Ẩn Sát

Chương 263: Trước lúc bình minh(2)




"Cho em đi gặp cô ấy đi, gặp nơi nào cũng được, anh bảo cô ấy dạy cho em công phu Trung Quốc."
"Không được học điều này, em biết hát, khiêu vũ là đủ rồi, lần trước anh đưa cho em nhiều bài như vậy, chẳng nhẽ em lại cô phụ kỳ vọng của anh với em hay sao?"
"Không nên cốc vào đầu em."
Xoa xoa cái trán, Heidy nói:
"Em có quyền lực lựa chọn những gì mình thích."
"Ở trung Quốc, trẻ ngoan mới được cưng chiều."
"Nhưng nơi này là nước Mỹ."
"Nhưng anh là người Trung Quốc, em có ý kiến gì với sự hi vọng của anh hay không? Hả?"
"Em... A, đau quá..."
"Có ý định gì gặp anh phải nói, không nói thì làm sao anh biết được? Anh muốn em nói ý kiến của mình..."
"Anh đâu có lớn hơn em bao nhiêu... A.."
"Còn có ý kiến gì không? Còn có ý kiến gì không? Em nói đi, nói đi..."
"Người đâu cứu mạng…"
Ngoài cửa sổ, hoa tuyết lông ngỗng vẫn rơi xuống, trong phòng ấm áp, tiếng cười đùa vang lên khắp nơi. Marilyn nhìn con gái đang bị đuổi theo, không khỏi nở nụ cười. Hai người đùa giỡn một trận, tới khoảng 4h30, Heidy xụi lơ nằm trên ghế sa lông, cam chịu dâng mông cho Gia Minh xử lý, trong miệng lại cười khanh khách.
Gia Minh nhìn một lúc, nói:
"Quên đi, đã bốn giờ rưỡi. Heidy và cô đi ngủ đi, tôi thay quần áo ra ngoài chạy bộ, rèn luyện một chút, thuận tiện xem cuộc sống xung quanh, được rồi trang viên này có chỗ nào không thể tới không?"
Với năng lực của hắn thì có chỗ nào không tới được, nhưng hỏi như vậy chỉ là lễ phép mà thôi, Marilyn cười lắc đầu. Heidy thấy ra ngoài chạy bộ, cũng xoay người đứng lên:
"Em cũng không ngủ được, mang em ra ngoài chạy bộ đi, hôm nay tuyết rơi, ai u."
Giương khuôn mặt, sau đó bị đánh một cái lên trán đang muốn nói tiếp thì Gia Minh đã nói:
"Vậy thì chúng ta đi thay quần áo. Marilyn, còn cô? Một buổi tối không ngủ rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi."
"Tôi nằm một chút rồi làm bữa sáng chờ các người trở về."
"Được."
Gật đầu, Heidy chạy trước lên phòng, Gia Minh cùng Marilyn đi theo phía sau. "Gia Minh, anh nhanh lên một chút nhé."
Ném lại những lời này, tiểu cô nương lao vào phòng mình, ầm một cái đóng cửa lại. Khi Gia Minh mở cửa phòng mình, thì Marilyn đã cười đi vào nói:
"Làm sao vậy?"
Hai người đơn độc ở một chỗ, nhất định là có chuyện mập mờ, nhưng mà hiển nhiên đây không phải thời gian mập mờ. Marilyn không lên tiếng, cười cười nhìn hắn tay phải của hắn đã thò vào giữa hai chân của mình, chạm tới địa phương thần thánh. Gia Minh cười lên một tiếng.
"Vừa rồi tôi rất lo lắng, Heidy sẽ phát hiện."
Nhẹ giọng nói chuyện, nàng đã đi tới cái giường vốn lộn xộn, Gia Minh cũng đi theo, vén chăn lên, cái váy của Marilyn đã bị kéo xuống, để Gia Minh cởi quần con, còn Gia Minh cởi áo ngủ. Một lát sau, thanh âm như động đất của Heidy đã vang lên ngoài cửa.
"Em đã xong rồi... Mau ra đây, mau ra đây, mau ra đây..."
Mang theo những thanh âm uyển chuyển, tiểu cô nương giống như một cái máy phát thanh ở bên ngoài hưng phấn gọi... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Khi tỉnh lại, mặt trời còn chưa mọc, dường như tối qua mình ngủ không được ngon, hình như nghe thấy thanh âm gì đó rất lớn. Nheo nheo đôi mắt, vém rèm cửa sổ, nàng mới phát hiện, tuyết bên ngoài đã bay lả tả.
