Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 190: Lẻn vào phủ thành chủ




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi vội lấy giấy viết thư bên trong ra, bên trên chỉ đơn giản viết hai chữ —— Linh giới.
Bên trên truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, hai chữ Linh giới đều là dùng máu. Hơn nữa, chữ viết rất qua loa, nghĩ đến là ở dưới một tình huống rất vội vàng để viết.
Thừa dịp mẹ tôi đi rót nước ấm cho tôi, tôi hỏi Mặc Hàn: “Máu của Quân Chi?”
Hắn gật đầu: “Chỉ sợ Thiên Đạo Hồng Hoang còn có thể khống chế hắn, hắn là ở dưới tình huống cực lực tránh thoát khống chế, truyền tin cho chúng ta.”
Thằng nhóc ngốc này!
Hắn không biết trực tiếp tìm quỷ tới Minh Cung báo tin sao!
Nhìn thấu tâm tư của tôi Mặc Hàn nói: “Mộ Nhi, bất luận kẻ nào Linh giới đều không thể tin, trừ phi là hạ tâm ma thề. Nhưng quản tâm ma thề chính là Thiên Đạo Hồng Hoang.”
Cũng đúng, thật vất vả thoát khỏi nhân gian vào Linh giới, ai nguyện ý chạy tới Minh giới.
Cho dù Quân Chi lấy quỷ tới truyền tin, trước không nói dựa vào cái gì nhân gia tin tưởng hắn nói, cũng có thể đi nửa đường đã bị Thiên Đạo Hồng Hoang tiêu diệt.
Đã biết tin tức của Bạch Diễm, tôi lập tức muốn đi Linh giới.
Ba tôi thấy tôi đi tới cửa, sốt ruột gọi tôi lại: “Đồng Đồng, con đi đâu? Muốn mua cái gì nói cho ba, ba giúp con đi mua.”
“Con…”
Mặc Hàn nói: “Ba, Đồng Đồng muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
“Sắp ăn cơm rồi, ăn xong lại đi ra ngoài tản bộ, để mẹ con lấy thêm bộ quần áo, cho con, hôm nay lạnh rồi.” Ba tôi dặn dò, khóe mắt liếc đến lửa trên bếp lò phòng bếp, lại vội vàng đi vào.
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, hắn ý bảo tôi an tâm.
Mặc Hàn xoay người ném xuống một ảo cảnh, gọi Tinh Bác Hiểu tới dặn dò vài câu, bảo hắn duy trì ảo cảnh này, để ba mẹ tôi tin tưởng sau khi tôi và Mặc Hàn trở về vẫn luôn bồi bọn họ, rồi mang theo tôi rời đi.
Dọc theo đường đi, nhớ tới ba mẹ tôi hỏi han ân cần với không khí, tôi nhịn không được khổ sở: “Em đã giẫm nát tâm ý của bọn họ…”
“Đây cũng là vì tốt cho bọn họ, bằng không, dù sao bọn họ cũng phải lo lắng đề phòng cho nàng” Mặc Hàn trấn an nói.
Tôi hiểu rõ ý tứ của hắn, nhưng, đôi mắt lại nhịn không được ngập nước.
Nếu Bạch Diễm ở đây thì tốt rồi.
“Chờ tìm Bạch Diễm về, một nhà chúng ta lại trở về, đến lúc đó, muốn ở bao lâu đều được.” Mặc Hàn lại trấn an nói.
Tôi gật đầu, hiện tại tìm Bạch Diễm về sớm một chút mới là quan trọng nhất!
Tuy Linh giới cũng chịu Minh giới quản lý, nhưng không hạn chế nhiều giống nhân gian như vậy. Linh giới phần lớn đều là có tu sĩ tu vi, thọ mệnh còn dài hơn người bình thường rất nhiều.
