Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 127: Gặp lại Mặc Hàn




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bộ dáng chết thảm của chị họ chợt lóe qua ở trong đầu tôi, tôi ép mình không được nghĩ đến chuyện này, trấn an Quân Chi nói: “Mặc Hàn sẽ có biện pháp.”
Quân Chi bĩu môi, đoán chừng là không mấy tin được Mặc Hàn.
Đến giờ, tôi kiểm vé vào trạm, Quân Chi áy náy lo lắng lại không nỡ đứng ở bên ngoài tiễn tôi, tôi miễn cưỡng nở nụ cười với nó, xoay người chậm rãi đi vào ban công.
Xe lửa lảo đảo lắc lư khởi động, tôi ngủ gật bị điện thoại đánh thức, là mẹ tôi gọi điện thoại.
“Mẹ, làm sao vậy?” Chẳng lẽ là quên mất tin tức tôi đã nói với bà là đi ra ngoài chơi?
“Đồng Đồng, Quân Chi có đi ra ngoài chơi với con hay không?” Giọng nói của mẹ tôi mang theo ba phần lo lắng.
Tôi mờ mịt: “Không có, làm sao vậy?”
“Đến bây giờ Quân Chi còn chưa về nhà! Không gọi được cho nó, mẹ lại gọi cho từng bạn bè của nó một lần, đều nói không gặp nó!” Mẹ tôi lo lắng: “Đồng Đồng, làm sao bây giờ? Con cảm thấy nó còn có thể đi đâu? Mẹ và ba con đều đến trường học của nó tìm, cũng không tìm được!”
Ngày thường Quân Chi làm ầm ĩ như thế nào, đều sẽ để lại lời nhắn trong nhà, phòng ngừa ba mẹ tôi lo lắng cho nó.
Lần này, sao lại không liên hệ được?
Tôi trấn an mẹ tôi vài câu, nói nó ở nhà một người bạn, sau đó cúp điện thoại, lại lập tức gọi cho Lam Cảnh Nhuận.
“Học trưởng, đến bây giờ Quân Chi còn chưa về nhà, anh biết nó ở đâu không?”
Lam Cảnh Nhuận cũng kinh ngạc: “Tôi không biết, sao hắn còn chưa về nhà? Cô thấy hắn một lần cuối cùng là ở nơi nào?”
“Ga tàu hỏa, hắn tiễn tôi lên xe lửa!”
“Bây giờ tôi sẽ phái người đi tra.”
“Đúng rồi, tôi sợ mẹ tôi lo lắng, đã nói với bà là Quân Chi ở chỗ của anh, vạn nhất mẹ tôi tìm anh, anh nhớ đừng nói nhầm.” Tôi dặn dò một câu.
Lam Cảnh Nhuận tỏ vẻ không thành vấn đề: “Được, tôi sẽ chú ý, bây giờ tôi sẽ phái người đi nhà ga xem camera giám sát!”
Tôi vẫn không yên tâm, hiện tại đã là hơn chín giờ tối, Quân Chi đều không để lại ở trong nhà một chút tin tức, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.
Tìm toa xe ít người, thừa dịp không ai chú ý, tôi lấy Tiểu Bạch từ trong túi ra: “Tiểu Bạch, mày bay ra bên ngoài biến lớn, không cần quá lớn, đủ dẫn tao đi là được. Trong chốc lát tao nhảy ra xe, mày nhớ tiếp được tao đó.”
Tiểu Bạch gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ xe biến thành bộ dáng Alaska trưởng thành bằng chó, tôi mở cửa sổ lao ra ngoài, nó tiếp được tôi, mang theo tôi bay nhanh trở về.
“Tìm mùi vị của Quân Chi.” Tôi phân phó một tiếng.
