Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 172: Tôi ác độc, Tôi vui vẻ




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Đại não của tôi lập tức treo máy.
     
Qua một lúc lâu, thấy Mặc Hàn thật sự không phải đang đùa giỡn, mới ngơ ngác mở miệng: “Sao lại có hơi thở của em?”
Mặc Hàn lắc đầu, tôi có phỏng đoán, hỏi: “Có thể là bởi vì Ký Ức Châu này vẫn luôn ở Vô Cực Ngọc Giản, mà em là Vô Cực Ngọc Giản ——Vô Cực Ngọc Giản là em hay không!”
Tôi đột nhiên ý thức được vấn đề này rất nghiêm trọng.
Mặc Hàn mở bàn tay ra, một mảnh nhỏ ngọc sắc hiện lên ở lòng bàn tay hắn, tim tôi lập tức gỉ máu: “Sao Vô Cực Ngọc Giản vỡ vậy!”
“Không vỡ.” Mặc Hàn trấn an tôi: “Ngọc giản nhận nàng là chủ, nếu bị hủy, nàng cũng sẽ chịu phản phệ. Nàng không có việc gì, cho nên ngọc giản cũng không có việc gì.”
“Nhưng…” Đều vỡ thành nát bét!
“Nàng đã quên Vô Cực Ngọc Giản có thể thay đổi hình thái sao?” Mặc Hàn nhắc nhở nói.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, thử biến ngọc giản trở về nguyên dạng. Quả nhiên, những mảnh nhỏ ngọc sắc trong tay Mặc Hàn đó nhanh xoay tròn lên, rất nhanh lại biến trở về bộ dáng một quyển thẻ tre.
Lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặc Hàn trả ngọc giản lại cho tôi, giải thích nói: “Hỏa phượng tối hôm qua bay ra, chỉ sợ cũng là pho tượng hỏa phượng lần trước nàng nhắc qua với ta. Nàng cho rằng nó chạy thoát, kỳ thật vẫn luôn trốn ở bên trong ngọc giản. Lúc này, đoán chừng là nàng ta muốn dùng hỏa phượng phá tan Vô Cực Ngọc Giản, làm nàng bị thương. Đến lúc đó, ta sẽ không rảnh bận tâm nàng.”
Mặc Hàn nói thầm hận: “Cũng may Vô Cực Ngọc Giản thông linh, đã nhận ra ý đồ của hỏa phượng, tự mình thay đổi hình thái, thả hỏa phượng từ trong ngọc giản ra.”
Cơ Tử Đồng tính kế hay thật!
Tôi nghiến răng ôm chặt Vô Cực Ngọc Giản, nhìn mặt ngoài thẻ tre bóng loáng, dần hiểu rõ một số việc: “Nói như vậy, mấy ngày nay ngọc giản xuất hiện vết rách, cũng là vì hỏa phượng?”
Mặc Hàn gật đầu.
“Vậy lúc trước em có thể nhìn thấy trí nhớ của anh, có phải chính là bởi vì Ký Ức Châu ở trong Vô Cực Ngọc Giản hay không?”
Mặc Hàn tự hỏi một chút, không phải rất xác định: “Có khả năng này.”
Nếu muốn cưỡng chế lấy ký ức ra Ký Ức Châu, khả năng sẽ làm chủ nhân bên trong ký ức bị thương. Mặc Hàn không sợ bị thương, nhưng hắn nói không có cách nào, đó chính là thật sự không có cách nào.
“Không bằng, chúng ta bỏ Ký Ức Châu vào Vô Cực Ngọc Giản, thử xem ta còn có thể nhìn thấy trí nhớ của anh hay không? Nếu có thể, em sẽ tự mình nhìn rồi lại nói cho anh, bảo đảm không che giấu!”
Dù sao hiện tại không có biện pháp, Mặc Hàn cũng không có ý kiến gì, lập tức cho tôi Ký Ức Châu: “Thử xem cũng tốt, Mộ Nhi, kỳ thật cũng có thể che giấy. Ta chỉ để ý nàng, những ký ức đó, không sao cả.”
