Âm Dương Khế

Chương 2: Trường Uyên Đằng





Thương đội đi đều là đường lớn*, tốc độ mau khoảng chừng nửa tháng là có thể trở về Giang Âm.
Thương đội của Tiêu Chính Khôn phần lớn là cưỡi ngựa, có sự săn sóc của Thẩm lão gia tử, dĩ nhiên Thẩm tiểu công tử là nằm trong xe ngựa một cách thoải mái dễ chịu.
Hiển nhiên Thích Thất cũng không có hứng thú gì với cưỡi ngựa, dù sao Thẩm Húc không có ý kiến, y liền ngốc trong xe ngựa cùng với Thẩm Húc.
(*官道 quan đạo.)
Đây là lần đầu tiên Thẩm Húc xa nhà, tự nhiên nhìn cái gì đều mới mẻ.
Nhưng hắn cũng biết đúng mực, chỉ vào lúc thương đội nghỉ chân mới đặt chân đến trong trấn đi dạo một vòng.
Ngoài đồ ăn ông nội chuẩn bị cho hắn ra, hắn cũng sẽ mua chút đồ ăn khao đám người Tiêu Chính Khôn.
Tục ngữ có câu, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm*.
Thái độ của thủ hạ Tiêu Chính Khôn vẫn rất tốt đối với tiểu công tử bình dị gần gũi này, Thẩm Húc cũng không tự cao tự đại, không lâu lắm ngay cả những thứ hỗn loạn như uống rượu đều có thể kề vai sát cánh đi cùng.
(*拿人的手短, 吃人的嘴软: lấy chỗ tốt của người khác, liền sẽ nể ba phần, cho dù người ta có khuyết điểm hoặc là sai lầm cũng không dám nói, không dám quản.
Nghĩa rộng là nhận được chỗ tốt của người ta liền phải làm việc cho người ta.)
Nhưng thứ duy nhất khiến Thẩm Húc không được tự nhiên, chính là Thích Thất.
Thích Thất là loại không uống rượu, hắn và người của thương đội đi ra ngoài, Thích Thất cũng phải đi theo mọi lúc.
Khuôn mặt tuấn tú bình thường không thấy gì, nhưng nhìn nhiều liền không khỏi khiến người ta cảm thấy phiền, đặc biệt là khi hắn nói thế nào đều nói không được, còn bày ra một khuôn mặt lạnh như khối băng.
“Ài, đại thiếu gia, nhân khí ở đây mạnh như thế, cũng không có chỗ cần ngươi bảo vệ, ngươi lại không uống rượu, không cần phải đi theo chứ?”
Thích Thất không cho là đúng: “Sư phụ cùng Thẩm gia gia đã dặn dò, phải bảo vệ sát bên.”
“Bảo vệ sát bên?! Có phải ta đi nhà xí ngươi đều phải đi theo hay không?” Thẩm Húc sắp bị y làm cho xù lông.
Thích Thất nghĩ nghĩ, trên mặt cũng không lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Nếu cần thiết, quả thật có thể.”
Y trả lời quá mức tự nhiên, không có xấu hổ cũng không có tức giận, lập tức khiến cho Thẩm Húc không biết phải phản ứng thế nào.
Thẩm Húc thấy y dầu muối không ăn, đành phải nhấc tay xin tha: “Thôi thôi, ta sợ ngươi rồi.
Nếu không hôm nay như vậy đi, ta liền đi dạo một mình, không ra ngoài cùng bọn họ.
Như vậy ngươi có thể yên tâm chứ?!”

“Có thể.”
Thẩm Húc tức giận trừng mắt liếc y, thở dài một hơi, nhấc chân liền đi ra ngoài.
Hắn đi chưa được hai bước, lại nhịn không được “Ài” một tiếng, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy trùng theo đuôi kia.
Thích Thất lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang chờ hắn lên tiếng.
“Ngươi còn khó chơi hơn Thanh Ngư…” Thẩm Húc nói.
Hắn lại đi lên trước hai bước, thấy phía sau không có âm thanh, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Ngươi không có vấn đề gì chứ? Ngươi cũng không hiếu kỳ Thanh Ngư ta nói là ai sao?”
