Ẩn Sát

Chương 123: Đập phá (1+2)




"Ai, chị hỏi em, tại sao em lại cố ý tiếp cận cái tên Hoàng Hạo Vân kia?"
Trong một quán bar bên cạnh sòng bạc, tiếp nhận 30 vạn tiền mặt do quản lý sòng bạc kính dâng, hai cô gái cự tuyệt những nam nhân muốn làm quen, đồng thời thấp giọng nói chuyện.
"Không cho hắn mở rộng tầm nhìn, thì sáng mai Gia Minh bạn học của chúng ta sẽ gặp phiền toái... Ta bảo ngươi cút ngay! Ngươi có phải ở Sao Hỏa không, không hiểu tiếng người à!"
Thanh âm dễ nghe lập tức được Microphone khuếch đại, thiếu nữ nóng nảy nhưng mê người đứng dậy, đi tới gần một nam nhân sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, người kia lúng túng nói:
"Ách, xin lỗi, xin lỗi..." Sau đó thì chuồn đi.
Dịu dàng ngồi xuống, giơ cái chân nhỏ, trang điểm, xóa son môi:
"Em thấy đấy, cự tuyệt người khác phải như vậy mới hiệu quả hơn nữa trong lòng còn rất thoải mái, em chẳng phải nói là muốn phát tiết hay sao? Kế tiếp tới lượt em thửxem."
Đứng ở bên cạnh, kéo cái dây chuyền ngọc ở trước ngực của thiếu nữ, Nhã Hàm ôm bụng cười đến mức không thở nổi.
"Em em em... thôi đi, giả bộ cho giống một chút có được hay không, ha ha, chị muốn chết, đau bụng quá..."
"Chị đau thì không cần thiết phải cầm túi nhựa trước ngực của em, nếu nó bị vỡ thì hỏng."
"Ha hả, chị đang muốn cho nó bị vỡ một cái, sau đó nhìn xem ánh mắt khao khát của nam nhân sẽ biến thành cái gì."
Uống rượu, cười đùa, khiêu vũ, hát trên sân khấu, đánh đuổi mấy tên nam nhân buồn chán, thỉnh thoảng còn chơi đùa bên cạnh sòng bạc một chút. Bởi vì tiền đã nhận của người ta, cho nên không thắng nổi trận nào.
Nhã Hàm tùy ý chơi, trong một khoảng thời gian ngắn thua cũng tương đối nhiều, khoảng hơn 1h hai người đi ton, et, thiếu nữ nhẹ giọng cười nói:
"Nếu như cảm thấy nghiện, chúng ta lại tiếp tục ra một chiếu bạc làm cho bọn họ phá sản cũng không sao."
Nhã Hàm mở to hai mắt nhìn:
"Thế nhưng, chẳng phải em đã nhận tiền của bọn họ rồi ư? Nếu làm như vậy sẽ mang tới phiền phức đó?"
"Ha hả, một chút chuyện này còn chưa tính là phiền phức, huống chi với bối cảnh của Trương gia nhà chị, sòng bạc không dám đụng tới chúng ta, em chị sợ chị thua bạc mà buồn chán thôi."
"Đâu có, chị cũng thắng mà."
"Thắng ít thua nhiều, sẽ không phiền muộn chứ?"
"Yên tâm đi, sẽ không."
Nhã Hàm cười nói:
"Có thắng tất có thua, đánh bạc chẳng phải là do cảm giác kích thích hay sao? Lẽ nào em không cho là như vậy?"
"Có thể hiểu, nhưng rất khó tưởng tượng."
Thiếu nữ thản nhiên cười, nói:
"Em thích cái gì đó đều phải nắm chắc trong tay, sự thất bại không có trong từ điển của em. Nha nha nha nha... Chị làm gì thế xé khuôn mặt của em làm gì..."
"Xin em đừng có cười như vậy được không, em cười như vậy vài lần, chị sẽ không tự chủ được mà coi em là con gái mất. Còn nữa, khi không có ai thì đừng có dùng thanh âm này, em sẽ phá hỏng hình tượng của Gia Minh trong lòng chị mất."
