Âm Dương Khế

Chương 1: Thiếu Gia Thẩm Gia





“Choang –”
Bát trà bị ném nát vụn, đám hạ nhân đều giật mình, lâu rồi không nhìn thấy Thẩm lão gia tử tức giận như vậy.
Thẩm Thiên Phi vẫn còn ngồi trên ghế bát giác gỗ đỏ, tức giận đến thổi râu trừng mắt.
Bát trà kia bị ông ném cực xa, nhưng cũng không ném trúng người nọ, ngược lại là khiến cho bốn lạng đẩy ngàn cân* hắt đến khung cửa.
Đáng thương gỗ đỏ lại thêm mấy vết cắt, cùng một vệt nước.
(*四两拨千斤 tứ lưỡng bát thiên cân: dùng ít thắng nhiều.)
Lúc Phùng lão quản gia Phùng Thiên Sơn nghe tiếng chạy tới, người đã chạy mất rồi, ông nhìn thoáng qua chung trà khó có thể sửa, chỉ phải cho người quét mảnh vỡ đi.
“Thứ phá hoại!! Ông xem nó đi!” Thẩm Thiên Phi thấy Phùng quản gia tiến vào, nhịn không được lại chỉ vào bóng người mất hút kia mắng một hồi, “Đáng tiếc chung trà ở bên ta mười năm kia, ài…”
“Thiếu gia vẫn còn tính trẻ con, khí phách hăng hái, có một số việc người cũng không ngăn được…” Phùng quản gia một bên đưa chung trà mới lên cho Thẩm lão gia tử, một bên khuyên giải an ủi.
“Đúng, ta là không quản được! Chỗ đó của nó, rõ ràng là cánh cũng chưa cứng, liền muốn học bay như người ta!” Nhắc đến Thẩm Húc, Thẩm lão gia tử liền tức, “Lúc trước ta là khuyên nó dỗ nó như thế nào.
Lúc đó hay lắm, nó một câu『Con lại không nhìn thấy, ai biết có người lừa con hay không』, nói không muốn học chuyện Ngự Yêu, liền không muốn học.
Hiện tại giỏi lắm, nói muốn đi theo thương đội của Giang Âm vào núi nhìn thử.
Nhìn nhìn cái rắm, không có bản lĩnh còn quá mức tò mò!” Thẩm Thiên Phi mắng Thẩm Húc một trận, cảm thấy họng đều khô, nhận trà từ Phùng Thiên Sơn liền uống hai ngụm.
Phùng quản gia cũng là nhìn Thẩm Húc lớn lên, dĩ nhiên ông biết tính nết Thẩm Húc thế nào.
Thẩm Húc nói muốn đi, vậy khẳng định chính là cắm cánh cũng muốn bay ra khỏi Thẩm gia, đi theo.
Ông nghĩ nghĩ, đề nghị: “Lão gia, thiếu gia đây là quyết tâm muốn đi Giang Âm, không bằng chúng ta ngẫm lại, làm sao để bảo vệ thiếu gia an toàn.”
Tuy rằng Thẩm Thiên Phi nổi giận, nhưng cũng cảm thấy hiện tại như vậy, chỉ có thể như vậy.
Liền bảo Phùng Thiên Sơn cầm giấy bút tới, viết một phong thư để cho Linh Quạ đưa đi.
Thẩm Húc chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến Tú Minh Lâu, ném một túi bạc đến trước mặt thủ lĩnh của thương đội Giang Âm.
Trong đó đều là vàng thật bạc thật, bị Thẩm tiểu thiếu gia ném như vậy, tiếng giòn tan rước đến ánh mắt của đám người.
“Đã nói rồi, ta thanh toán bạc, ngươi cần phải dẫn ta theo.
Khi nào thì khởi hành?” Thẩm Húc cười tủm tỉm nhìn thủ lĩnh thương đội Tiêu Chính Khôn.

Tiêu Chính Khôn liếc mắt nhìn túi tiền nặng trĩu trên bàn, thầm thở dài.
Gã cũng không muốn dẫn tiểu thiếu gia của Thẩm gia theo, dù sao về sau gã còn muốn làm ăn với Lão gia tử Thẩm gia.
