Án Treo Linh Hồn

Chương 1:






Tên sát thủ nào không có đam mê lạ kỳ, cậu nói xem có đúng không.— LÝ VI–
Bạn nghĩ giết người có để lại dấu vết hay không?
Con người là loại sinh vật yếu đuối.
Uống nước ép hạt anh đào, ăn nấm mốc quá 24 giờ hay nuốt phải hải sản tươi sống, bị sắt gỉ đâm ngón tay, hoặc thậm chí ăn dâu tây bị tắc vào cổ chèn lên động mạch chủ đều là những nguyên nhân khiến con người ta đi chầu trời.
Trong cuộc sống, có muôn vàn tình tiết nhỏ bé khó phát hiện, vì vậy khoa học kỹ thuật đã dần trở thành động lực thúc đẩy và hỗ trợ giải án.
Dưới sự bám sát gắt gao của hệ thống theo dõi và công cụ nhận dạng dấu vết, các tổ chức sát thủ lớn khắp cả nước dần sụp đổ.
Những sát thủ có tiếng trong mạng lưới đen trước đây — những kẻ từng một thời hô mưa gọi gió, mà chỉ một người trong đó cũng đủ giảm bớt cả chồng hồ sơ nghi án trong kho — giờ đây đều hội ngộ trong ngục giam, cùng tụ lại một nơi để từng người chọn ngày lành tháng tốt mà đi đầu thai.

Vì vậy trên thị trường gần như không còn cái nghề sát thủ nữa.
Những sát thủ còn tồn tại là những kẻ xem trọng việc giết người không lưu vết.
Không lưu vết, nhấn mạnh vào việc “che giấu giữa phố thị nhộn nhịp”, ý nói không được giả tạo mà phải thuận theo tự nhiên.
Ví như vị bác sĩ Lý đang chuyện trò vui vẻ với cô điều dưỡng kia, vừa mới đây rưng rưng nước mắt nói với thân nhân người bệnh rằng anh ta chỉ vừa gặp bệnh nhân mà như đã quen từ lâu, khuyên họ nên nén bi thương, nhưng ngoảnh đầu lại đã lập tức xuống tay với ống truyền dịch của mục tiêu ám sát.
Chỉ cần bỏ vào bên trong một ít succinylcholine sẽ làm tê liệt cơ hô hấp của mục tiêu mang bệnh nền hen suyễn, dẫn đến nghẹt thở, nếu có ai đó nghi ngờ mà khám nghiệm tử thi cũng chẳng truy được bằng chứng gì vì loại thuốc này đã sớm hấp thu vào cơ thể.
Đến tận khi người nhà bệnh nhân rời đi, trong đáy mắt bác sĩ Lý vẫn đong đầy thương tiếc không một sơ hở.
“Hầy, bác sĩ Lý đa cảm quá đi mất.” Cô điều dưỡng bên cạnh thở dài.
“Quá đa cảm trái lại khiến người ta có cảm giác vô tình.” Điều dưỡng trưởng ra vẻ sâu sắc lên tiếng.
“Thôi, em chẳng quan tâm đâu, bác sĩ Lý của chúng ta là tuyệt vời nhất.” Cô điều dưỡng khẽ mỉm cười.
“Em chỉ quan tâm sự đẹp trai của anh ta chứ gì.” Điều dưỡng trưởng huỵch toẹt ra.
Còn vị sát thủ vừa ngầu vừa đa cảm trở về văn phòng, gửi ra một chuỗi mã điện báo:
Nhiệm vụ hoàn thành.
Lý Vi.
Đây chính là nguyên nhân mà tổ chức sát thủ cuối cùng này có thể tồn tại, anh ta làm sát thủ bác sĩ là thật, làm bác sĩ sát thủ cũng là thật.
Tên anh được đăng ký trên các hồ sơ lớn theo phương pháp chính quy, điểm chấm công cũng đạt bằng thực lực, các chứng chỉ là tự mình thi lấy, ngay cả luận văn của anh cũng được các giáo viên hướng dẫn khen ngợi hết lời.
Đó là một lớp vỏ bọc tài ba xuất chúng, hoàn hảo vô cùng.
Giấy tờ giả duy nhất của sát thủ thiên tài tài ba xuất chúng là chứng minh thư khai tuổi giả, lý do là anh nhảy lớp quá nhiều nên e ngại gây sự chú ý.
Một sát thủ có thể viết ra luận văn có tác động khắp toàn giới thì không đáng sợ, mà điều đáng sợ thật sự chính là anh ta chưa từng trình bày luận văn.
Cũng giống như đáng sợ hơn con nhện chính là con nhện đã biến mất, đáng sợ hơn sát thủ thiên tài chính là sát thủ ngủ đông giữa muôn người, và càng đáng sợ hơn nữa chính là sát thủ thiên tài ngủ đông.
Ai cũng nói không có một tội phạm nào có thể gây án hoàn hảo, nhưng chứng cứ và manh mối thì phụ thuộc vào quyền hạn của các chuyên gia học thuật cấp tối cao, mà chuyên gia thì cũng là người, đã là người sẽ có giới hạn về mặt học thuật — một khi đột phá ra khỏi giới hạn này, bạn lập tức sở hữu cơ sở để phá huỷ quy tắc.
Người đột phá giới hạn nắm trong tay ý quyền của thần linh.
Hãy chuyển ống kính sang lý lịch của anh.
Lý Vi, khi bé được người nhặt về và đầu tư một số tiền lớn nhằm bồi dưỡng anh thành một sinh viên y học tài cao, luôn phấn đấu đạt tới trình độ giết người tinh chuẩn giữa tàn dư của xã hội kiến thiết — một phần cho học tập, ba phần cho nghiệp vụ, sáu phần cho nghiên cứu khoa học, anh cứ thế xoay một vòng bước lên học vị tiến sĩ.
Với thân phận bác sĩ ngoại thần kinh ưu tú, anh đã sớm danh chính ngôn thuận mà gia nhập vào bệnh viện theo nguyện vọng mong muốn.
Bệnh viện này có cơ sở vật chất khám chữa bệnh hiện đại bậc nhất cùng mức độ bảo mật hàng đầu, nên thường tiếp nhận vài người vô gia cư bị bắn, chính khách nổi danh, hay mấy viên quan chức ăn chơi trác táng… Tóm lại đều là những người sống không mấy thanh bạch, dễ dàng trở thành mục tiêu bị ám sát.
Một tay anh chuyên chú trị bệnh cứu người, một tay khoét xương sọ, xoay sáu vòng quanh mô hình địa cầu; anh vừa đang lơ đãng hợp lý hoá cái chết, mà lắm khi tình cờ đúng dịp, ban đầu sẽ tận sức tận lực cứu chữa bệnh nhân, rồi ngay trong nhiệm vụ sau đó lại tận sức tận lực thủ tiêu không lưu vết.
Anh không đào sâu truy xét ngọn nguồn, mà chỉ chấp hành cả hai dòng luật lệ một cách điềm tĩnh và khôn ngoan, chân bước song song hai thân phận, sử dụng kỹ năng diễn xuất tinh xác để khiến lãnh đạo và đồng nghiệp cả hai giới tán thưởng, có thể xem anh như một tấm gương mẫu mực trong nghề.
Đặc biệt, ông chủ Khôi Kình vẫn luôn dành cho anh những lời khen ngợi vô biên.
Nguyên nhân chủ yếu có thể là do số tiền mà tổ chức đã chi ra cho các khoá đào tạo Ngoại khoa bên ngoài cũng như phí chọn trường đã nhanh chóng được anh thu về lại.
Sát thủ Lý Vi cả đời làm việc kín đáo, đó là một kẻ theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ kèm chứng rối loạn cưỡng chế nghiêm trọng.

