A Summer To Remember

Chương 1:




Công viên Hyde của London được trang hoàng với tất cả vẻ đẹp lộng lẫy của một buổi sáng tháng Năm. Ánh nắng chiếu xuống từ bầu trời xanh trong và lấp lánh trên hàng triệu giọt sương, mang lại vẻ tươi mới và trong lành cho cây cỏ. Một điều kiện hoàn hảo cho một chuyến đi dạo thông thường dọc theo Rotten Row sang trọng, những người cưỡi ngựa chạy nước kiệu nhỏ dọc theo dải cỏ rộng chạy từ góc công viên Hyde đến cổng cung điện, những người đi bộ thong dong trên con đường dành riêng bên cạnh, tách biệt với những người cưỡi ngựa bởi một hàng lan can vững chãi.
Hoàn hảo ngoại trừ một chi tiết khó coi. Ngay giữa một bãi cỏ trống đẹp đẽ trong tầm nhìn của Rotten Row, một vụ ồn ào đang nhanh chóng thu hút đám đông hiếu kỳ. Một trận đánh nhau trở nên bạo lực rất nhanh chóng. Không phải đấu tay đôi – có tới bốn người tham gia thay vì hai và buổi sáng còn lâu mới được cải thiện – vì một loạt những cú đấm đá khiếm nhã.
Các quý ông, và vài quý bà quý cô nữa, cưỡi ngựa lại gần hơn để xem cái gì đang diễn ra. Nhiều quý ông nán lại để xem suốt trận đấu, sự thích thú của họ trong buổi sáng được khêu gợi đáng kể. Vài người, những kẻ không có may mắn được hộ tống các quý bà quý cô, vội vàng mau mắn cưỡi ngựa chạy tới dù hoàn toàn chắc chắn đó không phải là một cảnh tượng quý phái trong mắt phái nữ. Vài người tản bộ ở quá gần cảnh tượng ấy dọc theo con đường cũng chạy sát tới và nhanh chân đi ngang qua hoặc áp sát vào hơn, chủ yếu tùy theo giới tính.
"Thật kinh tởm," một giọng nam ngạo mạn vang lên phía trên sự ồn ào của đám người tụ tập quanh bãi cỏ trống trải nơi trận đấu đang nhanh chóng diễn ra. "Ai đó gọi cảnh sát đi. Không thể cho phép bọn hạ lưu vào trong công viên xúc phạm sự nhạy cảm của những con người tao nhã."
Nhưng cho dù ăn vận xoàng xĩnh và hoàn toàn dơ dáy, sự xuất hiện nhếch nhác của ba người tham gia trận đấu đã công bố họ, không nghi ngờ gì, là từ tầng lớp thấp kém nhất, thì bộ trang phục lịch lãm hiếm có và dáng vẻ sảng khoái của người thứ tư lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác.
"Đó là Ravenberg, thưa ngài," Ông Charles Rush đáng kính giải thích cho ngài Hầu tước Burleigh đang bất bình.
Cái tên ấy rõ ràng đủ giải thích mọi thứ. Hầu tước đưa cái kính một tròng lên mắt và từ vị trí ưu thế của mình trên lưng ngựa, ông săm soi nhìn qua những cái đầu đứng quanh Tử tước Ravensberg, người đang ở trần và ngay lúc ấy đang ở trong tình trạng tệ hại trong cuộc đọ sức. Anh bị mỗi người túm lấy một cánh tay trong khi người thứ ba cật lực thụi liên hồi vào bụng anh.
"Thật kinh tởm!" hầu tước lại nói, trong khi xung quanh ông, các quý ông reo hò cổ vũ và chế giễu, và hai ba người thậm chí còn đặt cược về kết quả của một cuộc đấu trông không cân sức đến thế. "Ta không tin ta sẽ ở lại xem khi Ravensberg lại hạ mình thấp kém đến nỗi đi cãi vã với bọn hạ lưu."
"Thật xấu hổ!" ai đó kêu lên khi tên khổng lồ tóc đỏ đang đấm liên hồi đổi hướng tấn công và thụi một cú vào con mắt phải vô phương chống đỡ của nạn nhân, hất cổ anh ngả bật ra sau. "Ba người đánh một là chơi không đẹp."
"Nhưng cậu ấy sẽ chẳng chấp nhận sự hổ trợ của chúng ta đâu," quý ngài Arthur Kellard phản đối, giọng căm phẫn. "Cậu ấy thách thức chúng mà – và khăng khăng là ba đánh một mới hợp với cậu ấy."
"Ravensberg thách đấu bọn hạ lưu?" ngài hầu tước hỏi với vẻ khinh thị rõ rệt.
"Chúng dám xấc láo khi cậu ấy quở trách chúng vì dám gạ gẫm một cô gái vắt sữa," Ông Rush giải thích. "Nhưng cậu ấy không đơn giản chỉ trừng trị chúng bằng roi ngựa như chúng tôi đề nghị. Cậu ấy khăng khăng – ối, tôi nói mà!"
Nguyên nhân của tiếng kêu này là cú đáp trả của ngài Ravensberg cho cú đấm vào mắt anh. Anh bật cười, một âm thanh vui vẻ không phù hợp tí nào, và một cái chân gầy gầy đột ngột gọn gàng vung ra, mũi giày đá trúng vào dưới cằm kẻ tấn công bất cẩn của anh. Có tiếng rạn xương rất to và tiếng răng kêu lách cách. Cùng lúc đó, anh nắm ngay lấy lợi thế khi hai tên giữ tay mình còn đang ngạc nhiên và vặn người thoát khỏi chúng. Anh xoay tròn đối diện với chúng trong tư thế cúi nửa người, cánh tay anh duỗi ra, ngoắc ngoắc ngón tay. Anh cười toét.
"Đến đây, bọn chó chết," anh mời chào tục tĩu. "Hay trò vừa xảy ra làm mất lợi thế của bọn mày rồi?"
Tên tấn công vừa bị vỡ hàm có lẽ nghĩ thế. Dù đôi mắt hắn đang mở, hắn dường như mải mê đến việc đếm những ngôi sao đang xoay tròn trên bầu trời buổi sáng hơn là để tâm đến những việc khác.
Một tiếng gầm tán thưởng từ đám đông những người đứng xem.
