Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không

Chương 72: Phiên ngoại nhà trẻ thiên đường




Editor: AmiLee
Kỷ Dao sau một năm liên tục có thai và sinh con thật sự không dễ dàng gì, Louis thấy trong mắt đau trong lòng, sau khi sinh hai bé sinh đôi, buổi tối anh sẽ nhận nhiệm vụ đi dỗ dành tụi nhỏ.
Hầu hạ ba đứa nhỏ ngủ là cái trải nghiệm gì ư? Không có người nào so với Đại đế có quyền lên tiếng nhất, đó là một việc phải dùng trí lực, thể lực và tinh lực để làm, nói đơn giản một câu chính là đau cũng vui vẻ.
Lúc Osborne nửa tuổi thú hình đã nặng trên trăm ký, sải cánh đạt tới 3 mét, cái đầu thực sự không nhỏ, thoạt nhìn cũng rất uy vũ khí phách, nếu không gian không đủ rộng, thì tuyệt đối là không thể duỗi thân.
So sánh với anh em song sinh thì vừa mới đầy tháng đã biến hình Daniel cùng Ariel thì có vẻ nhỏ xinh hơn rất nhiều.
Ban ngày thì Osborne sẽ dùng thú hình ở trong hoa viên dẫn nhóm em mình cùng chơi đùa, bay tới bay lui, rất có phong thái làm anh hai gương mẫu.
Tới ban đêm trở lại tẩm cung chuẩn bị đi ngủ thì anh hai sẽ biến thành hình người, như vậy cùng các em chênh lệch sẽ rút nhỏ lại, có thể tiếp tục yên tâm thoải mái mà hưởng thụ các ba ba yêu thương.
Bữa tối qua đi, hai ba ba sẽ đến khu vui chơi trước cùng nhóm bé con chơi đùa.
Nhóm bé con thích lắp ráp gỗ, cái loại đơn giản kích cỡ chỉ có mấy chục centimet này hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của các bé, phải làm cái có kết cấu phức tạp nhất định làm khó tụi nhỏ mới chịu.
Ví dụ như một con bá vương long bằng gỗ cao bằng người trưởng thành, các loại linh kiện nhỏ chừng hơn một ngàn cái, Louis đều ngại phiền toái, nhưng nhóm bé con lại rất có hứng thú, anh lại không thể không nhẫn nại cùng lắp ráp.
Ngược lại Kỷ Dao cảm thấy rất tốt, bởi vì khi cậu còn nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, vật chất tương đối bần cùng, không có chơi qua xếp gỗ, hiện tại xem như đền bù tiếc nuối thời thơ ấu.
Hai lớn cùng với ba nhỏ tốn gần hai tiếng đồng hồ, thật vất vả đem bá vương long xếp xong, Louis cũng có cảm giác hai phần thành tựu, vừa định chụp bức ảnh phát đến siêu A khoe ra một phen, ba nhóc con không có ý tốt mà đồng thời vươn tay ú nu ra đẩy, động tác nhanh đến nỗi Louis đều không kịp ngăn cản.
Chỉ nghe tiếng rớt lộp bộp vang lên, con bá vương long uy phong lẫm liệt nháy mắt bị tan thành linh kiện nhỏ rơi đầy đất.
Ba đứa nhỏ cùng nhau cao hứng mà vỗ bàn tay, giống như tiêu diệt một con quái thú khổng lồ.
Louis: "..."
Kỷ Dao cười an ủi nói:
"Không sao, quan trọng ở quá trình nhóm bé con chơi đến vui vẻ là được."
Louis thoáng tỉnh lại một chút, được rồi, là mình quá quan tâm đến hiệu quả và lợi ích.
Chơi xong đồ chơi thì tắm rửa, Louis xả nửa bồn nước ấm lớn, tắm rửa sạch sẽ cho từng bé.