Nếu những người này thọ nguyên hết, có cơ hội tu luyện thành âm sai một lần nữa rất lớn. Nhưng, nơi này hung ác hơn nhân gian rất nhiều, việc giết người đoạt bảo thường xuyên xảy ra.
Mà một khi bị giết, trên cơ bản ngay cả hồn phách đều sẽ bị tiêu diệt, không giữ nửa điểm mối họa.
Trước khi đi vào Linh giới, Mặc Hàn dặn dò tôi lần nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, đều không được rời khỏi bên người hắn.
“Tu vi của em không thấp, Hi Hòa nói, đã hơn rất nhiều người Linh giới.” Tôi ý bảo hắn an tâm.
Mặc Hàn vẫn không yên tâm: “Nàng tâm tư đơn thuần, kinh nghiệm thực chiến lại thiếu, cho dù tu vi cao, cũng không nhất định là đối thủ của người sống nơi này. Mộ Nhi, có thể đi vào nơi này, trừ mấy người thiên tư cực cao hoặc tài sản phong phú ra, không một tu sĩ trên tay là sạch sẽ. Càng là tầng dưới chót, càng tàn nhẫn độc ác, nàng nhất định phải cẩn thận.”
Lời này nói tôi run rẩy trong lòng, hỏi: “Nơi này giết người không phạm pháp sao?”
“Âm ty sẽ có ghi lại, nhưng mục đích của mọi người nơi này đều là thoát khỏi quản chế của âm ty. Luật pháp các thành có sẽ cấm giết chóc, nhưng luật pháp một thành chỉ hữu dụng với bên trong thành, ra khỏi thành trì một mực mặc kệ. Hơn nữa, cho dù là trong thành trì, còn có không ít người lợi dụng sơ hở.” Mặc Hàn kiên nhẫn giải thích với tôi.
Tôi xem như hiểu được, nơi này giết người thật sự là không phạm pháp. Nơi này hoàn hoàn là một chỗ dựa vào thực lực để nói chuyện.
“Chúng ta tìm được bảo bảo sẽ đi.” Cũng không biết tên kia đưa bảo bảo tới loại địa phương này là muốn làm gì!
Mặc Hàn gật đầu, ôm tôi nhảy vào lốc xoáy thông với Linh giới kia.
Lực lượng lốc xoáy lôi kéo tôi khắp nơi, muốn xé rách tôi. Mặc Hàn hình thành một lá chắn quỷ khí ở quanh người chúng tôi, ngăn cách lực lượng của lốc xoáy.
Linh khí nồng đậm hình thành từng cỡ nhỏ nổ mạnh ở phía trên lá chắn, Mặc Hàn vùi đầu tôi vào bên trong khuỷu tay hắn: “Đừng nhìn, rất nhanh sẽ tiến vào Linh giới.”
Tôi biết hắn là không muốn để tôi nhìn thấy những mặt người dữ tợn bên trong lốc xoáy đó: “Những cái đó là cái gì?”
“vong hồn Linh giới, không muốn tiến vào Minh giới, lại không thể tiến vào Linh giới, chỉ có thể bồi hồi ở đây. Phàm nhân tiến vào Linh giới, đây cũng là một khảo nghiệm với tâm trí kiên định hay không của bọn họ.” Mặc Hàn giải thích nói.
Tôi không bị những mặt người đó mê hoặc, chỉ sợ là bởi vì Mặc Hàn giúp tôi chặn lại đi.
Một lòng xúc động muốn gặp Bạch Diễm bùng cháy trong lòng tôi, những mặt người đó cũng không đáng sợ như vậy.
Bước ra khỏi lốc xoáy, linh lực dồi dào xông đến muốn chảy vào trong thân thể tôi, Mặc Hàn phất tay giúp tôi ngăn.
“Làm sao vậy?” Tôi khó hiểu.
“Nơi này không thể so với nhân gian, linh khí dồi dào, chậm rãi hấp thu mới tốt. Nếu không, quá liều linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể nàng, sẽ tạo thành tổn thương với kinh mạch của nàng.”
