Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 147: Đừng gọi em là Mộ Nhi




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mắt thấy tôi vì tránh né Lam Thiên Hữu không thể không rơi vào trong hồ, dưới chân đột nhiên đung đưa kịch liệt, toàn bộ thế giới đều lay động mà hoảng, Lam Thiên Hữu cũng dừng động tác của hắn.
Hắn nhìn về một chỗ, mày nhíu chặt, cả người đều tỏa ra hơi thở tức giận.
Tôi lại có chút kinh hỉ, nói không chừng là Mặc Hàn tới!
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi đánh giá vẻ mặt Lam Thiên Hữu, thật cẩn thận hỏi.
Quả nhiên trong mắt hắn hiện tia bực bội, lui về sau một bước, thả lỏng tôi ra: “Ở chỗ này chờ tôi.”
Hắn nói xong ném xuống một đạo trận pháp ở dưới chân tôi, tôi định cất bước, lại phát hiện hai chân không thể động đậy.
“An thả tôi ra!” Tôi cả giận nói.
“Ở chỗ này chờ tôi trở lại.” Lam Thiên Hữu nói xong đã đi ra ngoài.
tôi bất an ở hắn phía sau gọi to: “Anh trở về thả tôi ra! Tôi không động đậy nổi! Vạn nhất nơi này có quái vật gì lại đây công kích tôi, tôi làm sao bây giờ! Anh muốn nhìn tôi chết sao!”
Bước chân của Lam Thiên Hữu ngừng một chút, quay đầu lại ý bảo tôi an tâm: “Nơi này trừ chúng ta ra, cũng chỉ có những cương thi đó, em ở trong trận pháp của tôi là an toàn nhất.”
“Vậy vạn nhất cương thi lại đây thì sao! Tôi ghét cương thi!” Tôi cả giận nói.
“Cương thi sẽ không qua sông, nhưng nếu em qua sông, tôi sẽ không cam đoan.”
Uy hiếp! Uy hiếp quả hồng mềm!
Hắn lại còn nở nụ cười hắn đây là tốt cho tôi với tôi, ngay sau đó xoay người bước chân nhanh hơn, biến mất ở trên đường chân trời.
Tôi nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát này, khóc không ra nước mắt.
Giáo thực trọng, như bên trên treo quả tạ nghìn cân, dù thế nào cũng không nâng dậy nổi, tôi ngồi xổm xuống, muốn phá hư trận pháp kia. Tay mới đụng đến, đã bị trận pháp văng ra không lưu tình chút nào.
“Lam Thiên Hữu khốn kiếp!” Tôi âm thầm mắng một tiếng, lại đứng lên lần nữa, dùng hết toàn lực muốn rút chân từ trên mặt đất lên.
Linh lực trong cơ thể rất dồi dào, nhưng lại như bị cái gì đó khóa lại, không thể sử dụng ra.
Tôi nhắm mắt lại, tinh tế đi cảm ứng phương hướng linh lực đi động, quả nhiên tìm được nơi trận pháp khóa trụ linh lực!
Tôi đánh sâu toàn bộ linh lực vào nơi phong tỏa kia, sau vài lần đánh sâu vào, phong tỏa bị phá tan.
Tôi vui sướng không thôi, đang muốn dùng linh lực đi giải trừ phong tỏa trên chân lần nữa, lại bỗng nhiên cảm giác được một trận phản phệ trong cơ thể, phun ra một ngụm máu nhỏ.
Ngực rất đau, như bị ai đó đánh một chưởng thật mạnh, tôi nhớ tới nếu là Mặc Hàn ở đây, hắn nhất định sẽ không để tôi bị thương, chợt cái mũi có chút nghẹn ngào.
Không khóc không khóc!
Dùng sức hít mũi, tôi nói cho chính mình tuy bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng đột phá phong tỏa, chính là chuyện tốt! Chờ nhìn thấy Mặc Hàn, dù bị thương nghiêm trọng hắn đều có thể chữa khỏi!
