*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Hàn nói xong đá một hòn đá xuống, đá hoàn toàn rơi vào trong dung nham, rất nhanh tan chảy.
“Đến tột cùng nơi này là nơi nào?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn đi đến chỗ cầu đá nối đến Phong Thực Ma Cô đứng sừng sững trong dung nham kia, cân nhắc một chút, sợ bên trên có nguy hiểm, nói với chúng tôi: “Các nàng ở lại nơi này, ta đi lên nhìn xem.”
“Anh cũng cẩn thận chút.” Tôi dặn dò nói.
“Ừ.” Hắn lên tiếng đi về phía trước, tôi bế Bạch Diễm lên, lo lắng nhìn theo Mặc Hàn đi về phía trước, thấy hắn bình an vượt qua cầu đá kia, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
“Ngươi rất lo lắng cho con quỷ kia?”
Đột nhiên, tôi nghe được bên tai truyền đến giọng nói của một người nam nhân.
Là ai!
Tôi nhìn lại khắp nơi, thấy Mặc Hàn vẫn chuyên chú dò xét cái gì trên bệ kia, ánh mắt Bạch Diễm vẫn luôn ở trên người hắn, cũng không giống như là nghe thấy được giọng nói kia.
Tôi không khỏi hoài nghi giọng nói vừa rồi kia chỉ có một mình tôi có thể nghe thấy.
Tôi ôm chặt Bạch Diễm hơn chút nữa, không dấu vết chậm rãi đi đến chỗ Mặc Hàn, lại bị giọng nói kia phát hiện: “Ngươi không phải sẽ không động tình yêu nam nữ sao? Vì sao lại yêu sâu sắc con quỷ tuổi nhỏ kia?”
Quỷ tuổi nhỏ…
Hắn xác định nói chính là Mặc Hàn, không phải là Bạch Diễm chứ?
Minh Vương đại nhân của nhà chúng tôi chính là một lão quỷ!
Không đúng, hắn nói như vậy, vậy chứng minh tuổi tác của hắn còn lớn hơn Mặc Hàn rất nhiều, ít nhất mấy ngàn năm.
Trời, chọc tới lão quỷ già hơn.
Tôi ép mình trấn định lại, làm bộ cái gì mình cũng không nghe được, tiếp tục đi về phía Mặc Hàn.
Khi còn nhỏ, bà nội đã nói với tôi, nếu thấy đồ vật gì không sạch sẽ, nhất định phải trấn định, làm bộ như không nhìn thấy, như vậy đồ vật kia sẽ không quấn lấy tôi.
Không nghĩ tới hiện tại tôi thân là Minh Hậu, lại còn sẽ đụng tới chuyện như vậy!
Mới muốn bước lên cầu đá kia, dung nham phía dưới bỗng nhiên phun trào ra, sử tôi không thể không lui về phía sau.
“Mộ Nhi, đừng tới đây!” Mặc Hàn nghe được động tĩnh lập tức xoay người lại, thấy tôi không có việc gì, hắn giải thích nói: “Bên trên này có trận pháp kỳ quái, nàng và Bạch Diễm trước đừng tới đây.”
“Trận pháp gì? Anh cũng nhìn không hiểu sao?” Tôi tò mò hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Hẳn là đại trận phong ấn thượng cổ, nhưng ta không nhìn ra phong ấn của trận pháp này chính là cái gì.”
Chẳng lẽ bên trong phong ấn chính là gia hỏa nói chuyện với tôi kia?
Cái này làm cho tôi hạ quyết tâm không để ý tới giọng nói kia.
“Mộ Nhi là ai?” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, rất nghi hoặc.
Tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đánh giá qua lại ở trên người tôi, rất không thoải mái, ôm Bạch Diễm đi hai bước, hy vọng có thể né tránh ánh mắt kia.
Bỗng nhiên, một hình ảnh trên vách tường đối diện hấp dẫn lực chú ý của tôi.
“Mẹ, rồng!” Bạch Diễm cũng thấy, chỉ vào nơi đó hưng phấn nói với tôi.
Không sai, là rồng, so với Chúc Long cường tráng và âm tình bất định, bức hình rồng đối diện có vẻ càng thêm uy nghiêm.