Nhưng bọn nhỏ có nước để chơi sao mà ngừng lại được, một đám bò tới bò lui hi hi ha ha mà hắt nước vào nhau. Thân hình tròn vo bé xíu sau khi dính nước vào thì trơn giống như cá chạch, Louis bắt cũng bắt không được, nhóm bé con còn chưa có tắm xong, ngược lại bản thân anh đã bị bắn cho ướt hết.
Louis đem mặt lau đi, vô cùng thành thạo đem quần áo cởi ra, chỉ còn một cái quần lót, hung tợn bước vào bồn tắm:
"Ai dám ở trên địa bàn của ta giương oai!"
Ba đứa nhỏ phối hợp làm ra vẻ mặt hoảng sợ, hưng phấn đến kêu ngao ngao.
Kỷ Dao ở một bên không khỏi bật cười, cũng đơn giản cởi quần áo vào bồn tắm, lúc này thì càng thêm náo nhiệt.
Louis nhìn thấy thân thể trơn mịn trắng sáng của cậu thì ánh mắt có điểm không đúng, dán vào bên tai cậu thấp giọng nói:
"Em yêu, em cũng muốn tới khảo nghiệm anh sao?"
Kỷ Dao giảo hoạt nói:
"Đúng vậy, cho anh tiếp thu một chút khảo nghiệm đó."
Louis: "..."
Thật vất vả lắm mới chịu đựng khảo nghiệm xong, đem nhóm bé con tất cả đều tắm rửa sạch sẽ, tiếp theo còn phải kể chuyện trước khi ngủ.
Osborne hứng thú bừng bừng cầm lên một quyển 《 Mãnh long đại chiến hắc kỵ sĩ 》, Daniel ham học hỏi mà múa may một quyển 《 mười vạn câu hỏi vì sao》, Ariel thì nháy mắt lấp lánh chỉ vào một quyển 《 hôm nay ta phải làm nữ vương 》.
Đến, một bé cũng không từ chối được, chỉ có thể kể một lần cho từng bé.
Chờ đến khi ba bé rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà cuộn thành một đoàn ngủ say, Louis cảm thấy bản thân mỏi mệt quả thực giống như đánh một hồi đại chiến, cha già lưng đều có hơi cong xuống rồi.
Kỷ Dao từ phía sau ôm lấy thân hình cường tráng của anh, đầu ngón tay như gần như xa mà lướt qua lồng ngực trần kiên cố, nói nhỏ:
"Anh yêu, vất vả rồi, anh muốn khen thưởng cái gì nào?"
Louis thoáng chốc đầy máu sống lại, năng lượng tăng bạo, có bạn đời khen thưởng, tinh thần anh có thể tăng gấp trăm lần để chiến đấu suốt một đêm!
Chịu đựng khảo nghiệm rồi được khen thưởng như thế, không biết lúc nào đã qua hai năm.
Thân là ấu tể Long tộc, ba bé đều lớn cực nhanh, hơn nữa thể lực và tinh lực đều tốt đến quá mức, đặc biệt là ở dưới trạng thái thú hình, ba con rồng uy lực quả thực được so với một tiểu đội.
Kỷ Dao ban ngày làm việc, không thể mang theo con, mà mặc kệ ba bé ở tiệm thú cưng chơi đùa cũng không thích hợp lắm, động tĩnh quá lớn, chiếm địa phương không nói còn thường xuyên sẽ đem nhóm động vật nhỏ trong tiệm dọa sợ.
Về phương diện khác, tuy rằng giữa nhóm bé con cảm tình rất tốt, không có xuất hiện sự kiện bởi vì tranh sủng mà đánh nhau, nhưng bọn nhỏ cần phải giao lưu và tiếp xúc với những đứa nhỏ cùng tuổi khác mới được, nếu không sẽ bất lợi cho sự trưởng thành và phát triển sau này.
Vì thế khi Osborne ba tuổi rưỡi, long phượng thai cũng đủ ba tuổi, Kỷ Dao đã tiếp thu ý kiến của dân mạng lúc trước, ở phía sau phố bên kia lại mở một nhà đồng dạng quy mô không nhỏ là nửa tính chất từ thiện nhà trẻ thiên đường hoàng gia.
