Anh Trình – Vạn Lí Bình Trù

Chương 10:




46.
Một cách mệt mỏi, bạn duy trì sự tin tưởng dành cho thằng chó con, huy động hết mọi tri giác cảm nhận những vấn đề có thể xảy ra giữa hai người, tiêu diệt hết nguy cơ từ trong trứng nước. Như vậy, ba năm trôi qua, hai người vẫn bên nhau, ngọt ngào quyến luyến, sự nghiệp của thằng chó con cũng ngày một thuần thục, số tiền mà bạn bán mì xào kiếm được chỉ đủ bù vào số lẻ trong tài khoản.
Hai người chuyển tới sống ở một chỗ tốt hơn.
Bạn vốn muốn cho thuê căn hộ cũ, nhưng nói gì thằng chó con cũng không đồng ý, hắn nói đây là căn nhà bạn mua cho hắn, là ngôi nhà đầu tiên của hai bạn, tuyệt đối không thể để người khác phá hỏng được. Hắn bảo hai người không thiếu tiền, đầu tư quản lí thu được rất nhiều lợi nhuận, không cần chút tiền như muối bỏ bể này.
Bạn tính lại, đúng là vậy, thế là đồng ý với cách làm của hắn ta.
Hoàn hồn, bạn nảy sinh một cảm giác hốt hoảng rất lớn.
Bạn cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy.
Trước đây bạn chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày như vậy, bản thân có thể dùng danh nghĩa “kỉ niệm” để bỏ không phòng ở, kiếm được tiền mà không kiếm.
Bạn cứ cảm thấy mình là người sống ở tầng lớp thấp nhất trong thành phố, bẩn thỉu nhớp nháp, gian khổ kiếm ít tiền, ngày nào không làm nổi nữa thì cuộc đời cũng kết thúc. Bạn biết mình không có chỗ dựa, không có học vấn, tầm mắt cũng hạn hẹp. Bạn cảm thấy mọi con đường trèo lên cao thuộc về nơi đô thị đều không có duyên với mình.
Thế nhưng, giờ đây, chợt ngẩng đầu, bạn phát hiện ra mình đã trèo lên rất cao rồi. Mặc dù không phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, tất thảy đều là do thằng chó con cho, nhưng bạn thật sự không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền nữa rồi.
Bạn rơi vào hố sâu khổng lồ của ảo ảnh.
Thằng chó con phì cười trước dáng vẻ của bạn, hai mắt cong cong nói đùa, bảo bạn cưới được tấm chồng tốt. Nghe lời này, bạn hoàn hồn lại, dùng tay vỗ đầu hắn, dùng cậu em tàn bạo dạy dỗ lại hắn. Mặc dù làm vậy, nhưng trong lòng bạn biết, thằng chó con nói không sai, bạn đúng là gặp may, gặp được hắn, mới có được cuộc sống ngày hôm nay.
47.
Nhận thức này khiến bạn sợ hãi, cuối cùng bạn cũng thực sự cảm nhận được khoảng cách giữa bạn và thằng chó con, bạn bị sốc rằng hắn đã đi xa tới vậy.
Thế là bạn càng ngày càng sợ hãi, gần như thành kính mà đối xử với quan hệ giữa hai người, đồng thời dùng trăm phương ngàn kế muốn cải thiện bản thân.
Nghĩ tới nghĩ lui, bạn nghỉ bán mì xào, quyết định nghiêm túc học lấy một món tay nghề nào đó, một món thật sự. Dù cho không học nổi đầu tư cổ phiếu với lập trình máy tính, thì ít nhất cũng phải học được sửa xe ô tô. Bạn cảm thấy mình không thể cứ mãi đẩy xe hàng được, bạn sợ sẽ có một ngày, mình bị thằng chó con bỏ lại xa tít tắp, ngay cả bóng lưng hắn cũng không nhìn thấy được.
Nhận thấy sự lo âu của bạn, thằng chó con tìm bạn tán gẫu, bảo rằng hắn hiểu được tâm trạng của bạn, nhưng tình cảm hắn dành cho bạn sẽ không thay đổi.
“Em mãi mãi yêu anh, anh Trình.” Hắn bảo đảm như vậy.
Bạn bị đánh gục bởi câu nói này. Bạn cuối cùng cũng thành thật bộc lộ sự yếu đuối của mình. Bạn ngước mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ mờ mịt và đấu tranh, bạn lại quay về làm đứa trẻ ôm tro cốt chị gái ngồi trong căn phòng đi thuê nhiều năm trước.
Thằng chó con lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của bạn. Hắn giật mình, sau đó thương xót ôm bạn vào lòng.
48.
