Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 6: Phát sốt (1)




Cô thu dọn bao sữa đã qua sử dụng và ngồi xuống cạnh anh. Ánh mắt Trình Lập rơi vào đôi bàn tay đã phiếm hồng, đôi mắt đen nhánh hơi chìm xuống.
"Cô gái đó tên Kiều Mẫn... Chuyện là như nào?" Cô tìm chủ đề.
"Hai năm trước phá án thì quen," Trình Lập trả lời. "Đến lục soát nhà của một kẻ buôn bán m a túy, thấy cô ấy trốn trong tủ mà không mặc quần áo. Cha dượng của cô ấy đã ép cô ấy bán thân để lấy m a túy. Lúc đó cô ấy mới 15 tuổi, hiện đã học xong trường kỹ thuật. Trần Phong là bạn trai của cô ấy, một tên lưu manh."
"Cô ta thích anh." Thẩm Tầm sắc bén nói.
"Chỉ là một cô nhóc mà thôi." Trình Lập liếc nhìn cô.
"Lúc cô ta bất lực nhất là anh cứu, giờ cô ta ỷ lại và có tình cảm với anh là chuyện thường." Thẩm Tầm nhướng mày.
"Cô vừa rồi là cố ý khiêu khích cô ấy?" Trình Lập hỏi.
"Ừm, tình yêu có thể khiến một cô gái bùng nổ năng lượng. Ghen tuông và khao khát trong lòng sẽ sinh ra ý chí chiến đấu." Thẩm Tầm cười nói: "Nơi này đối với cô ấy quá quen thuộc, ngược lại sẽ trói buộc cô ấy. Có lẽ đổi sang một hoàn cảnh xa lạ, bắt đầu lại từ đầu, cô ấy sẽ có một cuộc sống mới".
Trình Lập hơi giật mình, nhìn cô.
"Sao vậy?" Thẩm Tầm bắt gặp ánh mắt của anh.
Trình Lập nhìn đi chỗ khác: "Tôi sẽ hỏi xem có công việc nào thích hợp trong công ty dưới quyền của anh trai không."
"Anh làm như thế là bố thí, sẽ chỉ khiến cô ấy càng tự ti, nhất định phải làm cho cô ấy cảm thấy tự dựa vào chính mình thì tốt hơn." Thẩm Tầm nhìn túi truyền dịch, đứng dậy, "Truyền xong rồi, tôi đi gọi y tá."
Trình Lập nhìn cô đi đến cửa phòng truyền dịch, cô đột nhiên quay lại nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, anh còn chưa kịp quay đầu lại, cô đã cong khóe miệng, đôi mắt như sao xa, nở nụ cười rạng rỡ. Ngoài cửa hành lang náo nhiệt, người qua lại không ngừng, tất cả đều theo nhịp tim của anh vào giây phút này như đông cứng lại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trình Lập gọi điện cho Giang Bắc, bảo anh ta lái xe máy, anh gọi một chiếc taxi và ra hiệu cho Thẩm Tầm lên xe và đi cùng mình.
"Trình đội cuối cùng cũng biết nghe lời." Thẩm Tầm tán thưởng.
"Tôi sợ nếu mình đang lái xe té xỉu, khiến mặt mày cô bị hủy, tôi phải chịu trách nhiệm." Anh trả lời.
Thẩm Tầm tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trình Lập quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên.
Dưới sự hướng dẫn của anh, chiếc taxi chạy vào một khu phố yên tĩnh, dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng.
"Đây là đâu?" Thẩm Tầm hỏi.
"Nhà tôi." Trình Lập đáp.
Thẩm Tầm sửng sốt, xuống xe đi theo anh qua khu vườn, đi đến cửa, thấy anh dùng chìa khóa mở cửa, không khỏi thốt lên: "Trình đội này, anh đúng là nhà giàu."
"Cái này mẹ tôi mua. Bà ấy nói nó còn không bằng một căn phòng trên đường vành đai hai." Trình Lập mở tủ giày và đưa cho cô một đôi dép nam mới. "Có lẽ hơi lớn, cô đi tạm vậy."
"Cái này anh trai mua, cái kia mẹ anh mua, nếu không phải nhìn tận mắt anh là người mình đồng da thép, tôi còn nghĩ anh là thiếu gia chưa cai sữa." Thẩm Tầm cười nói.