Nhà trẻ chỉ tốn mười ngày đã hiệu suất siêu tiêu chuẩn mà hoàn công, đội ngũ thầy giáo trải qua sự lựa chọn nghiêm khắc cũng rất nhanh tập hợp xong, sau đó Kỷ Dao đã phát cái thông cáo.
Kỷ Dao không xa xôi:
【 Nhà trẻ thiên đường hoàng gia hiện đã hoàn thành, hiện tại toàn cầu chỉ nhận trẻ từ ba đến sáu tuổi, người có ý muốn gửi trẻ nhưng chỉ nội trong một tuần đem tư liệu tiến đến báo danh. [ Ảnh chụp nhà trẻ X9] 】
- - A a a tôi rốt cuộc chờ đến ngày này!
- - Tôi tôi tôi ngày mai xin nghỉ phải mang theo bé con của nhà chúng tôi tiến đến báo danh!
- - Thật tốt quá thật tốt quá thần thú trong nhà rốt cuộc có nơi để đi!
- - Oa nhìn qua quá tuyệt vời! Vì sao tôi là 30 tuổi mà không phải 3 tuổi chứ?
- - A a a tôi phải ngay lập tức tìm người sinh đứa nhỏ mới được, hiện tại báo danh trước chiếm một chỗ có được không?
Trải qua một tuần làm công việc chiêu sinh, nhà trẻ thiên đường hoàng gia chính thức khai trương.
Kỷ Dao hiện tại thân kiêm hai chức vị giám đốc và hiệu trưởng, mỗi ngày sẽ qua lại hai bên tuần tra, vô luận là người hay là động vật, vô luận có bao nhiêu ầm ĩ nghịch ngợm, chỉ có cậu mới trấn được.
Ngày khai giảng đó, nhà trẻ tổ chức một buổi chúc mừng động viên, Kỷ Dao lên thuyết trình ngắn gọn, hướng bọn nhỏ tỏ vẻ hoan nghênh, cuối cùng nói:
"Các bạn nhỏ, từ hôm nay trở đi, mọi người chính là một bạn bè trong nhà trẻ, về sau phải đoàn kết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, không được khi dễ bạn nhỏ khác nha, mọi người nghe hiểu không?"
Phía dưới các bé cao thấp béo gầy không đồng nhất hết nhìn đông lại nhìn tây, có một số bé ngồi chỗ ngoài cùng nói nhỏ với bé bên cạnh, có một số bé hai mắt lệ rơi thút tha thút thít muốn về nhà, dư lại một nửa bé so le không đồng đều mà trả lời: "Nghe hiểu ạ."
Kỷ Dao không vội cũng không giận, đối với các bé này vừa mới vào nhà trẻ yêu cầu không thể quá cao, chỉ cần bọn nhỏ không cãi nhau ầm ĩ, không làm hành động có hại là được.
Ước nguyện ban đầu của nhà trẻ chính là hy vọng bọn nhỏ học được tình bạn bình đẳng và giao lưu với nhau, có thể ở bên nhau khỏe mạnh vui vẻ mà trưởng thành là tốt lắm rồi.
Đại hội kết thúc, các bé dựa theo danh sách an bài tốt trước đó tiến vào lớp học khác nhau.
** Lớp mẫu giáo hoa hướng dương nhỏ, một bé trai lớn lên cao lớn ngồi bên cạnh là một bé gái dùng giọng điệu như hài ông cụ non nói:
"Này, tớ tên Andrew, bạn tên là gì?"
Bé gái có một mái đen bóng mềm mại và một đôi mắt đen to long lanh, lớn lên giống như búp bê sứ trắng như tuyết vô cùng đáng yêu.
Bé gái đáng yêu này liếc Andrew một cái, nhẹ nhàng trả lời:
"Mình tên Kỷ Linh."