Điều toàn bộ linh lực lên phía trên hai chân, tôi cảm nhận được trận pháp chống cự lực lượng. Lực lượng của bản thân trận pháp đã rất mạnh, Lam Thiên Hữu đạo hạnh cao thâm, tôi càng không phải là đối thủ.
Nhưng mà, không biết làm sao, tôi càng sốt ruột, trong cơ thể như có một cổ lực lượng tinh thuần hơn phun trào ra. Theo kinh mạch tôi đánh vào bên trong trận pháp dưới chân.
Hai lực lượng chạm vào nhau, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, tôi đã cảm giác dưới chân được lới lỏng, mặt đất bên người lại lõm xuống một hố to, tôi ngã vào bên trong cái hố sâu này, lại phát hiện hai chân có thể đi lại tự do!
Tôi không nhịn được vui mừng mày, thấy nơi vỡ thành từng mảnh kia, còn có hình ảnh trận pháp tàn lưu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tôi vội vàng nhảy ra hố sâu, cách xa trận pháp kia.
Linh lực sử dụng quá độ làm cho tôi dù thân là hồn thể cũng có chút mệt, nhưng tôi cần phải thừa dịp Lam Thiên Hữu không ở đây mà chạy đi.
Theo phương hướng Lam Thiên Hữu rời đi, tôi hít một hơi, bước nhanh đuổi theo.
Nhưng mà, một đường đi tới, lại vẫn đều không nhìn thấy phía trước có phải có Mặc Hàn hay không. Xung quanh trước sau là một thảo nguyên bất biến, ngay cả cục đá cũng không thêm một khối, làm tôi nghi ngờ mình là đang đi bộ ở tại chỗ một lần nữa.
Đang ở lúc do dự, tôi nhận thấy được phía sau truyền đến một cổ sát khí, quay đầu lại, đã thấy mấy cương thi đang nhảy nhót đuổi ở phía sau tôi!
Mẹ nó! Vội vã đi gặp Mặc Hàn, đã quên cảnh cáo của Lam Thiên Hữu!
Chôn loại đồ vật ghê tởm lại dữ tợn này ở cửa nhà mình, đến tột cùng hắn là đam mê gì!
Tốc độ chạy bộ của tôi nhanh hơn, nhưng tốc độ của cương thi phía sau cũng không kém. Tôi đang may mắn cấp bậc tối cao bên trong mới là tử cương, vẫn đuổi không kịp tôi, lại cảm nhận được một cổ sát khí càng nặng hơn!
Người thật sự là không thể quá đắc ý vênh váo!
Tôi vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một con phi cương đang lấy tốc độ cực nhanh bay về phía tôi!
Hơn nữa, phi cương này còn có chút quen mắt…
Tôi vừa toàn lực chạy trốn, vừa hồi tưởng, dưới chân vô ý bị tay cương thi không biết khi nào bò ra tới bắt lấy, bỗng nhiên ngã xuống mặt đất.
Cũng may là hồn thể, công kích như vậy không mang theo pháp lực té ngã, ngược lại không đau.
Một chân tôi đá văng tay cương thi túm chặt chân tôi kia, đang muốn từ trên mặt đất bò dậy, bỗng nhiên sát khí của phi cương kia đã đi tới trước mặt, tôi vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy mặt của phi cương kia chỉ gần trong gang tấc.
“A ——”
Bỗng nhiên nhìn thấy mặt của một cương thi ở trước mắt, tôi không tự giác hét lên một tiếng, đôi tay ngưng tụ linh lực muốn đánh con lộ răng nanh kia đi, phi cương lại bị người đá bay trước một bước.
Trước mắt đập vào một màu đen quen thuộc một lần nữa, tôi ngạc nhiên, đang muốn ngẩng đầu lên, Mặc Hàn đã ngồi xổm xuống ôm chặt tôi trước một bước.
“Không sợ, ta ở đây.”
