A Summer To Remember

Chương 12:




"Chúng ta hiếm khi có thời gian riêng tư với nhau. nhưng chị phải nói là chị sẽ phải quen với việc thiếu vắng em." Gwendoline vòng tay qua tay Lauren. "Cũng may là, vì lý do tốt đẹp. Chị rất quý ngài Ravensberg."
"Thật à, Gwen?"
Họ đang đi trên một lối đi vắng vẻ, tận hưởng buổi sáng yên tĩnh trước khi bị tấn công dữ dội bởi những cuộc đến thăm đang được mong đợi trong ngày. Kit đã ra ngoài với cha để kiểm tra đồng cỏ ở vài cánh đồng xa. Lauren hài lòng vì điều ấy. Chỉ là nàng hy vọng họ sẽ nói chuyện với nhau. Nàng đã vận động họ đi với nhau tối qua. Ngài Bá tước lật trang nhạc cho nàng chơi piano, và khi chơi xong, nàng mỉm cười đầy chủ ý với Kit khi anh đang nói chuyện với Gwen và bà, gần như buộc anh đến bên nàng. Nàng biết anh miễn cưỡng phải đến – và cha anh cũng thấy hơi bị kẹt. Họ thường tránh mặt nhau càng nhiều càng hay, cha và con, cho dù Lauren đã thấy cả hai phía chẳng có vẻ thù địch nào.
Nàng gập quyển nhạc lại, xoay người trên ghế, mỉm cười với cả Kit và cha anh, và hỏi han những vấn đề gần đây về việc nông trại khi họ lúng túng đứng bên cạnh nhau. May mắn là nàng đã không phải gợi ý rõ ràng là ngài Redfield nên chỉ cho Kit quá trình hoạt động của việc ấy. Bản thân ngài Bá tước đã gợi ý, và Kit đồng ý. Ah ha, nàng đã rất khéo léo trong trò chuyện đấy chứ nhỉ, khi lèo lái hướng câu chuyện theo ý nàng muốn. Nàng biết đó là một trong những tài năng giỏi nhất của mình.
Có lẽ họ còn chưa nhận ra là bị dẫn dắt. Nhưng đó là nguyên nhân nàng đến đây – để giúp Kit hòa giải với gia đình.
"Anh ta thực là người phù hợp với em và sự gặp gỡ của hai người phải được xem là một cú huých may mắn của số phận." Gwendoline nói khi Lauren rút ngắn bước chân để phù hợp với bước khập khiễng của người chị họ. "Phong thái thảnh thơi, tươi cười của anh ta làm cân bằng các giác quan tĩnh mịch của em và làm cho chúng dễ chịu. Chị rất vui sướng."
"Cảm ơn chị." Lauren không chắc lối đi dốc mà nàng đã đi cùng Kit chiều hôm trước có tốt cho Gwen không, nhưng dù sao thì nàng cũng đã chuyển hướng sang lối đi đó và họ đang dốc sức chậm chạp đi lên.
Gwen cười vui vẻ. "Ồ, nghiêm trọng quá, Lauren." Cô kêu lên, "cứ như em không sôi sùng sục với niềm hạnh phúc trong lòng ấy. Là chị đây mà, Gwen. Và chị đã để ý thấy tóc em ướt trong bữa sáng, cũng như chị đã thấy hôm qua. Rồi chị nghĩ chắc em đã dậy sớm gội đầu cho đến khi ngài Redfield nói rằng thấy em cưỡi ngựa ra ngoài với ngài Ravensberg. Chị khá là có khả năng cộng hai với hai và đi đến kết luận tổng bằng bốn. Lauren, em đã đi bơi. Ôi, thật là cừ!"
"Và chưa phải là hết đâu," Lauren nói, ngừng chân trên một phiến đá rộng, phẳng để họ có thể lấy lại hơi. "Nhưng anh ấy khăng khăng là em được sinh ra để hưởng thụ bản thân. Chị có thể tưởng tượng ra bất cứ cái gì ngớ ngẩn hơn không, Gwen, hơn cả ý niệm là có lẽ em đã cưỡi ngựa vào sáng sớm và thích thú bơi lội trong hồ?"
"Ồ, Lauren," Gwen nói. "Chị yêu anh ta. Thật đấy. Tốt hơn em cưới anh ta nhanh đi, nếu không chị sẽ cướp anh ta đấy."