Andrew tay ngứa ngáy mà nắm một bím tóc của Kỷ Linh, lớn tiếng nói:
"Tốt, tớ tuyên bố, từ giờ trở đi, Kỷ Linh chính là bạn gái của tớ!"
Nhóm bé trai bên cạnh sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ hoặc không cam lòng hoặc thương tâm, chính là ai cũng không dám cùng Andrew to con đối nghịch.
"Nhưng mình không muốn làm bạn gái cậu."
Kỷ Linh đem bím tóc của mình từ trong tay Andrew rút về, không nhanh không chậm mà nói:
"Mình cũng không thích cậu nắm bím tóc của mình, còn như vậy nữa thì mình sẽ tức giận đó."
"Ai nha tớ sợ quá đi, cậu tức giận thì sẽ như thế nào?"
Andrew hoàn toàn không đem lời cảnh cáo Kỷ Linh ra gì, hi hi cười làm cái mặt quỷ với bé -- là thật sự mặt quỷ, khuôn mặt ban đầu đột nhiên huyễn hóa ra một cái miệng cá sấu thật dài, hướng Kỷ Linh khoe ra hàm răng sữa vừa mới mọc dài.
"Sẽ như vậy."
Vừa dứt lời, Kỷ Linh biến thành một con rồng to đen tuyền, ngao ô một chút đem con cá sấu Andrew toàn bộ nuốt vào!
Các bạn nhỏ đồng thời phát ra một tiếng kinh hô.
Sau một lúc lâu, con rồng lớn đem con cá sấu nhổ ra, lại biến thành bé gái ngây thơ đáng yêu, cười nhẹ nói:
"Còn muốn mình làm bạn gái cậu nữa không?"
"Không, tớ từ bỏ."
Andrew lắp bắp trả lời, suýt chút nữa dọa tiểu ra sàn.
Các bạn nhỏ tức khắc nhiệt liệt tiếng vỗ tay hoan hô, Kỷ Linh từ nay về sau không phải là bạn gái của Andrew mà là bạn gái của mọi người, thật sự là quá tốt!
Trong ban giáo viên vừa lúc cầm sách tiến vào, thấy thế không khỏi vui mừng nói:
"Lớp chúng ta bọn nhỏ thật không tồi, mới đây mà đã thân thiết với nhau như thế."
** Lớp mẫu giáo chong chóng lớn, các bạn nhỏ đang ở xếp hàng ngồi, ăn trái cây.
Một bé mập đem một phần trong chén kia của mình ăn xong rồi, lại đi đoạt lấy trong chén bé trai đối diện, bé trai bị đoạt ủy khuất nói:
"Đây là của mình mà."
"Tao muốn ăn thì tính là của tao."
Bé mập chẳng hề để ý nói, vừa muốn đem quả táo của người ta gặm một miếng, cánh tay đã bị người bắt được.
"Trả lại cho cậu ấy."
Bạn nhỏ nói chuyện có mái tóc bạc như lụa lóe sáng và một đôi mắt đen hẹp dài, lớn lên có khí chất cực kỳ, các bạn nhỏ trong ban thoáng chốc đều nhìn ngây người.
Bé mập trừng mắt phồng má nói: "Mày ai vậy? Nếu tao nói không trả thì sao?"
"Tôi tên Kỷ Hân, không trả thì cho cậu làm chong chóng lớn một lần."
Bé mập bán tín bán nghi hỏi: "Phải không? Làm sao được?"
"Làm như vậy."
Kỷ Hân nói rồi tùy ý nhấc tay lên, bé mập đã bị bé nhẹ nhàng túm lên, sau đó ở giữa không trung hô hô bay vài vòng.
Bé mập sợ tới mức thét chói tai xin tha: "Cầu xin cậu buông tôi ra! Quả táo này tôi sẽ trả lại, chong chóng lớn tôi không muốn làm!"
Kỷ Hân lúc này mới đem hắn buông xuống, sau đó đem quả táo trả cho bé trai bị đoạt: "Có anh trai ở đây, đừng sợ."