“Mặc Hàn…” Tôi cảm động gần như muốn khóc: “Rốt cuộc anh cũng tới… Cương thi! Thật nhiều cương thi! Em không muốn ở nơi này!”
“Được, chúng ta lập tức đi.” Hắn bế tôi lên, thấy hồn thể của tôi không ngưng thật bằng lúc trước, lo lắng kéo tay của tôi, hôn qua tôi, độ cho tôi không ít pháp lực.
Phía sau truyền đến cương thi rống giận một lần nữa, Mặc Hàn buông tôi ra, không vui quay đầu lại, thấy phi cương kia bị hắn đá bay mang theo các tiểu đệ muốn xông lên một lần nữa.
“Tìm chết!” Giọng nói của Mặc Hàn rất thấp trầm, lại mang theo mười phần tức giận.
“Ta đi giải quyết cương thi, chúng ta sẽ trở về.” Hắn nhẹ nhàng sờ mặt tôi: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Cúi đầu đặt xuống một nụ hôn ở trán tôi, hắn nắm trường kiếm bị cắm trên mặt đất một bên lên, đi về phía cương thi.
Tôi đột nhiên hiểu được vì sao cảm thấy phi cương kia quen mắt!
Mắt thấy kiếm thế của Mặc Hàn có lực sát thương mười phần muốn chém ra, tôi vội vàng kêu ngừng: “Đừng giết phi cương kia!”
Mặc Hàn khó hiểu quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi lại lặp lại một bên: “Đừng giết nó! Em muốn nói chuyện này với anh và nó có quan hệ!”
“Được.” Mặc Hàn không hỏi nguyên nhân đáp ứng, sau khi nhanh chóng giải quyết cương thi khác, đánh phi cương kia thành trọng thương, sau khi làm nó không thể động đậy, về tới bên người tôi.
Tôi ôm lấy hắn, chỉ vào cương thi kia nói: “Lúc trước, Lam Thiên Hữu biến nó trở về người sống! Em còn nói chuyện với hắn, thật sự giống như người sống! Lam Thiên Hữu ngại hắn dong dài, đã dán cho hắn một lá bùa con rối, để hắn đi rồi, nhưng sao hắn lại biến thành cương thi?”
Mặc Hàn nghe được tôi nói, nhìn phi cương chỉ bị hắn đánh trọng thương ngã xuống đất kia qua lại, nói với tôi: “Nó vẫn luôn là cương thi, người sống hóa cương, là ngay cả  hồn phách đều bị cắn nuốt, không có khả năng có thể khôi phục nguyên trạng.”
“Vậy sao em có thể nhìn thấy hắn biến trở về người sống? Còn nói với hắn lời nói…” Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng.
Mặc Hàn cúi đầu, để để trán hắn ở trên trán tôi, nhẹ giọng nói: “Cho ta xem ký ức khi đó của nàng.”
“Sao mới có thể cho anh xem?” Tôi sẽ không có loại pháp lực cao thâm này.
“Nhớ lại đoạn ký ức kia là được, ta có thể lấy ra.” Mặc Hàn nói còn hôn tôi một cái.
Tôi gật đầu, nhắm mắt lại cẩn thận nhớ lại chuyện khi đó một lần nữa, nhớ lại đến kết thúc, mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Mặc Hàn.
“Làm sao vậy? Lúc ấy có cái gì không thích hợp sao?” Tôi hỏi.
“Hắn cho nàng xem là ảo giác.” Mặc Hàn nói: “Lúc ấy em quá sợ hãi cương thi, cho nên không phát giác ra.”
Hắn đau lòng sờ mặt tôi, trầm giọng nói: “Hắn dám hạ phấn hóa cương cho nàng, ta nhất định cũng để hắn nếm thử tư vị kia!”
“Được!” Tôi dùng sức gật đầu!
Tôi tưởng tượng đến tôi và cương thi cách gần như vậy, da gà cả người đều nổi lên!
