Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 25:




Chương 25


Từ sau lần Vân Cẩm Thời nói giúp Phong Tuyết, Phong Tuyết cũng không còn cố ý trốn tránh Vân Cẩm Thời, chẳng qua tính cách của cô ta trời sinh khá cô độc, giống với Vân Cẩm Thời trước đây, nói trắng ra chính là không quá hòa đồng, cho nên bề ngoài hai người vẫn không thân quen như lúc trước.
Chỉ có vài người biết được quan hệ giữa hai người đã trở nên tốt hơn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, ví dụ như Đường Đường vẫn đi theo Vân Cẩm Thời, ví dụ như Chu Sâm, đương nhiên không thể thiếu đạo diễn của bọn họ.
Bởi vì kỹ thuật diễn xuất của Vân Cẩm Thời chưa đạt tới kết quả Mạnh Thiệu Kỳ quá hài lòng, trong khoảng thời gian này Vân Cẩm Thời vẫn vô cùng chịu khó, Chu Sâm cũng giúp cô đối diễn, nhưng Vân Cẩm Thời vẫn cảm thấy thiếu chút gì.
Mãi đến chiều hôm đó, cô đang tẩy trang ở phòng hóa trang, Phong Tuyết chủ động tìm cô nói chuyện: "Đạo diễn vẫn không quá hài lòng sao?"
"Phải, nói tôi còn thiếu một chút gì đó, nhưng tôi thật sự không thấy chút cảm giác mà anh ta muốn.
" Vân Cẩm Thời có chút bất đắc dĩ nói: "Những lời anh ta nói thật sự có hơi trừu tượng, tôi không thể nào hiểu rõ.
"
Phong Tuyết lấy một kịch bản ra, đưa cho Vân Cẩm Thời: "Có lẽ sẽ có chút tác dụng.
"
Vân Cẩm Thời ngây người một chút, lúc nhận kịch bản ngẩng đầu lên thì Phong Tuyết đã đi rồi, cô mở kịch bản ra xem, phát hiện đây là kịch bản của Phong Tuyết, nói chính xác trong đó toàn bộ đều là lý giải của Phong Tuyết đối với nhân vật Tố Vân này, dày đặc lấp đầy mỗi một khoảng trống trong kịch bản.
Từ kịch bản có thể cảm giác được Phong Tuyết xem trọng vai diễn này thế nào, lại nỗ lực vì vai diễn này bao nhiêu, nhưng cuối cùng vai diễn này lại bị Vân Cẩm Thời lấy được.
Chẳng trách lúc trước cô ta không cho Vân Cẩm Thời chút sắc mặt hòa nhã nào, điều này không thể trách cô ta, bất kỳ ai sau khi đã nỗ lực nhiều như vậy lại bị người ta cướp mất vai diễn, đều sẽ không cách nào vui vẻ với người đã cướp đi vai diễn của họ được.
Phong Tuyết chỉ là không thích cô, không muốn tới gần cô, nhưng không làm chuyện gì khác, đã chứng minh phẩm chất tốt đẹp của cô ta.

