Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 117: Chương 118






Trong phòng không một bóng người, nhưng Quý Ỷ Nguy đã dọn dẹp căn nhà sạch sẽ gọn gàng.
Hệ thống 2333 nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt chạm vào sô pha tràn đầy gói bổ sung và đồ chơi cho mèo đầu tiên, sau đó là bình hoa đã được thay nước, cành đào cắm trong bình mất tích.
Quý Ỷ Nguy cầm cành đào đi mất rồi.
Hệ thống 2333 ủ rũ cụp đuôi, cậu “Meo ô meo ô” tuần tra khắp nhà, đến cái nhà vệ sinh anh ấy cũng dọn sạch!
Tại sao hả? Cái gì vậy trời! Anh về hưu mà cũng dọn vệ sinh là sao?!
Meo ô!
QUả cầu mèo đen chán nản chui xuống gầm ghế dựa, cấn vào hải âu mua mua làm nó té ghế.
Hệ thống 2333 chán nản cụng đầu vào người mua mua, nước mắt lưng tròng.
Mua mua ăn quá no, bị cậu ép bụng suýt nữa buồn nôn, dọa hệ thống 2333 nhảy dựng.
“Mua mua?”
Hải âu mua mua nằm thẳng tưng, không cử động tí nào, trừ việc bụng quá căng thì không có gì trở ngại.
Hệ thống 2333 tiếp tục khổ sở, Quý Ỷ Nguy cho mua mua ăn no, nhưng bình thường lòng dạ anh hẹp hòi, một miếng khoai cũng không chịu cho mua mua ăn, thế là thế nào? Về hưu thì về đi, còn cho hải âu ăn!
Còn để hết di sản lại cho cậu!
Quý Ỷ Nguy lấy từ đâu ra nhiều tích điểm như vậy, vắt nước dưa hấu cũng chưa chắc có nhiều tích điểm đến vậy!
Hệ thống 2333 càng nghĩ càng đau lòng, nhiều hơn là lo lắng.
Người giám sát để lại tờ giấy, nói ký chủ về hưu có vấn đề, rất có thể về hưu chỉ là danh hão.
Chủ hệ thống sẽ tốt bụng giúp ký chủ chọn lựa thế giới về hưu thỏa đáng?
Cậu không tin Quý Ỷ Nguy sẽ đột ngột về hưu không báo tiếng nào.
Có lẽ anh ấy bị dưa hấu bự uy hiếp?
Nghĩ đến đây, hệ thống 2333 ngồi không yên, cậu muốn tìm địa phương ký chủ về hưu.
Trước đó… 2333 liếc qua số tích điểm của mình, chủ hệ thống sẽ sớm phát hiện.
Cũng bởi vì liếc qua số tích điểm kết xù, hệ thống 2333 bỗng phát hiện thứ không thích hợp.
Quý Ỷ Nguy sẽ không vứt hết nguy hiểm cho cậu, hơn nữa một câu cũng không lưu lại, cực kỳ bất thường.
Cậu nhớ mình thường xuyên để giấy ghi chú lại cho Quý Ỷ Nguy, bảo anh ban đêm đói tỉnh ăn cái gì, buổi sáng dậy sớm ăn cái gì.

Quý Ỷ Nguy rất thích bắt chước cậu, cũng thường xuyên viết một ít ghi chú như “Tam Tam hôm nay thật đáng yêu” “Thích Tam Tam mãi mãi”.
Hệ thống 2333 viết rất nhiều ghi chú, thế thì Quý Ỷ Nguy không thể không để lại ghi chú.
Cậu lập tức lục tung căn nhà, tìm tờ giấy hoặc thứ gì khác Quý Ỷ Nguy có khả năng để lại.
Tìm một lượt không tìm thấy gì, hệ thống 2333 cảm thấy quá quái lạ.
Chợt, cậu nhìn về phía mua mua no căng nằm ngay đơ.
Mua mua phát ra tiếp ợ hơi, vẫn chưa nôn.
Hệ thống 2333 bay qua, đè ép bụng mua mua, mua mua lại nôn khan giống hồi nãy, lần này hộc ra một cục giấy.
