Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 16: Cùng tôi so một trận




Lúc này Đàm Mặc đang nói chuyện với Vương Tiểu Nhị.
"Đội phó Đàm, em có vượt qua bài khảo hạch của anh không, em có thể đi theo anh không?" Vẻ mặt Vương Tiểu Nhị chờ mong, hỏi.
Đàm Mặc cười xoa đầu Vương Tiểu Nhị, "Tiểu Nhị, tôi thật sự rất thích cậu."
Đôi mắt Vương Tiểu Nhị lập tức sáng lên, nhưng câu nói tiếp theo của Đàm Mặc khiến cậu ta lập tức biến thành con chim cút bị nhổ trọc đầu.
"Người mình thích phải được đặt ở nơi an toàn, giấu đi. Thứ mà đội hiện trường tuyến một gặp phải chính là sinh vật Kepler thật, không phải hình ảnh ba chiều. Cậu có biết rằng nếu mỗi một lần cảnh tượng thay đổi vừa rồi là thực chiến, cậu đã chết rồi sao?"
Diễn tập có thắng thua, nhưng sinh tử không thể làm lại.
Mấy năm nay, số đồng đội mà hắn mất đi đã đủ nhiều, mỗi một người đều khắc một dấu vết trong lòng hắn, hắn sợ mình sắp không khắc thêm được nữa.
"Đội phó Đàm, em không sợ chết." Vương Tiểu Nhị siết chặt nắm đấm nhìn về phía Đàm Mặc, khuôn mặt cũng đỏ, ánh mắt sáng ngời và có thần.
Đàm Mặc bị cậu ta làm cho choáng váng, che mắt nói, "Lúc nhiệt huyết sôi trào thì không sợ chết, nhưng khi thời khắc ấy đến, cậu sẽ biết cái chết đáng sợ đến nhường nào."
Bí thư Trương vừa lúc dẫn Lạc Khinh Vân đi tới phía sau Đàm Mặc, nghe bọn họ nói chuyện, nhịn không được mở miệng hỏi: "Đội phó Đàm, tôi thấy vị này......"
Vương Tiểu Nhị lập tức đứng thẳng người tự giới thiệu: "Tên tôi là Vương Tiểu Nhị! Là lính quân y mới được Tháp Xám thành phố Ngân Loan phân công tới thực tập!"
"Đúng đúng, bạn học Vương Tiểu Nhị này, chưa nói đến kỹ thuật chữa bệnh chuyên nghiệp của cậu ấy, kỹ thuật xạ kích của cậu ấy đã ưu tú hơn rất nhiều nhân viên từng chiến đấu trên tuyến một. Không biết Đội phó Đàm chưa hài lòng điểm nào ở cậu ấy?"
Đàm Mặc vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lạc Khinh Vân bên cạnh bí thư Trương, hắn hơi giật mình một chút, nghĩ thầm sao Lạc Khinh Vân lại tới đây?
"Bí thư Trương... Anh không cảm thấy thằng nhóc này trông giống người nào đó sao? Anh nói xem, lỡ tôi bị thương thật, thằng nhóc này xông lên cứu tôi, tôi sợ đầu óc tôi không được minh mẫn, trực tiếp bắn rớt đầu nhỏ của cậu ta." Đàm Mặc bịa một cái lý do, chứ chẳng lẽ lại nói là bởi vì hắn nhận được tin tức của mẹ Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị lui về phía sau nửa bước, vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng lưng Đàm Mặc.
Vì sao cậu ta đi cứu đội phó Đàm, mà đội phó Đàm còn muốn bắn rớt đầu của cậu ta?
"Giống ai?" Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, đánh giá Vương Tiểu Nhị.
Bí thư Trương chậm rãi nở nụ cười trêu chọc, "Nhìn như là... bạn trai cũ của đội phó Đàm?"
Không chỉ Vương Tiểu Nhị lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh, những người khác đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác thu súng, vểnh lỗ tai lên.
Phải biết rằng Đàm Mặc chính là người đàn ông độc thân hoàng kim chuyên tìm đường chết nhất thành phố Ngân Loan.