Vân Cẩm Thời không muốn lãng phí tâm ý của cô ta, rất nghiêm túc xem kịch bản từ đầu tới cuối một lần, thời gian Phong Tuyết lấy được vai diễn này rất dài, cô ta có dư thời gian để chuẩn bị, những lý giải có được sau khi nghiền ngẫm nhiều lần đương nhiên nhiều hơn so với Vân Cẩm Thời.
Trong lòng một nghìn người sẽ có một nghìn Hamlet, cùng một vai diễn mà người lý giải khác nhau, ý tưởng cũng sẽ khác nhau như vậy.
Mạnh Thiệu Kỳ có lý giải của Mạnh Thiệu Kỳ, Phong Tuyết có lý giải của Phong Tuyết, Vân Cẩm Thời đương nhiên cũng có lý giải của bản thân, chỉ là lý giải của cô vẫn chưa sâu sắc như vậy, xem qua ý tưởng của Phong Tuyết, lại được Mạnh Thiệu Kỳ giảng giải hết lần này đến lần khác, trong lòng cô rốt cuộc cũng có cảm giác khác biệt, hiện giờ nếu cho cô lên diễn lần nữa, cô có niềm tin rất lớn có thể khiến Mạnh Thiệu Kỳ hài lòng hơn với mình.
Vân Cẩm Thời cầm quyển kịch bản kia, không khỏi thở dài, lần này đã nợ một nhân tình không nhỏ, mà nhân tình thiếu nợ đều phải đền đáp.
Lần sau gặp sẽ mời cô ấy ăn cơm.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu kịch bản của Phong Tuyết, Vân Cẩm Thời bàn bạc với Mạnh Thiệu Kỳ một chút, thử nghiệm một cảnh, Mạnh Thiệu Kỳ không ngờ cô có thể thông suốt chỉ trong một đêm, sau khi xem xong hiệu quả biểu diễn của cô, cả người đều kinh ngạc mười phần: "Đêm qua cô ăn linh đơn diệu dược gì sao? Cảm giác toàn thân cô đều không giống!"
"Phải cảm ơn Phong Tuyết, cô ấy cho tôi những hiểu biết của cô ấy về vai diễn này, nếu không tôi cũng sẽ không thể hiểu được những lời anh nói nhanh như vậy.
" Lúc Vân Cẩm Thời nói lời này, Phong Tuyết ở cách đó không xa, dường như cô ta rất ít được người khác khen ngợi, lúc ấy còn có chút ngượng ngùng: "Là cô tự lý giải rất tốt, tôi cũng không giúp được gì.
"
Thật sự Phong Tuyết vẫn có chút không cam lòng khi vai diễn bị giành mất, kỹ thuật diễn của cô ta thật ra cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không được diễn vai Tố Vân chỉ trong một lần liếc mắt, nhưng trong khoảnh khắc này cô ta lại có một chút thoải mái.
Ít nhất người cướp vai diễn của cô ta không kém so với cô ta, thậm chí điều kiện toàn diện quả thật mạnh hơn cô ta, chút không cam lòng này cũng chậm rãi tiêu tan đi rất nhiều.
Mạnh Thiệu Kỳ cũng không ngờ thế mà lại là Phong Tuyết giúp đỡ, rất kinh ngạc gật đầu, tuy nói anh ta không thèm để tâm tới nhân phẩm của diễn viên, nhưng chung quy diễn viên có nhân phẩm tốt sẽ càng dễ khiến người ta sinh lòng hảo cảm so với người nhân phẩm kém, Mạnh Thiệu Kỳ nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Sau này nếu có vai diễn thích hợp tôi sẽ tìm cô.
" Xem như là bồi thường đi, dù sao quả thật anh ta đã khiến Phong Tuyết bận rộn trong thời gian dài.
Mạnh Thiệu Kỳ luôn không có gì áy náy lại có chút mềm lòng nho nhỏ ở phương diện này.
"Cảm ơn đạo diễn.
"
Hiểu biết của Vân Cẩm Thời đối với vai diễn như vậy đã đủ rồi, dùng lời nói của đạo diễn chính là đã diễn ra được linh hồn của nhân vật kia.
Tố Vân không thể nghi ngờ là một nhân vật rất được ưa thích, nhất là giai đoạn sau khi hắc hóa, tuy rằng vẫn đối nghịch với nam nữ chính, nhưng bởi vì thân thế bi thảm, còn có sự đấu tranh không ngừng, cùng với cái chết thê thảm sau cùng, đều là điểm cộng rất lớn, sẽ khiến khán giả sinh lòng thương xót, sau đó sinh ra yêu thích.
Mà hiện tại, Vân Cẩm Thời hóa thân thành Tố Vân, đã khiến đạo diễn cảm thấy rất hài lòng, một người xoi mói như vậy mà còn cảm thấy hài lòng, đa số người xem chắc chắn cũng sẽ bị nhân vật này hấp dẫn.
Từ sau chuyện này, quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Phong Tuyết liền thân mật như thế, từ quan hệ cô biết tôi biết nhưng bề ngoài không có quá nhiều tiếp xúc, biến thành chỉ cần là lúc không quay phim liền ghé sát vào nhau.
Tuy rằng lúc hai người ở cạnh nhau đa phần đều nói về diễn xuất, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được tình bạn giữa hai người rất chân thành.
Bản thân Vân Cẩm Thời cũng không ngờ được, chỉ đóng một bộ phim mà số bạn bè của cô đã tăng gấp bội!
Chu Sâm vẫn có chút khó chịu, trước kia khi quay xong, lúc rảnh rỗi là có thể đối diễn, nói chuyện phiếm với Vân Cẩm Thời, tuy rằng tuyến tình cảm cũng không có tiến triển gì, nhưng tình bạn đã vào trạng thái khởi sắc.
Nhưng từ khi Vân Cẩm Thời trở nên thân thiết với Phong Tuyết!
"A Thời A Thời! Chúng ta đối diễn đi!"
"Không cần, không phải anh sắp quay cảnh tiếp theo sao, tôi và Phong Tuyết đối diễn là được.
"
"A Thời, tối nay rảnh không, tôi mời em với Đường Đường đi ăn nhé!"
"Tôi hẹn A Tuyết rồi, ba người bọn tôi sẽ đi mua sắm.
"
Chu Sâm:!
Anh ta lôi kéo chị họ nhà mình oa oa oa: "Tiểu Mạt, Mạt Mạt, chị Mạt, cứu mạng!"
Chu Mạt: Không cứu được, chúng tôi đề nghị ngài nên trực tiếp chôn luôn đi.
Bọn họ bên này càng ngày càng hòa thuận, có người lại càng phẫn nộ, Văn Tư Kỳ vốn không chuẩn bị ra tay, Vân Cẩm Thời đã ăn khổ rồi, nồi cũng đã ném lên đầu Phong Tuyết, loại thủ đoạn nhỏ này dùng một lần còn được, dùng thêm hai ba lần nữa rất dễ bại lộ.
Nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ tới, không những không ném nồi thành công, khiến cho Phong Tuyết giả thanh cao kia cùng chịu khổ theo, mà quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Phong Tuyết còn bỗng trở nên tốt hơn.
Chuyện này khiến cho giữa những vai diễn chính trong đoàn hình thành một tập thể nhỏ, trong đó gồm cả đạo diễn bọn họ, duy độc cô ta là bị bài xích bên ngoài.
Văn Tư Kỳ vừa nghĩ đến, biểu cảm đều sẽ không khỏi trở nên dữ tợn, chẳng qua mỗi lần cô ta đều dùng nụ cười giả tạo che giấu gương mặt dần trở nên dữ tợn, đây có lẽ là đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của cô ta.
Dù sao thiết lập hình tượng của cô ta là người dịu dàng ôn hòa dễ gần gũi, Văn Tư Kỳ là loại người ở trên mạng sẽ tạo ra hình tượng thiết lập, liều mạng tiếp thị, lúc ở đoàn phim cũng sẽ duy trì loại thiết lập đó, bởi vì những thứ như hình tượng thiết lập rất dễ bị vạch trần, trong giới giải trí có rất rất nhiều minh tinh bởi vì thiết lập hình tượng mà nổi tiếng, sau đó lại bởi vì thiết lập hình tượng mà sụp đổ, danh tiếng cũng rớt theo.
Nhưng cô ta cảm giác bản thân đã sắp không duy trì được hình tượng nữa, ngay từ đầu là bởi vì Chu Sâm, cô ta mới không nhịn được mà nhắm vào Vân Cẩm Thời, hiện tại là vì ganh tị và chán ghét.
Trong mắt cô ta Vân Cẩm Thời chính là một hoa sen trắng*, vừa giả tạo lại lẳng lơ, cái đồ ngu Phong Tuyết kia thế mà còn tin Vân Cẩm Thời thật sự muốn giúp mình, liền làm bạn với Vân Cẩm Thời, xứng đáng bị cướp vai.
*Hoa sen trắng (bạch liên hoa): chỉ những cô gái có vẻ ngoài hiền dịu, luôn tỏ ra ngây thơ, vô hại.