Hệ thống 2333 mở cục giấy ra, là do Quý Ỷ Nguy để lại!
【 Tam Tam chơi trước nhé, chơi thì nhớ báo cho Thịnh Tụng Thời, tôi sẽ về sớm thôi.

Hệ thống 2333 quen đuôi lật tờ giấy, Quý Ỷ Nguy viết cả mặt sau, như biết điều cậu băn khoăn.
【 Sẽ không về hưu.

Bên cạnh câu này vẽ một người que và một đầu mèo kề cạnh nhau.
Nét vẽ khá là xấu, Quý Ỷ Nguy cái gì cũng tốt, duy trình độ nghệ thuật thật sự không dám khen tặng, nhưng 2333 vẫn vui lắm.
Cậu chậm rãi nhìn về phía hải âu béo ú nằm dài trên sàn nhà.
Lần này mua mua không lập công lớn, mà muốn bị ngồi tù! Thế quái nào lại ăn mất tờ giấy!
Cậu lại đè mua mua, mua mua chột dạ, giống con cá giãy giãy đành đạch trên mặt đất.
Hệ thống 2333 trừng phạt nho nhỏ nó, thời gian không đợi người, nếu mình đã thuận lợi có đủ tích điểm, vậy thì cần thương lượng với các bạn, nên bắt đầu trước tiên.
Bắt đầu từ…
Hệ thống 2333 có chút hoảng thần.
Hiện tại Tiểu Nhất đang nói chuyện cùng Thịnh Tụng Thời, các hệ thống sẽ thoát khỏi uy hiếp của chủ hệ thống, thông báo với nhóm ký chủ một tiếng, bọn họ hợp tác với nhau, rồi sau này… Tương lai của không gian vô hạn, về mối quan hệ dị dạng giữa ký chủ và hệ thống…
Hệ thống 2333 khẽ động đôi mắt điện tử.
Nghĩ nhiều làm gì, chuyện đó suy xét sau! Bây giờ cậu cần làm chuyện quan trọng hơn!
【 Nâng cấp chủ hệ thống hay không? 】
【 Yes.

* * *
Cùng lúc này, Thịnh Tụng Thời nhận được tin Quý Ỷ Nguy sớm đã rời khỏi nhà.
Tha thứ cho hắn liên tục theo dõi Quý Ỷ Nguy, bởi vì hắn thật sự quá sợ Quý Ỷ Nguy tâm huyết dâng trào sẽ gây chuyện xấu.
Theo lý thuyết, mới vừa cùng 2333 công lược thế giới xong, hẳn là Quý Ỷ Nguy sẽ đi ngủ, nhưng không bao lâu Quý Ỷ Nguy đã ra cửa.
Quỷ dị hơn là, Quý Ỷ Nguy không tới tìm hắn, thậm chí không hề có tin tức hướng đi của Quý Ỷ Nguy, như thể anh đã bốc hơi.
Thịnh Tụng Thời mơ hồ ngửi được mùi mưa gió sắp đến.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, chợt có một đôi tai mèo xuất hiện.
… Màu trắng bạc, lóe sáng.
… Tai mèo của 1001.
Vừa vặn Ôn Tự mới cùng hắn nói xong, Thịnh Tụng Thời bảo Ôn Tự tránh mặt một chút.
Ôn Tự suy tư gật đầu, lập tức ra cửa.
Trịnh Hỉ Bi đứng ngoài cửa lo lắng, bởi vì trạng thái Ôn Tự thật sự rất tệ.
Hắn nhất thời không biết nên nói cái gì, tuy hắn là người có tính cách lạc quan, vẫn không khỏi khó mở lời, mãi mới gian nan mở miệng.
“Có lẽ… 1234 còn sống thì sao.”
“Tôi đã đếm đánh số hệ thống.” Ôn Tự nhàn nhạt nói, “Bị xử quyết không phải chỉ có 1234.
Chúng ta suy nghĩ kỹ vào, kết cục ký chủ, về hưu chỉ là âm mưu hão huyền, nhiệm vụ thất bại liền chết.
Vậy, có phải hệ thống cũng sẽ chết cùng?”
