Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 108: Tuần trăng mật




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Uyên lập tức bóp lấy cổ của Lăng Tuyền Ki: “Ngươi lại dám cấu kết với súc sinh kia!”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc Uyên tức giận như vậy.
Lăng Tuyền Ki vạn phần thống khổ bắt lấy tay hắn, trong miệng toàn là xin tha: “Ta không có… Chỉ là hắn cho ta… Mặc Uyên… Tin tưởng ta… Cầu xin chàng… Chúng ta là thanh mai trúc mã… Ta hại ai cũng sẽ không hại chàng… Chàng không thể giết ta…”
Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Nói, súc sinh kia làm giao dịch gì với ngươi!”
“Hắn để ta cướp lấy Minh Giới… Tự lập vương… Ta không có! Ta chỉ muốn làm minh hậu mà thôi! Mặc Uyên… Ta không có đáp ứng hắn…” Lúc này Lăng Tuyền Ki thật sự sợ hãi.
“Vậy sáo khống thi thì sao?” Mặc Uyên lại hỏi.
“Hắn nói đó là tiền đặt cọc…” Sợ Mặc Uyên không tin, Lăng Tuyền Ki lại vội nói: “Mặc Uyên… Chàng biết ta luôn khinh thường người sống… Chỉ là đồ vật kia ta nhìn chơi hay, nên giữ lại…”
Haiz, nói như vậy, gia hỏa làm ra sáo khống thi này, vẫn là một người sống?
Mặc Uyên và người sống kia là có bao nhiêu đại thù…
Suy nghĩ một hồi lâu, Mặc Uyên bỏ qua cho Lăng Tuyền Ki.
“Còn có cái khác không?” Hắn hỏi.
Lăng Tuyền Ki lắc đầu một cái: “Đã không có! Cũng chỉ có cái này!”
Mặc Hàn đột nhiên lên tiếng: “Sao hôm nay nhớ tới dùng cái này?”
“Sát khí nơi này quá nặng… Ta chỉ nghĩ đến thử xem cái còi này…” Lăng Tuyền Ki có chút khiếp đảm.
Quân Chi nghe thấy vội hỏi: “Có phải cương thi kia là cô làm ra hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Lăng Tuyền Ki lập tức nói, sợ lại chọc giận Mặc Uyên: “Lúc ta tới, sát khí nơi này đã rất nặng! Ta nhìn ra được là có cương thi, nên thử cái còi kia…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng thấp xuống, rất rõ ràng là chột dạ.
Tôi lại hỏi một vấn đề khác: “Lại nói tiếp, vì sao cô muốn tới nơi này bắt hồn phách của những người này?” Còn đều là thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh!
Chẳng lẽ là muốn cắm sừng Mặc Uyên?
Tôi không tự giác nhìn thoáng qua trên đầu của Mặc Uyên, bị Mặc Uyên lườm lại.
Lăng Tuyền Ki trộm liếc nhìn Mặc Hàn và Mặc Uyên, thấy trên mặt bọn họ không có biểu tình gì đặc biệt, mới chậm rãi mở miệng: “Ta cần hồn phách chữa thương.”
Quân Chi kinh ngạc: “Cô hút sinh hồn để chữa thương?”
“Những hồn phách nghèo hèn đó, có thể bị ta hút là vinh hạnh của bọn họ!” Lăng Tuyền Ki khôi phục kiêu căng ngạo mạn trong nháy mắt.
Nói như vậy, lúc trước Hồng Quỷ đi bắt những tử hồn đó, cũng là vì để Lăng Tuyền Ki chữa thương?
tôi nhìn về phía Mặc Hàn bên cạnh, hắn và Mặc Uyên nghe thấy cũng không có phản ứng quá lớn. Mặc Uyên đã biết chuyện này, đoán chừng Mặc Hàn là khinh thường đi quản chuyện của Lăng Tuyền Ki.
Quân Chi rất tức giận: “Cô hút hồn phách của bọn họ, bọn họ sẽ tan thành mây khói!”
“Vậy đâu có chuyện gì liên quan tới ta!” Lăng Tuyền Ki hừ một tiếng.
Quân Chi bị chọc tức bả vai phát run, tôi vỗ hắn, trấn an nói: “Đừng tức giận, cô ta chính là quỷ như vậy.”
Cố tình quỷ như vậy, chúng ta còn không làm gì được cô ta.
Quân Chi vẫn là không cam lòng hỏi Mặc Uyên một tiếng: “Anh thân là minh vương, lại cứ mặc kệ cô ta tàn hại âm linh như vậy?”
Mặc Uyên nhìn Lăng Tuyền Ki, không kiên nhẫn nói: “Vậy không được bắt sinh hồn nữa.”
Lăng Tuyền Ki thấp giọng lên tiếng.
Mặc Uyên mệt lòng, dẫn theo Lăng Tuyền Ki và những tiểu quỷ đó trở về.
Quân Chi vội vàng đi an hồn cho người mất hồn, tôi và Mặc Hàn trực tiếp trở về nhà trưởng thôn.
“Nói, Lăng Tuyền Ki nhất định phải hút hồn phách mới có thể chữa thương sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn lắc đầu: “Không, chỉ là nàng muốn chạy lối tắt, khôi phục nhanh chút mà thôi.”
“Vậy cô ta hút bao nhiêu hồn phách? Lần trước đã thấy Hồng Quỷ tự bắt tử hồn cho cô ta rồi.” Tôi líu lưỡi.
Mặc Hàn đánh giá: “Mấy chục cái đi, trong quá trình hút âm linh khác, sẽ bị hút tạp chất trong cơ thể âm linh vào nhau. Nếu hút nhiều hơn, những tạp chất đó nàng không thể tẩy hết trong thời gian ngắn.”
Nhưng sao tôi nhớ rõ lần đầu tiên thấy Hồng Quỷ, trên sổ tay của Bạch Vô Thường vứt lại không ngừng mấy chục cái.
Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm?
“Đúng rồi, chuyện bắt hồn phách, sao cô ta tự mình ra tay?” Tôi nhớ rõ Lăng Tuyền Ki có rất nhiều đàn em.
“Hồng Quỷ bị nàng ra lệnh cưỡng chế không được bắt hồn phách, cô ta chỉ có thể tự mình tới.” Mặc Hàn sủng nịch nhéo chóp mũi của tôi.
Tôi khó hiểu: “Lăng Tuyền Ki không phải là minh hậu sao? Âm phủ nhiều quỷ như vậy, luôn có mấy cái có thể sai khiến đi?”
“Trừ Hồng Quỷ ra, chuyện bắt sinh hồn này, âm linh khác có thể sai khiến nàng không yên tâm, yên tâm lại không sai được, chỉ có thể tự mình tới.” Mặc Hàn nói.
Tôi khó hiểu: “Hồng Quỷ là quỷ của Lăng Tuyền Ki?”
“Bọn họ là đồng tông.” Mặc Hàn nói.
Tôi nhớ tới đêm đó ở trên chợ đêm Bách Quỷ, Minh Hỏa Lăng Tuyền Ki lấy ra là Hồng Liên Hỏa giống Hồng Quỷ.
Vì để tôi lý giải càng thấu triệt. Mặc Hàn lại tiến thêm một bước giải thích: “Dựa theo hệ thống gia tộc của người sống mà nói, Lăng Tuyền Ki là con gái một của gia chủ Lăng gia, Hồng Quỷ xem như quỷ chi hai, bối phận là đồng lứa nhỏ hơn Lăng Tuyền Ki, coi như là một cháu trai bà con xa.”
Tôi bổ não nghĩ đến trường hợp Hồng Quỷ gọi Lăng Tuyền Ki là cô nhỏ, vô sỉ lên tiếng cười.
