Án Treo Linh Hồn

Chương 11:






Lý Vi: (bất chợt quay người) Tôi về nhà một chuyến.
Hồng Biệt: Có chuyện gì.
Lý Vi: Rau trồng trong nhà mất nhịp tim rồi.
Hồng Biệt:?
Tiếng bước chân bình thản chẳng hề vội vã rơi trên mặt đất.
Vương Giác không dám động đậy, đến cả hô hấp cũng đình trệ.
Y nghe được bước chân Lý Vi tiến đến mỗi lúc một gần, anh ta bước vào phòng ngủ chính rồi dừng lại trước tủ sách.
Tim y gần như ngừng đập cùng nhịp với tiếng bước chân đó.
Nhưng y có thể cảm nhận được nó đang nảy điên cuồng, khí lạnh rét buốc làm cả cơ thể lẫn tinh thần y run rẩy, ngay cả những giọt nước mắt trên gương mặt lãnh đạm của y cũng chậm lại — y đang trốn bên trong khối nước đá khổng lồ phía sau máy cắt thịt đông lạnh —
Để chìm trong hội chứng sợ không gian kín.
Tồi tệ hơn nữa chính là, Lý Vi đang tiến về phía y.
Y nghiến chặt răng tránh cho nó run lên, hai cánh tay rũ rượi ôm lên đầu gối hòng cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể.
Tiếng bước chân kia lại lần nữa dừng chuẩn xác ngay trước khối băng đá.

Một.
Hai.
Ba.
Cuối cùng, bước chân tiếp tục tiến sâu hơn về phía phòng thí nghiệm một cách cẩn trọng và nhàn nhã.
May mà anh ta không có khả năng nhìn xuyên tường.
Thoát ra ngoài rồi, Vương Giác mới thả lỏng môi dưới bị cắn chặt ra, lau đi mấy giọt nước mắt đã đọng thành băng trên mi.
Khi cửa chống trộm đóng lại lần nữa, y vẫn không dám manh động.
Trong cơn lạnh cóng đến tái tê, y lại bắt đầu phát sinh ảo giác về sự ấm áp.
Sau khi ngồi yên hơn nửa tiếng mà không thấy có thêm động tĩnh nào, y mới dám thở phào, bò ra ngoài, tay đặt trên ngực cố gắng ổn định tâm trạng.
Chưa bao giờ hơi lạnh từ máy điều hoà lại có thể ấm áp đến thế.
Y vội vã chạy khỏi phòng thí nghiệm.
Y không nhìn thấy trong căn phòng nhỏ kia, khối u chỉ vừa to bằng nắm tay đã trùm đầy cái đĩa Petri lớn.
Mạo hiểm thoát thân xong, Vương Giác lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ, y quay đầu nhìn về lớp gạch chất bên ngoài cửa sổ phòng Lý Vi, nhìn về ông chủ buồng điện thoại nay dĩ nhiên đã biệt tăm biệt tích, và nhớ lại cái danh sách kia.
Y cụp mắt, cuống họng khẽ giật trong vô thức, chuyển từ bước nhanh sang chạy như bay.
Trong một cửa hàng nhỏ cách đó 3km, cuối cùng y đã bấm gọi số điện thoại sớm nên liên lạc từ nửa tháng trước.
“Alo” điện thoại được kết nối trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa của một vị bác sĩ tâm lý.
Chất giọng lịch thiệp và hơi đè nén cất lên: “Chào ngài.”
“Là tôi đây, bác sĩ Trình.” Vương Giác lên tiếng, âm điệu thoáng nhiễm giọng mũi trong cuống họng do nước mắt chảy vào.
“…”
Phía bên kia im lặng mười giây.
“… Là, là cậu sao?” Âm thanh bên kia run lên, “Cậu… Cậu tỉnh rồi à? Cậu, cậu còn sống à?” Năm xưa, Vương Giác tìm đến hắn để tư vấn và kể hắn nghe chuyện xưa ly kỳ đó, tám năm đã trôi qua song ký ức vẫn còn như mới.
Lúc đó hắn vốn cho rằng thanh niên vừa tầm đôi mươi đến tìm mình tư vấn này có triệu chứng hoang tưởng, nhưng đến khi tin tức các vị quan chức lần lượt qua đời đều ứng nghiệm với lời y, hắn mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Từ tận đáy lòng, nếu có thể hắn vẫn muốn giúp y trong phạm vi khả năng của mình.
Thế nhưng qua từng bước từng bước một, y mới nhận ra mình đã dần bị cuốn vào vòng xoáy này mà chẳng cách nào dứt ra được.
“Ôi” Vương Giác bị logic im lặng từ đối phương chọc đến buồn cười, “Anh nghĩ mình đang gặp ma ư?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Bọn họ thế mà tha cho cậu sao?” Bác sĩ tâm lý hỏi thăm một cách ân cần.
“Không, tôi bị bắt.