"Đối nhân sĩ chuyên nghiệp..."
Dùng thanh âm thiếu nữ nói phân nửa, Gia Minh phất tay cười rộ lên, lần này là giọng nói vốn có của mình, nhưng phối hợp với bộ dáng này khiến cho hai người đều cảm giác được sự quái dị:
"Được rồi, khi không có ai thì dùng thanh âm của em, sợ chị rồi."
Nhã Hàm tức giận trợn mắt nhìn hắn:
"Uy, Gia Minh, em thực sự có thể nắm giữ mọi việc trong tay ư? Thí dụ như nói... khi em đối mặt với tình cảnh nguy hiểm?"
"Chí ít khi ở đó, tính mạng được nắm chắc trong tay, sẽ có cảm giác chân thực hơn rất nhiều."
Nghe hắn nói ra những lời này, Nhã Hàm hơi sững sờ một chút, sau đó ôm lấy cái cổ của Gia Minh, hai thiếu nữ rúc vào với nhau.
"Gia Minh, thực ra em vẫn còn là trẻ con đấy... Xin lỗi, hôm nay chị rất bốc đồng, cảm ơn em đã theo chị gây sự, chị đã hồ đồ lâu quá rồi, trước đây chỉ có mẹ chị là chiều những hành động hồ đồ của chị mà thôi..."
Trong lúc nói chuyện, thanh âm Nhã Hàm bỗng nhiên có chút nghẹn ngào. Gia Minh thở dài, vỗ vỗ vai Nhã Hàm, cảm nhận được ánh mắt bóng bỏng từ bốn phía, nghĩ thầm chị muốn thương cảm thì tìm nơi khác cũng được mà...
Qua một lát sau, nàng mới buông Gia Minh ra, xoa xoa nước mắt:
"Xin lỗi, có chút thương cảm..."
"Không có chuyện gì, đã là chị em thì coi như không."
Nhìn Gia Minh cải trang thành nữ, lại nghe hắn nói như vậy, Nhã Hàm thổi phù một tiếng bật cười, sau đó xoay người đi vào ton, et nữ, đi tới cửa thì xoay đầu lại:
"Ách, em làm gì thế..."
"Em cũng muốn đi ton, et."
"Thế nhưng..."
Ngón tay của nàng khua trên không trung hai cái, Nhã Hàm cười ra tiếng:
"A, vậy... Không được nhìn lén a."
"Thèm vào..."
Trong ton, et, ánh đèn sáng tỏ, dường như chỉ có phòng cuối là có người dùng. Nhã Hàm đóng kỹ cửa nhỏ, ngồi xuống trên bồn cầu, khi tiếng tí tách vang lên, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Gia Minh cũng ở phòng bên cạnh, những thanh âm này hắn đều nghe thấy hết, khi tiếng nước của phòng bên cạnh vang lên, mặt Nhã Hàm càng ngày càng đỏ, thầm nghĩ, làm con gái thực có hại, cho dù trong tình huống nào thì vẫn là mình xấu hổ.
Mang theo tâm lý tò mò, nàng gõ bức tường gỗ, nhẹ giọng nói:
"Uy, em đang ngồi hay đứng."
"Đương nhiên là... Ách, ngồi..."
"Thật biến thái."
Đứng ở phòng bên cạnh, Gia Minh có chút bĩu môi, tai nghe được thanh âm quẹt lửa ở phòng cuối cùng truyền ra, sau đó là tiếng xả nước, mở cửa đi ra.
Trở lại nơi rửa tay, thấy cánh cửa của phòng cuối được lén lút mở ra, Gia Minh quét qua ánh mắt, phát hiện người bên trong là Hứa Nghị Đình. Hứa Nghị Đình nhận thấy không có ai là người quen, cho nên mới mở cửa đi tới.
Thân thể hơi có chút run, lại khịt mũi, thoạt nhìn như là bệnh nhân bị cúm. Tình cảnh hiện giờ của Hứa Nghị Đình đã chuyển biến xấu hơn rất nhiều lần so với khi nàng mượn tiền của Gia Minh 4, 5h trước, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài chút nào.
