Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 14: Sư đệ, làm phiền đệ




Tối mùng một tháng chạp, Văn Kinh thay y phục xong, kiểm tra một lượt những thứ cần mang khi tuần đêm. Đá truyền âm, bùa ẩn thân…
Bên giường là hai nắm linh thảo, do buổi sáng cậu tìm được trong núi, nhưng không biết có cần mang theo hay không.
Con rùa nằm trên giường, không động đậy nhìn cậu.
Văn Kinh mở cửa ra, tuyết lông ngỗng bay vào phòng. Cậu vừa đeo trùm đầu lên, vừa nói với con rùa trên giường: “Mấy ngày nay ngươi không về nhà à? Quân sư huynh có ngược đãi ngươi không vậy, sao ngươi luôn chạy tới đây, hả? Huynh ấy rất cao nhã mà, không lẽ luôn âm thầm ức hiếp ngươi?”
Rùa đương nhiên không biết nói, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
“… Huynh chưa từng ngược đãi nó, cũng chưa từng ức hiếp nó.” Giọng nói thấp trầm vang lên sau lưng, ôn hòa ấm áp, nghe không ra buồn giận.
Văn Kinh dại ra, vội quay đầu cười nói: “Sao Quân sư huynh lại đến rồi?”
… Bị bắt ngay tại trận, đúng là không thể nói xấu người khác mà.
Tuyết lớn như lông ngỗng rơi lên thanh sam, nhìn đầy đơn bạc, nhưng không nhìn ra người đó đang lạnh. Văn Kinh long lanh mắt nhìn hắn, nói: “Tuyết lớn thế này, sư huynh cũng không lạnh, đúng là đáng hâm mộ.”
“Sau khi đệ lên trúc cơ thì cũng sẽ không sợ lạnh nữa.”
“Ừm…” Văn Kinh xoa tay, đeo tốt trùm đầu.
Quân Diễn Chi chậm rãi nói: “Tối nay đệ phải tuần đêm?”
“Ừm.”
“Sáng nay đại sư huynh phân phó, bảo huynh đến hỏi xem đệ có cần gì không.”
“Không có gì đâu.” Văn Kinh rũ đầu suy nghĩ một chút, mới nghi hoặc hỏi: “Quân sư huynh, nếu đệ muốn tìm một con yêu thú trong dãy núi Tuần Dương, thì phải tìm thế nào?”
“… Yêu thú gì?”
“Một con mãng xà.”
“Tìm nó làm gì? Muốn nuôi?”
Văn Kinh không khỏi động tâm, nhưng nghĩ đến tính tình của con cự mãng đó, lại sợ hãi lắc đầu: “Chỉ sợ không nuôi được, con mãng xà đó rất nóng tính.”
Thần sắc Quân Diễn Chi không đổi, nhưng môi đã mím thành đường thẳng.
Văn Kinh tự nói tự nghe: “… Nóng tính chút cũng không sao, rất đáng yêu, dỗ dành chút là được rồi. Chỉ là đệ không tìm được nó, không thể dỗ được.”
“Đệ dỗ nó làm gì?” Âm thanh lạnh lùng dửng dưng.
“… Báo ân, nó có chút linh tính, từng cứu đệ một mạng.” Dường như là vì báo ân, nhưng nghĩ kỹ cũng không phải, Văn Kinh cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Quân Diễn Chi trầm mặc rất lâu, cuối cùng bay lên nói: “… Nếu đệ đã không có việc gì cần, huynh đi trước.”
“A được… chào tứ sư huynh.”
Bầu trời tối tăm, duỗi tay không thấy năm ngón, không có bất cứ độ ấm nào, ngay cả một chút ánh trăng cũng không. Văn Kinh quen đường quen lối, chậm rãi bay trong bóng đêm.
Dấu vết cự mãng khó tìm, xuất nhập bất thường, hơn nữa súc sinh đó không muốn gặp cậu lắm. Văn Kinh có chút chán nản, cảm thấy cưỡng cầu không được, nên ý định tìm kiếm cũng nhạt đi… chắc vậy.
Đi rồi đi, từ không xa truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Lòng Văn Kinh nhẹ động.