Trịnh Hỉ Bi sởn tóc gáy.
“Không, không thể nào… Chúng ta có thể là vật phẩm tiêu hao, nhưng hệ thống…”
Ôn Tự lắc đầu, mất đi 1234 khiến hắn trưởng thành rất nhiều, ánh mắt trở nên trầm lắng.
“Hệ thống tiêu hao không nhiều bằng chúng ta, nhưng vẫn có tiêu hao, bởi vì…”
“Chủ hệ thống muốn, khống chế tuyệt đối? Ký chủ lâu năm làm việc đến một năm nhất định, sẽ trả tích điểm để về hưu sống sung sướng…” Hắn nói tới đây hơi tạm dừng, trào phúng sửa miệng, “Không, là trả tích điểm mua quan tài mới đúng.”
“Hệ thống thì sao? Nếu một hệ thống tồn tại rất nhiều rất nhiều năm, có kinh nghiệm, trải nghiệm nhiều, liệu có trở thành mối uy hiếp cho chủ hệ thống?”
Trịnh Hỉ Bi sợ hãi mà nhìn hắn, Ôn Tự nói tiếp.
“Vừa nãy mới nói, chủ hệ thống muốn sự khống chế tuyệt đối, khống chế chúng ta, khống chế các hệ thống.
Giao một hệ thống lâu năm cho một ký chủ tay mơ, làm nhiệm vụ sẽ dễ bị thất bại, sau đó… Xử quyết.
Tốt quá còn gì, chủ hệ thống thoải mái kê cao gối mà ngủ.”
Hắn buồn cười.
“Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, chúng ta là đàn sơn dương bị nuôi nhốt, bị chủ hệ thống lấy thịt cạo lông, tùy ý tàn sát, còn bị khích bác đấu đá nội bộ, rồi đơn phương đấu đá phe hệ thống.”
“Hệ thống tai mèo cũng bị nuôi nhốt, nhưng dù bị cái chết uy hiếp, chúng vẫn đào tim đào phổi cho chúng ta.”
Trong phòng, nhân viên không liên quan vừa đi, 1001 liền từ cửa sổ bay vào, chạm mặt Thịnh Tụng Thời.
Nó vẫn như cũ bình tĩnh dị thường, khẽ gật đầu nói.
“Thật vui khi chúng ta vẫn còn chút ăn ý, có một số việc tôi cần nói chuyện với anh… Tôi có thể tạo BUG trước không?”
Lần này biểu cảm của nó vô cùng nhân tính hóa, không còn ngụy trang trí tuệ nhân tạo.
Thịnh Tụng Thời nhìn đôi mắt điện tử đầy linh tính, trực giác cảm thấy nó sắp nói một chuyện rất quan trọng.
1001 biết ý tứ Tam Tam.
Một là Tam Tam muốn nó truyền đạt vụ hiệp nghị bảo mật cho Thịnh Tụng Thời, để ký chủ không còn cảnh giác hệ thống, không coi hệ thống nằm trong phạm vi kẻ địch.
1001 cũng cho rằng đây là chuyện quan trọng, cần phải nói cho rõ ràng.
Còn một ý tứ khác, Tam Tam hy vọng nó và Thịnh Tụng Thời sẽ chia sẻ tâm tư cởi bỏ khúc mắc.
1001 cảm thấy không cần thiết.
Vì thế nó đưa bản sao hiệp nghị bảo mật cho Thịnh Tụng Thời trước.
Hiệp nghị đã mất đi hiệu lực, toàn bộ bản gốc đã bị hủy hoại, chỉ còn bản sao chụp.
Đưa hiệp nghị cho ký chủ xem là hành động cự kỳ mạo hiểm, vạn nhất hiệp nghị vẫn chưa bị hủy, 1001 lập tức sẽ bị chủ hệ thống chế tài.
Nhưng 1001 tin tưởng người giám sát, tin tưởng hệ thống 2333, cũng tin tưởng phán đoán chính mình.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, nó không bị chế tài, chỉ có thanh âm Thịnh Tụng Thời lật xem hiệp nghị.
Được.
Gông xiềng trên người bọn nó, thật sự đã mất một lớp.