Tử tước Ravensberg cho thấy anh có lợi thế tốt hơn nhiều khi không mặc áo hơn là nếu có. Là một quý ông cao trung bình và mảnh khảnh, uyển chuyển, người rõ ràng là đã xuất hiện như một mục tiêu dễ dàng khi ba tên côn đồ tóm anh với nụ cười tự mãn cho hành vi xấc láo vài phút trước đó. Nhưng đôi chân mảnh khảnh, bọc trong cái quần ống túm cưỡi ngựa màu nâu sẫm thời thượng và đôi bốt cao, giờ đang khoe ra những cơ bắp tuyệt vời đầy ấn tượng khi anh đã xuống khỏi yên ngựa. Và bộ ngực trần, đôi bờ vai, và hai cánh tay ấy là của một người đàn ông đã tập luyện nhiều và mài giũa cơ thể mình đến sức mạnh trọn vẹn nhất. Những đường nổi trắng mờ của vô số vết sẹo trên cẳng tay và bộ ngực và một vết dài dưới hàm bên trái chỉ ra một sự thật, khi quần áo của anh không làm được, rằng một thời anh đã từng ở trong quân ngũ.
"Thứ ngôn ngữ tồi tệ mà đem sử dụng ở nơi công cộng," hầu tước khinh bỉ nhận xét. "Lại còn trò phô bày cơ thể khó coi. Mà tất cả là vì một cô gái vắt sữa hả, anh bảo? Ravensberg là sự hổ thẹn cho tên của nó. Ta thấy tiếc cho cha nó."
Nhưng không ai, thậm chí cả ông Rush, hay đối tượng của những nhận xét kia, chú ý đến ông ta chút nào. Hai tên bắt nạt, kẻ đã nghĩ làm cho mình vui bằng việc tán tỉnh những nụ hôn miễn cưỡng của cô gái vắt sữa không có người hộ tống trong công viên luân phiên xông vào tử tước, người đang cười và đánh bại chúng bằng những nắm đấm mạnh mẽ mỗi lần chúng lọt vào tầm. Những người biết anh đều biết rất rõ là hầu như mỗi ngày anh đều bỏ vài giờ ở phòng tập đấm bốc của Jackson, làm đối thủ với những người cao hơn và nặng hơn anh nhiều.
"Sớm hay muộn thôi," anh nói như trò chuyện, "chúng mày sẽ ráp hai bộ não khiếm khuyết của hai đứa mày lại thành một và nhận ra là chúng mày sẽ có cơ hội tốt hơn nhiều để đánh bại ta nếu chúng mày tấn công cùng một lúc."
"Đây không phải là cảnh đáng xem đối với các quý bà quý cô," hầu tước nghiêm khắc nói. "Nữ công tước Portfrey đang đi qua với cháu gái kìa."
Nhưng dù một quý ông vội vàng lách mình ra – và có lẽ khá là miễn cưỡng – khỏi đám đông khi nghe đến tên nữ công tước, giọng nói chê trách của ngài hầu tước bị chìm lỉm bởi một tiếng gầm nồng nhiệt khi hai địch thủ còn lại của tử tước nghe theo lời khuyên của anh và dồn anh vào xe ngựa, chỉ để thấy rằng cố gắng của họ bị chặn lại khi anh vươn tay ra đập đầu họ vào nhau. Họ đổ sập xuống như thể bốn cái chân đã biến thành thạch, và nằm luôn.
"Hoan hô, Ravensberg!" ai đó la lên bên trên dàn hợp xướng huýt sáo và chúc mừng.
"Anh ta làm vỡ hàm tôi, anh ta ấy," gã trai trẻ thứ ba kêu ca, bưng lấy cằm bằng cả hai bàn tay và nằm ngửa trên cỏ để ngăn máu chảy và ít nhất có một cái răng trên bãi cỏ. Hắn không đếm sao nữa nhưng cũng không có vẻ gì là hắn quan tâm đến trận đấu.
Tử tước lại cười khi anh chùi hai lòng bàn tay vào ống quần. "Dễ quá, trời ạ," anh nói. "tôi đã trông đợi một một trò giải trí hay ho từ ba tên lao động được chọn lựa nhất của London. Chúng chẳng đáng làm tôi phải xuống ngựa. Hoàn toàn chẳng đáng. Nếu chúng ở trong trung đoàn của tôi ở Peninsula, tôi sẽ cho chúng lên tiền quân để đỡ đạn cho những người xứng đáng hơn đi phía sau."
Nhưng buổi sáng đã dâng tặng một sự thích thú bất ngờ hơn – cả cho anh lẫn những người xem đang vui vẻ cổ vũ. cô gái vắt sữa, nguyên nhân bất đắc dĩ của cuộc ẩu đả ầm ĩ, đang băng nhanh qua bãi cỏ về phía anh – đám đông rẽ ra cho cô qua – vòng tay qua cổ anh, và ép người vào người anh.
"Ôi, cảm ơn, xin cảm ơn, thưa quý ngài," cô nồng nhiệt kêu lên , "vì đã cứu vớt sự trong trắng cho một cô gái. Tôi là một cô gái ngoan, tôi ấy, và họ sẽ cướp một nụ hôn hoặc tệ hơn nếu quý ngài không xuất hiện cứu tôi. Nhưng tôi sẽ hôn quý ngài, tôi sẽ làm. Để tặng thưởng, kiểu thế, cho những gì quý ngài xứng đáng và chỉ thế thôi."
Cô tròn người, cân đối và hồng hào xinh đẹp, đã lôi kéo những tiếng huýt sáo chói tai và khen ngợi, những lời bình phẩm tục tĩu từ những người đứng xem. Tử tước Ravensberg cười toe với cô trước khi cúi đầu xuống và tận dụng đề nghị của cô với sự trọn vẹn kéo dài. Anh làm cho cô mất nửa tự chủ bởi cái nháy mắt từ đôi mắt đẹp của anh khi anh chấm dứt, và đảm bảo rằng cô thực sự là một cô gái ngoan.
Nhiều tiếng huýt sáo hơn khi cô rời đi mà chẳng hề vội vã, với lúm đồng tiền và cặp hông đung đưa lanh lợi.
"Thật kinh tởm!" hầu tước nói thêm lần nữa. "Ngay giữa ban ngày ban mặt! Nhưng ai mà mong đợi gì từ Ravensberg được chứ?"