“Nhưng Hồng Quỷ thật sự có nghe lời như vậy sao? Có thể bằng mặt không bằng lòng hay không? Trộm bắt sinh hồn cho Lăng Tuyền Ki?” Dù sao Lăng Tuyền Ki tín nhiệm hắn như vậy.
Mặc Hàn lắc đầu: “Chỉ là truy bắt có như vậy thôi, độ trung thành của Hồng Quỷ vẫn là tin được. Chỉ là nể tình thuộc Lăng gia, sẽ giúp nàng ta mà thôi.”
Nói tới đây, Mặc Hàn như là nghĩ tới cái gì đó, dừng một chút mới nói: “Dù sao, Lăng gia chỉ có hai bọn họ.”
“Lăng gia thật ra rất lợi hại sao?” Tôi có chút tò mò.
Mặc Hàn gật đầu: “Ừ, một gia tộc cường thịnh nhất thời đại thượng cổ.”
Trách không được nuôi Lăng Tuyền Ki thành một đại tiểu thư xảo quyệt như vậy: “Vậy sau đó suy bại như thế nào?”
Mặc Hàn ôm chặt tôi: “Ta và Mặc Uyên diệt bọn họ.”
Tôi thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc.
Sau khi xác nhận mãi mình không nghe lầm, tôi có kính nể với Mặc Uyên xưa nay chưa từng có.
Đầu tiên là có thể chuyện trò vui vẻ với anh trai ruột bị hắn phong ấn, cuối cùng còn cưới con gái nhà người ta bị mình diệt môn!
Hắn sẽ không sợ Lăng Tuyền Ki thời thời khắc khắc nghĩ báo thù chấn hưng gia tộc sao!
Còn có Hồng Quỷ!
Kia còn là đại thống lĩnh cấm vệ quân của Minh Cung, an toàn và phòng vệ của Minh Cung đều là hắn phụ trách, Mặc Uyên đây là giao toàn bộ mạng nhỏ của mình ở kẻ trên tay thù!
“Hai người bọn họ thật yêu thương nhau…” Tôi cảm khái một tiếng.
Mặc Hàn không lên tiếng.
“Hồng Quỷ thật sự tin được sao…” Tôi hoài nghi hỏi lại một câu.
Mặc Hàn gật đầu: “Ừ, hắn là ta dẫn tới.”
Tốt thôi, tạm thời tin tưởng minh vương đại nhân đi.
Chuyện này xem như giải quyết viên mãn, chúng tôi ở lại trong thôn một ngày, sau khi xác định người mất hồn đang khôi phục đều không tổn hại lông tóc, mới rời đi.
Chẳng qua tuy hồn phách của những người đó đã trở lại, nhưng đi âm phủ một chuyến, dương thọ vẫn sẽ ngắn lại một ít.
Đã tới gần nghỉ đông, tôi định về nhà nghỉ bồi ba mẹ tôi, chuẩn bị ăn tết, lúc ở biệt thự sửa sang lại đồ, thì rơi ra tới một viên đá màu đỏ, là trái tim của Tuyết Thiên Xà.
Thứ này quý trọng, tôi sợ mất, vẫn luôn giấu ở biệt thự.
Nhớ tới đáp ứng nàng phải đưa trái tim nàng về nhà, mấy ngày này vẫn luôn không có thời gian, nghỉ đông lại có thể đi núi Trường Bạch một chuyến.
Mặc Hàn vừa lúc đi tới, tôi nói chuyện trái tim hồng ngọc với hắn.
Hắn nói: “Một khi đã như vậy, lần về nhà này, đi núi Trường Bạch một chuyến trước, thuận tiện, cũng có thể bồi nàng xem cảnh sắc một đường.”
Vốn dĩ kỳ nghỉ là muốn về nhà với Quân Chi, sau đó hắn nói muốn ở Thanh Hư Quan tiếp tục tu luyện, lúc tôi từ núi Trường Bạch trở về, hắn lại trở về. Nhưng, Quân Chi cảm thấy phi thường hứng thú với trái tim của Tuyết Thiên Xà trên tay tôi kia, nhất định phải xem.
Trước khi đi, tôi dẫn Quân Chi đi ăn cơm, thuận tiện mang theo trái tim hồng ngọc kia.
Nhà hàng là Quân Chi đặt, nhà hàng lớn số một xa hoa của thành phố Trạch Vân, lý do: Dù sao cũng là tiền của con quỷ kia, không cần uổng phí!
Vì sao em tôi vô sỉ như vậy?
Chọn đồ ăn xong, Quân Chi lại nổi lên xem xét trái tim hồng ngọc kia, cảm khái thế giới thật kỳ diệu lần nữa.
Vừa cảm khái, vừa nhắc tới chuyện trong động dưới giếng Thanh Hư Quan.
“Chị, em cảm thấy, sở dĩ chịu là chìa khóa của nơi đó, rất có khả năng là bởi vì chị là Linh Thể Thuần Âm.” Quân Chi nói.
Tôi khó hiểu: “Linh Thể Thuần Âm còn có thể làm chìa khóa? Sao lại vậy?”
“Bên kia hẳn là có một cái kết giới, lúc thiết kế kết giới đã quy định xong chủ nhân của kết giới và Linh Thể Thuần Âm có thể tiến vào, dù sao Linh Thể Thuần Âm mấy ngàn năm khó có được một…”
Quân Chi nói đến đây, sắc mặt thoáng trầm trọng: “Chị nói xem, nơi đó ít nhất có lịch sử ba ngàn năm, em suy nghĩ, có thể con quỷ kia là vì thu hồi pháp lực của mình, nên mới quấn chị hay không?”
“Đó là Mặc Hàn không ở đấy, là Mặc Uyên dẫn chị đi, hơn nữa, nếu là cái lời nói này, hiện tại Mặc Hàn đã thu được kết tinh pháp lực, chị và hắn vẫn rất tốt.” Tôi nói.
Quân Chi liếc tôi một cái: “Tốt cái gì? Chỉ là chị đang ở cảnh thái bình giả tạo! Ai biết con quỷ kia đang đánh chủ ý không chính đáng gì!”
Ăn hai miếng đồ ăn, Quân Chi lại nói: “Mấy ngày nay em đã nghĩ đi nghĩ lại, có thể tất cả đều đã an bài tốt từ ba ngàn năm trước hay không.”
“Sắp xếp như thế nào? Ba ngàn năm, không phải là ba năm, trong lúc đó thế giới biến thành cái dạng gì còn không biết được.” Tôi nói.
Quân Chi không để ý đến tôi, lo tự mình tiếp tục phân tích cho tôi: “Chị, Linh Thể Thuần Âm hiếm thấy, nhưng rốt cuộc không đại biểu là không có, chị nói, có thể là con quỷ kia vẫn luôn đợi một Linh Thể Thuần Âm, dùng để sống lại một cô gái khác hay không?”
“Bởi vì chị là Linh Thể Thuần Âm, cho nên vừa lúc đụng phải? Cứ như vậy, ngay cả nói đến đi thông vào trong sơn động kia, vì sao chị mới là chìa khóa! Nơi đó nhất định có quan hệ với cô gái sống lại kia! Bọn họ đang đợi Linh Thể Thuần Âm!” Vẻ mặt của Quân Chi kiểu Conan bám người.
“Trong sơn động kia chỉ có ba con cương thi, một con rắn và một đám oán quỷ, dùng để bảo vệ kết tinh pháp lực của Mặc Hàn không bị cướp đi… Sống lại cái cầu…”
Quân Chi cũng không nghĩ ra được việc này có quan hệ gì với sống lại, nên không tiếp tục dây dưa cái này.
