy tiền của em, lại không thể để lại cho em thứ gì, Nam Sơ, nếu như được chọn lại, ngày đó ở ktv anh chắc chắn không gật đầu.”
Anh có vẻ như lại nhịn không được, đôi mắt chứa nước, lại quay đầu đi, không chịu rơi nước mắt trước mặt tôi.
Khó tả được khoảnh khắc đó lòng tôi tê dại thế nào.
Tôi chưa từng thấy Phó Thanh khóc, dù là ngày tang lễ của Hứa Yên đó.
Nhưng mà lúc này, từ góc độ của tôi, có thể thấy anh quay đầu đi, giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Mỗi một giọt đều mạnh mẽ đập vào lòng tôi, rất có khí phách.
Tôi kinh ngạc nhìn gò má của anh, thần của tôi, có vẻ như sắp không thuộc về thế giới này rồi.
Vừa nghĩ, lòng đã chua xót.

Nằm viện ngày thứ ba, Phó Thanh yêu cầu xuất viện về nhà.
Thật ra Phó Thanh không biết tôi đã chuẩn bị bán nhà bán cửa hàng chữa bệnh cho anh.
Tôi không lay chuyển được anh, bèn lặng lẽ đi tìm bác sĩ trưởng.
“Bác sĩ, cầu xin ngài nói thật cho tôi biết, tình huống bây giờ của Phó Thanh, tỷ lệ chữa khỏi là bao nhiêu?”
Trong lòng tôi đã có quyết định, dù chỉ có 1% hy vọng, tôi cũng nhất định phải cứu anh.
Nhưng mà, trong phòng làm việc chỉ có hai người chúng tôi, bác sĩ nhìn vào mắt tôi, cuối cùng lắc đầu thở dài một hơi: “Tôi có nghe một chút về chuyện của Phó Thanh, cũng là một đứa trẻ đáng thương, nói thật với cô, hiện giờ đã quá muộn, tế bào ung thư đã lan ra toàn thân, làm cách nào cũng không có tác dụng, chữa như thế nào cũng chỉ là dằn vặt, chi bằng để cậu ấy vui vẻ sống những ngày cuối cùng này.”
Tôi sững sờ rất lâu.
Lời này của bác sĩ có nghĩa là Phó Thanh đã không còn có thể chữa được.
Cuối cùng tôi đỏ mắt rời khỏi phòng làm việc, sau đó quay về phòng bệnh thu dọn đồ với Phó Thanh, dẫn anh về nhà.
Trên giường bệnh, Phó Thanh lẳng lặng nhìn tôi, sau đó cầm tay tôi: “Về nhà thôi.”
Tôi cố nén chua xót trong lòng: “Được, về nhà.”
Tôi và Phó Thanh đón xe về nhà, xuống xe, anh cố chấp giành lấy túi trong tay tôi: “Anh cũng không phải không hoạt động được, có lý nào lại để con gái xách đồ.”
Tôi cũng không giành với anh, tùy anh giành lấy túi xách kia, sau đó dùng tay phải nắm tay tôi.
Thật ra mấy ngày này không chỉ một lần tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc những ngày này anh đã từng rung động với tôi chưa?
Cuối cùng vẫn thôi.
Bỏ đi, yêu hay chưa yêu, rung động hay không có gì khác nhau đâu, dù sao cũng phải kết thúc bằng rời xa, nếu như là có yêu, sợ rằng lòng tôi càng chua xót hơn.
về đến nhà, Phó Thanh buông túi, xoay người nhìn tôi.

Nói thật, tôi hơi không dám nhìn vào mắt anh.
Nhưng mà anh dùng hai tay đỡ lấy mặt tôi, ép tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Thanh đa phần là rất dịu dàng, những hành động bá đạo như vậy rất ít.
Nhưng mà khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, tôi không hiểu sao lại rơi nước mắt.
Tôi muốn dừng lại, nhưng mà…
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Phó Thanh, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, làm sao cũng không dừng lại được.
Phó Thanh nhìn tôi hai giây, cuối cùng thở dài, anh dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, sau đó cúi xuống hôn tôi.
Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Tôi gần như sợ run, đầu óc trống rỗng, tôi không làm được gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vòng tay quanh cổ anh, dần dần đắm chìm vào nụ hôn này.
Nhưng mà cuối cùng chúng tôi cũng chẳng xảy ra chuyện gì như trước.
Phó Thanh nói: “Chúng ta uống rượu một lần nữa đi.”