Dù sao tôi cũng không muốn tu luyện ở chỗ này, không để bụng những việc này.
“Có thể cảm nhận được hơi thở của Bạch Diễm không?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn nhắm mắt thả quỷ khí ra, tỉ mỉ tra rõ chung quanh một địa phương to lớn, vẫn là không thu hoạch được gì.
Lòng tôi mới dễ chịu chút lại khó chịu lần nữa, Mặc Hàn ôm tôi ở trên lưng Tiểu Bạch, mang theo tôi bay đến thành trấn phía trước.
“Nơi này địa phương có thể vượt giới gửi thư không nhiều lắm, chúng ta đi trạm dịch tra.”
Ngay cả Tiểu Bạch đều không thể cảm nhận được hơi thở của Bạch Diễm, cũng chỉ có thể xuống tay từ nơi này.
Linh giới còn có tên, gọi là Tu Chân giới, nơi này mỗi một chỗ đều là thanh sơn tú thủy, nơi chốn đều hiện ra linh khí nồng đậm, tôi lại không có tâm tình thưởng thức linh sơn tú thủy này.
Trên đường, Mặc Hàn dạy tôi mấy phương pháp che giấu hơi thở, phòng ngừa người nọ nhận thấy được chúng tôi tới trước một bước, dời Bạch Diễm đi địa phương khác.
Các cửa ra vào Linh giới, Mặc Hàn và Khổng Tuyên đều phái người thủ, một khi có tin tức của Bạch Diễm, bọn họ sẽ cho chúng tôi biết.
Hồng Quỷ cũng mang theo một đám lão quỷ tu vi cao thâm lại trung thành với Mặc Hàn đi vài nơi này, tách ra tìm kiếm tin tức của Bạch Diễm và Quân Chi với chúng tôi.
Hình ảnh thoáng hiện bên trong ánh sáng, Bạch Diễm cũng không bị thương, chỉ là bị hạn chế pháp lực giống lúc trước mà thôi.
Tôi vừa may mắn hắn bình an, vừa lại lo lắng cho hắn ngày tháng tiếp theo.
Lúc vào thành cần phải kiểm tra Mặc Hàn thu nhỏ Tiểu Bạch, để nó thu ba cái đầu làm bộ là một con linh thú bình thường.
Chúng tôi xếp hàng sau đội ngũ thật dài, tôi không rõ vì sao không trực tiếp bay đi vào.
Mặc Hàn truyền âm giải thích cho tôi nói: “Mỗi tòa thành trì đều có đại trận phòng hộ, mạnh mẽ xâm nhập sẽ bị đại trận đánh đuổi. Ở trước khi tìm được Bạch Diễm, không nên rút dây động rừng.”
Thì ra là như thế này.
Tôi chỉ có thể nhẫn nại tính tình bài đội, thật vất vả mới chờ tới rồi chúng ta.
Một cô gái mặc trang phục cổ đại lấy ra một đồ vật giống cây thước chỉ về phía tôi, tôi học bộ dáng những người khác đưa bàn tay qua, cho nàng đo lường một phen.
“Tên họ.”
“Mộ…” Tôi đang báo tên, Mặc Hàn chọc tôi một chút, tôi hiểu ý, vội sửa lại miệng: “Ninh Ninh.”
“Mộ Ninh Ninh?” Nàng kia lặp lại một câu, ánh mắt liếc quá Mặc Hàn bên cạnh tôi, tròng mắt đều thẳng.
“Phu quân.” Tôi quay đầu lại đi gọi một tiếng, thấy mặt nàng kia nháy mắt chuyển thành âm ngoan tàn nhẫn liếc mắt tôi một cái, quăng cho tôi một ngọc bài không kiên nhẫn ý bảo tôi đi mau: “Đi đi đi!”