Nhìn hồng ngọc trong tay, hắn nghĩ, nói: “Em nhìn thấy trên sách, nói là thời gian Tuyết Thiên Xà tu hành lớn lên đều là có ý thức, hơn nữa tâm địa không tồi. Chị tới núi Trường Bạch rồi, nếu có thể gặp được Tuyết Thiên Xà khác, nhớ để cho bọn nó hỗ trợ nhìn xem hồn phách kia trên người của chị, thuận tiện tìm hiểu chuyện của con quỷ kia.”
Loại sinh vật Tuyết Thiên Xà này vốn là khó khăn về con nối dõi, số lượng luôn luôn thưa thớt. Hơn nữa trước kia bị các tu sĩ bắt giết, số lượng Tuyết Thiên Xà càng hiếm.
Trước nay tôi cũng chưa nhìn thấy ở trên TV, có tin tức báo nói có rắn khổng lồ gì đó ở gần núi Trường Bạch, vẫn luôn đều rất hoài nghi còn có Tuyết Thiên Xà sống đến bây giờ hay không.
Về phần chuyện của Mặc Hàn, tùy duyên đi.
Nếu hắn thật sự yêu tôi, quá khứ của hắn tôi cũng không để bụng, về sau một người một quỷ sinh hoạt tốt là được.
Nếu tất cả đều như Quân Chi nói, bao gồm Mặc Hàn tốt với tôi đều là giả, như vậy cho dù tôi đã biết quá khứ của hắn cũng vô dụng.
Lúc cơm nước xong trở về, còn chưa xuống thang máy, hồng ngọc trong túi tôi vẫn luôn không động, đang run rẩy như là gặp chuyện gì đó rất đáng sợ.
Quân Chi lấy qua niệm hai câu chú thanh tâm, cắt ngón tay vẽ ở trên hóa đơn vừa mới ăn cơm một cái bùa an thần đơn giản, bao lấy ngọc, lúc này mới khiến trái tim của Tuyết Thiên Xà bình tĩnh lại.
“Nó làm sao vậy?” Tôi hỏi Quân Chi.
Quân Chi lắc đầu: “Không phải rất rõ ràng, có lẽ là làm một trái tim kế thừa một chút ký ức của chủ nhân, có thể là đụng phải đồ vật gì đó làm nó đặc biệt sợ hãi.”
Lúc thang máy lên lầu thì đi vào, lúc ấy hồng ngọc rất an tĩnh, sao lúc xuống lầu, trái tim này đã sợ hãi rồi?
Chẳng lẽ nó sợ xuống lầu?
Đoán không ra kết quả, tôi thu hồng ngọc lại, mới ra khỏi thang máy, đã gặp Lam Thiên Hữu ở đại sảnh khách sạn.
Tôi xoay người muốn kéo Quân Chi trở về, Lam Thiên Hữu cũng đã phát hiện ra chúng tôi.
“Tử Đồng, Quân Chi.” Giọng nói của hắn vang lên, đồng thời tiếng bước chân cũng đã đến gần.
Quân Chi quay người lại cười chào hỏi với hắn: “Anh Thiên Hữu!”
Tôi bị bắt xoay người: “Lam tổng…” Hồng ngọc trong túi như nhảy lên một chút, khi tôi lại đi cảm ứng, lại rất an tĩnh.
Có lẽ vừa rồi là ảo giác của tôi.
Lam Thiên Hữu cười với chúng tôi, lúc này tôi mới thấy phía sau hắn còn đi theo không ít người, vội nói: “Lam tổng, anh còn vội đi, tôi và Quân Chi không quấy rầy anh nữa.”
“Không vội.” Lam Thiên Hữu cười càng thêm ôn hòa, xoay người nói với thư ký đi theo phía sau hắn: “Các cậu đi trước đi.”
Đoàn người kia vâng rồi đi, từ xa, thính lực của tôi vượt qua người thường còn có thể nghe thấy bọn họ đang đàm luận tôi.
“Kia không phải là vị lần trước Lam tổng cầu hôn ở sinh nhật kia sao?”
“Đúng vậy, không nghĩ tới lại từ chối Lam tổng!”
“Lam tổng sẽ theo đuổi được thôi! Đừng quên Lam tổng của chúng ta là ai!”
“Đúng vậy!” Một đám người phụ họa.
Tôi thật hận tôi có thính lực tốt như vậy!
“Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được các em, thật là khéo.” Lam Thiên Hữu nói lời này là với tôi và Quân Chi, chỉ là lúc nói lại chỉ nhìn một mình tôi.
Quân Chi không biết điều không nói lời nào, tôi chỉ có thể tự mình ứng phó Lam Thiên Hữu: “Quân Chi muốn tới thử xem món ăn nơi này, chúng tôi đã tới rồi.”
“Đồ ăn ngon không?” Lam Thiên Hữu lại hỏi.
Tôi gật đầu: “Khá ngon.” Lại dùng khuỷu tay thọc Quân Chi: “Đúng không, Quân Chi?”
“A, vâng! Khá ngon!” Quân Chi phụ họa nói.
“Các em thích là được.” Lam Thiên Hữu cười ôn hòa: “Lần sau lại muốn ăn cái gì, tôi trực tiếp để cho bọn họ đưa đến chỗ của các em?”
Tôi cảm thấy hình như tôi không nên khen đồ ăn của nhà hàng này ngon…
Đây là nhà hàng của Lam gia!
Trước khi Quân Chi đáp ứng, tôi vội từ chối: “Không cần! Cảm ơn Lam tổng! Đến đây ăn là được!”
“Vậy lần sau tôi mời các em.” Lam Thiên Hữu cười nói.
Tôi đang muốn từ chối, Quân Chi đã mở miệng đáp ứng trước, còn tìm đường chết nói một câu: “Anh Thiên Hữu, em chờ anh làm anh rể của em!”
Tôi nháy mắt phun ra một ngụm máu.
Lam Thiên Hữu còn rất vui vẻ cười đáp ứng: “Anh nhất định cố gắng.”
“Chúng tôi còn có việc đi trước! Lam tổng không gặp lại!” Không bao giờ gặp lại!
Tôi nói xong một câu này, nắm cổ áo Quân Chi xách hắn ra khỏi nhà hàng: “Em nói bậy gì đó!”
“Anh Thiên Hữu không phải là khá tốt sao.” Hắn không để bụng nói: “Người ta lại thích chị, nhân phẩm, gia thế đều không tồi! Lại là một người sống! Chẳng lẽ tương lai chị thật sự muốn sinh quỷ thai với con quỷ kia?”
Tôi lườm hắn, trịnh trọng nói: “Chuyện của đứa con, chị và Mặc Hàn đã thương lượng qua, bọn chị sẽ không có con! Về phần cái khác, em ít suy nghĩ vớ vẩn cho chị! Mộ Quân Chi, chị cảnh cáo em, anh rể của em chỉ có thể là một con quỷ Lãnh Mặc Hàn này!”
Quân Chi thấy tôi thật sự muốn tức giận, bĩu môi lúc này mới không nói lời hay gì cho Lam Thiên Hữu.
Trên đường đưa hắn trở lại Thanh Hư Quan, tôi cường điệu không thể để Mặc Hàn biết chuyện Lam Thiên Hữu.
Không phải tôi muốn giấu hắn, chỉ là dựa vào tính tình của minh vương đại nhân, tôi sợ hắn biết, một giây tới tìm Lam Thiên Hữu, dùng lửa đốt cả Lam gia!
Quân Chi đáp lời cho có lệ, xét thấy lần trước hắn ở nhà bán đứng chuyện mặc ngọc, tôi cảm thấy nói không chừng hiện tại hắn đang lên kế hoạch nói chuyện này cho Mặc Hàn như thế nào.
Cũng may, mãi cho đến khi tôi và Mặc Hàn rời đi, Quân Chi không làm ra chuyện xấu gì.