Mặt tôi đỏ lên, lúc tiếp nhận Ký Ức Châu, tôi đưa một cổ linh lực vào trong đó, quả thật cảm nhận được một cổ hơi thở tương tự tôi.
“Chuyện hơi thở là chuyện như thế nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn: “Sẽ là bởi vì đặt ở Vô Cực Ngọc Giản lâu dài sao?”
Hắn lắc đầu.
Lúc ở núi Bất Chu, tôi tìm hiểu qua chuyện Ký Ức Châu của Mặc Hàn, từ trước đến nay hắn biết gì nói hết với tôi, trên Ký Ức Châu có hơi thở, chỉ có thể là hai người.
Một là ký ức người sở hữu, một khác, còn lại là người phong ấn đoạn ký ức kia.
Tôi đưa ra phỏng đoán bị Mặc Hàn phủ nhận, vậy chỉ còn lại có một khả năng cuối cùng.
Là tôi phong ấn ký ức của Mặc Hàn…
Nhưng sao có thể!
Mặc Hàn cũng khẳng định biết khả năng này, chỉ là hắn vẫn luôn không nói.
Nhìn Ký Ức Châu toàn thân u lan trong lòng bàn tay, tôi vẫn bất an mở miệng: “Mặc Hàn… Có thể là em… Em phong ấn trí nhớ của anh hay không?”
“Đồ ngốc, ký ức của ta đã mất đi ở ba ngàn năm trước, nàng mới bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của Mặc Hàn là mười phần tín nhiệm với tôi.
“Cũng không phải là có kiếp trước kiếp gì đó sao… Vạn nhất là kiếp trước em làm thì sao?”
“Nàng có kiếp trước?” Mặc Hàn lại hỏi.
Tôi nhớ tới Tam Sinh Thạch cái gì cũng chưa biểu hiện ra, thống khổ lắc đầu: “Không có…”
Hắn khẽ vuốt mũi của tôi: “Vậy nàng lo lắng cái gì? Huống chi, cho dù thật sự là nàng phong ấn, cũng không có việc gì.”
“Anh thật sự sẽ sủng hư em!” Tôi ôm Mặc Hàn ở bên tai hắn nhẹ giọng nói.
Hắn lại cảm thấy đây là kiến nghị rất tuyệt: “Như vậy cũng chỉ có ta muốn nàng, nàng cũng chỉ có thể là của ta.”
Hắn nói xong ôm tôi như công chúa lên một cái.
“Làm gì?” Tôi khó hiểu.
Ánh mắt hắn càng thêm ái muội: “Sủng nàng.” Nói xong đi vào phòng ngủ của chúng tôi, còn cúi đầu bổ sung riêng một câu với tôi: “Sẽ không hư.”
Minh vương đại nhân, anh đây là ban ngày tuyên dâm anh có biết hay không!
Biết vì sao sẽ không hư không? Bởi vì minh vương đại nhân nhà chúng tôi sẽ chữa trị thuật! Quăng ngã!
Lúc trời tối, ba mẹ tôi từ quê trở về, gọi tôi ra ngoài ăn bữa ăn khuya, tôi mệt chính mình cuộn trong ổ chăn không muốn động.
Vẫn là Mặc Hàn đi ra ngoài nói một câu: “Mẹ, Mộ Nhi mới ăn qua, còn không đói bụng.”
“Vậy mẹ giữ đồ ăn khuya cho nó, nếu buổi tối nó đói bụng, con cho nó ăn chút.” Mẹ tôi dặn dò nói.
Minh vương đại nhân chỉ biết biến đồ vật đáp ứng mẹ vợ.
Hắn trở về phòng ngủ, nằm ở bên người tôi, ôm lấy tôi: “Ra hít thở không khí, sẽ buồn hư mình và hài tử.”
Rầm rì! Lúc này mới nghĩ đến bảo bảo? Là ai lúc ban ngày vừa yêu vừa hận với bảo bảo!