Lý do kêu hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim rất rõ ràng, lớn lên đẹp trai, thân hình chuẩn, nghe nói cái gì cũng biết sửa, miệng cũng ngọt.
Bảo hắn tìm đường chết, rõ ràng là làm đội phó thì tiền lương rất cao, vậy mà lúc hẹn hò chỉ chịu dẫn con gái người ta đi ăn căn tin! Không có ánh nến, không có rượu vang đỏ, ngay cả mời con gái người ta uống ly trà sữa cũng gọi ly size vừa chứ không chịu gọi ly size lớn, lý do là uống không hết thì hắn không làm thùng rác uống thừa.
Người anh em à, lúc nữ sinh hẹn hò với cậu đưa trà sữa uống không hết cho cậu, chứng tỏ cậu và cô ấy rất thân thiết.
Nói tóm lại, hắn chính là có cái loại bản lĩnh đối xử với người có ý tứ với mình thành kiểu anh em, như Hoàng Lệ Lệ bóp nước rửa tay ngâm đồ tác chiến cho Đàm Mặc chính là ví dụ tốt nhất.
Người như vậy, lại còn có "bạn trai cũ"? Đây quả thật là ngoài tủ nở hoa trong tủ thơm!
Đàm Mặc bị lời nói của bí thư Trương làm sặc một cái, "Phi phi phi! Bạn trai của tôi ở đâu ra? Tôi là người gặp người yêu, anh em khắp thiên hạ!"
Còn có cả bạn trai cũ? Bộ làm gay dễ lắm à? Mua một còn tặng một?
Lý Triết Phong cũng được, Chu Tự Bạch cũng thế, toàn là anh em sống chết có nhau của hắn.

Trước kia tất cả mọi người đều là nhân loại, dãi nắng dầm mưa, có thể sống ngày nào hay ngày đó, Đàm Mặc luôn ở trước mặt bọn họ khoe khoang là mình có tài thiện xạ.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ có được năng lực Kepler, tỷ lệ sống sót và tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ tăng vọt lên, hai người này luôn lo lắng rằng Đàm Mặc sẽ ngỏm, kỹ thuật bắn súng của Đàm Mặc có tốt hơn đi nữa cũng vô dụng. Dù sao ở trước mặt khu sinh thái Kepler cao cấp, Đàm Mặc chính là con kiến nhỏ.
"Tóc ngắn xoăn tự nhiên, đôi mắt rất lớn, biểu tình ngây thơ trong sáng, còn có mấy vết tàn nhang...... Nếu phải nói, chẳng phải giống đội trưởng đội bốn Chu Tự Bạch?"
Bí thư Trương vừa nói xong, mọi người xung quanh cùng lộ ra biểu tình hiểu rõ, mà Đàm Mặc thì nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Dù sao thì không thể nhận người có bộ dạng giống Chu Tự Bạch."
"Đội trưởng Chu này thế nào? Làm gì mà khiến cho đội phó Đàm vừa nghe đến tên là giống như chim sợ cành cong vậy?" Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi.
"Đâu chỉ là giống Chu Tự Bạch thì không thể nhận? Giống Lý Triết Phong cũng không thể nhận, đúng không?" Bí thư Trương nhướng mày cười xấu xa với Đàm Mặc, "Phiền não của Hải Vương. May mà đội trưởng Lạc đã tới, nếu không toàn bộ hồ cá của đội hiện trường thành phố Ngân Loan chúng tôi đều bị Đội phó Đàm thầu hết."
"Ha ha... Cái hồ cá này ai muốn thì cho người đó. Còn có Vương Tiểu Nhị này — bệnh viện thành phố thật sự rất cần người. Mấy nhân vật quan trọng như Cảnh Kính Nhu, nếu ngày nào đó bệnh tim phát tác, cần nhất là nhân tài khoa ngoại như Vương Tiểu Nhị."
Bí thư Trương cười cười: "Tôi có nên thay mặt Ngài Cảnh cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho ngài ấy như vậy không?"
"Thế thì không cần khách khí. Tôi về trước đây."