Tử tước nghe thấy ông và quay lại phác họa một cái cúi chào châm biếm. "Tôi cung cấp một dịch vụ công cộng, thưa quý ngài," anh nói. "Tôi cung cấp chủ đề cho những cuộc chuyện trò ở phòng khách và đảm bảo chúng sống động hơn là nói về thời tiết hay tuyên bố về tình hình quốc gia."
"Tôi tin," ông Rush nói với một nụ cười thầm khi hầu tước cưỡi ngựa đi, lưng thẳng đơ và hầu như giận dữ rõ ràng vì chê trách, "cậu được bàn tán vừa đủ bởi người quý phái hơn đấy, Ravensberg. Tốt hơn cậu đến White và lấy một miếng bít tết cho con mắt đó đi. Tên khốn đó tặng cậu khối phiền phức với con mắt bầm ấy đấy."
"Đau như cả ngàn con quỷ ấy," tử tước vui vẻ thú nhận. "Dù sao thì, cuộc sống luôn rất vui tươi. Áo của tớ, nếu cậu vui lòng, Farrington."
Anh nhìn quanh mình sau khi lấy áo từ tay Quý ngài Farrington, người anh đã tin cậy gửi gắm nó ngay từ đầu trận ẩu đả. Đám đông đang tản dần. Anh nhướng mày.
"Tớ làm các quý cô sợ đi hết rồi, phải không nhỉ?" anh liếc mắt về phía Rotten Rows như đang tìm kiếm một người nào đó.
"Đây là một địa điểm công cộng đáng ngại đấy, Ravensberg," Quý ngài Farrington nói, cười với anh. "Và cậu đang ở trần đó."
"À," tử tước hờ hững nói, lấy áo khoác từ tay bạn và rùn vai mặc vào, "nhưng tớ đã nổi danh là sống bừa bãi phóng túng rồi, cậu thấy đấy – dù tớ tin là tớ đã phải làm tròn bổn phận bằng cách sống ấy trong sáng nay." Anh thình lình nhăn mặt. "Chúng ta làm cái quỷ gì với hai cái thây mê mệt này đây, hả các cậu?"
"Cứ để kệ cho chúng ngủ?" Quý ngài Arthur đề nghị. "Tớ bị trễ bữa sáng rồi. Ravensberg, con mắt đó đang kêu gào được quan tâm kìa. Bộ dạng nó đủ đe dọa sự ngon miệng của người ta đấy."
"Này, tên khốn," Tử tước lên giọng khi anh lôi ra một đồng vàng từ trong túi và thảy nó lên bãi cỏ cạnh người duy nhất trong số các địch thủ của anh còn tỉnh táo, "làm mấy thằng bạn mày tỉnh dậy đi rồi đưa chúng nó đến quán bia gần nhất trước khi cảnh sát đến chở chúng nó đi chỗ khác. Ta dám nói là một hay hai vại bia sẽ giúp trả lại cho chúng mày vẻ ngoài khỏe khoắn đấy. Và mai mốt nhớ là khi các cô vắt sữa nói không thì có lẽ ý họ là không. Sự thật đơn giản của ngôn ngữ đó. Có là có, không là không."
"Khốn kiếp," gã đàn ông lầm bầm, vẫn ôm lấy hàm bằng một tay trong khi lấy tay kia che lên đồng tiền. "Tôi sẽ không bao giờ nhìn quá nhiều một cô nào nữa đâu, các ông."
Tử tước bật cười và nhảy phóc lên ngựa, quý ngài Rush đang giữ dây cương nó.
"Bữa sáng," anh vui vẻ tuyên bố, "và một miếng thịt bò tươi cho mắt tôi. Dẫn đường đi nào, Rush."
Vài phút sau, công viên Hyde trong khu vực lân cận Rotten Row đã trở lại vẻ thanh lịch, thời thượng như thường lệ, tất cả dấu vết của cuộc ẩu đả ầm ĩ đáng hổ thẹn đã biến mất. nhưng nó liên quan nhiều hơn tới việc thêm vào cái danh sách dài ngoằng những hành động bừa bãi thiếu khôn ngoan làm cho Christopher "Kit" Butler, Tử tước Ravensberg, mang tai tiếng nặng nề.
"Dì không thể nói với cháu," nữ công tước nói với cháu gái vài phút trước đó, "dì vui đến dường nào khi có cháu bầu bạn, Lauren. Hôn nhân của dì đang ngày càng trở nên thú vị hơn mức dì từng mong đợi, và Lyndon vô cùng ân cần chu đáo, và hiện giờ dì đang mong chờ một điều tuyệt diệu. Nhưng anh ấy không thể lúc nào cũng ở bên cạnh dì, chồng yêu quý tội nghiệp. Cả hai chúng ta đều vui sướng không thể nói thành lời khi cháu chấp nhận lời mời đến ở với vợ chồng dì cho đến khi dì sinh."
Cô Lauren Edgeworth cao quý mỉm cười. "Dì cháu mình đều biết," nàng nói, "là dì đã dành cho cháu quá nhiều sự quý mến hơn là cháu có thể dành cho dì, dì Elizabeth. Cháu không thể chịu đựng nổi Newburry Abbey nữa."
Nàng đã ở London được hai tuần, nhưng cả nàng lẫn nữ hầu tước đều không chạm đến nguyên nhân sâu xa khiến nàng ở đây cho đến bây giờ. Đề nghị của Elizabeth là cần có sự bầu bạn của Lauren trong khi cô đang đợi sanh đứa con đầu tiên trong vòng hai tháng nữa chỉ là một lý do thuận tiện thôi. Dĩ nhiên là vậy.
"Cuộc sống vẫn tiếp diễn mà, Lauren," cuối cùng Elizabeth nói. "Nhưng dì sẽ không coi nhẹ nỗi đau buồn của cháu bằng việc nói thêm về chủ đề đó nữa. Dì chỉ vô tình thôi, nhất là khi dì chưa từng trải qua bất cứ điều gì có thể so sánh với những gì cháu đã chịu đựng – và cuối cùng dì cũng đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Dù vậy, bản thân sự thật đó có thể sẽ làm cháu yên lòng. Dì đã ba mươi sáu khi dì cưới Lyndon mùa thu năm ngoái."