"Gwen," Lauren nói, tiếp tục dốc sức leo lên, "em có thể nổi. Nằm ngửa và thậm chí nằm sấp – úp mặt vào nước. Dù vậy, em chìm lỉm như cục đá khi em thử đá chân để đẩy mình về phía trước. Anh ấy đã cười em." Không chính xác như vậy. Anh đã cười với nàng. Thực tế, nàng hẳn đã cười nhiều trong hai ngày vừa qua hơn cả phần đời trước đó. Không chỉ cười vì những trò giải trí lịch thiệp, mà còn vì sự vui thích từ-tận-đáy-lòng và làm nàng gập đôi người lại và bất lực vì cười đùa, nước mắt chảy xuống cả hai má.
"Ôi, Chúa ơi," Gwen nói, dừng lại và liếc nhìn lên. "Nhìn cái tháp kia kìa. Nó xuống cấp quá, em có thấy không?"
"Một nơi nghỉ chân," Lauren nói, "Được xây như tàn tích vậy. Nhưng nó khá đẹp."
Nàng phải quay lại đây. Nàng phải giải phóng đầu óc mình khỏi thứ bùa mê dường như đã nguyền lên nó. Chẳng có ma thuật gì chiều qua hết. Họ chỉ ngồi trên nhánh cây ngắm cảnh thôi. Nàng chỉ để cho anh vuốt ve mình theo một tư thế rất không đứng đắn đáng ngạc nhiên đến nỗi đến giờ nàng vẫn không thể tin là mình đã không ngăn anh lại sớm hơn. Thật buồn cười khi nhớ ra rằng một giờ bên nhau là một trong những giờ khắc mê hoặc nhất trong đời nàng. Thật đáng khinh, nếu người ta biết được sự thật.
Thật đáng thương cho cô gái hai-mươi-sáu-tuổi bị mất trinh tiết!
Giờ nàng hẳn có thể là một bà mẹ rồi, gần mười sáu tháng sau đám cưới. Giờ với nàng, những bổn phận trên giường sau đám cưới đã trở thành thường lệ. Nàng hẳn đã là bằng chứng tương phản ngược với những mong mỏi ngu xuẩn không nhận ra được làm nàng thao thức đến hơn nửa đêm trước. Dù nàng không phải là người duy nhất còn thức. Nàng đã thấy Kit đi bộ ra bóng đêm bên ngoài, thong dong xuống lối đi và băng qua cầu cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
"Chúng em đã đến đây hôm qua," nàng nói với Gwen. "Chúng em đã trèo lên đủ cao để nhìn ngắm qua đầu những tàng cây."
Gwendoline nhìn lên. "Phong cảnh nhìn từ đỉnh hẳn là hấp dẫn rồi." cô nói. "nhưng chị thích hình dung ra hơn là nhìn thấy nó. Chị tin là chị sẽ ngồi xuống cỏ một lát."
Nàng nhìn cái tháp.
"Ý em là cái cây cơ," Lauren nói. "Chúng em đã trèo cây." Nhánh cây họ đã ngồi trông không cao lắm khi nhìn từ dưới đất, nhưng chắc chắn là đủ cao. Cao hơn cái tháp. Hai gối nàng bủn rủn.
Gwen nhìn và lại thấy thích thú. "Em yêu thật rồi," cô nói. "Neville và chị chưa bao giờ có thể thuyết phục được em làm bất cứ điều gì liều lĩnh dù là nhỏ nhoi khi chúng ta còn nhỏ. Ôi, Lauren, thật nhẹ lòng khi có thể nói ra tên anh ấy với em mà không sợ phải trông thấy cái nhìn đau buồn trong mắt em, được che đậy rất nhanh kể cả với chị. Và có thể nói về Lily nữa. Chị ấy thực sự rất thú vị, em biết không. Chị thấy họ vào hôm sau khi họ thông báo với mẹ và chị là chị ấy tăng cân. Họ ở dưới bãi biển, và Lily đang xoay tròn tròn trên cát, hai tay dang ra, không mũ không giày không vớ trong khi Neville đứng tựa vào tảng đá, khoanh tay trước ngực, cười với chị ấy. Chị đã không làm phiền họ."
Lauren hít thở chầm chậm và chống lòng bàn tay vào thân một cây sồi cổ thụ to tướng. Không thấy đau đớn. Không hề.