Phía trên vách tường to như vậy, cơ thể của con rồng này chiếm cứ hơn phân nửa. Mỗi một tấc vảy đều lập loè màu ánh sáng đỏ vàng, chỉ là không có đôi mắt, nhìn qua ẩn ẩn, làm người cảm thấy bên trong uy nghiêm, còn mang theo vài phần tàn bạo.
Tuy Mặc Hàn đang nghiên cứu trận pháp trên mặt đất, nhưng cũng thời khắc chú ý chỗ của chúng tôi. Hắn thấy tôi nhìn nơi đó cũng nhìn qua, hơi kinh ngạc một chút: “Tổ Long?”
“Đó là Tổ Long?” Tôi vội hỏi nói, trong lòng cũng có suy đoán đồng dạng ở trước khi Mặc Hàn nói ra.
“Hẳn là vậy.” Mặc Hàn nói rồi đi ra hai bước, đứng ở trước mặt bích hoạ, tinh tế đánh giá: “Ta chưa bao giờ gặp qua chân thân của Tổ Long, nhưng thân long trên bích hoạ này tỏa ra hơi thở thượng cổ, hẳn là không sai.”
“Ngạo Tình, ngẫm lại nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại, có phải ta còn uy vũ khí phách như năm đó hay không?”
Giọng nói kia cười nói, giọng nói mang theo vài phần thỏa mãn và cảm thán, nghe giọng nói của hắn cũng không già nua, thậm chí còn non nớt hơn Tề Thiên vài phần.
Tôi lại chấn kinh, không khỏi buột miệng thốt ra: “Ngươi là Tổ Long?”
“Mẹ?” Bạch Diễm khó hiểu.
Mặc Hàn cũng xoay người lại: “Mộ Nhi, nàng đang nói chuyện với ai?”
“Em…”
“Ngạo tình, cuối cùng ngươi cũng chịu để ý đến ta.” Giọng nói kia rất vui vẻ, tôi lại càng thêm chấn kinh.
Ngạo Tình… Hoàng Ngạo Tình…… Mẹ của Khổng Tuyên chính là Hoàng Ngạo Tình!
Tổ Long ngộ nhận tôi thành Hoàng Ngạo Tình!
Hơn nữa, Hoàng Ngạo Tình là lão đại tộc Bàn Phượng, Tổ Long này có thể sử dụng giọng nói như vậy nói chuyện với nàng, khẳng định cũng là nhân tài kiệt xuất trong tộc.
Mặc Hàn thấy tôi khiếp sợ sững sờ ở tại chỗ, không hề nghiên cứu trận pháp kia, lo lắng chạy về đến bên người tôi, nắm chặt tay của tôi: “Mộ Nhi, nàng đang nói chuyện với ai? Bạch Diễm, ở gần có người khác sao?”
Bạch Diễm lắc đầu: “Không có, chỉ có chúng ta, ba ba, mẹ làm sao vậy?”
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn rót một đạo quỷ khí vào giữa mày tôi, làm tôi nháy mắt tỉnh táo lại.
Tôi vừa rồi không phải không muốn trả lời hắn, mà là không có biện pháp mở miệng. Thân thể của tôi như là bị thi pháp dừng ở tại chỗ sau khi tôi và Tổ Long nói câu đầu tiên.
Tôi biết kia không phải là Tổ Long động tay, bởi vì không có hơi thở ngoại giới xâm lấn thân thể của tôi. Mà là chính tôi, ở một khắc tôi trả lời Tổ Long kia, trái tim có thứ gì đó rung động một chút.
Cảm giác kia giống như đã từng quen biết, mỗi lần chỉ cần đề cập đến chuyện của tộc Bàn Phượng, nơi đó đều sẽ có cảm giác như vậy.
Là Hoàng Ngạo Tình sao…
“Em không có việc gì…” Tôi hít sâu một hơi phục hồi tinh thần lại, nắm lấy tay Mặc Hàn: “Tổ Long hắn ở đây! Anh mới vừa đi, hắn đã nói chuyện với em!”
Mặc Hàn ngạc nhiên một chút, thả quỷ khí ra tìm kiếm mọi nơi, nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra.
“Ngạo Tình, tiểu tử này có cái gì tốt?” Tổ Long rất bất mãn lải nhải ở bên tai tôi: “Chút quỷ khí kia còn chưa đủ để huyền xà ăn.”
Lại dám xem thường quỷ khí của Mặc Hàn chúng tôi!
