Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 156: Phu nhân đây là muốn quyến rũ vi phu sao




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi lại nóng nảy: “Mặc Hàn! Không được giấu em! Nửa viên nội đan đấy, sao có thể sẽ là vết thương nhỏ!”
Nhìn bộ dáng tôi lo lắng mà xù lông, Mặc Hàn bất đắc dĩ, nói đúng sự thật: “Sắp tới, khả năng không thể hiện thân bình thường làm bạn với nàng và hài tử. Ta sẽ mau chóng khôi phục tu vi, chỉ cần khôi phục đến bốn năm phần là có thể ra bồi nàng.”
“Em giúp anh chữa thương.” Mặc Hàn chưa nói chính mình rốt cuộc thiếu bao nhiêu tu vi, khẳng định đặc biệt nghiêm trọng. Tôi cũng không muốn hắn quá khó xử, không tiếp tục hỏi.
Tôi có mấy cân mấy lượng Mặc Hàn rất rõ ràng, lần này, hắn lại không hướng oai chỗ tưởng, còn có ba phần khó hiểu: “Nàng sẽ chữa thương?”
Tôi có chút xấu hổ lườm hắn một cái, Mặc Hàn mờ mịt, hai tay của tôi đặt ở trên vai hắn, nhún mũi chân, khẽ hôn ở bên môi hắn.
Vòng tay Mặc Hàn ở bên hông tôi càng chặt, như là vì làm tôi dời đi lực chú ý với nội đan chấn vỡ của hắn, hơi có chút không đứng đắn hỏi: “Phu nhân đây là muốn quyến rũ vi phu sao?”
Giờ phút này nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, những đường cong góc cạnh đó rõ ràng cũng trở nên nhu hòa.
Tôi duỗi tay khẽ xoa, ôm hắn trịnh trọng gật đầu: “Chính là tới quyến rũ anh!”
Mặc Hàn ngẩn ra một chút, đoán chừng là còn chưa gặp qua tôi chủ động như vậy. Ngay sau đó, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong, duỗi tay muốn bế tôi lên, lại bị tôi né tránh.
Hắn khó hiểu, tôi kéo hắn đi đến mép giường, đảo khách thành chủ, bổ nhào vào hắn trước một bước, vẻ mặt nghiêm túc phun ra hai chữ: “Chữa thương!”
Mặc Hàn cứng người, lập tức phản ứng lại, nở một nụ cười sủng nịch, duỗi tay ôm lấy tôi, để tôi ngã xuống trước ngực hắn: “Được, chữa thương.”
Nghe như thế nào, đều cảm thấy bộ dáng tâm tình của minh vương đại nhân siêu cấp tốt.
Mặc Hàn là trạng thái nguyên thần, tôi là trạng thái hồn phách, lần này, hai vợ chồng đều không có tiếp xúc thân thể thuần khiết, hoàn toàn là tri kỷ.
Ngay từ đầu tôi còn có thể chủ công, nhưng rất nhanh bại trận, quyền chủ động lại bị Mặc Hàn đoạt đi một lần nữa.
Trong lúc, vài lần muốn cướp lại quyền chủ động, Mặc Hàn đều cho tôi chơi hai phút như trêu trẻ con, lại quay người đè tôi xuống một lần nữa.
Mặt khác, hắn tỏ vẻ ghét bỏ với nhi tử một lần nữa.
“Hài tử không ở đây, không có nỗi lo về sau, thật tốt.” Minh vương đại nhân thực tủy biết vị hôn sâu quá ta xương quai xanh, giàu có từ tính thanh âm dụ hoặc nói không nên lời, mười phần mười sắc dụ.
Cẩn thận em đi cáo trạng với bảo bảo!