Đôi mắt Vương Tiểu Nhị đỏ hoe, cắn răng, bộ dạng như sắp khóc.
Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống, nhìn bóng dáng Đàm Mặc đi ngang qua chân mình, tựa như vết mực nhoè ra trên trang sách, khép lại thì không ai biết được.
"Đội phó Đàm, cùng tôi so một trận?"
Lạc Khinh Vân vừa nói xong, không chỉ những người khác ngây ngẩn cả người, bí thư Trương cũng lộ ra biểu tình "Hay đấy, làm nhanh lên".
Ngón tay đấm ở bên đùi của Đàm Mặc run lên nhè nhẹ, xoay người lại, trên mặt Lạc Khinh Vân còn treo nụ cười ôn hòa khiến cho người ta sinh ra thiện cảm.

"Đội trưởng Lạc, tôi biết một mình anh có thể tiêu diệt cả khu sinh thái Kepler, nhưng nếu là xạ kích...... Anh chưa chắc đã là đối thủ của tôi." Đàm Mặc nói.
"Tôi biết, chính là bởi vì chưa chắc đã là đối thủ của cậu nên mới có giá trị so sánh. Sẵn tiện chúng ta đặt cược một chút, cậu có cảm thấy càng thú vị hay không?" Lạc Khinh Vân đi tới trước mặt Đàm Mặc, hơi khom người về phía trước.
"Cược cái gì?"
Đàm Mặc cao 183cm, nhưng ở trước mặt Lạc Khinh Vân lại có chút yếu thế, đối phương vừa tới gần, Đàm Mặc liền cảm giác được một loại nguy cơ khi bóng ma sắp buông xuống.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Đàm Mặc luôn cảm thấy tầm mắt Lạc Khinh Vân dừng ở hai mắt của mình... Không đúng, hẳn là dừng trên lông mi.
Đàm Mặc muốn nghiêng mặt sang chỗ khác theo bản năng, nhưng lại bị lực lượng nào đó lôi kéo, ấy chính là ánh mắt của Lạc Khinh Vân, nhìn thì dịu dàng sáng ngời, thực chất lại lạnh băng vô tình, giống như là có cái gì giấu bên dưới lớp vỏ ngoài an tĩnh tốt đẹp, lại có sức mạnh có thể ăn mòn xương cốt.
Đàm Mặc hơi nâng cằm lên, cố ý hướng mặt của mình về phía đối phương, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, vốn có vài phần tính trẻ con, lại bởi vì hình dáng ngũ quan xinh đẹp sắc sảo của hắn mà hiển hiện ra ba phần mỉa mai.
Hắn chắc chắn Lạc Khinh Vân đang nhìn lông mi của mình, không... Không phải lông mi, mà là vết sẹo nhỏ nơi khóe mắt.
Nhưng đôi mắt của hắn cũng được, vết sẹo nhỏ của hắn cũng thế, cùng lắm chỉ là thu hút sự chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên của mọi người, sau đó những người khác đã tập mãi thành thói quen, Lạc Khinh Vân thì khác... Y hẳn là có thể nhìn ra được vết sẹo nhỏ kia là vết thương bị dây thần kinh của sinh vật Kepler cổ đại – Hồng Vực xuyên thấu.
Ồ, hiểu rồi. Đàm Mặc nở nụ cười trong lòng, Lạc Khinh Vân là đang tìm tòi nghiên cứu kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, đánh giá năng lực của hắn.
"Đội trưởng Lạc, anh có thể dựa vào dấu vết trên người tôi mà đoán được những gì tôi đã trải qua, nhưng anh đoán không ra lòng người. Vậy nên, nhìn đủ chưa?"
Lạc Khinh Vân cười cười, mặc dù y đang cười, Đàm Mặc lại mơ hồ cảm giác được độ ấm vi diệu trong tầm mắt y, dường như ánh mặt trời, không khí và thậm chí là cả thanh âm đều bị vặn vẹo theo.
