Án Treo Linh Hồn

Chương 56:






Vương Giác nào có thể cưỡng lại anh, chỉ bèn mím môi áp miệng hôn bên má anh.
“Em không cần thứ này, để em huỷ nó càng sớm càng tốt tránh hậu hoạn.” Y bĩu môi: “Không thể chừa bất kỳ một cơ hội nào để nó rơi vào tay người khác.”
“Đậu Bắp Nhỏ ơi,” Lý Vi nâng đầu ngón tay y lên thoáng hôn: “Em đối tốt với tôi quá.”
Nụ hôn ấy làm Vương Giác rúng động.
Ôi chao, từ khi anh ấy biết tư duy mong muốn, sao mà miệng lưỡi bén ngót ngày một nhiều thế kia.
“Ắt là bởi tôi đã được ông ta răn dạy rằng, chỉ khi thấm nhuần quy tắc và thấu hiểu quy tắc, mới có năng lực phá huỷ quy tắc.” Lý Vi thổ lộ thế giới quan của anh: “Tôi vốn quen sống trong sự đề phòng chuẩn bị, luôn tìm phương thức đảm bảo mình có thể ứng phó trong bất cứ tình huống xấu nào.
Và thứ gọi là tình huống xấu ấy chẳng qua cũng chỉ là một thời cơ để hủy diệt ông ta mà thôi.”
“Thế nên cái gọi là thời cơ tạo phản mà anh nói, tức là từ lúc anh nhớ ra… những khổ đau Khôi Kình bắt anh trải qua trước đây?”
“Không phải.
Tôi vẫn không nhớ ra.”
Vương Giác nói: “Vậy thì em có một thắc mắc đã băn khoăn lâu rồi.”

“Em nói đi.”
“Vì sao anh lại đột nhiên tạo phản?”
Lý Vi vẫn về phe Khôi Kình vào thời gian anh giả vờ bắt y ở căn hộ.
Rồi anh đột nhiên đổi phe, đột nhiên gây khó dễ, bỗng dưng xuất hiện nhiều biến số khó hiểu, không giống như một kế hoạch được thiết kế chỉn chu.
Dường như động cơ không rõ lắm.
“Về việc này… đúng là có một bước ngoặt.”
“Là chuyện gì thế?”
“Lần trước tôi từng nói với em rằng tôi không có có cảm giác thoả mãn khi giết người.
Thực tế ngược lại cũng thế, cứu người cũng không làm tôi thoả mãn.”
Lý Vi cụp mắt, cảm giác quyền uy bất giác tan biến thành chút dịu mềm êm ái.
“Lúc trước, khi em nghĩ thầy mình đã chết,” giọng anh hẳn nhiên phảng phất chút dỗi hờn: “Em dám chĩa dao vào người tôi.”
Vương Giác nghe vậy giật thót, mờ mịt hỏi: “ Nên là?”
“Nên là nếu họ thật sự đều đã chết, có phải em sẽ…”
Vương Giác suy đoán: “Anh sợ em sẽ giết anh sao?”
Lý Vi cúi đầu, hững hờ lặp lại: “Em không đánh lại tôi.”
“… Ừ thì đúng.” Y bực dọc: “Vậy anh sợ cái gì?”
Lý Vi chợt nhướng mắt nhìn y, trông như còn có mấy phần uất ức.
“Tôi sợ em không để ý tới tôi.”
“Khi đó tôi không muốn cứu ai cả.
Tôi chỉ sợ nếu họ chết rồi… em sẽ không để ý tôi nữa.”
Vương Giác ngẩn cả người.
Hồi lâu sau, y mới mấp máy đôi môi.
“Anh cứu thế giới, là vì sợ em không để ý tới anh?”
“Anh dốc hết lòng phí hết sức, huy động nhân lực, tạo mưa ức chế u ác tính cho cả thành phố… đều vì… chuyện vậy thôi?”
“Chuyện vậy thôi?” Lý Vi thoáng như hơi bất mãn, mắt anh tối sầm như nhớ đến gì đó.
“Em có biết là chuyện em không để ý tới tôi đáng sợ đến nhường nào không.”
Vương Giác chết lặng chỉ đành nhìn anh.
“Tôi đã nói, chuyện đầu tiên tôi muốn làm chính là nói chuyện với em.”
“Lần đầu tiên tôi muốn làm một chuyện, thế rồi sao nào, tám năm liền em không để ý đến tôi.
Rồi đến một tháng này nữa… Tôi rất sợ, sợ rằng em sẽ không mở lời được nữa.”
Vương Giác cúi đầu, nắm chặt tay anh.
“Sau đó tôi mới hiểu được, bên trong chữ “muốn” lúc kia có rất nhiều chữ ‘muốn’.”
“Muốn nói chuyện cùng em, muốn giúp em tỉnh lại.
Muốn được nhìn em, và cũng muốn em nhìn tôi.”
“Thấy em chào cờ cũng sẽ muốn… giúp em giải quyết.”
“Từ lúc đó luôn?” Vương Giác oanh tạc bầu không khí lãng mạn: “Hở? Hả? Anh anh anh, aa biến thái!!”
“Tôi chỉ muốn em tỉnh lại, với cả việc đó dựa trên cơ sở khoa học đấy.” Lý Vi rất mực nghiêm chỉnh: “Em chưa từng đọc mấy bài báo đó à, vợ hiền xoa nắn vùng nhạy cảm của ông xã mỗi ngày sẽ giúp người ấy tỉnh lại.”
Vương Giác bỗng nhớ lại, lúc tìm thấy mẩu giấy vệ sinh trong thùng rác vào hôm bị tiêm thuốc, y còn bối rối đi hỏi Lý Vi.
Lý Vi trả lời tin nhắn y rằng “muốn giúp thì giúp”, làm y cảm thấy mình đang phản ứng thái quá…
Hoá ra anh ta thật sự có ý nghĩ đó, và còn nghĩ lâu đến vậy luôn.
Thêm cả, không rõ vì sao khi nghe được câu ví dụ của anh, Vương Giác chợt thấy vui vui trong lòng.
“Vậy nên anh làm vậy hoài à?”
“Không.” Lý Vi như có chút nuối tiếc: “Nếu bị phát hiện sẽ bị tịch thu và huỷ giấy phép.”
“Phòng khám cũng không phải chỗ ngoài vòng pháp luật.” Vương Giác gật gù: “Xin cảm ơn tổ quốc đã bảo vệ trinh tiết tôi.”
“Cuối cùng em cũng tự quẳng đi đấy thôi.” Lý Vi nhìn y cười.
“Anh im đi.” Vương Giác chột dạ lảng sang chuyện khác: “Anh kể tiếp đi, lúc đó anh còn nghĩ đến việc muốn làm gì khác nữa không?”
Lý Vi nén cười.