Thẩm Húc thấy gã trầm mặc không nói, mày kiếm nhíu lại, chửi thầm: “Chẳng lẽ đường đường thủ lĩnh thương đội Giang Âm lại muốn nói không giữ lời?”
Tiêu Chính Khôn xua xua tay, nhấp miếng trà: “Thẩm thiếu gia, đây căn bản không phải vấn đề tiền bạc.
Nếu là Thẩm lão gia không đồng ý, ngươi đưa ta bao nhiêu bạc, ta cũng không thể dẫn ngươi ra khoải Nam Hoài này.
Sau này Tiêu mỗ vẫn là phải làm ăn với Thẩm gia, ngài cũng đừng làm ta khó xử.”
Không đợi gã chắp tay chối từ, Thẩm Húc liền nói: “Ngươi yên tâm, ông nội cũng nghe ta.” Hắn thấy Tiêu Chính Khôn lộ ra vẻ mặt khó xử, chỉ có thể bỏ lại túi tiền vào trong túi, làm ra vẻ đã quấy rầy đến đối phương: “Thôi, vẫn là ta còn trẻ, thật sự không nên làm khó Tiêu đầu lĩnh, việc này liền từ bỏ thôi.
Nhưng các ngươi tính toán khi nào về Giang Âm? Ta còn có một ít Phục linh Bạch chỉ cùng Nhân sâm thượng hạng, ngày đó ta sai người đưa chút cho ngài, bày tỏ áy náy.”
“Chúng ta sẽ khởi hành vào trưa mai.”
“Được, ta nói một tiếng với ông nội, trưa mai sẽ đưa dược liệu tới đúng giờ.” Thẩm Húc đứng dậy chắp tay làm lễ, cũng không dây dưa, trực tiếp rời khỏi Tú Minh Lâu.
Tiêu Chính Khôn đưa mắt nhìn tiểu thiếu gia kia hiên ngang rời đi cũng không ngoái đầu lại, không khỏi thở phào một hơi.
Người đứng sau khó hiểu: “Thiếu gia Thẩm gia lại tính bán thuốc gì trong hồ lô nha?”
(*葫芦里面卖什么药: thành ngữ mượn hình ảnh hồ lô để diễn tả việc thắc mắc đối phương đang nghĩ gì.)
“Ai biết được.” Tiêu Chính Khôn dời mắt.
Dĩ nhiên là Thẩm Húc không dễ tống cổ như vậy, hắn thấy Tiêu Chính Khôn không đồng ý, liền muốn tìm lối tắt*.
Nhưng hắn cũng không quay về Thẩm gia, sợ ông nội còn đang nổi nóng, lại phải trừng mắt với hắn.
Sao ông nội lại không tin tưởng hắn như vậy chứ? Tốt xấu gì hắn tập võ từ nhỏ, dù không thể làm nên tên tuổi ở trên giang hồ, người bình thường cũng không thể đến gần hắn.
Cũng không phải là hoàng hoa đại khuê nữ* tay trói gà không chặt.
(*另辟蹊径 lánh ích hề kính: sáng tạo ra một con đường khác.)
(**黄花大闺女: tiểu thư khuê các còn là xử nữ.)
Thẩm Húc vụng trộm trở về từ cửa sau, tìm đến Thanh Ngư, dặn dò y vài câu, liền về phòng mình ngủ.
Cách một lúc lâu, Thanh Ngư mới đến gõ cửa phòng hắn, nói cho hắn đã chuẩn bị đồ xong rồi, thuận tiện nói cho hắn Thẩm Thiên Phi tìm hắn.
Thanh Ngư chính là có điểm tốt, không nói nhiều, nhưng làm việc đắc lực.

Hiện tại Thẩm Húc không muốn đi tìm xui xẻo ở chỗ ông nội, liền bảo Thanh Ngư chuyển lời, bảo hắn chơi mệt, ngủ rồi.
(*青鱼 Thanh Ngư, tên tiếng việt là Cá Trắm Đen í.)
Chờ sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Thẩm Húc đá rơi giày, nhảy lên trên giường, tùy tiện ngủ một giấc.
