Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 183: Đã nói việc nặng để ta




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Rời khỏi từ trong trí nhớ của Lam Thiên Hữu ra, những năm vừa trải qua đó, ở trong hiện thực cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt. Mảnh nhỏ hồn phách của Lam Thiên Hữu còn chưa hoàn toàn tiêu tán, xẹt qua bên tai tôi, tôi nghe được giọng nói cực kỳ nhỏ của hắn.
“Giúp tôi nói với Cảnh Nhuận một tiếng… Thật xin lỗi… Giết ca ca hắn… Hắn thật sự là một em trai rất tốt…”
“Còn có… Đồng Đồng… Tôi yêu em…”
Đột nhiên, đôi mắt tôi ẩm ướt.
Rất nhanh hơi thở của Lam Thiên Hữu biến mất tại chỗ, chỉ có thân thể của hắn ngã sang bên cạnh, không có nửa điểm sinh khí.
“Mẹ!”
Bảo bảo gọi tôi một tiếng, Mặc Uyên ném tới một đạo quỷ khí muốn cuốn tôi đi, lại không ngờ nửa đường rơi xuống một đạo thiên phạt lôi, chặn quỷ khí kia.
Bảo bảo không màng tất cả xông tới, thay tôi đánh lùi thiên lôi kia.
Mặc Uyên đỡ cơ thể của Mặc Hàn, vài lần muốn lại đây nhưng đều bị Quân Chi chặn lại, tức giận đến hắn một đường đánh một đường mắng.
“Mẹ, làm sao bây giờ?” Bảo bảo không biết làm sao hỏi tôi.
Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ…
Trong lòng đặc biệt tức giận, vì Mặc Hàn, vì bảo bảo, vì Quân Chi Khổng Tuyên và đại bàng, còn có Lam Thiên Hữu…
Từng thiên lôi rơi xuống, bảo bảo đều chủ động đi ngăn cản.
Khóe mắt tôi bỗng nhiên liếc qua một bóng hình, là Cơ Tử Đồng đi tới bên cạnh thân thể Lam Thiên Hữu.
Trong mắt nàng lại không có vài phần bi thương, có là tia tính kế nhiều hơn.
Cô ta muốn làm gì?
Tôi né tránh một đạo thiên lôi, sau khi thấy Cơ Tử Đồng thân là hồn thể lại tự hư hóa, muốn tiến vào bên trong thân thể Lam Thiên Hữu.
So với người sống, âm linh bị thiên phạt lôi tổn thương lớn hơn.
Hiện tại Cơ Tử Đồng chỉ là hồn thể, lúc trước lại bị quỷ khí u minh tổn thương, hiện tại khẳng định là không thừa nhận được thiên phạt lôi của Thiên Đạo Hồng Hoang.
Nàng muốn trốn vào trong thân thể của Lam Thiên Hữu tị nạn!
Nhớ tới ký ức nhìn thấy của Lam Thiên Hữu, nàng nhiều lần lợi dụng Lam Thiên Hữu như vậy, Lam Thiên Hữu biết rõ mục đích của nàng lại vẫn lần lượt bất kể hậu quả giúp nàng, tôi cảm thấy không đáng giá thay Lam Thiên Hữu.
Hiện tại Lam Thiên Hữu đã chết, nàng lại ngay cả thân thể của Lam Thiên Hữu đều không buông tha!
Trước khi Lam Thiên Hữu chết, mảnh nhỏ hồn phách của hắn xẹt qua tôi, đều truyền cho tôi không ít hồn lực, khôi phục thân thể cho tôi.
Hiện tại, linh lực của tôi khô khốc, chỉ có thể vận dụng hồn lực.
Cuốn lên một làn gió, tôi mạnh mẽ kéo một nửa hồn phách của Cơ Tử Đồng đã hoàn toàn đi vào thân thể Lam Thiên Hữu ra.
Sắc mặt Cơ Tử Đồng đại biến: “Mộ Tử Đồng ngươi làm gì!”