Mặc Hàn làm lơ nàng ta, kéo tôi trực tiếp vào thành, nàng kia cũng không phản ứng lại Mặc Hàn còn chưa thông qua trắc nghiệm.
Thì ra lớn lên đẹp thật sự có thể chà mặt.
Tôi cầm theo ngọc bài hỏi hắn: “Anh không có cái này không sao sao?”
“Chúng ta có một cái là được, thứ này giống với chứng minh thư của người sống, ta không sao cả, nàng cầm là được.” Mặc Hàn nói.
Tôi thu lại, hai người đi thẳng đến trạm dịch.
Ông chủ trạm dịch là một người trung niên lấm la lấm lét, tu vi bình thường, nhưng cả người đều lộ ra khôn khéo.
Ông ta ngồi ở sau quầy, bên kia là bàn lùn, tốp năm tốp ba có mấy người đang viết thư.
Ông chủ nhìn chúng tôi một cái, lập tức nhận ra quần áo trên người Mặc Hàn là cực phẩm, bộ dáng biếng nhác kia trở thành hư không, ân cần đi lên đón.
“Vị tiên sư này là muốn viết thư sao?” Lại trực tiếp bỏ qua tôi.
Mặc Hàn trực tiếp ném một túi đồ vật qua, lão bản kia tiếp nhận, nhìn xong cả khuôn mặt cười đều nhíu lại, cúi đầu khom lưng mang theo chúng tôi chạy lên lầu: “Tiên sư mời lên trên lầu! Trong một phòng trang nhã trên lầu!”
Mặc Hàn dẫn tôi theo sau, lúc này ông chủ mới chú ý tới tô, ánh mắt lộ ra tia hiểu ý.
Vợ chồng hai người xuất hiện với nhau rất kỳ quái sao?
Ông ta dẫn chúng tôi vào một phòng riêng, nơi này bị hạ trận pháp, không thể khiến người nhìn lén và nghe lén, là nơi nói chuyện rất tốt.
Mặc Hàn lấy tin của Quân Chi ra: “Phong thư này là từ chỗ các ngươi gửi ra ngoài sao?”
Ông chủ có chút khó xử, Mặc Hàn lại ném một túi linh thạch ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Nói, còn có một túi.”
Ông chủ tham lam nuốt nước miếng, khóe mắt không ngừng liếc túi linh thạch trên bàn. Cửa hàng này của bọn họ, theo lý là không thể tiết lộ bất kì tin tức gì với người ngoài.
Nhưng không chịu nổi Mặc Hàn ra tay hào phóng, ông ta giãy giụa, hít sâu một cái vẫn nói: “Gặp qua, mấy ngày hôm trước có một tiểu tử đến, cả người rách tung toé, cũng không biết lấy linh thạch từ nơi nào để viết thư.”
“Hắn trông như thế nào!” Tôi vội hỏi.
“Ta thấy cốt linh hắn cũng chỉ mười mấy tuổi đi, thiên tư cực cao, nhìn không ra tu vi cụ thể. Điên điên khùng khùng, viết phong thư cũng lải nhải, nói không chừng là trốn nô trộm linh thạch của chủ nhân nhà ai đó…”
“Ngươi mới là trốn nô!” Tôi cả giận nói, Thiên Đạo Hồng Hoang đáng chết, lại biến Quân Chi thành cái dạng này!
Ông chủ bị khí thế của tôi dọa đến, nhìn Mặc Hàn muốn hắn quản tôi, ai ngờ Mặc Hàn chỉ lo an ủi tôi, lại hỏi hắn: “Sau đó hắn đi nơi nào?”
“Sau đó đi rồi… Nhiều năm rồi ta chưa thấy qua viết thư với nhân gian… Lại là viết cho người thường…”
“Ngươi biết hắn đi đâu không?” Tôi bức thiết hỏi.
Ông chủ xoay tròn tròng mắt, ngón tay để trên bàn kia múa may, rất rõ ràng là muốn đút lót.