Thẩm Thiên Phi nghe được Thanh Ngư chuyển lời, lại bị đứa cháu của mình làm cho tức giận đến trừng mắt.
Ông gõ gõ chung trà, nhớ tới bức thư hồi âm của bạn già còn để ở trước ngực, gọi lại Thanh Ngư đang muốn lui ra ngoài: “Thiếu gia lại bảo ngươi làm chuyện gì hả?”
Thanh Ngư mím mối, lắc đầu như trống bói.
“Thói quen mím môi lúc nói dối của ngươi, nên sửa.”
Nhưng Thanh Ngư chính là không nói, cứ đứng rũ đầu rũ tay như vậy, khiến Thẩm lão gia tử cũng không giận nổi, phất tay cho người lui ra: “Thôi thôi, cạy miệng ngươi ra còn khó hơn lên trời.” Chờ Thanh Ngư nói ra, còn không bằng chính ông tìm người tra.
Nhưng mặc kệ Thẩm Húc tính toán làm chuyện khác người gì, ít nhất vẫn là có người có thể trông nom nó, Thẩm Thiên Phi sờ sờ ngực mình, không nhanh không chậm thở phào nhẹ nhõm.
Thanh Ngư như được ân chuẩn, liền chạy mất dạng nhanh như chớp.
***
Thương đội của Tiêu Chính Khôn xuất phát đúng giữa trưa, quả nhiên buổi trưa Thẩm gia bên kia liền đưa tới hai rương dược liệu.
Tiêu Chính Khôn mở rương kiểm hàng, bên trong thật sự không có gì khác thường.
“Tâm tình của Thiếu gia Thẩm gia như thế nào?” Gã hỏi Thanh Ngư giống như nói chuyện phiếm.
Thanh Ngư trả lời một cách cung kính: “Đa tạ Tiêu đầu lĩnh quan tâm, tâm tình của thiếu gia không tồi.” Thanh Ngư quay đầu lại chỉ vào xe ngựa nhà mình, “Chiếc xe này là thiếu gia của chúng ta chuẩn bị cho Tiêu đầu lĩnh.”
“Ồ ——” Tiêu Chính Khôn kéo dài giọng.
Gã cười cười, phất tay ra hiệu người của mình: “Xe liền không cần, xe của chúng ta cũng đủ rồi.
Các ngươi nâng hai rương của Thẩm thiếu gia cho lên xe đi.”
Thanh Ngư sửng sốt, có chút khó xử nhìn thoáng qua Tiêu Chính Khôn, lại nhìn thoáng qua xe ngựa bị ghét bỏ, còn tưởng mở miệng đấu tranh một phen, lại bị Tiêu Chính Khôn xua tay cắt ngang.
Tiêu Chính Khôn cũng không chờ Thanh Ngư lấy lại tinh thần, thấy rương đã chuyển xong, nhảy người lên ngựa chính là cáo từ.
“Lão đại, xe kia nhìn không tồi, xe không cần, lấy một con ngựa cũng được nha.” Thủ hạ có người thật sự tiếc hận.
Tiêu Chính Khôn vỗ đầu gã, cười nói: “Đi mau, thứ của Thẩm gia cũng không dễ lấy như vậy.
khó mà đoán được tiểu thiếu gia Thẩm gia kia, ai biết có phải trốn ở dưới gầm xe ngựa hay không.”
“Không đến mức đó chứ? Dù sao Thiếu gia Thẩm gia cũng là thân thể cao quý, nghẹn ở bên trong thật là nghẹn khuất bao nhiêu…”
Tiêu Chính Khôn nghĩ nghĩ, thật sự nghẹn khuất.
Còn chưa, mình cũng không để cho hắn nghẹn khuất thành công nha….
Nhưng gã còn chưa sung sướng bao lâu, mới ra khỏi cổng thành liền thấy một đoàn người đứng chờ.
Gã nâng mắt nhìn, ngồi uống trà ở bên kia, không phải Thẩm Thiên Phi, còn có thể là ai? Tiêu Chính Khôn không ngờ Lão gia Thẩm gia đã chờ bọn họ từ sáng sớm, cảm thấy may mắn mình không để cho Thẩm Húc lên xe, bằng không trong xe phải thừa ra một người.