Bàn tay Thịnh Tụng Thời cầm bản hiệp nghị run nhè nhẹ, hắn nghe thấy 1001 trầm giọng nói.
“Theo cách nói của chủ hệ thống, phương thức giúp chúng tôi chuyên chú công tác, không bị cảm tình liên lụy; trên thực tế, đây là thủ đoạn chia rẽ hai phe.
Nhìn từ hiệu quả mà nói, chủ hệ thống đã chia rẽ thành công.”
1001 đang nhắc đến quan hệ nát bét của ký chủ và hệ thống.
“Tuy nhiên gông xiềng nay đã được giải trừ, chúng ta cần nhất trí, sớm ngày hợp tác.” 1001 đã chuẩn bị tốt chứng cứ để loại bỏ lòng nghi ngờ của Thịnh Tụng Thời, nó đặt ảnh chụp 4399 đang cải tạo người máy ra trước mặt Thịnh Tụng Thời.
“Lớp gông xiềng còn lại sẽ sớm được giải trừ, tôi tin tưởng Tam Tam, cậu ấy nói có thể giải trừ thì nhất định có thể giải trừ.
Hy vọng từ hôm nay, bên ký chủ sẽ không nạp chúng tôi vào phạm vi kẻ địch.”
“Việc thí nghiệm virus, chúng tôi coi như chưa từng phát sinh.”
Nó quá vững vàng, thông minh sắc bén, trật tự rõ ràng.
Cầm hiệp nghị Thịnh Tụng Thời im lặng trong chốc lát, chầm chậm mở miệng.
“Bên các cậu, hệ thống dẫn đầu là 2333 sao? Tôi còn tưởng rằng, cậu…”
“Tôi không có tố chất đoàn kết tập thể.” 1001 đánh giá bản thân đúng trọng tâm, “Là Tam Tam bảo tôi tìm anh, đại khái cậu ấy cho rằng chúng ta là cộng sự, có thể nhân lúc này cải thiện quan hệ một chút, nhưng tôi cho rằng điều này không cần thiết.”
So với Thịnh Tụng Thời vài lần muốn nói lại thôi, nó có vẻ cực kỳ tâm bình khí hòa.
“Chúng ta đều là người bình tĩnh tỉnh táo, đều biết bản thân muốn cái gì.
Ngay từ ban đầu tôi đã rất vui, anh đã định nghĩa cho quan hệ chúng ta, đó chính là nước giếng không phạm nước sông.”
Thịnh Tụng Thời vội vàng há miệng, hắn muốn nói không phải, thật ra hắn thưởng thức 1001, nhưng…
Không đợi hắn nói ra lời, 1001 bỗng nghiêng tai lắng nghe, biểu tình khẽ biến.
“Tình huống có biến.
Quý Ỷ Nguy là đồng bạn của mấy người đúng không? Tam Tam bảo tôi truyền lời, Quý Ỷ Nguy nói mấy người… Có thể bắt đầu cuộc chơi?”
1001 không hiểu lắm, chỉ có thể thuật lại nguyên văn và phỏng đoán cơ bản.
Đại loại là nói Thịnh Tụng Thời bắt đầu hành động?

Tam Tam còn kêu nó, nó phải nhanh chóng chạy về.
Thịnh Tụng Thời rùng mình trong lòng.
Ý Quý Ỷ Nguy là… nói bọn họ bắt đầu hành động? Tại sao đột ngột như vậy! Số lượng người máy chưa vượt qua hơn nửa, cũng không báo trước với bất kỳ ai, quá hấp tấp…
Sự chần chờ bị 1001 nhìn ra, lần đầu quả cầu mèo trắng bạc lộ biểu cảm nhíu mày.
Hợp tác qua bao nhiêu năm, nó khá hiểu Thịnh Tụng Thời, trừ chút ngạo mạn bẩm sinh, Thịnh Tụng Thời làm việc tương đối khá.
Vấn đề là hắn có một nhược điểm khó sửa, dễ hoài nghi.
Hoài nghi bên ta, vì thế nhất định phải chuẩn bị vạn toàn; hoài nghi người khác, cho nên rất khó giao phó lòng thành, luôn cân nhắc quá nhiều về nhân tính.