Lặp đi lặp lại, vừa sâu vừa cạn, chẳng phân biệt ngày đêm, cũng không biết qua bao lâu, tôi thấy nguyên thần Mặc Hàn dần ngưng thật lên, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lâu lắm không gặp bảo bảo, cũng không biết nó như thế nào, sau khi lưu luyến hôn từ biệt Mặc Hàn, chúng tôi phân biệt rời hồn thể khỏi không gian nhẫn.
Trước khi rời đi, Mặc Hàn còn luôn mãi cảnh cáo tôi, không cho phép tôi lại dùng hồn phách của mình mở trận chiêu quỷ đi triệu hoán hắn.
Pháp lực của hắn cường đại, nàng sử dụng trận chiêu quỷ rất dễ dàng bị phản phệ.
Ngay từ đầu là bởi vì hắn nhận ra hơi thở của tôi, cố tình ngăn chặn trận pháp, để tránh tôi bị phản phệ. Hơn nữa hắn bị thương tu vi rơi xuống, tôi mới bình yên vô sự.
Hiện tại trải qua song tu với tôi, hắn khôi phục không ít tu vi, lại sử dụng trận chiêu quỷ với hắn thì quá nguy hiểm.
“vậy em như thế nào mới có thể gặp anh?” Tôi không nỡ bắt lấy tay hắn.
“Ta ở trên vai nàng, muốn gặp tùy thời đều có thể thấy.” Mặc Hàn cũng không nỡ xoa gương mặt của tôi.
“Nhưng em còn muốn chữa thương cho anh…” Tôi bĩu môi.
Mặc Hàn cúi xuống hôn một cái: “Mộ Nhi, tâm ý của nàng ta hiểu, ta bị thương không quan trọng, nàng là thê tử của ta, không phải đồ đựng cho ta dùng để chữa thương.”
“Nhưng em vừa lúc cũng có thể chữa thương cho anh.” Dù sao cũng là Mặc Hàn, tôi không để bụng việc đó.
Mặc Hàn tràn đầy sủng nịch: “Đồ ngốc, Linh Thể Thuần Âm dù khó có được, cũng không thể vẫn luôn chữa thương cho ta như vậy. Dù muốn chữa thương, cũng là ép ta nuốt tu vi của nàng.”
Lòng tôi khẽ động: “Vậy anh mau nuốt đi!”
Mặc Hàn không nề hà nhìn tôi: “Sao ta có thể nuốt tu vi của nàng.”
“Nuốt… Nuốt xong, thương thế của anh tốt lên mới là quan trọng nhất!”
Hắn lại lắc đầu: “Mộ Nhi, nàng mới là quan trọng nhất. Tu vi của nàng đã tăng rất nhiều, cũng đủ để nàng tự bảo vệ mình. Ta là phải bảo vệ nàng, không phải tới nuốt tu vi của nàng.”
“Nhưng mà…”
“Mộ Nhi.” Mặc Hàn chặn ngang tôi: “Nghe lời, không có nhưng nhị, nàng ngoan ngoãn trở về, để ta lại sen mặc ngọc cho nàng và bảo bảo một đóa, không đủ, nàng có thể vào trong hoa viên động phủ nhìn xem, nơi đó đều là linh quả linh thảo thời trẻ ta gieo, nàng và bảo bảo đều có thể ăn.”
“Vậy khi nào anh mới có thể tới bồi em và bảo bảo?” Tôi cảm thấy hiện tại tôi như trẻ con.
Mặc Hàn nghĩ, không tính ra thời gian đại khái, chỉ có thể nói: “Nhanh thôi.”
“Vậy em và bảo bảo chờ anh.” Dừng một chút, tôi lại bổ sung nói: “Nhưng anh cũng đừng nóng lòng, không có việc gì, thọ mệnh của em chưa tận, bảo bảo càng là còn nhỏ, chúng em chờ nổi.”
Nếu sốt ruột tẩu hỏa nhập ma thì sẽ không tốt.
Mặc Hàn hiểu ý, ý bảo tôi an tâm, đưa tôi về tới thân thể của mình, nguyên thần của hắn mới trở về.
