Âm Dương Khế

Chương 3: Huyện Giang Âm





Tiêu Chính Khôn sắp xếp phòng cho hai người, nhưng Thích Thất không hài lòng.
“Cách xa quá, phiền toái Tiêu đầu lĩnh xếp kế bên.”
Tiêu Chính Khôn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Thích Thất đưa ra yêu cầu, mí mắt nhịn không được nhảy một cái.
Bọn họ vốn dĩ không có phòng cho khách, hiện tại phòng đều là phòng trống lúc trước, nào có thể xếp gần.
Thẩm Húc xua tay, muốn Tiêu Chính Khôn không phải khó xử như vậy: “Đều trong một thương hội*, nào có xa.”
(*商行 thương hội: nơi giao dịch hàng hóa.)
“Phiền toái Tiêu đầu lĩnh xếp kề bên.” Thích Thất không dao động, bình tĩnh lặp lại yêu cầu của y.
Tiêu Chính Khôn liếc mắt nhìn bọn họ, thầm nghĩ này đều đã tới Giang Âm rồi, còn không thể bớt chút việc sao?!
“Nếu không như vậy đi, ta dọn phòng của ta ra, cho Thích tiểu công tử ở.”
“Ài, vậy sao được.
Chúng ta tạm chấp nhận một chút…”
Thích Thất lạnh lùng nói: “Phải gần một chút.”
“…” Thẩm Húc bị y làm nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn, tôi, một, gian, phòng!”
Đã quyết định xài chung một phòng, Thẩm Húc mới không muốn ngay cả giường đều phải chia một nửa cho Thích Thất.
Tiêu Chính Khôn đành phải cho người dời án thư, đổi thành một cái giường.
Thẩm Húc nhìn đám người ra ra vào vào, loay hoay đầu đầy mồ hôi, mà người khởi xướng toàn bộ chuyện này lại đứng ở trong góc không thèm để ý, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xuất thần.
Chờ đến khi mọi người lui ra, Thẩm Húc muốn đóng cửa, thấy Thích Thất còn đang xem phong cảnh, thầm trợn trắng mắt, đi qua đóng mạnh hai cánh cửa kia.
Thích Thất bị động tác của hắn làm cho giật mình, xoay đầu lại.
“Ngươi làm gì cứ phải khăng khăng ở cùng một phòng với ta hả?” Thẩm Húc nhăn mày, thấp giọng oán trách.
“Ta nói chính là phòng kề bên, một gian phòng là ngươi nói.” Thích Thất phản bác hắn với khuôn mặt không có biểu tình.
“Tiêu đại ca đã nói rồi, nơi này không có phòng cho khách kề bên, ngươi như vậy chẳng phải làm khó người khác sao?!” Thẩm Húc cao hơn Thích Thất nửa cái đầu, hiện tại bày ra thái độ chất vấn, người ngoài nhìn vào rất có uy áp*.
(*威压 uy áp: áp đảo, chèn ép.)
Chỉ tiếc Thích Thất cũng không để ý: “Nhiệm vụ sư phụ cho ta, chính là bảo đảm an toàn của ngươi.
Từ lúc vào thành đến giờ, Yêu linh của huyện Giang Âm hơn nơi khác rất nhiều.” Y chỉ chỉ dưới chân, “Nơi này cũng rất nhiều.
Này không bình thường.”

Thẩm Húc nghe y nói đến Yêu linh, lại là mệnh lệnh của sư phụ, thấy y cũng chỉ là hết lòng vì việc người khác, đành phải thu khí thế trên người.
Thẩm Húc lăn lộn trên xe ngựa nửa ngày, khiến eo đau mông đau, tuy nói hắn khoác lác với Tiêu Chính Khôn, thân thể mình rắc chắc gì gì đó, vẫn là không chịu được phải nghỉ ngơi.
Hắn cởi áo ngoài cùng giày ra, gối hai tay nằm trên giường thư giãn.
Hắn nghiêng mặt qua thấy Thích Thất, chỉ thấy y không hề có vẻ mệt mỏi, sắc mặt như nước rút đoản đao ra.
Thẩm Húc thầm thở dài, lại nói đã qua nhiều ngày như vậy rồi, Thích Thất giấu thanh đao kia cũng đủ kín, nói thế nào hắn cũng là cống hiến một xâu tiền, cũng xem như nửa chủ nhân, thế nhưng ngay cả đao trông thế nào cũng chưa được nhìn kỹ.
