Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 48:




Văn Kinh thầm kêu không tốt, tăng nhanh cước bộ, đến phía sau ngọn núi tuyết. Cảnh sắc Hoành Thiên Môn đều là tuyết sơn mùa đông, cao vút hoang vu, không khác biệt bao nhiêu, chẳng thể nhận rõ đây là nơi nào.
Gió lạnh vù vù, tóc dài bay phất phơ.
Giữa những tảng đá dạ quang rải rác, một người nằm dưới đất, một bóng người đứng quay lưng với cậu.
Thân ảnh ẩn trong bóng tối, mơ hồ không rõ, khó thể phân biệt. Văn Kinh rướn cổ nhìn rất lâu, cũng không nhìn rõ được đường nét người đó.
Mặt đất đầy máu tươi, một nam nhân nằm co ro, gương mặt vặn vẹo nằm bên cạnh tảng đá dạ quang màu xanh, hiện rõ vẻ quỷ mị như chết oan. Hắn nghiến răng nghiến lợi rồi tràn đầy sợ hãi nói: “Thì ra là ngươi… Vân Thiếu Nghi… sớm phải nên… giết chết ngươi…”
Văn Kinh kích động đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Vân Thiếu Nghi!
Hóa ra là hắn!
Cái tên này không phải là người khác, mà chính là thiếu niên mười tuổi năm đó đại phát ma tính, hại hơn bốn trăm người chết thảm ở Hằng Dương Cung. Khẳng định là hắn sao? Trên đời này có mấy Vân Thiếu Nghi, hơn nữa còn có ma khí?
Sau khi hệ thống gợi ý cho Văn Kinh về “Trường Tôn Thiếu Nghi”, cậu liền dốc hết tâm huyết tìm kiếm tất cả những người có liên quan. Trong lúc ngẫu nhiên tìm được cái tên “Vân Thiếu Nghi” này, đương nhiên cậu không thể tùy ý bỏ qua.
Vân Thiếu Nghi năm đó không phải đã chết thảm cùng gia môn sao? Sao chạy ra được?
Bây giờ, xem ra “Trường Tôn Thiếu Nghi” và “Vân Thiếu Nghi” rất có khả năng là cùng một người, rốt cuộc tại sao lại đổi họ? Hai chữ “Trường Tôn” có ý nghĩa gì?
Bóng lưng thon dài không để ý đến nam tử dưới đất, trường kiếm đâm tới, xuyên thẳng vào tim kẻ đó. Thân thể nam nhân như con rối gỗ đứt dây rũ xuống, nằm trên mặt tuyết không động đậy.
Văn Kinh tràn đầy sợ hãi, thò đầu muốn nhìn, chỉ mong bóng lưng đó quay đầu lại, để cậu thấy rõ người đó là ai.
Người đó lau kiếm trong sắc đêm, nhưng không quay đầu, mà bay thẳng đi.
Văn Kinh không dám đuổi theo, đầu óc hỗn loạn mơ hồ, đợi bóng người đó đi xa, mới lại gần thi thể. Máu tươi lan đầy mặt tuyết, trên người nam nhân phủ đầy vết kiếm, không có kết cấu gì, cũng không nhìn ra chiêu thức, chỉ dựa vào tu vi thâm hậu mà rạch sâu vào thân thể, dường như có oán hận rất sâu.
Tu vi của người thi kiếm vừa rồi, ít nhất ở kỳ kim đan.
Nếu hệ thống có thể tiếp tục gợi ý cho cậu, thì rất có thể cậu sẽ tra được thân phận của “Vân Thiếu Nghi”.
Văn Kinh đứng trong gió lạnh bình tĩnh một lát, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Men theo mũi tên chỉ đường về rất lâu, Văn Kinh cẩn thận leo vào cửa sổ, Quân Diễn Chi còn chưa trở về, trong phòng một chút hơi người cũng không có. Cậu nhìn quanh, trấn định cởi y phục, chui vào trong lớp chăn dày, ngẩn ngơ nhìn nóc nhà.
Cậu hơi chần chừ, rồi lại kéo lỏng tiết y, giống hệt như lúc xuất môn vừa rồi.
Trước lúc gia tộc diệt môn, Vân Thiếu Nghi không đến mười tuổi, hiện tại đã qua mười sáu mười bảy năm, chắc đã cùng tuổi với Hạ Linh, Quân Diễn Chi. Người trẻ tuổi thế này quả thật có quá nhiều, Văn Kinh suy nghĩ muốn bùng đầu, hỗn loạn như có mấy trăm con ruồi bay loạn.