Không sai, theo bụng tôi càng lúc càng lớn, trong khoảng thời gian này bảo bảo nghiêm trọng ảnh hưởng tính phúc của cha nó, áp lực giảm bớt eo già của tôi rất tốt.
“Mộ Nhi, vi phu sai rồi.” Mặc Hàn thả giọng mềm nhũn.
“Sai chỗ nào!” Tôi cố ý hỏi.
“Vi phu không nên đè nặng Mộ Nhi.”
Đúng thế!
Mỗ sắc quỷ nghiêm trang lại nói: “Nên để Mộ Nhi đè nặng vi phu mới đúng.”
…… Lưu manh!
Tôi mơ màng ngủ mất, lúc nửa mộng nửa tỉnh, tôi như đã bị gì đó triệu hoán, ý thức đi đến một phương hướng.
Hơi thở Vô Cực Ngọc Giản chợt lóe qua.
Chờ đến lúc hiểu ra, đã là ở ký ức của Mặc Hàn.
“Mặc Hàn công tử, đây là sư phụ ta.” Cơ Tử Đồng tự giới thiệu Lam Thiên Hữu cho Mặc Hàn.
Lúc này Lam Thiên Hữu tóc dài, khuôn mặt thanh tuyển, còn mang theo ba phần non nớt. Nhưng trong mắt lại là tang thương duyệt tẫn thói đời nóng lạnh.
Đây là khuôn mặt khi hắn làm Khải Minh sao, so với Lam Thiên Hữu về sau tôi nhìn thấy, tuổi phải nhỏ rất nhiều.
Mặc Hàn nhàn nhạt, thấy là đại vu tiền nhiệm Cơ thị, chỉ liếc mắt nhìn nhiều một cái.
Trước mắt là một đại trạch, có chút quen mắt, như chính là nơi hồn phách tôi bị trọng thương làm hại Mặc Hàn tự hủy tu vi sửa Sổ Sinh Tử cho tôi.
Lúc này, tòa nhà đã bị thiêu thành tro tàn.
Tôi nhớ tới tòa nhà Lam Cảnh Nhuận đã từng nói với tôi rồi, tòa kia là một vị sư tổ Thanh Hư Quan đã từng thiêu hủy.
Vậy xem ra lần trước ở núi Côn Luân đoán được chuyện Lam Thiên Hữu và Thanh Hư Quan có quan hệ, tám chín phần mười là như vậy.
Chỉ là, không phải Mặc Uyên toàn diệt môn phái Lam Thiên Hữu sao, rốt cuộc Thanh Hư Quan là chuyện như thế nào?
Nhìn Lam Thiên Hữu, Mặc Hàn nhận ra đây là phàm nhân ngộ ra trận pháp hóa cương người sống. Thấy là người Thiên Đạo nhìn trúng, Mặc Hàn cũng không quản nhiều.
Việc tu đạo ở trời, việc phía sau mới ở âm phủ.
Nếu Lam Thiên Hữu có thể thành công đắc đạo, đó là đạo hạnh của hắn, nếu không thể, hồn phách luân hồi vào âm phủ, nghiệt của hắn cũng sẽ thanh toán toàn bộ.
Chỉ là, sau đó Mặc Hàn như phát hiện mình xem nhẹ Lam Thiên Hữu.
Mặc Uyên từ Minh giới tới tìm Mặc Hàn, nói là mỗ mà Thành Hoàng báo cáo, địa phương xuất hiện một hiện tượng rất kỳ quái.
Mặc Hàn nghĩ ở nhân gian cũng không có việc gì, nên đi xem với Mặc Uyên.
Vừa đến nơi đó, ở trong trí nhớ của Mặc Hàn tôi đã hiểu được là chuyện như thế nào.
Nơi đó là Chốn Đào Nguyên.
Ngay lúc đó Chốn Đào Nguyên bởi vì khắp nơi đều có hoa đào, còn gọi Đào Hoa Thôn.