Đi tới trước chỗ rửa mặt, Hứa Nghị Đình bỏ chiếc kính, liều mạng vã nước lên mặt, thân thể càng lúc càng run, đúng vào lúc này Nhã Hàm từ bên trong đi ra.
"A, Hứa Nghị Đình? Em cũng ở đây à, sắc mặt em kém quá, , làm sao vậy? Là bị cảm ư? Quá nặng rồi, sao không tới gặp bác sĩ?"
"Cô... Nhã Hàm, không có gì, em... không sao..."
Đột nhiên thấy có người quen đến. Hứa Nghị Đình khẩn trương cầm lấy kính mắt, nhưng mà trên mặt toàn là nước, cho nên tầm nhìn đã bị nhòe, trong lúc hoảng loạn định móc trong túi ra một cái khăn mặt, thì một bọc nhỏ màu trắng bạc đã rơi xuống đất.
Khi nàng còn chưa kịp phản ứng, Gia Minh đã đem nó cầm lên, đây là một hộp giấy bạc, lúc mở ra thấy bên trong là chất bột màu trắng.
Dựa theo sự hiểu biết của Gia Minh, hắc đạo hiện giờ chia bột thành những gói nhỏ bán với giá 200 đồng, ở đây chỉ còn lại chưa tới một phần bốn hiển nhiên là Hứa Nghị Đình đã đưa cho nàng dùng.
"Xin, xin lỗi, chị... đó là của em, có thể... Có thể trả lại cho em không?"
Tình huống trở nên có chút quỳ dị, hít mũi một cái, thanh âm Hứa Nghị Đình bởi chột dạ mà trở nên cực kỳ ngo núng. Nhã Hàm mặc dù thấy Gia Minh vẫn đang biểu hiện sự ấu trĩ, nhưng mà kiến thức của nàng cũng rất rộng, nàng đại khái hiểu đó là vật gì, trong miệng cũng hỏi:
"Thứ này... Là cái gì..."
Nàng mong muốn một người từng trải như Gia Minh cho nàng một câu trả lời thuyết phục.
Nhìn sắc mặt xấu hổ của Hứa Nghị Đình, Gia Minh cười cười, đem gói bột đút trở lại trong túi của nàng, ôn nhu nói:
"Vì sao không hút? Em nhịn đã bao lâu?"
Câu nói này đã xác nhận cách nghĩ của Nhã Hàm là chính xác. Hứa Nghị Đình ngẩn người, qua được trong chốc lát, nước mắt từ trên gương mặt nàng rơi xuống:
"Em... muốn bỏ, thế nhưng thật là khó chịu... em không muốn thế này. ô..."
Nhã Hàm cùng Gia Minh liếc nhau, sau đó nhẹ nhàng ôm Hứa Nghị Đình, thấp giọng an ủi, trong tiếng khóc nức nở. Gia Minh cùng Nhã Hàm cũng biết Hứa Nghị Đình quả nhiên là bị cha liên lụy, bởi vì một lần hiếu kỳ mà bị lây nghiện.
Tuy rằng Gia Minh đối với chuyện của người khác luôn làm ngơ, nhưng ít ra lòng trắc ẩn của hắn cũng bị Nhã Hàm dẫn động. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Qua một thời gian, ở bên ngoài truyền tới thanh âm hỗn loạn.
"Bắt hắn đừng để cho lão già ấy chạy..."
"Ngăn trở hắn! Đừng cho hắn chạy!"
"Ta không có.. ta không có.. các ngươi xấu lắm, xấu lắm …a .."
Giọng phản bác của người kia có chút khàn khàn, ánh mắt của Gia Minh ngưng lại, người nói này hiển nhiên chính là cha của Hứa Nghị Đình, Hứa Xương Hồng.
Cùng lúc đó, Hứa Nghị Đình khẽ chấn động, gọi một tiếng: "Là cha của em." Sau đó thì chạy ra ngoài, Gia Minh và Nhã Hàm đuổi theo phía sau.