Không bao lâu, cửa sổ truyền đến tiếng vang nhẹ, Văn Kinh vội nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Người đó nhẹ nhàng leo vào phòng, gần như không có tiếng động, cởi y phục lên giường. Hơi lạnh cách một lớp chăn mà cũng có thể len vào, Quân Diễn Chi thuận thế nằm xuống khuỷu tay cậu, tìm tư thế thích hợp, rồi bất động.
Trong lòng Văn Kinh nổi lên cơn gió lạnh. Cậu chống người ngồi dậy, xoa đôi mắt lèm nhèm: “Sư huynh, vừa rồi huynh đi đâu?”
Sắc mặt Quân Diễn Chi khẽ biến, nhưng lập tức hồi phục bình thường: “Đệ tỉnh rồi?” Nhưng hắn cũng không để ý, nằm ngữa nói: “Vừa rồi huynh đi luyện kiếm, cuộc đấu sắp bắt đầu rồi, mấy đêm này huynh không ngủ được.”
“À.”
“Ngủ đi, đừng nói nhiều nữa.” Nói xong thì lật người đi, không để tâm tới cậu nữa.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời có chút âm trầm
Vì Quân Diễn Chi nằm trong lòng, nên trong đầu Văn Kinh suy nghĩ lung tung, một đêm không ngủ ngon. Dưới mắt cậu có vết ứ thâm đen, hệt như tiểu quỷ không đủ dinh dưỡng.
“Chào sư huynh.” Cậu chào hỏi, đầu nặng chân nhẹ.
“Tinh thần đệ không tốt lắm.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói.
“Hơi đau đầu.” Văn Kinh ôm đầu che giấu, lộ ra gương mặt nửa xanh nửa trắng, “Đệ sống ở trên đỉnh tầng mười ba, thỉnh thoảng chân khí tràn đầy khuấy động, luyện kiếm là xong thôi.”
“Hôm nay không dạo Hoành Thiên Môn, đệ luyện kiếm đi.” Quân Diễn Chi nhặt thanh trường kiếm thô nặng của cậu lên.
“Ừm.” Văn Kinh không chút *** thần cầm trường kiếm, ra khỏi cửa.
Cậu mà cầm kiếm thì dễ dàng quên đi tâm sự, tuy rằng chỉ biết một chiêu “Thanh tùng chỉ lộ”, nhưng không cảm thấy nan kham, tìm một góc tuyết nhỏ gần chỗ ở, cả ngày luyện chiêu đó.
Hạ Linh và Quân Diễn Chi đứng sóng vai, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quân Diễn Chi ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử này luyện kiếm nhập tâm đáng sợ, tương lai có lẽ thành tựu sẽ cao hơn cả ta và huynh.”
Mặt Hạ Linh lạnh như một khối băng, nhưng trong mắt lại có một đốm lửa: “Không phải có thể, mà là nhất định.”
Câu này khiến Quân Diễn Chi bỗng cảm thấy buồn bực, không nói rõ được tại sao. Hắn vừa định mở miệng, đầu lại đau đớn bất ngờ, giống như có cái muỗng đang khoét não, từng muỗng từng muỗng, muốn nuốt chửng hắn. Hắn lập tức cưỡng chế đè nén đau đớn, thân thể vô thức căng chặt.
“Đệ sao vậy?” Khí tức thoáng cái hỗn loạn khiến Hạ Linh cảm nhận được bất thường, quay đầu nhìn qua.
Quân Diễn Chi hồi phục bình thản: “Không có gì, nhị sư huynh nói vậy là sao?”
“Người khác vung kiếm, chẳng qua là vung trên mười ngàn lần đã cảm thấy *** thâm, không cần luyện thêm. Sư phụ lệnh đệ ấy vung kiếm năm vạn lần, đệ ấy lại cảm thấy không đủ, vung tiếp bảy tám vạn lần, chỉ để chân khí và kiếm có thể hợp nhất. Người khác không phải không muốn, mà là nắm bắt được những chi tiết bất đồng khi chân khí và kiếm hợp nhất, dần dần từ bỏ. Nhưng đệ ấy cả ngày vung kiếm, như tiến vào cảnh giới vong ngã, tâm vô tạp niệm. Tâm niệm chí thuần, mới có thể khiến tâm kiếm hợp nhất. Nghĩ gì làm nấy, chân khí thuận thế mà đến, dung làm một với kiếm, chính là bản chất của kiếm đạo.”
“Đệ luyện kiếm mấy năm, cũng chưa từng đến cảnh giới đó.” Quân Diễn Chi cúi đầu.