Anh nghiêm nghị nói: “Còn muốn hôn em.”
“Ơ cái đó anh làm rồi còn gì.” Vương Giác nhớ về lần đầu họ hôn nhau, bèn lườm anh một phát rồi lia mắt đi.
Sau đó nhỏ giọng thầm thì: “Thật là biến thái mà.”
“Lần đó thì không phải.” Lý Vi cau mày: “Lúc đó tôi tưởng mình sắp chết rồi, nên nhân cơ hội làm hết những chuyện mình muốn làm.”
Vương Giác tiếc nuối: “Giá mà em có thể xúi Tịch Miên phản sớm hơn thì hai người sẽ không phải giết lẫn nhau như vậy.”
“Em đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình đấy à?” Lý Vi cười, khều ngón tay trên chóp mũi y: “Cả Diễn Thần và tôi đều bị cái miệng nhí này của em nắm chóp.
Xui được tôi là xui được hẳn một tổ đội sát thủ, xui được Diễn Thần tương đương với nắm trong tay đầu não hệ thống y dược tiên tiến đồ sộ… Đến cuối em còn thuyết phục được cả Khôi Kình mà vẫn chưa hài lòng sao? Cả thế giới đều là người của em rồi đấy.”
“Không đúng.” Vương Giác phản đối: “Anh sao có thể hạ mình thành một tổ đội cơ chứ.”
Y nâng mặt Lý Vi, nói với ánh mắt kiên định: “Anh là vũ khí hạt nhân của em.”
Tiếng “Tinh tinh” vang lên từ điện thoại của Lý Vi.
“Vừa nhắc đã thấy xuất hiện.” Anh liếc mắt nhìn: “Là Tịch Miên.”
“Là y à.
Nói gì thế anh?”
“Y hỏi có phải Diễn Thần đưa tôi thuốc giả chết không.”
“Và cả, sợ là y mắc bệnh tâm thần rồi.”
Vương Giác cười tủm tỉm: “Con đường theo đuổi cậu bạn trẻ còn dài nha.”
Sau đó y nhìn điện thoại Lý Vi, bật ra câu hỏi kinh điển ngàn đời bất biến của ái tình:
“Em xem điện thoại di động của anh được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.