Nhưng, cũng may hiện tại Mặc Hàn đã tới.
Tôi ôm chặt hắn, sợ buông lỏng tay Mặc Hàn ra đã không thấy tăm hơi: “Bảo bảo không có việc gì chứ? Em đột nhiên biến mất, nó nhất định sợ hãi, còn có ba mẹ em và Quân Chi, hồn phách bọn họ tìm được chưa?”
“Bọn họ đều không có việc gì, hài tử rất kiên cường, sau khi nàng bị mang đến nơi này, nó vẫn luôn muốn lại đây. Nhưng còn quá nhỏ, pháp lực không đủ, không có cách nào.” Mặc Hàn nói đến cái này, trong mắt mang theo ba phần vui mừng.
“Vậy là tốt rồi, em lo lắng bảo bảo một mình sẽ sợ hãi.”
“Nó cũng sợ hãi, nhưng lo lắng cho nàng hơn, Mộ Nhi, con của chúng ta, sẽ rất dũng cảm.” Mặc Hàn sủng nịch xoa đầu tôi.
Tôi cũng vui mừng, thấy Lam Thiên Hữu cách đó không xa chính che lại một cánh tay bị thương đi tới.
Mặc Hàn chắn tôi ở phía sau, ánh mắt không vui nhìn về phía Lam Thiên Hữu: “Bổn tọa vốn vội vã tìm Mộ Nhi, cho nên không có thời gian giết ngươi, không nghĩ tới ngươi lại còn có can đảm chủ động tìm tới!”
Lam Thiên Hữu đoán chừng là kiêng kị thực lực của Mặc Hàn, cách khoảng cách thật xa dừng lại, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu sợ hãi.
“Anh tiến vào nơi này tất nhiên bị trọng thương, cần gì phải dùng thủ thuật che mắt che dấu thương thế của anh?” Lam Thiên Hữu cười nhạo một tiếng.
Tôi cả kinh, nắm chặt cánh tay Mặc Hàn đang muốn hỏi hắn có phải thật sự hay không, Mặc Hàn mở miệng trước một bước: “Ta không có việc gì, đừng lo lắng.”
Nếu thật sự không có việc gì, lấy tính tình của hắn, nhất định một kiếm bay thẳng đến đánh lên trên mặt Lam Thiên Hữu.
Hắn khẳng định bị thương! Chỉ là không muốn tôi lo lắng, cho nên mới dùng thủ thuật che mắt!
Thấy lo lắng trong mắt tôi, Mặc Hàn trấn an nói: “Ngoan, ta đi thu thập súc sinh kia, chúng ta sẽ trở về.” Vạch xuống một đường kết giới cho tôi, hắn rút kiếm phi thân lên.
Lam Thiên Hữu rút kiếm đón chào, hai người không giao thủ vài lần, vốn trời quang không mây vạn dặm, đột nhiên mây đen giăng đầy, âm u, như mấy ngày đều sẽ tùy thời áp xuống.
Ý cười trên mặt Lam Thiên Hữu càng thêm thâm thúy: “Thiên Đạo tới, Lãnh Mặc Hàn, ngươi trốn không thoát!”
“Thiên Đạo làm khó dễ được ta sao!” Mặc Hàn khinh thường nhìn lại, một kiếm đâm trúng vai phải Lam Thiên Hữu, nháy mắt đã nhiễm đỏ áo sơmi tuyết trắng của hắn.
Đồng thời, một thùng nước phẩm chất lôi điện cũng chém về phía Mặc Hàn.
Mặc Hàn bay nhanh rút kiếm, lắc mình tránh thoát thiểm điện kia, vốn đứng trên mặt đất, bị lôi nổ ra một cái hố sâu, tôi nhìn thấy nghĩ mà sợ.
Rất nhanh, một đạo lại là một đạo tia chớp nhanh chóng đánh tới Mặc Hàn, tôi nhìn thấy càng hãi hùng khiếp vía.