Văn Tư Kỳ càng ngày càng chán ghét Vân Cẩm Thời, nếu không phải đang lo lắng nếu lại làm chuyện mờ ám rất dễ bại lộ bản thân, cô ta thật sự muốn dùng những cách như tạt acid sulfuric vào mặt Vân Cẩm Thời, hoặc là rạch một dao lên mặt Vân Cẩm Thời, xem xem cô có thể diễn tiếp được không.
Giữa trưa hôm nay phân đoạn của Vân Cẩm Thời khá ít nên đã sớm quay xong, lúc đi vào phòng thay đồ thay trang phục chuẩn bị về nhà, vừa lúc tổ đạo cụ bên này khá bận, Vân Cẩm Thời lại nhận nhân tình của chị Lý, bèn giúp chị mua chút đồ, bảo Đường Đường đợi một lát.
Đường Đường một mình ngồi xổm ở cửa, ngoan ngoãn chờ Vân Cẩm Thời trở về, Văn Tư Kỳ trông thấy được Đường Đường như vậy, một suy nghĩ ác độc quẩn quanh trong lòng cô ta một vòng, sau đó dần lên men, cuối cùng càng không thể thu lại được.
Cô ta cầm một ly trà sữa, chủ động đi qua, cười nói: "Đường Đường, sao em lại ở đây vậy, Cẩm Thời có bảo em đến tìm cô ấy không, đây là trà sữa cô ấy nhờ chị mang tới, em đem qua cho cô ấy luôn đi.
"
Bình thường Văn Tư Kỳ ngụy trang rất tốt, thường xuyên gọi đồ ăn vặt cho mọi người, Đường Đường vừa nghe Vân Cẩm Thời đang đợi mình, nhanh chóng nhận lấy trà sữa: "Cảm ơn dì, A Thời đợi cháu ở đâu vậy ạ! "
Văn Tư Kỳ bị kêu một tiếng "dì" ngũ quan suýt nữa đã vặn vẹo, cô ta cố gắng kiềm chế phẫn nộ của bản thân, cười nói: "Cô ấy nói cô ấy ở trạm xe buýt bên ngoài cửa hàng, chờ em qua đó.
"
Đường Đường cầm trà sữa lại nói cảm ơn lần nữa rồi rời khỏi phim trường, chỗ hai người bọn họ đứng không có ai, Văn Tư Kỳ nhìn trái ngó phải, xác định không có ai phát hiện, cảm thấy thỏa mãn rời khỏi.
Cô ta cũng không muốn làm chuyện quá ác độc, chỉ muốn để cho Vân Cẩm Thời không tìm thấy Đường Đường rồi sốt ruột mà thôi, dù sao Đường Đường chính là một đứa ngốc, cho dù sau khi tìm được, Đường Đường kể lại lời cô ta nói vừa rồi lần nữa cũng không có ai tin.
Chỉ cần cô ta không thừa nhận, mọi người chỉ cảm thấy là đứa nhỏ ngốc ở lại không được nên đi ra ngoài tìm người, sau đó có phát sinh thêm chuyện gì cũng không liên quan đến cô ta.
Cho dù là bị camera giám sát quay được cảnh hai người từng nói chuyện, Văn Tư Kỳ cũng có thể nói bản thân cũng không biết, chỉ là trông thấy Đường Đường đứng ngoài cửa, lại đưa cho Đường Đường một ly trà sữa.
Khóe môi Văn Tư Kỳ không nhịn được cong lên.
Không còn cách nào nha, ai bảo mi là người của Vân Cẩm Thời chứ?.