“Mẹ?”
Mới đi ra ngoài, đã nghe được bảo bảo thử gọi, tôi lên tiếng, bảo bảo hét một tiếng: “Mẹ cuối cùng đã trở lại, làm con lo lắng chết.”
Đứa nhỏ này thật là tri kỷ.
“Mẹ không có việc gì, khiến con lo lắng rồi, thật sự là xấu hổ.” Tôi cười sờ nó, phân ra một đạo linh lực đi tra xét trạng thái của nó, phát hiện bảo bảo rất tốt, lại trưởng thành không ít, nên cũng yên tâm.
“Đói bụng chưa? Mẹ đi lấy sen cho con.” Mặc ngọc có một hồ nước sen lớn, Mặc Hàn ở tế đàn dùng không ít, hiện tại chỉ còn lại có hai đóa.
Tôi cầm một đóa ra, luyện hóa đút cho bảo bảo, nghe được tiểu gia hỏa đánh cái ợ no, hỏi tôi: “Mẹ, vết thương của ba tốt chưa?”
Nhắc tới cái này, tôi có chút thất bại: “Còn chưa, nhưng hắn đã tốt rất nhiều, chúng ta ở chỗ này chờ hắn khôi phục là được.”
“Vâng.” Bảo bảo hiểu chuyện gật đầu: “Mẹ, chúng ta đi ra ngoài một chút được không? Con ở chỗ này ngây người đã lâu, đều đã mốc meo rồi.”
Tất nhiên là tôi đồng ý rồi.
Thu trận pháp lại, gọi tiểu bạch, chúng tôi đi dạo một vòng ở trong động phủ của Mặc Hàn, bảo bảo nước miếng chảy một vũng lớn với hoa viên đầy linh thảo linh quả.
Nghe được tôi nói cho nó, sau khi Mặc Hàn nói có thể ăn, nó càng là vui đến nở hoa.
Nhưng loại đồ vật này không thể ăn nhiều, bảo bảo mới vừa ăn xong một đóa sen, tôi cũng không cho nó ăn nữa, nhưng Tiểu Bạch lại hái được linh quả.
Tam đầu khuyển này chỉ trung thành bảo vệ tôi và bảo bảo lâu như vậy, thật vất vả.
Những linh thảo linh quả này, ẩn chứa nhiều hơn kỳ thật là có hơi thở đặc biệt hỗn độn của núi Bất Chu.
Loại hơi thở này, đã có thể bị người sống hấp thu, cũng có thể được Mặc Hàn loại quỷ thần này hấp thu.
Tôi hái một linh quả ẩn chứa hơi thở hỗn độn dày đặc nhất trong hoa viên xuống. Thử đặt ở trên hình xăm quan tài thủy tinh trên vai.
Một đạo hàn ý hiện lên, linh quả trên tay đã dung nhập vào bên trong bả vai.
Tôi mỉm cười, lại hái được mấy cái, đều bị Mặc Hàn nhận lấy.
Nếu không phải ăn linh quả chữa thương, hăng quá hóa dở, tôi thật hận không thể hái hết linh quả linh thảo viện tử này cho Mặc Hàn.
Nhưng bảo vật của Mặc Hàn luôn rất nhiều, tôi lại từ mặc ngọc lấy ra không ít đồ vật ôn dưỡng quỷ thể.
Sau khi lệnh cưỡng chế bảo bảo không được ăn vụng, đều dùng linh lực hóa đồ vật thành từng làn khói nhẹ, đưa vào trong quan tài thủy tinh trên vai tôi.
Cũng may bảo bảo cũng hiểu rõ lúc này chữa thương cho Mặc Hàn quan trọng nhất, nó cũng rất hiểu chuyện, không cảm thấy tôi bất công mà khóc nháo.