“Hắn đã không còn nữa, tôn trọng di thể của hắn chút!” Tôi tức giận nói.
Cơ Tử Đồng lườm tôi: “Xen vào việc người khác! Hắn là sư phụ của ta!”
“Có đồ đệ như cô quả thật là sư môn bất hạnh!” Về sau Lam Thiên Hữu lại còn vì nàng, một đồ đệ cũng chưa từng nhận!
Nếu hắn sớm phân rõ giới hạn với Cơ Tử Đồng một chút, hiện tại nói không chừng đã sớm đắc đạo thành tiên!
Cơ Tử Đồng đánh tới một đạo pháp lực, bị tôi hất ra không cố sức chút nào, nàng càng tức: “Chuyện của ta và Khải Minh không cần ngươi quản! Ngươi quản tốt chính ngươi đi! Mặc Hàn bị ngươi hại thành bộ dáng như vậy, chẳng lẽ ngươi không áy náy sao!”
Nàng lập tức chọc trúng khó chịu nhất trong lòng tôi.
Thừa dịp tôi phân tâm, Cơ Tử Đồng lại muốn trốn vào bên trong thân thể Lam Thiên Hữu, lại không ngờ tôi phân ra không ít hồn lực Lam Thiên Hữu cho thiết hạ một tầng kết giới ở trên trước một bước, hất nàng ra.
“Mộ Tử Đồng!” Nàng gần như là hét ra: “Bớt xen vào việc của người khác!”
“tôi đã nói rồi, tôn trọng di thể của hắn chút!”
“Là ngươi hại chết Khải Minh!” Cơ Tử Đồng nhắc tới chuyện này cũng là một bụng hỏa.
Nàng lại lập tức chọc trúng một khó chịu khác trong lòng tôi.
Nàng thử vài lần muốn tiến vào thân thể Lam Thiên Hữu đều không thành công, trong cơn tức giận, tấn công về phía tôi.
Chỉ cần hồn lực của tôi không đủ chống đỡ kết giới kia, nàng ta có thể tìm được nơi ẩn núp.
Hai người qua mấy chiêu, thương thế lúc trước của Cơ Tử Đồng vẫn luôn không khỏi hẳn. Rơi ở hạ phong của tôi, nhưng bởi vì kinh nghiệm chiến đấu đủ, nhất thời cũng không bị thua.
Đang ở lúc tôi sốt ruột, tôi nhớ tới ký ức của nàng thật lâu lúc rước nhìn thấy, với miệng vết thương trong trí nhớ, sau một chiêu hư hoảng, đâm một kiếm vào ngực Cơ Tử Đồng.
Cơ Tử Đồng trúng chiêu, hét thảm một tiếng thối lui về sau.
Quả nhiên, nơi đó của nàng có vết thương cũ!
Ba ngàn năm trước, Mặc Hàn cho rằng nàng tính kế nội đan của Mặc Uyên mà giận dữ, đâm một kiếm trúng trái tim Cơ Tử Đồng.
Kiếm của Mặc Hàn không giống bình thường, đâm bị thương sẽ trực tiếp thương đến hồn phách hoặc nguyên thần, hơn nữa miệng vết thương không trải qua xử lý đặc biệt phức tạp, không có khả năng khỏi hẳn.
Cơ Tử Đồng vẫn luôn ở vội vàng sống lại và muốn xâm chiếm thân thể của tôi, quả nhiên không có thời gian đi xử lý miệng vết thương.
Nàng tức giận lườm tôi, tôi lại không lãng phí thời gian, lại đâm xuống một chiêu tàn nhẫn, đâm trúng bụng nhỏ Cơ Tử Đồng, nàng lập tức lui về phía sau.
Một đạo thiên phạt lôi thuận thế rơi xuống, tôi kéo thân thể Lam Thiên Hữu chợt lóe về sau, nguy hiểm né tránh.
Cơ Tử Đồng lại không nhanh bằng tốc độ của tôi, bị thiên phạt lôi xẹt đến một chút, hồn thể lập tức trong suốt một nửa.