“Mặc Hàn! Chúng ta đi thôi! Đừng đánh với hắn!” Tia chớp quá nhiều, nhiều đến ngay cả muỗi đều không lọt, tuy Mặc Hàn đều tránh ra, nhưng tôi vẫn luôn là sợ hãi!
“Rất nhanh sẽ tốt!” Mặc Hàn đáp tôi một tiếng, lại một kiếm đâm trúng bụng nhỏ của Lam Thiên Hữu, nhưng mà, lôi điện Thiên Đạo cũng đi theo giáng xuống, Mặc Hàn né tránh sang bên cạnh.
Tôi sốt ruột cũng đều không thể giúp, lo lắng đi xung quanh.
Toàn bộ lôi điện tập trung ở bên người Mặc Hàn, nhưng cũng may thân thủ Mặc Hàn nhanh nhẹn, một cái đều không đánh trúng hắn.
Nhưng mà, không biết có phải Thiên Đạo đã nhìn ra Mặc Hàn muốn che chở tôi hay không, cố ý rời xa chiến trường đi đến chỗ tôi, tia chớp trên đỉnh đầu lại đồng thời đánh vào chỗ tôi.
Thiên Đạo không biết xấu hổ!
Sắc mặt Mặc Hàn đại biến, cũng không màng Lam Thiên Hữu ở phía sau hắn thi pháp, phi thân nhào về phía tôi, dũng mãnh vào kết giới, giơ kiếm lên trời, một đạo kiếm thế uy lực sâu không lường được chém về phía chân trời.
Ánh sáng xanh từ thân kiếm của hắn bùng nổ, xông thẳng tận trời, đánh tan tia chớp tập trung đáng về phía tôi kia. Ngay cả mây đen dày nặng kia, đều bị đánh xuyên qua thàng một cái động, phóng ra lớp ánh sáng bên trên.
Cơ thể Mặc Hàn lại dần trong suốt, hắn đã không có pháp lực dư thừa duy trì thủ thuật che mắt.
“Anh thế nào?” Tôi vội vàng đỡ hắn, lo lắng hắn sẽ ngã xuống.
“Không sao.” Hắn nhìn tôi, thấy tôi không bị thương, mới thả lỏng tim.
Mây đen đỉnh đầu dần tan đi, Lam Thiên Hữu thấy tình thế không ổn, biết cho dù Mặc Hàn bị thương, hắn cũng không phải là đối thủ, ném xuống một đạo Truyền Tống Trận, biến mất ở tại chỗ.
Lúc này cơ thể cao ngất của Mặc Hàn mới hơi lung lay.
Tôi đỡ lấy hắn, hắn thuận thế ôm lấy tôi, thu kiếm lại, phi thân mang theo tôi bay về một phía: “Chúng ta về nhà.”
“Thương thế của anh…”
“Chỉ cần nàng bình an, thương thế tính là cái gì.” Mặc Hàn chặn ngang tôi nói.
“Sau khi trở về, em giúp anh chữa thương!” Tôi đã học xong phương pháp luyện hóa sen, tôi giúp Mặc Hàn luyện hóa, hắn lại hấp thu, còn có thể giúp hắn tiết kiệm chút pháp lực!
Mặc Hàn đáp ứng: “Được, vất vả cho phu nhân rồi.”
Trong mắt hắn như lóe ý cười thỏa mãn, eo tôi không tự giác đau một chút…
Có phải hắn hiểu lầm cái gì hay không?
Trở lại Lục Thành, Mặc Hàn không trở lại nhà của ba mẹ tôi, mà là trực tiếp mang tôi đi biệt thự làm phòng tân hôn của chúng tôi ở Lục Thành.
Vào phòng, đã nghe được Mặc Uyên kinh ngạc và quan tâm: “Ca, sao ngươi bị thương trọng như vậy?”
“Ta không có việc gì.” Mặc Hàn dẫn tôi vào nhà, ánh mắt Mặc Uyên khinh thường nhìn tôi, tôi đều chịu, dù sao cũng là tôi làm hại Mặc Hàn bị thương.
