A Nhược Có Thần Linh

Chương 2:




Trời cao như gột rửa, gió tuyết rít gào, dãy núi xa xôi và sắc trời như hòa làm một, một con Cắt Bắc Cực lông trắng đốm đen bay xuyên qua gió tuyết, đã lộ vẻ mệt mỏi. Đưa mắt nhìn xuống cánh đồng tuyết, có thể thấy những người bước từng bước khó khăn trong cơn bão, chim Cắt bay lòng vòng trên không trung, chờ đợi chủ nhân của nó.
“Thiếu chủ, không thể vào sâu hơn nữa, con đường phía trước bão quyết quá lớn, chỉ mấy giây đã che hết giấu chân của chúng ta. Nếu vẫn đi tiếp qua sườn núi, sợ là sẽ lạc trong đó mất." Nam nhân thân hình cao to đi phía sau khó khăn chạy đuổi lên chỗ người đằng trước.
Hắn kéo tay đối phương lại, giọng nói khàn khàn như lạc trong tiếng gió: “Thiếu chủ! Về thôi... Chúng ta đã tìm nửa tháng rồi, có khi người chúng ta muốn tìm không ở trong cánh đồng tuyết này, nếu vì thế mà bỏ mạng thì rất không đáng.”
Thiên Nhai Lĩnh nằm ở cánh đồng tuyết phía bắc, bởi vì tuyết rơi quanh năm nên mỗi bước đi đều lún rất sâu, cho dù là người bản xứ ở gần cánh đồng tuyết cũng cũng không dám tùy tiện vào Thiên Nhai Lĩnh. Nơi này được gọi là chân trời, bởi vì trời đất đều một màu, gây tổn thương cho mắt, chỉ một buổi là sẽ bị quáng tuyết, không cẩn thận sẽ lạc đường, bị vây trong tuyết trắng mất mạng.
Hàng năm, người chết trong Thiên Nhai Lĩnh vô số kể.
Bọn họ đến từ Dận thành, lúc đầu là hai mươi bảy người, phần lớn bị lạc ở Thiên Nhai Lĩnh này, bây giờ chỉ còn lại mười hai người, các huynh đệ khác chỉ sợ đã chết ở nơi khác, bị gió tuyết vùi lấp rồi.
"Hạ tiên sinh đã nói, nàng ở đây." Nam tử mặc áo bông dày, bộ dạng chật vật như ăn mày nói, giọng điệu có vẻ còn rất trẻ.
Khăn xám quấn quanh đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, xung quanh đã kết một lớp băng mỏng, nhưng ánh mắt lại vô cùng bướng bỉnh kiên định nhìn về con đường không thể phân biệt rõ phương hướng phía trước.
Hắn nói: "Tìm được nàng, thì sẽ cứu được mẫu thân."
Tìm được người kia, cứu được mẫu thân, đây chính là mục đích chuyến đi này của hắn, cũng là động lực khiến hắn có thể đi bộ trên tuyết nhiều ngày như vậy, nếu giờ từ bỏ, vậy mẫu thân sẽ thật sự không còn thuốc chữa nữa.
"Thiếu chủ!" Nam nhân thấy thiếu niên không muốn sống vẫn đi vào trong gió tuyết, đang định đuổi theo thì mấy bóng người sau lưng ngã xuống, đồn thành một đống.
Nam nhân vội vã quay đầu lại đỡ: "A Kỳ, A Chính! Cố lên!"
Mấy người suy yếu ngã xuống làm rối loạn đội ngũ, nam nhân gấp rút thu xếp ổn thỏa cho họ, bảo bọn họ đừng lộn xộn, đến khi hay quay về phía trước thì trong bão tuyết dày đặc chẳng còn thấy bóng dáng thiếu niên kia nữa, ngay cả dấu chân cũng biến mất.
"Thiếu chủ?”
"Thiếu chủ!"
Tiết hét bị tiếng gió đánh lạc đi, chỉ cách mấy chục bước đã không thể nghe thấy rồi.
Thanh niên nắm chặt trường kiếm trong tay, vỏ kiếp khắc hoa, khảm ngọc, lúc này cũng chỉ giống như cây gậy chống trong bão tuyết.