“Này ——”
Thích Thất nghe thấy đối phương gọi y, cất đao vào trong vỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Húc.
“Ngươi cũng không cần bảo bối như thế đâu, ta cũng chưa nói muốn cướp đao của ngươi…” Thẩm Húc thấy y cảnh giác, không khỏi xấu hổ.
“Ngươi thích cây đao đó như vậy sao?”
Thích Thất nghe xong, lắc lắc đầu: “Ta không thích nó.”
“Ngươi không thích vậy mua nó làm gì?”
“Ta cũng không có không thích nó.”
Thẩm Húc bị y vòng đến có chút chóng mặt: “Ngươi nói chuyện sao cứ như giọng điệu của mấy cao tăng xuất thế…”
Thích Thất không đáp.
“Được rồi, chúng ta đây đổi đề tài… cái gì đó đằng ở trên đao của ngươi…” “Trường Uyên Đằng.” “Đúng vậy, trông thế nào vậy? Có phải giống rắn hay không?”
“… Vì sao ngươi sẽ không nhìn thấy chứ? Ta nghe sư phụ nói, Thẩm gia đời đời đều là Ngự yêu, lệnh tôn lệnh đường* cũng đều có máu của Ngự yêu.” Thích Thất hỏi ngược lại.
(*令尊 lệnh tôn: dùng để chỉ cha của người nghe; 令堂 lệnh đường: để chỉ mẹ.)
“Có khả năng là ta sinh lệch đi….
mệt rồi, ngủ đây, ăn cơm gọi ta.” Thẩm Húc nhún vai, không muốn tiếp tục đề tài này, để lại cho Thích Thất một bóng lưng trầm mặc.
Thẩm Húc xoay người, nhưng hắn không ngủ, đối mặt với vấn đề của Thích Thất, những nghi vấn chìm dưới đáy lòng hắn lại nổi lên giống như thuyền ma.
Hắn từng hỏi mình trong vô số đêm, vì sao hắn chính là không nhìn thấy những thứ tổ tông bậc cha bậc chú nhìn thấy, vì sao hắn chính là không thể mở thiên nhãn một cách tự nhiên, vì sao hắn mang theo cái tên của Trần gia lại giống như một người bình thường…
Hắn là kháng cự học bắt yêu, bởi vì với hắn mà nói, căn bản không yêu để bắt…
Hắn nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt truyền lại từ phía sau, cửa mở rồi đóng.
Chờ phòng an tịnh lại, hắn mới quay đầu qua, phát hiện Thích Thất đã ra ngoài, ngọc đỏ treo ở đầu giường hơi lay động.
Từ lúc đoàn người đi vào thương hội, Yêu linh bên trong liền ít đi rất nhiều, cũng không biết vốn dĩ đã ít, hay là chạy trốn khắp nơi.

Thích Thất nghĩ, tuy rằng Thẩm Húc là một nhân vật không có lúc nào là nhàn, nhưng ít ra lúc hoạt động ở bên trong thương hội, có thể an toàn hơn một chút.
Y đứng ở trước cửa thương hội, nheo mắt dưới ánh mặt trời.
Thời tiết nóng bức của Giang Âm mà nói cũng không có gì với y, ngược lại còn ấm áp thoải mái hơn một chút.
Đã không có Ngọc đỏ che chở, bốn phía lại có Yêu linh xông tới.
Hiển nhiên là chúng nó coi trọng Thích Thất.
Có một số có chút đạo hạnh, có thể ngửi được mùi vị của Linh quạ trên người Thích Thất, ít nhiều cẩn thận hơn.
Lại có một vài yêu quái chưa mở thần thức chỉ làm việc theo bản năng, càng lúc càng đến gần.
Thích Thất búng ngón tay, có ánh sáng bay ra từ trong tay áo y, chớp mắt đầu ngón tay liền xuyên qua lồng ngực của tất cả yêu quái ở gần.
Linh quạ kia ăn sạch Yêu linh bên người, phút chốc lại bay về trong tay áo y.
Yêu linh bị đâm xuyên nội đan lập tức hóa thành hơi nước dưới ánh mặt trời, chết tứ tán.
Tất cả chuyện này xảy ra cực nhanh, người khác căn bản không phát hiện.
Nhưng quỷ quái khác lại không dám tiếp tục tiến lên.
Thích Thất nhìn chúng nó hoặc chạy trốn, hoặc dừng chân ở xa, cũng không muốn phản ứng nữa.