Được hắn khuyên nhủ, bạn cuối cùng cũng từ bỏ thái độ gần như hầu hạ ấy, đối xử với hắn như bình thường, đồng thời bạn chuẩn bị học tại chức, quyết định tìm ít sách về đọc. Bạn vốn dĩ muốn thi thẳng hệ chính quy, nhưng bạn chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, bằng tốt nghiệp cũng mất rồi, vậy nên không thể không chịu giày vò, trước tiên thi trung cấp, sau đó mới thi chính quy.
Nghe xong kế hoạch của bạn, thằng chó con đỡ trán bật cười, khuyên bạn từ bỏ ý định này đi. Hắn nói, nếu muốn học ít bản lĩnh, thì đến công ty hắn mà làm, kiếm một người dạy bạn, vài năm là đủ; muốn đọc sách, thì hắn cũng có thể giúp, bạn không cần phải cực khổ như vậy.
Bạn cười rạng rỡ, cảm thán rằng hắn ta đúng là đã lớn rồi. Lớn rồi, thành đạt rồi, có thể bảo vệ bạn được rồi. Nghe xong, thằng chó con cố tình giả vờ nhu mì điềm đạm, nhào vào lòng bạn, gọi bạn là anh Trình.
“Anh Trình, em nào đã lớn? Em chẳng qua chỉ là con cún con thôi.” Hắn cười nói.
Bạn vuốt ve gáy hắn, cười đùa với hắn, nỗi chua chát trong lòng lại dâng lên không ngừng lại nổi.
Đó là nỗi chua chát hoà lẫn ngọt ngào.
Nhưng vẫn chứa đầy xót xa.
49.
Bạn vào làm ở công ty của thằng chó con, học bán hàng với bạn hắn. Người đó tên là Đinh Đông, là bạn đại học của hắn, từng đến ăn mì xào của bạn, lúc thằng chó con mới khởi nghiệp, gã ta đã từ chức tới phụ giúp.
Thằng chó con giao phó bạn cho gã, gã cười nói: “Lão Tả à, chị dâu cứ giao cho tao, mày yên tâm đi.”
Đinh Đông thần sắc rất thả lỏng, dáng vẻ thong dong, nói năng cũng rất thoải mái.
Thằng chó con đã tốt nghiệp mười năm rồi, bọn họ làm bạn bè đã hơn mười năm, nói như vậy, thái độ của Đinh Đông chẳng có vấn đề gì. Nhưng bây giờ đang ở công ty, Đinh Đông cũng là cấp dưới của thằng chó con, gã ra vẻ thân mật, lại chẳng thèm suy nghĩ đã vạch trần thẳng mối tình đồng tính của hắn và thằng chó con, bạn cứ cảm thấy thế không được thoả đáng cho lắm.
Có điều người xung quanh dường như đã quen với sự thân thiết của hai người họ, chẳng có biểu hiện gì đặc biệt đối với quan hệ của các bạn.
Bạn cảm thấy tại mình nghĩ nhiều quá rồi.
50.
Dạy bạn hết các ngón nghề, Đinh Đông lập tức đưa bạn đi làm việc, phân cho bạn vài khách hàng, giới thiệu với người ngoài rằng bạn là “đồ đệ” gã mới nhận.
“Sao lại nhận đồ đệ già vậy?” Thường xuyên có người nói đùa.
Đinh Đông chưa bao giờ trả lời thẳng. Gã thường mờ ám đáp ừ ừ ha ha, cố ý nói vòng vo.
Đối với công việc mới, bạn tiến bộ rất nhanh.
Bạn giãy giụa ngoi lên từ tầng lớp thấp nhất, da mặt dày như tường thành, đã quen với thế gian độc ác. Lúc bán mì xào, lời độc ác bạn phải nghe luôn rất trần trụi, có người mặc đồng phục mượn danh “thanh tra” mà bắt bạn miễn phí đồ ăn, cạnh tranh giữa các quầy hàng cũng thường xuyên chửi bới mắng nhiếc. Vì vậy, lần đầu đối mặt với lời từ chối một cách lịch sự, bạn không những không cảm thấy bị tổn thương, thậm chí còn sửng sốt lạ thường.
Phải, đúng là bạn không hiểu nổi tâm tư lắt léo của đám người có văn hoá, không tránh nổi cạm bẫy tinh xảo họ giăng ra. Thế nhưng bạn cảm thấy, dù cho tâm tư khó dò, có thể giả vờ được vẻ văn minh đã là rất tốt rồi.
Bởi nỗ lực, cộng thêm thái độ tích cực, nghiệp vụ của bạn dần được cải thiện. Sau khi xong một hồi, thỉnh thoảng Đinh Đông sẽ cười nói với mọi người xung quanh, chê bạn tiến bộ quá nhanh, cướp mất khách hàng của gã.
Nghe vậy, bạn liên miệng nói “đâu có”, nhưng trong lòng rất vui – đối với việc đuổi theo bóng thằng chó con, bạn cuối cùng cũng có được chút đỉnh tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.