Theo báo cáo Thành Hoàng địa phương, khoảng thời gian trước thôn dân trong Đào Hoa Thôn đã xảy ra một ôn dịch kỳ quái. Sau lại, lang trung tới thăm viếng, cho bọn họ một viên đan dược, đã trị hết ôn dịch của bọn họ.
Nhưng không bao lâu, thôn dân uống thuốc lúc trước đã xuất hiện bệnh trạng quái dị.
Bọn họ trở nên tử khí trầm trầm, hơn nữa bắt đầu cắn nuốt sinh khí xung quanh.
Về sau lang trung thăm viếng cũng biến mất.
Thành Hoàng miễn cưỡng dùng toàn bộ pháp lực của mình dựng nên một kết giới, vây khốn những thôn dân đó ở bên trong, nhưng rất nhanh đã không ngăn được.
Ông ta kịch liệt trình lên tấu chương cho Minh Cung, lúc này Mặc Uyên mới tới nhìn.
Lúc ấy, các thôn dân còn chưa giác ngộ biến thành người chết, còn tưởng rằng mình là người sống.
Mặc Hàn trực tiếp lấy ra ký ức Thành Hoàng, khi nhìn thấy lang trung thăm viếng kia, rất nhanh đã hiểu được.
Là Lam Thiên Hữu.
Cho dù lúc ấy hắn cải trang, nhưng Thiên Đạo dừng chiếu cố ở trên người hắn là sẽ không thay đổi.
Dưới thương lượng với Mặc Uyên, Mặc Uyên cảm thấy những người đó chết không thể lưu, trực tiếp xử lý là được.
Mặc Hàn lại cảm thấy những việc này đều là do Lam Thiên Hữu, từ ôn dịch đến viên dược kia, đều là Lam Thiên Hữu chủ mưu đã lâu, những thôn dân đó đúng là vô tội.
Dưới cân nhắc, hắn quyết định cắt đứt liên hệ thôn này với ngoại giới, tức giận cắt đứt đường người chết hút ngoại giới.
Mặc Uyên tự nhiên là không ý kiến.
Anh em hai người thương lượng chặn đứt không gian, làm phép cắt đứt Đào Hoa Thôn thành một không gian đơn độc.
Phân chia khu vực bị cảm nhiễm riêng ra, Mặc Hàn và Mặc Uyên huyền phù ở trên không Đào Hoa Thôn.
Anh em hai người nhìn nhau t một cái, đồng thời nâng tay lên, mạnh mẽ thiết nhập quỷ khí từ không trung thẳng xuống phía dưới.
Hoa đào rào rạt rơi khắp nơi, người chết trong thôn xóm sợ hãi nhìn đỉnh đầu.
Địa phương tương lien giữa Đào Hoa Thôn và ngoại giới bị cắt đứt, lộ ra vực sâu sâu không thấy đáy. Mặc Hàn và Mặc Uyên lại đồng thời phát lực, Đào Hoa Thôn không ngừng lún xuống, rất nhanh đã hóa thành một điểm nhỏ, biến mất không thấy.
Trên mặt đất chỉ để lại một cái hố sâu, thổ địa xung quanh lại rất nhanh bịt kín nơi này lại, cắn nuốt nơi này, tất cả lại khôi phục yên tĩnh, như cái gì cũng đều không có xảy ra, càng chưa từng có địa phương Đào Hoa Thôn này.
Chuyện sau đó, vào nhầm Chốn Đào Nguyên tôi đều đã biết.
Chỉ là, Lam Thiên Hữu lại là người luyện chế Cửu Âm Đan?
Như vậy Cuồng Long Bang có Cửu Âm Đan, có phải cũng là hắn luyện hay không?
Mà Cơ Tử Đồng là đồ đệ của hắn, cho nên nàng mới có thể tìm tới Huân Tử…
Cả người tôi chảy ra mồ hôi, tỉnh lại lập tức nói phát hiện của mình cho Mặc Hàn.
Đồng thời hỏi: “Mặc Hàn, nếu trước kia Lam Thiên Hữu có thể luyện ra Cửu Âm Đan thật sự, vì sao hiện tại cho Cuồng Long Bang là giả?”