Tôi theo bản năng từ chối: “Không được, bác sĩ nói anh…”
Anh lẳng lặng nhìn tôi: “Không sao, những ngày cuối cùng, anh muốn làm theo ý mình một lần, anh nhẫn nhịn cả đời, luôn muốn lúc cuối cùng buông thả một chút.”
Từ “cả đời” kia không hiểu sao lại đâm vào lòng tôi.
Rõ ràng anh chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao đã là cả đời chứ?
Tất nhiên tôi không thể nào từ chối Phó Thanh như vậy.
Cuối cùng tôi đồng ý, nhưng mà cũng phải nói trước với anh, chỉ có thể uống hai chai bia.
Anh khẽ cười đồng ý.
Vì vậy chúng tôi cùng thay đồ đi ra ngoài, chuẩn bị đến siêu thị mua thức ăn và rượu.
Đây gần như là lần đầu tiên tôi và Phó Thanh cùng đi dạo siêu thị.
Chúng tôi giống như những cặp người yêu bình thường nhất, nắm tay nhau đi dạo phố, cùng đẩy xe mua sắm, cùng dừng lại chọn đồ:
Món này không tươi, cái kia quá đắt…
Chúng tôi cùng chọn một xe đồ đầy ắp, có thịt có đồ ăn, có đồ ăn vặt, còn cả chút đồ trang trí nhỏ nhìn rất ấm áp.
Ví dụ như là hộp đựng tăm hình chim cực kỳ đáng yêu này, nhấn nút một cái, chim nhỏ sẽ cúi đầu ngậm một cây tăm lên.
Lại như bình hoa thủy tinh chứa hoa khô màu lam nhạt này, vừa ấm áp vừa tươi đẹp, cực kỳ giống Phó Thanh.
Lúc tính tiền, Phó Thanh giành trả.
Trả tiền xong, anh chủ động xách hai cái túi đồ lên đi ra, quay đầu lại tươi cười nhìn tôi: “Ở bên nhau lâu như vậy, cũng chưa mua gì cho em, mấy trăm đồng này anh vẫn trả được.”
Tôi miễn cưỡng cười cười, nhắm mắt đi theo sau anh.
Nhưng mà…
Tôi nhận ra hóa ra phần lớn thời gian Phó Thanh đều đang gắng gượng.
Từ lúc xuống taxi đến khi vào cửa, quãng đường chỉ năm phút, Phó Thanh lại nghỉ đến bốn lần.
Bệnh đến như núi lở, trước đó Phó Thanh vẫn có thể làm như không sao đi theo tôi đến quán cà phê làm việc, nhưng mà bây giờ có vẻ như thể lực của anh giảm đi trong nháy mắt.
Mấy lần tôi muốn cướp túi đồ trong tay anh, lại bị anh từ chối.
Phó Thanh nhìn tôi, vẫn là ánh mắt quen thuộc như cũ, anh khẽ cười: “Đừng như vậy, anh sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng.”
Cuối cùng anh xách hai túi đầy đó về nhà.
Trong bếp, chúng tôi cùng rửa đồ ăn nấu cơm, tôi biết nấu cơm nhưng tài nấu nương bình thường, làm món gì thì cũng chỉ gọi là “ăn được”.
Nhưng mà tài nấu nướng của Phó Thanh thuộc hạng nhất, nên anh làm đầu bếp, tôi phụ giúp.
Chúng tôi cười cười nói nói, trong bếp đầy tiếng cười và mùi thức ăn, trong lúc Phó Thanh xào rau, tôi ở bên cạnh rửa những đồ ăn khác, vừa nhìn vào bóng lưng của anh.
Thời gian sớm chiều ở bên Phó Thanh này, có thể cho tôi lâu thêm một chút có được không?
Tôi không cầu mười năm trăm năm, dù chỉ một năm, dù thêm một ngày cũng được.
Tôi nhận ra thật sự không dám nghĩ đến bệnh của Phó Thanh, vừa nghĩ đến là nước mắt tôi lại không ngừng được.
Anh đang xào thức ăn, tôi ở phía sau anh lặng lẽ rơi lệ đầy mặt.
Xào xong một món, Phó Thanh tắt lửa, lúc anh xoay người, tôi vội vàng quay đi, mở to nước dùng tiếng nước chảy ngăn tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn của mình.
Bữa cơm này là bữa ăn khó khăn nhất từ nhỏ đến lớn của tôi.