Nếu Mặc Hàn nói muốn một đường du ngoạn đi núi Trường Bạch, vậy tôi tìm bản đồ đường du lịch đã quy hoạch tốt trước tiên.
Trước mua vé xe lửa đến tỉnh thành, lại ngồi xe đến trấn trên nguyên thủy, nghe nói bên kia có một khách sạn tình nhân, chỉ có tình nhân mới có thể tìm được.
Hiện tại đầu năm nay, trên cơ bản khách sạn như vậy đều là địa phương vì phát triển khách du lịch mà làm ra mánh khóe.
Tôi tìm mấy hình ảnh khách sạn ở trên mạng, hiện ra thành ngàn thành vạn hình ảnh tương quan, cũng không biết chọn nhà ai, nên muốn cho Mặc Hàn chọn.
Mặc Hàn thấy một hàng trên thanh tìm kiếm “Chỉ có tình nhân mới có thể tìm được khách sạn tình nhân” tôi nhất thời sốt ruột quên che này, nhìn về phía tôi, ánh mắt ý vị thâm trường, rất biết ý vị.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng, cứng nhắc xoay người muốn đi, bị Mặc Hàn kéo vào trong lòng.
Hắn hôn tôi, cằm để ở chỗ hõm vai tôi, dựa vào đầu tôi nói: “Loại khách sạn của người sống này ta không biết, bên kia cũng có một khách sạn khác, ta hơi có chút ấn tượng.”
khách sạn có thể làm Mặc Hàn có ấn tượng, nhất định không giống người thường!
Tôi vội hỏi: “Khách sạn gì?”
Mặc Hàn nghĩ chút: “Tên khách sạn danh như gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền.”
Tôi lập tức lên mạng tìm một chút, không tìm được tin tức tương quan.
Tay Mặc Hàn đã không an phận di chuyển qua lại ở trên người tôi, nếu hắn nói khách sạn, cũng sẽ không có vấn đề gì, tôi cũng không tìm tiếp.
Sáng sớm hôm sau thu thập đồ vật, hai người đã bước lên xe lửa đi trấn Nguyên Thủy.
Xe lửa phải đi một ngày một đêm, hai vé xe lửa, một giường trên một giường giữa. Sau khi tôi thể nghiệm gian khổ giường nằm một phen, đã trốn vào mặc ngọc với Mặc Hàn, thường ra ngoài đổi gió.
Sau khi xe lửa, tôi lại đi mua vé ô tô vào trấn Nguyên Thủy trước.
Mặc Hàn tỏ vẻ khó hiểu: “Ta có thể mang nàng đi, không cần dùng xe của người sống như vậy, đợi lâu.”
“Nhưng anh không cảm thấy như vậy mới có cảm giác lữ hành sao? Chậm dãi, cái gì cũng không chạy, có loại… Cảm giác năm tháng yên bình!” Tôi đột nhiên văn nghệ một phen.
“Năm tháng yên bình…” Mặc Hàn khẽ lặp lại một lần, như cũng không phải rất hiểu từ ngữ của người sống này, nhưng cũng không đả kích tôi: “Nàng thích là được.”
Hắn sinh ra chính là quỷ, năm tháng với hắn mà nói, trước nay đều là yên lặng trôi qua.
Ngồi trên xe, tôi dựa vào bả vai rắn chắc của hắn, bỗng nhiên cười: “Mặc Hàn, anh nói chúng ta giống như là đang ở tuần trăng mật không?”
“Tuần trăng mật… Là cái gì?” Mặc Hàn có chút mê mang, ánh mắt còn không tự giác nhìn lên trời, như là đang suy tư phết lên ánh trăng một lớp mật như thế nào.
Tôi cũng không phải rất hiểu nên giải thích cái từ này như thế nào, nên lên mạng tra xét, cho Mặc Hàn nhìn.
Mặc Hàn xem xong, có chút tiếc nuối: “Chúng ta thành hôn đã hơn một tháng.” Hắn như còn có chút áy náy: “Ta không hiểu còn có tuần trăng mật theo cách nói của người sống, xin lỗi.”
“Không có việc gì, hiện tại tới chơi, cũng là giống nhau!” Tôi cũng không để ý cái này.
Nếu là lúc trước mới quen biết Mặc Hàn, hắn muốn kéo tôi đi tuần trăng mật, tôi còn không chịu đâu. Còn không bằng hiện tại thật sự có tình cảm, thì giờ đi là được.
“Về sau, nàng muốn đi đâu, ta đều bồi nàng đi.” Mặc Hàn nói.
“Ừ! Anh muốn đi đâu, chỉ cần em cũng có thể đi, em cũng đều bồi anh đi!” Trong nháy mắt, thật sự cảm giác mỗi một tế bào cả người mình đều rất hạnh phúc!
“Được.” Mặc Hàn sủng nịch nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên.
Trên mặt băng sơn của minh vương đại nhân, như rốt cuộc không phải chỉ có lạnh nhạt.
Chúng tôi tới sớm, phải đợi một lúc lâu, tôi đã nhanh ôm Mặc Hàn ngủ, mới thấy vài người tốp năm tốp ba đi lên.
Những người này đều mang theo một chút âm khí, nhưng không có oán khí và sát khí gì, hẳn là Dưỡng Quỷ Sư.
Mặc Hàn và tôi đều che dấu hơi thở, hiện tại ở nhưng người này nhìn, chúng tôi đều chỉ là người sống bình thường mà thôi, cũng không khiến cho bọn họ chú ý.
Dưỡng Quỷ Sư cũng không gặp nhiều, nhưng cũng đều không phải là không có. Tuy tôi có ấn tượng không tốt với Dưỡng Quỷ Sư, nhưng trải qua việc phù thủy ở Việt Nam xong, lòng đã có thể đối xử ngang hàng bình thường.
Mấy Dưỡng Quỷ Sư lên xe, chỉ cần bọn họ không tới trêu chọc chúng tôi, tôi cũng sẽ không làm ra cái gì.
Nhưng mà, tình huống kế tiếp lại có chút quái dị.
Trong mười người lên xe, có chín là Dưỡng Quỷ Sư, còn có một là quỷ.
Chẳng qua con quỷ kia ngực cũng đeo thẻ bài, khiến hắn có thể chịu được ánh sáng mặt trời, cũng che dấu âm khí của hắn, đoán chừng là âm sai ban sai nào đó từ âm phủ đi lên.
Cái này tôi cũng không thèm để ý, dù sao có tôn đại quỷ Mặc Hàn này ở đây, tiểu quỷ gì mà không trấn được, tôi tương đối để ý những Dưỡng Quỷ Sư đó.
“Nơi này là hang ổ của Dưỡng Quỷ Sư sao?” Tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn lắc đầu: “Hẳn là không phải.” Hắn bị phong ấn ba ngàn năm, hiểu biết với người sống sự vật không nhiều lắm, chỉ có thể bằng vào hơi thở nơi này mà phán đoán.
Dưỡng Quỷ Sư và quỷ làm bạn, đều sẽ lựa cEdit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Uyên lập tức bóp lấy cổ của Lăng Tuyền Ki: “Ngươi lại dám cấu kết với súc sinh kia!”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mặc Uyên tức giận như vậy.
Lăng Tuyền Ki vạn phần thống khổ bắt lấy tay hắn, trong miệng toàn là xin tha: “Ta không có… Chỉ là hắn cho ta… Mặc Uyên… Tin tưởng ta… Cầu xin chàng… Chúng ta là thanh mai trúc mã… Ta hại ai cũng sẽ không hại chàng… Chàng không thể giết ta…”
Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Nói, súc sinh kia làm giao dịch gì với ngươi!”
“Hắn để ta cướp lấy Minh Giới… Tự lập vương… Ta không có! Ta chỉ muốn làm minh hậu mà thôi! Mặc Uyên… Ta không có đáp ứng hắn…” Lúc này Lăng Tuyền Ki thật sự sợ hãi.
