Ăn No Sao

Chương 110: Ngoại truyện 2




Thẩm Tinh Lê sững sờ, sống cùng?
Ngôn Gia Hứa ôm cô từ trên giường, mặc quần áo mang giày, mang theo cặp tài liệu rồi đưa cô ra ngoài.
Rời khỏi căn nhà vắng vẻ âm trầm này.
Thẩm Tinh Lê không hiểu rõ ý của anh, bọn họ như vậy không phải rất tốt sao? Cùng sống? Là muốn sống ngày tháng thế nào?
Vẻ mặt anh bình chân như vại..
Thẩm Tinh Lê mặc cho anh lôi kéo, thầm nghĩ, chẳng lẽ chính là cuộc sống củi gạo dầu muỗi sao?
Hay là kết hôn?
Tuy nói cô đã đến tuổi luật pháp quy định nhưng cũng thực sự bị suy nghĩ này hù dọa.
Thẩm Tinh Lê: "Không phải là muốn kết hôn chứ? Em mới 21 tuổi nha, anh tỉnh táo một chút."
Ngôn Gia Hứa nghe xong thì im lặng rồi thấp giọng nói: "Năm nay anh 28 rồi."
Thẩm Tinh Lê thuận thế gật đầu: "Đúng vậy, già quá đi." Cô lại bắt đầu nghịch ngợm: "Nhưng không sao, em không chê anh." Ánh mắt cô cười cong cong: "Còn nhớ lời hứa hẹn khi còn bé không? Anh cùng em lớn lên, em cùng anh già đi."
Đây là lời cô viết cảm tưởng bày tỏ với bà nội vào giờ đọc sách ngoại khóa khi học tiểu học.
Ồ, dùng vào người đàn ông già cũng không có gì không thích hợp.
Ngôn Gia Hứa nhẫn nhịn suốt đường đi, đè nén lời nói của mình, cho cô một ánh mắt, đường cong ở dưới cằm căng cứng, anh nắm chặt tay cô giống như sợ mất đi.
Ăn xong bữa cơm ở bên ngoài.
Trung tâm thương mại vào mùng một đầu năm đã kín hết chỗ, tất cả mọi người không cần làm việc, đương nhiên là vui vẻ đến mức đi ra ngoài tản bộ. Dù sao thì không chỉ có hai người bọn họ nhàm chán mà tất cả mọi người đều không có việc gì làm.
Bọn họ đi trên con đường đông đúc, so với bất kỳ cặp vợ chồng hay cặp đôi yêu nhau nào cũng không có gì khác thường.
Chẳng qua là tối hôm đó quay về căn hộ của anh, ngôi nhà nhỏ của bọn họ.
Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Tinh Lê trực tiếp bị Ngôn Gia Hứa nâng lên trên giường, một hồi thao tác mạnh mẽ như hổ, giày vỏ đến nửa đêm mới bỏ qua.
Thẩm Tinh Lê thút thít co lại trên giường, khóc gào không cho Ngôn Gia Hứa đụng vào cô.
Anh tắm rửa xong lại quay về giường, xích lại gần xem cô, Thẩm Tinh Lê để trần thân thể trượt vào trong chăn, tủi thân giống như con mèo con. Ngôn Gia Hứa cách lớp chăn mền ôm cô: "Muốn ăn gì không?"
Thẩm Tinh Lê chịu đựng thân thể khó chịu mà gật đầu, nhỏ giọng nói: "Muốn ăn Haagen Dazs." (Một hãng kem)
Anh cách lớp chăn xoa bóp bụng dưới mềm mại của cô.
Thẩm Tinh Lê sờ sờ khóe mắt ướt át: "Vậy ăn súp khoai tây, em thích nhất."
Cô lẩm bẩm nói.
Ngôn Gia Hứa không nói gì mà vỗ vỗ mông cô, có người như vậy sao?
Anh đứng dậy cầm điện thoại gọi mấy phần thức ăn ngoài.
Đồ ăn tới rồi cũng không rời giường, muốn anh cầm tới bên giường, bản thân thì để lộ ra cái đầu tròn trịa, muốn anh đút từng miếng, ăn xong rồi thì lại tự động rụt đầu lại: "Em đã no rồi."
Vô cùng ngoan ngoãn, Ngôn Gia Hứa không nhịn được mà cúi người hôn lên mặt cô một cái.