Trời trên đầu nhanh chóng hình thành một lốc xoáy, một nửa gió đao bắn về phía bảo bảo, tôi lo lắng cho nó, vội chạy về phía nó.
Mẹ con hai người hội hợp, lốc xoáy huyết sắc đỉnh đầu đồng thời cũng hoàn thành.
Một thiên lôi khí thế to lớn từ trên trời cuồn cuộn rơi xuống, bảo bảo gần kiệt lực, cho dù thử muốn chống đỡ, cũng không có cách nào.
Trái tim tôi tức giận vô hạn.
Tôi không làm chuyện gì thương thiên hại lí, bảo bảo của nhà chúng tôi càng mới sinh ra, vì sao phải bị Thiên Đạo Hồng Hoang tru diệt như vậy!
Còn có Quân Chi!
Hắn mới mười mấy tuổi, vì sao  muốn dựa vào tay hắn, một đám giết chết chúng tôi!
Năm đó hình ảnh nhất tộc Bàn Phượng bị diệt tộc hiện lên ở trong đầu tôi, ở sâu trong lòng trào ra vô hạn oán hận và hò hét, như vô số oan hồn Bàn Phượng đều ở trong cơ thể tôi kêu gào.
Trốn, đã là không trốn thoát.
Nơi này duy nhất Mặc Uyên và Khổng Tuyên còn có sức chiến đấu, cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, sao cũng không cứu được tôi và bảo bảo.
Tôi nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn trời, sợ hãi cho tới nay bị tôi che giấu kia cũng dần biến mất.
Thay thế, là một tia thản nhiên không sợ.
Khoảng không phía sau tôi như có vô số tộc nhân, lực lượng của vô số tộc nhân như đều ở bảo vệ tôi.
Linh mạch khô cạn trong cơ thể lại được rót đầy linh lực lần nữa, hư ảnh một con Lôi Hỏa phượng hoàng màu ngân bạch ở trong thức hải của tôi lại giương cánh bay lượn lần nữa.
Tôi che chở bảo bảo, một tay giơ kiếm, một chốc chém ra trường kiếm kia, như có vô số tộc nhân đều đồng thời vung kiếm hợp lực kháng địch với tôi.
“Tộc linh…”
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Khổng Tuyên ngạc nhiên một tiếng.
     
Phượng hoàng lớn Chưa bao giờ gặp qua từ phía sau tôi phá thể mà ra, hót vang rồi bay lên trời, đón thiên phạt lôi khí thế như lửa kia.
Hai pháp lực một trắng một đỏ va chạm, thiên địa biến sắc, ngay cả chúng tôi dưới đất đều chấn động.
Vô số tiếng thét dài của Bàn Phượng xẹt qua ở bên tai tôi, mỗi một tiếng đều vô cùng thê lương.
Đối kháng còn đang tiếp tục, tôi thân là người sống thân thể lại có chút không chịu nổi, ôm bảo bảo có chút lung lay sắp ngã.
“Mẹ, người đổ máu!” Bảo bảo kinh hãi ôm mặt tôi, từ khóe mắt tôi xoa xoa, tay nhỏ chứa đầy vết máu đỏ tươi.
“Mẹ không có việc gì…” Tôi trấn an nó một tiếng, thân thể muốn ngã xuống, lại rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Ba ba!” Bảo bảo kinh hô: “Ba ba đã tỉnh!”
Tôi ngẩng đầu, thấy thật sự là Mặc Hàn, ngạc nhiên không biết nên nói cái gì.
Ngay cả Mặc Uyên vốn che chở cho Mặc Hàn, đều là vẻ mặt khiếp sợ.
“Đã nói việc nặng để ta.” Mặc Hàn đau lòng lau khóe mắt của tôi, cảm giác thoải mái lạnh lẽo tràn ra ở nơi đó, hắn tự dùng chữa trị thuật.
“Anh đã khỏe rồi sao?” Tôi lo lắng hỏi.
Vừa rồi không phải là bất tỉnh nhân sự sao?
