A Nhược Có Thần Linh

Chương 13:




Anh Nam nhớ lại cảm giác chiếc bao tay vàng lạnh như băng ấy vuốt ve trên eo mình. Bà rùng mình, nghe Ký Vân thiên sư nói: “Ngươi có con rồi ư? Yêu quái các ngươi có con xong sống không quá được 20 năm, ngươi có thể vì hắn mà làm đến nông nỗi này, chắc cũng để ý đứa con trong bụng lắm nhỉ.”
Yêu quái muốn sinh con, cần dùng nội đan bản thân để kết trái, sau khi sinh con đúng là không sống được quá 20 năm. Sau khi bà mang thai, yêu lực sụt giảm mạnh, không phải là đối thủ của Ký Vân thiên sư. Bà cũng để ý đứa con trong bụng mình, không dám đối nghịch với hắn ta.
Ký Vân thiên sư muốn bà tiếp tục rải vàng cho hắn. Hắn muốn sống cuộc sống xa hoa lãng phí, muốn mỗi tháng bà phải đưa một người con gái xinh đẹp lên núi, ngoài ra còn phải đưa vàng bạc thức ăn ngon lên. Thiếu một tháng, hắn sẽ đến tìm một lần.
Ký Vân thiên sư đi rồi, Anh Nam mới phát hiện cả phủ thành chủ rộng thênh thang giờ không thấy một bóng người. những người sống sờ sờ nơi đó giờ đã hóa thành tượng vàng, họ vẫn dừng lại ở tư thế đang làm, chỉ là bị Ký Vân thiên sư chạm vào nên hóa tượng.
Cả tòa phủ 37 người, 37 cái xác hóa thành tượng vàng, đều được Anh Nam xử lý sạch sẽ trước khi trời tối. Ban đêm, khi Tùy thành chủ trở về, thấy trong phòng không một ai hầu hạ, còn Anh Nam di chuyển vùi lấp 37 cái xác kia thì động thai khí, tối đó bắt đầu sinh con.
Tung tích của 37 người kia, Tùy thành chủ chưa bao giờ hỏi. Nhưng về sau, Anh Nam phát hiện ra chỗ đất bà chôn mấy người đó nhìn như tơi lên, thi thể bên trong đã bị xử lý sạch sẽ.
Mỗi tháng mua một nô tỳ xinh đẹp, cầm theo vô số món ăn quý báu lên núi. Anh Nam nói là để cúng bái cầu phúc, nhưng những thiếu nữ kia chưa bao giờ quay lại.
Các nàng còn sống hay đã chết, rốt cuộc Anh Nam có bí mật gì lừa mình, Tùy thành chủ không hề hỏi đến. Thế nhưng những bí mật ấy giấu sâu trong lòng Anh Nam, khiến bà buồn bực, lâu dần thành bệnh.
Vì Anh Nam chưa bao giờ trái lời Ký Vân thiên sư, thế nên Ký Vân thiên sư cũng không tới tìm bà nữa. Tùy Vân Chỉ lớn lên từng ngày, ngày Anh Nam ra đi cũng dần đến. Bà ngày càng đòi hỏi Ký Vân thiên sư đưa nhiều vàng tới hơn.
Từng tòa núi vàng chất đầy trong kho, dù là tiêu cho triều đình, hay tiêu cho bình dân bá tánh, bà đều vung tay lên không hề keo kiệt. Bà như muốn tiêu hết chỗ vàng đó cho toàn thiên hạ, để người đời đều biết.
Nỗi buồn bực mấy năm nay, không phải chỉ có mỗi Anh Nam chịu, Tùy thành chủ cũng bạc mất vài sợi tóc mai. Một hôm nào đó, khi Anh Nam cứ trằn trọc ngủ không yên, ông ôm bà vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Không có gì phải sợ cả, vẫn còn có ta mà.”
Ông biết, ông biết hết mọi chuyện, ông giải quyết hậu quả thay Anh Nam, ông thay bà làm hết những tội nghiệt ấy.
Tùy Vân Chỉ đưa A Nhược về phủ Thành Chủ, vừa đi vừa cảm thán, mẹ hắn cả đời hành thiện tích đức, vì sao bệnh nặng cứ quấn lấy bà. Lúc ấy A Nhược chỉ cười nhạo, không phải cười con bướm nhỏ bay trong lòng bàn tay nàng, mà cười hắn đúng là thằng ngố cơm áo không lo.
A Nhược kéo ghế ngồi cạnh mép giường, nghe Anh Nam lải nhải kể lại mọi việc. Nàng cũng dần hiểu rõ mọi việc, lên tiếng: “Vậy nên bà cố ý rải vàng, dẫn ta tới đúng không?”