Mặc Hàn đang muốn lấy linh thạch, tôi lại vội vàng muốn biết tin tức của Quân Chi và Bạch Diễm, hóa ra trường kiếm đặt ở trên cổ ông chủ: “Nói!”
“Nữ hiệp tha mạng!” Mặt ông chủ trở nên tái nhợt, sợ hãi nhìn kiếm của tôi, run rẩy nói: “Cửa hàng này của chúng ta chính là thủ hạ của linh chủ… Nữ hiệp… Ngươi cần phải nghĩ kỹ, ở Linh giới đắc tội linh chủ, cũng không phải là đùa giỡn!”
“Linh chủ rất lợi hại sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn lạnh nhạt: “Không cần quá lo.”
Vậy là tốt rồi, đánh không lại Mặc Hàn của chúng tôi thì đều là cặn bã!
Sắc mặt của ông chủ càng thêm không tốt, tôi nhân cơ hội ép hỏi nói: “Mau nói, hắn đi đâu!”
“Ta nói, ta nói… Hắn mới vừa viết tin xong, đã bị người của phủ thành chủ bắt đi… Tiểu tử kia… Thì ra là từ ngoài thành xông tới. Chỉ vì viết phong thư! Thật là không hiểu được… Lại đắc tội người của phủ thành chủ…”
“Vậy ngươi có gặp qua một tiểu hài tử sinh được một tháng, trên người đồng thời mang theo quỷ khí và linh khí hay không.” Tôi lại hỏi.
Tròng mắt của ông chủ sáng lên: “Hài tử vừa có quỷ khí vừa có linh khí…” ÁNH mắt của ông ta lại lộ ra lộ ra tia tham lam lần nữa, bị một ánh mắt lạnh băng của Mặc Hàn trừng trở về.
“Không nên đánh chủ ý thì đừng đánh, không nên nói thì đừng nói.” Hắn lạnh lùng nói, mỗi một chữ đều mang theo uy áp, áp đến lão bản không nâng eo dậy nổi.
“Vâng… Vâng…” Chỉ có thể yếu ớt trả lời.
Tôi từ từ ý thức được, thân phận của bảo bảo giống như Linh Thể Thuần Âm của tôi vậy, như rất bị người mơ ước.
Tôi nhìn lão bản, nếu hiện tại ông ta có thể vì lợi ích bán đứng tin Quân Chi tới nơi này viết thư, tự nhiên cũng có thể bán đứng chúng tôi và bảo bảo.
Trong nháy mắt, trong đầu tôi lại hiện lên ý niệm giết chết ông ta.
Trừ Cơ Tử Đồng ra, tôi lại nổi lên sát niệm với người thứ hai.
Tay lạnh lẽo của Mặc Hàn xoa lưng của tôi, làm lòng đang cuồng loạn của tôi dần bình tĩnh lại. Hắn hơi gật đầu với tôi, tôi hiểu rõ trong lòng hắn đã có chủ ý.
Chỗ ông chủ không hỏi ra cái gì, chúng tôi tính đi, Mặc Hàn thu uy áp lại, ông chủ vội vàng cầm hai túi linh thạch trên bàn lên.
Một đoàn quỷ khí bỗng nhiên đánh vào trong cơ thể lão bản, không trong chốc lát, một đoạn ký ức đã bị Mặc Hàn rút ra.
Ông chủ ôm hai túi linh thạch, vẻ mặt mờ mịt nhìn chúng tôi: “Các ngươi là ai? Sao lại ở trong nhã gian của tiệm ta!”
Mặc Hàn mặc kệ ông ta, nắm tay của tôi đi xuống lầu.
Trên đường phố lát đá xanh, người đến người đi, tôi sợ trực tiếp hỏi Mặc Hàn sẽ bị người nghe lén.
Hai người đơn giản tìm góc yên lặng, vào mặc ngọc.
