Anh Là Của Em

Chương 3: (Hoàn)




Chuyện kể rằng ngày hôm sau, Mục Tắc say rượu tỉnh lại, phát hiện toàn thân trần như nhộng, bốn phía khắp nơi bừa bộn, thật dễ đoán đêm qua cuồng loạn đến thế nào.
Mục Tắc giơ tay xoa xoa trán, phát hiện trên tay mình có gì cồm cộm, một vật hình dạng vòng khuyên chụp vào ngón mình.
Gương mặt Mục Tắc không thay đổi, nhìn chằm chằm vào vật ấy.
Một phút,
Hai phút,
Ba phút...
Mục Tắc thong thả chậm rãi bước xuống giường mặc quần áo chỉnh tề, anh nhìn sang người còn đang ngủ say trên giường, sau đó mở tủ thu thập hành lý.
"Anh làm gì thế?"
Một giọng nói trầm ấm sau lưng vang lên.
Động tác Mục Tắc càng nhanh hơn, "Anh phải đi công tác."
"Ồ? Sao em không biết công ty có chuyện lớn cần anh đi công tác nhỉ?"
"Anh là ông chủ, anh muốn công tác thì sẽ công tác." Mục Tắc dõng dạc tuyên bố.
Hà Thâm buồn cười nhìn ra vẻ bối rối của người yêu, "Vậy em cùng đi với anh."
"Không muốn." Mục Tắc cuống quýt từ chối.
Hà Thâm suy tư nhìn đắm đuối Mục Tắc một lúc, rồi kéo dài ngữ điệu.
"Anh... có phải đã biết rồi?"
"Biết cái gì?" Mục Tắc không buồn nhìn cậu lấy một lần.
Đúng, anh đã biết rồi.
Nói chung Hà Thâm không hề giỏi trong lĩnh vực che giấu thân phận, cậu và Cung Hiến có rất nhiều điểm tương đồng, dù thay đổi gương mặt, tính cách vẫn giữ y nguyên như vậy.
Chẳng hạn như vóc người tương tự, giọng nói giống nhau, khó chơi... giống nhau.
"Mục Mục yêu dấu ~ em bây giờ không còn là em trai anh nữa, anh kết hôn với em được không ~" Hà Thâm gắng sức nháy mắt, phóng điện về phía Mục Tắc.
"Anh ghét gương mặt lúc này của em." Mục Tắc im lặng một hồi rồi đột nhiên nói.
Hà Thâm sững sờ, có chút lúng túng, trước đây cậu dựa vào khẩu vị của anh yêu mà chỉnh hình dung nhan, "Hay là, em phẫu thuật lại như cũ?"
Tuyệt đối không nên vì gương mặt mà uổng phí toàn bộ bao nhiêu nỗ lực vất vả của cậu.
"Thôi, đều xấu như nhau." Mục Tắc thở dài, anh thả đồ đạc trong tay ra, lại nghĩ đến điều gì rồi ngồi phịch lên giường hờn dỗi.
"Em gạt anh, em từng nói sẽ không bao giờ gạt anh."
Hà Thâm quỳ ở một bên chân anh, ngước mặt lên nhìn Mục Tắc, "Xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ như thế nữa."
Mục Tắc xì một tiếng, không đáp.
Hà Thâm được nước lấn tới, "Hay mình xuất ngoại kết hôn nhé?"
"Cút!"
~ Hết thật ~
Mẩu chuyện ngắn của Cung Hiến:
Chúng ta có cùng mẹ, nhưng lại lớn lên từ hai gia đình khác nhau.
Một Mục gia, một Cung gia.
Cung Hiến đã sớm biết, tình cờ nghe được người mẹ đã chết vì bệnh của mình còn có một đứa con, cậu liền không nhịn được tò mò, bèn lén lút tìm hiểu người gọi là anh trai mình.
Cậu không dám đi vào cửa chính, không thể làm gì khác hơn là nhìn từ cửa sau.
Một cậu bé nhỏ nhắn ngồi trên bậc thang, khuôn mặt trắng như ngọc đang tức giận. Cung Hiến vốn chỉ định nhìn trộm một lúc rồi đi, nhưng cậu thấy cậu bé kia quá dễ thương, thật muốn trò chuyện cùng cậu ta, nhưng cứ ấp úng mãi chẳng biết nên nói gì.
Mục Tắc nhìn đứa nhỏ câm như hến trước mặt mình, có phần không vui, "Cậu là ai, đừng có che hết nắng của tôi đang tắm."
Cung Hiến bèn nhích nhích sang bên cạnh một chút, rồi cũng đơn giản ngồi lên bậc thang, cùng anh trai sưởi ánh mặt trời.
Mục Tắc hiện đang bị cha phạt tội không chịu làm bài tập, mới chạy ra cửa sau giận dỗi, nhưng không ngờ gặp phải một đứa nhỏ không cách mình bao nhiêu tuổi, rồi hai đứa cùng nhau phơi nắng suốt một buổi trưa.
Lúc gần đi, Cung Hiến cứ lưu luyến không rời, "Lần sau em lại tìm anh tắm nắng có được không?"
Mục Tắc quay đầu, mặt hất lên xem thường, "Hừ, chắc chắn không quên làm bài tập nữa."
Sau này Mục Tắc cũng biết đứa nhỏ kia là em trai cùng mẹ khác cha của mình, nên không nói chuyện với thằng bé nữa, còn tâm tư của Cung Hiến thì suy sụp, từ lúc ấy cậu liền biết, mình đã thích người anh trai biệt nữu ngạo kiều ấy mất rồi.
Cậu quýnh quáng cả tay chân đi tỏ tình, nhưng làm đối phương sợ hết hồn, "Cậu, cậu, cậu cút đi, đồ biến thái, loạn luân."
Dường như để trốn tránh cậu, Mục Tắc bắt đầu theo đuổi Lang Vinh thật nhanh, cũng trả giá chân tâm, sau đó chịu tổn thương.
Cậu hận không thể lột da thằng khốn Lang Vinh kia.
Mục Tắc thì không đỡ nổi sự phiền phức của Cung Hiến, anh sai người đi đe dọa cậu một phen, nhưng không ngờ nhân dịp ấy cậu bỗng nảy ra một ý tưởng, liền tương kế tựu kế, rũ bỏ thân xác mà Mục Tắc căm ghét.
"Từ hôm nay trở đi, em muốn lấy một thân phận khác để tiếp tục yêu anh."
Tác giả có lời muốn nói: Ặc, nếu có bug xin hãy du di đây là đoản văn mà bỏ qua ~(≧▽≦)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.