“Không, anh đi đi.” Hoàng Y Y đẩy Tần Thịnh ra cửa phòng.
Tần Thịnh mặt mày ngơ ngác đứng ở cửa, “Em không chỉ hành hung cảnh sát, mà còn bạo lực gia đình.” Anh vươn tay xoa thẳng lên gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Y Y, “Sau này anh thảm rồi, sẽ bị cô vợ nhỏ bắt nạt.”
Mặt Hoàng Y Y bị anh xoa thành viên thịt tròn trịa, “Ai là cô vợ nhỏ của anh?”
“Ái chà, thì ra không chỉ hành hung cảnh sát và bạo lực gia đình, mà còn che giấu tình trạng hôn nhân, trùng hôn* là phạm pháp, là tội nặng đó…”
* Trùng hôn: kết hôn với người khác trong khi mình đang có vợ hoặc chồng, vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng
Không đợi anh nói xong, Hoàng Y Y đã lập tức đẩy anh ra ngoài một bước, “Anh bớt lắm lời đi, còn không mau về đồn không lại bị trừ tiền lương.”
Tần Thịnh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, vừa đi vừa nghiêm túc nói hươu nói vượn, “Thì ra là như vậy, không có tiền lương sẽ không nuôi nổi Y Y, không nuôi nổi Y Y, cô ấy sẽ đánh cảnh sát, còn bạo lực gia đình nữa…”
Mãi đến khi Tần Thịnh cứ lẩm bẩm một mình như vậy đi ra khỏi tầng lầu dân cư, Hoàng Y Y mới lưu luyến không quên đóng cửa lại.
Vào giây phút đóng cửa lại, cô đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, chạy như bay ra ban công.
Chỉ thấy Tần Thịnh đứng ở dưới lầu, rơi vào trong bóng tối ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ vẫy tay với cô. “Em mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hoàng Y Y cụp mi mỉm cười, cuối cùng đi về phòng.
Khoảng mười phút sau, Tần Thịnh nhắn tin tới: Anh về đến đồn rồi, Y Y, anh ngủ trước nhé, hy vọng đêm nay sẽ không có việc gì.
Hoàng Y Y: Vâng, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.
Nhất định là không. Nếu không Tần Thịnh lại không được ngủ ngon giấc.
Anh hùng nhỏ của cô, vì an ninh trật tự của khu vực này đã quá mệt mỏi rồi.
Cho nên, phải khao Tần Thịnh và cả những anh cảnh sát cùng cố gắng phấn đấu với anh thật xứng đáng.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Y Y lập tức đi siêu thị mua ba cân thịt và vỏ sủi cảo, gói sủi cảo cả buổi sáng.
Lúc sắp đến trưa, cô nhắn tin cho Tần Thịnh.
[ Hoàng Y Y: Anh còn đang trực ở đồn không ạ? ]
Nửa tiếng sau, Tần Thịnh gửi lại tin nhắn.
[ Tần Thịnh: Anh vẫn đang ở đây, đêm qua có một cô bé muốn nhảy lầu, tất cả bọn anh đều đi, vừa mới đưa cô bé kia về nhà. ]
[ Hoàng Y Y: Thế ạ, thế đêm qua anh lại không được ngủ ngon giấc rồi. ]
[ Tần Thịnh: Không sao đâu bé ngốc, là trách nhiệm của mình mà, với lại phải cố gắng làm việc và kiếm tiền nuôi Y Y. ]
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng Y Y đỏ lên. Ai nói muốn anh nuôi? Bản thân em có thể tự nuôi sống em, được không hả?
[ Hoàng Y Y: Vậy buổi trưa em có thể mang đồ ăn tới cho anh không? ]
[Tần Thịnh:!!! Ăn! Có thể có thể, đến lúc đó anh lén ra ăn. ]
[ Hoàng Y Y: Vậy lúc nào em mang tới cho anh được? ]
Đối diện im lặng.
Một phút, hai phút… Năm phút.
[ Tần Thịnh: Chị dâu ơi chị dâu ơi, tôi cũng muốn ăn. ]
[ Tần Thịnh: Em dâu, ở đây còn một người nhé! ]
[ Tần Thịnh: Chị dâu ơi, Tần Thịnh đã bị chúng tôi khống chế, nếu cô không mang đồ ăn tới, chúng tôi sẽ không khách sáo với anh ấy đâu. ]
[ Tần Thịnh: Chị dâu, Tần Thịnh vừa mới phản kháng, giờ đã bị trói chặt hơn, chừng nào thì cô tới giải cứu con tin? ]
Hoàng Y Y: “???”
Mấy anh cảnh sát đều có hình tượng như thế này sao?
[ Hoàng Y Y: 12 giờ? ]
[ Tần Thịnh: Ok, 12 giờ, nếu chị dâu không tới chúng tôi có thể giết con tin đấy. ]
Hoàng Y Y cũng sắp bị bọn họ đùa giỡn đến chết, tại sao cả nhóm người không bình thường này đều được phân vào một đồn chứ?
12 giờ trưa, Hoàng Y Y xách mấy cân sủi cảo đến cửa đồn cảnh sát đúng giờ.
Bàn tay cô cũng bị siết đỏ, còn rất đau.
Nhưng vì giải cứu “Con tin”, Hoàng Y Y cảm thấy rất đáng.
Cô đặt tạm sủi cảo xuống đất, muốn móc điện thoại ra liên lạc với Tần Thịnh, nhưng còn chưa lấy điện thoại ra, đột nhiên có một đám sài lang hổ báo lao từ trong đồn ra, bụng đói reo ọc ọc chạy về phía cô.
Lập tức chia xong chỗ sủi cảo.
“Chị dâu à, sủi cảo thuộc về chúng tôi, còn Tần Thịnh trả cô nhé.” Một anh cảnh sát nói.
Hoàng Y Y cười hỏi: “Cái gì ạ?”
Anh cảnh sát kia cười với cô, “Cảm ơn chị dâu nhé, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử nha.”
Hoàng Y Y: “???”
Ngay trong khung cảnh hỗn loạn, Tần Thịnh mặc thường phục được thả ra, thành thạo nắm tay Hoàng Y Y, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ là vậy đấy, sau này cách xa bọn họ một chút, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu ạ? Không phải anh vẫn đang trực sao?” Hoàng Y Y hỏi.
Tần Thịnh xoa đầu nhỏ của cô, “Anh trực mãi rồi, phải đến lượt nghỉ chứ? Với lại anh buồn ngủ quá, chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”
Hoàng Y Y bị anh dắt đi, “Thế anh không ăn cơm ạ?”
“Ngủ trước rồi ăn.”
“Vậy ạ, thế em… Đi về trước nhé?”
Tần Thịnh cúi đầu nhìn cô, làm nũng hỏi: “Tại sao phải đi về?”
“Không phải anh muốn về nhà ngủ sao? Em cũng chỉ có thể đi về thôi.”
“Em về nhà cùng anh nhé.”
Hả?