Đi ra cửa ton, et, chỉ thấy bên kia sòng bạc đã loạn thành một đống. Hứa Xương Hồng liều mạng lật ngược chiếu bạc, tinh thần đang ở trong trạng thái cực độ hưng phấn. Nhưng mắt thấy bảo vệ sòng bạc từ các nơi vây tới, chỗ có thể bỏ chạy càng lúc càng ít, ở bên kia thì người trong sòng bạc đứng nhìn thành một đám.
Không có nửa điểm hảo cảm với cha của Hứa Nghị Đình, Nhã Hàm cũng không dự định nhúng tay, nhìn tình huống bên kia, Nhã Hàm nói:
"Gia Minh, Ta... Chúng ta có biện pháp giúp nàng không?"
"Đưa đến trung tâm cai nghiện đi."
"Không, không được."
Nhã Hàm vội vã mở miệng phản bác, nói:
"Chuyện này chị biết, nếu như đưa vào đó sẽ bị bắt nạt và ngược đãi, Hứa Nghị Đình còn nhỏ như vậy, thì cuộc sống sau này coi như đã xong."
"Ha hả, thế nhưng nếu như chị Nhã Hàm muốn lấy danh nghĩa của mình nhúng tay vào, thì sẽ rất phiền phức. Em đương nhiên biết một chút biện pháp, nhưng thương cảm người khác sẽ phải suy nghĩ cho kỹ. Kẻ nghiện thuốc phiện nói không thể tin tưởng, bất cứ người nào nghiện cũng nói tình cảnh của mình rất đáng thương. Nhã Hàm, chị thật sự muốn giúp nàng?"
"Nàng... Nàng dù sao cũng là học sinh của chị."
Nhã Hàm có chút chần chờ nói:
"Hơn nữa nàng chẳng phải là một thành viên trong CLB của em mà, khi chị ngồi trong phòng hoạt động của CLB đan áo, thì cô gái này thường hay ngồi một bên đọc sách, tuy rằng chúng ta không nói chuyện nhiều lắm, nhưng mà một người con gái nhỏ tuổi như nàng, thì có bao nhiêu lỗi cơ chứ?"
Trong khi hai người nói chuyện Hứa Xương Hồng đã bị người ta dùng dùi cui đánh ngã xuống đất. Sau đó là một trận quyền đấm cước đá, cũng may Hứa Nghị Đình từ trong đám người lao tới, nhào lên người của cha mình.
Đám người này liền ngừng lại, không đánh quá mạnh, sau đó thì tên quản lý sòng bạc ra lệnh cho bảo vệ kéo người này ra ngoài, sau đó thu dọn hiện trường.
Cùng lúc đó. Hứa Nghị Đình đã khóc hô lên:
"Cha ơi..."
"Cha ơi., người làm sao vậy ... cha..."
Hứa Xương Hồng cho tới bây giờ đều là người không có ý chí, khiến cho vợ phải bỏ đi, làm cho con gái nghiện ngập, thế nhưng mà cho dù như thế nào, Hứa Nghị Đình và cha nàng vẫn nương tựa vào nhau từ nhỏ mà sống, bây giờ tiếng khóc có vẻ cô cùng thê lương.
Nhã Hàm và Gia Minh chen vào trong đám người, mấy tên bảo vệ nghi ngờ kiểm tra Hứa Xương Hồng sau đó ghé vào tai quản lý nói gì đó, tên quản lý kia nhất thời biến sắc. Gia Minh nhẩm theo miệng của hắn sau đó kéo vai Nhã Hàm nói:
"Hứa Xương Hồng đã chết."
"Cái, cái gì..."
Chết người là đại sự, nhìn Hứa Xương Hồng nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tin này lập tức khiến cho người khác rối loạn, quản lý cũng không đám giấu diếm, lập tức gọi người báo cảnh sát, gọi điện thoại cấp cứu, đồng thời nói đây là một người định bỏ trốn, lại là một người nghiện, vừa rồi hút thuốc phiện dẫn tới xốc thuốc mà chết.
