Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 8: Nụ hôn nóng bỏng (1)




Thấy cô cúi đầu ngoắc ngón tay vẻ mặt hối hận, lòng anh lại mềm đi. Vươn tay vuốt tóc cô, anh kéo cô vào trong ngực, hôn lên trán.
"Anh thích em," anh nhẹ nhàng nói, "Em cũng phải nghiêm túc thích anh. Anh không muốn trở thành thứ k1ch thích mới của em, cũng không muốn chơi trò chơi gì với em."
Từng chữ từng câu đã nói ra cái gai trong lòng mấy ngày nay, cũng như mấu chốt cơn giận lúc sáng.
Khi Thẩm Tầm trở lại văn phòng của cục, Trương Tử Ninh giơ tay và hét lên như loa khi nhìn thấy cô: "Các đồng chí, các bạn, tin tốt, tin tốt đây ——"
Vương Tiểu Mỹ cũng cười tới cười lui, hoàn toàn không màng hình tượng.
Thẩm Tầm bịt tai lại, cảm thấy xấu hổ, giận muốn chết.
Cô như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, vất vả mãi mới tới buổi tối. Cô trở lại tòa nhà ký túc xá và thấy đèn trong phòng Trình Lập đã tắt. Cô chạy đến gõ cửa nhưng anh không có ở đó.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gửi cho anh một tin nhắn WeChat, đầu tiên gõ "Anh đang ở đâu" rồi lập tức xóa đi, sau đó lại gõ "Anh đang làm gì vậy", nghĩ vẫn không ổn nên lại xóa. Chậm rãi đi bộ về phòng, cuối cùng cô chọn một biểu cảm rồi gửi đi.
Kết quả đợi cả đêm cũng không có phản hồi, đến sáng hôm sau cũng không có. Khi đến văn phòng, cô đang ngồi viết bản thảo thì nghe thấy Vương Tiểu Mỹ bắt máy: "Trình đội... Vâng, được."
Chắc là anh ở bên kia đang phân công công việc, Vương Tiểu Mỹ đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào máy tính làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, thần sắc nghiêm túc.
Thẩm Tấn cảm thấy mình không nên quấy rầy cô ấy, liền tiếp tục làm việc của mình, chỉ là có chút lơ đễnh.
Cảm giác nhớ nhung là như thế nào? Đó là khi bạn đã gửi tin nhắn cho một người, người đó không trả lời, bạn nhìn vào điện thoại của mình nhiều lần.
Đến trưa, anh vẫn chưa đáp lại.
Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, ngọn đèn nhỏ đã sáng liên tục hơn bảy tiếng đồng hồ, hai cảnh sát mặc sắc phục đang ngồi ở một đầu bàn, một người đàn ông tái nhợt mặc áo khoác màu be ngồi ở đầu bàn bên kia. Trong một góc tối, người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang ngồi trên ghế, nửa dựa vào, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại trên bàn thẩm vấn.
"Đoạn Chí Cường, tôi hỏi anh một lần nữa, mấy đồ chạm khắc gỗ kia từ đâu tới?"
"Tôi không biết," người đàn ông mặc áo khoác màu be vội vàng lắc đầu, "Có người gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi lái xe ra phía sau Quảng trường Ngân Hà, lúc tôi lên xe, mấy đồ chạm khắc gỗ này đã được lắp sẵn trên xe."
"Một cái bàn trà, một con sư tử điêu khắc, trong đó giấu 2 cân h3roin, anh nói với tôi anh không biết? Vậy anh cùng tên theo đuôi lúc sau trốn cái gì? Huống hồ còn có người đuổi theo đuôi?"
"Tôi thật sự không biết." Đoạn Chí Cường hai mắt đỏ ngầu, "Có người gọi điện thoại nói tôi chở 1 chuyến sẽ cho tôi 1 vạn tệ, tôi 2-3 tháng cũng đâu kiếm được nhiều như vậy... Cũng biết khả năng hàng mình chở không phải thứ gì chính đáng, nhưng tôi cũng không dám hỏi... Vợ tôi bị ung thư, tôi cần tiền."
"Kiều Quân, anh ra ngoài hút một điếu thuốc, các chú cũng nghỉ ngơi đi." Người đàn ông trong góc đứng dậy, vỗ vai một cảnh sát.
Người sau đứng lên: "Đàn anh, em đi cùng anh."
Trình Lập bước ra khỏi phòng thẩm vấn, ngẩng đầu lên, từ từ nhắm mắt lại và dựa vào cây cột ngoài hành lang. Giữa trưa nắng như thiêu như đốt khiến da người bỏng rát. Tầm nhìn chìm trong một màu đỏ sẫm, như thiêu như đốt những suy nghĩ cuối là một dấu vết đã mất từ lâu.