“Hắn luyện Cửu Âm Đan là vì trường sinh. Năm đó Cửu Âm Đan ở Chốn Đào Nguyên tuy là thật, nhưng rất rõ ràng không phải là kết quả hắn muốn. Cửu Âm Đan Cuồng Long Bang, hẳn là phối phương Cửu Âm Đan hắn đang cải thiện.” Mặc Hàn nói.
Ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Mặc Hàn dẫn tôi trở về thành phố Trạch Vân một chuyến, đi tìm đại ca Cuồng Long Bang kia, lại phát hiện đã người đi nhà trống.
Biệt thự cao cấp to như vậy, chỉ lơ lửng một cổ tử khí.
Bảo bảo ghét bỏ la hét muốn đi, chúng tôi cũng không để ý nữa.
Ký ức tối hôm qua nhìn thấy, làm tôi càng thêm xác định, tôi có thể nhìn thấy ký ức của Mặc Hàn, là bởi vì Ký Ức Châu và Vô Cực Ngọc Giản.
Chỉ là, ký ức vẫn luôn chờ như vậy tìm tới tôi, tôi lại nói cho Mặc Hàn, rốt cuộc tốc độ quá chậm.
Thương lượng với Mặc Hàn một chút, vẫn là quyết định chủ động xuất kích.
Thừa dịp sau khi Đại Bàng nhận được tin tức của Tinh Bác Hiểu tới xem tôi. Mặc Hàn mang theo tôi đi theo Đại Bàng đi tìm Khổng Tuyên.
Hiển nhiên Đại Bàng là không tin Khổng Tuyên sẽ thấy chết không cứu với tôi, nhưng cũng rõ ràng Mặc Hàn sẽ không dùng loại chuyện này lừa gạt hắn, chỉ có thể đi tìm Khổng Tuyên hỏi rõ ràng.
Tốc độ của Đại Bàng rất nhanh, làm tôi không nhịn được nhớ tới một lời nói: Bằng chi tỉ vu nam minh dã, thủy kích tam thiên lý, đoàn phù diêu giả cửu vạn lý, khứ dĩ lục nguyệt tức giả dã. ( ý nói Chim Đại Bàng bay rất nhanh, vô cùng vô cùng nhanh)
Lúc Hồng Hoang, ngồi gió tháng sáu, Đại Bàng giương cánh từ Bắc Minh di chuyển đến nam minh, sẽ là đại bàng trước mắt chiết xạ ra ánh sáng màu vàng của mặt trời kia sao?
Tôi và Mặc Hàn ngồi ở trên lưng Hắc Kỳ Lân của hắn, cũng không rơi vào hạ phong đi theo phía sau Đại Bàng.
Từ lần trước bị Khổng Tuyên cười nhạo cũng không lấy Hắc Kỳ Lân ra, Mặc Hàn thường thả Hắc Kỳ Lân của mình ra làm nũng.
Còn nghiêm trang giải thích cho tôi, tỏ vẻ hắn không thả Hắc Kỳ Lân ra, không phải keo kiệt không cho tôi xem, mà là hắn càng thích ôm tôi bay.
Như vậy đây cũng là lý do anh không dạy em Đằng Vân Giá Vũ sao?
Minh vương đại nhân vô sỉ thừa nhận.
Tôi ở trong lòng Mặc Hàn ngủ trong chốc lát, lúc tỉnh lại, đã đến nơi mục đích.
Đập vào mắt đó là một mảnh rừng rậm hoa thơm chim hót, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào mặt đất, ở giữa bụi cỏ điểm xuyết hoa nhỏ xinh đẹp, đáng yêu nói không nên lời.
Mặc Hàn nói cho tôi, đây là một lãnh địa của Khổng Tuyên.
Phong cách nơi này nhiều màu sắc quả nhiên rất phù hợp với điểu tao bao kia.
Trong rừng đều có linh lực chim dừng ở trên nhánh cây, hiển nhiên đã khai linh trí. Bọn họ đều nhận thức Đại Bàng, thấy hắn tới, rối rít tránh sang hai bên. Cung kính khiêm tốn nhường ra một con đường.