Y cảm thấy đoản đao trong tay khẽ run, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Trường Uyên Đằng đã mấy ngày không phát triển lại mơ hồ có ý phá vỏ.
Thích Thất rút lưỡi đao ra, bộ phận ở gần chuôi đao nhất không còn trói buộc, lập tức leo lên chuôi đao một cách thèm khát, thậm chí có mấy nhánh xuyên thẳng qua da thịt y, nảy mầm ở trên mu bàn tay y.
Thích Thất bỏ đao vào vỏ, nhánh cây kia liền chậm rãi bị vỏ đao cắt đứt, rơi lả tả xuống đất.
Chỉ có mấy chồi non xuyên qua tay, giống như bám rễ ở trong máu thịt y.
Bản thân như vậy dường như cũng không tính là người.
Trường Uyên Đằng ở trên mu bàn tay lắc lư theo gió.
Bày xong trận ở gần thương hội, Thích Thất tính toán đi dạo chợ một vòng.
Y không có hứng thú đối với tiệm lớn tiệm nhỏ thậm chí bán hàng rong, y cứ đi như vậy, vẫn luôn đi, từ phía đông đến phía tây, lại từ phía tây trở lại phía đông.
Giang Âm của tháng chín là mùa náo nhiệt nhất, mùa thu đến trái cây chín, trên đường lớn là mùi trái cây tùy ý.
Nam nữ tới tới lui lui, chen chúc trên đường.
Nhưng dừng ở trong mắt Thích Thất, còn phải chen chúc hơn trong mắt người thường.
Giống như là hai thế giới chồng lên nhau, trên đường thế nhưng có rất nhiều Yêu linh đã có thể hóa thành hình người, cũng học bộ dạng của người bán đồ.
Chúng nó làm thủ thuật che mắt, người bình thường không chạm được cũng không thấy được, trên vị trí những sạp hàng vốn có, lại có một sạp hàng khác.
Thích Thất gỡ quạt xếp bên hông xuống, cây quạt vừa mở, liền đi về phía một cửa tiệm bán son phấn.
Ông chủ của tiệm son phấn cũng không thấy có người đi vào, vẫn tiếp đón công tử tiểu thư tới đây mua son phấn một cách nhiệt tình.
Thích Thất lập tức đi đến trước quầy, yêu kia vốn dĩ cũng không để ý tới Thích Thất, chỉ xem y như nhân vật tầm thường.
Nhưng khi thấy y khí định thần nhàn đứng trước mặt nàng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, mới ý thức được không thích hợp.
“Ngươi nhìn thấy?” Nàng có chút hoảng loạn mà ngửi ngửi, thiếu chút nữa thì kêu lên, “Không đúng, ngươi có Linh quạ! Ngươi là Ngự yêu!”
Bị quấy nhiễu bởi tiếng của nàng, Yêu linh vốn đang lượn lờ ở cửa hàng đều định hình, sôi nổi duỗi cổ nhìn về phía thiếu niên trong tiệm.
Nhưng nàng nhìn ra được, Thích Thất không sợ, lại cúi đầu nhìn đồ mình bán.
Nhưng chỉ một lúc, y liền ngẩng đầu hỏi nàng: “Mèo Ly Hoa* thành tinh?”
(*狸花猫: là một giống mèo nhà Trung Quốc, có vằn trên người.)
Mèo Ly Hoa thấy y nhìn thấu chân thân của mình, hình người lập tức mất hơn nửa, lộ ra răng nanh cùng vuốt bén hung ác.
Thích Thất vẫy vẫy cây quạt trong tay, một cơn gió mát ùa vào từ ngoài cửa, còn mang theo hơi ẩm của mưa, thoáng cái liền làm ướt lông mèo, bộ dạng hung ác lập tức mất hơn nửa, chỉ còn lại chật vật cùng đáng thương.
“Ta muốn xem hàng tốt của ngươi.” Không biết Thích Thất là không nhận ra mình vừa phá hủy uy phong của nàng, hay là cố ý, vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt nói với Mèo Ly Hoa.
Chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy, Mèo Ly Hoa liền biết bắt yêu trước mặt này không dễ trêu chọc.
Nàng trừng mắt liếc y một cái, nhịn không được một bên liếm lông ướt, một bên nói ậm ừ: “Ngươi muốn xem gì?”
“Ngươi có cái gì?”
“Ta có mấy thứ tốt, chỉ sợ ngươi ra giá không nổi meow.”