Tiêu Chính Không xuống ngựa đi đến, chắp tay với Thẩm Thiên Phi một cách cung kính: “Không biết Thẩm lão gia đến, ta đây thật là thất lễ.”
Thẩm Thiên Phi liếc mắt nhìn gã, vê sợi râu bạc, nói một cách nhàn nhã thoải mái: “Tiêu đầu lĩnh, từ lúc các ngươi vào Nam Hoài này, chuyện xưa của Văn Hành* truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đều nói Giang Âm có thuốc tiên, thuốc của Giang Âm mới là thuốc tốt, ngươi đây là khiến tiệm thuốc của Nam Hoài chúng ta làm ăn thế nào?”
(*文茎: Một loại cây trong truyền thuyết, quả giống táo, người ăn có thể trị tai điếc.)
Tiêu Chính Khôn cười miễn cưỡng: “Chúng ta cũng không biết sao sẽ có chuyện xưa như vậy, chính là chúng ta lần đầu tiên nghe thấy việc này...”
“Vậy có lẽ không phải lần đầu tiên ngươi nghe nói, đứa cháu trai kia của ta liền vì Văn Hành đó, muốn đến Giang Âm xem đến cùng?”
Lời nói của Thẩm Thiên Phi mang theo ý cười, nhưng vào tai Tiêu Chính Khôn, hại gã toát ra mồ hôi lạnh.
Gã nâng mắt nhìn vẻ mặt của Thẩm Thiên Phi, châm chước: “Thẩm tiểu công tử thật sự muốn ta dẫn hắn đi xem Văn Hành trong truyền thuyết, chỉ là Tiêu mỗ cũng thật sự từ chối Thẩm tiểu công tử.
Chưa nói đến Văn Hành có tồn tại hay không, nếu thật sự có, Tiêu mỗ cũng không dám tự tiện gánh trách nhiệm lớn như vậy.”
Thẩm lão gia tử không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Khôn.
Tiêu Chính Khôn bị ông nhìn chằm chằm đến sau lưng mồ hôi ròng ròng, trên mặt còn phải tươi cười.
“Ngươi không dám nhận, nhưng Thẩm Húc dám chạy.” Ông cười lạnh một tiếng, “Thích Thất, ngươi nhìn giúp Thẩm gia gia, trong xe này có gì kỳ quặc không.”
Tiêu Chính Khôn nghe ông nói thế, mới để ý tới còn có một người đứng bên cạnh, mảnh khảnh cao ngất, hình như có ý thoát khỏi trần tục*.
Thiếu niên tên gọi Thích Thất kia đang mặc bộ quần áo màu lam nhạt, thoạt nhìn vô cùng mộc mạc, nhìn kỹ mới phát hiện kia đều là tơ lụa tốt nhất Giang Nam, thêu hoa văn cùng màu.
Trên eo buộc một cái quạt xếp nho nhỏ, treo tua rua* cùng ngọc đỏ, đều khiến người nghi hoặc là thứ nữ tử mới dùng.
Cả mái tóc đen được bó trong phát quan* bằng bạc, rũ ở sau gáy, khiến cho khuôn mặt vốn không có biểu tình gì sinh ra một chút hăng hái.
(*出尘之意 xuất trần chi ý.)
(**流苏: lưu tô.)
(***发冠 phát quan.)
Mặc dù không thể nói Tiêu Chính Khôn kiến thức rộng rãi, nhưng một đường vào nam ra bắc, gặp không ít người, lại chưa từng thấy một thiếu niên giống như Thích Thất, nhất thời không khỏi nhìn y nhiều một chút.
Càng khiến gã có chút kinh ngạc, là thiếu niên này rõ ràng đứng ở bên cạnh Thẩm Thiên Phi đã lâu, nhưng vừa rồi bản thân liền hoàn toàn không để ý đến y, giống như là bỗng dưng toát ra một người.
Cảm giác như vậy, khiến gã kinh hãi.
