Án Treo Linh Hồn

Chương 5:






Cảm giác vừa đeo đủ loại dây loại ống trên người vừa lén lút tập đi thú vị vô cùng.
Lần hồi hộp nhất là khi tôi chợt nghe tiếng bước chân, bèn nhanh chóng chúi người ngã xuống.
Cũng may người đến là một bệnh nhân khác nên chỉ đỡ tôi dậy rồi rời đi.— VƯƠNG GIÁC–
Gió đêm mùa hạ se lạnh, bốn bề vắng lặng, tiếng bước chân loạn nhịp nổi bật giữa màn đêm yên ả, âm thanh lộp bộp đánh vang làm kinh động chú mèo đang kiếm ăn đêm.
Sau khi bị quần chúng nhân dân nhiệt tình báo cáo với bệnh viện, Vương Giác không dám đi tìm nơi đông người nữa mà chỉ đành lê đôi chân đã tê liệt xúc cảm, quay đầu bước vào một con hẻm không rõ tên.
Y vừa thở hổn hển nhích chân chạy, vừa cảm thấy thật quá buồn cười.
Tất cả mọi người đều bỏ rơi y, người duy nhất trên thế gian này còn khả năng muốn tìm y lại là một tên sát thủ.
Từ bé đến giờ đều thế, chỉ khi đính kèm với lợi ích gì đó thì mới có người quan tâm đến y mà thôi.
Vậy mà y còn cảm thấy họ là cùng một loại người.
Lẻ loi đơn độc.
Chỉ có một mình.
Y đã quên mất mình nghe lại được âm thanh thế giới bên ngoài từ khi nào.

Trong những năm bị giam giữ trên giường, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động, nhưng y lại có một lịch trình sinh hoạt ngủ nghỉ thông thường.
Việc đó chẳng khác nào ở địa ngục, mỗi ngày đúng giờ đẩy y vào giấc ngủ, rồi nhân tiện lấy muôi vớt linh hồn cho y tỉnh lại, sau đó ném qua chảo dầu đang sùng sục sôi.
Nát vụn và đẫm máu, cứ thế lặp lại ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Ý nghĩa cuộc sống dường như gói gọn trong một tiếng rung.
Sau khi cô gái kia rời đi, thế giới lại trở về tĩnh lặng. 
Âm thanh duy nhất chuyển sang Lý Vi.
Trước đó y chưa từng nghe giọng Lý Vi, nhưng thế giới quanh y yên tĩnh quá đỗi nên từng tiếng bước chân, tiếng vải vóc ma sát, tiếng vang nhẹ khi có người ngồi vào ghế dựa… Thiếu điều cả âm thanh kim rơi trên mặt đất y cũng có thể nghe thấy.
Y biết hàng ngày có một người luôn đến và ngồi đây.
Và rồi y chẳng khác nào một con mèo, nhung nhớ nhịp điệu bước chân đó, chỉ cần nghe thấy từ xa đã nô nức vui mừng.
Mãi đến khi y sắp nhớ rõ cả tần suất hơi thở người kia, thì Lý Vi lên tiếng.
Sử dụng những kiến thức y học chuyên môn mà anh ta nghe nhiều đến nằm lòng để kể cho y nghe, những câu chuyện giết người của mình.
Đôi lần là về những loại thuốc thế hệ mới mà y chưa từng nghe qua, thậm chí còn có loại do chính anh ta sáng chế ra, anh ta gây án một cách lưu loát, hoàn mỹ, chẳng để lại dấu tích, từng việc từng việc kể ra đều khiến người nghe khiếp sợ.
Xong việc rồi lại thu về nanh vuốt, ngủ đông giữa nhân gian.
Người như vậy không khỏi khiến người khác cảm thấy làm sát thủ quá đáng tiếc, mà không làm sát thủ lại càng đáng tiếc.
Nhưng cũng có đôi khi anh ta kể chuyện về bản thân.
Anh căm ghét hình tròn, chỉ yêu thích những thứ góc cạnh, là một bệnh nhân mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng nhưng rất “hưởng thụ” cảm giác đó, anh đam mê đẩy bản thân vào chỗ chết vì chỉ như vậy mới cảm nhận được mình đang sống.
