Ánh Trăng Nơi Thiên Đường

Chương 6:




06.
Tôi rời khỏi Bắc Kinh.
Ngày đó Tống Mộ Hàn nói không muốn tiếp tục nhìn thấy tôi nhưng quá đáng hơn là hắn đưa Lục Trân Châu vào giới giải trí, hơi một tí là xuất hiện trước mắt tôi.
Lục Trân Châu tham gia một chương trình tuyển chọn người mẫu. Mặc dù bước đi như diễn tuồng, cũng không có tài năng nhưng dựa vào việc đi bài marketing xây dựng hình tượng “hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất” nhanh chóng nổi tiếng, thuận lợi ra mắt. Còn liên tiếp giành được một số sàn diễn lớn, đây chắc hẳn là hiệu quả năng lực tiền giấy của nhà họ Tống.
Tôi nằm trên sofa ăn khoai tây chiên xem livestream đầu tiên của Lục Trân Châu sau khi ra mắt.
Trên màn hình, cô ta cố ý cười nhàn nhạt, mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, rất phù hợp với hình tượng cô ta xây dựng. Rất nhanh sau đó âm thanh phát ra.
Người hâm mộ đặt câu hỏi: “Chị Trân Châu, có chuyện gì khiến chị tiếc nuối không?”
Ánh mắt của Lục Trân Châu ảm đạm: “Mình đã từng cứu được một người, anh ấy đưa cho mình một tín vật nói sẽ tìm lại mình, nhưng sau đó vì chuyện ngoài ý muốn mình bị mất trí nhớ, mãi đến gần đây chúng mình mới nhận ra nhau, bỏ lỡ rất nhiều năm.”
Bão bình luận bắt đầu nhốn nháo an ủi Lục Trân Châu. Còn có người suy đoán: “Có lẽ nào là người thừa kế tập đoàn Tống thị - Tống Mộ Hàn?”
Vẻ mặt Lục Trân Châu thẹn thùng: “Mọi người không cần đoán linh tinh, anh ấy… anh ấy rất khiêm tốn, không thích người khác nghị luận chuyện cá nhân.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, câu trả lời này chỉ khiến khán giả cảm thấy hứng thú đối với mối quan hệ giữa Lục Trân Châu và Tống Mộ Hàn hơn.
Tôi nhất thời hứng khởi, bình luận: “Sự việc bạn hối hận nhất có phải là nói dối làm hại người khác không?”
Mặc dù bị những bình luận khác đẩy lên rất nhanh nhưng rõ ràng Lục Trân Châu đã nhìn thấy.
Nét mặt của cô ta mất tự nhiên trong chớp mắt, sau đó điều chỉnh lại rất nhanh.
Chẳng mấy chốc <Lục Trân Châu, Tống Mộ Hàn> trở thành từ khóa hot nhất. Nhờ lần livestream này, độ thảo luận của Lục Trân Châu tăng cao hơn.
Tôi cũng mừng thay cho cô ta, dù sao cô ta đứng càng cao thì ngã càng đau.
Lúc còn học đại học, tôi học chuyên ngành biên kịch, tôi cầm kịch bản mài giũa trong nhiều năm gõ cửa phòng họp trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.