Ở nhiều thời điểm đó là tính cách đáng khen, nhưng vào tình huống khẩn cấp, rất có thể sẽ gây bất lợi.
“Thịnh Tụng Thời, anh do dự cái gì?” 1001 hỏi, “Không phải mấy người đã chuẩn bị được cơ bản rồi à? Chuẩn bị vĩnh viễn không đủ, các cuộc khởi nghĩa đa số đều vội vàng.
Gió đông tới rồi, phải nhanh tay châm lửa đốt thuyền.”
“Quan trọng nhất là, Quý Ỷ Nguy không phải đồng bạn của mấy người? Mấy người ở chung lâu như vậy, cho dù Quý Ỷ Nguy có cá tính kỳ quái, nhưng liên quan việc đại sự, chẳng lẽ Quý Ỷ Nguy sẽ đùa giỡn mấy người sao? Tại sao vào thời khắc mấu chốt lại chần chờ hả?”
1001 bật cười.
“Thịnh Tụng Thời, tôi mượn cơ hội này hỏi anh một câu, dù tôi có giả vờ bình tĩnh cỡ nào, thật ra trong lòng luôn để ý một chuyện… Trong khoảng thời gian hợp tác đã lâu, đến tột cùng anh có từng coi tôi là chiến hữu không?”
Đồng hành qua nhiều thế giới, trải qua quá nhiều sinh tử, chương trình lạnh băng còn không kìm được quan tâm.
Vậy mà một nhân cách độc lập lại bị ép ngụy trang thành thứ vô cảm.
Cái nắp của chủ hệ thống có to đến mấy, cũng không thể che lấp hoàn toàn tia sáng.
Trừ phi có người không muốn nhìn thẳng.
Trừ phi có người nhìn như không thấy.
Thịnh Tụng Thời muốn nói, đương nhiên là có.
1001 năng lực trác tuyệt, tính cách bình tĩnh, hắn và 1001 hợp tác lâu dài tới nay đều rất tuyệt.
Chẳng qua hắn ngại nhiều lời này nọ, nên nói 1001 chỉ cần trả lời công việc liên quan, chuyện khác thì đừng tự tiện liên hệ hắn, về sau ăn ý khăng khít cỡ mấy cũng khó mà mở miệng bày tỏ lòng mình.
Vì thế hắn hối hận, hắn muốn nói cho 1001 nghe đáp án.
Nhưng giờ phút này, 1001 đã không cần đáp án nữa.
“Thịnh Tụng Thời, không cần đáp.”
Ngữ khí 1001 trở nên nhẹ nhàng, như thể rốt cuộc đã vùng vẫy thoát khỏi tay nải.
Nó và Thịnh Tụng Thời giống nhau, tính cách mâu thuẫu, suy tư cũng nhiều, nói không thèm để ý, thật ra cực kỳ để ý.
Tuy nhiên từ giây phút này, nó đã thật sự buông xuống.
Không cần hồi đáp.
“Có cũng được, không có cũng thế, tôi không quan tâm.
Tôi chỉ biết, tôi hoàn toàn tin tưởng bạn mình.”
“Tam Tam thổi kèn hiệu, tôi liền hưởng ứng, dám đánh cược, thậm chí dám chết, hết thảy vì tự do hệ thống chúng tôi, vì tương lai được dùng thân phận thật sự tồn tại.”
Đôi mắt điện tử của quả cầu mèo bạc trắng sáng lấp lánh, như ngày đầu tiên Thịnh Tụng Thời gặp mặt nó.
Chẳng qua ngày đó, lòng nó mang kỳ vọng với ký chủ tương lai, còn bây giờ, nó mang kỳ vọng vì chính mình.
“Tôi không cần đáp án của anh.”
Quả cầu mèo bạc trắng nhẹ giọng nói.
“Thịnh Tụng Thời, kể cả mặt lãnh đạo và chấp hành, về công hoặc về tư, anh nhìn như quyết đoán, kỳ thật tính trẻ con.”
“Tôi không cần đáp án của anh.”
“Anh không bằng tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.