[Abo] Không Hoàn Mỹ

Chương 11: Chương 11





Rạp chiếu phim có rất nhiều người, An Tri sau khi đi vào vẫn chưa quen, thả chậm bước chân theo bản năng.
Hiện tại hai người nắm tay nhau, cậu lo lắng mình không hoàn mỹ sẽ khiến người khác phát hiện, lo lắng khi người khác nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
Hà Túc chú ý tới sự căng thẳng của cậu, không dấu vết kéo người đến gần mình, nhéo ngón tay cậu hỏi, “Muốn coca và bắp rang không?”
Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, Hà Túc xuất hiện trong tầm mắt khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt chớp động, lập tức cố nặn ra một nụ cười, hai tay vòng quanh eo Hà Túc, buồn bực nói muốn.
Hà Túc sờ sờ đầu cậu, để cậu đứng tại chỗ chờ mình.
Hà Túc mua xong quay đầu lại, thấy An Tri bị mấy đứa nhỏ vây quanh, lông mày nhíu chặt, bước nhanh trở về.
An Tri nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, ánh mắt mê mang kèm theo chút bối rối nhìn anh.
Lúc này sắc mặt anh trầm xuống, người phụ nữ bên cạnh vội vàng mở miệng xin lỗi, “Thật ngại quá, thật ngại quá, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy cậu ấy đẹp thì tiến lại gần.


An Tri cũng sửng sốt một chút, “Đẹp ư?”
“Anh trai ơi, anh trai ơi, chúng em có thể nắm tay anh không?” Một vài đứa trẻ ríu rít đi về phía trước.
An Tri không biết làm sao, lần nữa nhìn Hà Túc, Hà Túc cho cậu một ánh mắt an tâm.
Cậu suy nghĩ một chút, chủ động vươn tay kéo mấy đứa nhỏ ấy, kết quả mấy đứa nhỏ ấy chỉ móc nhẹ ngón tay cậu.
Cậu không khỏi bật cười, cũng trở nên mạnh dạn hơn, “Sao vậy?”
Một cô bé bước tới nói: “Mẹ em từng nói, không thể dùng sức niết búp bê được, sẽ bị hư ạ, anh cũng đẹp như búp bê nên chúng em sẽ nhẹ nhàng.”
Chi tiết này khiến An Tri thả lỏng không ít, lúc đi vào cầm bắp rang ngồi theo Hà Túc, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay về hướng Hà Túc, chờ Hà Túc ghé sát tai lại, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Em thật sự đẹp như búp bê sao? ”
“Không.” An Tri lộp bộp một chút khi nghe được câu trả lời của anh, kết quả một giây sau người này lại nói, “Em đẹp hơn búp bê.

Nếu không phải anh đang nói nghiêm túc, An Tri sẽ cho rằng người này đang nói đùa.
“Thật sự.” Hà Túc thấy cậu không nói lời nào, giơ tay xoa xoa đầu cậu, cầm một viên bắp rang bỏ vào miệng cậu.
Cậu ngậm bắp rang dựa vào lưng ghế, cất bắp rang xong, tìm tay Hà Túc, nắm tay anh kéo lên đùi mình, nhẹ giọng nói, “Hà Túc, em thật sự rất thích anh.

Bộ phim phát cái gì, An Tri không quá chú ý, nhưng cậu biết đây là một buổi hẹn hò rất vui vẻ.
Nhờ có Hà Túc vẫn nhìn chằm chằm An Tri luyện tập phục hồi, thật ra bây giờ hành động của cậu đã tốt hơn rất nhiều, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy có gì khác thường, chỉ là An Tri cảm thấy không tốt.
Về đến nhà đã là lúc hoàng hôn, ánh hoàng hôn đỏ rực một góc vắt ngang bầu trời, có vài tia nắng còn sót lại chiếu lên cửa sổ sát đất, không hiểu sao An Tri lại muốn hôn môi, cậu kéo tay Hà Túc, kéo người xuống, nhắm mắt lại.
Hành động kế tiếp chính là của Hà Túc, Hà Túc cắn môi cậu, gần gũi hỏi cậu có phải là muốn hôn môi hay không.
Cậu chợt mở mắt ra, trong đôi mắt sáng ngời dường như đã phá tan một vũng nước trong, đôi mắt long lanh như nước ấy nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp được trang điểm bởi hàng mi dài trông hệt như hai quả nho thủy tinh vậy.
Một nụ cười xấu hổ tràn ra từ lúm đồng tiền nơi khóe miệng lan đến khắp mặt, “Ừm, muốn hôn môi anh.”
Ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt cậu, ngọt ngào và ấm áp, Hà Túc vươn tay nâng mặt cậu, cho hoa hướng dương một nụ hôn như mong muốn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.