"Chị ấy sẽ là một bà mẹ tốt," nàng nói.
Điều kỳ diệu vẫn còn ở đây sáng nay. Nàng nhắm mắt. Anh không thực sự to lớn bằng Neville. Nàng luôn nghĩ nàng thích những người đàn ông cao lớn. Nhưng nàng khớp với Kit thật dễ chịu. Anh có đôi bàn tay thật đáng yêu – không to, nhưng nhanh nhẹn, mạnh mẽ, và diễn cảm. Chúng có cảm giác thật tuyệt vời... anh không nên... và nàng không nên để nó xảy ra. Anh đã ôm ngực nàng, và lúc ấy nàng cảm thấy rất thích hợp. Và anh đã để một bàn tay ở đó. Nhưng thay vì thấy kinh hoảng nàng lại thấy... thích thú. Và cái gì đó còn hơn là thích thú.
Nhưng đó không phải là điều kỳ diệu. Không thực sự vậy. Đó là niềm vui, cảm giác liều lĩnh và thành công, cảm giác về sự an toàn thay vì nguy hiểm. Nàng sẽ tin tưởng suốt cả cuộc đời mình, nàng bất chợt nhận ra. Và đã có những tiếng cười. Ừ, phải, tiếng cười.
Sự mê hoặc cám dỗ của niềm vui trọn vẹn.
"Chúng ta ngồi xuống một chút chứ?" Gwendoline đề nghị.
Điều gì đó Lauren không để ý hôm trước là cả ngọn đồi và cây cối đều cách xa phía sau cái dốc mà họ đã trèo lên. Lối đi khá dốc, chỉ có vài bụi cây khỏe mạnh dũng cảm bám sát hai bên nó. Bên dưới và hàng dặm ra xa là vùng trồng trọt được bao quanh bởi những hàng rào gọn gàng, vài cánh đồng đang cày bừa, và vài cái lốm đốm là những con cừu. Giống như một cái mền chắp vá nhiều mảnh, ngắt quãng đây đó bởi những ngôi nhà tranh nho nhỏ cùng với những nhóm nhà cửa nông trại.
"Hôm nay gió dữ hơn hôm qua," Gwendoline nói. "Và lạnh hơn nữa. Chị hy vọng những đám mây đó không định mang mưa tới. Đây là một nơi đáng yêu, Lauren. Ngôi nhà tương lai của em. Và không xa Dorsetshire lắm, tạ ơn Chúa. Chúng ta sẽ có thể đến thăm nhau thường xuyên."
"Trừ phi chị cưới ai đó sẽ mang chị đi khỏi hòn đảo Hebridean xa nhất," Lauren nói. "Hay đến bờ biển cực tây của Ireland."
"Chị không nghĩ thế," Gwen nói. "Thực ra là chị không biết."
"Chị không thể quên ngài Muir chứ gì?" Lauren buồn rầu hỏi. "Không ai có thể thế chỗ anh ấy trong lòng chị?"
"Chị sẽ không bao giờ quên Vernon," Gwen nói với sự chắc chắn lặng lẽ. "Chị sẽ không bao giờ tái giá. Nhưng Neville hạnh phúc và em cũng sẽ thế và mẹ cần người bầu bạn. Và vì thế chị bằng lòng với điều ấy. Chị sẽ thế, Lauren ạ."
Lauren ngước mặt đón gió, không bận tâm là sẽ nguy hiểm cho làn da của mình. Phải, Alvesley rất đáng yêu. Ngoại ô và thanh bình, đẹp đẽ và rộng rãi. Nhưng không phải là mái nhà tương lai của nàng. Sẽ là nơi nào đó ở Bath, nàng hy vọng thế. Nàng sẽ lập ra một nơi cho mình trong khu vực có suối nước khoáng phẳng lặng, nho nhỏ này, nơi không còn là địa điểm thời thượng như đã từng nữa. Đa số những người sống ở đó là người có tuổi. Phù hợp với nàng. Và sẽ an toàn.
"Giờ cái đó khá là nguy hiểm đó," Gwen nói, gật đầu về hướng vùng đất bên dưới họ.
