Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 104: Chương 105






Lúc này, nhóm hệ thống đang ăn khuya.
Hệ thống 2333 đuôi cuốn gói bổ sung, đề nghị.
“Ngày mai ban ngày còn đi làm, chờ ăn xong, chúng ta diễn tập thêm một lần đi, như vậy thời gian sẽ không quá gấp.”
Mấy cái tiết mục ca hát công thức không cần tập luyện, ví dụ cái gì《 Chủ hệ thống thật vĩ đại la la la la la 》hợp xướng linh tinh.
Bọn nó lâu lâu sẽ tổ chức thi đấu hợp xướng, đã rất quen thuộc, chỉ có kịch sân khấu hệ thống 2333 lâm thời thêm vào là cần luyện tập.
Đây là tiết mục không có trong danh sách tiết mục, 1234 lẫn chủ hệ thống đều không biết, bởi vì đây là tiết mục dành cho thời gian sau khi kết thúc chương trình, toàn hội trường hò hét mãnh liệt đòi xem thêm.
Hệ thống 2333 sắp xếp rất khéo, lúc ấy, chủ hệ thống sẽ bỏ đi, nhưng người giám sát thích bọn nó, nhất định sẽ lưu lại xem cho hết.
Bọn nó có thể tranh thủ làm chút chuyện.
5555 đau đớn uống gói bổ sung, quả cầu mèo bên cạnh kéo đuôi khuyên, 5555 tránh cái đuôi kia, tiếp tục từng ngụm từng ngụm đau đớn uống gói bổ sung vị sữa bò ngọt.
Đừng lôi kéo nó! Nó muốn mua say! Mua say!
Nó được Tam Tam mời vào vai chính, nghe nói Tam Tam vốn muốn tìm một quả cầu màu vàng kim, nhưng các quả cầu cậu quen không có ai sơn màu này, vì thế chọn 5555 màu vàng.
Nhưng…
5555 đến giờ vẫn chưa đọc làu làu lời kịch được.
“Meo ô ô ô ô!”
5555 gào khóc.
“Thật sự không được! Tôi chỉ là quỷ thích khóc! Vừa lên sân khấu liền xong đời.
Tam Tam, hay là cậu đảm đương vai chính đi hu hu hu!”
Hệ thống 2333 lắc đầu, cái đuôi câu lấy sọ não đối phương, lừa gạt.
“Vai chính siêu ngầu nha, nếu không phải lời dẫn chuyện quá nhiều, các hệ thống khác gánh không nổi, tôi đã chả ôm phần này.
Đóng vai chính là nhất.”
5555 vẫn có áp lực tâm lý nặng nề, nhưng đã luyện tập lâu, mọi hệ thống đều bỏ công bỏ sức, nó không thể rút lui.
Liên hoan chấm dứt, các hệ thống chui vào góc ẩn tiếp tục tập luyện, hệ thống 2333 cố tình đè thấp thanh âm nói…
“Đây là chuyện xưa kể về quả cầu mèo đánh bại đại ma vương…”
5555 đầu đội vương miện cứng đờ như tảng đá, sợ đi sai bước nhầm, đọc lời kịch run rẩy lắp bắp.
Nhưng nghe giọng Tam Tam nặng nề chảy xuôi, bỗng nó bình tĩnh lại.
5555 cảm thấy kịch bản Tam Tam viết rất khá, cứ như… là chuyện xưa từng xảy ra thật.
Mà giờ phút này, theo lời kể của Tam Tam, dường như 5555 nhìn thấy tận mắt quả cầu mèo đánh bại đại ma vương.
Tập luyện tan cuộc chuẩn bị về nghỉ ngơi, nhóm hệ thống đều cười.
“5555, cậu nhập diễn tốt lắm.”
“Meo ô ô!”
5555 thẹn thùng “Meo meo”, vừa quay đầu liền thấy hệ thống 2333 đang muốn rời nhóm hệ thống, lập tức hỏi.
“Tam Tam, cậu đi đâu thế? Chúng ta cùng về nạp điện đi?”