Nửa đêm, Thẩm Tinh Lê ngủ thiếp đi.
Ngôn Gia Hứa ngồi trong thư phòng, anh mất ngủ.
Không biết làm thế nào với cô gái nhỏ nằm trên giường.
Anh quá cần một mái nhà rồi.
Ở căn nhà đó, một nửa kia cũng chỉ có thể là cô. Anh chưa bao giờ nghĩ tới người khác.
Nhưng cô không được, nhỏ tuổi, trong nhà còn có một đống chuyện chưa giải quyết.
Anh gọi điện thoại cho Cốc Dương, hỏi: "Nếu như một cô gái đến 21 tuổi liền kết hôn thì có phải là quá sớm không?"
Cốc Dương giật mình: "Ngày mùng hai Tết cậu gọi điện thoại cho tớ không chúc Tết mà hỏi cái này? Tớ con mẹ nó đều cho rằng cậu muốn cậu hôn tớ đấy."
Ngôn Gia Hứa cười hai tiếng: "Đừng ồn ào, nghiêm túc."
Cốc Dương: "Dự định cầu hôn Tinh Tinh?"
"Tớ còn có thể có người khác sao? Chỉ có một mình em ấy." Anh ngửa ra sau dựa vào ghế, cau mày lại, nói một cách chắc chắn: "Đời này chỉ có một cô gái mà em ấy, tớ còn chưa giày vò đủ."
Cốc Dương mắng chửi: "Cậu vẫn là người sao? Qua năm mới mà ở đây khoe ân ái với tớ."
"Nói nhanh."
Cốc Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Hai mươi mốt tuổi thì có chơi sớm. Chúng ta không đề cập tới những người kết hôn sớm sau đó hối hận. Nhưng cậu và Tinh Tinh cùng nhau bước tiếp thì quá khó khăn, phải thận trọng. Thận trọng này không phải là ý khác, mà là cậu là người lớn, có nghĩa vụ lên kế hoạch thật tốt cho mỗi một bước. Cậu hiểu ý tớ chứ?"
"Ừm." Anh rơi vào một hồi lặng im suy nghĩ.
Cốc Dương nhớ tới: "Hai ngày này chỉ lo chúc Tết, bận nên quên mất. Cậu đón Tết ở đâu? Sao không ở cùng với Tinh Tinh."
Ngôn Gia Hứa: "Tớ ở cùng với em ấy. Bây giờ đang ngủ trên giường tớ đấy."
Cốc Dương: "Mẹ nó, cúp đây!"
Hôm sau, Thẩm Tinh Lê ngủ đến mức cái mông phơi nắng mới tỉnh dậy.
Ngôn Gia Hứa cưng chiều vô hạn, ăn cơm bưng đến giường, rửa mặt ôm vào nhà vệ sinh, đi ngủ ôm vào trong ngực.
Cứ như vậy lại ở trên giường cả ngày, lúc chạng vạng tối, trời trở nên u ám, cô tỉnh lại lần nữa, bên cạnh không có ai.
Không biết Ngôn Gia Hứa đi đâu rồi.
Điện thoại vang lên, là bố.
Mặc dù rất bài xích nhưng cô vẫn nhận máy. Dù sao thì chuyện từ chối không nhận điện thoại này vẫn rất ngây thơ, nếu như không tìm thấy cô thì bố và bà nội vẫn sẽ sốt ruột.
Thẩm Vĩnh Long ở trong điện thoại nói: "Tinh Tinh, bố biết là con đang giận, không muốn nhìn thấy bất cứ ai. Nhưng tốt xấu gì cũng gặp bố được không? Nhìn thấy con vẫn tốt bố mới yên tâm."
Thẩm Tinh Lê dù sao cũng quá yếu lòng, cô do dự trong chốc lát.
Thẩm Vĩnh Long nói: "Chỉ có một mình bố, mẹ con không đến."
Thẩm Tinh Lê đồng ý: "Được ạ."
Không nghĩ tới bố lại thật sự tới Khai Thành, hẹn gặp mặt cô ở bên ngoài.
Bố con một lần nữa gặp nhau, vẻ mặt bố rã rời.
Ông cẩn thận nói chuyện với cô.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê cũng khó chịu, ngoại trừ việc muốn ở cùng với Ngôn Gia Hứa thì cô chưa từng bởi vì bất cứ chuyện gì mà khiến người nhà buồn lòng.