Bé trai thoáng chốc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, em, em mời anh ăn."
Kỷ Hân thoải mái vui lòng nhận lấy, cắn quả táo một ngụm giòn ngọt, lại thuận thế hôn khuôn mặt nhỏ của bé trai một cái, khen:
"Thật ngoan."
"..."
Mặt bé trai thoáng chốc đỏ bừng, so với quả táo còn đỏ hơn.
** Lớp mẫu giáo trí tuệ, các bạn nhỏ đang chơi đồ chơi.
Một bé tên Bruce đem mấy miếng gỗ xếp ném đến khắp nơi, khinh thường nhìn lại nói:
"Thật không thú vị, nhà tao có ô tô và du thuyền lớn, so với cái này chơi vui hơn nhiều."
Một bé vừa mới làm xong ngôi nhà bị Bruce vứt miếng gỗ xếp làm đổ, không khỏi khổ sở mà xoa xoa mắt.
Bruce trợn trắng mắt nói:
"Có cái gì mà phải khóc, quay về tao kêu cha tao đền cho một bộ căn nhà lớn, được chưa?"
Bé trai nhút nhát sợ sệt mà không dám nói lời nào, bên cạnh là một bé trai khác tóc bạc mắt vàng banh một khuôn mặt nhỏ nghiêm túc tiếp lời:
"Không được, cậu cần phải xin lỗi bạn ấy."
Bruce trừng mắt bé:
"Mày tính là cái gì? Tao vì sao phải xin lỗi nó?"
Bé trai nghiêm túc nói: "Tôi tên Kỷ Huyền, tính là lão đại, chỉ bằng cậu đánh không lại tôi."
Bruce so với Kỷ Huyền còn cao hơn non nửa cái đầu, vừa nghe thì vẫy vẫy nắm tay hướng bé kêu lên:
"Tới đây, chúng ta tới chiến đấu một trận, xem ai mới chân chính là lão đại!"
Kỷ Huyền đi đến một bãi đất trống bên cạnh phòng học, hướng Bruce ngoắc ngón tay:
"Tới đi."
Trận chiến đấu này không hề trì hoãn, các bạn nhỏ khác còn không có thấy rõ ràng chuyện như thế nào, Bruce đã dẩu mông quỳ rạp trên mặt đất, khóc chít chít mà nhận thua:
"Rất xin lỗi, anh mới là lão đại."
Các bạn nhỏ cùng nhau vỗ tay hoan hô:
"Kỷ lão đại! Kỷ lão đại! Kỷ lão đại!"
Kỷ Huyền hơi hơi mỉm cười, cách kêu kia thật uy vũ khí phách!
* * *
Khai giảng ngày đầu tiên, nhà trẻ thiên đường hoàng gia tan học, Kỷ Dao và Louis cùng nhau tới đón nhóm bé con về nhà, trên đường quan tâm hỏi han:
"Ở nhà trẻ chơi vui không?"
Ba bé trăm miệng một lời đáp:
"Chơi rất vui ạ!"
"Các con giỏi quá!"
Kỷ Dao nghe vậy vô cùng vui mừng, hôn từng bé một cái để khen thưởng.
Để tránh cho bọn nhỏ tự mình chơi với nhau bị các bạn nhỏ khác cô lập, cậu cố ý đem ba bé phân ra các lớp khác nhau, ban đầu còn lo lắng bọn nhỏ ngày đầu tiên sẽ không quen, hiện tại xem ra hiệu quả không tồi, đều thích ứng tốt đẹp.
"Đó là đương nhiên, bé con của nhà chúng ta rất tốt."
Louis đắc ý nói, thuận thế cũng hôn Kỷ Dao một ngụm:
"Cho nên, em yêu, đội bóng rổ của chúng ta có phải cũng nên lên lịch trình hay không?"
Kỷ Dao dở khóc dở cười:
"Này, sao anh lại nhắc tới đó nữa rồi?"
Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.