Thích Thất không nói gì, móc ra một viên trân châu lớn bằng ngón cái từ trong ngực.

Hạt châu trong suốt lóng lánh, giống như có sóng lớn đang nhộn nhạo bên trong, nhất thời liền rọi đến cả phòng ôn nhu.
Nhóm Yêu linh vốn còn đang ngắm nhìn lúc này duỗi cổ dài hơn, mơ hồ xuất hiện xao động.
Lúc này Mèo Ly Hoa hiện ra toàn bộ chân thân, lập tức nhảy lên bàn xù lông, cong lưng gào lên với tất cả mọi người, thoáng cái liền khiến mấy Yêu linh còn muốn tiến lên trước giành giật bị hoảng sợ.
Là Hải Lân Châu, nghe nói 5000 năm kết một tấc, linh lực nổi bật.
Mèo Ly Hoa liếm mép, hiển nhiên tâm động.
“Ta muốn thứ tốt.” Thích Thất nắm Hải Lân Châu trong lòng bàn tay, nhắc lại lần nữa.
Mèo Ly Hoa chép chép miệng, thả người nhảy xuống quầy.
Một trận leng keng loảng xoảng vang lên, thì ra nữ tử đứng dậy từ sau quầy, đặt một Ngọc quyết* lên trên bàn.
(*玉玦 ngọc quyết: ngọc hình tròn có một lỗ ở giữa, thường làm đồ trang sức.)
Thích Thất có thể cảm nhận được lửa cháy bên trong một cách rõ ràng, như là một ngọn núi lửa bốc cháy dữ dội, nóng đến cực điểm, khiến cho đám người nhiều chuyện vốn đang lén lút thò qua không khỏi lùi bước về sau.
“Ngọc bội này là hàng cao cấp ta ngẫu nhiên có được gần đây, tuy là ta có chút tu hành, mới có thể miễn cưỡng cầm.
Tiểu yêu tầm thường một khi tới gần, tinh hồn nhất định sẽ bị bỏng rát, làm không tốt còn có thể đi đời nhà ma.” Mèo Ly Hoa nghịch ngón tay sơn móng của nàng, “Vật ấy vô ích với chúng ta, nhưng là người tu hành bình thường, lại là một bùa hộ mệnh cực tốt.
Thế nào, có đáng giá với Hải Lân Châu của ngươi không?”
Thích Thất suy tư một lúc, trực tiếp nắm Ngọc quyết kia vào trong tay.
Mệnh cách của y vốn là âm, ngọc này với y mà nói quả thật ấm áp thoải mái.
Y gật đầu, đặt Hải Lân Châu kia vào lòng bàn tay Mèo Ly Hoa.
Mèo Ly Hoa run rẩy tiếp nhận Hải Lân Châu, dùng mũi mèo của nàng ngửi ngửi mùi vị phía trên, đảo mắt liền ném nó vào trong miệng.
Thích Thất thấy nàng chép chép miệng một cách vừa lòng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Giang Âm nơi này linh khí dư thừa, ngọn nguồn chính là ở ngọn núi Sừng Trâu kia?”
“Đó là dĩ nhiên, bằng không yêu tinh như chúng ta sao sẽ tụ tập ở nơi này.” Mèo yêu ăn Hải Lân Châu, tâm tình rất tốt, cũng không so đo giằng co vừa rồi.
“Trên núi Sừng Trâu giam giữ cái gì sao?”
“Đó là dĩ nhiên, phía trên chính là ——” Mèo Ly Hoa đột nhiên im bặt, dường như vô cùng kiêng kỵ.
Thấy nàng ngậm miệng không nói, Thích Thất cũng không miễn cưỡng, cất ngọc bội kia thu hồi thủ thuật che mắt.
Thoáng cái cửa tiệm nhiều hơn một vị công tử tuấn tú, chủ tiệm chỉ cảm thấy gặp quỷ, như thế nào vừa rồi không để ý đến vị này chứ, vội vàng cười làm lành tiến qua muốn tiếp đón khách nhân.
Thích Thất căn bản không muốn phản ứng chủ tiệm, lập tức đi ra cửa tiệm, không khỏi nghiêng đầu liếc mắt sạp hàng bên cạnh.
Y đứng ở trên thềm đá của cửa tiệm son phấn, nhìn về phía tây chính là ngọn núi Sừng Trâu có khí thế áp thành.
Hay ở trên núi Sừng Trâu kia, thật sự có Văn Hành?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.