Tay cậu tụ một lọn linh khí, mượn lam quang nhìn kỹ, chỉ thấy cách mười mấy bước có một tảng đá, tiếng gõ nhẹ đó chính là truyền ra từ sau tảng dá.
Lẽ nào là cự mãng kia?
Văn Kinh rón ra rón rén đi qua, nhìn kỹ, chỉ thấy sau tảng đá trống rỗng.
Tim Văn Kinh trầm xuống như chạy chậm. Không phải cự mãng, vậy là ai?
Tỉ mỉ tìm một lát, lại chỉ thấy một nửa đoạn xanh bích trên tuyết đọng, đang nhẹ gõ tảng đá.
… Hóa ra là gốc tuyết sơn bích sâm, nửa tỉnh nửa mê động qua động lại… đại khái cho rằng mình vẫn còn đang ở trong tuyết?
Văn Kinh thu linh khí trong tay lại, xung quanh lại chìm vào bóng tối.
Cậu chậm rãi bay lên, tiếp tục tuần đêm.
Gió mang theo bông tuyết thổi lên mặt, sắc như dao cạo. Một mình cô độc lẻ loi, đi không mục đích trong bóng đêm.
Lạnh như thế, thật muốn về phòng ngủ… ít nhất trong nhà còn có con rùa, tuy cũng không phải là rùa của mình…
Đi rồi đi, lại đến gần lưng núi lần đầu gặp cự mãng.
Từ xa, đã nghe có tiếng nhẹ gõ và tiếng sột soạt.
… Lại là tuyết sơn bích sâm?
Văn Kinh tụ linh khí trong tay. Lần này, còn chưa hoàn toàn sáng lên, đã thấy được thân thể to lớn của cự mãng khoanh thành một cục, run run rẩy rẩy.
Văn Kinh hơi đờ đẫn.
Cự mãng ngẩng đầu nhìn cậu, dường như đã đoán được từ trước, không đuổi cậu đi, cũng không chào hỏi, mà vẫn cúi đầu run run rẩy rẩy.
Văn Kinh ngồi xổm xuống, sờ da nó. Tay cậu tụ một lọn linh khí, vuốt qua vuốt lại bức linh khí vào thân rắn.
Cự mãng đột nhiên ngẩng đầu, quanh thân tỏa ra linh quang lam nhạt. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mặt Văn Kinh, có chút phẫn nộ lộ ra răng nanh, phát ra tiếng “xì xì”.
Văn Kinh vội rụt tay lại, đầu nóng lên, lấy hai nắm linh thảo ra khỏi túi trữ đồ.
“Ngươi không thích người ta chạm vào mình, ta hiểu. Hai nắm linh thảo này ta tìm thấy trong núi, không phải cấp cao, linh khí không nhiều, ngươi gom lại dùng đi, ngày mai ta lại tìm cái mới cho ngươi.”
Cự mãng co thân thể, không để ý đến cậu.
Văn Kinh ném linh thảo bên cạnh nó: “Lần trước ngươi cứu ta, đa tạ. Ngươi tiếp tục… đi, ta đi trước.”
Nói xong, cậu thu linh khí trong tay lại, trong lòng cao hứng, vội chạy đi.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy con cự mãng ngẩng đầu lên có vẻ hơi nóng nảy.
===== Đường phân cách =====
Đêm khuya hôm sau, hai nắm linh thảo để lại tối qua vẫn còn yên không động nằm trước tảng đá. Văn Kinh cúi đầu nhìn, có chút chán nản.
Cự mãng co người, vùi đầu không để ý đến cậu.
Văn Kinh sờ da cự mãng: “Sao ngươi lại khó chịu vậy? Chẳng qua là hai nắm linh thảo, ngươi cũng không nhận… ngươi xem ta mang gì đến cho ngươi này…”
Nói rồi, cậu lấy ra mấy trái cây màu đỏ từ túi trữ đồ.
“Ngươi ngửi thử xem đây là gì? Ái chà thơm thiệt là thơm…” Văn Kinh cầm trái cây ra vẻ muốn ăn.
Trái cây trên tay cậu, là quả hồng phiền.