Công tước Portfrey thực sự rất quan tâm đến vợ, người ông rõ ràng yêu sâu đậm. Lauren mỉm cười, nàng hiểu những từ ngữ đầy dụng ý cốt làm cho nàng thoải mái ấy. Họ tản bộ xuyên qua công viên Hyde như họ vẫn làm mỗi buổi sáng từ khi Lauren đến, trừ ba ngày trời mưa. Con đường, với cỏ xanh mọc tràn đầy hai bên trông rất thú vị và dễ làm nhầm là đang ở miền thôn quê dù họ thường xuyên nhận được những cái nhìn lướt qua của những người đi bộ hay cưỡi ngựa khác. Nó giống như một mảnh đồng quê được ném vào ngay giữa lòng một trong những thành phố lớn nhất, bận rộn nhất của thế giới và tồn tại ở đó, chưa bị ngành thương mại làm cho ô uế.
Họ đang đến gần Rottern Row, và lần đầu tiên kể từ khi Elizabeth đề nghị họ đi bộ ở đó hai tuần trước, Lauren chùn bước với vẻ báo động. Vào buổi sáng, mức độ tụ tập không bằng mức đông đúc của những người đi dạo sang trọng vào buổi chiều ở công viên, đó là sự thật, nhưng dù vậy cũng có rất nhiều người nhìn ngắm và – quan trọng hơn – được người khác nhìn ngắm. Nàng đã từng nghĩ là nàng sẽ không bao giờ có nổi dũng khí để đối mặt với xã hội thượng lưu sau sự thất bại năm ngoái.
Năm ngoái, cả nửa giới thượng lưu đã tập trung tại Newbury Abbey ở Dorsetshire tham dự lễ cưới của Lauren Edgeworth và Neville Wyatt – bá tước Kilbourne. Đã có một buổi khiêu vũ đám cưới rất to, và lúc đó Lauren đã nghĩ là không thể nào thấy hạnh phúc hơn nữa – và suy nghĩ ấy đã chứng tỏ là một lời tiên tri khủng khiếp! Sau đó, đám cưới ở nhà thờ trong làng – thứ đã giáng một đòn vào mọi cánh cửa với sự tham dự của xã hội thượng lưu – đã bị ngắt giữa chừng ngay khi Lauren sắp bước vào trong giáo đường, trong tay của ông nàng, bởi sự xuất hiện đột ngột của người vợ mà Neville nghĩ chết đã lâu và Lauren cũng như toàn bộ gia đình anh hoàn toàn không hay biết gì về sự tồn tại của cô ta.
Lauren đến London vào mùa xuân vì nàng không thể chịu nổi thêm nữa việc sống ở ngôi nhà hồi môn với nữ bá tước thừa kế và Gwendoline, chị gái của Neville, trong khi Neville và Lily của anh sống ở một tu viện cách đó chỉ hai dặm. Thật không may, có rất ít lối thoát. Nàng đã lớn lên ở Newburry Abbey với Neville và Gwen sau khi mẹ nàng cưới anh trai quá cố của Neville và ra đi hưởng tuần trăng mật mà không bao giờ quay trở lại. Sau đó, nàng đã đọc thư mời của Elizabeth và vô cùng cảm kích. Nhưng nàng đã đi đến một giả định rằng vì Elizabeth đang có thai, nên họ sẽ không tham gia bất cứ hoạt động xã hội nào của Mùa. Nàng đúng về điểm ấy, nhưng Elizabeth thích tận hưởng không khí trong lành.
"Ồi, Chúa ơi," nữ công tước đột nhiên nói khi họ dừng lại ở một cái dốc nhỏ trên đường và đi vào phạm vi tầm nhìn của Rotten Row, "Dì thắc mắc nguyên nhân của đám đông đó. Dì hy vọng không ai bị ốm. Hay bị ném khỏi lưng ngựa."
Thực là có một đám rất đông những người và ngựa trên thảm cỏ cạnh đường đi, trực tiếp ngay trên lộ trình của họ đến Row. Đa số là các quý ông, Lauren thấy thế. Nhưng nếu ai đó thực sự bị thương, sự hiện diện của các quý bà quý cô có lẽ sẽ được hoan nghênh. Các quý cô có thể thực hiện việc cấp cứu hiệu quả hơn rất nhiều so với các quý ông. Cả hai tăng tốc độ.
"Dì thật buồn cười," nữ công tước nói, "khi nhớ ra là Lyndon ra ngoài cưỡi ngựa sáng nay. Cháu có cho là..."
"Chắc chắn là không," Lauren mạnh mẽ nói. "Và cháu cũng không tin là có tai nạn nào nữa kia. Họ đang reo hò cổ vũ."
"Ôi, trời đất." nữ công tước chạm vào tay Lauren để giảm tốc độ lại và đột ngột bật lên một tiếng gần như cười. "Dì không tin là chúng ta lại sẩy chân vào một cuộc đánh lộn, Lauren. Dì nghĩ chúng ta phải đi ngang qua giống như chúng ta chẳng nhìn thấy có điều gì bất thường cả."
"Đánh nhau à?" mắt Lauren mở to. "Ở nơi công cộng như thế này? Giữa ban ngày? Chắc chắn không đâu."
Nhưng Elizabeth hoàn toàn đúng. Khi họ đến gần hơn, Lauren xác nhận điều đó bằng chính mắt mình trước khi nàng ngoảnh đi và vội vã đoan trang đi qua. Dù đám đông người ngựa khá đông đúc, một khe hở không thể giải thích được ló ra một thoáng, cho phép nàng nhìn thấy điều gì đang xảy ra ngay trong khoảng trống giữa bãi cỏ. Một cảnh tượng rõ mồn một làm nàng choáng váng.
Có ba người đàn ông ở đó, dù vậy nàng nghĩ hẳn người đang nằm dài trên cỏ phải là người thứ bốn. Hai trong số họ ăn mặc tươm tất, nhưng xoàng xĩnh, trong trang phục của dân lao động. Nhưng chính người thứ ba thu hút đôi mắt Lauren trong một khoảnh khắc giật mình hoảng hốt. Anh ta đang khom người sẵn sàng ra đòn và hẳn là đang châm chọc hai người kia khi ngoắc ngoắc cả hai bàn tay. Nhưng hành động của anh ta không làm cho nàng giật mình nhiều bằng hiện trạng ăn mặc của anh ta – hay chính xác hơn, tình trạng ở trần của anh ta. Đôi giày bốt cao mềm mại và cái quần ống túm cưỡi ngựa màu nâu sẫm vừa vặn chứng tỏ anh ta là một quý ông. Nhưng từ eo trở lên anh ta hoàn toàn, hoàn toàn trần trụi. Một vẻ nam tính rất đẹp đẽ và đầy báo động.