Hệ thống 2333 chỉ quay đầu vẫy đuôi một chút.
“1234 chắc vẫn đang tăng ca ở sân khấu, tôi quay về đó xem thử có cần hỗ trợ gì không.
Các cậu về trước nghỉ ngơi đi.”
Các hệ thống khác với cậu.

Cậu đi làm ban ngày toàn là cùng Quý Ỷ Nguy nằm trong nhà, còn các hệ thống cần xử lý các loại văn kiện, ứng phó chủ hệ thống áp bức, cho nên phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.
Cậu thở dài, đâu thể để 1234 làm hết mọi việc, về sân khấu giúp một tay vậy.
Một mình cậu quay về chỗ bố trí sân khấu.
Không thấy 1234, cậu ngó nghiêng, cái đuôi gãi đầu, có chút hoang mang.
Hệ thống 2333 xem cái rổ đặt cạnh sân khấu.
Trong rổ nhỏ, gói bổ sung còn đầy đủ, 1234 lại mất tung tích.
Chẳng nhẽ làm xong nên đi nghỉ ngơi?
Hệ thống 2333 vào hậu trường, phát hiện mạch điện chưa tiếp xong.
1234 là quả cầu rất có trách nhiệm, không có khả năng bỏ mặc công việc dang dở, kỳ lạ.
Hệ thống 2333 bay một vòng khắp nơi, thò đầu vào thính phòng.
Bỗng nhiên, cậu như chó con ngửi ngửi dọc theo thính phòng, một đường ngửi lên trên sân khấu.
Đây là vị trí cuối cùng chủ hệ thống và 1234 có mặt.
Vẻ mặt cậu ngưng trọng ngẩng đầu.
Mùi dưa hấu.
Chủ hệ thống đã tới.
Là chủ hệ thống đem 1234 đi mất? Sắp xếp công việc quan trọng hơn, hay tính toán âm mưu cho tiệc tối mai.
Dù là thế nào, bọn nó đều phải cảnh giác hơn.
Nhưng hệ thống 2333 cứ có cảm giác không yên tâm.
Cậu thầm nghĩ, 1234…
Hy vọng là không sao?
* * *
Cùng hệ thống 2333 trắng tay, còn có người giám sát 07.
Chủ hệ thống gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tuy chủ hệ thống không có quyền ngăn cản người giám sát, nhưng người giám sát 07 cảm thấy tốt nhất đừng để đối phương biết việc mình làm.
Điều này dẫn tới việc hắn không có quá nhiều thời gian thoát ly tầm mắt đối phương.
Người giám sát 07 đang ở ngoài sáng, không tính làm Quý Ỷ Nguy giấu ở chỗ tối cũng bại lộ.
May mắn quyền hạn người giám sát rất nhiều, hắn quyết đoán lợi dụng vài phút thời gian, từ khu vực hệ thống đi tới khu vực ký chủ.
Hắn và Quý Ỷ Nguy cảm ứng lẫn nhau, tự tin có thể tìm được đối phương trong khu vực to như vậy.
Nhưng đến khi thực sự đi vào khu nhà ở, hắn cứ thấy sai sai.
Cảm ứng người giám sát cực kỳ mỏng manh, lúc có lúc không.
Trạng thái của Quý Ỷ Nguy có dị thường.
Phí sức một phen, người giám sát 07 tìm được một căn nhà nhỏ kiểu Tây.
Căn nhà kiểu Tây xinh đẹp thoải mái khiến 07 kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, Quý Ỷ Nguy không có hứng thú sinh hoạt con người, thậm chí có thể nói, Quý Ỷ Nguy coi nhà là nơi nghỉ chân tạm thời, đa số toàn ra ngoài tìm việc vui.
Trong nhà Tây không thấy một bóng người, chỉ có một con chim hải âu rúc mình ngủ trên ghế nằm ở sân phơi lầu hai.
Người giám sát 07 ngơ ngác.
Đỉnh đầu chim cánh cụt xì hơi nước, vì tức.