Chương 26:


Đường Đường đang cầm trà sữa đứng trên đường lớn, nước mắt đã lưng tròng, cô ấy đợi rất lâu ở chỗ Văn Tư Kỳ nói cũng không thấy A Thời, lại không dám rời khỏi nơi này, sợ sau khi mình rời đi A Thời sẽ tới đây.


Cô ấy tủi thân ngồi xổm xuống, trà sữa trong tay cũng đã lạnh, sao A Thời vẫn chưa đến...


Người khác trông thấy dáng vẻ đáng thương của cô ấy, giống như đứa bé bị lạc người thân, lại qua khoảng năm phút đồng hồ, một người phụ nữ trung niên đi tới: "Cô gái nhỏ, sao cháu ở đây một mình vậy?"


Người phụ nữ trung niên kia mặt mũi hiền lành, tóm lại trông cũng không giống dáng vẻ người xấu: "Có phải đi lạc không? Cô đưa cháu về nhà nhé."


...


Ở bên khác, Vân Cẩm Thời bỏ đồ xuống, sau đó nhanh chóng đi tìm Đường Đường, cô hầu như đã tìm khắp đoàn phim một lần, có người nói với cô đã trông thấy Đường Đường ở cửa, nhưng cô đã tìm ngoài cửa hai lần cũng không thấy Đường Đường đâu.