Tốc độ của Tiểu Bạch rất nhanh, trước khi trở lại Lục Thành, tôi cũng nhận được điện thoại của Lam Cảnh Nhuận: “Tử Đồng, tôi nhìn thấy Quân Chi bị một đám người mang đi. Bộ dáng lúc Hắn bị mang đi rất kỳ quái, như là bị hạ thuốc gì đó, tôi phát video theo dõi cho cô.”
Tôi nhận được video mở ra, thấy sau khi tôi vào toa tàu, Quân Chi vẫn đứng một mình mất mát ở tại chỗ rất lâu.
Trong lòng hắn đại khái là vô cùng áy náy đi.
Không chỉ là với tôi, cũng là với đứa bé trong bụng tôi.
Nhìn ra được, hắn vẫn là có chờ đợi với đứa bé trong bụng tôi, nếu chờ đợi này là một đứa bé bình thường thì tốt bao nhiêu.
Nhưng mà thân phận của ba đứa bé chú định đứa nhỏ này là quỷ thai.
Tôi mở video ra, nhìn thấy Quân Chi vốn đứng thẳng người, bỗng nhiên bắt đầu lảo đảo lắc lư, không đến một lát người đã ngã xuống.
Người bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ hắn, lại hai người chạy ra từ bên kia. Ba người, một người ở phía trước dẫn đường, hai người khác đỡ Quân Chi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh đợi xe.
Quân Chi trong lúc đó một chút phản kháng cũng đều không có, thậm chí có thể nói, đều không có ý thức.
Chẳng lẽ thật sự bị hạ thuốc?
“Học trưởng, có manh mối sao?” Tôi vội gọi điện thoại cho Lam Cảnh Nhuận.
Lam Cảnh Nhuận vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ: “Camera tra được biển số xe mang Quân Chi rời đi, nhưng biển số xe là giả. Tôi dùng Truy Tung Trận tra xét, nhưng hơi thở của Quân Chi bị phong tỏa, cũng không tra được.”
Tôi lập tức nhìn về phía Tiểu Bạch, hỏi: “Có thể ngửi được hơi thở của Quân Chi không?”
Tiểu Bạch gật đầu, tôi thoáng yên tâm chút: “Chúng ta đi tìm Quân Chi!”
Tiểu Bạch thét dài một tiếng, bay đi với tốc độ nhanh hơn.
Bây giờ tôi không thể sử dụng linh lực, người mang Quân Chi đi khẳng định là hiểu pháp thuật, gọi cho Lam Cảnh Nhuận, sau khi nói cho hắn địa phương tôi đến, chia sẻ địa chỉ cho hắn.
Rất nhanh, Tiểu Bạch đã đưa tôi tới một chỗ gần biệt thự.
Nó dừng lại ở trên không biệt thự, không đi tới, chờ mệnh lệnh của tôi.
Tiểu Tiểu co rụt ở trong lòng tôi: “Ma ma, thật nhiều quỷ…”
Tôi cũng khẽ nhíu mày, âm khí của biệt thự này thật sự là quá nặng.
Nhưng bắt Quân Chi đi chính là người sống, không phải là quỷ.
Chẳng lẽ là Dưỡng Quỷ Sư?
“Tiểu Tiểu, bay qua xem tình huống.” Nàng chỉ là gà con, cho dù bị người phát hiện, cũng sẽ không quá nhanh khiến cho người khác cảnh giác.
Cửa có bảo vệ người thường không nhìn thấy âm linh, còn có trận pháp phòng hộ.
Tôi đã phát địa chỉ cho Lam Cảnh Nhuận, Tiểu Tiểu vẫy cánh bay đến bên cửa sổ, dò đầu nhìn nhìn xung quanh bên trong một lát, không trong chốc lát đã bay trở về tới bên người tôi: “Ma ma, bọn họ đang tìm ngươi.”
Tôi khó hiểu.
Tiểu Tiểu lại nói: “Có người nói tên của ngươi, còn có cái gì linh thể… Ta không hiểu…”
Chẳng lẽ lại có Dưỡng Quỷ Sư biết bí mật tôi là Linh Thể Thuần Âm?