Giọng anh lạnh lẽo, âm điệu khi tâm sự luôn bằng phẳng, chưa bao giờ bộc lộ một chút cảm xúc nào.
Chỉ tình cờ có lần nọ, y nghe được cuộc đối thoại của anh ta và cô điều dưỡng, nói không ngoa thì khi đó anh là một chàng trai dí dỏm hài hước và rất giỏi dẫn dắt câu chuyện — nếu một ngày kia anh ta gác kiếm thì chuyển sang làm diễn viên ắt cũng là lựa chọn hợp lý.
Có lẽ sự giả tạo bề ngoài khiến anh ta mệt mỏi, hoặc có lẽ để thoả mãn đam mê phải nói ra tất cả nhằm giải toả áp lực, và biết đâu vì những lời đó quá tuyệt vời, nghe vào những câu chuyện hãi hùng như vậy đã kích thích tế bào cảm giác của y, là nguyên nhân chính dẫn đến việc y thức tỉnh trở lại.
Nhìn thấy cuối hẻm trước mắt, y chợt dừng bước.
Y không biết mình nên chạy hướng nào.
Y còn có thể đi đến đâu?
Y còn có thể về nơi nào?
Ngay khoảnh khắc chán chường thoái chí, y bất chợt ngẩng đầu.
Lại có tiếng bước chân.
Thế nhưng lần này khác trước, đây là nhịp điệu vô cùng quen thuộc trong tâm trí y.
Chỉ trong nháy mắt y đã nhận ra.
Thế nhưng đáng tiếc, khi y nghe thấy âm thanh đó, nó đã đến gần trong gang tấc  —
Một con mồi đúng chuẩn cần phun độc ngay thời khắc này, hoặc cắt đứt đuôi mình để thoát thân.
Nhưng y chẳng thể chạy nổi nữa.
Cách duy nhất y làm được là cố gắng giả chết, biến mình thành một con ếch bất động, hy vọng rắn độc sẽ lướt qua mặt mình.
Máu chảy ngược dòng, tim đập chân run, tai không nghe thấy.
Không nhìn thấy mình.
Không nhìn thấy mình… 
Nào ngờ còn chưa kịp thở ra một hơi, Vương Giác đã cảm thấy ấm áp bên tai, chất giọng quen thuộc đầy trêu ngươi vang lên:
“Còn tính chạy đâu nữa hả, Đậu Bắp nhỏ?”
Đáng tiếc Lý Vi không phải rắn độc, anh ta là máy cảm ứng hồng ngoại.
Khi cần thiết anh sẽ che giấu bước chân của mình, chỉ khi bước vào phạm vi phù hợp mới lộ ra hòng đùa giỡn con mồi.
Âm cuối cất cao kèm ý cười tựa giọt mật len lỏi trong chất độc đặc quánh.
Khoảnh khắc đó, mạch máu Vương Giác muốn nổ tung.
Vốn là bệnh nhân liệt nửa người, phản ứng Vương Giác đã có thể xem là nhanh chóng cực độ, khi vừa nghe được âm thanh kia y đã lập tức dồn toàn lực né đi —
Không ngờ, nó thật sự giúp y thoát được một đòn trí mạng giữa bóng tối!
RẦM.
Bị đập tay vào khoảng không, Lý Vi cũng bất ngờ trước sự nhanh nhạy của y, vừa đang chuẩn bị nghiêm túc xử trí kẻ què một chân này — thì thấy Vương Giác vì né đòn mà mất thăng bằng, ngã thẳng vào người anh.
“…”
Anh trơ mắt đứng nhìn Vương Giác trượt xuống từ người mình như một tờ giấy, lẳng lặng gục trên mặt đất và chẳng động đậy nữa.
Lý Vi chau mày, im lặng trong giây lát rồi đá y ra khỏi người mình, sau đó dễ dàng dùng một tay xốc ngang người y xách đi, nhìn từ xa chẳng khác nào đang vớt một con nhạn rũ cổ hấp hối.