"Bản thân tôi thực sự không có gì," Trình Lập nhẹ nhàng trả lời, "nhưng nếu một ly cà phê ngon hơn sẽ sảng khoái hơn, một chiếc giường tốt hơn sẽ có lợi cho việc nghỉ ngơi, một chiếc xe tốt hơn sẽ thuận tiện hơn cho việc thực hiện các nhiệm vụ, tôi coi như bọn họ hoàn thành nghĩa vụ nộp thuế công dân, duy trì công tác cảnh vụ.
Thẩm Tầm nghẹn ngào: "Anh thực sự là thế hệ giàu có thứ hai chính trực và khiêm tốn nhất mà tôi từng thấy."
"Tôi không phải thế hệ giàu có gì, " Trình Lập ánh mắt hơi động, "Tôi chỉ là may mắn."
"Anh đi nằm đi, tôi đi đun nước cho anh." Không để ý tới vẻ mặt anh đột nhiên ngây ngẩn, Thẩm Tầm vừa đi hướng phòng bếp dặn dò.
"Có nước đóng chai ở tủ dưới bên phải." Anh nhắc nhở.
Thẩm Tầm quay lưng lại với anh ta và ra hiệu OK.
Khi bước vào bếp, cô mới phát hiện anh đã chuẩn bị đủ nước uống nhưng rất ít thức ăn. Sau khi lục tung các hộp và tủ, cô mới tìm thấy một gói mì ăn liền và hai quả trứng, vấn đề là mấy quả trứng này không biết từ khi nào. Cô thở dài, nhớ tới trước cổng khu dân cư hình như có một cửa hàng tiện lợi nên mặc áo khoác đi ra ngoài.
Trình Lập chìm vào giấc ngủ mơ màng, cảm thấy một bàn tay chạm vào má mình, một mùi thơm thoang thoảng. Anh nắm lấy tay người đó, kéo cô vào vòng tay của mình.
Thẩm Tầm hơi động đậy, lại nghe thấy một tiếng thở dài: "Tuyết Nhi, ngủ thêm một lát."
Cô đông cứng toàn thân, đột ngột lùi lại.
Cùng lúc đó, Trình Lập cũng mở mắt ra.
Trong phòng kéo rèm, ánh sáng rất mờ, cho nên anh nhìn không rõ Thẩm Tầm thần sắc.
"Anh nhầm người rồi," cô nói với giọng cứng đờ, "Tôi nấu cháo trắng và trứng bác cà chua cho anh, đã 1 giờ rồi, anh ăn chút gì đi."
Trình Lập từ từ ngồi dậy: "Cảm ơn... xin lỗi."
"Tôi đi tìm Hứa Trạch Ninh đây, hôm nay anh ấy đi, từ xa đến đây, về tình về lý tôi cũng nên đi tiễn. Muộn chút tôi sẽ qua thăm anh, đi trước." Cô ném lại câu này, xoay người rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Một phút sau, Trình Lập nghe thấy tiếng đóng cửa, xung quanh rơi vào im lặng. Trước đây anh vẫn ở nhà một mình, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy yên tĩnh như vậy.
Quán cà phê ở sân bay.
"Còn tính có lương tâm, anh còn tưởng em sẽ trốn cho đến khi anh rời đi," Hứa Trạch Ninh nhìn Thẩm Tầm ở đối diện, "Sao trông em có vẻ không ổn, chẳng lẽ là không nỡ chia xa với anh? "
"Anh nói vậy thì vậy." Thẩm Tầm nhẹ giọng nói.
"Sắp tới anh đi châu Âu, ít nhất 3 tháng, có thể sẽ không quay lại gặp em," anh pha thêm nước chanh cho cô, "Khi trở về, em có thể nói câu trả lời của em cho anh không?"
"Câu trả lời gì?" Thẩm Tầm bưng chén, ánh mắt né tránh.
"Lần trước anh đã hỏi em," anh nhìn cô chằm chằm, "ở bên anh và cưới anh."
Thẩm Tầm uống một ngụm nước, ngón tay vuốt v e vách tường thủy tinh, trầm mặc không nói.
Bong bóng không ngừng thoát ra và nổi lên từ đáy, giống như trái tim của cô, ẩn giấu thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch.
"Em có người em thích rồi." Cuối cùng, cô ngước mắt lên và tiết lộ câu trả lời. Khoảnh khắc cô nói điều đó, bản thân cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Vị Trình đội trưởng kia?" Hứa Trạch Ninh sắc mặt trầm xuống, "Em quen anh ta bao lâu? Em biết hắn được bao nhiêu?"