Nghe nói, quả hồng phiền cái nhiều nước nhiều, rất được yêu thú yêu thích. Văn Kinh xin Quy Tâm Bích vài quả, hy vọng có thể nhờ đó thu phục được con cự mãng bất kham này.
Đầu rắn chậm rãi nâng lên, nhìn Văn Kinh thè thè lưỡi.
Văn Kinh lột vỏ, quả nhiên hương thơm bay khắp nơi, làm người ta thật muốn đớp ngay. Văn Kinh lắc lắc quả trước mặt cự mãng, dụ dỗ: “Ngươi không ăn ta sẽ ăn đó, sao?”
Nói rồi, cậu cắn một miếng lớn, sau đó ngay ngẩn. Vị chua mà chát, khó khăn nuốt xuống, suýt nữa muốn phun hết toàn bộ.
Văn Kinh đầy đau khổ.
Quy Tâm Bích liên tục nói, quả hồng phiền này là thứ yêu thú thích… hóa ra người lại không thể ăn sao? Đúng là hại người…
Sắc mặt cậu nửa xanh nửa trắng, nhưng không dám phun ra, cố gắng nuốt xuống, nhe răng nghiến lợi nói: “Rất ngon… đúng là rất ngon, nếu ngươi không ăn, ta sẽ ăn hết đó…”
Nói cả nửa ngày, nhưng chết cũng không chịu cắn miếng thứ hai.
Cự mãng lạnh lùng nhìn cậu.
Chậm rãi, cái đầu lại hạ xuống, thống khổ run rẩy.
Văn Kinh cảm thấy chua xót, vận một lọn linh khí, lòng bàn tay dán lên da rắn, linh khí trong người nhanh chóng chảy ra: “Ta giúp ngươi thoải mái một chút, đừng kháng cự mà…”
Cự mãng ngẩng đầu lên, tuy thống khổ, nhưng không còn nóng nảy nữa. Nó chậm rãi đẩy tay Văn Kinh ra, rồi mới cuốn lấy hai nắm linh thảo cậu mang tới tối qua, chậm rãi ăn.
Văn Kinh từ tốn sờ da rắn: “Ngày mai ta lại tìm linh thảo cho ngươi…”
===== Đường phân cách =====
Thái độ cự mãng hơi thoải mái, thỉnh thoảng tiếp nhận linh thảo của Văn Kinh, nhưng vẫn không muốn lại quá gần. Sau Văn Kinh phát hiện, cự mãng này không phải đêm này cũng thống khổ, chỉ vào đêm không trăng mới run rẩy toàn thân.
Chỉ là Thanh Hư kiếm tông đêm đêm tuần núi, cơ hội người khác phát hiện cự mãng cũng rất lớn, làm cậu lo lắng phập phồng.
Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], sau khi Quân Diễn Chi vạch trần thân phận Mục Chi Thu, tuần sơn mới hoàn toàn kết thúc. Chỉ là trong truyện không viết rõ ràng, Quân Diễn Chi khi nào mới vạch trần Mục Chi Thu. Cậu nhớ hình như là cuối đông?
Đêm khuya ngày mười tám tháng chạp, Văn Kinh đang mơ màng buồn ngủ, trong đầu đột nhiên lóe ra một tin tức nhiệm vụ.
[Gợi ý hệ thống: Liên quan Quân Diễn Chi, phân loại ‘đại ác’, xin ký chủ lập tức hành động.]
Đại ác? Sát nhân? Phóng hỏa?
Văn Kinh ngẩn ngơ một lát thì tỉnh táo, thay y phục. Đại quy toàn thân bọc trong chăn dày nằm trên giường, chỉ thò ra cái đầu, nhìn chằm chằm Văn Kinh. Văn Kinh sờ đầu nó, trấn định lại, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã lao ra ngoài.
Sau khi nhấn mở “tự động tìm đường”, Văn Kinh cảm thấy nghi hoặc: Quân Diễn Chi xảy ra chuyện gì? Cậu không nhớ trong văn có từng nhắc đến, lẽ nào có chuyện gì đột phát?
Đi theo mũi tên nhỏ của hệ thống lao đi rất lâu trong núi, cuối cùng đến một sơn cốc ở nơi giao giới của Thiên Hoành phong và Tuệ Thạch phong.