Đi vào, tôi lại hỏi: “Chuyện bảo bảo có quỷ khí và linh khí, không thể bị người biết sao?”
Mặc Hàn gật đầu: “Càng ít người biết càng tốt, thể chất Bạch Diễm là song tu linh quỷ, hai người phối hợp với nhau, lại cũng khiến cho tu vi của hắn cực dễ vì người khác đánh cắp. Hơn nữa, hắn vẫn là một hài tử, không có đủ năng lực tự bảo vệ mình, còn có khả năng bị đoạt mất.”
Đoạt mất, như ngay từ đầu Cơ Tử Đồng muốn làm với tôi vậy.
Tôi cũng không dám lắm miệng chuyện của bảo bảo nữa.
“Vậy Quân Chi thì sao?” Hắn bị bắt vào phủ thành chủ, cũng không biết thế nào.
Mặc Hàn như suy nghĩ gì: “Hắn bị bắt là bởi vì mạnh mẽ xông vào thành, nếu không bị tru sát tại chỗ, sẽ không phải lo lắng cho tánh mạng. Quan trọng là xem thành chủ này bắt hắn là muốn làm gì.”
“Chúng ta làm thế nào mới có thể cứu hắn ra? Còn có Thiên Đạo Hồng Hoang thì sao, hắn rời khỏi Quân Chi chưa? Nếu không, Quân Chi sẽ không bị bắt đi?” Nếu là như vậy thì tốt rồi.
“Hồng Hoang không thể rời khỏi núi Bất Chu lâu, cho dù hắn lưu lại một đạo thần thức khống chế Quân Chi, Quân Chi vẫn không có cách nào chống cự.” Mặc Hàn dừng một chút: “Mộ Nhi, huống chi, chúng ta cũng không thể xác định Quân Chi chỉ là đơn thuần bị khống chế hay không.”
“Hắn đều truyền tin cho chúng ta, chẳng lẽ còn không thể chứng minh sao!”
“Đầu tiên, Bạch Diễm thật sự ở chỗ này hay không, chúng ta cũng không thể xác định. Tiếp theo, nàng đã quên Bạch Diễm nói qua, cạnh người Quân Chi có một người chúng ta đều không nhìn thấy sao?”
Cái này tôi thật sự quên mất.
“Hắn là ai, anh có manh mối không?”
Mặc Hàn nhíu mày nói: “Ta chỉ có thể nghĩ đến, chính là hắn chính là Quân Chi.”
“Nhưng Quân Chi…”
“Mộ Nhi, nàng nghe ta giải thích.” Mặc Hàn hiếm thấy chặn ngang tôi: “Quân Chi có lẽ có hai người, một người là hướng về nàng, một người khác là hướng về Thiên Đạo Hồng Hoang.”
“Hắn… Nhân cách phân liệt?” Tôi không thể tin tưởng hỏi.
Mặc Hàn suy tư một chút, mới nói: “Có thể nói như vậy, chuẩn xác mà nói, chính là hoá thành hai hắn. Giống như là song bào thai, như ta và Mặc Uyên vậy.”
Vậy nói cách khác, Quân Chi có thể thật sự sẽ giết tôi và bảo bảo?
Đùa cái gì vậy!
Tôi không muốn tin tưởng, nhưng Mặc Hàn không có mười phần nắm chắc, là tuyệt đối sẽ không nói những việc này với tôi.
Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể làm đà điểu, không thèm nghĩ đến chuyện này.
“Cho dù thế nào, chúng ta đều đến cứu Quân Chi ra mới được, trước không nói hắn thật sự như anh suy đoán như vậy hay không, lúc trước ở tử địa Minh giới, hắn là đuổi theo Bạch Diễm biến mất. Hắn truyền tin cho chúng ta, rất có khả năng là đã biết tin tức của Bạch Diễm.” Tôi phân tích nói.