Tôi đang nghĩ ngợi có phải hay không, đột nhiên thoáng nhìn sân sau của biệt thự có một đám người đi ra, Quân Chi đã bị bọn họ kéo trên mặt đất.
Trong sân không có trận pháp phòng hộ ngăn cách hơi thở, tôi nghe được bọn họ nói.
“Nhanh! Chuẩn bị đồ vật thật tốt! Mộ Tử Đồng đã lên xe lửa, dùng máu của em trai cô ta nhất định có thể dẫn cô ta đến đây!” Một người đàn ông chỉ huy những người khác.
Trên người Quân Chi đã có không ít vết roi, đoán chừng đều là bị bọn họ đánh, tôi nhìn thấy không khỏi giận dữ.
Thấy bọn họ muốn lấy máu của hắn, tôi lập tức mang theo Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch vọt qua.
Tiểu Bạch gầm lên giận dữ, trên đầu xuất hiện một ảo ảnh, tấn công tới những Dưỡng Quỷ Sư đó, bắn bọn họ bay thật xa.
Tiểu Tiểu đốt đứt xiềng xích trên người Quân Chi, tôi vội nâng hắn dậy, thấy hắn cố sức mở mắt ra.
“Chị…” Hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Sao chị lại tới đây?”
“Mẹ nói đều không tìm thấy em, chị lo lắng em xảy ra chuyện.” Nhìn vết roi trên người hắn, tôi nắm chặt hai tay lại: “Bọn họ đánh em sao?”
Quân Chi gật đầu, vô cùng nhụt chí với mình vô năng: “Bọn họ đã hạ thuốc ở đồ uống nhà ăn… Em không phát giác ra, nên trúng chiêu…”
Tuy lúc ấy tôi cũng mua chút đồ, nhưng không có khẩu vị, nên không ăn.
Quân Chi thì ngược lại, tuy cũng không ăn uống gì, nhưng hắn bực bội nên đã ăn.
Tiểu Tiểu đau lòng cọ Quân Chi, Tiểu Bạch bảo bệ ở bên người tôi, đề phòng những người đó.
Lúc này, tôi nghe được một tiếng cười lạnh của người đàn ông: “Xem ra, cô chính là chị của hắn, Mộ Tử Đồng!” Hắn lại nhìn qua bên người tôi, như là nhẹ nhàng thở ra: “Lệ quỷ đi theo cô kia không ở đây?”
Xem ra, bọn họ là kiêng kị Mặc Hàn, mới làm ra loại thủ đoạn vô sỉ này.
Tôi không để ý đến ông ta, vẫn lo lắng cho Quân Chi: “Vết thương trên người của em là chuyện như thế nào? Có nặng lắm không? Có bị thương đến chỗ yếu hay không?”
“Đều là bị thương ngoài da…” Quân Chi nói.
Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đặc biệt tức giận.
Ba mẹ tôi mới qua những ngày an nhàn, hiện tại không đụng vào được bọn họ, nên đánh chủ ý lên Quân Chi!
Quả thật là vô sỉ!
Người đàn ông kia lại hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc này mạnh miệng, mặc cho chúng tôi đánh như thế nào, hắn cũng không chịu lừa cô tới! Mộ Tử Đồng, hôm nay chính là cô tìm tới cửa, coi như cô xui xẻo!”
Thì ra là như thế.
Tôi đang muốn phân phó Tiểu Bạch trực tiếp đánh cho tôi, lại nghe người đàn ông kia nói: “Tuy cô giết con gái của tôi, nhưng nể tình cô là Linh Thể Thuần Âm ngàn năm khó gặp, tôi sẽ không giết cô.”
Tôi sửng sốt, không nhớ rõ cô gái mình giết là ai: “Tôi giết con gái của ông? Con gái của ông là ai?”