Hai cân h3roin giấu trong đồ chạm khắc gỗ do Đoạn Chí Cường vận vận chuyển có in dấu đuôi cáo bằng bạc trên bao bì. Vương Tiểu Mỹ so sánh đã nói cho anh biết dấu đuôi cáo mà anh ta nhìn thấy đêm qua hoàn toàn trùng khớp với dấu vết mà anh nhìn thấy ba năm trước về hình dạng và thành phần mực.
"Anh, anh cảm thấy có thể đào ra được chỗ Đoạn Chí Cường được gì không?" Kiều Quân đợi anh mở mắt ra, đưa cho anh một điếu thuốc, châm lửa.
"Đây là lần thứ ba hắn chuyển hàng, chứng tỏ băng đảng m a túy này đã tương đối tin tưởng hắn. Thông thường, lần đầu tiên hoặc lần thứ hai sẽ có người đi cùng hàng hóa. Lần này giống như là không. Nhưng các cậu đã đưa hắn về để thẩm vấn, thời gian giao hàng chậm lại, đối phương khẳng định đã phát hiện, hắn đã trở thành kẻ chết rồi, cho nên không có cách nào dựa vào hắn tìm nhà tiếp theo." Đằng sau làn khói xanh mờ, Trình Lập xoa xoa giữa mày, "Nhưng đối phương tìm đến hắn, nhất định là biết vợ hắn thiếu tiền chữa bệnh, tra xem ai biết tình hình gia đình hắn, có thể sẽ có thu hoạch. Ngoài ra mặc dù điều kiện giám sát tại địa phương còn hạn chế, vẫn phải cố gắng hết sức để tìm ra dấu vết của chiếc xe này".
"Vâng, chuyện này đã bắt đầu rồi," Kiều Quân gật đầu, "Chiếc xe tải này hiện đang sử dụng biển số giả, ốc vít cố định biển số cũng đã cũ nát. Ước chừng biển số thường xuyên bị thay đổi, hơn nữa sơn xe cũng không phải là gốc."
"Xin lỗi, đàn anh, vốn ngày hôm qua mời anh tới đây chia sẻ một chút tình hình chống m a túy của huyện chúng em gần đây, xin anh cho một ít lời khuyên, ai ngờ giữa trưa lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, hại anh phải ở lại cùng chúng em cả đêm."
"Đang nói gì vậy, tên nhóc nhà cậu kết hôn sao lại như con gái vậy? Loại tình huống đột ngột này không phải là chuyện thường xảy ra sao?", Trình Lập búng khói, ánh mắt anh trở lên trầm xuống, "Với lại manh mối này với anh mà nói rất quan trọng, chuyến đi này thật giá trị."
Kiều Quân biết anh đang nói cái gì, trong mắt có chút kích động: "Đàn anh, bên này em nhất định sẽ tận lực điều tra."
"Cám ơn." Trình Lập nhìn cậu một cái thật sâu, khẽ gật đầu.
Sau bữa trưa tại nhà ăn của Cục Công an huyện Lũng Hải, Trình Lập lái xe trở về, khi đang chờ đèn đỏ, WeChat trên điện thoại nhảy ra, anh cầm lên thì thấy là thông báo họp của cục, ngón tay gõ nhẹ, ở hình đại diện "Tầm Bảo" chưa đến hai giây sau, một icon cô bé nhảy ra khỏi màn hình, kiễng chân hôn một chàng trai cao lớn.
Hôm qua anh đã nhìn thấy tin nhắn này, lúc đó đang họp với Kiều Quân và những người khác, anh không trả lời. Thực ra, anh nhất thời không biết trả lời thế nào. Sau khi nhấp vào ô nhập liệu, anh gõ từ "Anh" rồi dừng lại ở đó.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi thúc giục, ngẩng đầu nhìn lên thì đèn xanh đã sáng, liền đặt điện thoại xuống, đạp ga.
Thẩm Tầm mang theo túi nilon từ bệnh viện về, chậm rãi đi về phía ký túc xá. Mặt trời phơi hép cả cô, cũng có phần phiền lòng. Trên mặt đất có một hòn đá nhỏ, cô vừa đá bay ra ngoài, vừa đá trong lòng vừa mắng: Đáng ghét, để anh không để ý tới em.
"Nhóc đang đi đâu vậy?" Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đầu.
Cô ngẩng đầu lên, là Lâm Duật.
"Cháu đến bệnh viện, kiểm tra vết thương do đạn bắn lần trước, cũng kê đơn thuốc." Cô giơ chiếc túi trong tay lên.
Lâm Duật làm bộ nhìn sang bên cạnh cô: "Này, vị đội trưởng Trình kia không đi cùng à?"