“Ta không có hứng thú.” Thích Thất lạnh mặt nói.
Thẩm Húc thật sự muốn ngửa mặt lên trời thở dài: “Ngươi thật là không có chút lòng hiếu kỳ nào!”
Nhưng Thẩm Húc không muốn từ bỏ, hắn cảm thấy tiểu công tử Thích Thất không thể hòa thành một thể với hắn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì phương thức gắng sức của hắn không đúng.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, ít nhiều đều có chút tâm tính của người thiếu niên, ăn ngon chơi vui đẹp mắt thoải mái, luôn có thứ gì đó thích.
Thẩm Húc đã hỏi thăm trước, trên cổ trấn Nam Khê có một cửa hàng đao kiếm còn tính nổi danh, lôi kéo Thích Thất liền đi đến chỗ đó.
Lúc hai người đứng trước cửa hàng, cuối cùng Thích Thất nhịn không được hỏi: “Ngươi muốn mua kiếm?”
“Kiếm của ta vẫn còn dùng thuận tay, chính là nghĩ có khả năng ngươi cảm thấy hứng thú đối với đồ vật bên trong.” Thẩm Húc nhìn Thích Thất từ trên xuống dưới, hắn nhớ rõ ngày thường chưa từng thấy Thích Thất dùng vũ khí gì, nhiều nhất chính là chuôi quạt bên hông.
Nhưng thoạt nhìn cũng không giống như là vũ khí? “Như thế nào? Ngươi có thích cái này không?”
Thích Thất không đáp, ngược lại là lập tức đi vào trong cửa hàng.
Thẩm Húc thấy y chủ động như thế, không khỏi nhướng mày đắc ý.
Mặt tiền của cửa hàng này cũng không lớn, nhưng bên trong lại treo đầy đao đao kiếm kiếm.
Thẩm Húc từ chối khéo nhiệt tình của chưởng quầy, để ý động tác của Thích Thất.
Thích Thất quan sát kỹ càng tỉ mỉ mỗi một đao kiếm treo ở trên, cuối cùng chọn một thanh đoản đao.
Thẩm Húc ló đầu tới: “Ngươi nhìn trúng cái này?”
Thích Thất rút đao ra một cách lưu loát, ánh sáng lạnh lẽo trên mặt đao chiếu ra bóng người, lộ ra hơi thở rét lạnh.
Hắn thấy Thẩm Húc thò qua, lại cất đao về.

Thẩm Húc cho rằng y không muốn cho hắn xem đao, nhất thời có chút ngượng ngùng, vội vàng cười gượng: “Không có gì không có gì, ta cũng không có ý định cướp với ngươi… Vốn là muốn mua cho ngươi.”
Thích Thất lắc đầu, vòng qua Thẩm Húc đặt một xâu tiền đồng ở trước mặt chưởng quầy.
Chưởng quầy nhíu mày: “Vị khách quan này, tuy rằng thật sự ít người hỏi thăm đao này, nhưng một xâu vẫn là quá ít.
Tuy vũ khí nơi này của chúng ta không tính là hàng tốt nhất, nhưng ít nhất cũng là có tiếng tăm trong phạm vi trăm dặm.”
“Trên đao có dính huyết khí, không phải vật tốt, chỉ sợ là tang vật.” Thích Thất lạnh lùng nói.
Sắc mặt chưởng quầy biến đổi, vừa định mở miệng, Thẩm Húc đã tay mắt lanh lẹ bỏ thêm một xâu tiền: “Hai xâu.
Nếu đao này thật sự dính huyết khí, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tài vận phong thủy của cửa hàng.
Chúng ta xử lý đao này giúp ngươi, chưởng quầy ngài cũng bớt đi một cọc tâm sự, về sau mở cửa buôn bán, may mắn thịnh vượng.”
Nghe thấy Thẩm Húc nói thế, sắc mặt chưởng quầy hết trắng lại đỏ, bỏ hai xâu tiền kia vào hộp, lập tức đuổi hai người bọn họ đi.
Thẩm Húc mới không muốn ở lâu trong tiệm, túm Thích Thất liền đi nhanh ra ngoài.