Đại bàng đi vào, Mặc Hàn dẫn tôi đi ở bên người hắn, hỏi: “Nếu Khổng Tuyên thật sự tùy ý phu nhân ta hãm ở trong ảo cảnh, ngươi tính xử hắn sao bây giờ?”
Đại Bàng hừ lạnh một tiếng: “Khổng Tuyên khẳng định có lý do của hắn.”
“Hắn có lý do không thể nói.” Mặc Hàn mang theo một tia châm chọc.
Khuôn mặt Đại Bàng vốn hung ác nham hiểm, càng thêm âm trầm, sợ tới mức chim chóc phụ cận đều run lên ba cái.
Ở dưới dẫn dắt của Đại Bàng, rất nhanh chúng tôi tới chỗ ở của Khổng Tuyên, động phủ là một một tòa thụ ốc trên cây ngô đồng thật lớn.
Trên cây ngô đồng còn có không ít phượng hoàng lông chim tươi đẹp mỹ lệ, nhưng nhìn thấy Đại Bàng, những phượng hoàng kiêu căng này cũng rối rít cúi thấp đầu cao ngạo của bọn họ.
“Đại Bàng tôn thượng.” Phượng hoàng kính xưng, đồng thời, còn có không ít phượng hoàng đều lấy khóe mắt trộm ngó tôi và Mặc Hàn.
Đại Bàng không để ý bất luận một con chim gì, trực tiếp giương cánh bay vào thụ ốc trên đỉnh cây ngô đồng, Mặc Hàn mang theo tôi đi vào.
Vào phòng, đã thấy được Cơ Tử Đồng nằm ở trên trường kỷ dưỡng thần.
Thấy đại bàng tới, nàng sửng sốt, hiển nhiên mấy ngày nay nàng ở nơi của này Khổng Tuyên sống rất tiêu dao, bị Mặc Hàn đánh trọng thương, cũng tổn thất bảy tám phần.
Tôi quyết định ghi âm một phen Cơ Tử Đồng, sau khi để Mặc Hàn thiết hạ kết giới cách âm, tôi lấy điện thoại ra ghi âm.
Đại Bàng lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, làm Cơ Tử Đồng biết đây không phải là người hiền lành, từ trên trường kỷ đứng lên, cẩn thận lại nhu nhược hỏi Đại Bàng: “Xin hỏi ngươi là…”
“Khổng Tuyên đâu?” Đại Bàng trực tiếp hỏi.
Ánh mắt Cơ Tử Đồng không tự giác nhìn về phía bên ngoài, do dự một chút nói: “Hắn đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về.”
“Vậy ngươi là nữ chủ nhân nơi này sao?” Tôi dùng điện thoại di động vừa mới tìm ra ghi âm.
Cơ Tử Đồng chần chờ một chút, gật đầu: “Đúng.”
Nữ nhân này Lại có thể hư vinh đến nước này!
“Phụt ——” Tôi không nhịn nổi cười ra tới.
Lúc này Cơ Tử Đồng mới nhận thấy được không đúng, tôi cũng không che giấu, nắm tay Mặc Hàn, giải khai hơi thở phong tỏa trên người hai người, đi tới bên người Đại Bàng.
“Là ngươi!” Nháy mắt sắc mặt Cơ Tử Đồng đại biến.
Tôi gật đầu, nụ cười kia rất xán lạn: “Nữ chủ nhân, chào cô!”
“Ngươi…” Cơ Tử Đồng như hối hận gì đó, thấy Mặc Hàn cũng ở đây, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cuống quít muốn biện giải: “Mặc Hàn, không phải như vậy… Không phải!”
“Bổn tọa không có hứng thú.” Mặc Hàn lạnh lùng nói, thấy tôi cười, hắn cũng trào phúng bổ sung một câu: “Nữ chủ nhân.”
Đại Bàng không hiểu ra sao: “Các ngươi đang nói cái gì?”