“Mẹ!” Tôi nghe được giọng của bảo bảo, lên tiếng, theo giọng nói nhìn lại, lại thấy thân thể của tôi từ trên lầu đi xuống, khóe mắt phi dương, vẻ mặt không ai bì nổi.
Vẻ mặt kia không giống như là thân thể đơn thuần bị khống chế, chẳng lẽ là cô gái kia nhân cơ hội khống chế thân thể của tôi?
Tôi khẩn trương nắm chặt tay Mặc Hàn, thấy Mặc Hàn nhìn thân thể của tôi, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Thân thể của tôi bất mãn chu miệng, Mặc Uyên cũng vô cùng ghét bỏ nói: “Không muốn chết thì đi ra.”
Thân thể của tôi lại bất mãn nhìn về phía Mặc Uyên, bảo bảo nói: “Nhị thẩm người đi ra ngoài, để mẹ ta trở về được không?”
Nhị thẩm?
Tôi ngây ra một lúc, lúc này mới phản ứng lại ở trong thân thể của tôi chính là Lăng Tuyền Ki!
“Để ta ngốc hai ngày đi! Ta cũng chưa từng mang thai, Mặc Uyên, để ta đã ghiền được không? Dù sao người sống Mộ Tử Đồng cũng không phải một chút tu vi cũng đều không có, trở lại trong thân thể muộn mấy ngày cũng sẽ không có việc gì!” Lăng Tuyền Ki bất mãn nói.
Mặc Uyên ý bảo nàng nhìn Mặc Hàn, mặt Mặc Hàn lạnh băng: “Không được, đi ra ngoài!”
Vẻ mặt Lăng Tuyền Ki ủy khuất.
“Nhị thẩm, chờ ta sinh ra, ta sẽ đi tìm ngươi chơi bài.” Bảo bảo như còn đang dụ Lăng Tuyền Ki, lúc này Lăng Tuyền Ki mới lưu luyến đáp ứng.
Một bóng dáng màu đỏ từ sau lưng thân thể của tôi vụt ra, Mặc Hàn tiến lên tiếp được thân thể của tôi, một cái tay khác vung lên với tôi, tôi đã cảm giác một cổ lực hút cường đại hút tôi vào trong thân thể của tôi.
Lúc lại mở mắt, tôi đã về tới thân thể của mình, ngã vào trong lòng Mặc Hàn.
Kiểm tra thân thể tất cả đều bình thường, bảo bảo cũng bình yên vô sự, tôi vui sướng ôm lấy Mặc Hàn: “Mặc Hàn em đã trở về!”
“Ừ.” Mặc Hàn đỡ tôi, bảo bảo cũng rất vui vẻ.
“Mẹ, con rất lo lắng cho mẹ.”
“Mẹ không có việc gì, để con lo lắng rồi, không sợ ha.” Tôi vuốt bụng, cảm giác lại có thể cảm nhận được bảo bảo thật tốt!
“Mẹ, con nhất định phải mau lớn lên bảo hộ mẹ!” Tiểu thí hài ngửa đầu vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tôi cười đáp ứng: “Được, thật ngoan!”
“Đi tu luyện đi.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, bảo bảo rất nhanh đi tu luyện.
Mặc Uyên nhìn thân mình nửa trong suốt kia của Mặc Hàn, thở dài thật sâu: “Thương thế của ngươi…”
“Mấy ngày là có thể khỏi hẳn.” Mặc Hàn ý bảo Mặc Uyên an tâm, lại nhìn về phía Lăng Tuyền Ki: “Lần này cảm ơn.”
Lăng Tuyền Ki ngược lại không nghĩ tới Mặc Hàn sẽ nói lời cảm ơn với nàng, rất là ngoài ý muốn: “Không khách khí! Không có việc gì! Lần sau hồn phách Mộ Tử Đồng lại không còn nữa, Mặc Hàn ngươi còn có thể tìm ta!”