Tôi thật sự cười không nổi.
Nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng trước mặt, đầu tôi tràn ngập một ý nghĩ.
Một người tốt đẹp như vậy sao lại bị tuyên bố tử hình?
Sao lại thế…
Nhưng mà tôi không dám thể hiện sự đau lòng, tôi sợ khiến Phó Thanh càng khó chịu hơn, thật ra giống như lời bác sĩ nói, mỗi một ngày sau này đều là thời gian đếm ngược của Phó Thanh, tôi phải để anh cười vui vẻ sống.
Nhưng mà cảm xúc căng thẳng của tôi lại vì một câu nói của anh mà sụp đổ.
Lúc ăn cơm, anh lột vỏ tôm cho tôi rất nhiều, sau đó đặt bát tôm bóc vỏ đến trước mặt tôi, giọng nói dịu dàng: “Sau này anh mất, cũng phải nhớ ăn cơm đúng bữa.”
Tôi thật sự không kiềm được, nước mắt từng hạt thật lớn rơi xuống, nhưng tôi không dám ngẩng đầu, chỉ dùng đũa ra sức cắm vào cơm, nhét từng ngụm vào miệng.
Cơm chan nước mắt, rất chát.
Đó là ngày khó quên nhất trong đời tôi.
Tôi và Phó Thanh cùng đi dạo siêu thị, mua đồ ăn, cùng về nhà làm cơm, cùng ăn cơm, cùng uống bia.
Tôi uống rất nhiều rất nhiều.
Tôi nhớ là sau khi uống say, tôi ôm Phó Thanh hôn anh thật nhiều thật nhiều.
Tôi hỏi anh: “Phó Thanh, có cô gái nào đã từng hôn anh như vậy chưa?”
Phó Thanh cười hôn tôi: “Chỉ có mỗi mình em.”
Tôi nhớ được ngày đó trời chiều rất đẹp, sao trời vào ban đêm cũng rất đẹp.
Tôi uống quá nhiều, chuyện sau đó tôi hơi không nhớ rõ.
Tôi chỉ mơ màng nhớ, lúc mơ màng ngủ, bên tai tôi vang lên giọng của Phó Thanh:
“Nam Sơ, thật xin lỗi, từ đầu đến cuối đều không đáp lại gì cho em.”
“Rất xin lỗi, thật ra anh và em đều có suy nghĩ giống nhau.”
“Rất… xin lỗi, chúng ta nên gặp lại sau.”

Có vẻ anh còn nói gì đó nhưng tôi không nhớ rõ, cảm giác say đè nặng, tôi hoàn toàn ngủ mê man.
Nhưng mà, khi thức dậy, mọi chuyện đều đã muộn.
Phó Thanh không còn ở đây.
Khi tôi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, tôi đi chân trần khắp căn phòng nhưng không thấy bóng dáng Phó Thanh đâu.
Chỉ có trên bàn ăn, có một bức thư của Phó Thanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy lá thư kia, lòng tôi trầm xuống, bỗng có dự cảm không lành.
Quả nhiên.
Tôi run rẩy mở thư, nhìn lướt qua, bỗng thấy bên dưới góc phải:
Phó Thanh tuyệt bút.
Tay run lên, lá thư rơi trên bàn cơm, trắng đến chói mắt.
Tôi đã từng nghĩ Phó Thanh bị bệnh tật hàng hạ, cũng đã chấp nhận một ngày anh bị bệnh tật cướp đi, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến anh lại chủ động rời khỏi thế giới này nhanh như vậy.
Tôi vẫn chưa xem cụ thể nội dung bức thư đã nhận được điện thoại…
8.
Điện thoại do cảnh sát gọi đến, bọn họ nói thi thể của Phó Thanh được phát hiện ở trong góc công viên.
Anh uống thuốc ngủ liều rất cao, mà trong di động của Phó Thanh chỉ có một mình số điện thoại của tôi.
Cúp điện thoại, tôi kinh ngạc cất lá thư đi, sau đó chân trần ra ngoài, thậm chí đến của giày cũng quên mang.
Nhưng mà tôi đóng cửa, chân trần đứng trong hành lang không một bóng người, bỗng không thể nào khống chế được gào khóc.
Điều khiến tôi đau đớn thật ra không phải tin là Phó Thanh đã qua đời, tôi nghĩ là tôi hiểu anh, so với việc bị bệnh tật hành hạ đến chết thà là chọn yên lặng chủ động rời đi trong một ngày nắng ấm.