“Vậy sáo khống thi thì sao?” Mặc Uyên lại hỏi.
“Hắn nói đó là tiền đặt cọc…” Sợ Mặc Uyên không tin, Lăng Tuyền Ki lại vội nói: “Mặc Uyên… Chàng biết ta luôn khinh thường người sống… Chỉ là đồ vật kia ta nhìn chơi hay, nên giữ lại…”
Haiz, nói như vậy, gia hỏa làm ra sáo khống thi này, vẫn là một người sống?
Mặc Uyên và người sống kia là có bao nhiêu đại thù…
Suy nghĩ một hồi lâu, Mặc Uyên bỏ qua cho Lăng Tuyền Ki.
“Còn có cái khác không?” Hắn hỏi.
Lăng Tuyền Ki lắc đầu một cái: “Đã không có! Cũng chỉ có cái này!”
Mặc Hàn đột nhiên lên tiếng: “Sao hôm nay nhớ tới dùng cái này?”
“Sát khí nơi này quá nặng… Ta chỉ nghĩ đến thử xem cái còi này…” Lăng Tuyền Ki có chút khiếp đảm.
Quân Chi nghe thấy vội hỏi: “Có phải cương thi kia là cô làm ra hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Lăng Tuyền Ki lập tức nói, sợ lại chọc giận Mặc Uyên: “Lúc ta tới, sát khí nơi này đã rất nặng! Ta nhìn ra được là có cương thi, nên thử cái còi kia…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng thấp xuống, rất rõ ràng là chột dạ.
Tôi lại hỏi một vấn đề khác: “Lại nói tiếp, vì sao cô muốn tới nơi này bắt hồn phách của những người này?” Còn đều là thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh!
Chẳng lẽ là muốn cắm sừng Mặc Uyên?
Tôi không tự giác nhìn thoáng qua trên đầu của Mặc Uyên, bị Mặc Uyên lườm lại.
Lăng Tuyền Ki trộm liếc nhìn Mặc Hàn và Mặc Uyên, thấy trên mặt bọn họ không có biểu tình gì đặc biệt, mới chậm rãi mở miệng: “Ta cần hồn phách chữa thương.”
Quân Chi kinh ngạc: “Cô hút sinh hồn để chữa thương?”
“Những hồn phách nghèo hèn đó, có thể bị ta hút là vinh hạnh của bọn họ!” Lăng Tuyền Ki khôi phục kiêu căng ngạo mạn trong nháy mắt.
Nói như vậy, lúc trước Hồng Quỷ đi bắt những tử hồn đó, cũng là vì để Lăng Tuyền Ki chữa thương?
tôi nhìn về phía Mặc Hàn bên cạnh, hắn và Mặc Uyên nghe thấy cũng không có phản ứng quá lớn. Mặc Uyên đã biết chuyện này, đoán chừng Mặc Hàn là khinh thường đi quản chuyện của Lăng Tuyền Ki.
Quân Chi rất tức giận: “Cô hút hồn phách của bọn họ, bọn họ sẽ tan thành mây khói!”
“Vậy đâu có chuyện gì liên quan tới ta!” Lăng Tuyền Ki hừ một tiếng.
Quân Chi bị chọc tức bả vai phát run, tôi vỗ hắn, trấn an nói: “Đừng tức giận, cô ta chính là quỷ như vậy.”
Cố tình quỷ như vậy, chúng ta còn không làm gì được cô ta.
Quân Chi vẫn là không cam lòng hỏi Mặc Uyên một tiếng: “Anh thân là minh vương, lại cứ mặc kệ cô ta tàn hại âm linh như vậy?”
Mặc Uyên nhìn Lăng Tuyền Ki, không kiên nhẫn nói: “Vậy không được bắt sinh hồn nữa.”
Lăng Tuyền Ki thấp giọng lên tiếng.
Mặc Uyên mệt lòng, dẫn theo Lăng Tuyền Ki và những tiểu quỷ đó trở về.
Quân Chi vội vàng đi an hồn cho người mất hồn, tôi và Mặc Hàn trực tiếp trở về nhà trưởng thôn.
“Nói, Lăng Tuyền Ki nhất định phải hút hồn phách mới có thể chữa thương sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn lắc đầu: “Không, chỉ là nàng muốn chạy lối tắt, khôi phục nhanh chút mà thôi.”
“Vậy cô ta hút bao nhiêu hồn phách? Lần trước đã thấy Hồng Quỷ tự bắt tử hồn cho cô ta rồi.” Tôi líu lưỡi.
Mặc Hàn đánh giá: “Mấy chục cái đi, trong quá trình hút âm linh khác, sẽ bị hút tạp chất trong cơ thể âm linh vào nhau. Nếu hút nhiều hơn, những tạp chất đó nàng không thể tẩy hết trong thời gian ngắn.”
Nhưng sao tôi nhớ rõ lần đầu tiên thấy Hồng Quỷ, trên sổ tay của Bạch Vô Thường vứt lại không ngừng mấy chục cái.
Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm?
“Đúng rồi, chuyện bắt hồn phách, sao cô ta tự mình ra tay?” Tôi nhớ rõ Lăng Tuyền Ki có rất nhiều đàn em.
“Hồng Quỷ bị nàng ra lệnh cưỡng chế không được bắt hồn phách, cô ta chỉ có thể tự mình tới.” Mặc Hàn sủng nịch nhéo chóp mũi của tôi.
Tôi khó hiểu: “Lăng Tuyền Ki không phải là minh hậu sao? Âm phủ nhiều quỷ như vậy, luôn có mấy cái có thể sai khiến đi?”
“Trừ Hồng Quỷ ra, chuyện bắt sinh hồn này, âm linh khác có thể sai khiến nàng không yên tâm, yên tâm lại không sai được, chỉ có thể tự mình tới.” Mặc Hàn nói.
Tôi khó hiểu: “Hồng Quỷ là quỷ của Lăng Tuyền Ki?”
“Bọn họ là đồng tông.” Mặc Hàn nói.
Tôi nhớ tới đêm đó ở trên chợ đêm Bách Quỷ, Minh Hỏa Lăng Tuyền Ki lấy ra là Hồng Liên Hỏa giống Hồng Quỷ.
Vì để tôi lý giải càng thấu triệt. Mặc Hàn lại tiến thêm một bước giải thích: “Dựa theo hệ thống gia tộc của người sống mà nói, Lăng Tuyền Ki là con gái một của gia chủ Lăng gia, Hồng Quỷ xem như quỷ chi hai, bối phận là đồng lứa nhỏ hơn Lăng Tuyền Ki, coi như là một cháu trai bà con xa.”
Tôi bổ não nghĩ đến trường hợp Hồng Quỷ gọi Lăng Tuyền Ki là cô nhỏ, vô sỉ lên tiếng cười.
“Nhưng Hồng Quỷ thật sự có nghe lời như vậy sao? Có thể bằng mặt không bằng lòng hay không? Trộm bắt sinh hồn cho Lăng Tuyền Ki?” Dù sao Lăng Tuyền Ki tín nhiệm hắn như vậy.
Mặc Hàn lắc đầu: “Chỉ là truy bắt có như vậy thôi, độ trung thành của Hồng Quỷ vẫn là tin được. Chỉ là nể tình thuộc Lăng gia, sẽ giúp nàng ta mà thôi.”
Nói tới đây, Mặc Hàn như là nghĩ tới cái gì đó, dừng một chút mới nói: “Dù sao, Lăng gia chỉ có hai bọn họ.”
“Lăng gia thật ra rất lợi hại sao?” Tôi có chút tò mò.
Mặc Hàn gật đầu: “Ừ, một gia tộc cường thịnh nhất thời đại thượng cổ.”