"Cục trưởng Lâm à, chuyện này cậu càng rõ hơn cháu mới phải, cấp dưới của cậu là người phục vụ quốc gia nhân dân, không phải bảo mẫu của cháu." Thẩm Tầm tức giận nói.
"Vì nhóc cũng là vì nhân dân." Lâm Duật cười, nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xỉu của cô, "Vết thương thế nào rồi?"
"Vốn dĩ cũng không lớn, đã bắt đầu lành lại rồi, chỉ là hơi ngứa thôi." Thẩm Tầm vẫy vẫy tay với anh, "Không sao, cháu đi đây."
"Đợi đã," Lâm Duật ngăn cô lại, đưa cho cô một túi đồ, "Ông ngoại nhóc nhờ cậu mang cho ít bột ca cao, nhãn hiệu mà cháu thích, hai ngày trước cậu quên đưa."
Lúc này Thẩm Tầm mới có tinh thần hơn một chút, cô nhận lấy chiếc túi được đóng gói đẹp mắt và nhếch miệng cười: "Ông ngoại thật tốt."
"Cậu không tốt?" Lâm Duật nhướng mày cười hỏi.
"Cục trưởng Lâm cũng tốt, người tốt nhất!" Cô bĩu môi, cao giọng.
Lâm Duật ánh mắt chợt lóe.
Thẩm Tầm khó hiểu, lại thấy anh hướng sau lưng cô cười nhạt: "Trình đội."
Thẩm Tầm tức khắc sửng sốt chậm rãi xoay người lại, liền thấy Trình Lập ánh mắt lướt qua cô, rơi vào trên người Lâm Duật: "Cục trưởng Lâm."
Giọng anh hơi cứng, khuôn mặt tuấn tú vô cảm.
Thẩm Tầm trong lòng đột nhiên có dự cảm không ổn.
"Đi thôi, " Lâm Duật cười cười, hướng Thẩm Tầm vẫy tay, "Chú ý vết thương, lần sau đi bệnh viện tìm người đi cùng đi."
Anh gật đầu với Trình Lập, sau đó quay người rời đi.
Thẩm Tầm nhìn Trình Lập, thấy anh liếc nhìn cô một cách thờ ơ, không nói một lời đi qua cô, và tiếp tục đi về phía trước.
"Này!" Thẩm Tầm chạy đuổi theo anh, "Sao anh lại phớt lờ em?"
"Bận." Anh quý chữ như vàng.
"Anh đang bận gì vậy?" Cô đi theo anh đến tòa nhà văn phòng.
"Bảo mật." Anh không lạnh không nhạt.
"Trình Lập!" Thẩm Tầm từ trên ban công xông tới trước mặt anh, duỗi tay chặn.
"Làm gì vậy?" Anh cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn.
"Anh đang giận em à?" Thẩm Tầm thăm dò nhìn vẻ mặt của anh.
"Em làm chuyện gì để anh tức giận à?" anh hỏi lại.
Thẩm Tấn nhìn anh, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Anh ghen sao? Bởi vì nghe em nói Cục trưởng Lâm tốt nhất?"
Trình Lập sắc mặt trầm xuống: "Anh đáng giá vậy à? Em thích ai tvui vẻ với ai thì tùy."
"Tránh ra." Anh hất tay, mặc dù không dùng nhiều sức lực nhưng cánh tay của Thẩm Tầm đột nhiên bị anh nhấc lên, túi bột ca cao đang cầm bay ra ban công.
Chỉ nghe "Bang" một tiếng, dưới lầu truyền đến một tiếng hét: "Vãi! Gì đây!"
Thẩm Tầm ghé vào ban công nhìn xuống dưới lầu, Trương Tử Ninh toàn thân dính đầy bột ca cao, thiếu chút nữa biến thành người sô cô la.
Lúc đó, cô có chút muốn cười, vừa cười, đồng thời lại cảm thấy rất buồn.
Cảm nhận được sự khác thường của cô, Trình Lập kéo cô qua, nhưng cô lại vùng ra khỏi tay anh, lẳng lặng đi xuống lầu.
Sau khi đi được nửa đoạn cầu thang, cô lại ngước nhìn anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị khiến mình mê mẩn.
Sao anh đi đâu, biến mất bao lâu lại không nói với em một tiếng? Không lo không nhận được tin anh, em sẽ rất khổ sở sao? Anh có nhớ em không? Lúc rất nhớ rất nhớ ấy, anh có không ngủ được không?
Lúc này, trong lồ ng ngực cô có rất nhiều câu hỏi dâng lên cuồn cuộn, nhưng cô trước sau không nói ra lời, chỉ cúi đầu, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.