Đợt tuyết đầu mùa năm nay của Tầm Thành rơi vào ngày Đông chí.
Năm nào ở phương Bắc cũng có tuyết rơi, Du Tâm Kiều là người thủ đô nên chẳng thấy lạ, chỉ tiếc là không được đón cùng Từ Ngạn Hoàn.
Trên đường về nhà, Du Tâm Kiều nhận một cuộc điện thoại của ba cậu, hỏi hôm nay cậu ăn sủi cảo chưa.
“Ăn… ăn rồi ạ.” Du Tâm Kiều nói dối.
“Thật không đó?” Du Hàm Chương từ tốn hỏi: “Ăn ở nhà à?”
“Vâng, ăn sủi cảo đông lạnh.”
“Nhân gì thế?”
“Ừm… nhân thịt bò cải thảo.”
“Thế con mở cửa ra đi, ba với mẹ cũng muốn nếm thử.”
“…”
Du Tâm Kiều chạy ù về nhà, xa xa đã nhìn thấy hai người đứng trước cửa.
Lần trước tìm thợ sửa khóa xong, Du Tâm Kiều tiện thể đổi khóa cửa thành khóa thông minh, dẫn tới việc Du Hàm Chương có mang chìa khóa theo cũng không vào được.
Mở cửa để ba mẹ đi vào, Du Tâm Kiều cởi áo khoác xuống, phủi tuyết trên người rồi vội vàng bật máy sưởi lên.
Du Hàm Chương nhìn quanh một vòng rồi nói bằng giọng vui vẻ: “Biết tắt máy sưởi trước khi ra ngoài, cửa sổ cũng được khóa kỹ càng, ý thức an toàn rất tốt.”
Diêu Quỳnh Anh thì liếc nhìn dụng cụ chơi bóng bày trong phòng khách, hừ một tiếng: “Suốt ngày chơi bời mấy thứ vô bổ, chẳng biết có chịu luyện đàn chăm chỉ không.”
Từ lần ầm ĩ trong điện thoại lần trước, Du Tâm Kiều không còn nói chuyện nhiều với mẹ nữa. Nhưng nếu Diêu Quỳnh Anh đã chủ động xuống nước, chả tội gì mà cậu không xuôi theo.
“Có mà.” Du Tâm Kiều giơ thời gian biểu treo ở bên cạnh cho Diêu Quỳnh Anh xem, “Sang năm ra nước ngoài rồi, con biết phải tranh thủ thời gian.”
Nghe vậy, Diêu Quỳnh Anh liếc xem bảng thời gian biểu kia, cuối cùng gương mặt bí xị mới thả lỏng, tựa như đang nói—— Thế còn tạm được.
Gia đình ba người lâu rồi không gặp bèn quây quần bên bàn uống trà tán gẫu.
Du Hàm Chương mang sủi cảo cho Du Tâm Kiều, là dì giúp việc trong nhà làm, nhân thịt bò cải thảo.
Tối nay Du Tâm Kiều ăn cơm nhiều nên nhét tượng trưng vài cái bánh vào miệng, sau đó nâng ly lên chúc ba mẹ Đông chí vui vẻ.
Diêu Quỳnh Anh lại bực bội nguýt cậu một cái: “Năm nay biết bao nhiêu cái lễ trôi qua rồi, cũng có thấy con chúc ba mẹ vui vẻ đâu.”
Du Tâm Kiều ngơ ra: “Một năm rồi sao?”
“Sắp rồi.” Du Hàm Chương nói: “Hai tháng nữa là tròn một năm con ở Tầm Thành.”
Lúc trước “đày” Du Tâm Kiều tới đây, trừ mục đích muốn “dạy dỗ” cậu ra cũng để cậu học cách biết tự chăm sóc bản thân, dù gì năm sau cậu cũng phải ra nước ngoài du học một mình.
Nhưng bây giờ…
“Lần này đến đây còn có việc muốn nói với con.” Du Hàm Chương ra hiệu với Diêu Quỳnh Anh bằng ánh mắt, sau khi nhận được sự đồng ý của bà, ông tuyên bố: “Mẹ con dự định năm sau sẽ chuyển công tác đến công ty ở nước ngoài, ba cũng đã nộp CV cho trường học ở gần đó, vì thế đến lúc ấy…”
Du Tâm Kiều cướp lời: “Đến lúc ấy cả nhà mình cùng đi?”
