Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 118: Sự Trừng Phạt Cho Mẹ Con Giai Ý





Giai Mẫn ngồi khóc suốt đêm, Thiên Minh cứ thế ôm cô vào lòng, hiện tại anh đang rất vui, vui hơn bao giờ hết.
Giai Mẫn của anh cuối cùng vẫn mãi là của anh.
Đi đến bước đường hôm nay anh không hối hận vì mất bạn bè người thân đối với anh chỉ có Giai Mẫn là đủ.
Tối đó Giai Mẫn cố gỡ tay Thiên Minh ra, đi lại ban công chuẩn bị tự tử.
" Giai Mẫn em làm cái gì vậy, em mà nhảy xuống anh thề sẽ nhảy theo em là điều chắc chắn, giờ đây anh chỉ có em thôi còn một mình em".
Giai Mẫn ngục xuống đất, cô vì một phút không làm chủ được cảm xúc một phút hận bản thân mình mà lại quên mất anh, nhưng cô không dám nhìn anh vì tại cô mà anh thành ra như vậy, cô đã hủy hoại cả cuộc đời anh.
Khi Giai Mẫn khụy xuống Thiên Minh chạy đến ôm cô vào lòng rồi bế cô vào trong.
" Giai Mẫn xin em, ở bên anh đi, mãi mãi đừng bỏ anh, anh sợ".
Giai Mẫn vẫn im lặng không nói gì, cô bất lực cô vẫn còn sốc vì chuyện Thiên Minh đã làm.