Nó tức quá, Quý Ỷ Nguy buổi tối không ở nhà ngủ, rõ ràng là trốn hắn, không biết trong lòng tính toán cái gì.
Không có 03, Quý Ỷ Nguy chả thèm nghe ai nói, không thèm để ý ai, khó giải quyết chả khác gì nhím biển.
Người giám sát 07 ẩn thân đứng ở cửa, hít sâu.
Hắn biết, nếu Quý Ỷ Nguy không muốn, hắn căn bản tìm không thấy đối phương, chỉ có thể chờ đối phương tới tìm mình, càng đừng nói giao lưu tình báo.
Đang lúc hắn nghẹn một bụng tức chuẩn bị phải về, trên cửa có cái gì tự tróc ra… Là một con chim giấy.
Chim giấy trắng bay bay, “bẹp” một cái dính vào cái bụng trắng của chim cánh cụt, nhìn không ra dấu vết.
Chim cánh cụt ngây người tại chỗ vài giây, sau đó bắt đầu phát điên.
Chim cánh cụt ra sức vỗ hai cái cánh ngắn ngủn, ý đồ gỡ chim giấy ra, gỡ không ra!
Người giám sát 07: “…”
Đương nhiên hắn có thể bóc ra, dùng bản thể hình người bóc ra, nhưng… nhưng…
Đỉnh đầu chim cánh cụt xì hơi.
Đây không phải đình chim giấy.
Ở đình chim giấy, chỉ có một người một mình hắn, thích làm sao thì làm, nhưng đây là bên ngoài! Bản thể xuất hiện ở bên ngoài! Bản bại lộ ngoài không khí ngoại giới!
A a a mắc cỡ chết người! Hít thở khó khăn!
Quý Ỷ Nguy đêm khuya rời nhà đang chỗ cao tại khu ký chủ sinh hoạt.
Với anh mà nói nhà chỉ là một căn nhà, buổi tối không có Tam Tam, không có gì đáng để quyến luyến.
Anh ngồi trên nóc nhà trông về phía xa.
Bên ngoài không gian chủ hệ thống là màn đen vô hạn kéo dài, tầm mắt anh như xuyên thấu màn đêm, thấy được đồ vật sắp đến.
Anh ngồi trên nóc nhà quan sát thật lâu, bỗng nhiên cúi đầu.
Chủ nhân căn nhà này là một ký chủ lâu năm, đang nơm nớp lo sợ bưng khay, trên khay có trà bánh.
“Quý đại ca, uống trà, uống trà.”
Ký chủ thâm niên bị chiếm nóc nhà sắp khóc rồi.
Đáng thương cho hắn ở không gian vô hạn dốc sức làm lụm vất vả, chẳng lẽ sắp toi đời?
Quý Ỷ Nguy không có tâm tình uống trà, trong đầu tính toán rất nhiều chuyện.
Từ kết quả quan trắc vừa rồi, cho đến các việc liên quan đến Tam Tam, bây giờ không rảnh gây chuyện.
Tên ký chủ cũng thức thời.

Hắn cống trà bánh đặt một bên, ngửa đầu, do dự một chút, sợ hãi nói với Quý Ỷ Nguy.
“Quý đại ca, cái kia, tôi là… Là người một nhà.”
Hắn cố gắng muốn chứng minh thân phận, chỉ là quá sợ hãi, nói năng lộn xộn.
Quý Ỷ Nguy ngẫm nghĩ, nhận ra đối phương là người Thịnh Tụng Thời từng đề cập, là thành viên mới gia nhập kế hoạch Chim Trắng, cũng vừa tham gia đợt công lược thế giới bên rìa gần nhất.
Quý Ỷ Nguy cúi đầu nhìn thoáng máy truyền tin, quả nhiên có vài tin nhắn từ Thịnh Tụng Thời chưa đọc.
Dám nhắn một phát nhiều tin như vậy, đủ hiểu Thịnh Tụng Thời kích động cỡ nào, kế hoạch Chim Trắng kết nạp người mới giúp cả kế hoạch đẩy mạnh tiến độ.