Tôi bĩu môi ý bảo hắn nhìn về phía Cơ Tử Đồng: “A, nữ chủ nhân nơi này, em dâu anh đó!”
Lúc mới gặp Đại Bàng, hắn hung ác, tôi xác thật có chút sợ hãi, nhưng dưới qua lại, hắn cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi.
Huống chi, tôi còn có Mặc Hàn hậu trường siêu cấp lớn này chống lưng, tôi sợ cái gì!
Đại Bàng liếc Cơ Tử Đồng, lạnh lùng nói: “Khổng Tuyên dám!”
“Anh muốn gậy đánh uyên ương sao? Thật tàn nhẫn! Tục ngữ nói, hủy đi mười tòa miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, đây vẫn là hôn sự của em trai ruột anh!”
Tôi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lại cực kỳ Cơ Tử Đồng chán ghét, một cái thêm mắm thêm muối, châm ngòi thổi gió.
Cơ Tử Đồng vài lần muốn mở miệng giải thích, đều bị tôi áp xuống.
Dù sao nữ chủ nhân này là nàng chính miệng thừa nhận, tôi lại không nói bừa.
Rốt cuộc, Khổng Tuyên biết được Đại Bàng đã đến, khoan thai tới muộn, tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Vừa thấy hắn tới, Cơ Tử Đồng như thấy được cứu tinh, cả người đều như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng gọi hắn: “Khổng Tuyên ca ca!”
Trên mặt nàng nở nụ cười hiền lành, như thế giới của mình vì Khổng Tuyên mà xuất sắc.
Tôi rốt cuộc ý thức được vì sao tôi không làm như Cơ Tử Đồng.
Số ngày nàng và Khổng Tuyên nhận thức không vượt qua một ngón tay, nhưng lúc này cũng đã gọi ca ca muội muội, còn gọi thân thiết như vậy!
Ngược lại tôi thì sao?
Quen biết Khổng Tuyên lâu như vậy, tôi đều như qua loa, hoàn toàn không nói qua một câu mềm lời với Khổng Tuyên.
Chỉ biết nấu cơm, không biết làm người, vết thương trí mạng.
Khổng Tuyên hơi gật đầu ứng Cơ Tử Đồng, lại nhìn về phía Đại Bàng: “Ca…”
“Sao lại thế này!” Hắn mới mở miệng, đã bị Đại Bàng chặn ngang.
Ánh mắt Khổng Tuyên ở trên người tôi và Cơ Tử Đồng tự do một chút, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng nên có thể nhìn ra được.”
Lỗ mũi Đại Bàng thở dốc, lại hỏi: “Có manh mối?”
Khổng Tuyên lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không có, Mặc Hàn muốn giết nàng, ta tạm thời chỉ có thể mang nàng về đây.”
“Không phải nữ chủ nhân sao?” Tôi đúng lúc xen mồm vào.
Khổng Tuyên như hòa thượng không sờ được đầu: “Nữ chủ nhân gì?”
Mặc Hàn nhanh đưa một đạo ký ức vào trong óc Khổng Tuyên, rất nhanh, sắc mặt Khổng Tuyên đã thay đổi.
Cơ Tử Đồng biết chuyện không ổn, hình thức bạch liên hoa chịu khổ lập tức lên sóng: “Khổng Tuyên ca ca, đây là hiểu lầm! Ta có thể giải thích! Bọn họ, bọn họ… Ta cho rằng bọn họ là tới tìm phiền toái, cho nên mới tự tiện đáp ứng, muốn chia sẻ vì ngươi, ta không có bất kì ý tưởng không an phận gì!”
“Cô thật là quá săn sóc!” Tôi không bủn xỉn chút nào thiệt tình khen nàng.
Cơ Tử Đồng một bộ dáng lã chã chực khóc: “Mộ Tử Đồng… Vì sao ngươi muốn hãm hại ta như vậy!”