Ánh mắt của người đàn ông kia vốn nham hiểm trở nên ác độc: “Cô lại không nhớ rõ nhanh như vậy! Tiểu Như! Cô giết Tiểu Như chẳng lẽ cũng đã quên sao!”
“Đồng Như?” Tôi chỉ nhớ rõ một Tiểu Như này.
“Chính là Đồng Như! Cô là bạn cùng phòng với nó! Cô lại giết nó!” Người đàn ông có chút điên cuồng.
Tôi cạn lời: “Tôi không giết cậu ấy, nàng là chết ở trên tay âm linh.”
Ai bảo cậu ta không chỉ lừa gạt tình cảm của Lâm Diệp, còn giết Lâm Diệp, cuối cùng ngay cả hồn phách của Lâm Diệp cũng đều không tha.
“Hừ, chẳng lẽ lúc ấy cô không ở hiện trường sao?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
Tôi không rõ mạch não người Đồng gia là lớn lên như thế nào, chẳng lẽ ai gặp thì có phần, chỉ cần xuất hiện ở hiện trường hung án, thì chính là hung thủ?
Tôi nói đại khái tình hình ngay lúc đó, đồng thời còn có chút tò mò: “Sao ông biết Đồng Như chết như thế nào?”
Lúc ấy người và quỷ ở đấy, người sống có ba người, tôi tin tưởng Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận sẽ không nói ra ngoài.
Mà quỷ, Mặc Hàn không có khả năng tiết lộ tin tức, trừ bị Lam Cảnh Nhuận thu đi siêu độ, quỷ khác đều được tự do, theo lý đều sẽ không trở lại Đồng gia.
Vạn nhất lại bị bắt lấy thành khế ước quỷ thì sao!
“Đương nhiên là quỷ Tiểu Như nuôi trở về nói cho tôi! Không ngại nói cho cô, ngày đầu tiên Tiểu Như trở thành Dưỡng Quỷ Sư, tôi đã cho nàng một con quỷ dùng để báo tin! Chỉ là, tiểu quỷ kia bị quỷ Tiểu Như giết đánh thành trọng thương, mấy ngày nay mới khôi phục! Thế nên tôi mới biết chân tướng Tiểu Như qua đời!”
Ông ta càng nói càng tức giận: “Trách không được dù tôi chiêu hồn Tiểu Như thế nào cũng không được! Thì ra là cô sai những con quỷ đó phân chia hồn phách của nàng!”
Ha ha, lúc ấy tôi cũng sợ quỷ muốn chết, có thể sai động quỷ của người khác đã kỳ quái rồi.
Người đàn ông hít sâu, ánh mắt nhìn về phía tôi làm cả người tôi đều không thoải mái.
“Tôi vốn định thiên đao vạn quả cô, nhưng tiểu quỷ kia nói, cô là Linh Thể Thuần Âm.” Người đàn ông nở một nụ cười thèm nhỏ dãi: “Chỉ cần bắt được cô, mộng tưởng tôi sẽ trở thành Dưỡng Quỷ Sư mạnh nhất rất nhanh là có thể trở thành sự thật!”
Ông mẹ nó đây mới là nguyên nhân chân chính ông nhất định phải đổ chậu phân tôi giết chết Đồng Như lên trên đầu của tôi đi!
Đối mặt với ông già ghê tởm này, tôi cũng không quay đầu lại phân phó một tiếng: “Tiểu Bạch, báo thù cho Quân Chi, không cần nương tay!”
Tiểu Bạch thét dài một tiếng, biến trở về bộ dáng chó dữ ba đầu, nhấc chân muốn đánh bay mấy Dưỡng Quỷ Sư cách nó gần nhất.
Ngay từ đầu các Dưỡng Quỷ Sư chỉ cho rằng nó chỉ là chó to có tính linh thông, hiện tại nhìn thấy là chó dữ ba đầu, lập tức luống cuống.