Ba người cưỡi ngựa đang di chuyển như những hình đồ chơi băng qua khung cảnh. Họ không đi theo bất cứ con đường hay lối đi nào mà cưỡi ngựa gần như theo đường thẳng băng ngang qua những cánh đồng. Họ đang đi nhanh, rạp mình phi nước đại. Nếu họ vấp phải một hòn đá hay rơi vào lỗ thỏ trên mặt đất không bằng phẳng thường thấy ở hầu hết các cánh đồng, thì họ sẽ ngã ngay tức khắc, bị thương và rất có thể mất mạng. Ngay cùng lúc hai người nhìn, những người cưỡi ngựa đã phi thẳng đến hàng rào và bay vọt qua nó. Gwen ngừng thở, nhưng họ đã hạ xuống an toàn ở phía bên kia và tiếp tục phi lên phía trước.
"Một trong số họ là phụ nữ," Gwendoline nói.
Với mái tóc vàng dài tung bay phía sau cô ta.
"Quý cô Freyja Bedwyn," Lauren nói. "Với quý ngài Rannulf và quý ngài Alleyne, nếu em không nhầm. Họ đang phi về phía này. Họ hẳn định đến thăm Alvesley."
"Là quý cô mà ngài Redfield nhắm cho ngài Ravensberg đó à?" Gwendoline hỏi, lấy tay che mắt và nheo mắt nhìn họ kỹ hơn. "Trời ơi, Lauren, cô ta không đội mũ, và thả tóc xuống kìa. Cô ta định thăm nữ bá tước trong bộ dạng thế à?"
"Em tin thế." cô ta đang cưỡi ngựa một bên, nhưng làm điều ấy với một kỹ thuật khéo léo tuyệt vời. Lauren thấy mình ngưỡng mộ cô dù không muốn.
"Cô ta đẹp không?" Gwen hỏi.
"Không, không đẹp," Lauren đáp. Thật ra ấn tượng ban đầu của nàng là Quý cô Freyja trông quá chừng khó chịu. "Cô ấy có khuôn mặt đậm nét, làn da sẫm với một cái mũi nổi bật và đôi mày sậm không khớp với màu mắt. Cô ấy ... đẹp nam tính." Đó cũng không phải là kết luận đúng lắm. Có cái gì đó ở cô ta, một vẻ thu hút mà Lauren biết bản thân nàng không bao giờ có thể đạt được cho dù nàng có sống cả triệu năm.
"Và các anh em của cô ta cũng thế, nếu chị đoán chính xác," Gwen nói. "Họ thực đang đến Alvesley đấy à? Nếu thế, việc ngài Ravensberg cứ nhất định đòi đi Lindsey Hall mời họ hôm qua và việc em khăng khăng đi cùng anh ấy có vẻ mang lại kết quả đáng mong đợi đó."
"Vậy thì, em rất vui," Lauren nói. "Là hàng xóm thì không nên bất hòa với nhau."
Nàng có thể hình dung cảnh tượng Quý cô Freyja và Kit cưỡi ngựa bên nhau. Từng sải dài phi nước kiệu, nhảy vọt qua những hàng rào cùng nhau, chẳng hề bận tâm đến nguy hiểm. Họ chắc chắn hoàn hảo cho nhau. Và chắc chắn vẫn còn yêu nhau. Lauren thấy chẳng nghi ngờ gì là thái độ của cô ta hôm qua là bình thường vì bị thất vọng dữ dội.
Nhưng có lẽ không thất vọng mãi mãi, nàng nghĩ, khi nhìn những người cưỡi ngựa biến mất khi vòng qua một khúc quanh ở ngọn đồi về hướng chiếc cầu Palladian. Khi mùa hè đi qua, họ sẽ tự do nhen nhóm lại tình yêu của mình mà không cần sự can thiệp của cả Bá tước Redfield hay Công tước Bewcastle. Đến Giáng sinh có lẽ họ sẽ làm đám cưới. Anh sẽ hạnh phúc. Anh sẽ dàn hòa với cha và sẽ vượt qua sự khó xử với em trai. Anh sẽ tìm lại được tình yêu trong tim mình.
Đến Giáng sinh nàng sẽ ổn định ở Bath.
Một đám mây dày, trôi thấp khoảng hơn một giờ qua, cuối cùng đã che khuất mặt trời. Lauren rùng mình vì cơn lạnh bất chợt.