“Phải.”
“Tuyệt vời!”
Thấy Du Tâm Kiều vui tới nỗi sắp nhảy dựng lên, Diêu Quỳnh Anh cũng không nhịn cười nổi: “Còn muốn ba mẹ sinh thêm đứa nữa không?”
Du Tâm Kiều cúi đầu nghịch ngón tay, lầu bầu: “Có phải con đề xuất trước đâu…”
Nguy cơ gia đình được giải trừ. Thừa dịp Diêu Quỳnh Anh đi vệ sinh, Du Hàm Chương lén nói cho Du Tâm Kiều biết, khối đá ánh trăng thô này cũng là do Diêu Quỳnh Anh dùng quan hệ tìm giúp cậu, lúc ấy bà còn mạnh miệng: “Coi như quà sinh nhật năm nay của nó đi.”
Du Tâm Kiều bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thảo nào, cục đá thô kia cứng quá trời, hóa ra là do giống với cái miệng của mẹ con.”
Hai cha con không nhịn được mà cười.
Bầu không khí ấm áp vui vẻ, Du Tâm Kiều lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Từ Ngạn Hoàn: Thì ra hôm nay là Đông chí, cậu ăn sủi cảo chưa?
Suy nghĩ một chút lại nhắn tiếp: Cuối tuần sau là lễ Giáng Sinh, cậu có rảnh không?
Tiếc rằng Từ Ngạn Hoàn không hề trả lời hai tin nhắn này.
Liên tục hai hôm thứ năm thứ sáu, Từ Ngạn Hoàn cũng không đến trường.
Liên tưởng tới tình hình đêm đó, lòng Du Tâm Kiều lo âu. Đầu tiên là gọi điện thoại cho Từ Ngạn Hoàn nhưng không được. Thứ sáu sau khi tan học lại chạy tới nhà anh một chuyến, cánh cửa chống trộm của căn hộ ở tầng bốn khu nhà ngang vẫn đóng chặt, gõ cả buổi trời mà không ai đáp lại.
Một bà cụ tóc hoa râm ở sát bên nghe tiếng thì đẩy cửa đi ra, nói: “Nhà này dọn đi rồi.”
Hỏi dọn đi đâu, bà lão lắc đầu: “Không biết nữa, ở đây ngày nào cũng có người dọn tới dọn lui, cũng chẳng quen biết gì nhau.”
Du Tâm Kiều hết cách đành phải quay về.
Thứ hai tuần sau, Từ Ngạn Hoàn vẫn không đi học.
Du Tâm Kiều ngồi không yên, chạy tới văn phòng hỏi giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm là thầy Dương bảo: “Trò ấy xin nghỉ rồi, tuần trước có gọi điện cho thầy.”
“Xin nghỉ mấy ngày vậy thầy? Sao lại nghỉ?”
“Bảo có việc nhà, xin nghỉ trước một tuần.” Thầy Dương nhìn Du Tâm Kiều bằng ánh mắt kỳ lạ: “Tuy ngày thường trò ấy hay xin nghỉ cúp học, nhưng chưa bao giờ làm lỡ việc học tập. Em có thời gian quan tâm trò ấy thì chi bằng về lớp cố gắng học đi, chưa tới nửa năm là thi Đại học rồi.”
Du Tâm Kiều về lớp, thành viên đội bóng rổ vây lại hỏi tình hình, cậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Thầy Dương cũng không biết.”
Thấy cậu ủ rũ, vào tiết học Lương Dịch chuyền giấy cho cậu: Anh Từ đỉnh chóp như thế chắc chắn không có chuyện gì đâu, ông đừng lo lắng.
Từ khi đánh xong trận bóng rổ kia, mọi người lại đổi về “tôn xưng” với Từ Ngạn Hoàn.
Du Tâm Kiều vẽ mặt cười đáp lại, Lương Dịch liếc một cái, miệng cười méo xệch, trông còn xấu hơn cả khóc nữa.