Trước khi nàng quay nhanh đi vì đỏ mặt và bối rối, Lauren nhận thức được hai chi tiết khác, một bằng mắt và một bằng tai. Anh ta có mái tóc vàng, đẹp trai và đang cười. Và những ngôn từ anh ta nói ra cùng với điệu bộ ngoắc ngoắc bàn tay đập rất rõ ràng vào tai nàng bất kể tiếng ồn ào của bao người đứng xem.
"Đến đây, bọn chó chết," anh ta nói, chẳng hề ngượng miệng chút nào.
Nàng tha thiết nghĩ, ngay khi nàng cảm thấy bất tiện vì hơi nóng đỏ bừng lan lên cổ và nhè nhẹ đổi màu gò má, là Elizabeth không nghe thấy những ngôn từ đó – hay nhìn thấy người đàn ông ở trần thốt ra chúng. Hiếm khi nàng thấy ngượng ngùng đến vậy.
Nhưng Elizabeth đang cười với giọng vui vẻ thực sự. "Tội nghiệp ngài Burleigh," cô nói. "Ông ấy nhìn như muốn bị lên máu bất cứ lúc nào. Dì tự hỏi tại sao ông ta không đơn giản cưỡi ngựa đi qua và để kệ cho bọn trẻ con đùa chơi. Đàn ông có thể trở thành những sinh vật ngốc nghếch ghê nhỉ, Lauren. Ngay cả một sự bất đồng nhỏ nhất cũng phải được giải quyết bằng nắm đấm."
"Dì Elizabeth," Lauren nói, thực sự bị chướng mắt, "Dì có nhìn thấy...? Dì có nghe thấy...?"
"Làm sao mà không chứ?" Elizabeth vẫn cười nho nhỏ.
Nhưng trước khi có ai trong họ có thể nói gì thêm, họ bị phân tâm bởi sự xuất hiện của một quý ông trẻ tuổi đẹp trai, cao ráo, da ngăm ngăm vừa bước lên lối đi trước mặt họ, vội vàng lịch sự cúi chào và chìa hai cánh tay ra cho họ.
"Dì Elizabeth," anh ta nói, "Lauren. Xin chào buổi sáng. Một buổi sáng đẹp trời phải không. Và hứa hẹn sẽ rất ấm cuối ngày hôm nay. Cho phép cháu hộ tống hai quý cô đến Rotten Row và hưởng thụ sự ghen tị của các quý ông ở đó nhé."
Joseph Fawcitt, hầu tước Attingsborough, một người họ hàng, cháu trai của nữ bá tước thừa kế Kilbourne. Anh là một trong những người xem trận đấu, Lauren nhận ra, nhưng đã nhìn thấy họ và vội vã đến. Nàng khoan khoái khoác vào tay anh. Thật ra, nàng nghĩ, vẫn nghe thấy âm vang những từ ngữ ấy, có lẽ chẳng còn quý ông nào ở Rotten Row nữa. Họ chắc hẳn đã tụ tập hết lại để xem đánh lộn rồi.
"Đôi khi một quý cô cũng bị kích động, Joseph ạ," Elizabeth nói, khoác lấy cánh tay kia của anh ta. "Dì cho là nếu dì hỏi anh quý ông đang đánh nhau là ai và tại sao lại làm thế, anh sẽ không trả lời dì đúng không?"
Anh ta cười toe toét với cô. "Trận đánh nhau nào cơ ạ?" anh ta hỏi.
Elizabeth thở dài. "Đúng như dì nghĩ," cô nói.
"Còn em," Lauren nồng nhiệt cam đoan với anh ta, "Em không muốn biết." Nàng vẫn đỏ mặt khi nhớ đến quý ông đánh nhau đó, với cơ thể trần từ thắt lưng trở lên. Và ngôn từ của anh ta – đến đây, bọn chó chết.
Joseph quay đầu nhìn xuống nàng, một tia lấp lánh trong mắt anh. "Mẹ anh định đến quảng trường Grosvenor chiều nay," anh nói. "Bà có những kế hoạch cho em đấy, Lauren. Anh cảnh báo rồi đấy nhé."
Vài buổi dạ hội lớn hay hòa nhạc hay khiêu vũ, chẳng nghi ngờ gì. Nó cho thấy là thực rất khó khăn nếu muốn thuyết phục Dì Sadie, nữ công tước Anburey, mẹ của Joseph, rằng nàng đơn giản không muốn tham gia vào bất kỳ một hoạt động nào của Mùa. Thấy con gái mình, Quý cô Wilma Fawcitt, đã được bá tước Sutton lựa chọn đính hôn ngay cả trước khi Mùa bắt đầu, Dì Sadie đã xoay đôi mắt mai mối đầy-thiện-chí của bà sang Lauren.
Joseph quay sang bày tỏ một ý kiến với Elizabeth, và Lauren, bất chấp bản thân, ngoái nhìn lại qua vai. Nàng đã nghe thấy một tiếng cổ vũ ồn ào trước đó một chút. Trận ẩu đả đã kết thúc. Đám đông tách dọc ra theo cái nhìn của nàng, và nàng có thể thấy quý ông ở trần vẫn còn đứng đó. Nhưng nếu trước đó nàng choáng váng, thì bây giờ nàng kinh hãi gấp đôi. Anh ta đang ôm một phụ nữ trong tay – tay anh ta ngay eo cô ta và tay cô ta vòng quanh cổ anh – và anh ta đang hôn cô ả. Trong sự chứng kiến của hàng tá người đứng xem.
Anh ta nhấc đầu lên ngay khi Lauren nhìn, và trong một phần nhỏ của một phút trước khi nàng có thể quay đầu lại nhìn về phía trước, đôi mắt đang cười của anh bắt gặp mắt nàng.
Hai má nàng lại bốc lửa.
"Cậu trông khiếp quá, Ravensberg," quý ngài Farrington bình luận khuya hôm đó, băng ngang qua phòng đến bên tủ ly và rót đầy ly trước khi quay lại chỗ ngồi. "Cậu láu cá thật, nhỉ? Đây là con mắt à? Nó đã chuyển sang màu đen, tím và vàng tuyệt diệu. Đừng có bận tâm đến vết rách đỏ tươi mà cậu đang chìa ra cho thế giới đó."