Thích Thất liếc nhìn Tiêu Chính Khôn một cái, quay đầu đánh giá xe ngựa của thương đội.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
“Bẩm Thẩm gia gia, bên kia không có khác thường, đồ vật ít đến đáng thương.

Nhưng…” Y một bên nói một bên đi qua, gõ gõ từng rương gỗ kia, thật mau liền đứng ở trước hai rương Thẩm thiếu gia đưa.
Thích Thất sờ từng cái một, thật mau liền sờ đến miệng rương.
“Nơi này có tầng ngăn.”
Lúc Tiêu Chính Khôn nghe được tầng ngăn lòng đều lạnh, không khỏi thở dài một cái, Thiếu gia Thẩm gia này cũng thật là biết ủy khuất chính mình.
Căn bản không cần gã ra hiệu, thủ hạ của gã lập tức lấy ra một miếng vải bố dự phòng ở trong xe, hợp lực đổ toàn bộ dược liệu lên vải.
Vừa rồi Thích Thất đã rút đinh gỗ* ra, lúc này tấm ngăn không chịu nổi sức nặng, Thẩm Húc lập tức phá mở tấm ngăn, bị người đổ ra.
(*木楔子: chêm gỗ.)
Hắn bị một trận giật lắc vừa rồi khiến cho dạ dày quay cuồng, đầu đâm vào đống dược liệu, lúc này mới miễn cưỡng bò dậy, cả người dính đầy vụn thuốc, chật vật đến cực điểm.
Hắn không kịp vỗ đi bột phấn trên đầu, nhìn ông nội một cách ủy khuất.
“Thú vị không?” Thẩm Thiên Phi lạnh lùng hỏi.
Thẩm Húc bị bột thuốc dính đầy mũi, há miệng chính là hắc hơi.
Thẩm Thiên Phi nhìn thoáng qua đứa cháu trai sủng từ nhỏ đến lớn này một cách bất đắc dĩ, muốn trách cứ hắn lại có chút không nỡ.
Lão gia tử cũng không muốn nhiều lời, ngoắc tay cho người dắt xe ngựa tới đây.
“Ta biết con muốn đi Giang Âm.
Đi Giang Âm cũng được, con cũng lớn rồi, nên ra ngoài một chút.
Ông nội không thể giúp được gì cho con, đành phải mời vị Thích tiểu công tử này đến bảo vệ con trên đường.”
Thẩm Húc nhìn thoáng qua Thích Thất, không hài lòng với sắp xếp của ông nội: “Ông nội, thân thể con khỏe mạnh, nào cần người bảo vệ…”
“Con đi tìm cái gì hả? Con tìm chính là Văn Hành.
Văn Hành, Văn Hành đó là vị thuốc bình thường sao? Ta biết con không nhìn thấy, nhưng nơi kỳ ngộ ắt có vật kỳ ngộ.
Thích tiểu công tử là đồ đệ của một người bạn tốt của ta, được truyền thụ hết kỹ năng, lỡ như gặp chuyện, y có thể giúp đỡ con.” Thẩm Thiên Phi không muốn tiếp tục cãi cọ với cháu trai mình nữa, nghiêm mặt nói: “Con hoặc là dẫn Thích Thất theo, hoặc con đừng đi nữa, ông nội cũng có giới hạn cuối cùng.”
Tiêu Chính Khôn cũng ở bên phụ họa: “Thẩm tiểu công tử, nghe ông nội ngươi không sai, thêm một người thêm một sự trợ giúp, trên đường đi cũng dễ phối hợp chiếu cố lẫn nhau.”
“Được rồi, con nghe ông nội…” Thẩm Húc không thể không cúi đầu.
“Lúc này mới đúng.
Húc nhi ta nói với con, Ông nội đã chuẩn bị mấy món con thích nhất ở trên xe cho con, bánh hoa quế, chân giò hầm, ngay cả Đại Hồng Bào* đều chuẩn bị mấy bịch…..”
(*大红袍: một loại trà.)
“Được rồi được rồi, con đi đây ——” Thẩm Húc bị ông nội làm cho đỏ mặt, vội vàng chui vào trong xe ngựa.* Thích Thất lễ phép chào từ biệt Thẩm lão gia tử, cũng lên xe theo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.