"Còn nhớ tôi đã từng nói gì không, cậu phù hợp với tất cả khiếu thẩm mỹ của sinh vật Kepler. Tôi chỉ là đang dùng khiếu thẩm mỹ này thưởng thức cậu mà thôi."
"Anh là sinh vật Kepler à? Thưởng thức tôi bằng khiếu thẩm mỹ của chúng nó?"
Đàm Mặc lạnh lùng nhìn Lạc Khinh Vân, khác với những người khác, hắn không có bất kỳ sự tò mò nào đối với Lạc Khinh Vân, chỉ có duy nhất một vấn đề — Anh vượt rào rồi sao? Hay là vẫn luôn muốn vượt rào?
Đôi mắt kia tựa như những vì sao trong bầu trời đêm thăm thẳm, rõ là phát ra ánh sáng lạnh lẽo nhưng lại khiến Lạc Khinh Vân rất muốn bắt chúng vào trong tay.

"Đội phó Đàm, nếu tôi là một sinh vật Kepler, hiện tại cậu không nên huấn luyện xạ kích gì đấy. Thay vào đó, hãy tìm một nơi xa xôi nhất trong thế giới con người và ít có khả năng bị khu sinh thái Kepler ăn mòn, trốn đi."
Lạc Khinh Vân cười, đó là một loại bao dung cưng chiều như đối đãi với hậu bối, nhưng Đàm Mặc lại cảm thấy đối phương mượn trận xạ kích này để đường hoàng sửa trị hắn.
Mãi đến khi Lạc Khinh Vân nghiêng mặt đi, cố ý giơ nhẹ tay lên, y hoàn toàn không đụng tới Đàm Mặc, lại mang theo cơn gió đẩy tóc mái Đàm Mặc ra, vết sẹo nhỏ màu đỏ tươi kia lại hiển hiện trước mắt.
Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Đàm Mặc thấy được một chút tối tăm chợt lóe lên nơi đáy mắt tĩnh lặng của Lạc Khinh Vân, như là ảo giác về sự cưỡng chế và h@m muốn chiếm hữu.
"Hay là thế này, anh thắng, tôi tặng cái sẹo này của tôi cho đội trưởng Lạc làm kỷ niệm?"
Đàm Mặc nghĩ, nói không chừng Lạc Khinh Vân yêu sâu sắc những ấn ký do sinh vật Kepler thời viễn cổ lưu lại? Không có vết sẹo này, có lẽ hắn cũng chẳng có gì có thể hấp dẫn sự chú ý của Lạc Khinh Vân.
"Không, nó xuất hiện ở trên đôi mắt đội phó Đàm mới đẹp. Như vậy đi, nếu tôi thắng, đội phó Đàm hãy nhận lấy lính quân y thực tập Vương Tiểu Nhị này đi."
Không chỉ là trên mặt, ngay cả trong ánh mắt Lạc Khinh Vân cũng ẩn chứa chút ý cười, không hiểu sao Đàm Mặc cảm thấy mình ở trước mặt đối phương giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Nhưng trước đó không lâu hắn mới nhìn thấy Lạc Khinh Vân mặt lạnh giơ súng lên xử quyết đồng đội trong thai quả như thế nào.
Đàm Mặc nghĩ thầm, Lạc Khinh Vân giờ phút này tươi cười với hắn, chẳng qua là lễ tiết xã giao mà thôi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tiểu Nhị, thằng nhóc này cũng rất khiếp sợ.
"Vậy nếu tôi thắng thì sao?" Đàm Mặc hỏi.
"Đội phó Đàm muốn cái gì?" Lạc Khinh Vân mỉm cười hỏi.
Biểu tình kia tựa như người cha trước kệ đồ chơi của trẻ em trong trung tâm thương mại, sẽ dùng hết sức lực, thoả mãn yêu cầu của con bằng bất cứ giá nào.
"Để đảm bảo an toàn, Đàm Mặc, có một điều kiện cậu không thể đòi." Bí thư Trương vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói.
Đàm Mặc cảm thấy kỳ quái, còn có điều kiện gì hắn không thể yêu cầu với Lạc Khinh Vân?
"Điều kiện gì?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.