Trách không được nuôi Lăng Tuyền Ki thành một đại tiểu thư xảo quyệt như vậy: “Vậy sau đó suy bại như thế nào?”
Mặc Hàn ôm chặt tôi: “Ta và Mặc Uyên diệt bọn họ.”
Tôi thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc.
Sau khi xác nhận mãi mình không nghe lầm, tôi có kính nể với Mặc Uyên xưa nay chưa từng có.
Đầu tiên là có thể chuyện trò vui vẻ với anh trai ruột bị hắn phong ấn, cuối cùng còn cưới con gái nhà người ta bị mình diệt môn!
Hắn sẽ không sợ Lăng Tuyền Ki thời thời khắc khắc nghĩ báo thù chấn hưng gia tộc sao!
Còn có Hồng Quỷ!
Kia còn là đại thống lĩnh cấm vệ quân của Minh Cung, an toàn và phòng vệ của Minh Cung đều là hắn phụ trách, Mặc Uyên đây là giao toàn bộ mạng nhỏ của mình ở kẻ trên tay thù!
“Hai người bọn họ thật yêu thương nhau…” Tôi cảm khái một tiếng.
Mặc Hàn không lên tiếng.
“Hồng Quỷ thật sự tin được sao…” Tôi hoài nghi hỏi lại một câu.
Mặc Hàn gật đầu: “Ừ, hắn là ta dẫn tới.”
Tốt thôi, tạm thời tin tưởng minh vương đại nhân đi.
Chuyện này xem như giải quyết viên mãn, chúng tôi ở lại trong thôn một ngày, sau khi xác định người mất hồn đang khôi phục đều không tổn hại lông tóc, mới rời đi.
Chẳng qua tuy hồn phách của những người đó đã trở lại, nhưng đi âm phủ một chuyến, dương thọ vẫn sẽ ngắn lại một ít.
Đã tới gần nghỉ đông, tôi định về nhà nghỉ bồi ba mẹ tôi, chuẩn bị ăn tết, lúc ở biệt thự sửa sang lại đồ, thì rơi ra tới một viên đá màu đỏ, là trái tim của Tuyết Thiên Xà.
Thứ này quý trọng, tôi sợ mất, vẫn luôn giấu ở biệt thự.
Nhớ tới đáp ứng nàng phải đưa trái tim nàng về nhà, mấy ngày này vẫn luôn không có thời gian, nghỉ đông lại có thể đi núi Trường Bạch một chuyến.
Mặc Hàn vừa lúc đi tới, tôi nói chuyện trái tim hồng ngọc với hắn.
Hắn nói: “Một khi đã như vậy, lần về nhà này, đi núi Trường Bạch một chuyến trước, thuận tiện, cũng có thể bồi nàng xem cảnh sắc một đường.”
Vốn dĩ kỳ nghỉ là muốn về nhà với Quân Chi, sau đó hắn nói muốn ở Thanh Hư Quan tiếp tục tu luyện, lúc tôi từ núi Trường Bạch trở về, hắn lại trở về. Nhưng, Quân Chi cảm thấy phi thường hứng thú với trái tim của Tuyết Thiên Xà trên tay tôi kia, nhất định phải xem.
Trước khi đi, tôi dẫn Quân Chi đi ăn cơm, thuận tiện mang theo trái tim hồng ngọc kia.
Nhà hàng là Quân Chi đặt, nhà hàng lớn số một xa hoa của thành phố Trạch Vân, lý do: Dù sao cũng là tiền của con quỷ kia, không cần uổng phí!
Vì sao em tôi vô sỉ như vậy?
Chọn đồ ăn xong, Quân Chi lại nổi lên xem xét trái tim hồng ngọc kia, cảm khái thế giới thật kỳ diệu lần nữa.
Vừa cảm khái, vừa nhắc tới chuyện trong động dưới giếng Thanh Hư Quan.
“Chị, em cảm thấy, sở dĩ chịu là chìa khóa của nơi đó, rất có khả năng là bởi vì chị là Linh Thể Thuần Âm.” Quân Chi nói.
Tôi khó hiểu: “Linh Thể Thuần Âm còn có thể làm chìa khóa? Sao lại vậy?”
“Bên kia hẳn là có một cái kết giới, lúc thiết kế kết giới đã quy định xong chủ nhân của kết giới và Linh Thể Thuần Âm có thể tiến vào, dù sao Linh Thể Thuần Âm mấy ngàn năm khó có được một…”
Quân Chi nói đến đây, sắc mặt thoáng trầm trọng: “Chị nói xem, nơi đó ít nhất có lịch sử ba ngàn năm, em suy nghĩ, có thể con quỷ kia là vì thu hồi pháp lực của mình, nên mới quấn chị hay không?”
“Đó là Mặc Hàn không ở đấy, là Mặc Uyên dẫn chị đi, hơn nữa, nếu là cái lời nói này, hiện tại Mặc Hàn đã thu được kết tinh pháp lực, chị và hắn vẫn rất tốt.” Tôi nói.
Quân Chi liếc tôi một cái: “Tốt cái gì? Chỉ là chị đang ở cảnh thái bình giả tạo! Ai biết con quỷ kia đang đánh chủ ý không chính đáng gì!”
Ăn hai miếng đồ ăn, Quân Chi lại nói: “Mấy ngày nay em đã nghĩ đi nghĩ lại, có thể tất cả đều đã an bài tốt từ ba ngàn năm trước hay không.”
“Sắp xếp như thế nào? Ba ngàn năm, không phải là ba năm, trong lúc đó thế giới biến thành cái dạng gì còn không biết được.” Tôi nói.
Quân Chi không để ý đến tôi, lo tự mình tiếp tục phân tích cho tôi: “Chị, Linh Thể Thuần Âm hiếm thấy, nhưng rốt cuộc không đại biểu là không có, chị nói, có thể là con quỷ kia vẫn luôn đợi một Linh Thể Thuần Âm, dùng để sống lại một cô gái khác hay không?”
“Bởi vì chị là Linh Thể Thuần Âm, cho nên vừa lúc đụng phải? Cứ như vậy, ngay cả nói đến đi thông vào trong sơn động kia, vì sao chị mới là chìa khóa! Nơi đó nhất định có quan hệ với cô gái sống lại kia! Bọn họ đang đợi Linh Thể Thuần Âm!” Vẻ mặt của Quân Chi kiểu Conan bám người.
“Trong sơn động kia chỉ có ba con cương thi, một con rắn và một đám oán quỷ, dùng để bảo vệ kết tinh pháp lực của Mặc Hàn không bị cướp đi… Sống lại cái cầu…”
Quân Chi cũng không nghĩ ra được việc này có quan hệ gì với sống lại, nên không tiếp tục dây dưa cái này.
Nhìn hồng ngọc trong tay, hắn nghĩ, nói: “Em nhìn thấy trên sách, nói là thời gian Tuyết Thiên Xà tu hành lớn lên đều là có ý thức, hơn nữa tâm địa không tồi. Chị tới núi Trường Bạch rồi, nếu có thể gặp được Tuyết Thiên Xà khác, nhớ để cho bọn nó hỗ trợ nhìn xem hồn phách kia trên người của chị, thuận tiện tìm hiểu chuyện của con quỷ kia.”
Loại sinh vật Tuyết Thiên Xà này vốn là khó khăn về con nối dõi, số lượng luôn luôn thưa thớt. Hơn nữa trước kia bị các tu sĩ bắt giết, số lượng Tuyết Thiên Xà càng hiếm.
Trước nay tôi cũng chưa nhìn thấy ở trên TV, có tin tức báo nói có rắn khổng lồ gì đó ở gần núi Trường Bạch, vẫn luôn đều rất hoài nghi còn có Tuyết Thiên Xà sống đến bây giờ hay không.