Sao tôi cảm thấy nàng rất hy vọng hồn phách tôi không ở thân thể vậy…
Mặc Uyên đỡ trán: “Được rồi, phu thê bọn họ đoàn viên, lại là, bóng đèn ca ta lại muốn phát giận, đi đi.”
Hắn kéo Lăng Tuyền Ki lưu luyến rời đi, Mặc Hàn trực tiếp ôm tôi vào mặc ngọc.
Đặt tôi ở mặc ngọc, tôi chặn nụ hôn hắn muốn đặt xuống, hỏi: “ Sao Lăng Tuyền Ki sẽ ở trong thân thể của em?”
“Hoài hài tử, thân thể của nàng không thể không có linh lực hoặc quỷ khí thời gian dài. Vốn dĩ, tùy tiện tìm một người bám vào người là có thể bảo vệ hài tử, nhưng ta không yên tâm tàn hồn kia, lo lắng nàng có thể nhân cơ hội cướp lấy thân thể của nàng, nên để Mặc Uyên mang theo Lăng Tuyền Ki lại đây, pháp lực của Lăng Tuyền Ki không thấp, dư dả đối phó tàn hồn kia.”
Mặc Hàn nói xong lấy tay tôi ra: “Đừng động, nàng nói phải chữa thương cho ta.”
Hắn cúi đầu khẽ hôn, lúc này tôi mới hiểu được, vì sao lúc trở về, tôi nói chữa thương cho hắn, hắn đáp ứng vui vẻ như vậy!
Minh vương đại nhân anh thật sự hiểu lầm ý tứ của em rồi!
Mặc Hàn phát rồ hạ một chú hôn mê cho bảo bảo làm nó ngủ vài ngày, còn nói hay rằng trong lúc tôi giúp hắn chữa thương, không hy vọng bị hài tử quấy rầy, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Anh nói thẳng ra là thú tính của anh quá độ anh cho rằng em sẽ không hiểu sao!
Sau khi ba mẹ tôi tiến vào Thất Hồn Trận ký ức cũng chưa bị Mặc Hàn xóa bỏ, chờ hắn trị thương tốt không sai biệt lắm, chúng tôi lại đi tìm cái studio chụp ảnh kết hôn một lần nữa.
Lần này, Mặc Hàn tỉ mỉ kiểm tra quá studio, xác định không có người đã động tay chân, một tấc cũng không rời bảo vệ tôi.
Tôi đã từng rất lo lắng hắn là quỷ, trên ảnh chụp sẽ không chụp ra cơ thể của hắn, nhưng Mặc Hàn làm tôi yên tâm.
Từ trong cảnh đến ngoại cảnh, Mặc Hàn ôm tôi dễ như trở bàn tay làm ra một đám động tác yêu cầu cao độ, hơn nữa bề ngoài hắn đẹp trai, làm một đám người studio hâm mộ không thôi.
Mẹ tôi tới chụp ảnh kết hôn chung, cũng kêu một cái vui vẻ.
Một nhà năm người, còn cùng nhau mặc áo cưới chụp ảnh gia đình, ngay cả Quân Chi cẩu độc thân này đều cho hắn thay đổi tây trang, thoạt nhìn thật đúng là đẹp trai!
Chụp xong, đang hẹn khi nào có thể tới lấy ảnh chụp, Mặc Hàn trực tiếp phân phó Tinh Bác Hiểu đi làm chân chạy.
Ba mẹ tôi và Quân Chi ở phòng nghỉ chờ tôi tháo trang sức, lúc tôi đổi lại quần áo lúc trước của mình, đã nghe thấy mẹ tôi cười tủm tỉm nói với ba tôi: “Ông nhìn Tiểu Lãnh đối xử với Đồng Đồng của nhà chúng ta thật tốt, Đồng Đồng tẩy trang, hắn đều kiên nhẫn bồi ở bên cạnh. Đời này Đồng Đồng có thể tìm được người như vậy, cuối cùng tôi cũng yên tâm.”