Là chuyện tốt, tiến độ sẽ nhanh hơn so với anh dự đoán.
Anh muốn gọt bỏ tay chân chủ hệ thống, chỉ để lại cơ thể không gian chủ hệ thống trụi lủi, để nó hoàn toàn diệt vong trong sự tuyệt vọng.
Tên ký chủ mở miệng nói tiếp.
“Tối nay chúng tôi vừa mới kết thúc công lược, lần này công lược một thế giới bên rìa.
Người mới Giang Trạc biểu hiện không tồi, cậu ta mang theo đạo cụ, đã cắt đứt thế giới bên rìa.”
Nói xong hắn thấp thỏm mà nhìn Quý Ỷ Nguy, không biết biểu hiện có đủ giữ được mạng chó hay không.
Từ khi bị kéo xuống nước, biết Quý Ỷ Nguy là thủ lĩnh, tên ký chủ này vừa thấy Thịnh Tụng Thời phát nhiệm vụ cho mình, liền nhớ đến cảnh Thịnh Tụng Thời bị Quý Ỷ Nguy đuổi theo chém cho vui, đúng kiểu sống không bằng chết.
Các ký chủ lâu năm khác cũng giống thế, làm việc như kiểu thi đấu, sợ người nào cống hiến ít nhất sẽ bị Quý Ỷ Nguy thanh toán.
Nhưng kiểu gì cũng sẽ có người đứng cuối cùng.
Người bét bảng: “…”
Vừa khóc vừa viết di chúc suốt đêm, còn không quên ghi chú rõ một phần di sản sẽ được dùng để chu cấp cho hệ thống vẫn luôn theo mình.
Trừ bỏ sợ hãi Quý Ỷ Nguy, đa số bọn họ tham gia kế hoạch Chim Trắng vẫn là vì… Tương lai chính mình.
Thịnh Tụng Thời tinh mắt giỏi chọn người, đám ký chủ hắn chọn lựa đều không muốn chấp nhận kết cục mà chủ hệ thống đã định cho bọn họ.
Trước khi Thịnh Tụng Thời xác nhận danh sách, ngòi bút hơi khựng, thêm vào một điều kiện.
… Quan hệ hoà thuận với hệ thống.
Chung quy hắn đã thay đổi.
Tên ký chủ không trông cậy được Quý Ỷ Nguy đáp lời, Quý Ỷ Nguy cũng không cúi đầu xem hắn.
Anh lại lẳng lặng quan sát không trung trong chốc lát, áng chừng chim cánh cụt đã đi rồi, vì thế nhảy xuống nóc nhà về nhà.
Chim cánh cụt sẽ là một ngọn lửa tốt, không chỉ bốc cháy mọi thứ, còn có thể làm chủ hệ thống mệt mỏi.
Ban đầu Quý Ỷ Nguy không định quan tâm sống chết của đối phương, cơ mà…
Tam Tam coi trọng bạn bè.
Anh vẫn nên cho chim cánh cụt vật giữ mạng vậy.
* * *
Bởi vì làm lộ bản thể quá mức thẹn, sau khi trở về bị chủ hệ thống giám sát gắt, cho nên mãi đến ngày hôm sau trước khi tiệc tối dành cho người giám sát 07 bắt đầu, con chim giấy vẫn ngoan cố dán trên bụng hắn.
Người giám sát 07: “…”
Chim cánh cụt emo!
Chim cánh cụt mặt ngoài không tỏ biểu tình, nội tâm bi phẫn vạn lần.
Quý Ỷ Nguy phiền muốn chết! Vì sao mèo tốt như 03 lại thân thiết với loại người này aaaaaaaaa!
Nhưng lực chú ý của hắn nhanh chóng bị tiệc tối long trọng hấp dẫn.
Hắn thấy các quả cầu từng dẫn mình đi tham quan không gian chủ hệ thống đều có mặt trong đội ngũ biểu diễn, ăn mặc xinh đẹp, xác ngoài lau chùi sáng lấp lánh, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua khe hở sau màn sân khấu, bận rộn tới lui.