Hắn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn tộc linh Bàn Phượng và Thiên Đạo Hồng Hoang đối kháng, duỗi tay về phía tế đàn, trong miệng lẩm bẩm.
Tế đàn vốn yên tĩnh đột nhiên lại toát ra quỷ khí màu đen lần nữa, cắn nuốt thi thể tàn lưu ở mặt trên đều bị đầm lầy màu đen phía dưới lộ ra.
Một đạo quỷ khí màu đen thuần bỗng nhiên từ bên trong phun ra như suối, phóng tới thiên phạt lôi kia, chém ra kiếm thế thế như chẻ tre nhằm phía trời không với tôi.
“Ca ngươi dừng tay!” Tôi nghe được tiếng Mặc Uyên xé tâm kêu dừng, muốn thấy rõ là chuyện như thế nào, lại bị Mặc Hàn che kín lỗ tai.
“Rất nhanh, tất cả đều có thể kết thúc.” Hắn nhẹ giọng nói, ý bảo bảo bảo cũng che lỗ tai lại.
Cho dù lỗ tai bị che, tôi vẫn nghe thấy được một tiếng tiếng nổ vang đặc biệt mạnh. Vang lớn với ánh sáng lóa mắt, sau khi tất cả đều tan biến, rốt cuộc không trung cũng trong trẻo một lần nữa.
“Rốt cuộc cũng đi rồi…” Khổng Tuyên thở dài nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, ngay sau đó kiệt lực ngã xuống, nằm trên mặt đất há mồm to hít thở không khí mới mẻ.
Tôi lại chỉ lo nghĩ vừa rồi Mặc Uyên lo lắng, nắm lấy tay Mặc Hàn, thấy vẻ mặt của hắn vẫn như cũ, lòng lại không ngừng kinh hoàng: “Mặc Hàn, anh thế nào?”
“Vi phu rất tốt…”
Lời còn chưa dứt, hai mắt hắn vô lực nhắm lại, ngã xuống trên người tôi, vẻ mặt lại an tường nói không nên lời.
“Ba ba? Mẹ! Ba ba… Ba ba…”
Thân thể ngưng thật của Mặc Hàn không ngừng trong suốt, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Tôi lập tức truyền hồn lực của mình cho hắn, giúp hắn duy trì hình thái thân thể.
Bảo bảo phản ứng lại, cũng học theo, truyền quỷ khí của mình cho Mặc Hàn.
Mặc Uyên cố đỡ thương thế của mình đi đến trước mặt chúng tôi, thấy Mặc Hàn giọng nói cũng đau lòng: “Ta dẫn ca ta vào Hàn Uyên, Mộ Tử Đồng, ngươi và tiểu cữu tử lập tức trở lại Minh Cung đi.”
“Mặc Hàn làm sao vậy?”
“Còn có thể làm sao! Nếu không trở về Hàn Uyên hắn sẽ xong rồi!” Mặc Uyên rống giận, cúi người kéo cánh tay Mặc Hàn khiêng ở đầu vai của mình.
Bỗng nhiên, một bóng hình cách đó không xa giật giật.
Mặc Uyên lập tức cảnh giác nhìn về phía nơi đó, Quân Chi từ trên mặt đất bò dậy. Hắn nhìn chúng tôi một cái, từ xa, tôi không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn như bay xoay người chạy trốn.
“Quân Chi ——”
“Đừng gọi, kia không phải là hắn, Mộ Quân Chi sẽ không có tốc độ nhanh như vậy.” Mặc Uyên chặn ngang tôi.
Vậy nói cách khác, Quân Chi còn bị khống chế?
Đầm lầy màu đen Mặc Hàn triệu hồi ra còn ở đây, quỷ khí bên trong cũng rất tương tự hắn.