Mấy ngày qua, tôi củng cố một hồi tu vi của mình, phát hiện công lực của mình thật sự tăng lớn. Nắm trường kiếm, trong lòng không còn tia chột dạ trước kia, chân chính cảm nhận được một ý tứ định liệu trước.
Hy vọng về sau không bao giờ kéo chân sau của Mặc Hàn nữa.
Trong động phủ yên tĩnh bỗng nhiên có ba tiếng vang nặng nề vang lên theo quy luật, ở trong động phủ to như vậy có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Tiểu Bạch kêu hai tiếng về phía huyền quan, tôi đi qua, suy nghĩ có muốn mở cửa hay không.
Tuy đỉnh núi Bất Chu thần và động phủ giữa các thần cách nhau rất xa, nhưng, tôi đều không quen biết bọn họ, Mặc Hàn không ở đây, trong lòng vẫn là có chút e ngại.
Bảo bảo lại cổ vũ tôi đi mở cửa: “Mẹ, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem đi, con cảm giác một cổ hơi thở rất quen thuộc.”
Trực giác của đứa nhỏ này vẫn luôn đều rất tốt, tôi dẫn theo Tiểu Bạch đi mở cửa.
Đứng ở cửa động, Tiểu Bạch chạy ra, không trong chốc lát đã ngậm một ngọc giản trở lại.
Trên ngọc giản có khắc cung điện hoa mỹ núi non trùng điệp, còn mang theo không ít linh lực, lại không có văn tự. Tôi thử rót linh lực của mình vào, nháy mắt, trong ngọc giản truyền cho ta một đoạn hình ảnh.
Trong cung điện mây mù lượn lờ hoa mỹ, linh điểu giương cánh bay lượn nói không ra tên, bên cạnh lại là một giọng nữ: Ba ngày sau Nhật Diệu Cung cử hành thịnh hội, đặc biệt mời minh hậu đến.
Tôi đi ra ngoài, hỏi bảo bảo Nhật Diệu Cung là địa phương nào, vẻ mặt của nó mờ mịt.
Nghĩ một chút, tôi đóng cửa động lại, để tiểu bạch dẫn tôi đi tìm Cơ Thừa Vọng hỏi cho rõ ràng. Thì ra, Nhật Diệu Cung chính là cung điện của Hi Hòa.
Lúc trước người ta đối xử với tôi không tồi, lần này còn tới tặng thiệp mời riêng cho tôi, không thể ném mặt mũi của người ta.
Tuy trong lòng e ngại, tôi vẫn quyết định đi xem.
Lúc ấy vẻ mặt của Cơ Thừa Vọng kích động, tôi vốn định hỏi tình huống nhiều chút, thấy bộ dáng này của ông ấy, đã đoán được ông biết đến khẳng định cũng không nhiều lắm, vì không cho Mặc Hàn mất mặt, tôi cũng không hỏi nhiều.
Trở lại động phủ của Mặc Hàn, tôi lật tìm mặc ngọc và động phủ, cũng không biết nên mang quà gì đi tham gia thịnh hội.
Thứ tốt của Mặc Hàn thật sự đều không tồi, nhưng thần thượng cổ ở núi Bất Chu có người nào là chưa thấy qua thứ tốt.
Làm thế nào đưa một lễ vật thích hợp, đây mới là làm tôi khó khăn nhất.
Thương lượng với bảo bảo nửa ngày, lần đầu tiên bảo bảo mới biết được thì ra đi nhà người khác chơi, là phải mang lễ vật. Tôi bất đắc dĩ đi hoa viên, theo thường lệ chọn linh quả nhiều linh lực nhất chữa thương cho Mặc Hàn.
Đi ngang qua một trái cây hồng tâm, trên vai truyền đến một cổ hàn ý, trái cây hồng tâm kia đã dừng ở trên tay của tôi như vậy.
Tôi đã sớm chú ý tới trái cây này, bởi vì, so với trái cây nồng đậm linh khí khác trong hoa viên, trái cây kia lớn lên như một trái tim, một chút linh lực đều không có.