May mà xin nghỉ một tuần thì đúng là một tuần thật. Chiều thứ năm, Từ Ngạn Hoàn mặc đồng phục đi vào từ cửa sau lớp học, rõ là đã rất khiêm tốn nhưng lại thu hút sự quan tâm của cả lớp.
Tiếc rằng từ lúc ngồi xuống anh đã gục xuống bàn ngủ, chôn mặt vào giữa hai tay, chả thèm ngẩng đầu dậy. Giờ giải lao Du Tâm Kiều định tìm anh mấy lần, nhưng vì sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên thôi.
Mãi mới chờ được đến lúc tan học, Du Tâm Kiều dọn cặp xong đã thấy bàn của Từ Ngạn Hoàn trống trơn, còn người thì chạy mất dạng trước khi chuông reo.
Chiều hôm sau, hiếm có tiết thể dục không bị giáo viên môn chính chiếm dụng, tất cả mọi người đều bận chuẩn bị cho bài kiểm tra thể chất trước khi thi Đại học, số học sinh trên đường chạy còn đông hơn lúc hội thao nữa.
Du Tâm Kiều tìm được Từ Ngạn Hoàn đang cầm sách luyện đề ở chỗ cũ—— bồn hoa trước căn tin.
Ngồi xuống bên cạnh anh, Du Tâm Kiều sốt ruột hỏi: “Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? WeChat thì không trả lời, điện thoại cũng không gọi được.”
Lần trước xảy ra tình trạng này là lúc diễn ra buổi hòa nhạc.
Tay phải Từ Ngạn Hoàn cầm bút, khoanh tròn lên số thứ tự của đề bài nào đó, tựa như không nghe thấy lời cậu hỏi.
“Có phải hôm ấy…” Hỏi được một nửa, Du Tâm Kiều nhớ ra Từ Ngạn Hoàn không thích bị người ta “đào sâu gốc rễ”, thế là cậu đổi cách nói: “Nếu gặp phải khó khăn gì thì cứ nói với tôi, nói với mọi người, bọn tôi có thể giúp…”
Cậu chưa kịp nói hết, Từ Ngạn Hoàn đột nhiên mở miệng: “Liên quan gì đến cậu.”
Vẻ mặt của anh lạnh lùng, gò má tựa như điêu khắc từ băng tuyết, trong con ngươi anh bị che phủ bởi một lớp sương mờ, giọng điệu như đang nói chuyện với người xa lạ.
Từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn Du Tâm Kiều lấy một giây: “Không phải cậu nói, sẽ cách tôi thật xa hay sao?”
Ngày đông trời tối sớm, thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, chuông tan học vừa vang, học sinh trong lớp liền ùa ra ngoài.
Trừ Du Tâm Kiều, Lương Dịch và Thẩm Đạt Dã, ba người họ hẹn nhau học kèm tiếng Anh trong lớp.
Thấy Từ Ngạn Hoàn dọn xong cặp sách, Thẩm Đạt Dã hơi căng thẳng đi ra hàng sau: “Anh… anh Từ, buổi học thêm Toán của tụi mình…”
“Cậu đã theo kịp tiến độ rồi.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Nếu cần thì kỳ sau học tiếp.”
“Được được, cảm ơn anh Từ.” Thẩm Đạt Dã chạy về chỗ ngồi như được đại xá.
Đi tới cửa lớp, điện thoại của Từ Ngạn Hoàn rung lên. Thấy dãy số hiển thị trên màn hình, mặt anh lập tức sa sầm.
Xuyên qua cửa sổ nhìn tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ của tổ một, trông thấy bóng lưng bướng bỉnh cố ý không chịu quay lại nhìn mình, Từ Ngạn Hoàn nhét điện thoại vào túi, bước nhanh về phía cổng trường.
Ra khỏi cổng rẽ trái, đi chừng 50 mét rồi rẽ trái tiếp, là một con ngõ tắt ít người qua lại.
Những tòa nhà cũ ở đây bị đập vỡ từng mảng lớn, nhìn từ xa trông cao thấp so le rất kỳ dị. Nhìn thấy bóng lưng lòm khòm thô tục ở đầu ngõ, Từ Ngạn Hoàn nén cảm xúc căm ghét của mình xuống, bước về phía đối phương.