Hắn dẫn người đi vào trong đám người một lúc lâu, xác định đằng sau không có ai đuổi theo, vòng một vòng lớn mới về đến chỗ khách điếm.
Hắn kéo Thích Thất vào phòng mình, lén lút nhìn quanh bốn phía, mới khẩn trương đóng cửa phòng lại.
“Ngươi có lầm hay không hả? Nơi này cũng không phải Nam Hoài, nếu ngươi nói sai đắc tội người, bị người theo dõi, ngươi cũng đừng muốn trở về nữa.” Thẩm Húc thấy Thích Thất không kinh hoảng chút nào, cục tức liền nghẹn ở trong lòng, nhịn không được trách y một phen: “Ngươi muốn ép giá cũng không cần ép như vậy nha, mở miệng liền nói đây là tang vật…”
“Đoa là tang vật.”
“Tang vật là cái…” Thẩm Húc bị lời trần thuật đầy bình tĩnh của y khiến cho nghẹn một hơi, hắn trợn trắng mắt với Thích Thất, “Sao ngươi biết đây là tang vật?”
“Trên đao này bò đầy Trường uyên đằng,” Y nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Húc, “Trường uyên đằng thích máu người, có thể trở nên rậm rạp như thế, hẳn là cây đao này từng giết không ít người.”
“Mấy thứ ngươi vừa nói, ta là không nhìn thấy.” Trước giờ Thẩm Húc không tin yêu quái, nghe thấy lời này không khỏi nhíu mày.
“Nếu đao kia thật sự đáng sợ giống như ngươi nói, vậy ngươi mua nó làm chi?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2.

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
3.
Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
4.
Tần Cảnh Ký
=====================================
“Sau khi trừ bỏ Trường uyên đằng, nó lại là một thanh đao tốt, vì sao không mua?”
Thẩm Húc thấy mình căn bản không cách nào nói chuyện với y, nhất thời bực mình.
Không khéo chạy nửa ngày, miếu ngũ tạng* bắt đầu đánh trống, Thẩm Húc chỉ cảm thấy đi theo Thích đại thiếu gia này, ngay cả tiệm ăn cũng không thể yên tâm, lòng càng buồn bực hơn.
Hắn liếc mắt nhìn Thích Thất một cái, tức giận dặn dò: “Ta đói rồi, ta gọi tiểu nhị đưa đồ ăn vào đây đi.
Hôm nay cũng đừng ăn bên ngoài, miễn cho lại gây chuyện thị phi.”
(*Nguyên gốc: 五脏庙 (hoặc 五脏众) (ngũ tạng miếu).
Ngũ tạng chỉ tim gan phổi lá lách thận, miếu chính là nơi để cho người ta cúng bái, thờ phụng.
Ghép lại một chỗ chỉ muốn bái tế thân thể của chính mình, ăn ngon một chút.)
Bình thường đều là cả nhà chiếu cố hắn, hiện tại theo một tên lăng đầu thanh*, lại thành hắn chiếu cố người khác.
(*愣头青: người làm việc k có đầu óc hoặc k dùng đầu óc, làm việc mù quáng.)
Thích Thất không đáp, vẻ mặt thờ ơ, chống má đã bắt đầu đi vào cõi thần tiên.
Thẩm Húc càng chán nản.
***
Lúc đến Giang Âm đã vào thu, nhưng dường như sắc thu vẫn không thể thuận lợi đến phương nam, Giang Âm vẫn là thời tiết khô nóng khó nhịn.
Dọc theo đường đi Thẩm Húc bị hấp hơi khát đến không xong, Tiêu Chính Khôn lo lắng hắn bị cảm nắng, vội vã mua một bát băng phấn* để giải nhiệt.
Đương nhiên gã sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng mua cho Thích Thất một bát.
(*冰粉 Băng phấn là đồ ăn vặt truyền thống nổi tiếng ở khu Quý Châu – Tứ Xuyên, thường được ăn vào mùa hè.
Hương vị vừa ngọt vừa thơm vừa mát, dùng để giải nhiệt)
Thẩm Húc ở trong xe ngựa, ăn băng phấn mát lạnh, chờ hắn ăn hết liếm sạch bát của mình, bát của Thích Thất vừa hơn một nửa.