Nhưng tôi tạm thời trốn thoát được…”
“Cái gì? Từ căn cứ chính à? Làm sao cậu trốn ra được? Cậu có bị thương không?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Sau khi hỏi liên tục mấy câu, bác sĩ Trình lập lại lần nữa, “Tôi đến đón cậu.”
“Đừng, hiện tại anh cách tôi càng xa càng tốt.” Vương Giác cản, “Tôi trốn ra được hoàn toàn là nhờ may mắn.”
“Thôi được.
Tiểu Triệt có biết cậu trốn ra không? Mấy năm nay em ấy vẫn luôn…”
“Đừng.” Vương Giác cau mày, đơ mặt nói tiếp, “Cái giá của sự phản bội rất lớn.
Cô ấy làm vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu không làm người nằm ở đó sẽ chính là cô ấy.
Tôi nghĩ cô ấy đã suy nghĩ thấu đáo rồi — số điện thoại cũng đã đổi nên không cần phải quấy rầy nữa.”
“Có thể…”
“Tôi gọi điện thoại là muốn phiền anh gửi giúp hồ sơ và chứng minh của tôi” Vương Giác cắt ngang lời hắn, “Anh không cần ra mặt, cứ đưa đến thùng rác ở chỗ cũ là được, tôi sẽ đến lấy.”
“Được.
Có điều… Chỗ đó bị dỡ rồi, tôi đổi sang lối vào tầng trệt của toà nhà Photon nhé.”
“Nhà tôi cũng bị dỡ rồi sao?” Vương Giác hỏi ngay lập tức.
“Nhà cậu… vẫn còn.
Tôi sẽ đưa cậu cả chìa khóa, đồ đạc của cậu tôi sẽ cất kỹ dưới đáy hộp.”
“Cám ơn anh.” Vương Giác nói.
“Vậy… Tiếp theo cậu tính thế nào?” Người kia hỏi.
“…”
Vương Giác im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Lôi người xuống nước.”
Y bảo trốn ra được là do may mắn, nhưng thật ra không hẳn.
Lúc đầu y thoát khỏi căn phòng tối kia còn chưa suy tính kỹ càng, thật ra chỉ cần y đặt lại quyển sách kia vào khe cạnh cửa thì cánh cửa sẽ mở ra, sách cũng sẽ tự động xuyên qua bức tường để trở lại vị trí ban đầu.
Nếu quyển sách đang nằm trong tay y thì Lý Vi đã mở cửa bằng cách nào? Nếu như có nhiều hơn một cách để mở cửa, thì phải chăng việc anh ta trở về đúng lúc như vậy là do anh ta có cách phát hiện tình trạng bất thường của tủ sách?
Việc y bước vào căn phòng thí nghiệm kia cũng đã bị phát hiện.
Y cũng không thể không chú ý đến việc anh ta dừng bước trước tủ lạnh được.

Mấy chuyện này cũng chưa tính là gì, chuyện quan trọng nhất chính là Lý Vi đã chừa cho y một đường thoát thân.
Lúc y chạy đến đại sảnh quả thật không thấy một bóng người.
Cứ như cánh cửa chống trộm đang mở rộng kia đang muốn nói với y rằng:
Tôi biết cậu tính chạy.
Cậu cứ chạy đi, để tôi xem cậu chạy được bao xa.
Vương Giác thấy như mình đang bị khiêu khích một cách trắng trợn.
Anh muốn câu cá à, thế thì để tôi tương kế tựu kế, chờ anh đến câu tôi.
Y nhẹ nhàng nói vào điện thoại: “Giúp tôi truyền lời cho 167, tôi chưa kịp cảm ơn cô ấy đã giúp tôi thoát khỏi bệnh viện.
Và cả trước đó… Lúc tôi có phản ứng ý thức tối thiểu, cũng nhờ có cô ấy giúp tôi che giấu với bác sĩ điều trị chính.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không nhờ vậy tôi cũng không thể hiểu rõ anh ta đến vậy.”
“Ý cậu là cô điều dưỡng trong bệnh viện?”
“Ừm.
Với lại, nhắn với cô ấy…” ánh mắt Vương Giác lóe lên, hờ hững nói: “Báo cáo chuyện tôi đã đào thoát cho tổ chức đi, báo lên cấp càng cao càng tốt.”
“Cái gì? Cậu điên hả? Cô ấy muốn che giấu giúp cậu còn chưa kịp…”
“Tôi muốn đánh cuộc một phen.” Vương Giác thở dài, “Đã không còn gì thì chỉ có thể chơi lớn thôi.”
“Đánh cuộc gì mới được?”
“Đánh cược tình cảm của bác sĩ đối với tôi.” Y cười một cách nham hiểm, “Tôi muốn xúi giục anh ta.”
Đêm đó, có ba người nhận được cùng một nội dung tin nhắn:
Vương Giác tỉnh rồi.
Y đang lẩn trốn.
– Hết chương 11 –.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.