Trong lòng ba Đồng Như hoảng loạn bối rồi, trên mặt vẫn trấn định, lui ra sau đến mảnh đất an toàn, nổi giận gầm lên một tiếng với những người khác: “Loạn cái gì mà loạn! Chỉ là một con súc sinh mang âm khí! Có thứ âm khí chúng mày còn không giải quyết được sao!”
Bị ông ta quát một cái, quả nhiên các Quỷ Sư trấn định không ít, rối rít bắt đầu bày trận đối phó Tiểu Bạch.
Tiểu Tiểu tức giận chỉ vì Quân Chi bị thương, lời ba Đồng Như nói nàng cũng không phải nghe hiểu, nhưng hiểu không phải là lời hay gì, lập tức tức giận hóa thành một tiểu hỏa cầu, xông tới âm linh bên người các Dưỡng Quỷ Sư.
“Ma ma, ta đi dạy dỗ hắn!”
Tôi đã dạy nàng không thể phóng hỏa đốt người, nàng vẫn luôn nhớ rõ, cho nên chỉ nhắm Thái Dương Thần Hỏa vào những âm linh xông lên đó.
Mà Tiểu Bạch làm tam đầu khuyển địa ngục, vốn rất tàn bạo, cho dù là người sống hay là âm linh, không một người chiếm được tiện nghi ở dưới móng nó.
Ngay ở lúc này, Lam Cảnh Nhuận cũng mang theo các đệ tử Thanh Hư Quan chạy đến.
Tôi vội đón hắn lại đây: “Học trưởng nơi này! Quân Chi bị thương!”
Lam Cảnh Nhuận thấy thế nhíu mày lại, dẫn hai sư đệ lại đây: “Các em mau đưa Quân Chi đi bệnh viện!”
Hai người nâng Quân Chi muốn rời đi, bỗng nhiên, một làn gió quỷ dị gào thét xông về phía chúng tôi, hình thành một cái lốc xoáy ở giữa sân sau biệt thự với chúng tôi.
“Quỷ khí… Quỷ khí thật dày đặc!” Lam Cảnh Nhuận kinh ngạc nói.
Trong lòng tô có dự cảm không tốt, vừa quay đầu lại, quả nhiên một Triệu Hoán Trận đã sáng lên trên đất trống sân sau.
Hơi thở của Triệu Hoán Trận này giống hơi thở của Triệu Hoán Trận ở trên xe lửa trở lại Lục Thành tôi nhìn thấy như đúc. Đang muốn nhắc nhở Lam Cảnh Nhuận đi phá trận pháp, lại phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.
Một con quỷ đầu trâu đã xông đến, xích sắt thô như cánh tay ném ở trên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch kêu rên một tiếng, may mà da dày thịt béo, từ trên mặt đất bò dậy. Run run bùn đất trên người, rất nhanh xông về phía quỷ đầu trâu kia, đánh nhau.
Cùng lúc đó, một con quỷ đầu dê khác cũng từ Triệu Hoán Trận bò ra.
Quả nhiên!
Bộ bản vẽ Triệu Hoán Trận phức tạp này, khác với Triệu Hoán Trận lúc trước xử lý ở Lục Thành, một lần có thể triệu hồi ra thật nhiều quỷ binh!
Lam Cảnh Nhuận đã dẫn theo các sư đệ đánh quỷ binh thứ hai, quỷ binh thứ ba, thứ tư cũng rất nhanh xuất hiện ở sân sau.
Thực lực của hai bên cách xa, chúng tôi xác thật không phải là đối thủ, tôi vốn lấy Quỷ Tỉ ra đối kháng quỷ binh triệu hoán, lại nhớ tới tôi căn không thể thuyên chuyển linh lực.
Hơn nữa, lấy thực lực của tôi, triệu hoán một con quỷ binh sẽ hao hết toàn bộ linh lực, nhưng triệu hồi ra, cũng không thể đối phó hết quỷ binh người Đồng gia triệu hồi ra.
Tôi không nhịn được bối rối.