Về phần chuyện của Mặc Hàn, tùy duyên đi.
Nếu hắn thật sự yêu tôi, quá khứ của hắn tôi cũng không để bụng, về sau một người một quỷ sinh hoạt tốt là được.
Nếu tất cả đều như Quân Chi nói, bao gồm Mặc Hàn tốt với tôi đều là giả, như vậy cho dù tôi đã biết quá khứ của hắn cũng vô dụng.
Lúc cơm nước xong trở về, còn chưa xuống thang máy, hồng ngọc trong túi tôi vẫn luôn không động, đang run rẩy như là gặp chuyện gì đó rất đáng sợ.
Quân Chi lấy qua niệm hai câu chú thanh tâm, cắt ngón tay vẽ ở trên hóa đơn vừa mới ăn cơm một cái bùa an thần đơn giản, bao lấy ngọc, lúc này mới khiến trái tim của Tuyết Thiên Xà bình tĩnh lại.
“Nó làm sao vậy?” Tôi hỏi Quân Chi.
Quân Chi lắc đầu: “Không phải rất rõ ràng, có lẽ là làm một trái tim kế thừa một chút ký ức của chủ nhân, có thể là đụng phải đồ vật gì đó làm nó đặc biệt sợ hãi.”
Lúc thang máy lên lầu thì đi vào, lúc ấy hồng ngọc rất an tĩnh, sao lúc xuống lầu, trái tim này đã sợ hãi rồi?
Chẳng lẽ nó sợ xuống lầu?
Đoán không ra kết quả, tôi thu hồng ngọc lại, mới ra khỏi thang máy, đã gặp Lam Thiên Hữu ở đại sảnh khách sạn.
Tôi xoay người muốn kéo Quân Chi trở về, Lam Thiên Hữu cũng đã phát hiện ra chúng tôi.
“Tử Đồng, Quân Chi.” Giọng nói của hắn vang lên, đồng thời tiếng bước chân cũng đã đến gần.
Quân Chi quay người lại cười chào hỏi với hắn: “Anh Thiên Hữu!”
Tôi bị bắt xoay người: “Lam tổng…” Hồng ngọc trong túi như nhảy lên một chút, khi tôi lại đi cảm ứng, lại rất an tĩnh.
Có lẽ vừa rồi là ảo giác của tôi.
Lam Thiên Hữu cười với chúng tôi, lúc này tôi mới thấy phía sau hắn còn đi theo không ít người, vội nói: “Lam tổng, anh còn vội đi, tôi và Quân Chi không quấy rầy anh nữa.”
“Không vội.” Lam Thiên Hữu cười càng thêm ôn hòa, xoay người nói với thư ký đi theo phía sau hắn: “Các cậu đi trước đi.”
Đoàn người kia vâng rồi đi, từ xa, thính lực của tôi vượt qua người thường còn có thể nghe thấy bọn họ đang đàm luận tôi.
“Kia không phải là vị lần trước Lam tổng cầu hôn ở sinh nhật kia sao?”
“Đúng vậy, không nghĩ tới lại từ chối Lam tổng!”
“Lam tổng sẽ theo đuổi được thôi! Đừng quên Lam tổng của chúng ta là ai!”
“Đúng vậy!” Một đám người phụ họa.
Tôi thật hận tôi có thính lực tốt như vậy!
“Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được các em, thật là khéo.” Lam Thiên Hữu nói lời này là với tôi và Quân Chi, chỉ là lúc nói lại chỉ nhìn một mình tôi.
Quân Chi không biết điều không nói lời nào, tôi chỉ có thể tự mình ứng phó Lam Thiên Hữu: “Quân Chi muốn tới thử xem món ăn nơi này, chúng tôi đã tới rồi.”
“Đồ ăn ngon không?” Lam Thiên Hữu lại hỏi.
Tôi gật đầu: “Khá ngon.” Lại dùng khuỷu tay thọc Quân Chi: “Đúng không, Quân Chi?”
“A, vâng! Khá ngon!” Quân Chi phụ họa nói.
“Các em thích là được.” Lam Thiên Hữu cười ôn hòa: “Lần sau lại muốn ăn cái gì, tôi trực tiếp để cho bọn họ đưa đến chỗ của các em?”
Tôi cảm thấy hình như tôi không nên khen đồ ăn của nhà hàng này ngon…
Đây là nhà hàng của Lam gia!
Trước khi Quân Chi đáp ứng, tôi vội từ chối: “Không cần! Cảm ơn Lam tổng! Đến đây ăn là được!”
“Vậy lần sau tôi mời các em.” Lam Thiên Hữu cười nói.
Tôi đang muốn từ chối, Quân Chi đã mở miệng đáp ứng trước, còn tìm đường chết nói một câu: “Anh Thiên Hữu, em chờ anh làm anh rể của em!”
Tôi nháy mắt phun ra một ngụm máu.
Lam Thiên Hữu còn rất vui vẻ cười đáp ứng: “Anh nhất định cố gắng.”
“Chúng tôi còn có việc đi trước! Lam tổng không gặp lại!” Không bao giờ gặp lại!
Tôi nói xong một câu này, nắm cổ áo Quân Chi xách hắn ra khỏi nhà hàng: “Em nói bậy gì đó!”
“Anh Thiên Hữu không phải là khá tốt sao.” Hắn không để bụng nói: “Người ta lại thích chị, nhân phẩm, gia thế đều không tồi! Lại là một người sống! Chẳng lẽ tương lai chị thật sự muốn sinh quỷ thai với con quỷ kia?”
Tôi lườm hắn, trịnh trọng nói: “Chuyện của đứa con, chị và Mặc Hàn đã thương lượng qua, bọn chị sẽ không có con! Về phần cái khác, em ít suy nghĩ vớ vẩn cho chị! Mộ Quân Chi, chị cảnh cáo em, anh rể của em chỉ có thể là một con quỷ Lãnh Mặc Hàn này!”
Quân Chi thấy tôi thật sự muốn tức giận, bĩu môi lúc này mới không nói lời hay gì cho Lam Thiên Hữu.
Trên đường đưa hắn trở lại Thanh Hư Quan, tôi cường điệu không thể để Mặc Hàn biết chuyện Lam Thiên Hữu.
Không phải tôi muốn giấu hắn, chỉ là dựa vào tính tình của minh vương đại nhân, tôi sợ hắn biết, một giây tới tìm Lam Thiên Hữu, dùng lửa đốt cả Lam gia!
Quân Chi đáp lời cho có lệ, xét thấy lần trước hắn ở nhà bán đứng chuyện mặc ngọc, tôi cảm thấy nói không chừng hiện tại hắn đang lên kế hoạch nói chuyện này cho Mặc Hàn như thế nào.
Cũng may, mãi cho đến khi tôi và Mặc Hàn rời đi, Quân Chi không làm ra chuyện xấu gì.
Nếu Mặc Hàn nói muốn một đường du ngoạn đi núi Trường Bạch, vậy tôi tìm bản đồ đường du lịch đã quy hoạch tốt trước tiên.
Trước mua vé xe lửa đến tỉnh thành, lại ngồi xe đến trấn trên nguyên thủy, nghe nói bên kia có một khách sạn tình nhân, chỉ có tình nhân mới có thể tìm được.
Hiện tại đầu năm nay, trên cơ bản khách sạn như vậy đều là địa phương vì phát triển khách du lịch mà làm ra mánh khóe.
Tôi tìm mấy hình ảnh khách sạn ở trên mạng, hiện ra thành ngàn thành vạn hình ảnh tương quan, cũng không biết chọn nhà ai, nên muốn cho Mặc Hàn chọn.