Tôi nhìn thấy Quân Chi bĩu môi, đoán chừng là ở trong lòng phun tào, kỳ thật tôi tìm quỷ, mà không phải là người.
“Mẹ vợ đang khen anh đó!” Tôi nhón chân nhẹ giọng kề tai nói nhỏ với Mặc Hàn.
Mặc Hàn vẻ mặt đương nhiên: “Chờ phu nhân tháo trang sức là phải.”
“Thật ngoan.”
Hắn càng thêm nghiêm trang: “Sau tháo trang sức, chuyện cởi quần áo, vi phu có thể làm.”
Lưu manh!
Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, đi vào phòng nghỉ: “Ba, mẹ, trở về thôi.”
“Được.” Mẹ tôi từ trên sô pha đứng lên.
Ba tôi quay đầu lại cầm cái gì đó đưa cho tôi: “Đồng Đồng, vừa rồi có người đưa thư lại đây, nói là cho con.”
“Nhưng không ký tên.” Quân Chi bổ sung một câu.
Mặc Hàn thay tôi tiếp nhận, xác định không có gì rơi vào, đưa cho tôi.
Tôi tò mò mở ra, bên trong chỉ có một câu: Em không phải là Tử Đồng trong lòng hắn, Mộ Nhi.
Là chữ viết của Lam Thiên Hữu!
Hắn còn muốn nhắc nhở tôi, Mặc Hàn gọi tôi là Mộ Nhi mà không phải là Tử Đồng, là bởi vì Tử Đồng độc nhất vô nhị trong lòng hắn chỉ có một Cơ Tử Đồng!
Cái chuyện này vốn bị tôi lựa chọn quên đi, lập tức nổ tung ở trong đầu tôi, làm lòng tôi lập tức nặng nề xuống.
Mặc Hàn thấy sắc mặt tôi không tốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu, thu lá thư kia lại.
Hắn vừa mới đi lấy áo khoác cho tôi, cũng không nhìn thấy nội dung bên trên.
Tôi mặc áo khoác vào đi theo ba mẹ tôi ra khỏi studio, tâm tình lại càng ngày càng thấp.
Mặc Hàn xác thật từ lúc bắt đầu đã không gọi tôi là Tử Đồng, lần đầu tiên gọi tôi, là lúc ở Minh Cung, tôi trúng mị cốt sinh hương, hắn do dự trong chốc lát, sau đó gọi tôi là Mộ Nhi.
Ở phía trước, rõ ràng Ninh Ninh các nàng đều gọi tôi là Tử Đồng, lúc tôi và ba mẹ tôi gọi điện thoại, bọn họ đều gọi tôi là Đồng Đồng, lấy nhĩ lực của Mặc Hàn khẳng định cũng đều nghe thấy.
Hắn là cố ý không gọi tôi là Tử Đồng.
Quân Chi và ba mẹ tôi cũng đều hỏi qua vì sao hắn muốn gọi tôi là Mộ Nhi, ngay từ đầu tôi cũng hỏi qua, Mặc Hàn đều tránh mà không nói.
Mộ Nhi…
Tôi họ Mộ không phải tên là Mộ, vì sao muốn gọi tôi là Mộ Nhi…
Hắn là vì Tử Đồng chân chính trong lòng hắn kia sao…
Tôi bất an ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Hàn, vừa lúc đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn, tôi hoảng loạn né tránh.
“Mộ Nhi?” Mặc Hàn lo lắng gọi tôi một tiếng, tôi nghe hai chữ này, đột nhiên cảm thấy có chút chói tai, bước chân nhanh hơn muốn né tránh, Mặc Hàn lại đuổi theo.
“Làm sao vậy, Mộ Nhi?”
“Đừng gọi em là Mộ Nhi!” Tôi không nhịn được nữa, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng, nhìn thấy Mặc Hàn sững sờ ở tại chỗ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.