Thẩm Húc chán đến chết, chống đầu ngáp một cái, nhìn chằm chằm Thích Thất ngẩn người.

Nhìn Thích Thất nhai kỹ nuốt chậm, bộ dạng vô cùng văn nhã, lệ chí nho nhỏ ở khóe mắt run rẩy lên xuống theo nhấm nuốt.
Ồ, lúc này hắn mới để ý thấy, thì ra Thích Thất có lệ chí! Khó trách bộ dạng lúc thường luôn có chút ưu sầu.
Ngay vào lúc Thẩm Húc đang nghĩ ngợi lung tung, Thích Thất đặt bát xuống, vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài.
Ánh mặt trời vô cùng bá đạo, chính là dán lên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của Thích Thất vào khắc đó.
Thẩm Húc sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt đối phương hiện lên chút cảm xúc, chỉ là biến mất quá nhanh, đột nhiên không kịp phòng ngừa Thích Thất đã buông rèm.
Ngay sau đó, ánh mắt của đối phương đã dừng ở trên mặt hắn.
“Nhìn gì nha?” Thẩm Húc thật sự phiền với ánh mắt vẫn luôn không đổi của y, giống như lúc nào đều đứng ngoài cuộc.
Thích Thất vẫn không trả lời, dời tầm mắt, không nói một lời bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Húc thấy phản ứng đó của y, hừ một tiếng đầy khinh thường, cũng xốc rèm bên phía mình lên, nhìn ra bên ngoài.
Tiêu Chính Khôn thấy Thẩm Húc xốc rèm, cố ý cho ngựa chạy chậm lại, bước đến bên cạnh Thẩm Húc.
Thẩm Húc ngẩng đầu, hỏi: “Còn bao lâu nữa? Không phải đã vào thành rồi sao?”
“Qua góc đường kia là được,” Tiêu Chính Khôn chỉ chỉ đằng trước, “Hôm nay ngày mai còn xin Thiếu gia nghỉ ngơi, chờ thời tiết tốt hơn một chút, ta lại dẫn ngươi vào núi.”
“Hả? Còn phải đợi hai ngày…” Thẩm Húc thật sự gấp không chờ nổi muốn nhìn đến Văn Hành trong truyền thuyết sớm hơn một chút, nghe thấy còn phải nghỉ ngơi, lập tức có chút ỉu xìu.
Tiêu Chính Khôn cười cười: “Mấy ngày gần đây trong núi nhiều sương mù, đi vào sợ là sẽ lạc đường.
Hơn nữa, Thẩm thiếu gia lần đầu đi xa nhà, đi quá gấp sợ là sẽ chịu không nổi.”
“Tiểu gia tập võ từ nhỏ, thân thể rất tốt!” Thẩm Húc biết Tiêu Chính Khôn ít nhiều vẫn là cảm thấy hắn là công tử cao quý, có chút xem thường hắn.
“Nhưng người của ngươi cần nghỉ ngơi cũng là thật, dù sao lặn lội đường xa nha.”
Hắn dứt lời, quay đầu nhìn thoáng qua một người khác còn đang nghỉ ngơi, chép miệng: “Thôi, ta thấy Thích công tử thật là muốn nghỉ ngơi, sắc mặt y không tốt lắm.
Vậy cứ nghe theo Tiêu đại ca đi.”
Tiêu Chính Khôn cười cười, gật đầu.
Chờ Tiêu Chính Khôn tránh đi, Thẩm Húc thở dài, mới vừa buông rèm, liền nghe thấy có giọng nói sâu kín ở phía sau: “Thân thể ta cũng rất tốt.”
“Không thấy được, thấy mặt ngươi trắng.”
“Ta không có việc gì, gần nhất khá hơn nhiều rồi.” Thích Thất nói.
Thẩm Húc nghe lời y có ẩn ý, đang muốn mở miệng hỏi, xe ngựa liền ngừng.
Thích Thất nắm đoản đao kia lên liền nhảy xuống xe trước, vừa xuống xe liền nhịn không được híp híp mắt.
Thẩm Húc cho rằng mắt y không chịu được kích thích của ánh mặt trời, chỉ có mình y biết, nơi này có quá nhiều Yêu linh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.