Âm Khí Quá Nặng

Chương 10:




Câu “Tôi yêu cậu”, là ai nói trước?
Ngay từ đầu sẽ không nói kiểu buồn nôn như tôi yêu cậu, mà là tôi thích cậu. Phần lớn thời gian tiếp xúc đều rất thích cậu, nhớ cậu, tại sao cậu không đến lớp, cuối tuần cùng nhau đi thư viện không, ăn cơm ở nhà rất khó ăn…… Tràn ngập.
Kết giao là từ mà khi giao tiếp bằng mắt đều sẽ tránh né. Trong một ngày rét đậm đầy tuyết rơi vào mùa đông, mặc một cái áo khoác thật dày, vừa mới tự học xong bọn họ đã sóng vai nhau đi về. Thiếu niên cao hơn sẽ cố tình dùng bả vai đụng vào người bên cạnh, tới tới lui lui trêu ghẹo, vui đùa không biết mệt.
Hạng Hựu Dịch bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn hắn, “Tiểu Từ, đi đường cho tốt.”
“Không cần.” Hứa Từ cự tuyệt, còn nâng tay lên, rút bao tay, chen vào túi áo của Hạng Hựu Dịch, nắm chặt bàn tay trong túi.
Hạng Hựu Dịch hơi chấn động,vành tai Hứa Từ phiếm hồng, anh cúi đầu lại gần, nhỏ giọng nói bên tai Hạng Hựu Dịch: “Anh thích em.”
Lần đầu tiên dắt tay là vào ngày tuyết lớn, Hứa Từ nắm chặt tay Hạng Hựu Dịch ở trong túi, nói anh thích em.
Trong lòng bàn tay Hạng Hựu Dịch chảy ra một lớp mồ hôi mỏng và hắn bị kéo ra khỏi trường. Trong ánh sáng mờ ảo nghe Hứa Từ nói lại một lần nữa, anh thích em.
Cơ thể giống như chứa đầy nước ngọt có ga, bị rung lắc bởi người mình thích, rồi khi bật nắp nhôm ra thì bọt khí sôi trào tuôn ra, không kiểm soát được mà tràn ngập chữ "thích". Vào giờ phút này hắn rất muốn khiến đối phương biết.
Đúng vậy, em cũng thích, em cũng thích anh, thích rất lâu rồi, thích đến nỗi nhìn thấy anh liếc mắt một cái cũng cảm thấy tiếc nuối, thích đến……
Hạng Hựu Dịch nhịn không được giang hai tay ôm chặt Hứa Từ.
Hắn nói, "Em cũng thích anh”.
Tình yêu phủ kín trong lòng, phòng ốc sơ sài trở thành hoàng cung sang trọng được trang trí bằng những hình ngọc bích được chạm khắc rực rỡ. Toàn bộ trái tim đều sáng rực lên, trở thành một trái tim điên cuồng nhảy lên khi được yêu thích.
Từ tiếp xúc ánh mắt cũng phải né tránh đến môi răng dán vào nhau mất phân nửa học kỳ.
Ai chủ động hôn trước?
Vào buổi chiều cuối tuần mùa hè, khí lạnh từ máy điều hòa ở thư viện nhẹ thổi, đêm qua Hứa Từ nằm điều hòa quá lạnh nên bị cảm mạo nhẹ. Hạng Hựu Dịch không muốn Hứa Từ ra thư viện, nhưng anh cố tình làm lơ.
Bọn họ học cao trung một tuần chỉ có một ngày nghỉ nên chỉ trong ngày này, anh mới có thể không kiêng nể gì ở bên Hạng Hựu Dịch.
Bọn họ ngồi trong một góc thư viện, ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, Hứa Từ mặc thêm áo khoác, toàn bộ thân thể đều chôn trong quần áo, bàn tay rút vào trong tay á.
Đầu óc anh choáng váng mơ hồ, cuối cùng nhịn không được nữa mà dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn Hạng Hựu Dịch, giọng mũi rầu rĩ nói: “Tôi muốn nằm một lát.”
“Muốn uống nước không, tôi mang nước ấm tới cho cậu?” Hạng Hựu Dịch nhẹ giọng hỏi, lại thấy Hứa Từ đã nặng nề ngủ.
Hắn do dự ngồi lại chỗ cũ, lật giở từng trang sách, tinh thần không yên nghiêng đầu nhìn Hứa Từ.
Hứa Từ là người xinh đẹp nhất hắn từng thấy, ánh mắt lưu luyến trên mặt Hứa Từ, khuôn mặt bị ép trên mặt bàn vẫn đẹp đến mức làm trái tim người khác giật mình.
Hạng Hựu Dịch giơ cuốn sách trong tay lên, nhẹ nhàng mở ra, che ở trước mặt mình, từ từ thò lại gần, muốn hôn lên má Hứa Từ.
Tình yêu không thể kiểm soát được trở thành năng lượng thúc đẩy hắn dựa vào. Khi đến gần sát thì ngửi được mùi hương xà phòng nhàn nhạt trên người Hứa Từ, chóp mũi Hạng Hựu Dịch khẽ nhúc nhích, lại đến gần hơn một chút.
Chính lúc này, lông mi run rẩy, mi mắt Hứa Từ nâng lên, ngơ ngẩn nhìn Hạng Hựu Dịch.