Đứng đợi gần mười phút đồng hồ nên Từ Chấn đã trở nên bực bội, thấy Từ Ngạn Hoàn là phàn nàn ngay: “Làm gì mà chậm vậy hả.”
Từ Ngạn Hoàn không đáp, cứ thế hỏi: “Có chuyện gì?”
Còn chuyện gì nữa, đơn giản là tìm anh đòi tiền.
Khoản tiền lần trước gã lấy từ trong nhà đã mang đánh bạc hết sạch. Về khu nhà ngang không tìm được người, Từ Chấn đến thẳng trường học luôn.
“Mày nói xem có chuyện gì?” Từ Chấn hừ lạnh: “Ngày đó lúc mày cầu xin, bảo cái gì mày cũng làm được, kết quả ngoảnh lại đã dọn nhà chạy trốn, tưởng làm vậy là tao không tìm được mày à?”
“Tôi không có tiền.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Lần trước đưa hết cho ông rồi.”
Anh vốn tưởng lần này ít nhất Từ Chấn sẽ an phận được hai tháng, ngờ đâu mới một tuần, gã khốn kiếp này lại đến tìm anh.
Từ Chấn cười thành tiếng: “Cho nên lần này tao không tới đòi tiền với mày, tao tới tìm thằng nhóc họ Du…”
Từ Ngạn Hoàn lập tức trợn to mắt: “Không phải ông đồng ý với tôi sẽ không đụng tới cậu ấy rồi sao?”
“Không đụng thì không đụng, ý ba là, mày đi hỏi mượn nó ít tiền, bảo sau này rồi trả.” Từ Chấn cười híp mắt.
Tim Từ Ngạn Hoàn giật thót một cái.
Lúc đó vì anh ở thế yếu nên mới cầu xin Từ Chấn, cũng vì anh hiểu rõ bản tính của gã. Từ Chấn trừ việc thích mềm không thích cứng ra, còn là kẻ cực kỳ ham hư vinh. Sống ở đời thấy người ta, đặc biệt là người mạnh hơn gã luồn cúi trước mặt gã, điều này sẽ khiến gã có cảm giác thành tựu một cách vặn vẹo.
Một tiếng “ba” và một cái quỳ của Từ Ngạn Hoàn được coi như kế hoãn binh, Từ Chấn đúng như dự đoán được anh dỗ đến lâng lâng cả người. Bấy giờ gã mới đồng ý lời cầu xin của anh, nói bằng giọng đắc chí: “Nếu con trai ngoan của ba đã chịu mở miệng, vậy ba sẽ nể mặt con.”
Nhưng Từ Ngạn Hoàn đánh giá thấp sự giả dối của Từ Chấn, dù đã liệu trước gã sẽ lại đến gây khó dễ, nhưng anh không ngờ gã vô liêm sỉ như vậy, dám chơi trò đố chữ với mình.
Thấy Từ Ngạn Hoàn im lặng hồi lâu, Từ Chấn giục: “Chẳng phải mày bảo nó sắp về nhà rồi còn gì, núi cao sông xa, đến lúc ấy cần gì phải trả nợ nữa đúng không?”
Nói xong, gã đảo tròng mắt: “Hay là mày với thằng nhóc đó quen nhau rồi nên không nỡ? Chậc, không ngờ con trai tao lại là thằng đồng tính luyến ái đấy…”
“Không có.” Cuối cùng Từ Ngạn Hoàn cũng lên tiếng, giọng điệu không tỏ rõ tâm tình: “Ông ở đây chờ một lát, tôi đi tìm cậu ấy.”
“Vậy mới đúng chứ.” Từ Chấn cười đến nỗi mặt hiện đầy nếp nhăn: “Thế ba đứng đây đợi mày, mày đi nhanh về nhanh!”
Lần này Từ Ngạn Hoàn không đi quá lâu, chưa tới mười phút đã quay lại.
Lúc trở về, hơi lạnh trên người anh dày hơn ban nãy, tựa như đứng đợi ngoài trời đông giá rét rất lâu.
Hai tay anh đút vào túi áo đồng phục, môi mím thành một đường, bước chân đi tới không nhanh không chậm, ánh mắt trầm tĩnh kiên định.
Từ Chấn không chờ nổi nữa, gã bước nhanh về phía trước, la lên: “Tiền đâu? Cầm tới chưa?”