Nhưng mà điều khiến tôi sụp đổ đó là lúc cuối cùng, dù ngay cả chọn cách tự sát, cũng chọn trong một góc không người.
Anh không có gia đình.
Nơi mà anh và Hứa Yên từng ở đã bị bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho Hứa Yên, ngay cả khoảnh khắc cuối cùng tồn tại trên đời này anh cũng không có chỗ để đi.

Tôi khóc vì sao mình lại thích một kẻ ngốc như vậy, anh tốt đẹp đến mức có hơi kỳ lạ, mãi đến giây phút cuối cùng trong sinh mệnh, anh vẫn cất giữ sự lương thiện và thể diện của mình.
Anh không chọn đến một khách sạn hay nhà trọ để tự sát, cũng không ra đi ở phòng tôi, anh không có chỗ ở, nên chọn một công viên không có người vào rạng sáng, tìm một góc không ai đến, uống thuốc ngủ, bình an rời đi.
Tôi không thể chấp nhận.
Tôi thực sự không thể nào chấp nhận được.
Tôi ngồi xổm trong góc khóc thật lâu, thậm chí hàng xóm đối diện còn mở cửa nhìn tôi.
Thấy mình làm phiền đến họ, tôi cảm thấy rất ái ngại, nhưng mà tôi thật sự không thể nào kiềm chế được tâm trạng của mình.
Tôi không biết rốt cuộc mình đã khóc bao lâu, mãi đến khi…
Hình như tôi nghe thấy giọng của Phó Thanh, anh nói, Nam Sơ, em khóc không đẹp.
Tôi ngẩng đầu, hy vọng mọi chuyện chỉ là một trò đùa, nhưng mà trên hành lang vắng vẻ, làm gì có bóng dáng của Phó Thanh.
Nhưng mà tôi rõ ràng cảm nhận được Phó Thanh ở đây.
Có vẻ như anh đang đứng ở một góc khác nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
Hít một hơi thật sâu, tôi vịn tường đứng lên, tôi biết, tôi cần phải đi xử lý chuyện hậu sự của Phó Thanh.
Trên đời này anh chỉ còn mỗi tôi.
Tôi đến đồn công an, cũng thấy được Phó Thanh.
Anh nằm ở đó, mặc áo sơ mi trắng, cúc áo cẩn thận gài đến cúc thứ hai, ống tay áo hơi vén lên.
Gương mặt anh bình tĩnh như vậy, không hề có chút vẻ đau ốm hành hạ nào, thậm chí khóe môi còn hơi cong cong.
Nhưng mà anh thật tàn nhẫn.
Sao anh có thể đành lòng để tôi ở nhà, để tôi đắm chìm trong giấc mộng đẹp đêm qua của anh, sau đó lẳng lặng một mình rời khỏi thế giới này.
Thậm chí tôi còn chưa nói lời tạm biệt đàng hoàng với anh.
Chàng trai mà tôi thích nhiều năm như vậy, cuối cùng khi chúng tôi xa nhau cũng chỉ là lời từ biệt một phía của anh.
Anh là sự dịu dàng tốt đẹp nhất, cũng là sự tồn tại tàn nhẫn nhất trên đời này.

Đêm hôm đó tôi khóa mình trong phòng, run rẩy một lần nữa mở lá thư ra.
Thư rất dài, viết kín ba trang.
Là nét chữ quen thuộc của Phó Thanh, nhưng mà mỗi một chứ đều khiến lòng tôi đau nhức:
Nam Sơ, rất xin lỗi vì dùng cách như vậy để vĩnh biệt em.
Có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Rất xin lỗi, thật ra sâu thẳm nội tâm anh là một kẻ hèn yếu, anh không gánh nổi sự yêu thích tốt đẹp nhường ấy của em, bởi vì sợ hãi, vì tự ti, sợ liên lụy em, bởi vì mọi thứ, lúc đi học anh không dám đáp lại tình cảm của em.
Nhưng mà, thật sự với anh mà nói, em vẫn luôn là người đặc biệt nhất trong số những người anh gặp.
Nam Sơ, trước giờ tình cảm của em đều không phải là đơn phương, anh thích em hơn bất cứ ai khác, nhưng mà anh không dám nói.
Thành tích của em xuất sắc, em là công chúa nhỏ được người nhà ngàn chiều vạn nâng niu lớn lên, nhưng mà anh chỉ là một cô nhi, ở trường học bị xa lánh.