Ba Đồng Như điên cuồng cười: “Các cô không thắng được đâu! Đây là ác quỷ đến từ địa ngục, một con các cô đều không đối phó được, huống chi là nhiều như vậy! Ha ha ha ha! Mộ Tử Đồng là của tôi! Linh Thể Thuần Âm là của tôi!”
Quỷ binh địa ngục?
Những quỷ binh này đều là từ nơi phong ấn trong Minh Giới bò lên, tôi nhớ rõ Lam Cảnh Nhuận đã nói qua, Minh Vương Lệnh có thể mở ra thông đạo đi thông Minh Giới.
Hơn nữa, sử dụng Minh Vương Lệnh cũng không tiêu hao bao nhiêu linh lực của tôi.
Tôi có chủ ý, nhanh chóng lấy Minh Vương Lệnh từ trong mặc ngọc ra, dựa theo cách dùng Mặc Hàn dạy, trong lòng mặc niệm: “Minh Vương Lệnh, lấy thân phận minh hậu, ra lệnh ngươi mở ra thông đạo đi thông Minh Giới!”
Nếu là từ Minh Giới bò lên, vậy cút trở về Minh Giới cho ta!
Mặc Hàn và Mặc Uyên đều ở Minh Giới, đến lúc đó xem bọn họ thu thập các ngươi như thế nào!
Trong Minh Vương Lệnh dần trào ra quỷ khí của Mặc Hàn, rất nhanh đã vây quanh toàn bộ, ở cách đó không xa hình thành một lốc xoáy màu đen.
Từ bên trong, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Minh Giới.
“Tiểu Bạch, ném tất cả quỷ binh vào thông đạo Minh Giới đi!” Tôi hét lớn.
Tiểu Bạch hiểu ý, lập tức ném quỷ đầu trâu đã bị mình cắn nửa tàn phế vào bên trong lốc xoáy, sau đó lại chạy như bay đến quỷ binh thứ hai.
Lam Cảnh Nhuận cũng phân phó người Thanh Hư Quan bức lui quỷ binh vào trong lốc xoáy, như vậy không cần cứng đối cứng với quỷ binh, tình hình chiến đấu tốt rất nhiều.
Đang lúc tôi muốn nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên cảm giác dưới chân bị thứ gì đó bắt được, cúi đầu, lại là một con tiểu quỷ mỏ chuột tai khỉ.
Cơ thể của tiểu quỷ kia không lớn, sức lực lại cực kỳ lớn, túm tôi bay lên, muốn mạnh mẽ đưa tôi đến bên người ba Đồng Như.
Lúc đi ngang qua lốc xoáy kia, cuối cùng một con quỷ đầu trâu bị đẩy vào lốc xoáy, bỗng nhiên bắt được tôi, hung hăng kéo tôi xuống.
Tiểu quỷ sợ lực hút của lốc xoáy buông lỏng tay, tôi lại bị quỷ đầu trâu trực tiếp kéo vào bên trong lốc xoáy hắc ám.
Thật lạnh.
Hàn ý chưa bao giờ có từ xung quanh xâm nhập lại đây, đông lạnh đến tôi nhịn không được đánh cái rùng mình từ đáy lòng.
Trước mắt là một mảnh hắc ám, chỉ có cuồng phong gào thét từ trên người tôi thổi qua, hai chân bị quỷ đầu trâu kia nắm chặt, gần như sẽ bị bóp nát.
Tôi bị đau, cố sức điều ra một tia linh lực từ chỗ bụng nhỏ, hóa ra trường kiếm dựa theo trực giác hung hăng đâm về phía móng vuốt kéo hai chân tôi kia.
Kêu rên một tiếng, quỷ đầu trâu bị tôi đâm đau ném ra, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy mắt to đỏ máu như chuông đồng của nó, không khỏi cứng lại.