Bá tước Redfield quyết định dẫn con trai, không chỉ đến cánh đồng cỏ, như kế hoạch, mà còn làm một vòng bao quát cả nông trại của gia đình. Ông nói chuyện dứt khoát và chung chung gần hết buổi sáng về các vụ mùa, hệ thống tưới tiêu, gia súc, lương bổng và hàng tá những chủ đề có liên quan khác. Họ thường xuyên dừng lại để nói chuyện với nhân công. Kit có một ấn tượng rõ rệt là cha anh không thoải mái với anh và không biết làm thế nào để giải quyết với anh trong bất kỳ mức độ cá nhân nào.
Nhưng anh hiểu. Anh cũng cảm thấy tương tự.
Anh đã là một sĩ quan kỵ binh trong mười năm. Dĩ nhiên, anh biết, làm thế nào để ra mệnh lệnh. Thậm chí anh đã là một trung úy – đại tá trong năm cuối cùng và cả nửa đời binh nghiệp luôn là một sĩ quan cao cấp. Nhưng cái chính là anh là người có quyền, người ra các mệnh lệnh, người chịu tất cả các trách nhiệm khi chúng được tiến hành. Đó là phần đúng đắn trong vô số nhiệm vụ của anh khi là một sĩ quan trinh sát, khi anh thường phải ra các quyết định khó khăn và quan trọng. Anh nổi danh vì khả năng đó. Anh liều lĩnh và không thương xót, nhưng hoàn toàn hiệu quả và đáng tin cậy. Anh là người được chọn cho tất cả các nhiệm vụ dường như bất khả nhất. Anh luôn tìm ra cách để làm được điều phải làm. Anh thấy mình là một người đàn ông thực sự khi điều khiển cuộc đời mình.
Chỉ với gia đình là anh thấy mình vụng về và vô dụng. Với gia đình, anh là sự thất bại to lớn – bắt đầu với việc bắt Sydnam phải chịu đựng cuộc đời khác của mình. Nhưng chỉ bắt đầu từ đó. Nó đã lên đến cực điểm, anh cho là thế, vào năm anh phí hoài ở London, cư xử như một gã trai trẻ non tơ hơn là quý ngài trung úy – đại tá Ravensberg nổi danh với đồng nghiệp trong quân ngũ. Gần như anh thấy bị ép buộc phải chứng tỏ với cả giới thượng lưu là anh thật sự vô dụng. Gần như anh cần có điều chứng minh để khi quay lại Alvesley, cha anh và những người còn lại trong gia đình sẽ được xác thực quan điểm của họ về anh.
Anh thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến tất cả những điều này trước đây. Anh có thực là còn chưa chín chắn không?
"Sydnam có thường cưỡi ngựa ra ngoài đi công việc với cha không?" anh bất ngờ hỏi khi cuối cùng họ cũng lên đường về nhà. Trừ sáng nay.
"Thường xuyên." Cha anh đáp.
"Con bất ngờ là nó có thể cưỡi ngựa được," Kit nói, bắt đầu một chủ đề mà anh không muốn theo đuổi, ngoại trừ là nó không thể cứ bị tránh né mãi. Syd không có tay phải.
"Nó luôn rất cứng đầu," bá tước nói. "Nó rời khỏi giường bệnh rất sớm trước khi bác sĩ khuyên được nó. Nó đi bộ, dù phải nghiến răng lại vì đau, cho đến khi nó có thể làm được điều đó mà không khập khiễng. rồi nó cứ làm mình mẩy thâm tím hoài – và làm mẹ con khóc suốt – cho đến khi nó có thể cưỡi ngựa mà không rớt khỏi yên. Nó luyện tập hàng giờ cho đến khi nó có thể viết rõ ràng bằng tay trái. Và nó bắt đầu bỏ cả ngày với Parkin, học các công việc của một người quản lý. Khi Parkin nghỉ hưu cuối năm ngoái, Sydnam hỏi ta liệu nó có thể thay chỗ đó không."
"Nhưng Syd không phải được sinh ra để làm một người quản lý," Kit phản đối.
"Nó quyết định cuộc đời của mình," cha anh cứng rắn. "Nó sẽ không nhận đồng lương nào của cha, dĩ nhiên, nhưng nó nói chuyện với Bewcastle để làm cho một trong vô số điền sản của nhà Bedwyn. Đó có vẻ là một hướng mở đáng mong đợi vào mùa thu – một vị trí được trả lương dù Sydnam có tài sản riêng và không cần nó. Nó được định đoạt là chính nó. Nó không muốn thay thế chỗ của con ở đây."