Hắn rất khát, cũng rất đói bụng, hít quá nhiều khí lạnh khiến cổ họng của hắn như thể bị dao cứa, đau đớn đến tê dại, có nuốt nước bọt cũng khó khăn. Hắn không giải thích được, cũng không tin, trong lòng buồn bực hoài nghi, chỗ quỷ quái này thật sự có một người tài năng như vậy sống ư? Nhưng hắn nghĩ lại, Hạ tiên sinh nói nữ nhân này không phải người thường, Hạ tiên sinh được người ta gọi là bán tiên sống, nếu lời ông ấy nói không tin được, vậy hắn có thể tin ai cứu sống được mẫu thân hắn đây?
Thanh niên càng đi càng mệt mỏi, bóng dáng cô đơn lảo đảo như sắp ngã, cuối cùng bị một cơn gió ập tới từ sau lưng ngã ập xuống phía trước, đôi mắt nặng nề nhắm rồi lại mở.
Hắn nhìn thấy con Cắt Bắc Cực mình nuôi từ nhỏ bây trên bầu trời, hướng về phía hắn.
Hắn không cam lòng, lẽ thật sự phải chết ở chỗ này? Không ai biết, cũng không thể đổi được mạng của mẫu thân?
Màu da xung quanh mắt hắn càng ngày càng tím tái, tim đập nhanh, rất khó thở, dường như là điềm báo cái chết. Hắn nhìn thấy con Cắt Bắc Cực đậu trên người hắn, trong gió tuyết xám trắng, dường như có một bóng hình xanh xanh.
- -
Gió gào thét như quỷ khóc, rét buốt, lạnh đến mức đau cả tim gan.
Tiếng lách tách khe khẽ, trong bóng tối dường như đang có ai đốt lửa.
Thanh niên dường như giật mình tình giấc khỏi ác mộng, bỗng ngồi dậy, cơn đâu truyền đến từ tứ chi khiến gương mặt hắn nhăn nhó, miệng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Trong tầm mắt là trời đêm đen kịt, gió chưa ngừng, tuyết cũng chưa ngưng, nhưng hắn dường như đang ở trong một vòng sáng khổng lồ, gió tuyết cách hắn không xa, nhưng hắn không hề cảm nhận được, chỉ gào rít bên ngoài lớp màn thủy tinh này
Nơi đây quả nhiên có ánh lửa.
Thanh niên vừa quay đầu liền nhìn thấy một đống lửa đang cháy, đống củi rất nhỏ, ánh lửa cũng rất yếu. Ánh sáng le lói như vậy nhưng lại là thứ sáng nhất trong màn đêm này, tỏa ra chút hơi ấm.
Bên cạnh đống là một thiếu nữ đang ngồi quay lưng về phía hắn, váy dài xanh biếc, như sóng nữa trải trên nền đất. Mái tóc dài của nàng được búi bằng một cành trúc mảnh khảnh, ở đốt trúc còn cá hai cái lá xanh mơn mởn, mấy sợi tóc rủ xuống trán, vài sợi rủ bên thái dương, còn nàng thì yên tĩnh loay hoay với đống củi, toát ra sự nhã nhặt lịch sự.
Tuyết lớn như vậy, ở trong Thiên Nhai Lĩnh, tại sao lại có người mặc váy sa mỏng, lại còn lấy được củi đốt lửa?
"Ngươi, là người hay quỷ?" Thanh niên mở miệng, cảm thấy cổ họng đau nhức, hắn không nhịn được ho khan.
Đống lửa cháy nổ lách tách, thiếu nữ ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, mở miệng: "Không phải người cũng chẳng phải quỷ, còn nguroi? Lẻ loi một mình đi vào Thiên Nhai Lĩnh, muốn chết nhưng sợ bị người ta tìm thấy xác à?"
Nàng nói xong, càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng, vì vậy thả cái củi trong tay ra, hai tay khẽ vỗ vào nhau, kết giới liền thu nhỏ lại, bảo vệ nàng bên trong, còn thanh niên bị gió lóc quét đến ngã mấy vòng, cả người dính đầy tuyết.
Thiếu nữ lạnh nhạt nói: "Chết đi."
Trong lòng thanh niên vô cùng kinh hãi, cách tầng kết giới, hắn thấy thiếu nữ lấy từ chỗ tối ra một cái sọt, cái sọt đó rất lớn, hóa ra là vì vừa rồi người nàng che mất nên hắn không nhìn thấy. Giờ nhìn qua, hắn lập tức nhận ra đây chắc chắn là người mình muốn tìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.