Đêm nay sắc trăng sáng rõ, sao bắc cự khảm trên trời đêm, trong sơn cốc có linh quang ẩn hiện. Men theo linh quang bạch sắc, cuối cùng Văn Kinh cũng đáp xuống cạnh một thân thể lạnh lẽo, nhìn kỹ __
Gương mặt tuấn nhã, dịu dàng như ánh trăng, nhưng y sam thanh sắc lại tràn đầy vết máu, hôn mê bất tỉnh, không biết sống hay chết.
Văn Kinh hoảng hốt.
Cậu vội nắm chặt tay Quân Diễn Chi, giọng nói run rẩy: “Quân sư huynh, huynh không sao chứ?”
Quân Diễn Chi không trả lời, xung quanh tỏa ra linh quang nhàn nhạt, hai mắt nhắm chặt.
Văn Kinh thử xem hắn còn thở không, hô hấp nhỏ yếu suýt bỏ sót.
Cậu vội dìu Quân Diễn Chi lên, gác tay hắn lên cổ mình, cắn chặt răng. [Chúng Sinh Chi Kiếp] không nhắc đến Quân Diễn Chi từng bị người đánh trọng thương vào tháng chạp, rốt cuộc chuyện này là sao?
Hắn là nam chính của thế giới này, nếu chết rồi thì phải làm sao mới được đây?
Đang nóng ruột, trong không trung chợt rơi xuống một đường tử quang.
Văn Kinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một mỹ nhân tuyệt mỹ y sam bay bay, da trắng như tuyết đáp xuống, phong hoa tuyệt đại, không thể phân biệt được dưới ánh trăng thanh lãnh. Thiếu nữ đó nhìn hai người, lạnh lùng mở miệng: “Ta là Quý Khả Tình của Vọng Nguyệt phong, đêm nay tuần tra mười sáu đỉnh Tuần Dương. Vừa rồi thấy nơi này có linh quang bạch sắc, là vị đồng môn này bị thương?”
Văn Kinh chớp con mắt to nhìn nàng, đột nhiên nổi lên một suy nghĩ không tốt lắm.
Quý Khả Tình xuất hiện ở đây, là không đúng…
Quân Diễn Chi tuần núi bị thương, Quý Khả Tình kịp thời tương cứu, sau đó hai người cùng nhau tiêu diệt Mục Chi Thu… đây là đoạn kinh điển trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], là thời cơ để Quân Diễn Chi và Quý Khả Tình tăng tiến tình cảm!
Tại sao, lại sớm hơn truyện hai tháng?!
Quý Khả Tình lạnh mắt nhìn Quân Diễn Chi: “Hai người là người của Tuệ Thạch phong?”
Văn Kinh vội gật đầu.
“Ngươi đưa hắn về trị thương, ta đi tuần một lượt.” Nói rồi, y sam của Quý Khả Tình phất phới, bay lên không.
“Không___!” Giọng Văn Kinh đột nhiên biến lớn, vội vã nói với lên trời: “Ta không dìu nổi huynh ấy! Ngươi đưa huynh ấy về đi, ta đi xung quanh xem thử!”
Tình cảm của nam nữ chính, quan hệ trực tiếp đến phát triển tình tiết sau này, vạn nhất bỏ lỡ, Văn Kinh cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Cậu vừa nói, vừa đẩy người đang tựa lên người mình sang cho Quý Khả Tình, lại chợt phát hiện cánh tay đang nắm lấy mình siết chặt.
Văn Kinh bị hắn kéo, vội quay đầu nói: “Sư huynh tỉnh rồi à?”
Quý Khả Tình vốn lạnh lùng, không kiên nhẫn mấy chuyện dằng dai, nàng vừa thấy Quân Diễn Chi không chịu buông tay, liền bay lên cao: “Nếu đã tỉnh rồi, thì tính mạng không đáng ngại. Mau đưa hắn về nghỉ ngơi đi, ta đi quan sát xung quanh.”
Trong chớp mắt, bóng dáng màu tím đó đã biến mất trong không trung.
Văn Kinh quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, rơi nước mắt: “Sư huynh, huynh…” Quý Khả Tình của huynh đó!
Đầu Quân Diễn Chi tựa lên cổ cậu, lặng yên không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.