Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 114: Tiểu kịch trường 1




[1]
Hai ngày hôm nay Ngoài rặng ngô đồng nắng lên rực rỡ, trước cửa nhà cụ Đinh cũng rộn ràng lắm thay – không biết ai đặt trên sân ghế đẩu vuông và ghế xếp nhỏ, cả đống các ông các bà ngày ngày tụ tập ở đó đánh cờ phơi nắng.
Trong lúc cụ Đinh kéo lão câm lao vào vòng chém giết, Thịnh Vọng và Giang Thiêm đang xử lý con mèo trong phòng.
Hiếm khi được nghỉ, buổi sáng hai người họ đưa mèo đến bệnh viện thú cưng để tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Bởi lạ nước lạ cái cộng thêm bị tiêm nên bấy giờ mèo ta khiếp vía lắm, bốn cái móng bấu chặt trên người Giang Thiêm, không tài nào lôi xuống được.
Thịnh Vọng cầm cây lăn lông bó tay chấm com, chọc chọc cái đầu tròn vo của nhóc mèo: “Mày giỏi lắm con, trước khi ra khỏi cửa thì bám tao đến mức người tao đầy lông như bông bồ công anh, giờ mới bấy lâu mà mày đã chả thèm liếc tao rồi?”
Mèo ta rụt cổ, lườm cậu đầy hờn tủi. Cậu chủ nhỏ so găng với nó chốc lát, ngẩng lên nói với Giang Thiêm: “Nó hận em.”
Giang Thiêm: “…”
Em thật là.
Thịnh Vọng chọc đầu mèo: “Anh nhìn nó đi, viết hẳn chữ BỰC BỘI lên mặt luôn.”
Giang Thiêm: “Nãy mới bị tiêm thì vui sao nổi.”
Thịnh Vọng: “Nó đúng là đồ đểu. Em bế nó ra cửa, anh đưa nó lên bàn khám bệnh, có lườm thì phải lườm anh chứ. Sao anh được miễn hả, sinh nhật thì có đặc quyền à?”
Đúng là có thật. Vừa dứt lời, mèo ta như nghe hiểu, níu chặt Giang Thiêm không ngơi và cụng đầu vào hắn.
Cậu chủ nhỏ nhìn trân trối, nhéo gáy mèo con và bảo: “Không được, mày đi xuống mau.”
Cậu kéo kéo cái cục mèo đang hết hôn lại dụi người ta, liếc mắt nhìn anh cậu rồi cúi đầu nói với mèo ta: “Mày dùng hết mấy cái chiêu này rồi thì lát nữa tao phải dùng cái gì.”
Động tác uống nước của Giang Thiêm khựng lại, đưa mắt nhìn cậu và nói: “Em có thể làm lại lần nữa.”
“Làm lại cái gì làm lại cái gì?” Cụ Đinh đẩy cửa bước vào, nom vừa thắng cờ, mặt mày hớn hở lắm.
Giang Thiêm: “…”
Thịnh Vọng nhìn nét mặt anh cậu, túm mèo cười gập cả lưng.
Ông cụ hoàn toàn chẳng biết gì, vỗ vỗ Giang Thiêm nói: “Sinh nhật mà mặt ủ mày chau thế. Nào, xòe tay ra, cho anh cái này.”
“Cái gì ạ?”
“Đồ ngon, nhanh.”
Giang Thiêm xòe tay.
Cụ Đinh cho hắn một cục kẹo sữa Thỏ Trắng.
Giang Thiêm lặng lẽ nhìn chằm chằm cục kẹo sữa chuyên để dỗ trẻ con, người nào đó bên cạnh hắn sắp cười bò ra rồi.
Thôi.
Ông cụ lúc minh mẫn, lúc lơ mơ. Chẳng ai biết rõ ranh giới giữa minh mẫn và lơ mơ, đành chiều theo thôi. Cụ đắc chí nói: “Chiến lợi phẩm vừa thắng được đấy, cụ nhớ đến anh ngay, bóc ra ăn đi.”
Nhìn Giang Thiêm ngoan ngoãn bóc giấy gói kẹo, cúi đầu cắn một miếng, ông cụ hài lòng thỏa dạ xoa đầu mèo con rồi quay người bỏ đi: “Đợi nhá, cụ với lão câm đi nấu cơm cho hai đứa.”
Không lâu sau, cụ Đinh quay về phòng lấy kéo, phát hiện má Thịnh Vọng phồng lên.
Ông cụ lại bắt đầu mơ mơ màng màng: “Sao kẹo chạy sang chỗ con hả?”
Cậu chủ nhỏ mặc áo khoác đã sạch lông lên người, ném câu hỏi khó nhằn cho anh cậu: “Ông ơi, nói ra dài dòng lắm, ông bảo Giang Thiêm giải thích cho ông đi.”
Giang Thiêm: “….”
Ông cụ quay đầu sang chờ một lời giải thích.
Vài giây sau, Giang Thiêm cùi không sợ lở: “Không biết ạ, nói chung mất một nửa rồi, cụ đi mà hỏi cái kẹo ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.