Mặc Uyên vừa đi vừa nói với tôi: “Ngươi và tiểu cữu tử trở lại Minh Cung chữa thương đi, chuyện xảy ra ở nơi này ai cũng đều đừng nói, đặc biệt là chuyện ta và ca ta đều trọng thương. Thiên Đạo Hồng Hoang là tới vì ngươi và tiểu cữu tử, Minh Cung có thể tạm thời bảo vệ các ngươi. Sau khi ngươi trở về, ở trước khi chúng ta trở về, tuyệt đối không thể tự tiện rời khỏi Minh Cung!”
Tôi gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện rất nghiêm trọng: “Anh là nói, Thiên Đạo Hồng Hoang có thể tới Minh giới giết chúng tôi?”
“Minh giới có thể ngăn cản bộ phận công kích của hắn, Minh Cung cũng vậy, nhưng, cũng không phải tuyệt đối an toàn.” Mặc Uyên nói.
“Tôi dẫn Mặc Hàn đi Hàn Uyên đi.” Tôi đề nghị nói: “Bảo bảo còn quá nhỏ, pháp thuật sẽ không nhiều lắm. Anh và Mặc Hàn đều không ở đây, vạn nhất Thiên Đạo Hồng Hoang tìm tới Minh Cung, tôi cũng bảo vệ không được bảo bảo, hiện tại chỉ có anh có năng lực bảo vệ bảo bảo.”
“Mẹ, con có thể tự bảo về mình.” Bảo bảo quật cường nói.
Mặc Uyên do dự một chút, liếc nhìn tôi rồi đồng ý: “Cũng được, ta và ca ta đồng thời trở lại Hàn Uyên cũng ảnh hưởng đến hắn chữa thương. Ngươi được tinh nguyên của ca ta, đi hàn uyên không là vấn đề. Chỉ là, Mộ Tử Đồng, ngươi nghe đây, hiện tại nguyên thần của ca ta như là một chiếc đèn cuồng phong, ngay sau đó đều có khả năng bị vụt tắt, đến lúc đó…”
Hắn nói xong dừng một chút, hiển nhiên rất không muốn nhắc tới cái này: “Đến lúc đó, cho dù xảy ra chuyện gì, ca ta đều cần phải ở trong Hàn Uyên. Chẳng sợ chết… Hắn cũng phải chết ở trong Hàn Uyên! Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội lại hóa hình lần nữa!”
Mặc Hàn sẽ không chết!
Tôi phản bác một câu ở trong lòng, trịnh trọng gật đầu, từ đầu vai hắn tiếp nhận Mặc Hàn.
“Nghe nhị thúc nói, chờ ba mẹ chữa thương trở về.” Tôi dặn dò bảo bảo, thấy tiểu gia hỏa rưng rưng gật đầu với tôi.
“Mẹ, con sẽ ngoan ngoãn, mẹ và ba ba nhất định phải trở về sớm một chút.”
“Ừ…”
Mặc Uyên đánh một đạo hàn ý vào giữa mày tôi, là đường đi đến Hàn Uyên. Đồng thời, hắn cũng nói cho tôi vừa rồi sau khi Mặc Hàn đột nhiên tỉnh lại đã làm cái gì.
Như tôi vì cứu bảo bảo thiêu đốt hồn phách của mình, Mặc Hàn vì cứu tôi và bảo bảo, lấy nguyên thần của mình làm đại giới, triệu hồi Hàn Uyên u minh từ chỗ sâu nhất Minh giới ra, mượn quỷ khí tinh túy bên trong, đánh lùi Thiên Đạo Hồng Hoang với tộc linh Bàn Phượng.
Tôi đẫn theo Mặc Hàn nhảy vào bên trong đầm lầy tạo thành hắc khí kia, Mặc Uyên nói, nơi này trực tiếp thông đến Hàn Uyên Minh giới.
Cơ thể của hai người không ngừng rơi xuống, như là nhảy vào một cái động không đáy.
Cảm giác âm lãnh không ngừng tăng lên, cái loại rét lạnh này gần như thẩm thấu vào trong xương cốt, còn mang theo một cảm giác không thể nói, làm lòng người sinh bi thương.