“Ta không biết, ta không biết trên đời này có ai trị được hắn không.” Anh Nam vừa cử động được bàn tay, liền muốn kéo tay áo A Nhược. A Nhược thu tay lại, bà chỉ vớ hụt.
Anh Nam hối hận, nói: “Nếu ta chỉ có một mình, không chồng không con, thì dù có phải liều mạng cũng không làm những điều nghiệt đó cho hắn. Thế nhưng hắn cứ quấn lấy ta, ta không còn cách nào, chỉ đành hy vọng người khác có thể, hy vọng có người lần theo số vàng đó tìm tới ta, tìm được hắn, loại trừ hắn.”
Hạ Tranh bảo Tùy Vân Chỉ đi tìm A Nhược, là vì khi bắt mạch cho Anh Nam, biết bà là yêu quái, Tùy Vân Chỉ là bán yêu.
Nếu là người bình thường đi tìm A Nhược, nàng chưa chắc đã vì bọn họ rời khỏi cánh đồng tuyết, nhưng nếu là bán yêu, có lẽ nàng sẽ bằng lòng rời khỏi Thiên Nhai Lĩnh.
Yêu quái thường hay bị tiên khí cuốn hút, mà tiên khí càng thuần, càng dễ thu hút ta ma. Vậy nên khi tới gần tà ma sẽ dễ dàng chạm phải người mang tiên khí.
Bởi vậy A Nhược mới ra khỏi Thiên Nhai Lĩnh, vô tình nhìn thấy vàng biến từ đá đưa từ Dận Thành ra.
Đây cũng chính là nguyên nhân Anh Nam rải vàng không tiếc tay, A Nhược cũng đến trước mặt bà.
“Cô nương có nhiều bản lĩnh như vậy, nhất định sẽ cứu được con ta ra khỏi hố lửa.” Anh Nam khóc lóc: “Hắn sẽ nhanh đến tìm ta thôi, sắp rồi.”
Hai tháng trước, Ký Vân thiên sư lại xuất hiện trước mặt Anh Nam. Hắn ta tính thời gian, biết Anh Nam chỉ còn sống nhiều nhất được thêm ba năm, nên hắn đang tìm đường lui cho mình.
Hắn muốn Anh Nam đưa con trai cho mình mượn, để Tùy Vân Chỉ tiếp tục dâng đồ ăn ngon, gái đẹp mỗi tháng cho hắn, để Tùy Vân Chỉ thay hắn rải vàng, để hắn tiếp tục sống cuộc đời xa hoa lãng phí.
Anh Nam đã làm con rối mười bảy năm, sao có thể để Tùy Vân Chỉ bị bản thân làm hại. Bà từ chối Ký Vân thiên sư, thậm chí còn muốn liều chết một lần. Thế nhưng bàn tay kia của hắn tràn ngập tiên khí, chống lại tà mà. Yêu thuật không có bất cứ tác dụng gì với hắn, mà hắn còn dùng bàn tay tởm lợm ấy sờ ngực bà.
Ký Vân thiên sư cười đê tiện, khen một câu: “Vừa mềm vừa ấm.”
Sau đó, ngón tay hắn xuyên qua da bà, chạm vào trái tim.
“Ta biết người là yêu, nhất định sẽ có cách giữ lại hơi tàn cho bản thân thêm mấy ngày. Thời gian này ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu không đồng ý, chồng người, cả đứa con hoang bán yêu kia của ngươi, ta đều sẽ không tha.” Nói xong câu này, Ký Vân thiên sư cười ha hả bỏ đi.
Anh Nam yếu ớt ngã gục, cơn đau trước ngực khiến bà khó thở. Bà có thể cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình dần xơ cứng theo sức mạnh ấy. Vì giữ cho bản thân sống sốt, bà chỉ đành gieo yêu cổ cho chính bản thân.
Đám yêu cổ đó nằm trong người bà, giúp bà hút thứ sức mạnh hóa vàng kia ra. Yêu cổ len lỏi trong máu, hóa thành những viên đậu vàng, còn bà chỉ đành nằm trên giường, cố tỉnh táo, nhưng không thể nhúc nhích nửa phần.
Bà không thể nghĩ ra cách cứu Tùy Vân Chỉ, chỉ nghĩ nếu trước khi chết vẫn không có ai tới giúp, bà sẽ nói hết sự thật cho Tùy Vân Chỉ nghe, bảo cha con họ rời đi, lưu lạc chân trời góc bể, còn đỡ hơn bị người ta điều khiển cả đời.