Cuốn sách đang mở rơi xuống bàn, ánh sáng chiếu xuống mặt đất, mặt nóng lên, Hạng Hựu Dịch co rụt lại. Hứa Từ nâng tay lên, lòng bàn tay ấn gáy hắn buộc hắn ngẩng đầu, đôi môi mềm ấm môi dán lên nhau, lần hôn đầu tiên ra đời tại đây.
Xúc cảm nhẹ nhàng giống như con bướm bay tán loạn, lông mi run rẩy, toàn thân gào thét và khuôn mặt Hạng Hựu Dịch nóng lên đỏ bừng. Hắn hoảng loạn cầm lấy cuốn sách trên bàn, tay run rẩy, hắn mở cuốn sách ra đặt trên mặt mình, ngửi thật sâu mùi giấy.
Hứa Từ giơ tay kéo sách trên mặt Hạng Hựu Dịch, anh đứng lên lắc lư đi qua, trên mặt đều là ý cười. Anh cong mắt nói, “Hôn trộm tôi lại bị tôi bắt được.”
Hạng Hựu Dịch run lên một chút, sách trong tay bị kéo ra, hắn nhìn Hứa Từ nâng tay lên, ngón trỏ ấn vào đôi môi hồng nhạt. Hắn nghe thấy Hứa Từ nói: “Về sau không cần hôn trộm tôi. Nơi này cho phép cậu tùy tiện hôn.”
Sau khi học xong cách hôn môi, chúng ta thường sẽ giống con mèo trộm cá, đều phải cho nhau cọ tới cọ lui hôn một cái.
Trong nhà, trường học, thư viện, khi đi đường, thừa dịp xung quanh không có ai sẽ bị hãm sâu trong ánh sáng dịu nhẹ mềm mại của mặt trời, bị chôn vùi trong đêm tối, không kiêng nể gì thể hiện tình yêu bằng cách hôn môi.
Kì nghỉ hè sau khi thi đại học rất dài, không có việc học, không có tâm sự, chỉ có người mình thích ở cạnh.
Không biết Hứa Từ tìm được đĩa phim ở chỗ nào, hai thiếu niên mới trưởng thành trốn trong phòng, trộm khóa cửa, đĩa được nhét vào khe cắm thẻ, màn hình dần dần hiện lên hình ảnh.
Dục vọng dần dần bốc lên, thân thể ngây ngô câu dẫn nhau. Hứa Từ tiến lại gần hôn lên môi Hạng Hựu Dịch, hôn lung tung, học trong video mà vuốt ve, Hạng Hựu Dịch nhìn khuôn mặt động tình của anh, chủ động nằm sấp xuống.
Cơ thể mảnh khảnh run nhè nhẹ, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn nghe lời, dịu ngoan nằm sấp.
“Cậu vào đi?”
“Có thể chứ?”
Hứa Từ nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau, không xác định hỏi.
“Có thể, chỉ cần là cậu, làm cái gì cũng có thể.”
Hứa Từ không hiểu gì, bôi trơn không đủ, khi tiến vào thô lỗ như muốn xé rách người khác, Hạng Hựu Dịch kêu rên một tiếng, thân thể chìm xuống, cả người đều run rẩy.
Hứa Từ hoảng sợ, hắn muốn rời khỏi nhưng lại bị Hạng Hựu Dịch kéo tay lại: “Tiếp tục đi.”
“Rất đau sao? Nếu không thì không làm nữa?” Hứa Từ hỏi thật cẩn thận, nhìn môi Hạng Hựu Dịch trắng bệch, hốc mắt của hắn đỏ lên.
“Không đau, tiếp tục, đừng dừng lại.”
Muốn cho hắn tiến vào, muốn được sở hữu bởi hắn, muốn kết hợp vơi hắn, những cảm xúc pha tạp trong lòng lướt qua những cơn đau đớn khôn cùng, chỉ có khi tôi bị ôm, bị hắn tiến vào thì mới thỏa mãn.
Hứa Từ lần thứ hai xâm nhập, ôm chặt hắn, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, tích tụ trêb lưng Hạng Hựu Dịch, không phải lạnh lẽo, mà là ấm áp.
Lúc ấy anh vẫn là thiếu niên trong mơ của Hạng Hựu Dịch, anh vẫn sinh cơ bừng bừng*, trong mắt Hạng Hựu Dịch hắn cười là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới. Khi Hạng Hựu Dịch ôm anh mới phảng phất cảm thấy mình có được tất cả.
Lúc ấy, hắn còn chưa chết, trái tim vẫn đập, thân thể vẫn ấm áp và máu còn chảy xuôi.
Ở thời điểm cuối cùng anh đã rơi nước mắt. Khi anh được chôn cất, dán bên tai Hạng Hựu Dịch nói với hắn: “Anh yêu em.”
Hạng Hựu Dịch trả lời: “Em cũng yêu anh.”
Là một giấc mơ ngọt ngào. Khi hồi ức tỉnh lại thì đột nhiên im bặt, Hạng Hựu Dịch mở mắt ra nghênh đón ánh nắng chiếu xuống, khi rơi vào mí mắt hắn nhìn về phía một bên.
Hắn nâng tay lên, vuốt ve không khí, thì thầm: “Tiểu Từ, em yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.