Đây là chính là một khoảng thời gian trước khi bình minh lên, đẩy cửa phòng bệnh, ra khỏi phòng, nàng mới phát hiện hành lang vốn vắng vẻ lúc này có mấy người đang đứng, một người tên gọi là Man Đầu cùng với những người khác đang hưng phấn nói gì đó. Mẹ hai thích ngủ nướng cũng đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng ở đây, thấy nàng xuất hiện, vội vã chạy tới.
"Nhã Hàm, còn sớm như vậy con đã dậy rồi, có phải tiếng động lớn quá không?"
"Dạ, chuyện gì vậy?"
"Đại sự kiện, đại sự kiện a... Nhã Hàm con nhìn bên dưới xem."
Lúc này mẹ hai biểu hiện rất hưng phấn, khi nàng nhìn xuống phía dưới qua cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy con đường mới thông xe được một nửa, một nửa thì bị cảnh sát vây lại, dường như là có một chiếc xe nổ tung thì phải, giữa không trung có hai chiếc trực thăng đang bay vòng quanh.
"Làm sao vậy? Tai nạn giao thông?"
"Nói đùa, Nhã Hàm, con thấy vụ tai nạn nào có ảnh hưởng lớn như vậy hay sao, là vụ án giết người đấy."
Mẹ hai hưng phấn gật đầu:
"Đại khái là vào khoảng lúc 2h... trong chiếc xe kia có 4 người cao lớn vạm vỡ, chúng ta đoán là họ buôn lậu thuốc phiện, hoặc làm những loại chuyện xấu gì đó... Sau đó có một cô gái đi tới, mặc áo khoác màu trắng, hoa tuyết bay múa đầy trời... ném một trái lựu đạn lên xe, sau đó móc ra 2 khẩu súng..."
Khoa tay múa chân một chút đủ để diễn tả các loại tư thế "rất lớn rất to rất dài":
"Hai khẩu súng máy nhả đạn liên tục, người kia giống như là chiến sĩ tới từ tương lai, nhắm ngay vào những người trong xe quét qua, bạch bạch bạch bạch... một người phản ứng tương đối nhanh, thấy tình hình không ổn muốn cầm súng lao tới, thế nhưng đã chậm, hắn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ thi thể khổng lồ nằm im, một người muốn mở cửa xe, nhưng bị cô gái kia đá một cái, ngay cả kính chắn gió của xe cũng bị vỡ nát... Sau đó hai người ở trong xe trực tiếp bị đánh chết, có một người chạy được, nhưng không chạy được xa, cô gái kia mang theo súng, chậm rãi đi phía sau của hắn, thỉnh thoảng lại giơ khẩu súng lên, bóp cò một cái, cho tới khi người kia biến thành thịt vụn... Bên kia có hai cảnh sát Mỹ trốn ở cảnh phía sau xe, không dám ngẩng đầu lên. Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, đúng là nước Mỹ có khác..."
Thấy mẹ hai hưng phấn thêm mắm thêm muối kể xong câu chuyện, Nhã Hàm nhíu nhíu mày, nhìn phía dưới nói:
"New York trị an quá kém thì phải."
"Đúng vậy đúng vậy, New York trị an thật sự là quá kém, bắn nhau như vậy lại để phát sinh, cảnh sát căn bản không có biện pháp, hôm nay chúng ta ra ngoài phải mang theo toàn bộ vệ sĩ mới được... Được rồi, cô gái giết người kia hình như là người Trung Quốc đó, thật là thật lợi hại, quả thực làm rạng danh tổ quốc..."
Xảy ra bắn nhau, thì nói là New York trị an không tốt, do người Trung Quốc làm, thì lại nói là rạng danh tổ quốc, lập luận ăn khớp tới mức này thì đúng là chỉ có một.
Bỗng dưng, Nhã Hàm nghiêng đầu:
"Người Trung Quốc?"
"Đúng vậy, nghe nói còn là một cô gái Trung Quốc rất đẹp, chừng 20 tuổi, rất ung dung giết người, rời đi trước khi cảnh sát tới, căn bản không ai bắt được nàng, vóc người xinh đẹp, khí chất cũng tốt, thật lợi hại..."
Khu phố bên dưới vẫn tiếp tục ồn ào, hoa tuyết vẫn bay, mặt trời sắp hiện, trong hành lang, mẹ hai vẫn hưng phấn nói về sự kiện này, ở bên cạnh, Nhã Hàm thất thần, ánh mắt mê ly nhìn xuống phía dưới.
Ung dung giết chóc, khí chất xinh đẹp, tàn khốc cùng ưu nhã cùng tồn tại, nàng đang tưởng tượng như chuyện xảy ra bên dưới, nàng... có phải là đang nghĩ tới người kia hay không? Nhưng làm sao có thể, hắn tới làm gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.