"Bảo cậu này, Ravensberg," quý ngài Arthur thêm vào, "sáng nay tớ đã rất khó nuốt trôi mấy quả cật trên đĩa tớ vì nhìn thấy con mắt ấy đấy – hay ý tớ là sáng hôm qua nhỉ?"
"Nếu tớ có thể đảm bảo," Charles Rush nói, "là cái mặt lò sưởi này sẽ vẫn đứng thẳng khi tớ dịch ra khỏi nó, thì tớ sẽ tự rót cho mình ly nữa. Bây giờ là giờ quái quỉ nào rồi?"
"Bốn rưỡi," Quý quý ngài Farrington liếc vào cái đồng hồ cách đầu bạn sáu inches.
"Quỷ quái!" Rush kêu lên. "Đêm qua đi đâu mất rồi?"
"Nơi các đêm đã đi." quý ngài Authur ngáp. "Để xem – tớ tin là tớ đã bắt đầu buổi tối ở buổi vũ hội nhà dì tớ - một việc tẻ nhạt phiền phức, nhưng là bổn phận với gia đình và chỉ thế thôi. Tớ không ở lại lâu. Bà dì ngó qua vai tớ để xem có Ravensberg đi với tớ không và, dù cậu không có ở đấy, bà đã cho tớ một bài giảng về việc kết bạn của tớ và xu hướng xấu xa với tai tiếng phóng đãng nên phải dẹp làm bè bạn với gã này. Có vẻ tớ phải tránh xa cậu, Ravensberg, nếu tớ biết cái gì là tốt cho tớ."
Các bạn anh rống lên cười vui vẻ với chuyện đùa đó. Tất cả trừ Kit, anh đang nằm ườn ra với vẻ thanh lịch thờ ơ trong chiếc ghế bành sâu lòng cạnh lò sưởi trong căn phòng độc thân của mình ở St.Jame's, lơ đãng nhìn chằm chằm với con mắt khỏe mạnh còn lại của mình vào những viên than chưa cháy.
"Cậu sẽ không phải chịu đựng ảnh hưởng xấu xa của tớ lâu nữa đâu," anh nói. "Tớ được triệu tập về Alvesley."
Quý ngài Farrington nhấp một ngụm. "Cha cậu kêu hả? Quý ngài Redfield? Lệnh triệu tập hả, Ravensberg?"
"Lệnh triệu tập." Kit chậm rãi gật đầu. "Có một bữa tiệc lớn tại nhà mùa hè này mừng sinh nhật bảy mươi lăm tuổi của nữ bá tước thừa kế, bà tớ."
"Một con rồng già, phải không, Ravensberg?" Rush hỏi đầy cảm thông. "Cậu có cho là cái mặt lò sưởi này sẽ sập nếu tớ ngừng giữ nó lại không?"
"Cậu say khướt rồi, ông bạn già," ngài Arthur bảo anh ta. "Đấy là chân cậu, không phải mặt lò sưởi đâu."
"Tớ luôn có một vị trí trong lòng bà, các cậu biết đấy," Kit nói, "và bố tớ biết điều ấy. Ôi, vì ơn Chúa, Rush, nhìn vào ly cậu đi, được không? Vẫn còn cả nửa ly đấy."
Rush nhìn với sự ngạc nhiên vui vẻ vào cái ly trên tay và uống cạn. "Thứ tớ thực sự cần," anh ta nói, "là giường của tớ. Nếu chân tớ còn mang được tớ đến đấy."
"Nói thẳng ra," Kit nói, cái nhìn tối tăm của anh quay lại với lò sưởi chưa nhóm. "Thứ tớ thật sự cần là một cô dâu."
"Đi vào giường," quý ngài Arthur nhanh miệng khuyên anh, "và ngủ đi. Cảm giác ấy sẽ biến mất vào sáng mai – đảm bảo đấy."
"Quà sinh nhật bố tớ cho bà là lời hứa hôn của người thừa kế của ông," Kit nói.
"Ôi, tớ nói nhé! Cậu chính là người thừa kế đó."
"Hay ho gớm, anh bạn già."
Quý ngài Arthur và Rush nói cùng lúc.
"Phát tởm tất cả các ông bố!" Quý ngài Farrington giận dữ la lên. "Ông ấy có chọn ai cho cậu không, Ravensberg?"
Kit bật cười và vỗ bàn tay vào tay vịn ghế. "Ồ, có chứ, thực đó," anh nói. "Cùng với mọi thứ khác, tớ được thừa kế người hứa hôn của ông anh trai đã mất của tớ."
"Con quỷ cái nào vậy?" Rush quên béng tình trạng say mèm, bật thẳng dậy và đứng vững mà không cần ai trợ giúp.
"Em gái của Bewcastle," Kit nói.
"Bewcastle? Công tước?" Quý ngài Arthur hỏi.
"Tớ đã gia ơn cho bố tớ khi rút khỏiPeninsula và rời quân ngũ," Kit nói. "Tớ sẽ gia ơn thêm cho ông ấy khi quay lại Alvesley sau gần ba năm dù tớ đã bị cấm cửa cả đời từ lần cuối tớ ở đấy. Tớ cũng sẽ gia ơn cho ông ấy cả về vấn đề quà sinh nhật. Nhưng tớ sẽ làm việc này theo cách của tớ, có trời chứng giám. Tớ sẽ tự chọn cô dâu cho mình, và tớ sẽ cưới cô ta trước khi tớ đến đấy để Redfield chẳng thể làm được gì về chuyện ấy nữa. Tớ đã quyến rũ rất nhiều người đủ để chọn ra vài sinh vật tầm thường, nhưng tớ sẽ không làm vậy. Vì đó chính là kiểu Redfield sẽ chờ đợi ở tớ. Thay vì vậy tớ sẽ chọn ai đó còn hơn là sự sỉ nhục. Nó sẽ xúc phạm ông ấy hơn bất cứ thứ gì khác vì ông ấy sẽ không thể than phiền gì về cô ta. Cô ta sẽ phải tẻ ngắt, đứng đắn, cứng nhắc và hoàn hảo." Anh nói với vẻ hài lòng tàn nhẫn.
Mấy ông bạn chăm chú nhìn anh trong sự im lặng mê hoặc một hồi. Rồi quý ngài Farrington giật ngửa đầu ra sau và phá ra cười. "Cậu sẽ cưới một cô nàng tẻ ngắt, đứng đắn à, Ravensberg?" anh ta hỏi. "Chỉ để chọc tức ông già à?"