Từ Ngạn Hoàn gật đầu.
Từ Chấn hớn hở: “Thế lấy ra đi, tiền mặt hay thẻ ngân hàng?”
“Tiền mặt.” Từ Ngạn Hoàn đáp.
“Tiền mặt càng tốt, đỡ phải đi rút tiền bị camera quay được.” Từ Chấn xoa tay: “Bao nhiêu đấy?”
“Ông xòe tay ra đi.”
“Ầy.”
“Cả hai tay.”
“Nhiều thế cơ à?”
Từ Chấn hí hửng chìa cả hai tay ra khum thành cái bát, dáng vẻ cực kỳ giống ăn mày xin cơm.
Không, gã ta còn không bằng ăn mày.
Ánh mắt Từ Ngạn Hoàn đột nhiên tối đi, sau đó anh rút tay mình từ trong túi ra, tức khắc nhét vào tay Từ Chấn thứ gì đó, tiếp theo bắt lấy cổ tay gã ép lại, buộc gã nắm chặt thứ trong lòng bàn tay.
Đợi đến lúc Từ Chấn nhận ra có vấn đề thì đã muộn, Từ Ngạn Hoàn cố sức đè chặt hai tay gã dính vào nhau, khiến thứ kia được gã nắm thật chắc.
Thứ ấy chẳng phải tiền mặt gì hết, mà là cán dao gọt trái cây.
Từ Chấn cầm cán dao, mũi dao nhắm thẳng vào mặt Từ Ngạn Hoàn. Từ Ngạn Hoàn dường như chẳng sợ sệt, một tay anh kiềm cổ tay gã, một tay giữ bàn tay đang cầm dao của Từ Chấn, hổ khẩu đè trên lưỡi dao, bất cẩn một tí là bị cắt vào ngay.
“Mày, mày làm gì đấy?” Hai tròng mắt của Từ Chấn sắp rớt ra ngoài: “Mày điên rồi hả?”
Gã giãy ra nhiều lần nhưng không được, cúi đầu nhìn mới phát hiện cách Từ Ngạn Hoàn khống chế gã rất khéo léo. Rõ ràng đây là tư thế tự vệ chính đáng khi bị ai đó đâm dao tới. Nói cách khác, một khi nhát dao này đâm xuống, một khi kéo cảnh sát vào điều tra, bất kể từ trạng thái vết thương hay vân tay trên cán dao cũng đều chỉ rõ Từ Ngạn Hoàn bị Từ Chấn hành hung bằng dao.
Từ Ngạn Hoàn kéo tay gã lôi về phía trước như thể chẳng thiết sống nữa: “Đây, đâm vào đây này, đâm mạnh vào.”
Trong tích tắc, mũi dao nhắm thẳng vào bụng Từ Ngạn Hoàn, cách chừng một xen-ti-mét nữa thôi sẽ xuyên qua lớp áo đồng phục và lớp áo thun mỏng, đâm thủng làn da Từ Ngạn Hoàn.
“Mày phát điên cái gì đấy!”
Từ Chấn tức điên, gã “cùi không sợ lở”, nhưng không có nghĩa là gã muốn trở thành tội phạm giết người, cũng không có nghĩa rằng gã không sợ chết.
Giờ gã mới biết mình đã lọt vào bẫy của Từ Ngạn Hoàn, đánh giá thấp độ điên của thằng nhãi này. Đồng thời gã phát hiện, không biết từ khi nào, đứa con trai đang nhìn gã bằng ánh mắt âm u kia đã lớn đến như vậy, có được sức mạnh dễ dàng khống chế gã.
“Còn không mau buông tay?” Từ Chấn cất giọng lạnh lùng: “Không phải mày còn phải đi học, không muốn ngồi tù sao?”
So với điệu bộ hoảng hốt của gã, Từ Ngạn Hoàn có thể nói là rất bình tĩnh. Đây là biện pháp duy nhất anh nghĩ ra trong năm phút đồng hồ đứng ở cổng trường.
Từ Ngạn Hoàn siết chặt lấy cổ tay Từ Chấn, dù cho lưỡi dao đã cứa vào hổ khẩu ở bàn tay còn lại, tạo ra âm thanh da thịt bị cắt.