Anh bước đến cạnh xe mình, không chút thương tiếc nhét y vào cốp xe, sau đó lái một mạch ra ngoại ô.
Chạy thẳng tắp trên con đường rộng rãi, anh tắt âm thanh dịu nhẹ và trong trẻo của dàn máy nhạc trong xe, không gian lập tức bị bao trùm bởi tiếng ồn trắng.
Ngón trỏ mảnh khảnh gõ gõ trên vô lăng một cách nhàm chán, đó chính là nhịp điệu của bản dương cầm vừa rồi.
Chỉ vì một căn phòng không có máy theo dõi mà phát sinh quá nhiều kỳ tích, Lý Vi nghĩ thầm.
Đầu tiên chỉ là bản thân anh lầu bà lầu bầu, sau đó lại có một bệnh nhân đầy nhiệt huyết chịu nếm mật nằm gai hòng trốn chạy ngay dưới mắt anh.

Rốt cuộc y tỉnh lại từ lúc nào? Lúc bạn gái bảo sắp kết hôn ư? Không đến mức đã tỉnh rồi còn không nói câu nào với cô ta chứ? Rồi những chuyện xảy ra trong nửa năm này…
Sau khi y vào trạng thái ý thức tối thiểu, mình cũng chẳng kể lể gì với y nữa.
Nếu y có ý định bỏ trốn, chắc chắn là đã nghe thấy những lời trước đó, y đã biết mình là ai, biết nếu tỉnh lại sẽ bị diệt khẩu, và cũng biết bản thân không có cơ hội chiến thắng.
Để có thể tiếp tục sống còn chỉ có một lựa chọn là tỉnh rồi thì cũng phải giả vờ chưa tỉnh.
Trước giờ chỉ có anh lừa gạt người khác, thật không ngờ lần này lại bị lừa bởi 333 đã “lớn lên” trong mắt mình.
Nghĩ đến việc gương mặt ngủ yên trên giường là giả, hành động mở mắt là giả, thậm chí phản xạ ý thức tối thiểu cũng là giả, anh chợt không còn cảm thấy khó chịu bực dọc như trước nữa mà đang thật sự tận hưởng hương vị kỳ phùng địch thủ kỳ diệu này.
Không nói chuyện với người khác mà y không phát khùng à? Con người chẳng phải động vật bầy đàn sao?
Nhận nước qua ống nội khí quản không làm y khát nước à? Con người chẳng phải có nhu cầu sinh lý sao?
Y phải nhẫn nhịn chịu đựng sự chăm sóc thô bạo từ tiểu tiện đến đại tiện của vị hộ sĩ kia mà không cảm thấy nhục nhã à? Con người chẳng phải cần tôn nghiêm sao?
Tên này là một kẻ điên.
Vì mạng sống mà có thể nhẫn nhịn tất thảy, chịu đựng mọi thứ.
Lý Vi nhớ lại khi bản thân mắc kẹt trong căn mật thất kia, bị rơi vào tình cảnh phải chọn giữa con chuột và châu chấu để chống đói.
Ăn chuột có thể sẽ nhiễm trùng đến chết, ăn châu chấu chắc chắn sẽ chết vì đói —
Vương Giác cũng lựa chọn như anh.
Người này cũng giống anh, là một kẻ điên với tài diễn xuất siêu quần.
Và còn dám ngang nhiên bỏ chạy dưới mí mắt của sát thủ chuyên nghiệp.
Quả là thú con mẹ nó vị.
Khi tới gần điểm đến, Vương Giác trên bờ vực hôn mê cũng đã tỉnh mộng, y thì thầm trong vô thức:
“Đừng đi… Tôi nghe đây…”
Vương Giác gần như chẳng thốt nổi thành tiếng, cũng không biết Lý Vi đang lái xe có nghe hay không.
Tóm lại, trên khoé miệng Lý Vi nhểnh một nụ cười mà bản thân anh cũng không nhận ra.
– Hết chương 5 –
Góc ngoài lề: Bắt đầu gay cấn zồi:’3.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.