"Không khôn ngoan đâu, anh bạn già," Rush nói, quả quyết bước thẳng về phía tủ ly. "cậu cưới vợ cho cuộc đời mình, chứ không phải cho bố cậu. Cậu sẽ thấy một người vợ như thế không thể chịu nổi đâu, tin lời mình đi. Những cô nàng tầm thường còn giúp cậu giải trí nhiều hơn đấy."
"Nhưng đôi khi vấn đề ở chỗ ai là người phải cưới," Kit giải thích, khum bàn tay lên con mắt bị thương một lúc. "Đặc biệt khi cái chết của anh trai anh ta đã tạo ra sự thừa kế bất đắc dĩ phải làm một bá tước với những điền sản rộng lớn và cả một gia tài phải xử lý. Người đó phải thực hiện bổn phận của mình, chăm nom người khác và những chuyện kiểu ấy. Ai làm điều đó tốt hơn là một phụ nữ im lặng, tẻ ngắt, nhưng thích hợp, người sẽ điều hành ngôi nhà thành thạo và không gây ồn ào, và sẽ là một người có ý thức trách nhiệm sinh ra người thừa kế và vài đứa nữa để dự phòng?"
"Nhưng có một rắc rối rất thực tế với một kế hoạch như thế, Ravensberg." quý ngài Farrington nhăn mặt khi nói ra những từ ấy, nhưng rồi anh ta cười toét và rõ là cười thầm sau đó trước khi nói tiếp. "Làm sao cậu kiếm được một phụ nữ cao quý cơ chứ? Cậu đẹp trai như quỷ sứ, đấy là sự thật, hoặc là tớ hiểu ra điều ấy từ cách phụ nữ nhìn cậu. Và dĩ nhiên cậu có tước vị hiện giờ cũng như tiền đồ trong tương lai. Nhưng cậu đã tạo cho mình một tai tiếng xấu xa đầy ấn tượng là một kẻ phóng đãng từ khi cậu rời quân ngũ."
"Và điều ấy đã êm ái gây nên hậu quả đấy." quý ngài Arthur lầm bầm trong ly của mình.
"Tệ đến thế cơ à? Chúng ta sống trong một thế giới hẹp hòi thật đấy," Kit nhận xét. "Nhưng thực sự, tớ rất nghiêm túc trong chuyện này. Và tớ là người thừa kế của Redfield. Chỉ mình sự thật đó đã nặng ký hơn bất cứ cái gì khác khi các cậu hiểu ra là tớ đang nghiêm chỉnh đi mua một cô vợ."
"Đủ thật rồi," Rush xác nhận, đặt mình ngồi xuống một chiếc ghế thẳng lưng sau khi lại rót đầy ly. "Nhưng không cần tìm loại vợ thế đâu, anh bạn già. Các bậc cha mẹ có các nguyên tắc cao ngất và các cô con gái rõ ràng đã được điều chỉnh cho phù hợp với quý ông đã nghiền bẹp mấy tên lao động bốc mùi hôi thối trong tầm nhìn của Rotten Row và sau đấy hôn cô nàng vắt sữa mà không mặc áo trước mặt thiên hạ chứng kiến. Và với mấy kẻ cá cược trên xe song mã chạy dọc theo St.James's qua tất cả các câu lạc bộ của các quý ông, một người tình tuyệt vời đã được cả hai phía cá cược nhào nặn ra. Và những kẻ có tên xuất hiện trong tất cả những cuốn sách cá cược liên quan tới mọi thành tích bất hảo và dám xúc phạm bất cứ ai đều quan tâm đánh cá cho anh ta."
"Những ai có khả năng ấy thế?" Kit hỏi, lờ đi lời tiên đoán khủng khiếp đó và quay sự quan tâm lại với những viên than đá trong lò sưởi. "Hiện giờ hẳn phải có cả bầy những người mới tới thành phố này vì Mùa sắp bắt đầu. Cả lũ các cô nàng đầy hy vọng đi mua sắm để tìm chồng. Ai là người buồn tẻ nhất, đoan trang nhất, khổ hạnh nhất, cao quý nhất trong số họ? Các cậu phải biết rõ hơn mình chứ. Tất cả các cậu đều tham dự các sự kiện của giới thượng lưu mà."
Các bạn anh suy nghĩ rất nghiêm túc. Mỗi người ném ra vài cái tên, tất cả đều bị những người còn lại ra tay gạt bỏ vì rất nhiều lý do.
"Có Cô Edgeworth," cuối cùng quý ngài Arthur nói, khi họ dường như đã cạn nguồn đề nghị. "Nhưng răng cô ta quá dài."
"Cô Edgeworth?" quý ngài Farrington lặp lại. "Ở Newbury Abbey? Cô dâu bị bỏ rơi của Bá tước Kilbourne? Chúa ơi, chị tôi có dự đám cưới đó. Tin giật gân của năm ngoái đấy. Chú rể chờ trước bàn thờ, cô dâu đứng ở hành lang sẵn sàng để đi vào. Và rồi xuất hiện một người đàn bà rách rưới xưng là người vợ bị thất lạc lâu năm của Kilbourne – và chẳng nói gì thêm về chuyện ấy, vì Chúa. Cô nàng Edgeworth bỏ chạy khỏi nhà thờ như bị chó địa ngục đuổi ngay gót chân vậy, Maggie kể thế, chị ấy không có khuynh hướng thổi phồng mọi chuyện đâu. Cô ta ở đây năm nay à, Kellard?"
"Với Portfrey," quý ngài Arthur đáp. "Nữ công tước là dì của Kilbourne, cậu biết rồi đấy. Và Cô Edgeworth cũng có quan hệ với bà ấy theo cách nào đó."
"Tớ nghe nói cô ta trong thành phố," Rush xác nhận. "Nhưng cô ta không đi đâu nhiều, đúng không? Chỉ quẩn quanh Portfrey và hàng tá những người thân khác, tớ dám nói thế, cố gắng lặng lẽ quên đi đám cưới của mình – và cao quý." Anh ta cười khúc khích. "Chắc chắn là cô ta đủ buồn tẻ để làm cho người ta ngáp khi chỉ nghĩ đến cô ta. Cậu không muốn cô ta đâu, Ravensberg."