Chẳng lẽ là Mặc Hàn muốn hấp thu trái cây này?
Tôi đưa trái cây đến chỗ bả vai, bị hàn ý của hắn đẩy ra.
Tôi lý giải sai rồi sao?
Quan sát trái cây kia nửa ngày, trong đầu tôi hiện lên một ý tưởng: “Mặc Hàn, chẳng lẽ anh là muốn mang theo trái cây này làm lễ vật?”
Trên vai lại truyền đến hàn ý thoải mái lần nữa, tôi biết tôi không đoán sai.
Đi phòng tu luyện tìm hộp ngọc đặc biệt dùng để đặt loại linh quả này, tôi trịnh trọng đặt trái cây ở bên trong.
Đoán chừng an tâm, tôi thay quần áo Mặc Hàn luyện chế cho tôi, còn búi tóc Thính Lam ở Minh Cung dạy tôi.
Để Tiểu Bạch phân biệt hơi thở của Tiểu Tiểu, đang muốn đi Nhật Diệu Cung, bả vai chợt lạnh, bên cạnh bỗng nhiên có thêm một bóng người.
“Ba ba!” Bảo bảo hưng phấn gọi.
Tôi khiếp sợ nhìn người bên cạnh, bị Mặc Hàn ôm vào trong lòng: “Làm sao vậy? Không quen?” Hắn hơi mang ba phần vui đùa hỏi, càng nhiều hơn lại là sủng nịch.
“Không…” Tôi ngạc nhiên một chút, rất nhanh đã bị vui sướng điên cuồng thay thế: “Em chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy…”
“Sao vi phu có thể để phu nhân dự tiệc một mình.” Mặc Hàn nói làm lòng khẩn trương ba ngày nay của tôi hạ xuống.
“Ba ba khỏe chưa?” Bảo bảo kẹp ở giữa chúng tôi nãi thanh nãi khí hỏi, tràn đầy vui vẻ.
Mặc Hàn ôm nghiêng người của tôi, sờ bụng nhỏ phồng lên của tôi: “Khá hơn nhiều, đều là công lao của mẫu thân con.” Nói xong, hắn còn ái muội nhìn tôi một cái.
Mặt già của tôi đỏ lên.
Bảo bảo ngây thơ lộ ra một vẻ mặt bội phục: “Mẹ thật giỏi!”
“Đúng vậy, quá giỏi.” Mặc Hàn lên tiếng, càng thêm ái muội nhìn về phía tôi, mặt tôi càng đỏ hơn, vội dời đi đề tài.
“Được rồi, mau xuất phát đi, nếu không đi sẽ bị muộn!”
Mặc Hàn nhìn Tiểu Bạch, ý bảo nó lui ra, ở trên đất trống, phất tay ném ra một đạo quỷ khí, một chiếc xe ngựa vàng hoa lệ xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Phu nhân xinh đẹp như vậy, tự nhiên là phải xứng với bảo mã hương xe.” Hắn ái muội nói ở bên tai tôi, nếu không phải sinh ra làm quỷ không có hô hấp, xác định chắc chắn còn muốn thổi chút nhiệt khí ở trên cổ tôi.
Mặt tôi đỏ tới bên tai, bảo bảo cố tình còn tỉnh, cảm thấy hắn nói đặc biệt đúng: “Mẹ là đẹp nhất! Mẹ vì sao mặt mẹ đỏ như vậy? Ba ba không chà lưng cho mẹ sao?”
Vì sao nó còn nhớ rõ chuyện này!
Tôi trừng mắt nhìn Mặc Hàn, hắn ho khan một tiếng, nói với bảo bảo: “Gió quá lớn, thổi đỏ.”
“Chúng ta đây vào đi thôi, mẹ, con muốn ngồi xe ngựa!”
“Được.” Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, lực chú ý bị hai ba câu nói của Mặc Hàn dời đi.