Phát hiện hắn đang nhìn, các hệ thống sẽ chủ động vẫy đuôi với hắn, người giám sát cũng vẫy cánh chào.
Ghế dựa quanh hắn đã bị dỡ bỏ rất nhiều, bằng không không thể đủ chỗ chứa cơ thể chim cánh cụt to hơn quả cầu mèo gấp rất nhiều lần.
Hai bên người hắn có nhiều quả cầu mèo ngồi dựa ghế nhỏ, cũng là người xem tiệc tối, chỉ là không nói chữ nào.
Người giám sát 07 tràn ngập hảo cảm với quả cầu mèo, khác hẳn chủ hệ thống giảo hoạt hay thay đổi.
Các hệ thống tai mèo đơn thuần, đáng yêu cực.
Càng làm người giám sát 07 thêm quyết tâm.
Trước hắn sẽ chỉnh đốn toàn bộ không gian chủ hệ thống, cho các hệ thống có cuộc sống tốt hơn, sau đó… Nhất định sẽ tóm đuôi chủ hệ thống.
Hậu trường sân khấu, 1001 xử lý nốt đường lối, 1818 điều chỉnh ánh đèn, 2333 thì giúp hệ thống khác trang điểm.
Chỉ là giữa đám mèo bận rộn lại thiếu một quả cầu lẽ ra phải có mặt.
Không thấy 1234.
1001 tuy rằng không thích 1234 đi theo chủ hệ thống, lại công nhận sự chăm chỉ và nỗ lực của 1234, một quả cầu mèo cực kỳ có trách nhiệm.
Tiệc tối bận rộn như vậy, 1234 không thể nào vắng mặt.
Nó im lặng chốc lát, kêu nhỏ một tiếng.
“… Tam Tam.”
1001 vốn định nói có gì đó lạ lạ, không ngờ nó chưa kịp nói, hệ thống 2333 đã gật đầu như khẳng định, đáp.
“Ừm, tôi biết, 1234 đã xảy ra chuyện.
Chủ hệ thống còn ở đây, chúng ta kết thúc tiệc tối trước.”
Ở lâu trong đình chim giấy vắng vẻ, đã lâu rồi người giám sát 07 không được cảm nhận bầu không khí náo nhiệt, cũng không được xem các tiết mục biểu diễn xuất sắc như vậy.
Trừ bài hợp xướng《 Chủ hệ thống thật vĩ đại la la la la la 》, hắn nghe mà vòng lăn moi mặt đất, xấu hổ hộ luôn, không biết chủ hệ thống nghĩ gì mà để cấp dưới hát bài ca này, chả khác gì xử bắn tại chỗ.
Hắn xoay đầu, phát hiện trên khuôn mặt máy móc chủ hệ thống lại biểu hiện vui mừng hưởng thụ.
Người giám sát 07: “…”
Không đúng! Chắc chắn có vấn đề! Ông không cảm thấy ngại muốn chết hả? Có phải người một nhà không hả?
Ý tưởng này vừa bật ra liền không thể áp xuống.
Người giám sát nhìn kiểu gì cũng thấy tai mèo hồng phấn trên đầu chủ hệ thống là đồ plastic.
Lúc này, chủ hệ thống quay đầu, tha thiết hỏi hắn.
“Người giám sát, ngài có vừa lòng tiệc tối không?”
Người giám sát 07 nhịn xúc động ngửa ra sau, cơ thể này mà ngửa ra sau thì ngã cái chắc.
Nhìn chung hắn không có ý kiến gì với tiệc tối, hơn nữa rất thích tộc đàn quả cầu mèo, hệ thống 2333 còn đang ở trên sân khấu múa may cờ màu kìa, đây là tiết mục cuối cùng.
Chủ hệ thống cũng xem đến tiết mục kết thúc, không phát hiện bất luận thứ gì gây bất lợi với nó, khá là vừa lòng.
Nó tự biết không thể thời thời khắc khắc đi theo người giám sát, nó có tự tin rời đi cũng thẳng lưng được, vì thế chọn rời sân khấu vào lúc này, nói là đi xử lý công tác.