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến vấn đề thời gian cả."
Thích chính là thích, không thể diễn tả bằng lời, càng ngày càng thích. Dù người đó độc mồm độc miệng, tính tình lạnh lùng, cứng rắn.
"Anh ta không thích hợp với em, người như vậy gánh nặng trên người quá nhiều, làm việc cũng nguy hiểm, nhất định không có nhiều tâm sức và thời gian để quan tâm đ ến em, em sẽ phải chịu rất nhiều oan ức." Hứa Trạch Ninh tàn nhẫn nói "Hơn nữa, với việc em thích anh ta. chưa chắc anh ta sẽ đáp lại."
"Anh ấy chỉ cần một chút thời gian." Bị đâm trúng, Thẩm Tầm không thể không đánh trả.
"Một ít thời gian? Một ít là bao lâu? Một tháng, ba năm hay năm năm?" Hứa Trạch Ninh cười giễu cợt, "Chỉ sợ ngay cả chính anh ta cũng không biết đáp án."
"Em có thể chờ." Thẩm Tầm bình tĩnh trả lời.
"Chờ?" Hứa Trạch Ninh nhìn cô chằm chằm, tay nắm khăn ăn càng lúc càng chặt, chậm rãi nói: "TầmTầm, anh đợi em 15 năm rồi, anh chờ được cái gì đây?"
"Chỉ là..." Sắc mặt anh tái nhợt, cười lạnh một tiếng, không biết là cười nhạo chính mình hay cô, "Chỉ là không đủ yêu."
Chỉ là không đủ yêu.
Hứa Trạch Ninh đã bay về Bắc Kinh, nhưng những lời anh để lại như cái gai trong lòng Thẩm Tầm.
Giống như một canh bạc, thời điểm quân át chủ bài tung ra, cả hai bên đều bị tổn thất.
Nhìn bóng lưng Hứa Trạch Ninh đi về phía kiểm tra an ninh, Thẩm Tấn cảm thấy cay cay sống mũi. Anh rõ không quay đầu lại, nhưng dường như anh đã biết tất cả, gọi điện thoại cho cô:
"Tầm Tầm, em đừng buồn," giọng nói của anh vang lên xa xăm, nhưng lại trong trẻo dịu dàng, "Chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra rồi, chẳng có gì đáng để em phải khóc cả. Ít nhất, anh không muốn trở thành nguyên nhân khiến em khóc. Nếu đó là sự lựa chọn của em, anh tôn trọng. Nhưng nếu bạn bị tổn thương, đừng cậy mạnh, hãy trở về."
Trở về? Trở về đâu? Phải, Hứa Trạch Ninh luôn là vùng an toàn của cô. Từ một đứa trẻ chập chững biết đi cho đến một thiếu nữ, anh đã ở sau lưng cô, không nhanh không chậm trải qua bao nhiêu xuân hạ thu đông. Có lẽ anh chưa bao giờ thay đổi, nhưng cô đã thay đổi, nhưng một số thay đổi này nằm ngoài khả năng dự đoán và kiểm soát của cô. Vì vậy, anh không hiểu, cô không thể trở về, và cô dù thế nào cũng không trở về nữa.
Bước ra khỏi nhà ga sân bay, hoàng hôn nhẹ nhàng buôn xuống. Thẩm Tầm còn đang ngẩn người thì có người vỗ vai cô: "Đang chờ xe à?"
Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn, là Giang Tế Hằng đang nhìn cô với nụ cười trên mắt sau cặp kính gọng kim loại màu bạc.
Cô gật đầu.
"Để tôi đưa cô đi." Giang Tế Hằng chỉ chiếc xe màu đen bên cạnh, tài xế đang đợi ở cửa.
Anh thái độ thành khẩn, Thẩm Tầm không từ chối, cảm ơn rồi lên xe.
"Tiễn người bạn hôm qua?" Giang Tế Hằng cầm ly nước ở giữa ghế, vặn nắp chai đưa cho cô.
"Ừm, cảm ơn, sao anh cũng ở sân bay?" Thẩm Tầm lấy nước xong hỏi.
"Hẹn một người nói chuyện gần đây," Giang Tế Hằng trả lời, "Tôi sẽ đưa cô đến Văn phòng thành phố nhé? Cô sống ở đó đúng không?"
Thẩm Tầm do dự một chút: "Ừm, ký túc xá của Cục thành phố."
Cô phải quay lại và lấy một số thứ trước.