Vân Cẩm Thời lúc này thật sự gấp điên rồi, về mặt chỉ số thông minh Đường Đường chỉ là một đứa bé, lỡ như em ấy đi lạc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.



"A Thời cô đừng sốt ruột." Mạnh Thiệu Kỳ đè vai cô: "Tôi đi xem camera giúp cô, chắc chắn có thể tìm được Đường Đường, cô bình tĩnh!"


"Cái đó... tôi đã nhìn thấy Đường Đường." Văn Tư Kỳ thật cẩn thận giơ tay lên, vẻ mặt áy náy nói: "Lúc tôi mua trà sữa có gặp em ấy ở cửa, đã đưa cho em ấy một ly trà sữa, em ấy nói em ấy muốn đi tìm cô, nói cô chờ em ấy bên đường, sau đó thì đi ra."


Vân Cẩm Thời nhìn Văn Tư Kỳ thật sâu, cắn môi chạy ra ngoài, cô biết có gì đó không đúng ở đây, nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu, hiện tại quan trọng nhất là Đường Đường.


Đường Đường ở bên ngoài nhiều thêm một giây, lòng cô cũng sẽ nhiều thêm một giây khủng hoảng, Vân Cẩm Thời chân trước chạy ra, chân sau Chu Sâm cũng đi theo: "Tôi đi giúp đỡ."

"Chờ chút tôi cũng đi." Chị Lý nhanh chóng bỏ hết mọi chuyện, lại kêu thêm mấy chị gái phục trang hóa trang, Mạnh Thiệu Kỳ vứt kịch bản xuống: "Cùng đi đi, bây giờ tôi cũng không thể bình tĩnh quay tiếp."



Vân Cẩm Thời tới gần trạm xe buýt nhưng căn bản không trông thấy bóng dáng Đường Đường đâu, cô tìm đi tìm lại, qua lại mấy vòng cũng không tìm thấy Đường Đường, bèn vào cửa hàng tiện lợi: "Xin hỏi, mọi người có gặp một cô bé mặc quần yếm, cao khoảng chừng này, có hơi ngốc nghếch, em ấy cầm một ly trà sữa."


"A, cô vừa nói tôi đã có ấn tượng, ban nãy cô một cô gái nhỏ đứng đợi ở cửa rất lâu, nhưng có một người phụ nữ trung niên đã đưa cô ấy đi rồi."


Phụ nữ trung niên...


Trái tim Vân Cẩm Thời hẫng một nhịp, cũng vào lúc này, cô đột nhiên nhớ ra bản thân đã mua điện thoại cho Đường Đường, mà lúc nãy quá sốt ruột đã quên mất chuyện này.

Vân Cẩm Thời nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào số của Đường Đường, khoảng chừng năm giây đổ chuông bên kia đã nghe máy, cũng là một giọng nói vô cùng xa lạ: "Alo."


"Xin hỏi điện thoại của Đường Đường sao lại ở chỗ cô."



"A, là A Thời à, tôi là Tiểu Lâm đây, chắc là Đường Đường bỏ quên điện thoại ở phim trường rồi."


Trong lòng Vân Cẩm Thời chợt lạnh, mất đi điện thoại là mất đi biện pháp liên lạc cuối cùng, cô chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, nói không chừng người phụ nữ trung niên kia đã đưa Đường Đường đến sở cảnh sát, cô đợi thêm một lúc nữa là sẽ có người liên hệ với cô.


Sau khi cúp máy, Vân Cẩm Thời ngồi ở cửa cửa hàng tiện lợi, cảm giác có một hơi thở nghẹn trong lòng, khiến cho cả trái tim đều căng lên, vì thế cảm giác toàn bộ cơ thể đều không thể hô hấp.

Thời gian cô quen biết Đường Đường cũng không quá dài, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, cô gái nhỏ ngọt ngào kia đã thành công đi vào trong thế giới của cô, nếu mất đi tin tức của Đường Đường bằng những cách khác, ví dụ như em ấy được người nhà đưa về, có thể Vân Cẩm Thời sẽ không đau khổ như vậy, bởi vì ít nhất còn biết em ấy ở nơi nào.