Chủ hệ thống đi rồi, các hệ thống đang ngồi quy củ biến thành bánh trôi sôi nổi, hoạt bát hơn hẳn, gào lên trên sân khấu.
“Nữa đi! Nữa đi!”
Đa số tiết mục đều tuyệt vời, không hổ là Tam Tam! Nếu có thể diễn tiếp một tiết mục thì tốt rồi!

Chủ hệ thống nấp sau cửa ra, ai cũng không ngờ nó chưa đi, mà im lặng quỷ dị, lẳng lặng nhìn chăm chú.
Nó biết, hệ thống 2333 sẽ bày trò.
Bàn cờ vô hình lại xuất hiện.
Chủ hệ thống như hổ rình mồi, nhưng lần này cũng giống rất nhiều rất nhiều lần dĩ vãng, quả cầu mèo màu đen ngồi đối diện nó cầm cờ cong mắt cười.
【 Lại thua rồi.

Tiết mục biểu diễn bổ sung là Thiên Thủ Quan Âm mèo.
Nhìn đám quả cầu mèo xòe đuôi trên sân khấu, chủ hệ thống khinh thường.
Trò tiêu khiển cấp thấp nông cạn.
Nó rời đi hẳn.
Biểu diễn xong Thiên Thủ Quan Âm mèo, nhiệt tình của khán giả càng thêm tăng vọt, tiếp tục kêu.
“Nữa đi!!!”
Tiếng hô to lớn, giờ mà trực tiếp chào bế mạc quá thiếu lễ phép, mà đây, mới là thời cơ hệ thống 2333 chờ đợi.
Dưới tiếng hoan hô huýt sáo, màn sân khấu lần nữa kéo xuống, một ánh đèn chiếu vào trung tâm sân khấu.
Ánh đèn chiếu sáng 5555 màu vàng, như tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt.
Nhạc cụ toàn bộ từ 1111 độc nhất vô nhị diễn tấu.
Nó như là một dàn nhạc, lúc này thổi kèn, chuyện xưa bắt đầu.
Lời dẫn truyện nghe có vẻ là 2333 đọc.
Cậu nói…
【 Ngày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương nhân từ.

Không biết vì sao, người giám sát 07 hơi động, vận mệnh chú định cho hắn dự cảm, tiết mục diễn xuất này, vì những hệ thống, cũng vì tiết lộ bí mật cho hắn.
Bên cạnh hắn có quả cầu biết nội tình châu đầu ghé tai, thanh âm truyền vào tai người giám sát 07.
“Nghe nói kịch bản này Tam Tam viết đã lâu.”
“Thật vậy á? Nhất định là kịch bản cực hay! Có phải lấy linh cảm từ thế giới nhiệm vụ?”
“Hình như là vậy, cũng không hẳn là vậy.”
Người giám sát lần nữa quay đầu về sân khấu, các quả cầu gắn bìa cứng hình núi di chuyển qua lại, hiện ra cảnh dãy núi nhấp nhô.
【 Ngày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương nhân từ.

Quả cầu tai mèo màu vàng xoay người, đầu đội vương miện, khí chất phi phàm.
Quốc vương nhân từ ở tại vương quốc bên trong dãy núi, tịch mịch không người.
Binh lính cuối cùng trước khi rời đi đã quỳ xuống trước mặt quốc vương, thành kính nói.
“Tựa như cây cối rụng về cội, tựa như lúa mạch sẽ trưởng thành, chúng ta bỏ ngài mà đi, tương lai sẽ có một ngày, quốc dân mới sẽ tỉnh lại.”
“Trước đó, xin ngài hãy an tâm chờ đợi.
Đó sẽ là một đoạn thời gian vô cùng cô đơn, chỉ có một mình ngài một tế phẩm, may mà, chúng ta đã xây xong vương quốc, không sợ mưa gió.”
Quốc vương đội vương miện mai táng binh lính.
Hiện tại, một mình ngài tọa ủng vương quốc khổng lồ, chờ đợi vận mệnh luân chuyển, hoa tươi nở rộ.