Người kéo xe là một con ngựa chỉ có khung xương, thể trạng to lớn, cho dù chỉ có xương cốt, cũng là uy phong lẫm liệt.
Tiểu Bạch tiến lên cọ cọ con ngựa kia, xem ra hai con cũng quen biết.
“Đi thôi, phu nhân.” Mặc Hàn bế ngang tôi lên, đưa tôi lên xe ngựa.
Tôi đi vào trong đó, phát hiện trong xe ngựa có động thiên khác, không gian bên trong thoạt nhìn còn lớn hơn bên ngoài nhiều. Thậm chí có thể nói là một phòng nhỏ di động.
Sau khi Mặc Hàn phân phó địa điểm, Tiểu Bạch lên vị trí xe phu, xe ngựa bay lên không hướng tới mục đích bay đi.
Tôi thoải mái dễ chịu nằm ở trên trường kỷ bên trong, thấy Mặc Hàn đi vào, bóng dáng như mơ hồ một chút, vốn tưởng hắn bị thương lòng lập tức cảnh giác hơn.
“Mặc Hàn, thương thế của anh…”
“Không sao.” Mặc Hàn trả lời ở trước khi tôi hỏi xong.
Hắn đi đến bên người tôi, bảo bảo kéo hắn hưng phấn nói chuyện trong lúc hắn hôn mê, Mặc Hàn yên tĩnh nghe, thường phụ họa hai tiếng, thật sự là một hình tượng ba ba kiên nhẫn.
Vài lần tôi muốn mở miệng, lại thấy ba con Mặc Hàn và bảo bảo hoà thuận vui vẻ, không nỡ chặn ngang, chỉ có thể nhịn xuống.
Thật vất vả chờ đến bảo bảo nói mệt đi ngủ, tôi mới bắt lấy tay Mặc Hàn hỏi ra: “Thương thế của anh đúng thật sự nói cho em được không? Anh đã nói không lừa em, em lo lắng cho anh.”
Mặc Hàn thở dài, cúi đầu chống lại trán tôi, có ba phần cảm khái: “Lừa không được nàng…”
Lòng tôi căng thẳng, Mặc Hàn lại nói: “Thương thế xác thật còn chưa khỏi hẳn, nhưng đã mất trở ngại, ra bồi nàng dự tiệc, vẫn là không thành vấn đề.”
“Thật sao?” Tôi vẫn lo lắng.
“Vi phu khi nào đã lừa gạt phu nhân?” Mặc Hàn nghiêm trang hỏi tôi.
Tôi bĩu môi: “Lần trước còn lừa em thì sao… Nói bất quá là một chút tu vi, kết quả trả nửa nội đan!”
“So với nàng, nửa nội đan tính là cái gì, xác thật chỉ là một chút tu vi mà thôi.” Mặc Hàn cưỡng từ đoạt lí.
Nhưng tôi lại không tức hắn nổi.
Vì tôi, đều là vì tôi, hắn chấn vỡ nội đan là vì tôi, mang thương dự tiệc cũng là vì tôi.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên không muốn đi.
“Mặc Hàn, chúng ta trở về đi… Hi Hòa nơi đó, chúng ta nói rõ tình huống với bà ấy, bà ấy sẽ hiểu…” Tôi vẫn là muốn để Mặc Hàn khôi phục thương thế tốt hơn.
Mặc Hàn nằm xuống ở trên trường kỷ, lại ôm lấy tôi nằm ở trong lòng hắn: “Yến hội của bà ấy sẽ không lâu, vết thương của ta không có việc gì, chỉ cần không động tay, ai cũng không nhìn ra ta bị thương.”
Tôi còn muốn nói gì đó, Mặc Hàn vì để tôi yên tâm, còn có chút vô lại bổ sung nói: “Chữa thương lâu như vậy, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Phu nhân, phiền toái nàng bồi vi phu dự tiệc.”