Mặc Hàn cũng là có ý vậy, nhắc tới Bạch Diễm, mày hắn lại nhíu chặt lần nữa.
“Không phải chúng ta cầm thẻ bài của Tinh Bác Hiểu sao, lấy cái này đi phủ thành chủ đưa danh thiếp đi.” Tôi đề nghị nói.
Tinh Bác Hiểu là gian thương mười phần mười, làm ăn từ người chết đến người sống, lại làm được Tu Chân giới, chỉ cần địa phương có tiền, sẽ có hắn.
Hơn nữa, tên tuổi vẫn là vang dội.
Mặc Hàn lại lắc đầu: “Không, chúng ta không đi gặp thành chủ.”
“Vì sao?” Tôi khó hiểu, người nơi này, phần lớn đều là vì phi thăng thành tiên. Chúng tôi cầm danh thiếp của Tinh Bác Hiểu đi, dùng chút pháp bảo là có thể chuộc Quân Chi ra thì tốt rồi.
Dù sao Mặc Hàn cũng không thiếu pháp bảo.
“Vào thành trước, phía phủ thành chủ kia truyền ra một cổ tử khí nhàn nhạt. Nếu ta không đoán sai, chỉ sợ thành chủ kia không sống được bao lâu, lúc Quân Chi tiến vào, ngay cả lão bản trạm dịch đều có thể liếc mắt một cái nhìn thấu thiên tư của hắn cực cao, những người khác tự nhiên cũng có thể.”
“Vạy hai người có quan hệ gì sao?” Tôi không hiểu.
“Đoạt xá.” Mặc Hàn phun ra hai chữ: “Hiện tại chỉ sợ thành chủ kia đang tìm một thân thể thích hợp để đoạt xá. Quân Chi như vậy, tuy tu vi kém hơn ông ta, nhưng nhìn toàn bộ Linh giới, thiên tư cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Với thành chủ gần đất xa trời mà nói, Quân Chi là đối tượng đoạt xá tốt nhất.”
Tôi cả kinh trong lòng: “Chúng ta đến nhanh lên!”
Quân Chi đã bị bắt đi vài ngày, muộn một giây sẽ có thêm một phần nguy hiểm bị đoạt xá.
“Ta chào hỏi Nhất Nhất một cái, chờ hắn đi rồi, chúng ta sẽ đi địa lao phủ thành chủ.” Mặc Hàn nói.
Tôi gật đầu, hai người đi ra ngoài tìm địa phương không ai, sau khi Mặc Hàn vạch xuống một đường kết giới, phát ra Minh Vương Lệnh với mặt trời trên bầu trời.
Không trong chốc lát, Minh Vương Lệnh trở về, mặt trời lại biến mất.
Ngay lập tức, Linh giới từ giữa trưa biến thành buổi tối.
Tu sĩ xung quanh nghị luận rối rít, mặt trời với người như bọn họ mà nói, vẫn là tồn tại quỳ bái.
Mặc Hàn mang theo tôi đi xung quanh phủ thành chủ, hai người đều che giấu hơi thở, các hộ vệ tuần tra phủ thành chủ không một ai có thể phát hiện.
Đoạt xá muốn đề cao tỷ lệ, nhất định phải chọn một thời cơ thích hợp, đêm nay là trăng non, là lúc hồn phách hồn lực của người yếu ớt nhất, thành chủ kia tám chín phần mười sẽ chọn xuống tay đêm nay.
Phủ thành chủ xây như một tòa lâu đài, dưới tường thành cao cao, toàn là hộ vệ tuần tra. Mà phía trên tường thành, cũng tràn đầy cung tiễn thủ.
Nghe trên đường người ta nói, đây là bởi vì thọ nguyên của thành chủ gần đây đã bị rất nhiều người biết, thành chủ sợ có người mượn cơ hội này tìm vào phủ thành chủ, đưa hắn quy thiên trước tiên.