Quả cầu mèo màu vàng giấu lui về sau màn, hoa giả trên sân khấu héo rồi nở, thời gian luân chuyển.
Để giữ cho tâm trí mình không bị dòng thời gian mài mòn, quốc vương tự cho mình ngủ say, mỗi mùa thu, khi thái dương nóng bức cánh đồng bát ngát là lúc tỉnh lại xử lý việc vương quốc.
Năm mùa thu thứ nhất, quốc vương đúng hạn thức tỉnh, ngài thấy ruộng lúa mạch màu vàng, không trung xanh thẳm.
Ngài kiểm tra hạt giống dự trữ, lòng tràn đầy chờ mong mà chìm vào giấc ngủ.
Năm mùa thu thứ hai, quốc vương lại lần nữa thức tỉnh, ngài nghe được bạn bè phương xa truyền tin tức nguy hiểm, vì thế ngài gia cố phòng thủ, sau đó lại yên giấc.
Năm mùa thu thứ ba, quốc vương cười thức tỉnh, một năm này, ngài đi thăm người dân đang ngủ say.
Sau đó là mùa thu năm thứ năm, năm mươi năm, một trăm năm… Quốc vương dần mất đi tươi cười, rốt cuộc ngài cũng hiểu sự cô đơn mà người lính đã nói.
Hoa trên sân khấu đã khô héo, chỉ còn quốc vương lẻ loi ngồi trên vương tọa, bốn phía không phải trời đông giá rét, lại có tiếng gió rét quét qua.
Không biết qua bao nhiêu mùa thu, quốc vương cô đơn bước lên núi cao, trông thấy phía trên đỉnh núi có một ma quỷ quần áo tả tơi.
Ma quỷ từ địa phương xa xôi bôn ba mà đến, đáng thương gõ cửa thành, ngôn ngữ bi thương, van xin quốc vương bố thí cho nó một chén tiểu mạch.
Quốc vương nhân từ mềm lòng, có lẽ là ma quỷ quá mức đáng thương, có lẽ thời gian dài cô đơn khiến ngài phát điên, trước ma quỷ van xin mãi và đầu lưỡi xảo quyệt, ngài đón ma quỷ vào vương quốc của mình.
Quốc vương có được một đoạn thời gian vui vẻ ngắn ngủi.
Ma quỷ là một người bạn tốt, nhu hòa khiêm tốn, bác học nhiều kiến thức, trợ giúp quốc vương xây dựng vương quốc tuyệt vời hơn.
Quốc vương tín nhiệm nó, giới thiệu với nó vương quốc mỹ lệ đến kinh người, con dân ngài ở đâu, tiểu mạch ở chỗ nào, vui chơi ở nơi nao.
Ma quỷ trước sau khiêm tốn nghiêm túc lắng nghe, tán thưởng, nhưng khi đưa lưng về phía quốc vương, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Vương quốc này mỹ lệ đến thế, còn cái kén, đã có thể thấy con bướm xinh đẹp sắp ra ngoài, nhưng mà…
Lời dẫn truyện ngừng, người giám sát 07 di động vòng lăn, tới gần sân khấu.
Hắn lấy ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn chăm chú lên sân khấu, hoặc là, đang chăm chú vào câu chuyện này.
Thế là thế nào? Là trùng hợp sao? Hệ thống bình thường sao có thể biết những chuyện đó? Sao có thể biết về thời đại người đi xa? Đây là bí mật chỉ có chủ hệ thống đời đầu và người giám sát mới biết, chủ hệ thống lúc ban đầu xây dựng không gian vô hạn, một mình chịu đựng cô đơn, đợi hạt giống tỉnh lại…
Hắn ngơ ngẩn hết sức, chỉ nghe ma quỷ trên sân khấu thấp giọng đọc lời kịch vận mệnh.
“Nhưng quốc vương tôi ơi, quốc gia của ngài có vạn điều tốt, chỉ có một thứ là không tốt.”
“… Vì sao nó không phải là của tôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.