Vừa vặn đã dùng hết linh lực không dễ dàng đoạt tới từ bụng nhỏ kia, Vô Cực Ngọc Giản hóa thành vòng ngọc đeo trên cổ tay của tôi.
Hai mắt đỏ máu của quỷ đầu trâu phát ra ánh sáng đỏ, xách tôi lên, mở miệng ra, lại muốn ăn tôi luôn!
Tôi càng thêm sốt ruột, liều mạng giãy giụa, bỗng nhiên trên bụng truyền đến cảm giác dị dạng, một trận quỷ khí cường đại dao động từ trên người tôi nổ tung, quỷ đầu trâu đau đớn giận dữ rít gào một tiếng, buông lỏng tay ra.
Là bảo bảo đã cứu tôi sao?
Bụng có chút đau, tôi có chút lo lắng cho nó: “Bảo bảo?”
Khẽ gọi một tiếng, bụng nhỏ cũng không có phản ứng gì, nhưng đau đớn lại liên hồi.
“Bảo bảo, con đừng dọa mẹ, nói cho mẹ là con không có việc gì, được không?” Tôi nóng nảy, hoàn toàn không chú ý tới cơ thể mình vẫn luôn rơi xuống.
Mãi cho đến khi bên tai truyền đến tiếng phá gió, tôi mới ý thức được chuyện này, đang muốn điều chỉnh cơ thể rơi xuống đất thích đáng, một bóng đen hiện lên trước mắt, rơi vào bên trong một cái ôm.
Ngẩng đầu, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn mỹ quyết tuyệt kia, rốt cuộc cục đá vẫn luôn nhấc ở lòng tôi cũng rơi xuống.
“Mặc Hàn!” Tôi kích động ôm lấy người bên cạnh.
Mặc Hàn cúi đầu khẽ hôn tôi, lo lắng chỗ khóe mắt chậm rãi thối lui: “Không có việc gì, ta ở đây.”
Hắn không tự giác nhìn cách đó không xa, tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy vừa là quỷ đầu trâu kéo tôi vào lốc xoáy kia.
Hồng Quỷ đã dẫn người đi lên thu thập mấy quỷ binh kia.
Đau đớn trên bụng còn có xu thế tăng lên, Mặc Hàn mang theo tôi chậm rãi rơi xuống đất, đang muốn hỏi tôi tới Minh Giới như thế nào, tôi lại không có tâm tình trả lời hắn.
“Con! Mặc Hàn anh mau xem con!”
Ngay từ đầu trên mặt Mặc Hàn đầy vẻ khó hiểu, ngay sau đó là kinh ngạc, lại có hoảng hốt nhất thời, sững sờ ở tại chỗ.
Tôi lo lắng cho con, cầm tay hắn đặt ở trên bụng: “Nó vừa mới cứu em, hiện tại em đau bụng quá, em lo lắng nó xảy ra chuyện! Anh mau nhìn xem! Nhanh!”
Lúc này Mặc Hàn mới phản ứng lại: “Ngẩng!” Lên tiếng, hàn ý lập tức từ bàn tay hắn dò xét ra, từ bụng tôi chậm rãi chảy vào bụng nhỏ, sau đó biến mất ở nơi tôi phát không hiện ra.
Khóe miệng hắn không tự giác khẽ cong lên một độ cong.
“Thế nào?” Tôi khẩn trương bắt lấy tay Mặc Hàn, sợ con xảy ra chuyện.
Ánh mắt Mặc Hàn vốn vẫn luôn dừng ở trên bụng tôi, nghe được tôi nói, ngẩng đầu lên, hôn lên trán tôi một cái: “Nó không có việc gì.”
Hắn lại nâng cằm tôi lên, hôn tôi, độ cho tôi một chút tu vi, rất nhanh đau đớn chỗ bụng nhỏ đã biến mất.
“Còn đau không?” Hắn hỏi, trong mắt mang theo đau lòng với tôi.
Tôi lắc đầu: “Không đau, bảo bảo không sao chứ?”