Tôi không lay chuyển được hắn, chỉ có thể kệ Mặc Hàn.
Có tôi và bảo bảo, tôi tin tưởng hắn cũng sẽ không màng thương thế của mình làm bậy.
Rất nhanh đã đến Nhật Diệu Cung, Tiểu Bạch nhảy xuống xe đầu tiên, kêu một tiếng với chúng tôi, Mặc Hàn mang theo tôi đi ra ngoài.
Ôm tôi từ trên xe xuống, tôi đã cảm giác được bên người truyền đến từng ánh mắt xem kỹ, mỗi một ánh mắt đều mang theo thần uy.
Uy áp của Mặc Hàn tăng thêm ba phần tỏa ra chung quanh, lập tức, những thần uy dừng ở trên người tôi đó đã ít đi ba phần.
“Thì ra là Mặc Hàn!” Bên kia vang lên một giọng nói trước, tôi nhìn qua, thấy một người đàn ông quần áo hoa lệ yêu dã đang cười với chúng tôi.
Mặc Hàn ôm lấy tay của tôi chặt ba phần, hơi gật đầu chào hỏi với người đàn ông kia: “Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông yêu dã lại vũ mị, phe phẩy quạt lông vũ màu sắc xinh đẹp đi tới bên người chúng tôi, hỏi Mặc Hàn: “Mặc Hàn, phong ấn giải trừ khi nào?”
“Được đoạn thời gian.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
Người đàn ông hơi có chút tiếc nuối lắc đầu: “Nếu không phải Mặc Uyên phong ấn Địa Tạng đến quá tốt, ta đều muốn đi xem bộ dáng khi ngươi bị phong ấn, nhất định rất thú vị.”
Hắn nói xong đánh giá tôi, đột nhiên cười khúc khích: “Nghe nói ngươi là bởi vì một nữ nhân bị phong ấn, sẽ không phải chính là người này đi?”
Chán ghét! Vì sao mỗi quỷ và thần nhận thức Mặc Hàn đều sẽ nhắc tới chuyện này.
Mặc Hàn tức giận nhìn hắn một cái: “Đương nhiên không phải.”
Người đàn ông lại không phải rất tin, lại đánh giá tôi, bị Mặc Hàn dùng cơ thể chặn.
“Khổng Tuyên, ngươi nên đi vào.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Khổng Tuyên ghét bỏ nhìn Mặc Hàn một cái: “Nhìn ngươi khẩn trương kìa, lại không đoạt với ngươi. Ta chỉ là không nghĩ tới trên người nàng có hơi thở của vũ tộc ta…”
Hắn nhìn tôi, trong mắt có thêm ba phần tò mò: “Ngươi là chim gì?”
“Anh mới là chim!” Tôi buột miệng thốt ra.
“Hắn là khổng tước.” Mặc Hàn xoá nạn mù chữ cho tôi, lúc này tôi mới nhớ tới, Khổng Tuyên còn không phải là đệ nhất khổng tước trong thiên địa sao!
Khổng Tuyên cười khanh khách hai tiếng, phía sau bỗng nhiên phát ra một ánh sáng năm màu, trong nháy mắt tôi hoảng đến không mở được mắt ra.
Mặc Hàn nhíu mày ném ra một đạo quỷ khí, đánh tan ánh sáng mù mắt tôi kia, lại nghe Khổng Tuyên hỏi một câu: “Trên người của ngươi là người sống, sao còn có hơi thở của vũ tộc ta? Cho dù là hậu duệ Cơ thị, hơi thở này cũng quá nặng, ngươi đến tột cùng là điểu gì?”
Tôi thật sự không phải là chim… Hỏi người là chim gì, rất giống như đang mắng người được hay không!
“Tôi là người sống.” Tôi có chút oán niệm nói, thấy Khổng Tuyên lắc đầu: “Ta không có khả năng cảm ứng sai! Ngươi khẳng định là vũ tộc! Sao lại là người sống? Mặc Hàn, có phải các ngươi luân hồi âm ty lầm hay không?”