Trong trường mỗi khi nhắc đến anh đều là những lời đồn lan rất rộng, thậm chí tiền anh đi học đều là của một người phụ nữ không hề có chút máu mủ nào với anh dùng thân thể đổi lấy.
Anh đã từng vô số lần muốn đến trước mặt em nói cho em biết, thật ra anh cũng thích em, nhưng mà mỗi lần đối diện với em, những lời này lại không thể nói được dù chỉ nửa chữ.
Có lẽ em không biết em có một đôi mắt cực kỳ tinh khiết, anh nghĩ, nhất định là từ nhỏ được người thân bảo bọc tốt mới có ánh mắt trong sáng như vậy.
Anh từng cho rằng khi thi xong đại học thì mọi chuyện đều ổn, nhưng mà lời đồn vẫn nổi lên khắp nơi như trước, hơn nữa Hứa Yên còn chẩn đoán bị mắc bệnh nan y.
Nên vào năm hai đại học ấy anh đã từ bỏ học hành, bắt đầu đi làm xung quanh để kiếm tiền chữa bệnh cho dì, dì nuôi anh nhiều năm như vậy, dù sao cũng đến lúc anh trả ơn rồi.
Nên anh cắt đứt mọi liên lạc với em, anh không muốn làm em liên lụy.
Nhưng anh vẫn luôn để ý em, anh đăng ký tài khoản theo dõi Weibo của em, lén quan tâm cuộc sống của em, sau khi biết em thi được hạng nhất, biết em thực tập, biết em tốt nghiệp, sau đó lại mở quán cà phê…
Anh vui cho em, cũng hài lòng vì cô gái anh thích thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mà, lúc này anh lại bị chẩn đoán ung thư dạ dày.
Bởi vì kéo dài quá lâu, lúc chẩn đoán được cũng đã là giữa giai đoạn cuối, bác sĩ nói tế bào ung thư lan rất nhanh.
Anh bắt đầu tin vào vận mệnh, anh nhận ra, dù anh có cố gắng thế nào, nhưng mà vận mệnh vẫn chưa từng đối xử tử tế với anh.
Nó không hề cho anh tia hi vọng nào, nhưng mà anh nghĩ, nếu anh có thể chữa khỏi cho Hứa Yên thì cũng xem như làm xong một tâm nguyện.
Anh muốn lại đi làm một lần vài việc để kiếm tiền như trước, nhưng mà cơ thể không cho phép.
Tình hình sức khỏe của anh không tốt lắm, để cứu dì, anh chọn đến ktv làm việc, giống như em thấy đó.
Nhưng mà, Nam Sơ, anh thật sự tin vào số mệnh, vì…
Thật sự là ngày đầu tiên anh đi làm, lại để anh gặp được em, trong hoàn cảnh khốn khó như vậy.

Trừ hai chữ vận mệnh này, anh không có cách nào để giải thích sự trùng hợp này.
Hôm đó cũng là ngày mà anh hối hận nhất.
Ngày đó trước khi vào phòng anh đã uống rượu, có hơi xúc động.
Rõ ràng anh biết mình sống không được bao lâu nữa, nhưng vẫn không nhịn được đến gần em, hôn em, thậm chí cuối cùng còn đồng ý về nhà với em.
Dùng tiền của em là chuyện anh cảm thấy xấu hổ nhất.
Nhưng mà, Nam Sơ, gặp em vào ngày đó, anh thật sự bị lay chuyển, anh nghĩ, có phải là ông trời thương cảm anh, nên trong khoảng thời gian cuối cùng này, để anh đến gần giấc mơ của mình hơn một chút?
Hôm đó em uống say, thật ra anh không chạm vào em, sao anh có thể cam lòng.
Cuộc đời của anh đã nhìn thấy điểm cuối, nhưng mà em còn con đường rất dài phía trước cần phải đi, sau này em sẽ còn gặp được người yêu, chàng trai dịu dàng, em sẽ yêu đương kết hôn.
Sao anh dám lết cơ thể bệnh thoi thóp này làm lỡ em.
Máu trên giường là anh cắt ngón tay tạo ra, anh vốn tưởng rằng lúc em tỉnh dậy sẽ trách anh lợi dụng em đuổi anh đi, anh sẽ thuận theo tàn nhẫn bỏ đi,
Nhưng ngay cả nửa chữ em cũng không trách anh.