Cô cũng chân thành nói với bố: "Chuyện đã qua con không muốn nhắc lại nữa, nói thật, lúc nhỏ con thật sự hận, thật sự chán ghét. Nhưng bây giờ con không hận bố mẹ nữa, chuyện bố mẹ là bố mẹ của con con không có cách nào lựa chọn được, con cũng không thể ngăn cản bố mẹ cần em trai không cần con."
Thẩm Vĩnh Long: "Đừng nói như vậy, con và A Lực đều là con của bố mẹ."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Bố, con rất cảm kích vì bố đã đưa con đến đây. Ít nhất thì ở bên cạnh bà nội, tình yêu mà con nhận được là độc nhất vô nhị, sẽ không cảm thấy bản thân mình dư thừa. Con cũng gặp được Ngôn Gia Hứa, nếu như con không đến thì con sẽ không gặp được anh ấy."
Thẩm Vĩnh Long nói: "Hai ngày nay bà nội con và mẹ ầm ĩ rất lâu. Bà nói với bố rất nhiều chuyện giữa con và đứa trẻ kia. Bà nói, con đi theo nó, bà rất yên tâm."
"Làm bố mẹ, việc bố mẹ làm quả thật không đủ."
Thẩm Tinh Lê không muốn nghe lời xin lỗi đến trễ này nữa: "Con nói rồi, con không muốn trách móc nặng nề ai cả."
"Hiện tại chuyện duy nhất con muốn làm chính là sau khi tốt nghiệp thì kết hôn với anh ấy."
Thẩm Vĩnh Long: "Có yêu một người hơn nữa thì cũng phải có nhà mà."
Thẩm Tinh Lê nói một cách chắc chắn: "Anh ấy sẽ cho con."
Nói tới cuối cùng, Thẩm Vĩnh Long không còn lời nào để nói.
Thẩm Tinh Lê: "Nếu như tương lai, tình cảm của tụi con có thay đổi thì con cũng không oán ai, ít nhất thì anh ấy từng thật lòng thật dạ yêu con. Con cũng tin tưởng, trong tình cảm này, nếu như tình yêu phai nhạt rồi, không phụ lòng nhau thì dù sao vẫn có thể làm được."
...
Sau cuộc trò chuyện, Thẩm Vĩnh Long rời đi.
Ông nói: "Bố biết không có cách nào kéo trái tim của con lại được, nhưng con hãy nhớ, bất kể khi nào con cần thì bố đều ở nhà chờ con."
Thẩm Tinh Lê cười nhạt nói được.
Về nhà vào lúc chạng vạng tối, cô rẽ vào siêu thị mua chút đồ, chuẩn bị bắt đầu học nấu nướng.
Bởi vì đã nói chuyện với bố nên trong lòng cô tràn đầy năng lượng và sự quyết tâm.
Thật sự muốn cùng Ngôn Gia Hứa đi qua tháng ngày, cô nhất định sẽ sống đến mỹ mãn.
Đến nhà, phát hiện ra đèn không bật.
Anh đã ra ngoài hồi lâu rồi, vẫn chưa trở lại.
Thẩm Tinh Lê đoán rằng đi đi hẹn người ta chơi bóng rổ, dù sao thì bóng rổ cũng là tình nhân nhỏ của anh.
Thế là cô ở trong phòng bếp thu xếp một hồi, rửa rau vo gạo, chờ anh về nấu cơm.
Mọi người đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng vang, có người ở nhà?
Cô đẩy cửa ra.
Dưới ánh đèn u ám, anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, mái tóc rõ ràng đã được trau chuốt.
Thấy cô đi vào, anh quay người lại.
Thẩm Tinh Lê nghĩ, anh đi làm việc sao?
Ăn mặc nghiêm chỉnh như thế.
Ngôn Gia Hứa cười một cái, quỳ một chân xuống đất, nắm chặt tay cô, anh dịu dàng lại bất đắc dĩ nói: "Hôm nay anh đã hỏi rất nhiều người, cô gái nhỏ vừa tới hai mươi tuổi lại có tương lai rộng mở thì có nguyện ý kết hôn hay không, bọn họ đều nói không."
"Để em chơi thêm hai năm nữa đi."
"Nhưng mà Tinh Tinh à, anh đã suy nghĩ một ngày một đêm, vẫn muốn cầu hôn em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.