Hạ Linh không để ý nói: “Đệ luyện [Khô Mộc kiếm pháp] và [Phùng Xuân Chân Quyết], thâm sâu khó luyện, biến hóa đa đoan, phải nhờ vào thiên phú ngộ tính. Tiểu tử này tâm niệm tuy thuần, nhưng ngộ tính không quá sâu, không luyện được kiếm pháp của đệ. Trước nguyên anh, đệ lợi hại hơn đệ ấy. Sau khi vào nguyên anh, sợ là không ai có thể sánh bằng tiểu tử này.”
Quân Diễn Chi mím môi: “Nhị sư huynh nói phải. Không biết sư phụ muốn cho đệ ấy tu luyện kiếm pháp gì?”
Hạ Linh nhíu mày, có hơi tức giận: “Không phải cái gì ta cũng biết.”
Quân Diễn Chi: “…”
Ba ngày bình tĩnh vô sự, buổi tối đầu vừa chạm gối không hiểu sao Văn Kinh lại cảm thấy buồn ngủ. Trước mắt dần tối đi, cơn buồn ngủ lạ kỳ bao trùm toàn thân. Căn bản không cách nào cự tuyệt. Rõ ràng cậu muốn giữ tỉnh táo, sao lại ngủ mất?
Tối nay, vô sự.
Hôm sau, Văn Kinh và Quân Diễn Chi lại cùng đệ tử đãi khách của Hoành Thiên Môn ra ngoài, cùng thưởng thức mỹ cảnh tráng lệ của dãy núi Hoành Thiên. Mỹ cảnh có hoành tráng hay không, Văn Kinh không có tâm tư thưởng thức, cậu chỉ bận tâm người chết giữa núi. Trong truyện nói lúc Quân Diễn Chi theo đệ tử ra ngoài xuất du gặp thi thể ở núi Tề Cảnh, nên không thời khắc nào cậu không để trong lòng.
Quân Diễn Chi bay đến cạnh cậu nói: “Sư đệ dường như hồn cứ đâu đâu.”
“Đau, đau đầu.” Văn Kinh ôm đầu.
“Nơi đó là một kiếm thạch, hình dạng giống như bảo kiếm kình thiên…” Đệ tử đãi khách Hoành Thiên Môn chỉ bảo kiếm cự thạch cao tận mây, nghiêng nghiêng xẹo xẹo, miễn cưỡng có thể nói giống như mọc cái nhọt, “Chúng tôi…”
Một đệ tử trông như mười lăm mười sáu tuổi bay xuống từ ngọn núi cạnh đó, diện mạo thanh tú, thân mặc y phục bó màu xám nhạt của đệ tử Hoành Thiên Môn, hoảng loạn như con mèo không tìm được phương hướng: “Sư huynh, ta thấy thi, thi thể của Tề, Tề phong chủ!”
“Nói bậy gì đó!” Đệ tử đãi khách tức giận mắng: “Nơi này toàn là khách, ngươi bình tĩnh đi!”
Đệ tử trẻ tuổi bị mắng một tiếng, ấp úng dừng trước mặt đệ tử kia, gãi đầu nói: “Thật sự chết rồi. Sư huynh mau đi theo ta! Trên người bị chém rất nhiều vết kiếm, như bị xẻo thịt, không còn chút hơi thở nào.”
Hắn chỉ tảng đá lởm chởm cạnh đó: “Chính là trước tảng đá kia!”
Những người khác nhìn theo hướng hắn chỉ, trước tảng đá mọc đầy gai nhọn, hoang vu vắng vẻ, dường như dính máu, mơ hồ thấy một thân thể nằm sau bụi gai, co ro vặn vẹo không rõ ràng.
Đệ tử đãi khách chẳng qua chỉ mười bảy mười tám, còn chưa trúc cơ, gặp chuyện này cũng hơi hoảng loạn, quay qua nói với mọi người: “Trong môn phái ta có việc, mời các vị về chỗ ở trước, hôm khác lại dẫn các vị xuất du.” Rồi quay sang nói với người kia: “Không được hô to gọi nhỏ, có thấy rõ là Tề phong chủ không? Không nhìn lầm chứ?”
“Ta đã làm việc ở nơi này hơn một năm rồi, sao có thể nhìn lầm? Mấy hôm trước Tề phong chủ còn thưởng cho ta mấy gốc thảo không biết tên là gì mà.” Đệ tử kia không cam lòng biện giải.
“Đó là Uẫn Hương thảo, có thể tẩy sạch mùi vị khác thường trên người ngươi.” Đệ tử dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi đi theo hắn.