Cũng may, người kia tới rồi.
Khi nghe Anh Nam nói những chuyện này, A Nhược chỉ siết tay chặt hơn, thỉnh thoảng nhíu mày, còn đâu không có vẻ mặt gì khác.
Chờ Anh Nam nói xong, A Nhược cũng đứng dậy.
Nàng nhìn Anh Nam đang nằm trên giường, ánh mắt không hề thương hại.
Nàng vỗ tay hai cái, kết giới biến mất, Anh Nam huơ cánh tay dần dần cứng đờ, khóc gọi: “Xin cô nương hãy giúp ta đi, giúp ta đi mà!”
A Nhược cõng giỏ tre, xoay người định đi ra ngoài cửa, tiếng khóc của Anh Nam càng lúc càng lớn, ồn ào tới nỗi khiến nàng thấy phiền. Nàng thầm nghĩ người này chết không đáng tiếc.
Từ lúc Tùy Vân Chỉ sinh ra tới bây giờ đã mười bảy năm, mỗi tháng bà đều dâng thiếu nữ cho Ngô Quảng Ký. Những thiếu nữ ấy hơn phân nửa chỉ sợ đã qua đời, đôi tay bà ta đã nhuốm đầy máu tươi, hai vai gánh đầy tội nghiệt.
Thế nhưng bảo A Nhược buông tha cho Ngô Quảng Ký, vậy càng không thể.
“Tùy phu nhân, hay là bà đi chết luôn đi.” Ánh mắt A Nhược lạnh lùng, nhìn về phía Anh Nam đang giãy giụa trên giường: “Nếu bà chết, Ngô Quảng Ký sẽ xuất hiện. Nếu hắn xuất hiện, Tùy Vân Chỉ sẽ có khả năng sống.”
Anh Nam nằm vật xuống, cân nhắc lời A Nhược nói.
A Nhược thấy bà không nói gì, bật cười, ra mở cửa phòng. Tùy Vân Chỉ nghe thấy tiếng Anh Nam khóc trong phòng, nôn nóng mở cửa ra. Đúng lúc đang định lao vào thì A Nhược mở cửa, hai người va vào nhau.
Chóp mũi A Nhược va vào ngực Tùy Vân Chỉ, đau đỏ cả mắt.
Tùy Vân Chỉ vội vàng đỡ nàng, cúi đầu dò hỏi: “Xin lỗi A Nhược cô nương, cô không sao chữ?”
A Nhược nhíu mày ngước mắt lườm hắn, Tùy Vân Chỉ đưa tay xoa xoa mũi nàng, rồi lại thấy sai sai, lui lại nửa bước, hai tai ửng hổng: “Xin lỗi.”
A Nhược che mũi, lại liếc Anh Nam đang nằm trên giường, nói đầy sâu xa: “Có cứu hay không là tùy quyết định của phu nhân thôi.”
Ra vườn, nha hoàn nhà họ Tùy đưa nàng đến căn tiểu viện đã chuẩn bị từ trước để nghỉ ngơi.
A Nhược không khách khí với nhà họ, vòng qua hai cái hồ về phòng nghỉ.
Qua một đêm, từ sáng sớm, A Nhược đã ra khỏi phòng vươn vai, cõng giỏ tre đi tìm Hạ Tranh.
Hạ Tranh bây giờ vẫn còn đang ngồi trong viện Tùy phu nhân nấu thuốc. Giọt sương sớm đọng trên cánh hoa, hoa hòe qua một đêm gió thổi phủ kín nóc nhà. Vài sợi khói mỏng manh bay từ lò thuốc ra, tỏa mùi hương gay mũi.
A Nhược đứng ở cửa tiểu viện, ném hòn đá về phía Hạ Tranh. Hạ Tranh đang buồn ngủ, thấy hòn đá ném về phía mình thì ngẩng đầu nhìn theo. Thấy A Nhược, hắn mừng rỡ, A Nhược vẫy tay với hắn.
Hạ Tranh bỏ quạt hương bồ bước tới, đứng trước mặt A Nhược còn nở nụ cười tươi như trẻ con: “Tỷ tỷ tìm ta à?”
“Ăn sáng chưa?” A Nhược hỏi hắn.
Hạ Tranh lắc đầu.
A Nhược lại hỏi: “Có tiền không?”
Hạ Tranh cởi túi tiền đeo trên eo xuống đưa cho A Nhược, A Nhược không cầm, chỉ nói: “Đi, ngươi trả tiền, ta mời ngươi ăn sáng.”
“Ừ.” Hạ Tranh không quay đầu lại, đi theo A Nhược luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.