Lỡ như người phụ nữ kia là kẻ buôn người thì phải làm sao? Lỡ như người phụ nữ kia không có lòng tốt thì phải làm sao?



Cô không có cách nào suy nghĩ theo hướng tích cực được, khắp đầu óc đều là kết quả xấu nhất, Đường Đường ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, nếu thật sự bị bọn buôn người bắt cóc, lấy tuổi tác của em ấy, chắc chắn sẽ...


Không dám nghĩ nữa, trong lòng Vân Cẩm Thời hỗn loạn.


Cô ngồi ở cửa cũng chỉ khoảng một phút, cuối cùng dùng sức xoa xoa mặt mình, đứng dậy, không thể từ bỏ, có lẽ chuyện cũng không tệ như cô nghĩ.

Chu Sâm và Phong Tuyết tốc độ nhanh nhất, đã đuổi kịp: "Thế nào, tìm được người không?"


"Vẫn chưa." Giọng Vân Cẩm Thời có chút khàn khàn: "Nhưng chủ tiệm nói đã thấy Đường Đường, Đường Đường chờ ở đây rất lâu, cuối cùng bị một phụ nữ trung niên dắt đi..."


Hiển nhiên có vài người đã nghĩ tới kết quả có khả năng nhất kia, trong nháy mắt sắc mặt tất cả đều thay đổi, Văn Tư Kỳ tới sau vẫn đang khóc thút thít: "Đều là lỗi của tôi, nếu lúc đó tôi ngăn em ấy lại thì tốt rồi, tôi cũng không ngờ..."


Có người thấp giọng an ủi cô ta: "Đừng nói như vậy chị Văn, chị cũng không biết sẽ xảy ra chuyện thế này mà."


Vân Cẩm Thời chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, một cái liếc mắt như đã nhìn thấy tất cả xấu xa dơ bẩn trong lòng cô ta, khiến cho Văn Tư Kỳ đang khóc lóc giả dối im bặt.

Vân Cẩm Thời đã biết?


Văn Tư Kỳ đờ ra một chút, sau đó lại phủ định suy nghĩ của bản thân, không thể nào... làm sao cô ta biết được?


"Bình tĩnh đi A Thời, chúng ta chia ra tìm, chắc chắn có thể tìm thấy, ai tìm được rồi thì gọi điện." Chu Sâm thấp giọng nói: "Em đừng sốt ruột, chắc chắn không có gì đâu."


"Cảm ơn." Vân Cẩm Thời hít một hơi thật sâu, giờ phút này phải bình tĩnh, chỉ có tỉnh táo mới biết nên làm gì tiếp theo, dù cho cô có phẫn nộ bao nhiêu, trong lòng đang suy đoán điều gì, đều phải đợi sau khi tìm được Đường Đường rồi mới nói.



Nhưng lúc này đây cô sẽ không nhẫn nhịn nữa, Vân Cẩm Thời trước sau vẫn không thích phát sinh xung đột cùng người khác, giống như chuyện ở trên xe buýt kia, cô có lo lắng cũng sẽ cố gắng không rước lấy phiền phức, cô làm người chính là như vậy, nhẫn một lúc sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.

Bởi vì từ nhỏ đã không có cha, sau khi mẹ tái hôn hầu như không quá quan tâm đến cô, từ lúc học trung học cô đã bắt đầu tự lực cánh sinh, cho nên rất rõ ràng, gặp chuyện ngoại trừ bản thân sẽ không ai ra mặt cho mình, bị ấm ức ngoại trừ bản thân cũng sẽ không ai cảm thấy khó chịu vì mình, cho nên hình thành phong cách hành sự thoạt nhìn như khoan dung, thật ra chẳng qua là nhát gan sợ sệt.


Đều nói nữ tử vi mẫu tắc cường*, tuy rằng hiện tại không phải cô đang làm mẹ, nhưng lại có Đường Đường cần cô bảo vệ, lần đầu tiên Vân Cẩm Thời sinh ra suy nghĩ cứng rắn như vậy.


*Bắt nguồn từ câu "Nữ tử bổn nhược, vi mẫu tắc cường": ý nói phái nữ vốn yếu đuối, dịu dàng nhưng khi làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ, kiên cường.


Không thể lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, người yếu đuối không nhận được sự thương xót, chỉ có càng hãm hại trầm trọng hơn.