“Ừ.” Mặc Hàn gật đầu, sau đó ôm chặt lấy tôi.
“Phát hiện khi nào?” Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo vui sướng hắn ít có.
Con không có việc gì, tôi nhẹ nhàng thở ra thật dài: “Mấy ngày hôm trước…”
“Sao không dùng Minh Vương Lệnh gọi ta trở về?” Mặc Hàn sờ đầu của tôi, lại thoáng buông tôi ra, xem xét bụng tôi.
Hoàn toàn là một bộ dáng kích động mới làm ba, thậm chí còn có chút không biết làm sao.
“Anh nói rất nhanh sẽ trở về, em sợ dùng Minh Vương Lệnh sẽ quấy rầy anh làm việc ở Minh Giới…”
“Đồ ngốc, có chuyện gì so được với nàng.” Hắn lại cúi đầu nhìn bụng của tôi: “Và hài tử?”
A… Tôi nghĩ chút, cảm thấy không có!
Xong rồi, tôi cảm thấy tôi đã bị Mặc Hàn chiều hư, đều dám tự luyến như vậy!
Đang muốn kích động ôm hắn, bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng ho khan không hài hòa: “Khụ khụ, khụ khụ!”
Tôi quay đầu lại, lúc này mới ý thức được nơi này còn có quỷ khác!
Hơn nữa là thật nhiều quỷ khác!!!
Xong rồi xong rồi xong rồi! Lần này hoàn toàn xong rồi!
Vừa mới tán tỉnh với Mặc Hàn đều bị bọn họ thấy!!!
Một đời anh danh của tôi!!
Mặt tôi xoạt một cái đỏ rực, còn đỏ hơn ngày đó Quân Chi ăn tôm hùm đất xào cay.
Mặc Hàn thấy tôi quẫn bách, ánh mắt mang theo hàn ý quét qua một đám, những quỷ đó rối rít quay đầu, làm bộ cái gì mình cũng chưa nhìn thấy.
—— Trừ Mặc Uyên.
Chính là thứ vừa mới ho khan này!
“Độ ấm ở Minh Giới với người sống tới nói, chính là lạnh không chịu được, sao mặt ngươi còn đỏ thành như vậy?” Mặc Uyên một vẻ mặt “Ta phải làm tất cả mọi người biết ngươi ngượng ngùng thẹn thùng”.
“Không liên quan đến anh!” Tôi trừng mắt nhìn quỷ miệng tiện này.
“Là ai vừa mới sắp khóc?” Mặc Uyên lại hỏi.
“Anh đừng nói chuyện được không!”
“Bổn tọa nói chuyện với ngươi, là vinh hạnh của ngươi.” Lại là câu nói chán ghét này! Thật muốn cho Mặc Hàn lại đánh hắn thành cái đầu heo!
“Mặc Uyên.” Vẫn là Mặc Hàn biết đau lòng tôi, thấy tôi quẫn bách rối tinh rối mù, gọi Mặc Uyên, ý bảo hắn thu liễm chút, sau đó nói: “Đi giúp Hồng Quỷ một phen.”
Giờ phút này Hồng Quỷ mang theo một đám quỷ thu thập đám quỷ binh bị tôi kéo từ dương gian trở về kia, Mặc Uyên đưa lưng về phía bọn họ, đầu cũng không quay lại: “Hồng Quỷ đối phó rồi.”
“Ngươi đi.” Mặc Hàn cường điệu một lần.
Mặc Uyên nhìn hắn, lại nhìn tôi, dùng ánh mắt khiển trách tôi một phen, phiên dịch lại đại khái là thế này: Ngươi hồng nhan họa thủy này! Đều là bởi vì ngươi! Ca ta đều bắt đầu sai khiến ta!
Mặc Hàn lại nhìn về phía những con quỷ kinh ngạc đến cằm rơi xuống mặt đất khác: “Các ngươi không có việc gì làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.