Mặc Hàn thấy một hàng trên thanh tìm kiếm “Chỉ có tình nhân mới có thể tìm được khách sạn tình nhân” tôi nhất thời sốt ruột quên che này, nhìn về phía tôi, ánh mắt ý vị thâm trường, rất biết ý vị.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng, cứng nhắc xoay người muốn đi, bị Mặc Hàn kéo vào trong lòng.
Hắn hôn tôi, cằm để ở chỗ hõm vai tôi, dựa vào đầu tôi nói: “Loại khách sạn của người sống này ta không biết, bên kia cũng có một khách sạn khác, ta hơi có chút ấn tượng.”
khách sạn có thể làm Mặc Hàn có ấn tượng, nhất định không giống người thường!
Tôi vội hỏi: “Khách sạn gì?”
Mặc Hàn nghĩ chút: “Tên khách sạn danh như gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền.”
Tôi lập tức lên mạng tìm một chút, không tìm được tin tức tương quan.
Tay Mặc Hàn đã không an phận di chuyển qua lại ở trên người tôi, nếu hắn nói khách sạn, cũng sẽ không có vấn đề gì, tôi cũng không tìm tiếp.
Sáng sớm hôm sau thu thập đồ vật, hai người đã bước lên xe lửa đi trấn Nguyên Thủy.
Xe lửa phải đi một ngày một đêm, hai vé xe lửa, một giường trên một giường giữa. Sau khi tôi thể nghiệm gian khổ giường nằm một phen, đã trốn vào mặc ngọc với Mặc Hàn, thường ra ngoài đổi gió.
Sau khi xe lửa, tôi lại đi mua vé ô tô vào trấn Nguyên Thủy trước.
Mặc Hàn tỏ vẻ khó hiểu: “Ta có thể mang nàng đi, không cần dùng xe của người sống như vậy, đợi lâu.”
“Nhưng anh không cảm thấy như vậy mới có cảm giác lữ hành sao? Chậm dãi, cái gì cũng không chạy, có loại… Cảm giác năm tháng yên bình!” Tôi đột nhiên văn nghệ một phen.
“Năm tháng yên bình…” Mặc Hàn khẽ lặp lại một lần, như cũng không phải rất hiểu từ ngữ của người sống này, nhưng cũng không đả kích tôi: “Nàng thích là được.”
Hắn sinh ra chính là quỷ, năm tháng với hắn mà nói, trước nay đều là yên lặng trôi qua.
Ngồi trên xe, tôi dựa vào bả vai rắn chắc của hắn, bỗng nhiên cười: “Mặc Hàn, anh nói chúng ta giống như là đang ở tuần trăng mật không?”
“Tuần trăng mật… Là cái gì?” Mặc Hàn có chút mê mang, ánh mắt còn không tự giác nhìn lên trời, như là đang suy tư phết lên ánh trăng một lớp mật như thế nào.
Tôi cũng không phải rất hiểu nên giải thích cái từ này như thế nào, nên lên mạng tra xét, cho Mặc Hàn nhìn.
Mặc Hàn xem xong, có chút tiếc nuối: “Chúng ta thành hôn đã hơn một tháng.” Hắn như còn có chút áy náy: “Ta không hiểu còn có tuần trăng mật theo cách nói của người sống, xin lỗi.”
“Không có việc gì, hiện tại tới chơi, cũng là giống nhau!” Tôi cũng không để ý cái này.
Nếu là lúc trước mới quen biết Mặc Hàn, hắn muốn kéo tôi đi tuần trăng mật, tôi còn không chịu đâu. Còn không bằng hiện tại thật sự có tình cảm, thì giờ đi là được.
“Về sau, nàng muốn đi đâu, ta đều bồi nàng đi.” Mặc Hàn nói.
“Ừ! Anh muốn đi đâu, chỉ cần em cũng có thể đi, em cũng đều bồi anh đi!” Trong nháy mắt, thật sự cảm giác mỗi một tế bào cả người mình đều rất hạnh phúc!
“Được.” Mặc Hàn sủng nịch nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên.
Trên mặt băng sơn của minh vương đại nhân, như rốt cuộc không phải chỉ có lạnh nhạt.
Chúng tôi tới sớm, phải đợi một lúc lâu, tôi đã nhanh ôm Mặc Hàn ngủ, mới thấy vài người tốp năm tốp ba đi lên.
Những người này đều mang theo một chút âm khí, nhưng không có oán khí và sát khí gì, hẳn là Dưỡng Quỷ Sư.
Mặc Hàn và tôi đều che dấu hơi thở, hiện tại ở nhưng người này nhìn, chúng tôi đều chỉ là người sống bình thường mà thôi, cũng không khiến cho bọn họ chú ý.
Dưỡng Quỷ Sư cũng không gặp nhiều, nhưng cũng đều không phải là không có. Tuy tôi có ấn tượng không tốt với Dưỡng Quỷ Sư, nhưng trải qua việc phù thủy ở Việt Nam xong, lòng đã có thể đối xử ngang hàng bình thường.
Mấy Dưỡng Quỷ Sư lên xe, chỉ cần bọn họ không tới trêu chọc chúng tôi, tôi cũng sẽ không làm ra cái gì.
Nhưng mà, tình huống kế tiếp lại có chút quái dị.
Trong mười người lên xe, có chín là Dưỡng Quỷ Sư, còn có một là quỷ.
Chẳng qua con quỷ kia ngực cũng đeo thẻ bài, khiến hắn có thể chịu được ánh sáng mặt trời, cũng che dấu âm khí của hắn, đoán chừng là âm sai ban sai nào đó từ âm phủ đi lên.
Cái này tôi cũng không thèm để ý, dù sao có tôn đại quỷ Mặc Hàn này ở đây, tiểu quỷ gì mà không trấn được, tôi tương đối để ý những Dưỡng Quỷ Sư đó.
“Nơi này là hang ổ của Dưỡng Quỷ Sư sao?” Tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn lắc đầu: “Hẳn là không phải.” Hắn bị phong ấn ba ngàn năm, hiểu biết với người sống sự vật không nhiều lắm, chỉ có thể bằng vào hơi thở nơi này mà phán đoán.
Dưỡng Quỷ Sư và quỷ làm bạn, đều sẽ lựa chọn địa phương có âm khí hơi nặng chút. Mặt khác, nếu gia tộc chọn, nhất định sẽ mời người hiểu phong thuỷ tới chọn một bảo địa phong thuỷ.
Khu vực này phong thuỷ và âm khí đều thật sự là quá bình thường, bình thường đến nỗi có một chút bình thường. Bình thường sẽ không có Dưỡng Quỷ Sư tụ tập ở chỗ này.
“Trên xe thật nhiều Dưỡng Quỷ Sư.” Tôi nói.
“Đừng sợ, có ta.” Mặc Hàn duỗi tay khẽ vỗ lưng tôi, động tác này vô cùng sủng nịch.
Tôi phụt cười một tiếng: “Cái này anh học khi nào?”
“Ta xem trên quảng cáo sữa bột.”
Tay kiểu an ủi em bé…họn địa phương có âm khí hơi nặng chút. Mặt khác, nếu gia tộc chọn, nhất định sẽ mời người hiểu phong thuỷ tới chọn một bảo địa phong thuỷ.
Khu vực này phong thuỷ và âm khí đều thật sự là quá bình thường, bình thường đến nỗi có một chút bình thường. Bình thường sẽ không có Dưỡng Quỷ Sư tụ tập ở chỗ này.
“Trên xe thật nhiều Dưỡng Quỷ Sư.” Tôi nói.
“Đừng sợ, có ta.” Mặc Hàn duỗi tay khẽ vỗ lưng tôi, động tác này vô cùng sủng nịch.
Tôi phụt cười một tiếng: “Cái này anh học khi nào?”
“Ta xem trên quảng cáo sữa bột.”
Tay kiểu an ủi em bé…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.