Âm Dương Phu Phu

Chương 49: Gia tiên (6)




Trần Lập Châu bước vào trước, tôi cùng Tiểu Bảo bám chặt theo sau, chỉ sợ đi nhầm một bước rồi lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
Vừa vào trong sân, tôi lập tức bị một luồng khí lạnh chui vào lòng bàn chân. Tôi căng thẳng siết chặt hai nắm tay, quan sát tình huống xung quanh. Khoảng sân rất rộng, trên nền đất trải gạch xanh, đi tới giữa sân, chợt nhìn thấy một lu nước lớn. Tiểu Bảo tiến lên ngó thử vào trong, sau đó giật giật quần áo tôi.
Tôi cũng bước lên xem thử thì thấy được trong lu trồng vài cây lục bình (=bèo), còn có hai con cá chép lớn đang chậm rãi bơi ở bên dưới.
Trần Lập Châu quét mắt nhìn chúng một chút, "Mau đi thôi."
Tôi vội kéo Tiểu Bảo theo chân Trần Lập Châu đi vào bên trong.
Đi qua đại viện thì thấy được một gian nhà. Trên cột gỗ ở hai bên cửa còn buộc cả lụa đỏ, dưới mái hiên là hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, mặt trên có dán hai chữ "Hỷ", toả ra ánh đỏ mờ ảo.
Tôi xoa xoa hai cánh tay đã có chút sởn gai ốc của mình, liếc mắt ngó thử vào bên trong.
Đột nhiên Tiểu Bảo trở nên kích động. Tôi cảm nhận được điều đó, bèn kéo nó lại, dùng mắt ra hiệu bảo nó chớ có lộn xộn.
Ai ngờ Tiểu Bảo đưa tay chỉ chỉ vào trong nhà.
Tôi quay đầu nhìn, lập tức dựng hết tóc gáy.
Trong ánh sáng lờ mờ toả ra từ nến hỷ màu đỏ, có một cô gái mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, đang đứng thẳng lưng ở trong phòng.
Trông dáng vẻ kia, khẳng định đó chính là Tiểu Miêu!
Lúc này Trần Lập Châu lại dừng bước, yên lặng nhìn Tiểu Miêu đang đứng trong phòng.
Tiểu Miêu đột nhiên quỳ xuống, tuy nói là quỳ, thế nhưng sống lưng con bé vẫn ưỡn thẳng tắp, trông cứ như một khúc gỗ. Sau đó lại thấy Tiểu Miêu từ từ đưa tay ra chạm xuống đất, chậm rãi cúi người xuống dập đầu một cái.
Tôi thoáng sững người, đây là đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là bái đường?
Tôi còn chưa kịp có phản ứng gì thì nhoáng một cái đã phát hiện ra Tiểu Bảo vốn dĩ phải đang đứng bên cạnh mình đã đột nhiên xông lên phía trước.
Tôi có muốn kéo lại cũng đã muộn.
Tiểu Bảo nắm chặt tay Tiểu Miêu định lôi con bé đi, nhưng có kéo thế nào Tiểu Miêu cũng không xê dịch dù chỉ là một chút. Con bé vẫn cứng nhắc dập đầu lần hai.
"Tiểu Miêu! Mau về với anh!"
Nó vừa dứt lời, tôi lập tức nhìn thấy khoảng trống bên cạnh Tiểu Miêu bất thình lình hiện ra một bóng người.
Người kia cũng mặc một bộ hỉ phục đỏ tươi, sau lưng là mái tóc dài, vốn cũng đang bái lạy cùng Tiểu Miêu, vừa nghe được tiếng của Tiểu Bảo, lập tức chầm chậm quay đầu lại nhìn. Tiểu Bảo lúc bấy giờ mới nhận ra sự xuất hiện của một người nữa, nó thét lên một tiếng, "Ối cha mẹ ơi!" rồi ngã phịch xuống dưới đất.
Người kia nhìn qua Tiểu Bảo một chút, rồi lại tiếp tục xoay đầu, cuối cùng xoay hẳn đầu ra sau lưng, mặt hướng về phía tôi cùng Trần Lập Châu!
Mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán tôi.
"Các người là ai? Sao lại tới đây quấy rối hôn lễ của ta?" Tên quỷ kia chậm rãi nhả từ, ngữ điệu kéo dài khiến cho tôi sởn cả tóc gáy.
"Con bé là người sống, không thể kết âm hôn với mi. Thả con bé ra." Trần Lập Châu lạnh lùng nói.
"Không, nó sắp không phải nữa rồi." Tên quỷ bỗng nhiên nở nụ cười, "Nó là tân nương mà ta đã chọn, không ai được phép quấy nhiễu ta!" Dứt lời, mười ngón tay mọc dài cùng đầu lưỡi đỏ chót của tên quỷ lao về phía chúng tôi.
Trần Lập Châu đứng chắn trước mặt tôi, đưa tay đẩy mạnh hai bàn tay kia ra, tên quỷ bị Trần Lập Châu hất văng vào tường, ánh mắt nhìn Trần Lập Châu lập tức trở nên e dè.
"Giải toàn bộ chú nguyền rủa trên người con bé đi mau." Trần Lập Châu nhìn tên quỷ.
"Không! Nó là tân nương của ta! Nó đã nói rằng muốn ở bên cạnh ta vĩnh viễn!"
"Không thể nào!" Tôi bước lên trước một bước, "Không bao giờ có chuyện Tiểu Miêu đồng ý với mi!"
Tên quỷ vốn đang có chút sợ hãi, vừa trông thấy tôi, gương mặt lập tức trở nên khủng bố, "Là ngươi sao, ngươi là Khúc Tiểu Duẫn."
Tôi hơi sững người, "Mi biết ta?"
"Ôi ôi ôi ôi, ta biết ngươi? Ta không chỉ biết ngươi, mà ta còn muốn ăn thịt ngươi!" Tên quỷ kia bất thình lình hoá thành một vệt đen, xông thẳng tới chỗ tôi.
Chẳng chờ tôi kịp né đi, âm phong đã ập ngay vào mặt tôi! Một gương mặt người biến dạng đột nhiên phóng to ở trước mắt, cái miệng lớn như chậu máu, trực cắn cổ tôi!
Trần Lập Châu lập tức chắn người tôi, cái cắn kia của tên quỷ rơi trên cánh tay anh.
Trần Lập Châu lạnh mắt nhìn, không để cho tên quỷ kịp chạy trốn, anh lập tức bóp chặt cuống họng, khiến cho tên quỷ phải thét gào.
"A a a a!"
"Ta lặp lại lần nữa, giải chú nguyền rủa cho con bé!"
"Ta không giải được."
"Ngươi nói cái gì?" Trần Lập Châu tăng lực ngón tay, gương mặt người biến dạng lại càng thêm vặn vẹo, con mắt như sắp lòi ra.
Tôi trông mà muốn ói.
"Ta dùng bộ dáng của cậu ta hạ chú nguyền rủa, cho nên cũng chỉ có cậu ta mới giải được." Nói rồi tên quỷ chỉ tay về phía tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn tên quỷ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Miêu đang quỳ gối trong phòng.
"Giải kiểu gì?"
"Bái đường với nó là được."
Trần Lập Châu cau mày, đôi con ngươi chỉ trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi.
Ngón tay từng chút từng chút tăng thêm lực, cứng rắn bóp cho đến khi mắt của tên quỷ lòi hẳn ra khỏi hốc mắt!
Tôi quay mặt nôn khan.
Lúc quay lại, tên quỷ kia đã biến mất dạng trong tay Trần Lập Châu.
Một viên ngọc trụy lăn từ trên tay anh rơi xuống đất, vỡ tan nát.
- ---
#VL: Có chút sự thay đổi về nhân xưng đối với Tiểu Miêu trong chương này nha:v Mình đọc lại thấy "她" mình edit thành "cô bé" nhiều quá đọc mỏi hết cả não. Đổi lại chút cho có không khí =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.