Huyền xà, sẽ là con rắn nuốt chúng tôi vào đây sao?
Quỷ khí của Mặc Hàn càng ngày càng nồng đậm ở trong không gian, Tổ Long cười nhạo nói: “Đạo hạnh của tiểu quỷ này cũng không ít, đáng tiếc vẫn là không tìm thấy ta. Ngạo Tình, chúng ta không gặp bao nhiêu năm rồi? Để ta ngẫm lại… Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm…”
Không biết làm sao, nghe thấy hắn đếm đếm kia não,tôi bỗng nhiên hiện ra bộ dáng con rồng uy vũ khí phách trên tường đối diện kia đang đếm trên đầu ngón tay rất ngốc.
“Haiz…” Hắn bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Suốt ngày thủ ở chỗ này, cũng không biết năm tháng bên ngoài… Ngạo Tình, đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi nói cho ta đi.”
Ha ha, sao tôi biết lão quái vật các anh không gặp bao nhiêu vạn năm.
Tôi không để ý tới hắn, hắn lại quấn lấy tôi: “Ngạo Tình, ngươi để ý ta một chút! Lão bằng hữu! Ngươi đi rồi, Kỳ Lân thối kia cũng không còn nữa, ta một con rồng thủ tại chỗ này, thật sự rất nhàm chán rất nhàm chán! Ngươi đã trở lại, vậy trò chuyện với ta đi! Ngạo Tình, ta xin ngươi…”
Hắn nói xong lời cuối cùng lại còn mang theo vài phần ý vị làm nũng.
Trong lời nói kia của hắn đề cập đến tộc Bàn Phượng và tộc Kỳ Lân, nói không chừng hắn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cũng biết vì sao những thần thú hậu duệ bên ngoài đó đều biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Tôi dùng sức thuyên chuyển linh lực đình trệ trong kinh mạch mình, thật vất vả mới tìm ra một tia, dẫn linh lực vào chỗ trái tim, miễn cho trong chốc lát nơi đó lại làm yêu.
“Sau khi ta rời đi, nơi này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi, làm bộ mình là Hoàng Ngạo Tình.
Cổ chán ghét rung động trái tim kia lại xuất hiện lần nữa, bị tôi mạnh mẽ ép xuống. Mặc Hàn khó hiểu nhìn về phía tôi, ta đưa cho hắn một ánh mắt, hắn hiểu ý trầm mặc, nhân tiện cũng bảo Bạch Diễm không cần nói chuyện.
Qua một hồi lâu, tôi nghe được Tổ Long than thở một tiếng thật dài: “Ngạo Tình, ngươi nói không sai, lúc trước, nếu đi với ngươi thì tốt rồi… Ít nhất, không cần tận mắt nhìn thấy hài tử của mình biến thành quái vật…”
Tôi khiếp sợ.
“Ngạo Tình, ta nhớ rõ lúc ngươi đi cũng đã hoài trứng đi, hài tử thế nào? Ta cái kia…… Ngạo Tình, ngươi biết tự tay giết chết hài tử của mình thống khổ thế nào không…”
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra cái gì!
Tổ Long Này thoạt nhìn dễ tính, long phẩm đều không tồi, sao lạ bị ép đến nước này!
Hắn như là nghẹn ngào một chút: “hài tử kia, ta ấp hắn hai trăm năm, suốt hai trăm năm, cho dù là đi nơi nào đều mang theo như hình với bóng… Cuối cùng, cuối cùng… Ta lại không thể không tự tay giết hắn…”
Tôi như nghe được tiếng nước mắt rơi xuống: “Ngạo Tình, trước nay ta cũng không biết, khi ta đâm long trảo vào tim của long khác, lúc móc ra trái tim của long khác, tim ta cũng sẽ đau như vậy…”
“Thật xin lỗi…” Ta không nghĩ tới có thể làm hắn nhớ tới hồi ức thống khổ như vậy. Không thể không tự tay giết chết đứa con mình yêu thương, thống khổ như vậy, gần như đều có thể ép người đến điên.
Hắn còn là một con rồng cô độc thủ ở chỗ này không bao nhiêu vạn năm.
Đúng rồi, hắn đang thủ cái gì?
Tiếng thở dốc nặng nề truyền đến, hẳn là mũi hắn hít sâu, có chút ngoài ý muốn nói với tôi: “Ngạo Tình, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