“Ta làm gì có mùi? Sư huynh không tin thì ngửi thử đi.”
“…”
Văn Kinh thò đầu nhìn tảng đá đó một cái, không thấy rõ thi thể, nhưng đường nét của chỗ đó, của đá núi thì tuyệt không sai. Ánh sáng ảm đạm, nhất định là chỗ hoang vu của đêm đó.
Cũng có nghĩa là, đêm đó người mà Vân Thiếu Nghi giết chính là Tề Cảnh Sơn. Nếu Văn Kinh có thể tra được thân phận của Vân Thiếu Nghi, thì có thể lôi được ma tu đó ra.
“Sư đệ, đầu đệ còn đau không?” Quân Diễn Chi dùng ánh mắt nghiên cứu đặt lên người Văn Kinh, “Mặt hơi đỏ…”
“Đầu, đầu đau.” Văn Kinh thu lại vẻ kích động, ôm đầu nói: “Sư huynh đừng lo cho đệ, lát nữa sẽ tốt thôi.”
Cái chết của Tề Cảnh Sơn giống như đá chìm đáy biển, Hoành Thiên Môn không tiết lộ ra một chữ, chẳng qua số lượng đệ tử Hoành Thiên Môn qua lại ở chỗ ở của Văn Kinh đã đông hơn nhiều, thỉnh thoảng còn thấy đệ tử áo xám tụm năm tụm ba, cảnh giác mà đi.
Lại hai ngày yên tĩnh trôi qua, tất cả như thường.
An ổn hai ngày, chính vào lúc Văn Kinh bắt đầu bất an, nửa đêm hôm nay, tiếng cảnh báo đâm xuyên não lại đánh thức Văn Kinh.
“Ma tu đang hành động, xin ký chủ lập tức đi tra xét!”
Văn Kinh mơ hồ tỉnh lại, thuận tay sờ, trên giường trống rỗng lạnh lẽo, Quân Diễn Chi sớm đã biến mất. Cậu suy nghĩ một chút, Quân sư huynh mảnh mai yếu ớt nửa đêm thích mất ngủ, nói không chừng không ngủ được, không biết đã đến chỗ nào cố gắng luyện kiếm. Văn Kinh không kịp nghĩ nhiều, nâng trường kiếm thô nặng lên, khẩn cấp mặc y phục ra ngoài. Cơ hội này quá ít, cậu cũng chỉ còn hai lá bùa ẩn thân quý giá, nhất định phải lôi ra được chân diện mục của Vân Thiếu Nghi.
Đi được vài bước trong tuyết, lại thấy Hạ Linh mặc bạch y, từ xa bay đến. Hắn đáp xuống đất, nhíu mày nhìn Văn Kinh một cái, lạnh lùng hỏi: “Đệ muốn làm gì? Đi đâu?”
Văn Kinh có chút nôn nóng: “Nhị sư huynh đừng quản đệ.”
Sao Quân Diễn Chi và Hạ Linh đều không ngủ, giống như cú đêm, nửa đêm chạy loạn ngoài trời tuyết?
“Đêm khuya ra ngoài làm gì? Quân sư huynh của đệ đâu?”
“Không có ở đây!”
Hạ Linh nhẹ hừ một tiếng, túm cổ áo Văn Kinh: “Trở về ngủ.”
Văn Kinh phẫn nộ nói: “Huynh buông đệ ra! Đệ có chuyện khẩn cấp!”
Cậu cố sức giãy dụa, phóng ra một lá linh phù ẩn thân. Phản ứng của Hạ Linh còn nhanh hơn, nhẹ nhàng bay lên túm lấy linh phù đó, tốc độ cực nhanh làm người ta phải thán phục. Văn Kinh kêu một tiếng “huynh dám!”, rồi nôn nóng kéo tay Hạ Linh, ngay sau đó là một tiếng vang nhẹ, thân ảnh hai người biến mất giữa không.
Hạ Linh túm cổ tay Văn Kinh, âm điệu không cao nhưng khiến người ta rét run: “Đệ từ đâu có được loại linh phù ẩn thân này? Triệt nó rồi về ngủ đi!”
Văn Kinh nóng ruột vô cùng, lại bị Hạ Linh hù dọa cho run rẩy, cắn răng nói: “Tối nay gặp phải nhị sư huynh, đại khái cũng là ý trời. Thôi vậy, tối nay liền dẫn nhị sư huynh đi gặp một người.”
“Người nào?”
Văn Kinh kéo hắn: “Không cần nói thêm nữa, đi xem rồi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.