"Tôi đi phía đông." Chu Sâm đi cùng Chu Mạt ra ngoài, Văn Tư Kỳ và Mạnh Thiệu Kỳ đi phía tây, chị Lý dẫn theo vài người đi phía nam, Vân Cẩm Thời đi về phía bắc, Phong Tuyết theo sau.


"Cô phải bình tĩnh một chút." Phong Tuyết có chút lo lắng nói: "Thật sự không được vẫn có thể báo cảnh sát, chúng ta chắc chắn có thể tìm được Đường Đường."


"Thật xin lỗi, cô biết đó, Đường Đường em ấy..." Vân Cẩm Thời vẫn luôn nói với bản thân phải bình tĩnh, nhưng nếu nghĩ đến bình tĩnh là có thể đủ tỉnh táo lại, trên đời này sẽ không có nhiều thảm kịch như vậy.


"Thật tốt, tình cảm giữa hai người thật tốt." Phong Tuyết lẩm bẩm như tự nói: "Nhưng lúc trước tôi cũng đã khuyên cô, phải cẩn thận Văn Tư Kỳ, có thể cô cảm thấy tôi vô duyên vô cớ bảo cô phải đề phòng một người, có vẻ con người tôi lòng dạ rất có vấn đề, nhưng..."


"Tôi biết, chuyện này rất có thể là do cô ta làm." Vân Cẩm Thời theo bản năng xoa đầu cô ta, giống như xoa đầu Đường Đường lúc bình thường, xoa xong mới phát hiện bản thân thuận tay, sau đó lại có chút xấu hổ: "Thật xin lỗi."


"Không có gì, cô có thể tin tưởng tôi, tôi rất vui." Phong Tuyết có chút mất tự nhiên nói: "Chúng ta mau tìm người đi."


"Được." Sau khi hai người trao đổi ngắn gọn, lại bắt đầu đi theo con đường này về phía bắc, sau khi đi qua một đoạn bèn hỏi người qua đường có trông thấy Đường Đường hay không, dáng vẻ Đường Đường rất xinh đẹp, loài người là sinh vật như vậy, trông thấy diện mạo đẹp bất luận là nam hay nữ, luôn sẽ thích liếc mắt nhìn một cái, nếu bọn họ từng thấy Đường Đường, chắc chắn sẽ có chút ký ức.


Nhưng đi suốt một đường, căn bản không có ai nhớ bản thân từng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.

"Có thể chỉ là chúng ta đi nhầm hướng, người đi hướng khác chắc chắn có thể có thu hoạch." Phong Tuyết trông thấy sắc mặt Vân Cẩm Thời vô cùng khó coi, nhanh chóng thấp giọng an ủi cô.


Nhưng ai cũng biết lời an ủi này thật sự rất sáo rỗng, trước khi không có ai tìm thấy Đường Đường, Vân Cẩm Thời chắc chắn không thể an tâm được.


Thời gian trôi qua từng chút một, không chỉ Vân Cẩm Thời bên này, những người khác cũng không có tin tức gì, Vân Cẩm Thời chỉ có thể báo cảnh sát trước.


Theo lẽ thường, mất tích chưa đầy 24 giờ thì sở cảnh sát sẽ không lập án, nhưng không giới hạn thời gian khi báo án cho cơ quan cảnh sát.


Trẻ em hoặc nữ giới từ dưới 14 đến dưới 18 tuổi, hai tình huống này một khi báo cảnh sát thì cơ quan cảnh sát sẽ lập tức xác định là vụ án hình sự, trực tiếp bắt đầu điều tra.

Bởi vì trẻ em và nữ giới vị thành niên là đối tượng dễ bị lừa bán nhất, một khi bị lừa bán đi, thời cơ tốt nhất để tìm được là thời điểm mất tích ban đầu, thời gian chờ đợi quá dài sẽ khiến bọn buôn người có đủ thời gian chuyển người đi, nếu chuyển đến nơi khác sẽ rất khó tìm được.


Vân Cẩm Thời không dám đợi thêm nữa, trực tiếp bắt xe chuẩn bị đến sở cảnh sát.


Nếu Đường Đường thật sự...


Vân Cẩm Thời sẽ không bỏ qua cho cô ta.


_______________________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.