“Tôi hãm hại cô cái gì? Nữ chủ nhân không phải chính cô nói sao? Lần đầu tôi tới nơi này, lễ phép tính hỏi một tiếng, không phải rất bình thường sao? Nhưng cô cũng không nghĩ, ai sẽ luẩn quẩn trong lòng tới nơi này của Khổng Tuyên tìm tra! Còn tự mình cảm giác tốt đẹp, không sai, ta là nữ chủ nhân! Mặt thật lớn!”
Tôi sặc lại Cơ Tử Đồng một câu, cảm giác tâm tình tốt đến nổ mạnh.
Cơ Tử Đồng khóc.
Tôi ngây ra một lúc, cảm thấy có phải mình quá mức hay không.
Kết luận là, đây là đại chiêu bạch liên hoa muốn phóng.
Tôi nhanh trộm ngắm đồng đội của mình.
Mặc Hàn đưa cho tôi một ánh mắt an tâm, hiển nhiên là làm tôi yên tâm tùy tiện nháo, dù sao có hắn giải quyết tốt hậu quả.
Mà Khổng Tuyên và Đại Bàng.
Đại Bàng vốn chính là mặt nghiêm túc, giờ phút này mặt căng đến càng chặt, hiển nhiên là không muốn xen vào trong chiến tranh của hai cô gái là tôi và Cơ Tử Đồng này.
Khổng Tuyên thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía tôi: “Tử Đồng muội tử, thôi…”
“Ngươi gọi Tử Đồng nào?” Mặc Hàn hơi mang ba phần khiêu khích hỏi, hắn hiển nhiên là còn nhớ chuyện Khổng Tuyên ở dưới kiếm của hắn đoạt người.
Khổng Tuyên đuối lý, chỉ có thể nhượng bộ: “Ta nói Đồng Đồng muội tử, Đồng Đồng, thôi, cô nương này ca ca giữ lại có tác dụng.”
“Tác dụng gì?” Tôi hỏi.
Khổng Tuyên cười khổ lắc đầu: “Muội biết mà…”
Lại là không thể nói.
“Cô ta muốn giết tôi.” Tôi bất mãn nói: “Người ta muốn giết tôi, anh cũng coi như thôi sao?”
“Ta không có!” Cơ Tử Đồng thề thốt phủ nhận, như là tôi ăn không nói có đang vu khống nàng ta, làm nàng ta bị oan ức vô cùng.
Trái tim nhỏ của tôi đã bị vị ảnh hậu diễn kỹ thuật này rèn luyện rất kiên cường,
cũng không có loạn, gật đầu, tỏ vẻ nàng nói không sai.
“Ừ, xin lỗi, tôi nói sai rồi, là muốn dung mất hồn phách của tôi, cắn nuốt tôi! Còn muốn tổn thương bảo bảo của nhà chúng tôi, còn đoạt linh lực của tôi và bảo bảo của nhà chúng tôi! Thật là Trường Đình Ngoại, Phương Thảo Thiên.”
“Phương Thảo Thiên? Có ý tứ gì?” Minh vương đại nhân phát hiện một từ ngữ mới, tỏ vẻ không hiểu.
Tôi giải thích nói: “Trường Đình Ngoại, Phương Thảo Bích Liên Thiên. Cơ cô nương người ta Phương Thảo Thiên, không cần Bích Liên!”
Nghe ra là đang mắng người, Mặc Hàn phối hợp thật dài “A” một tiếng. Phu thê hợp lực mở ra kỹ năng trào phúng, với Cơ Tử Đồng tạo thành một ngàn điểm tổn thương, tôi tỏ vẻ rất vui vẻ.
Đại bàng mặt đen ngồi ở một bên, đã hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Khổng Tuyên bất đắc dĩ, dù sao tình cảm mấy ngày này ở chung còn ở đây, hắn cũng không thể nói tôi cái gì. Mà Cơ Tử Đồng lại là hắn muốn che chở, cũng không thể luôn để nàng chịu oan ức.
Hắn hai đầu lớn, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng thật ra có tiểu phượng hoàng tiến vào bưng trà, nghe một câu như thế, không nhịn cười ra tiếng, bị Đại Bàng lườm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.