"Hơn nữa," quý ngài Arthur thêm vào với điều mà khiến nó trở thành một thách thức tai hại, "cậu sẽ không có cô ta thậm chí nếu cậu muốn cô ta, Ravensberg. Portfrey, Anburey, Attingsborough – không ai trong số những họ hàng của cô ta sẽ cho phép ai đó tai tiếng như cậu lọt vào tầm nghe của cô ta đâu. Và thậm chí cho dù cậu vượt qua được sự canh gác của họ, cô ta sẽ trực tiếp hạ cậu. Cậu sẽ tông vào một cái cột băng ngay tại chỗ, tớ dám nói thế. Chỉ là cậu không phải loại người họ muốn cho cô ta, ít nhất là theo tất cả các quý bà quý cô. Chúng tớ sẽ phải nghĩ đến người khác cho cậu. Dù tại sao cậu lại muốn-"
Nhưng Kit đã vui vẻ cười cợt khi anh quay mặt lại từ lò sưởi. "Đó là một thách thức, bằng bất cứ giá nào, phải không?" anh hỏi, cắt ngang lời bạn. "Nếu là vậy, cậu khó mà làm cho tớ cưỡng lại được dù cậu có thử. Tớ sẽ không được cho phép lọt vào tầm nghe của Cô Edgeworth, cậu bảo vậy chứ gì, vì tớ là loại phóng đãng trác táng và lêu lổng mà một người mong manh và tuổi thanh xuân đang nở rộ như thế phải được bảo vệ cách xa ra bằng mọi giá? Và cô ta sẽ đông cứng tớ chỉ với một cái liếc từ đôi mắt trinh nữ khắt khe, phải vậy không? Vì cô ta không thể hư hỏng được mà tớ lại là hóa thân của sự hư hỏng hả? Ah ha, tớ sẽ có cô ta." Anh vỗ một bàn tay vào tay ghế.
Quý ngài Farrington ngửa đầu ra và la toáng lên trong tiếng cười. "Tớ ngửi thấy mùi cá cược rồi," anh ta nói. "Cá một trăm đồng vàng là cậu không thể làm được điều ấy, Ravensberg."
"Một trăm đồng nữa của tớ," quý ngài Arthur thêm vào. "Cô ta rất "cao" đấy, Ravensberg. Ai đó vừa mới tuần trước, dù tớ không thể nhớ nổi là ai trong cả đời tớ, đã so sánh cô ta với một bức tượng cẩm thạch, ngoại trừ là cô ta lạnh lẽo gấp đôi."
"Tớ cũng ném một trăm đồng," Rush nói, "vì tớ biết rõ hơn Ravensberg đang dính vào cái gì. Hắn là Brinkley, Kellard à, kẻ luôn đi tìm kiếm những bà mẹ tương lai cho lũ con mồ côi của hắn. Ấy là cách tớ biết cô ta ở trong thành phố đấy - giờ tớ nhớ ra rồi. Cô ta nói thẳng với Brinkley khi hắn ta đề cập tới chủ đề cưới hỏi – khi hắn đi dạo với cô ta ở Rotten Row một buổi sáng nọ, nếu các cậu có thể tưởng tượng ra – là cô ta không quan tâm đến việc cưới hỏi bất cứ ai nữa. Hắn tin cô ta. Rõ ràng cô ta không phải là loại quý cô bị người ta nghi ngờ về lời nói của mình. Đó là lúc hắn bình luận về những bức tượng cẩm thạch. Brinkley rất đứng đắn, Ravensberg."
"Còn tớ thì không." Kit lại phá ra cười. "Tốt thôi, ba trăm đồng vàng và chọc tức bố tớ là thỏa thuận để tớ làm thay đổi suy nghĩ của cô ta, đúng không? Chúng ta sẽ nói chuyện vào cuối tháng Sáu, khi tớ phải đi Alvesley nhé? Một đám cưới trước cuối tháng Sáu, thế nhé. Giữa Cô Edgeworth và sự chân thành của các cậu, dĩ nhiên."
"Chưa tới sáu tuần? Đồng ý." quý ngài Farrington cương quyết đứng lên. "Giờ tớ lên giường đây, trong khi tớ còn có thể tìm thấy nó và di chuyển tớ đến đấy mà không cần trợ giúp. Đi thôi, Rush, tớ sẽ dắt cậu vào hướng giường cậu cùng lúc luôn. Tớ sẽ không bắt đầu chiến dịch ít nhất một tuần nữa nếu tớ là cậu, Ravensberg. Bất cứ một phụ nữ nào được nuôi nấng đàng hoàng sẽ ngất đi ngay lập tức khi nhìn thấy con mắt đó. Mà nó sẽ lấy của cậu khoảng năm tuần lận đó." Suy nghĩ đó làm anh ta vô cùng thích thú.
"Vậy, một đám cưới với Cô Edgeworth vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, nhé," quý ngài Arthur nói, tổng kết lại cuộc cá cược khi anh ta nhập chung với đám bạn trên đường ra khỏi phòng. "Không làm được đâu, Ravensberg. Không thậm chí bởi cậu – đặc biệt không bởi cậu. Đây sẽ là một trăm đồng vàng tớ dễ kiếm nhất năm nay. Nhưng dĩ nhiên cậu sẽ thử."
"Dĩ nhiên." Kit cười toe với đám bạn. "Và tớ sẽ thành công. Tớ sẽ bắt đầu chiến dịch với sự kiện nào nhỉ? Có sự kiện nào trong vòng một tuần hay hơn từ bây giờ không?"
"Buổi khiêu vũ của Quý bà Mannering," quý ngài Farrington nói sau một lúc suy nghĩ. "Nó luôn là một trong những sự kiện lớn của Mùa. Mọi người đều có mặt. Dù vậy, có lẽ không có Cô Edgeworth đâu, Ravensberg. Tớ chưa thấy cô ta đến vũ hội nào cả - hay bất cứ kiểu giải trí tương tự nào khác. Dĩ nhiên, không phải là tớ sẽ nhận ra nếu tớ thấy cô ta, nhưng chắc chắn ai đó sẽ chỉ cô ta cho tớ. Cô ta vẫn là người mới."
"Vũ hội của Quý bà Mannering," Kit nói, nhấc người lên khỏi ghế để nhìn các bạn rời đi. "Tớ phải tìm hiểu xem cô ta có đến đấy hay không. Ơ mà, cô ta đẹp, phải không? Hay là không?"
"Cái đó," quý ngài Farring dứt khoát, "cậu phải tự tìm hiểu, Ravensberg. Nó sẽ rất có lợi cho cậu nếu cô ta giống một cái miệng máng xối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.