Anh nói: “Phải, tôi không muốn đi tù.”
Bởi vì khi ấy ý nghĩa sống đã bị bóng tối nuốt chửng, dù cho thể xác còn sống tạm bợ đi nữa.
“Nhưng tôi không sợ chết.”
Nếu thứ chết đi là thể xác, vậy linh hồn của anh vẫn còn mãi ở dưới ánh sáng mặt trời.
Nửa tiếng sau, nhóm Du Tâm Kiều học bổ túc xong thì dọn đồ đạc ai về nhà nấy.
Từ lúc tuyết đầu mùa rơi, tiết trời ở Tầm Thành ngày càng lạnh dần, lá cây hai bên đường trước cổng trường rụng lả tả. Lúc Du Tâm Kiều đi ngang qua, có một phiến lá rơi trên vai cậu.
Vê cái lá lại bằng bàn tay đeo găng, tầm mắt men theo phiến lá khô vàng, cuối cùng dừng lại trên đôi găng tay màu lam đậm.
Nhớ về thái độ lạnh lùng hôm qua của Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều hít sâu một hơi, thầm bảo đàn ông lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, không biết lần này phải tốn bao nhiêu thời gian mới dỗ được.
Lúc thở ra, Du Tâm Kiều vẫn còn thấy trong lòng nặng nề khó chịu.
Nhưng mà cho dù bỏ lỡ Giáng Sinh thì vẫn còn tết Dương, tết Âm, hơn nữa làm việc gì cũng không nên bỏ dở giữa chừng.
Nghĩ đến đây, Du Tâm Kiều bước nhanh hơn, định về mài đá tiếp.
Đá ánh trăng đang mài tới giai đoạn mấu chốt, khối đá cậu chọn là khối có độ khúc xạ sáng nhất, giờ đã vào giai đoạn mài nhẵn, sau khi thành hình là có thể đánh bóng.
Viên đá xinh đẹp như thế, đến lúc ấy đưa cho Từ Ngạn Hoàn, không biết anh sẽ bày ra vẻ mặt thế nào?
Chắc chắn là không đành lòng bảo mình tránh xa cậu ấy ra nữa đâu.
Cách đó không xa, nhìn thấy bóng dáng vội vã bước vào màn đêm của Du Tâm Kiều, Từ Ngạn Hoàn nắm chặt sống dao, rút con dao đang găm vào lòng bàn tay ra. Anh khẽ buông tay, cơ thể cũng theo đó ngã xuống đất.
Trận đối chọi vừa nãy như tiêu hao hết sức lực toàn thân anh, cũng may Từ Chấn bị dọa cho chết khiếp. Sau khi anh buông tay, gã chạy mà không dám quay đầu lại, cứ như nhìn thấy ma vậy, lúc chạy còn lảo đảo té nhào một cái.
Cuối cùng Từ Ngạn Hoàn cảnh cáo Từ Chấn: “Ông còn dám đụng tới cậu ấy, tôi sẽ giết ông.”
Bằng cách giết luôn cả bản thân anh.
Trời chập tối ngày đông, trên con đường ít dấu chân người qua lại, Từ Ngạn Hoàn ngửa mặt lên trời nằm trên đất, ngực phập phồng dữ dội, hé miệng thở dốc.
Là hành động giành lấy dưỡng khí sau khi bị ngạt thở hồi lâu, một cảm giác vui mừng khi được sống sót sau tai nạn.
Khoảng trời trong tầm mắt anh tối đen như mực loang, cũng giống như máu tươi liên tục tràn ra từ bàn tay buông xuống bên cạnh anh, dính nhớp ướt át, lau mãi không sạch.
Mà lúc này đây, đèn đường trên đầu sáng lên đúng giờ. Ánh sáng soi xuống làm Từ Ngạn Hoàn nheo mắt lại.
Đợi đến khi thích ứng được, anh lại mở to hai mắt nhìn thật kỹ để xác nhận rằng mình đang được tia sáng bao phủ, đang ở một nơi đong đầy ánh sáng.
Là nơi có Du Tâm Kiều.
Hết chương 36.
Dư Trình: Đoạn hồi ức cuối cùng, chỉ hai chương thôi.