Mặt khác, hắn lập tức cho mấy tên bảo vệ đánh người lúc nãy rời đi, nhưng mà Hứa Nghị Đình đã nhào tới.
"Không cho phép đi! Hung thủ giết người, không được đi..."
Nàng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, lúc này có thể làm được chuyện gì, khi tiến lên thì đã bị bảo vệ ngăn lại, sau đó đẩy ra, khiến nàng bị ngã xuống đất.
Trong đám người kia tuy rằng có họ hàng của Hoàng gia, nhưng mà đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, không ai muốn tiến lên giúp đỡ người hút thuốc phiện cả, làm như vậy thực mất mặt.
Hứa Nghị Đình giãy dụa khoảng nửa khắc, một gã bảo vệ nói vào tai quản lý câu gì đó, sau đó mấy người lập tức lục soát được gói thuốc trong túi của Hứa Nghị Đình, cầm cho mọi người cùng xem.
Trên thực tế, Hứa Xương Hồng là bị đánh mới chết, đương nhiên không bị xốc thuốc chết, chỉ là hiện tại đang ở trong sòng bạc cũng có nhiều người chứng kiến, với lại họ đánh Hứa Xương Hồng cũng không nặng, bây giờ tuyên truyền chuyện xốc thuốc là hợp lý nhất.
"... Cha con họ đều hít thuốc phiện, hãy giam cô gái này lại, đợi cảnh sát tới thẩm vấn."
Nghe câu nói của hắn, có hai bảo vệ xông lên tóm lấy Hứa Nghị Đình, mấy tên bảo vệ đánh người cũng đã chuồn ra phía cửa. Trong lúc mọi người đang nhốn nháo, có một cái bình rượu bay vọt qua, đập trúng một cái trán của tên bảo vệ đang giữ Hứa Nghị Đình, lập tức máu rơi tung tóe, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhân viên an ninh kia lảo đảo vài bước, ngã xuống đất.
"Các ngươi buông nàng ra!"
Trong đám người, Nhã Hàm thấy Hứa Nghị Đình thê thảm mới chuyển cho Gia Minh một bình rượu để can thiệp.
Hiện giờ bảo vệ đã lập tức vây quanh hai người, viên quản lý nói:
"Hai vị tiểu thư, các người muốn làm gì?"
Cười nhạt, Gia Minh ôn nhu đáp:
"Đập phá."
Kỳ thực, dựa theo tính cách của Gia Minh, với tình huống trước mắt hắn sẽ không ra tay, bởi vì ý nghĩa xuất thủ cũng không lớn, nhưng mà dù sao hắn cũng dự định giúp cho Nhã Hàm giải sầu nếu nàng có hứng thú, thì hắn cũng gây loạn một hồi là được rồi.
Chuyện này cũng giống như kiếp trước, hắn ở những quốc gia chiến loạn, có những tên đồng bọn biến thái chạy ra giết người, hắn chỉ đứng một bên nhìn xem, thuận tiện xử lý đám cảnh sát đang tới, mặc dù không thích, nhưng cũng không ghét.
Trong điều kiện không có gì nguy hiểm quá lớn, cho dù giết người cũng có sao, huống chi có thể làm cho đồng bọn hài lòng, đó là một lý do rất lớn.
Hắn tâm tình hời hợt, nhưng mà ở trong mắt người khác, thì sẽ là một cơn ác mộng, không có giải thích, thiếu nữ xinh đẹp cầm bình rượu đã đi tới, người bảo vệ đầu tiên muốn tiến lên ngăn cản, nhất thời bị bình rượu đập cho đầu nở hoa, cùng lúc đó, thiếu nữ kia một bàn chân đẹp của thiếu nữ kia đá ra, khiến cho tên bảo vệ cao lớn hơn nàng một cái đầu bị bay ra ngoài.
"Nàng... Nàng gây rối, bắt cô ta lại..."
Theo lệnh của viên Quản lý, hơn 10 tên bảo vệ cầm dùi cui không tới, sau đó là một trận quần ẩu vô cùng thảm liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.