Mặc Hàn trừng hắn một cái, trực tiếp nói với tôi: “Mộ Nhi, gọi Linh Lung ra.”
Tôi làm theo, Linh Lung xuất hiện ở phía sau tôi, tôi thấy đôi mắt Khổng Tuyên mở to.
Hơn nửa ngày, hắn mới phản ứng lại, vẻ mặt kích động lại hâm mộ nhìn Mặc Hàn: “Lãnh Mặc Hàn! Ngươi nhặt được bảo vật!”
“Kia đương nhiên.” Mặc Hàn mặt không đỏ tâm không loạn, còn ôm chặt tôi muốn ân ái một phen: “Phu nhân ta tự nhiên là bảo vật.”
Trọng điểm của Khổng Tuyên lại hoàn toàn không ở nơi này, ánh mắt nhìn về phía tôi càng thêm nóng bỏng: “Người sống… Lại là người sống… Vũ tộc ta có hi vọng chấn hưng rồi!”
Vẻ mặt tôi mờ mịt nhìn về phía Mặc Hàn, thấy hắn cũng có chút khó hiểu.
Khổng Tuyên kích động muốn tới bắt tay của tôi, bị Mặc Hàn hất ra một phen.
Lúc này khổng tước này mới chú ý tới ánh mắt bất thiện của Mặc Hàn, ho khan một tiếng che dấu xấu hổ của mình, cố gắng trấn định nhìn về phía Mặc Hàn: “Kia cái đó… Về sau cô nương này ta che chở! Lãnh Mặc Hàn, nếu ngươi khi dễ nàng, chính là khi dễ toàn bộ vũ tộc ta!”
Cái quỷ gì!
Cốt truyện phát triển quá nhanh, không chỉ có tôi không phản ứng lại, ngay cả Mặc Hàn đều ngây ra một lúc, hỏi Khổng Tuyên: “Ngươi đánh chủ ý gì?”
Khổng Tuyên mỉm cười, quăng cho tôi một lông chim khổng tước hoa lệ: “Có việc thì bẻ gãy linh vũ này, ta sẽ đến giúp ngươi.”
Những con chim này đều thích tặng người lông chim sao…
Ở trong lòng phun tào một câu, tôi nhìn về phía Mặc Hàn, hắn cũng không phải rất rõ, đang muốn hỏi, Khổng Tuyên cũng đã đi đến toàn bộ điểu tinh thần phấn chấn Nhật Diệu Cung.
Lông chim kia không có vấn đề gì, Mặc Hàn cũng đã để dưới tay cho tôi. Chỉ là, ánh mắt hắn liên tiếp nhìn Linh Lung sửa sang lại lông chim ở phía sau. Lại cảm thấy vấn đề ở trên người Linh Lung.
“Ngươi là phượng hoàng gì?” Mặc Hàn hỏi.
Xét thấy Mặc Hàn là chồng của tôi, Linh Lung đúng sự thật đáp: “Lôi Hỏa phượng hoàng, chủ nhân đặt tên là Linh Lung.”
Mặc Hàn lại nhìn nàng, thu ánh mắt lại, tôi cũng thu Linh Lung vào thức hải.
“Làm sao vậy?” Tôi thấp giọng hỏi Mặc Hàn.
Hắn lắc đầu: “Không phải rất rõ.”
“Chúng ta đi hỏi Khổng Tuyên một chút?”
Mặc Hàn lại lắc đầu: “Hắn vừa rồi không nói, hiện tại đi hỏi cũng sẽ không nói.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Chỉ là thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, hắn luôn sợ phiền toái, lại nguyện ý dùng toàn bộ vũ tộc làm hậu thuẫn cho nàng, vẫn cảm thấy như là đang âm mưu gì đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.