"Chỉ là điều kiện ở mức trung bình, cô sống quen chưa?" Giang Tế Hằng hỏi.
"Vẫn tốt, thứ gì cần đều có, tôi cũng không kén chọn." Trong mấy cuộc phỏng vấn trước đây của cô, có những nơi dừng chân điều kiện ăn ở tồi tệ hơn nhiều.
"Anh Ba cũng giống như vậy, biệt thự của mình không ở, mỗi ngày đều ở trong ký túc xá nhỏ sinh hoạt."
"Có lẽ anh ấy bận." Thẩm Tầm trả lời.
"Lúc đầu mua đáng ra là phòng tân hôn, sửa sang lại hết rồi, nhưng không đợi được Diệp Tuyết dọn đến. Bây giờ anh ấy rất ít ở trong đó, còn nói cuối tuần thường về, nhưng anh ấy làm gì có cuối tuần nào. Một lần tôi uống rượu với anh ấy, dứt khoát nói nên bán nó đi, nhưng anh ấy thản nhiên níu nếu linh hồn của Diệp Tuyết quay trở lại, anh ấy phải cho cô ấy một ngôi nhà."
"Thật à?" Thẩm Tầm khẽ mỉm cười, ngón tay nắm chặt bình nước lại siết chặt.
"Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói những lời này với cô." Giang Tế Hằng có lẽ đã nhận ra mình lỡ lời, nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi.
"Không sao, ai cũng có quá khứ." Thẩm Tầm vẫn duy trì nụ cười tao nhã, giống như đang nói talkshow. Đúng vậy, những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống có thể khó thảo luận hơn lcách giải quyết cuộc khủng hoảng khu vực đồng euro và liệu Hoa Kỳ có tiếp tục các biện pháp nới lỏng định lượng hay không? Trên thế giới này, mỗi phút đều có người mất đi, lại có người sinh ra, có người yêu đến chết đi sống lại nhớ mãi không quên, cũng có người gặp gỡ chơi bời không lưu luyến.
"Nhưng mà, tôi có thể cảm nhận cô đối với anh ấy có chút khác biệt." Giang Tế Hằng lại nói.
"Tôi quen anh ấy không lâu, có thể nói yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi không mù quáng tin tưởng cũng không quá bi quan đối với mối quan hệ này." Thẩm Tầm nghịch bình nước trong tay, nói với giọng điệu điềm đạm, "một nhà văn Pháp đã nói - mọi thứ đều thay đổi, kể cả những điều mong muốn nhất đều đi kèm với nỗi buồn. Bởi vì thứ chúng ta từ bỏ là một phần của bản thân. Để bước vào một cuộc sống mới, chúng ta phải hoàn toàn từ bỏ cuộc sống trước kia."
"Cho nên, bất kể là tôi hay anh ấy, đều cần đủ dũng khí và kiên nhẫn để đối phó với sự thay đổi này." Cô ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, "Tôi sẽ kiên nhẫn đợi đến khi anh ấy thích tôi đủ, và cũng sẽ đợi cho đến khi anh ấy đáp lại lòng tôi thích."
Giang Tế Hằng có vẻ hơi kinh ngạc, thấy cô im lặng một lúc.
"Anh cùng anh Ba qu3n nhau như nào vậy?" Thẩm Tầm nhướng mày hỏi, tiếng "anh Ba" so với anh còn quen thuộc hơn.
"Tôi và Diệp Tuyết là bạn học cấp 3." Anh đáp.
"Ồ," Thẩm Tầm nhàn nhạt cười, đôi mắt ngấn nước dán chặt vào khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo trước mặt, "Anh cũng thích Diệp Tuyết à?"
Giang Tế Hằng giật mình, sau đó cười: "Cứ coi là thích đi, xem như là yêu sớm, không, cũng không phải, có khi hoàn toàn là tình yêu đơn phương của tôi. Thực ra Diệp Tuyết khi đó vẫn còn để tóc ngắn, giống như một cậu bé, không biết tại sao lại lọt vào mắt tôi. Sau này, tôi kết bạn với cô ấy mới cảm thấy may mắn mình không theo đuổi cô ấy, tính khí cô ấy tiểu thư, cũng chỉ có anh Ba mới có thể chế ngự được."
"Bởi vì Trình đội à, anh ấy tính tình còn tệ hơn." Thẩm Tầm khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn anh, "Vậy cũng tốt, ít nhất sau đó người mất đi người yêu không phải là anh."
Giang Tế Hằng im lặng một lúc rồi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.