Tôi cố gắng ổn định tâm thần, không cho mình bị địa phương quỷ quái này dạy hư cảm xúc, sinh ra bất kì tuyệt vọng gì.
Bên tai như có vô số âm linh phát ra âm thanh, lúc khóc lúc cười, có thấm người có bi thương, gần như muốn bức điên tôi.
Tôi ôm chặt Mặc Hàn luôn không dám buông tay.
Những quỷ khí đó đều kiêng kị Mặc Hàn, lại đồng thời cũng toát ra thèm nhỏ dãi với Mặc Hàn. Bọn họ muốn ăn Mặc Hàn, làm mình lớn mạnh, tôi quyết không thể để bọn họ thực hiện được!
Quỷ khí xung quanh dần chảy xuôi qua cơ thể hắn, làm cơ thể nửa trong suốt của hắn lại dần ngưng thật, hẳn là đều bị Mặc Hàn hấp thu.
Tôi thoáng yên tâm chút.
Hàn Uyên là nơi Mặc Hàn và Mặc Uyên sinh ra, Mặc Uyên nói, cho dù Mặc Hàn chết, cũng phải chết ở bên trong Hàn Uyên.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể lại hóa hình lần nữa.
Nhưng tôi biết, hắn không nói đúng, nếu lần này Mặc Hàn thật sự xảy ra chuyện, cho dù lại hóa hình lần nữa, khả năng cũng sẽ không nhớ rõ tôi và bảo bảo.
Hơn nữa, hắn còn không nhất định có thể lại hóa hình lần nữa.
Hàn Uyên như không có đáy, cũng không biết qua bao nhiêu ngày đêm, tôi ôm Mặc Hàn, rốt cuộc cảm giác thân thể không chìm xuống.
Cơ thể hai người lơ lửng ở nơi tràn đầy quỷ khí, xung quanh là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Luôn có không ít quỷ khí lại đây, muốn tách tay tôi ôm Mặc Hàn ra.
“Mặc Hàn…” Tôi lẳng lặng dựa vào ngực hắn: “Anh sẽ khá lên.”
Lời này là nói với hắn, cũng là nói với chính tôi.
“Bảo bảo đã sinh ra, nó mới sinh ra, còn chờ anh dạy nó pháp thuật, bảo bảo rất lợi hại, đều có thể tay không tiếp thiên lôi. Anh tỉnh lại dạy nó pháp thuật, nó sẽ càng thêm lợi hại.”
Hắn không trả lời tôi, tôi tự mình nói, tôi nói chuyện lúc hắn hôn mê, bao gồm chuyện Lam Thiên Hữu cứu tôi.
Mặc Hàn vẫn không có phản ứng.
Hắn nhất định là đang cố gắng chữa thương khôi phục thương thế! Lập tức sẽ tỉnh lại!
Tôi được tinh nguyên của Mặc Hàn, có thể thông qua tinh nguyên hấp thu quỷ khí tiến hành tu luyện. Lúc trước Mặc Hàn chữa trị vết thương cho, nhưng trên thực tế tôi bị thương rất nghiêm trọng, Mặc Hàn chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục một bộ phận cho tôi.
Hiện tại, quỷ khí Hàn Uyên nơi này là tinh thuần xưa nay chưa từng có, cổ tinh nguyên trong cơ thể tôi kia đã ngo ngoe rục rịch muốn hấp thu quỷ khí.
Bảo đảm quỷ khí nơi này cũng đủ cho Mặc Hàn chữa thương tu luyện, tôi thật cẩn thận hấp thu quỷ khí nơi này, vừa cang gác cho Mặc Hàn vừa cũng bắt đầu chữa thương tu luyện.
Cũng không biết qua bao lâu, thương thế của tôi khôi phục không ít, một giọng nói có chút quen tai đột nhiên vang lên ở bên tai tôi: “Từ bỏ hắn đi, hắn lập tức sẽ chết.”
Tôi cả kinh, thả ra linh lực khôi phục đi tra xét, lại không phát hiện tung tích của bất kì kẻ nào.