Nhưng Alvesley cần một người quản lý. Sao không phải là Sydnam nếu cậu đã làm được công việc ấy? Đó là điều tối thiểu cậu có thể làm cho gia đình, nơi cậu có gia đình để chăm nom cho những nhu cầu của mình. Nhưng dĩ nhiên là gia đình bây giờ có bao gồm cả Kit. Thế là đủ giải thích cho quyết định ra đi của Syd.
"Sao nó không đi cùng cha sáng nay?" Kit hỏi, dù câu trả lời, dĩ nhiên, đã quá hiển nhiên. Vì con đi cùng cha.
"Sổ sách kế toán cần thực hiện đúng ngày," cha anh đáp.
Họ đang đi qua một dãy nhà mới được lợp gọn gàng, và bá tước chỉ cho anh vài ngôi nhà của người làm đã bị dột suốt mùa xuân. Ông gọi và trao đổi vài lời nhận xét lịch sự với một phụ nữ đang quét dọn ngoài cửa nhà trong khi ba đứa trẻ chơi đùa trên bãi cỏ gần đấy.
"Mẹ con và ta sẽ công bố hôn nhân ở nhà thờ cho lễ cưới của con vào Chủ nhật," cha anh bất ngờ nói khi họ tiếp tục đi. "Các thành viên trong gia đình ta và gia đình cô Edgeworth có lẽ sẽ được mời ở lại đây một tháng, ta dám nói thế, để tham dự đám cưới. Ta cho là sau việc xảy ra ở Newburry năm ngoái, cô ấy không muốn làm đám cưới ở đó đâu. Chẳng có lý do gì phải trì hoãn, đúng không? Chúng ta ưng cô ấy. Cô ấy là một quý cô thực sự. Vụ mất mặt với Quý cô Freyja là điều không may, nhưng không có lý do gì cứ nói đi nói lại điều không thể cứu vãn. Con nói sao nào?"
Kit mất tinh thần lắng nghe – còn hơn thế, có lẽ, vì cha anh có vẻ đang hỏi ý kiến hơn là nói với anh. Lauren đã nói đến một "đề nghị hòa bình" khác hôm qua phải không nhỉ?
"Con không muốn thúc ép cô ấy đâu, thưa cha," anh đáp. "Phải mua sắm trang phục cho cô dâu, và có nhiều người thân khác cô ấy muốn tham dự - đám cưới tour của cô ấy. Như nữ công tước Portfrey, dì cô ấy, chẳng hạn. Quý bà đó sẽ hạ sinh sớm thôi – trong tháng tới hoặc khoảng đó, con tin vậy. Chúng con đang nghĩ đến làm đám cưới vào mùa đông hoặc có lẽ là mùa xuân nhiều hơn."
"Ta chỉ không muốn mẹ con và bà lại bị thất vọng thôi," bá tước nói.
Lại bị? Ông đang nói đến Jerome và Freyja à? Hẳn rồi, ông phải thế thôi. Nhưng không ai nhắc đến tên Jerome từ khi Kit về. Anh cũng không thể nhắc đến bây giờ. Hình như, cha anh cũng không thể. Họ cưỡi ngựa đi qua làng trong im lặng nặng nề và nói với sự vui vẻ giả dối với người gác cổng khi ông mở cửa cho họ và làm họ bị chậm lại một chút khi ông nheo mắt nhìn lên những đám mây nặng nề và xem xét khả năng ông chủ sẽ bị dính mưa trước khi đến được chuồng ngựa.
"Con không muốn tạo áp lực cho Lauren về lời tuyên bố đám cưới ở nhà thờ quá sớm, thưa cha," Kit nói khi họ đi trong bóng râm sẫm hơn của khu rừng nhỏ. "Cô ấy đã phải chịu đựng sự thất vọng nhục nhã và ghê gớm năm ngoái. Lần này con muốn tất cả phải hoàn hảo cho cô ấy."
"Ừm. Suy nghĩ đó ghi điểm cho con đấy," cha anh nói.
Chúa giúp anh, nhưng anh thật sự muốn điều ấy, Kit nghĩ. Bất chợt, anh tin là anh sẽ vui vẻ trao cuộc đời mình để làm điều gì đó hoàn hảo cho Lauren. Có lẽ anh sẽ tìm thấy sự tha thứ và thanh thản nếu anh có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Nhưng anh chỉ có thể làm được điều ấy thôi, anh nghĩ hơi cay đắng. Anh có thể mang cho nàng tự do.