Những kỹ năng sinh tồn anh cho là thiết yếu đều được anh tự rèn luyện tới cực điểm, nhưng thứ anh cho là thiết yếu lại quá nhiều, ngay cả các biện pháp chèn ép người khác, những phương thức đối nhân xử thế đều phải đúng chuẩn đúng mực, vừa thao túng vừa bay bổng nịnh hót, khéo léo đẩy đưa nhưng đòi hỏi sắc thái chân thành, ngay cả trong giấc mơ cũng rặt vẻ lịch thiệp giả tạo với người khác, thậm chí nếu trong mơ mà anh thốt lên một câu thiếu chuẩn mực thì lúc tỉnh lại cũng sẽ thấy khó chịu trong người.
Khi tư tưởng cưỡng chế “người tụ hợp ở nơi có sông nước” đối chọi với triết lý “một căn phòng chỉ chừa hai đứa trẻ” mà anh bị áp đặt từ nhỏ sẽ nhào nặn ra một cỗ máy AI hình người không biết mệt mỏi.
Gọi anh ta là người máy là vì anh ta không hề trải nghiệm cảm xúc đối với người khác: Khi nhìn người nhà đau lòng rơi lệ trước cái chết của bệnh nhân, anh lại nghĩ về số ml nước mắt; khi thân nhân người bệnh cảm kích mà quỳ xuống trước mặt, anh chỉ nghĩ về gia tốc của đầu gối.
Anh có thể nghiên cứu đến tận cùng tất cả triết lý và kiến thức trong sách y học một cách đầy sáng tạo, nhưng chẳng cách nào lý giải được phần đạo lý đối nhân xử thế kia.
Có điều, đã là thiên tài thì dù có khuyết thiếu về mặt cảm xúc vẫn vận dụng được kỹ năng để đạt điểm tối đa trong các chuyên đề ngữ văn.
Trên phương diện xã giao, anh vẫn phân tích theo lý tính ở trong đầu rằng biểu cảm be bé này, cử chỉ hành vi kia biểu hiện cho loại xúc cảm gì, xét trong giới hạn của nghiên cứu học thuật về tâm lý học.
Do kỹ năng diễn xuất của anh rất tuyệt đỉnh, nên sự thật đó cũng chỉ tự thân anh biết, à đúng, sau này còn có một bệnh nhân tên Vương Giác cũng biết.
Nói ra thì dông dài, dù sao Lý Vi cũng không phải máy móc thật sự theo kiểu chỉ cần sạc pin là khoẻ lại, việc cưỡng ép đè nén linh hồn trong thời gian dài đã gây hiệu ứng vật cực tất phản, để rồi vào một thời điểm ngẫu nhiên nào đó nó bạo phát, nuôi ra cho anh một thói hư tật xấu cực kỳ phi lý —
Nói chuyện với người thực vật.
Vậy nên vấn đề là, nếu ngay cả một AI không cách nào đong đo được tình cảm đối phương mà cũng có lúc nảy sinh nhu cầu được bộc bạch, thì liệu chăng đây mới chính là ý nghĩa chân chính của sự sống?
Nhưng những thứ này để sau hẵng bàn.
Vấn đề cấp bách nhất hiện tại chính là, tên thực vật vĩnh viễn chỉ có 1% cơ hội tỉnh lại kia đã tỉnh lại rồi, việc này dẫn đến một nguy cơ nghề nghiệp trước nay chưa từng có cho Lý Vi…
– Hết chương 1 –.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.