Là ảo giác sao?
Tôi nghĩ đúng sự thật, đang tiếp tục bảo vệ Mặc Hàn, rồi lại nghe được giọng nói kia: “Từ bỏ con quỷ này đi, ngươi là người sống, hà tất phải bảo vệ một con quỷ.”
Lần này tôi xác định đây không phải là tôi ảo giác.
“Là ai?” Tôi cẩn thận mở miệng, tay nắm Mặc Hàn cũng càng chặt, lo lắng đây là những quỷ khí tưởng nuốt Mặc Hàn đó ra tay.
“Ta là tới giúp ngươi, từ bỏ con quỷ kia, ta có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này.” Giọng kia lại nói.
Năm đó Cơ Tử Đồng muốn nuốt tôi, cũng nói là tới giúp tôi!
Tôi không tin, chỉ là có chút tò mò đây là giọng của ai, ngàn vạn đừng để nàng ảnh tới Mặc Hàn tu luyện.
“Giúp tôi cũng phải để tôi biết là ai chứ?” Tôi hỏi.
Giọng nói kia trầm mặc.
Tôi cũng không mở miệng, chỉ thả ra không ít linh lực, bảo vệ Mặc Hàn ở bên trong. Đồng thời, tôi cũng đề phòng chú ý xung quanh.
Lại không biết qua bao lâu, giọng nói kia lại xuất hiện lần nữa.
“Linh lực của ngươi ở chỗ này hao phí rất nhanh, lập tức sẽ hao hết, ngươi không bảo vệ được con quỷ kia.”
Nàng ta nói không sai, tôi xác thật đã có chút lực bất tòng tâm.
“Rốt cuộc cô là ai?” Tôi lại hỏi, trước khi đến, trong tin tức Mặc Uyên cho tôi, bên trong Hàn Uyên trừ huynh đệ bọn họ, không có người hoặc quỷ có thể tiến vào.
Ngay cả, về sau đều là bởi vì được tinh nguyên của Mặc Hàn mới có thể đi vào.
Nếu không, mạnh mẽ xông vào Hàn Uyên sẽ bị quỷ khí nơi này trực tiếp xé rách.
Hiện tại, cô gái này đã có thể tránh thoát truy tra của tôi, còn có thể biết linh lực  của tôi túng thiếu không đủ, rốt cuộc là người nào?
“Ta là tới giúp ngươi, từ bỏ con quỷ kia, với ngươi không có chỗ hại.” Giọng kia lại nói.
“Hắn là chồng của tôi, tôi sẽ không từ bỏ hắn!” Tôi tức giận lại kiên định nói.
“Linh lực của ngưi lập tức sẽ không có.” Nàng lại nói.
“Vậy thì thế nào? Đã không có linh lực, tôi cũng muốn bảo vệ Mặc Hàn!”
“Mặc Hàn đáng giá để ngươi bảo vệ sao?” Nàng hỏi.
Lúc nghe được nàng nói hai chữ Mặc Hàn, đầu óc tôi ong một tiếng, kia rõ ràng là từ khi tôi gọi Mặc Hàn!
Tinh tế suy nghĩ, giọng nói của nàng chính là giọng của tôi, chỉ là bởi vì thay đổi góc độ làm tôi nghe được, tôi nhất thời mới không nhận ra.
Nơi này sao lại giọng của tôi?
Cho dù là Cơ Tử Đồng, lúc trước khi nàng dụ hoặc tôi, cũng là dung giọng của nàng.
Người này đến tột cùng là ai? Lại có thể dùng giọng của tôi tới dụ hoặc tôi!
“Đến tột cùng cô là ai!” Pháp lực của người này nhất định rất cao thâm, bằng không sẽ không âm thầm quan sát tôi lâu như vậy, tôi vẫn không phát hiện nàng trốn ở nơi nào.
Nàng không lên tiếng, chỉ là tôi cảm giác được quỷ khí nơi này vẫn luôn lưu động bằng phẳng có phập phồng.