Khi họ ra khỏi rừng cây, một giọt mưa to ít thấy bắn tóe xuống họ. Trời sẽ mưa ra trò sớm thôi.
"Tốt hơn ta chạy nhanh lên," bá tước nói, nhìn về phía trước. Ông thêm vào hơi không tự nhiên, "Sáng nay tốt lắm, Ravensberg. Cô ấy là một quý cô thực thụ."
Đúng vậy. Điều đó cũng không thoát khỏi sự chú ý của Kit, là họ đã chia sẻ sáng nay cùng nhau, bá tước và người thừa kế như họ phải làm thế, với sự dẫn dắt nhẹ nhàng của Lauren tối qua.
Anh cười buồn bã khi anh thúc ngựa phi nước đại lóc cóc qua cầu theo chân cha anh.
Các vị khách bắt đầu đến trong mưa ngay sau bữa trưa. Lauren bỏ hầu hết buổi chiều trong sảnh lớn với ông bà bá tước, bà bá tước thừa kế và cậu Sydnam Butler, và với Kit, tiếp đón khách, giới thiệu với tất cả họ, cố nhớ những cái tên và những mối quan hệ trong đầu nàng.
Không dễ chút nào. Nó dường như không thể vì nàng đã không tự rèn luyện bản thân lâu rồi, khi nàng chờ đợi sống cuộc đời trưởng thành là nữ bá tước Kilbourne với tất cả bổn phận của một nữ bá tước. Nàng sẽ nhớ Quý bà Irene Butler, chị kế còn độc thân của bá tước, vì bà có mái tóc trắng, yếu ớt và lưng còng. Và nàng sẽ nhớ Tử tước Hampton, anh trai của bà bá tước thừa kế, vì cái đầu hói bóng láng của ông và tiếng cười ầm ĩ, và Ông Claude Willard, con trai ông, rất giống ông. Rồi còn có Daphne Willard, vợ của Claude, và ba đứa con chưa-lớn-lắm của họ, hai trai một gái – ba người trẻ tuổi với cách cư xử rất tuyệt vời, không nghi ngờ gì là hy vọng được tham gia vào với những người lớn hơn là gia nhập vào đám trẻ nhỏ trong những ngày tới. Và có Majore, Quý bà Clifford, em gái của bá tước Redfield, với nụ cười bình thản, và ông chồng da dẻ hồng hào và thở khò khè của bà, Quý ông Melvin. Boris Clifford, cùng cậu con trai đeo kính đẫy đà Nell và vợ anh ta. Cặp sau cùng này có ba đứa con còn nhỏ, và được đưa nhanh vào phòng trẻ sau khi được bà bá tước thừa kế, bà cố của chúng xem xét kỹ.
Có một khoảng thời gian tạm lắng giữa những chuyến viếng thăm trước khi Lauren phải nhớ nhiều cái tên, nhiều khuôn mặt và các mối quan hệ hơn. Kế tiếp là Ông Humphrey Pierce-James đến cùng vợ, Edith, con gái Catherine và chồng cô, Ông Lawrence Vreemont. Cặp cuối cũng có hai bé nhỏ. Ông Pierce-James, Lauren hiểu, là cháu trai của bà bá tước thừa kế, con trai người em gái đã mất của bà. Người cuối cùng đến là Ông Clarence Butler, em trai của bá tước, cùng vợ, Honoria, con gái họ Beatrice và chồng, Nam tước Born, và lũ con chưa lập gia đình của họ, với nhiều độ tuổi từ Frederick, hẳn bằng tuổi Kit, đến Benjamin, lên tám. Doris, một trong những cô con gái, và hôn phu, Quý ông Jeremy Brightman.
Lauren không hứa với lòng là sẽ nhớ hết mọi cái tên, mọi khuôn mặt và các mối quan hệ ngay lúc ấy – họ quá đông – nhưng nàng nghĩ nàng sẽ làm được trong vòng một ngày hay cỡ ấy. Nàng mỉm cười với chút nhẹ nhõm khi có vẻ người khách sau cùng đã đến và biến mất trên lầu để thay quần áo trước bữa trà. Mọi người đều rất hòa nhã. Nếu một ai đó trong số họ biết về vụ hứa hôn được dự kiến của Quý cô Freyja Bedwyn, thì cũng chẳng ai ra vẻ khó chịu cả.