Cuộc sống sau đó với anh mà nói thật sự như là trộm được, mỗi phút mỗi giây, mỗi một lần hôn thân mật anh đều cực kỳ nghiêm túc.
Thật ra em không biết.
Mỗi một ngày ở cạnh em, anh đều sống như là ngày cuối cùng.
Nhưng mà Hứa Yên rời đi thật sự đã khiến anh rất sốc.
Cả đời này anh đã từng trải qua mấy lần sinh ly tử biệt, anh hiểu cảm giác đau khổ này, anh bắt đầu nghĩ, nếu một ngày anh đi, em phải làm sao bây giờ.
Em có đau lòng không, có lén trốn đi để khóc không, có ăn cơm đúng giờ không, sau này có gặp được người đối xử dịu dàng với em không.
Anh không yên lòng, nhưng mà anh biết, ra đi cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhất là sau đó, cơ thể anh lại ngày càng không chịu nổi, hầu hết thời gian chỉ có thể gắng gượng.
Nhớ lần anh nôn trong nhà vệ sinh không? Anh đuổi em ra ngoài, lần đó thái độ anh rất dữ, xin lỗi em, nhưng anh sợ em nhìn thấy vết máu trong bồn cầu sẽ sợ.
Nam Sơ, tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh không muốn để em nhìn thấy một Phó Thanh bị đau ốm hành hạ không còn hình người, anh hy vọng trong trí nhớ của em, Phó Thanh mãi mãi là thiếu niên thích mặc áo sơ mi trắng, thích để tóc đen cắt ngắn, thích cười dịu dàng nhìn em của trước đây.
Tha thứ cho sự yếu đuối của anh, anh chỉ có thể rời đi trong lúc em ngủ, anh không làm được việc đối mặt vĩnh biệt em, anh sợ bản thân lưu luyến.
Lúc em nhìn thấy bức thư này, nhất định anh đã đi rồi, em đừng khóc, em phải tin anh, anh đi rất vui, thật đó.
Bời vì anh ra đi vào ngày anh vui vẻ nhất.
Anh đã cùng cô gái mình thích rất nhiều năm đi siêu thị, bọn anh cùng nấu cơm, cùng ăn cơm uống rượu, còn hôn nhau.
Anh rất vui, thật đấy.
Anh đi xa như vậy để kết thúc tất cả, không muốn mang đến phiền phức cho em, hay bất cứ một ai khác.
Nam Sơ, em biết đó, anh không có người thân, không có bạn bè, trên đời này anh chỉ không yên tâm về một người duy nhất, là em.
Nên đừng khiến anh ra đi không yên lòng được không.
Anh không nói lời dối trá để em quên anh, nhưng mà anh hy vọng lúc em nghĩ đến anh, đều là những ký ức vui vẻ chúng ta ở bên nhau.
Anh hy vọng, hồi ức mà anh một lần đến thế gian này mang lại cho em không phải là đau khổ.
Em còn trẻ, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt đẹp hơn, nếu như vô tình gặp anh ta rồi, đừng vì anh mà từ chối, nếu có ngày đó, anh mong rằng em có thể để anh lại trong ký ức, hết lòng yêu người khác.
So với việc em quên anh, anh càng sợ em vì nhớ rõ anh mà để lỡ chính mình.
— Phó Thanh tuyệt bút.

Thư rất dài, tôi đọc xong từng câu từng chữ.
Kỳ lạ là khi đọc những lời tâm huyết lúc Phó Thanh còn sống, tôi lại không hề rơi một giọt nước mắt,
Tôi cười đọc xong, gióng như lúc Phó Thanh ra đi vậy.
E rằng Phó Thanh không biết, anh đi rồi cũng không lấy mất khả năng yêu người khác của tôi, trái lại, tôi sẽ vì anh, hiểu được tình yêu của mỗi người trên đời.
Có tình yêu dịu dàng của người tốt đẹp như vậy, cuộc đời sau này đều sẽ được anh chữa lành.
Tôi cười cất bức thư, nhìn thoáng qua cửa sổ.
Trăng treo cao ngoài cửa sổ, như ánh mắt của Phó Thanh.
Phó Thanh, em sẽ nhớ anh, sau này cũng sẽ yêu người khác.
Nhưng mà…
Rõ ràng là cười vẫn không nhịn được nước mắt rơi xuống.
Nhất định là không cẩn thận mở cửa sổ, cát bay vào mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.