Còn anh vẫn thế cứ ôm cô khư khư ôm cô rất chặt.
___
Tại căn phòng rộng lớn nơi căn cứ hai mẹ con Giai Ý bị bắt giam.
Hai mẹ con họ ngày đêm hưởng lạc chìm trong khoái lạc, ngày ngày điều được tiêm quá liều xuân dược khiến hai mẹ con họ ho.an ái với rất nhiều đàn ông suốt ngày trong đó có tất cả mười người thay phiên nhau làm tình cùng hai mẹ con và tất cả những người đàn ông đó điều mắc bệnh giang mai.
Thế nhưng hai mẹ con họ vẫn không để ý sáng tối trầm luân ăn toàn sơn hào hải vị.
Một tên thuộc hạ của Thiên Minh là cai ngục ở đó nhận lệnh từ Thiên Minh.
“Đã đến lúc xử lý”.
" Vâng ông chủ"
Sau khi nhận lệnh từ Thiên Minh, người cai ngục đó ra hiệu cho đàn em, nhận lệnh từ cấp trên có một đám người đến bắt và giam hai mẹ con Giai Ý vào ngục tối đầy rắn rết dơ bẩn.
Vốn sống trong xa hoa hưởng lạc đã lâu giờ đây chịu cảnh tù đầy thiếu thốn cả về thể xác lẫn tinh thần thoái lạc mẹ con họ chẳng mấy chốc rơi vào điên loạn, đã thế Thiên Minh cho mỗi ngày mẹ con họ chỉ được ăn một bữa cơm duy nhất khiến họ lúc nào cũng trong trạng khái đói lã.
Hơn một tháng bỏ đói Thiên Minh bắt đầu cho lóc th.ịt Giai Ý hầm lên để mẹ cô ta ăn, bên này cũng vậy họ cũng lóc bà Liên để Giai Ý ăn, bên canh ngục nói vì vùng da của họ thối rữa nên bắt buộc phải rọc để giữ mạng sống.
Bên này mẹ ăn thịt con bên kia con ăn thịt mẹ cứ thế tiếp diễn.
Phía bên Thiên Minh Giai Mẫn buổi sáng thức giấc anh luôn ôm cô cứng trong vòng tay, bác sĩ thông báo tình trạng sức khỏe của Giai Mẫn đã ổn định hiện tại có thể sinh hoạt bình thường.
" Giai Mẫn à, lâu lắm rồi anh chưa được với em".
" Anh… em không còn đau nữa" câu nói ẩn ý giúp Thiên Minh hiểu ra ngay lập tức sau khi ăn sáng Thiên Minh đè Giai Mẫn xuống giường cỡi từng cúc áo sơ mi.
Cơ thể lõa lồ của Giai Mẫn nhanh chóng lại phô ra trước mắt anh, mặc dù kiềm nét đã lâu nhưng anh vẫn cứ từng bước từng bước dẫn Giai Mẫn vào trầm luân.
Thiên Minh nuốt lấy đôi môi của Giai Mẫn, hai bàn liên tục nắn bóp đôi bông đào của cô, cứ một lúc lại se đôi hạt lựu đào kia.
Đã lâu không ân ái cùng nhau khiến Giai Mẫn rung rẫy hưng phấn tột độ.
Thiên Minh dần đưa miệng xuống ngậm lấy một bên hạt lựu kia ngặm nhắm, đầu lưỡi ngoe ngẫy xung quanh, đôi tay cứ tiếp tục nắ.n bóp dữ dội.
Qua ba mươi phút dạo đầu trên đến lúc Thiên Minh cuối xuống nơi t.ư m.ật của Giai Mẫn, không chần chừng anh cúi xuống vùi đầu vào đó đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy nơi đó rồi luồn vào bên trong.
Giai Mẫn bị khoái cảm tác động dữ dội dẫn đến một lúc sao cô ra, điều này khiến Thiên Minh đạt thêm đỉnh điểm khoải cảm, anh càng vùi sâu mặt mình vào hoa nguy.ệt của cô ra sức nuốt hết, mùi vị tuyệt vời nhất của anh, anh nắm mắt tận hưởng.
" Giai Mẫn… hạnh phúc…thật hanh phúc"…
Đến lúc này bên dưới anh căng cứng cả lên Thiên Minh quyến luyến rời môi lưỡi mình ra khỏi vũng mật ngọt.
Từ Từ anh đưa vật nam tính của mình tiến vào cô.
" Aggggg … từ từ thôi…"
Đang tận hưởng sự êm dịu, bổng vật to lớn tiến vào khiến cô bất ngờ thét lên.
Thiên Minh bên dưới sau khoảng thời gian dài nhẫn nhịn anh không kìm chế được bản thân điên cuồng ra vào bên trong Giai Mẫn.
Cả ngày hôm đó thật dài… Thiên Minh và Giai Mẫn đạt cao trào rất nhiều lần, đến giờ trưa họ nghỉ ngơi ăn trưa sau đó tiếp tục ân ái để thỏa cảm xúc nhớ nhung thể xác bao ngày Giai Mẫn bệnh.
" Agggg… Aggggg.".

Đến chiều tiếp tục nghỉ ngơi rồi lại trầm luân đến tối khuya, trên sàn nhà ba bốn lọ thuốc mỡ rơi bừa bộn.

Thiên Minh ngày đó hóa thú mang theo cả Giai Mẫn đi cùng cả hai sau mỗi lần điều ra vào phòng tắm nhiều lần.
Đến mãi khuya tận hơn mười giờ tối Thiên Minh lại bế cô vào phòng tắm lần cuối trong ngày.
Đặt cô vào phòng tắm lúc này Giai Mẫn không khép được chân anh dùng tay xoa bóp cho cô, Thiên Minh lại hôn cô, nhưng lần này anh cố kìm nén sợ cô lại tổn thương.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Đặt cô lại giường Thiên Minh âm thầm thủ thỉ vào tai cô.
" Giai Mẫn của anh, ngủ ngoan ngày mai anh sẽ cho em một bất ngờ, anh đã chuẩn bị tất cả xong xuôi hết rồi".
" Anh chuẩn bị cái gì?".
" Mai em sẽ biết".
Khi Giai Mẫn thiếp đi anh đứng dậy trước đây rất ít khi Thiên Minh tách Giai Mẫn ra để ngủ, ngoài trừ những trường hợp đặc biệt và lần này cũng đặc biệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.