Như là một trận gió thổi qua mặt biển, quỷ khí nổi lên gợn song, gợn sóng không ngừng mở rộng, dần nổi lên sóng gió, lại dần trở nên mãnh liệt.
Tôi và Mặc Hàn như là một con thuyền cô đơn trên mặt biển mưa rền gió dữ, bị quỷ khí quay cuồng mãnh liệt không ngừng xô đẩy, chảy tới nơi hoang vắng.
Ở trước khi linh lực của tôi đã hao hết, tuy nói Hàn Uyên rộng lớn vô biên, trừ hai bàn tay trắng quỷ khí ra, nhưng cũng không có thứ gì đang âm thầm nhìn trộm chúng tôi, tôi chỉ có thể bắt đầu hao phí hồn lực chống đỡ kết giới, bảo vệ tôi và Mặc Hàn.
Phía trên kết giới màu trắng ngà, đột nhiên bốp một tiếng, đập lên là một bàn tay máu chảy đầm đìa, dọa tôi một cú sốc.
Tay máu kia đập ở trên kết giới, lại theo kết giới rơi xuống, để lại một vết máu quỷ dị.
Tôi gia cố kết giới, sau lưng bỗng nhiên lại truyền đến bốp một tiếng, lại là một bàn tay máu đập lên.
Chỉ là tay mà thôi, không có gì đáng sợ!
Tôi an ủi mình, ôm chặt Mặc Hàn, không dám nghĩ tiếp vì sao nơi này lại có tay máu.
Có một số việc, càng nghĩ sẽ càng sợ hãi hơn.
Ở trước khi Mặc Hàn tỉnh lại, tôi bảo vệ hắn, không thể bị bất kì chuyện gì rối loạn tâm thần.
Tôi cúi đầu, chợt một mặt quỷ xông lại đây, đánh vào trên kết giới, óc và máu tươi ghê tởm lại là bắn hơn phân nửa kết giới.
Tay máu, mặt quỷ, các loại đồ vật tre già măng mọc khủng bố nhằm về phía kết giới, gần như muốn đâm thủng kết giới của tôi.
“Mặc Hàn…” Tôi khẽ gọi một tiếng, pháp lực phát ra ánh sáng tối tăm, Mặc Hàn vẫn nhắm chặt đôi mắt.
“Chừng nào thì anh sẽ tỉnh lại…” Tôi có chút sợ hãi, lại không dám nói ra, chỉ có thể nhào vào ngực Mặc Hàn, cảm nhận được độ ấm trên người hắn truyền đến, mới không cảm thấy bất lực như vậy.
Hắn là lý do tôi cần kiên cường.
Chỉ là, những con quỷ này tôi đều có thể ngăn cản, trong bóng tối nhìn không thấy Hàn Uyên, tôi có thể cảm giác được đến còn có cái gì đó đang ngủ đông.
Gia hỏa kia có thể dùng giọng của tôi tới dụ hoặc, cũng nhất định đang âm thầm ở đây trốn.
Kết giới đã bị nhuộm đỏ thành máu, tôi đơn giản nhắm mắt làm ngơ, ôm Mặc Hàn cúi đầu, một lòng chỉ duy trì kết giới.
Chỉ cần kết giới không vỡ, bọn họ làm như thế nào đều không tổn thương đến tôi và Mặc Hàn.
Nhưng mà, tôi lại không nghĩ rằng bên trong Hàn Uyên đột nhiên có thêm một đạo lực lượng, như là bàn tay to vẫn luôn vô hình, không ngừng nắm chặt kết giới của tôi, muốn bóp nát kết giới của tôi.
Tôi toàn lực chống cự, nhưng cổ lực lượng này thật sự là quá cường đại, tôi dùng hết toàn bộ lực lượng đều chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, kết giới vẫn bị bóp nát.
Tôi lập tức ôm chặt Mặc Hàn muốn bảo vệ hắn, cổ lực lượng thần bí kia tấn công về phía chúng tôi, cái chết chưa bao giờ cách tôi gần như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.