Nàng không có cơ hội hỏi Kit về buổi sáng của anh. Nhưng anh đã dành cả buổi cùng cha với công việc điền sản – thì cũng là một dấu hiệu nhiều hứa hẹn. Chẳng ai trong hai người họ ở nhà để đón Quý cô Freyja Bedwyn và hai người anh em trai, nhưng họ đã đến thăm và bỏ mười lăm phút với mẹ và bà Kit và Dì Clara. Họ tỏ ý muốn cưỡi ngựa lần nữa trước ngày tổ chức sinh nhật. Có vẻ như, đã tránh được mối bất hòa lâu dài rồi.
Hẳn đã đến lúc xuống lầu đến phòng khách, Lauren nghĩ. Nhưng người quản gia, kín đáo nhòm qua cửa sổ, thông báo rằng có một cỗ xe ngựa nữa đang đến băng qua cầu.
"Có lẽ lần này," nữ bá tước nói với bà bá tước nhưng mỉm cười với Lauren. "Mẹ ngồi đi, thưa Mẹ. Mẹ sẽ kiệt sức vì đứng suốt cả buổi chiều mất."
"Mẹ không...ngồi đâu," quý bà già nói. "Cô... Edgeworth, đưa tay... cho ta... vịn lần nữa nào."
Nhưng Sydnam Butler đã bước tới trước và đưa tay cậu ra thay cho cô. Cỗ xe mới đến đang dừng lại trước bậc thềm, và người quản gia đã bước xuống với một chiếc dù to màu đen để hộ tống quý ông đang bước xuống xe từ đó vào. Hai người hầu giữ cánh cửa mở. Lauren rùng mình vì hơi lạnh của làn gió ẩm ướt bên ngoài. Nhưng nàng lại khoác nụ cười thân thiện vào và sẵn sàng để được giới thiệu với thành viên khác của gia đình Kit.
Rồi người quản gia dời cái dù che đi và bước sang một bên trong khi vị khách bước qua ngưỡng cửa vào trong sảnh và nhìn quanh chờ đợi.
Lauren quên mất vẻ nghiêm trang nổi tiếng của mình trong sự bàng hoàng bùng ra vì vui mừng khi nhận ra. Nàng vội vã chạy tới, hai cánh tay dang rộng.
"Ông ơi!" nàng kêu lên.
"Lauren. Cháu đây rồi, cháu yêu quý của ta!"
Nàng được ông ôm vào lòng và thở hổn hển vì mùi da, và mùi thuốc lá mà nàng đã quen thuộc từ người ông. Rồi nuốt xuống và chớp chớp mắt và cố gắng – trong vô vọng – kềm lại những giọt nước mắt.
Ông đã đến.
Ông đã đến rồi!
"Cháu đã không biết," nàng nói, kéo người dịch ra khỏi ông và nhìn chăm chăm vào gương mặt nhăn nheo thân thương, yêu dấu ấy. "Cháu đã không mong là..." nàng quay lại nhìn bá tước và Kit với đôi mắt long lanh nước. "Ai đã làm điều này? Đây là ý của ai vậy?"
"Của anh," Kit nói. Anh đang cười toe toét. "Ngay khi mẹ và cha hỏi anh nên mời họ hàng nào của em."
"Cảm ơn," nàng nói, mỉm cười với từng người anh nhắc đến. "Ôi, xin cảm ơn."
"Giới thiệu anh đi, Lauren." Kit bước tới và kéo nàng trở về bổn phận của mình.
Nàng giới thiệu họ với nhau, cánh tay nàng khoác tay Nam tước Galton – người thân yêu nhất của nàng – trái tim nàng tràn đầy hạnh phúc. Họ đã mời ông cho lễ hứa hôn của nàng, và ông đã đi cả chặng đường từ Yorkshire đến đây. Chỉ vì nàng! Chắc chắn vì ông yêu nàng. Và đó là ý của Kit khi mời ông đến và làm nàng ngạc nhiên. Thật là một ngạc nhiên thú vị.
Chỉ khi nàng dẫn ông đi lên cầu thang lớn một chốc sau đó để đến căn phòng được chuẩn bị cho ông, Kit đi bên kia ông, làm nàng nhớ đến một chuyện. Hết sức ngạc nhiên, đầy báo động, tất cả tràn vào trí óc nàng trong vòng mười phút.
Đây không phải là hứa hôn thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.