“Mặc Hàn, nếu sau khi rất nhiều tu sĩ chết đi Minh giới cũng có thể tu luyện, vì sao còn chấp nhất muốn tồn tại ở chỗ này như vậy?”
“Với người sống mà nói, sống sót đương nhiên tốt hơn đã chết. Huống chi, bọn họ hoặc là tu luyện công pháp, với sau khi chết tu luyện, là hai loại công pháp khác nhau.”
“Sau khi chết đi Minh giới tu luyện, tất cả phải bắt đầu một lần nữa, không mấy người chịu được loại chênh lệch này. Chuyện quan trọng nhất, rất nhiều người sau khi chết đã không có linh trí, ngay cả tu luyện một lần nữa đều không thể làm được.” Mặc Hàn kiên nhẫn giải thích cho tôi.
Bọn họ thích thế nào thì thế đấy, tôi chỉ cần Quân Chi và bảo bảo không có việc gì thì tốt rồi.
Vợ chồng hai người tìm đến dưới tường thành, đêm nay, ngay cả ánh trăng đều không có. Chúng tôi trốn ở sau một cây đại thụ, một loạt hộ vệ tuần tra trật tự rành mạch đi qua từ phía sau chúng tôi.
Mặc Hàn ý bảo tôi ở chỗ này chờ, hắn vòng ra sau cây, thả ra một đoàn quỷ khí, xâm lấn vào trong cơ thể một hộ vệ cuối cùng.
Hộ vệ kia đi tới, không tự chủ được xoay cái, như một con rối đi về phía chúng tôi.
Mặc Hàn rút ký ức của hộ vệ kia ra, sau khi cho hắn chú hôn mê, lấy đi ngọc bài thân phận trên người hắn, mang theo tôi rời đi.
Phía trên phủ thành chủ có đại trận phòng hộ, lấy năng lực của Mặc Hàn mạnh mẽ đi vào đều không nói chơi, nhưng vì không rút dây động rừng, chúng tôi vẫn là đi vào cửa lớn.
Tôi trốn vào mặc ngọc, xuyên qua mặc ngọc trong không trung, thấy sau khi Mặc Hàn làm ảo thuật với hộ vệ thủ vệ, cầm ngọc bài đoạt tới lúc trước, quang minh chính đại đi vào phủ thành chủ.
Hắn đi đến nơi nào, ảo thuật sẽ theo tới nơi đó, làm người nhìn thấy của đều cho rằng hắn là hộ vệ kia.
Thực lực nghiền áp như vậy, làm hắn nhẹ nhàng như vào chỗ không người.
Có ký ức lúc trước của hộ vệ kia, rất nhanh Mặc Hàn đã tìm tới địa lao của phủ thành chủ. Hắn dùng ngọc bài đi vào, lại dùng quỷ khí làm cai ngục bên trong hôn mê, tôi mới từ mặc ngọc đi ra.
Hai người chia nhau dùng pháp lực nhìn địa lao này một lần, không phát hiện ra tung tích của Quân Chi. Tôi không tin tà, nhanh chóng đi vào bên trong, xem xét một gian nhà tù.
Trong phòng giam đóng lại có rất nhiều người, phần lớn đều là người trẻ tuổi thiên tư không tồi tu vi lại không cao, chỉ sợ đều là thành chủ kia bắt đến suy xét làm đoạt xá.
Những người đó phần lớn đều không có ý thức gì, bị hon mê ném ở trong phòng giam, trên tay và trên chân còn đeo xiềng xích đặc chế dùng để phong tỏa linh lực.
Cái này làm cho tôi càng thêm lo lắng cho Quân Chi.
Nhưng mà, vẫn luôn tìm đến một gian nhà tù cuối cùng, đều không có tung tích của Quân Chi.
Tôi đứng ở trước nhà tù trống cuối hành lang, nhìn giá chữ thập loang lổ vết máu bên trong, cơ thể bỗng nhiên lung lay một chút, muốn ngã xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.